Cục Cưng Càn Rỡ: Tổng Giám Đốc Dám Cướp Mẹ Của Tôi
Chương 98: Kẻ thù khóc thì em nên cười
Đúng, Liên Hoa cái gì cũng chưa nói, hết thảy trong lời nói của cô làm cho người ta tự do suy nghĩ, tùy ý biến đổi ý nghĩ, những người đứng đầu giới kinh doanh, giới chính trị có mặt ở đây trải qua sương gió có thể đại khái đoán được sự thật, về sau sẽ dùng ánh mắt khác nhìn về phía Ôn thị, về phía mình và mẹ, nhưng đó tối đa cũng là suy đoán, là chính cô tức giận đứng lên cùng Liên Hoa sẵng giọng, bị Liên Hoa dán lên cái mác có tật giật mình, làm cho mọi người có thể khẳng định sự tình quả nhiên như họ đoán từ trước....
Trong nháy mắt nước mắt của Ôn Như Cảnh rơi xuống, cô sợ đến phát run, lần này nước mắt không phải ngụy tạo, là cô thật sự sợ.
Lần đầu tiên cô cảm thấy sợ Liên Hoa, không phải từ việc đánh giá của người khác, không phải từ lời đồn bên ngoài, là cô tự mình thể nghiệm mưu lược của Liên Hoa, từng bước đào sẵn một cái giếng, khiến cô chủ động từng bước một bước vào vực sâu vạn kiếp bất phục*!
*Vạn kiếp bất phục: muôn đời muôn kiếp không thể trở lại, quay lại được
Đỗ Yến Thừa bên cạnh tức giận nắm chặt nắm đấm, hắn giận Ôn Như Cảnh thiếu kiên nhẫn như vậy, chủ động nhảy ra thừa nhận bản thân chột dạ, hắn càng giận Liên Hoa vô tình, Như Cảnh là em gái của cô, từ lúc nào cô bắt đầu không để ý đến tình thân tùy ý làm càn như vậy!
Hắn hoàn toàn không chú ý Ôn Như Cảnh điềm đạm đáng yêu chan hòa nước mắt, chỉ là hắn đang suy nghĩ một chuyện.
Liên Hoa đối với chuyện Như Cảnh cướp đi Liên thị hận như thế, vậy hắn phản bội tình yêu của cô, giúp Như Cảnh thừa kế Liên thị, không phải là cô cũng hận hắn giống như vậy chứ.....
Liên Hoa nhìn Ôn Như Cảnh khóc không nói thành lời, chẳng qua là trong lòng không ngừng cười lạnh, cô thật sự xem trọng chỉ số thông minh của Ôn Ngữ và Ôn Như Cảnh, nhìn Ôn Ngữ tới tới lui lui vẫn là tiết mục thuê người ám sát, Ôn Như Cảnh hết lần này đến lần khác hơn hết vẫn là tìm lí lo thoái thác, hai người này còn có thể làm ra thủ đoạn khác hay lý do khác để đối phó với cô sao?
Liên Hoa không khỏi thở dài một tiếng, lúc trước làm thế nào để bản thân bị hai mẹ con Ôn Ngữ cùng Ôn Như Cảnh không có bao nhiêu chỉ số thông minh tính kế thành công chứ! Năm đó, nếu không phải cô bởi vì chuyện cha qua đời đau lòng quá mức, tính cảnh giác giảm quá nhiều, có phải là cơ hội thuận tiện để hai mẹ con này đoạt hết tất cả!
Một cảm giác hối hận cùng hổ thẹn xông lên mũi, đôi mắt của Liên Hoa ửng đỏ, nước mắt đã ướt mi.
Đột nhiên một đôi tay nhẹ nhàng nắm lấy tay của cô, xúc cảm ấm áp thoải mái truyền đến, Liên Hoa kinh hãi, nhìn về hướng bàn tay, sợ đến mức suýt nhảy dựng lên.
"Đừng khóc, em không thích hợp để khóc." Triển Thiếu Khuynh vừa nắm tay của Liên Hoa một chút vừa lưu luyến, ngón tay thon dài tinh tế nằm trong bàn tay to của anh, làm cho anh có một loại cảm giác thỏa mãn bành trướng.
Triển Thiếu Khuynh kiềm chế xúc động muốn đặt bàn tay ngọc lên môi hôn, nhỏ giọng an ủi cô nói: "Em hẳn là nên cười khi kẻ thù khóc"
Anh không hy vọng người phụ nữ của mình nước mắt ràn rụa, vẫn là Liên Hoa cười tự tin kiêu hãnh đẹp nhất, nếu cô khóc, anh sẽ cảm thấy đau lòng. Vừa rồi trong ánh mắt của cô có một chút bi thương cùng đau khổ, cũng làm trái tim của anh đau đớn càng sâu.
Trong nháy mắt nước mắt của Ôn Như Cảnh rơi xuống, cô sợ đến phát run, lần này nước mắt không phải ngụy tạo, là cô thật sự sợ.
Lần đầu tiên cô cảm thấy sợ Liên Hoa, không phải từ việc đánh giá của người khác, không phải từ lời đồn bên ngoài, là cô tự mình thể nghiệm mưu lược của Liên Hoa, từng bước đào sẵn một cái giếng, khiến cô chủ động từng bước một bước vào vực sâu vạn kiếp bất phục*!
*Vạn kiếp bất phục: muôn đời muôn kiếp không thể trở lại, quay lại được
Đỗ Yến Thừa bên cạnh tức giận nắm chặt nắm đấm, hắn giận Ôn Như Cảnh thiếu kiên nhẫn như vậy, chủ động nhảy ra thừa nhận bản thân chột dạ, hắn càng giận Liên Hoa vô tình, Như Cảnh là em gái của cô, từ lúc nào cô bắt đầu không để ý đến tình thân tùy ý làm càn như vậy!
Hắn hoàn toàn không chú ý Ôn Như Cảnh điềm đạm đáng yêu chan hòa nước mắt, chỉ là hắn đang suy nghĩ một chuyện.
Liên Hoa đối với chuyện Như Cảnh cướp đi Liên thị hận như thế, vậy hắn phản bội tình yêu của cô, giúp Như Cảnh thừa kế Liên thị, không phải là cô cũng hận hắn giống như vậy chứ.....
Liên Hoa nhìn Ôn Như Cảnh khóc không nói thành lời, chẳng qua là trong lòng không ngừng cười lạnh, cô thật sự xem trọng chỉ số thông minh của Ôn Ngữ và Ôn Như Cảnh, nhìn Ôn Ngữ tới tới lui lui vẫn là tiết mục thuê người ám sát, Ôn Như Cảnh hết lần này đến lần khác hơn hết vẫn là tìm lí lo thoái thác, hai người này còn có thể làm ra thủ đoạn khác hay lý do khác để đối phó với cô sao?
Liên Hoa không khỏi thở dài một tiếng, lúc trước làm thế nào để bản thân bị hai mẹ con Ôn Ngữ cùng Ôn Như Cảnh không có bao nhiêu chỉ số thông minh tính kế thành công chứ! Năm đó, nếu không phải cô bởi vì chuyện cha qua đời đau lòng quá mức, tính cảnh giác giảm quá nhiều, có phải là cơ hội thuận tiện để hai mẹ con này đoạt hết tất cả!
Một cảm giác hối hận cùng hổ thẹn xông lên mũi, đôi mắt của Liên Hoa ửng đỏ, nước mắt đã ướt mi.
Đột nhiên một đôi tay nhẹ nhàng nắm lấy tay của cô, xúc cảm ấm áp thoải mái truyền đến, Liên Hoa kinh hãi, nhìn về hướng bàn tay, sợ đến mức suýt nhảy dựng lên.
"Đừng khóc, em không thích hợp để khóc." Triển Thiếu Khuynh vừa nắm tay của Liên Hoa một chút vừa lưu luyến, ngón tay thon dài tinh tế nằm trong bàn tay to của anh, làm cho anh có một loại cảm giác thỏa mãn bành trướng.
Triển Thiếu Khuynh kiềm chế xúc động muốn đặt bàn tay ngọc lên môi hôn, nhỏ giọng an ủi cô nói: "Em hẳn là nên cười khi kẻ thù khóc"
Anh không hy vọng người phụ nữ của mình nước mắt ràn rụa, vẫn là Liên Hoa cười tự tin kiêu hãnh đẹp nhất, nếu cô khóc, anh sẽ cảm thấy đau lòng. Vừa rồi trong ánh mắt của cô có một chút bi thương cùng đau khổ, cũng làm trái tim của anh đau đớn càng sâu.
Tác giả :
Tả Nhi Thiển