Cục Cưng Càn Rỡ: Tổng Giám Đốc Dám Cướp Mẹ Của Tôi
Chương 262: Tố
Editor: Mẹ Bầu
Betaer: Mẹ Bầu
"Sao - làm sao có thể chứ…" Liên Hoa che miệng kêu lên: “Chuyện này…, không ngờ chuyện này lại là sự thật!"
Người phụ nữ kia cử động, giơ cánh tay trái trong suốt lên, hoạt động không chút trở ngại nào, mà ở trên bàn tay của cô vừa mới mở ra kia, có một vết thương thật sâu. Vậy mà chỉ khoảng trong vòng mười phút đã khép lại hơn phân nửa, lớp thịt mới màu hồng đã dài ra!
"Còn có cái gì hoài nghi nữa không?" Người phụ nữ thu tay về, giọng nói nhàn nhạt nói: “Mới vừa rồi tôi chỉ bị vết cắt làm bị thương lớp biểu bì, lớp trung bì (*), chứ không bị tổn thương đến bắp thịt và thần kinh... Tôi ngâm vào một loại thuốc đã được đặc biệt nghiên cứu điều chế ra, chỉ cần mười lăm phút sẽ hoàn toàn khôi phục, còn đối với tổn thương thần kinh, thì chỉ cần một tuần. Trong vòng một tuần lễ tôi sẽ làm cho da thịt hoàn toàn hồi sinh đầy sức sống!"
(*) Lớp biểu bì, lớp trung bì: là các lớp của da. Cấu tạo của da gồm có 3 phần: thượng bì (còn gọi là biểu bì), trung bì, hạ bì. Thượng bì là lớp da ở phía ngoài cùng mà chúng ta có thể nhìn và chạm vào được. Trung bì nằm bên dưới thượng bì, được ngăn cách với thượng bì bằng màng đáy ngoằn nghoèo. Trung bì được sắp xếp hình làn sóng làm tăng khả năng đàn hồi, do vậy nó có khả năng chống đỡ các va chạm bên ngoài. Hạ bì là lớp trong cùng của da, có tổ chức mỡ, có sợi đàn hồi…
"Tôi tin tưởng cô có năng lực này! Nhưng cô xuất thủ cần có điều kiện gì, cô nghĩ muốn cái gì?" Hai tay ông cụ run rẩy, cũng không cách nào giữ vững được bình tĩnh nữa, trong giọng nói cũng mang theo sự kích động: “Bất kể cô yêu cầu cái gì, tôi cũng thỏa mãn cô, chỉ cần có thể chữa khỏi cho Thiếu Khuynh, tất cả điều kiện, tùy ý cô viết ra… "
"Tôi đã nói rồi, xuất thủ hoàn toàn là dựa vào tâm tình, hiện tại tâm tình của tôi tốt lắm, dĩ nhiên là tôi đồng ý." Giọng nói của người phụ nữ kia nghe trong trẻo lạnh lùng mang theo chút vui vẻ: “Còn thù lao... Ha ha, thù lao của tôi, thì chỉ cần hướng một mình bệnh nhân để đòi thôi. Chờ Triển Thiếu Khuynh bình phục, tôi sẽ đích thân nói lên yêu cầu."
"Được!" Ông cụ chỉ đáp lại một tiếng: “Cô đang ở đâu, tôi phái người đi đón cô?" Bất kể người phụ nữ kia có nói yêu cầu gì, ông cũng có thể thay mặt cho con trai đồng ý hết. Việc cấp bách, hiện giờ chiếm vị trí số 1 chính là, Thiếu Khuynh có thể khôi phục lại được sức khỏe.
"Nói cho tôi biết vị trí của mình đi, tôi sẽ đi tìm các người." Giọng nữ giọt nước không lọt: “Nhưng mà tôi nói trước, tôi xuất thủ cứu người sẽ phải tuân theo đúng quy củ của tôi! Các người phải cung cấp cho tôi một nơi thích hợp để điều trị. Tôi không thích mùi thuốc khử trùng của bệnh viện, cũng sẽ không hợp tác cùng những người bác sĩ bình thường kia để cứu người. Việc điều trị của tôi nhất định phải riêng tư bí mật, cho nên, cho phải cung cấp cho tôi một không gian đủ để giữ bí mật, phải cho tôi được toàn quyền kiểm soát, không được xía vào, tôi sẽ dùng tốc độ nhanh nhất để chữa trị cho Triển Thiếu Khuynh lành bệnh."
"Bác Triển, đáp ứng cô ấy đi... Chúng ta không có sự lựa chọn..." Liên Hoa ôm Tiểu Bạch, nhẹ nhàng nói ở bên tai ông cụ. Hiện tại, cho dù chỉ cho cô một cọng cỏ, cô cũng nguyện ý nắm bắt lấy thật chặt! Huống chi, người phụ nữ kia thật sự đã cho thấy thực lực tương ứng, thật sự vô cùng có khả năng cứu chữa được cho Thiếu Khuynh!
Ông cụ Triển tự cân nhắc một hồi, mới nghiêm túc nói ra một địa chỉ. Đúng như Liên Hoa nói, bọn họ không có lựa chọn nào khác! Ông thỏa mãn tất cả yêu cầu của người phụ nữ kia, địa điểm chữa thương... liền định luôn ở biệt thự của mình, nơi bốn năm trước đây đã giam hãm Thiếu Khuynh!
Hiện tại tánh mạng của Thiếu Khuynh đã hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm, nếu tiếp tục sống ở bệnh viện nữa, đối với vết thương ở chân của anh mà nói, cũng không có lợi! Cho dù có trở lại chỗ biệt thự này, cũng sẽ không bết bát hơn được. Ở trong ngôi biệt thự này, có toàn bộ dụng cụ y tế để điều trị, cho dù trong quá trình trị liệu của người phụ nữ kia có xảy ra ngoài ý muốn, cũng có thể kịp thời cấp cứu, tuyệt đối sẽ không nguy hiểm đến sinh mệnh của Thiếu Khuynh...
Ông cụ cắn răng, cũng đặt toàn bộ hi vọng trên người người phụ nữ điên cuồng và hoàn toàn xa lạ này! Có lẽ, thực sự chỉ có một khả năng này, Thiếu Khuynh chỉ có nắm bắt lấy cơ hội này, thì mới có thể khôi phục được sự khỏe mạnh!
Ông nguyện ý được ăn cả ngã về không, thử Phá Phủ Trầm Chu, (*) đánh cuộc một lần. Ông nguyện ý tin tưởng, ở cái khu biệt thự, nơi đã giam cầm chính mình cùng với Thiếu Khuynh suốt bốn năm kia, anh đã có thể một lần tỉnh lại, đầy phấn chấn! Như vậy lần này, tại nơi đó nhất định cũng có thể làm cho con trai của ông được khôi phục lại một lần nữa!
(*) PHÁ PHỦ TRẦM CHU (hay Phá Phủ Trầm Châu): Câu thành ngữ. Dịch nghĩa: Đập nồi dìm thuyền; quyết đánh đến cùng. Câu thành ngữ này dựa theo điển tích: Hạng Vũ đem quân đi đánh Cự Lộc, sau khi qua sông thì dìm hết thuyền, đập vỡ nồi niêu, để binh sĩ thấy không có đường lui, phải quyết tâm đánh thắng.
"OK! Tôi đi chuẩn bị một chút, lập tức liền bay qua." Giọng người phụ nữ nhẹ nhàng đáp ứng: “Nếu như không có chuyện gì khác, vậy cứ quyết định như thế."
"Đợi một chút!" Ông cụ Triển gọi cô lại hỏi: “Xin hỏi, cô tên là gì, chúng tôi phải xưng hô với cô như thế nào?"
Giọng nữ ngẩn người, mới mở miệng nói: "Tố, gọi tôi là Tố."
"Tốt lắm, Tố, chúng ta ở nơi này chờ cô, hết thảy đều giao cho cô." Ông cụ nói câu nói sau cùng, sau đó bảo J giải trừ sự kiểm soát đối với Tố qua máy vi tính.
"Không tiếp tục truy tìm tung tích cô ấy nữa sao? Nhưng mà, vô cùng có khả năng là cô ấy đang gạt chúng ta đó!" J nghe hoàn toàn không hiểu tất cả những lời nói bằng tiếng Trung, mà ông cụ đã dùng để nói chuyện với Tố, nhưng đối với mệnh lệnh này, anh cau mày nhỏ giọng, nói lên sự phản bác của mình: “Mới vừa rồi cô ấy đã đáp ứng muốn tới nơi này để cứu lão đại sao? Nhưng không có bằng chứng căn cứ nào hết, chúng ta không thể cứ thế mà tin tưởng cô ấy như vậy!"
"J, cô ấy không phải là người sẽ đi gạt người khác." Liên Hoa nói với J: “Nếu cô ấy đã đáp ứng, thì tuyệt đối sẽ không đổi ý. Tin tưởng tôi đi, đây là một người phụ nữ kiêu ngạo đến khinh thường với những lời nói láo. Cô ấy nói sẽ đến, thì nhất định sẽ dùng tốc độ nhanh nhất để chạy tới địa điểm đã hẹn."
Từ trong giọng nói, Liên Hoa đã có thể đoán được tính cách của Tố như thế nào. Chỉ là, qua một lần trao đổi nói chuyện với nhau, đối với Tố, cô lại nảy sinh một cảm giác quen biết như có như không. Khi cô đắm chìm ở trong thiết kế sáng tác tác phẩm nghệ thuật, thì giọng nói của cô cũng lạnh lẽo vô tình như thế này.
Hoặc giả, hai người bọn họ có cùng tính cách với nhau không chừng.
J không thể làm gì khác hơn, đành bất đắc dĩ đưa tay tắt hết tất cả chương trình xâm nhập, cũng làm cho máy đang sử dụng để dò tần số máy vi tính dừng lại.
Ông cụ chờ J hoàn thành tất cả giai đoạn cuối của công việc, mới mở miệng nói: "Đi thôi, chúng ta trở về bệnh viện! Sẽ đi ngay bây giờ, vì còn phải làm thủ tục xuất viện cho Thiếu Khuynh, chuẩn bị đưa Thiếu Khuynh trở lại biệt thự. Thành bại là ở trong hành động lần này, tất cả mọi người đều phải có lòng tin!"
Ông cụ vỗ vỗ bả vai của Liên Hoa và Tiểu Bạch, kiên định nói: “ Thiếu Khuynh sẽ không chịu buông tay đâu, cho nên chúng ta cũng phải tin tưởng nhất định sẽ thành công! Thiếu Khuynh là người tốt, tự sẽ có ông trời phù hộ, nhất định sẽ không có vấn đề!"
"Đi thôi, chúng ta cũng đều phải tin tưởng là người này chưa bao giờ làm những việc lừa gạt. Cô ấy sẽ mang lại cuộc sống mới cho Thiếu Khuynh..." Liên Hoa cũng tựa như buông tha cho việc tự thôi miên bản thân mình, nặng nề nói một câu, hiện tại bây giờ đây cũng là biện pháp duy nhất! Cô nhất định phải tin tưởng Tố sẽ khai thác được hiệu quả của chất thuốc kỳ diệu kia, nhất định thuyết phục mình, thật sự sẽ có kỳ tích xuất hiện.
Ở vào lúc cô gần như đã tuyệt vọng, J xuất hiện cho cô hi vọng. Anh giúp đỡ cô tìm được Tố, một nhà khoa học điên cuồng, mà người này đã khai phát ra hiệu quả kỳ diệu của loại thuốc trị thương. Thật sự từ xương trắng lại có thể sinh ra được bắp thịt! Trên thế giới dĩ nhiên chỉ có Tố là người như thế! Nếu số mạng đã để cho bọn họ tìm được cô, dưới cõi âm phủ cũng đã sắp đặt sẵn số mệnh, như vậy thì nhất định Tố có thể hoàn thành được sứ mạng trị bệnh cứu Thiếu Khuynh!
"A… nhưng mà tôi có thể không đi được không?" J lại gãi gãi đầu vẻ lúng túng, giọng nói đầy vẻ thấp thỏm: "Cũng không phải là tôi lưu luyến cái trung tâm điện toán này, ham muốn ở lại chỗ này để chơi bời, mà là vì tôi sợ phải nhìn thấy cái người phụ nữ điên khùng kia! Hai năm trước, chuyện tôi nhìn lén số liệu thí nghiệm của cô ấy, hơn nữa, lại còn chuyện ngày hôm nay tôi đã xâm nhập vào máy vi tính của cô ấy như vậy, đại khái hiện tại cô ấy đã phải hận chết tôi rồi! Tôi mới không muốn gặp lại cô ấy. Cô ấy là kẻ điên khùng quái thai như vậy, có lẽ sẽ bắt tôi mang đi mà thái mỏng, hay dùng tôi làm tiêu bản để cho hả giận!"
Liên Hoa bị bộ dạng căm phẫn trào dâng của J chọc cho, làm lộ ra một nụ cười hiếm khi nhìn thấy. Cô nhìn sang ông cụ một cái, sau đó mới nói: "Vậy thì anh cứ ở lại chỗ này đi! Bác Triển đồng ý, nhưng mà anh nên biết, không thể lật giở loạn những số liệu mới trong máy vi tính kia, được chứ?"
J đã vì bọn họ cung cấp ra được đầu mối ngàn vàng khó mua, hơn nữa, anh còn vì bọn họ mà liên lạc với con người có tên là Tố này, lại thuyết phục Tố đến thành phố K như thế! Nếu như Tố có thể thật trị được bệnh cho Thiếu Khuynh, thì không nghi ngờ chút nào, có thể nói J chính là người có công lớn nhất!
Anh hiện tại muốn làm cái gì cũng có thể, dù sao chuyện kế tiếp cũng chỉ có thể dựa vào Tố mà thôi. J trốn ở chỗ này cũng tốt, cũng sẽ không chọc cho Tố nổi giận, sẽ không bởi vì tâm tình kích động, mà vào lúc trị liệu cho Thiếu Khuynh lại lỡ tay lấy đập vỡ cái gì...
"Great! (Tuyệt quá – nguyên văn tiếng Anh) Đương nhiên tôi biết là cái gì có thể nhìn cái gì không thể nhìn mà! Cái đó người phụ nữ điên khùng kia, hận ý sẽ làm cho tôi cũng không dám nữa tiện tay tiện mắt nữa!" J hưng phấn nhảy lên, nhưng anh vẫn còn nhớ rõ những lời của lão đại nhà mình, nghiêm túc nói "Tôi cũng chỉ có thể giúp lão đại được những thứ này, chờ anh ấy khôi phục khỏe mạnh rồi, mấy người nhất định phải nhớ, phải nhắc nhở anh ấy, nói anh ấy phải nhớ đã thiếu tôi tất cả về kiến thức Bức tường lửa (Fire Wall) lẫn những suy nghĩ về lập trình đó!" Nói tới chỗ này, anh mới vẫy tay hẹn gặp lại: “Tôi lại ở chỗ này trông nom nhà cửa! Bye-bye!"
Liên Hoa cùng ông cụ Triển cũng cáo biệt đối với J, cùng nhau dắt Tiểu Bạch, từ từ đi ra khỏi phòng thực nghiệm.
Tiểu Bạch chớp chớp hai mắt vẻ đầy mờ mịt, mang theo chút sợ hãi nhẹ nhàng hỏi: "Ông nội, mẹ, cha sẽ thay đổi trở nên khỏe mạnh cường tráng, có đúng hay không? Con muốn cha đá banh cùng với con, muốn cha có thể đưa con đi học, giờ tan học đến đón con! Con muốn cha và con cùng nhau chơi ném đĩa cùng với Khải Tát (Caesar)! Có phải là cha sẽ có thể khôi phục lại rất nhanh hay không, cha có thể làm được những việc này hay không..."
"Có thể, cha nhất định có thể." Liên Hoa trìu mến vuốt ve đầu của Tiểu Bạch: “Vị này làm có thể làm cho cha hoàn toàn khôi phục khỏe mạnh! Về sau này đến ngay cả xe lăn cha cũng sẽ không ngồi nữa, nhất định có thể tận tình chơi cùng Tiểu Bạch bất kỳ trò chơi nào!"
Ông cụ cũng khẽ lẩm bẩm: "Đúng vậy, hoặc giả chỉ cần mấy ngày nữa, hết thảy đều sẽ tốt..."
Giọng nói của ba người càng lúc càng xa hơn. Bọn họ cùng nhau lên xe, chạy như bay trở về bệnh viện làm thủ tục xuất viện, sau đó lôi kéo mấy vị bác sĩ cao cấp nhất thế giới kia đến cùng nhau gây mê Triển Thiếu Khuynh, chuyển dời đến một nhà biệt thự của nhà họ Triển ở vùng ngoại ô.
"A..." Triển Thiếu Khuynh mở mắt đầy vẻ mờ mịt, cảnh tượng trước mắt làm cho anh sửng sốt! Anh đã ngủ thật lâu, nhưng cũng không đến nỗi khi tỉnh lại thì lại phát hiện ra ảo giác mới đúng.
Tất cả mọi đồ vật ở trước mắt anh dường như đều đã khác hẳn, không còn là phòng bệnh trắng toát trong bệnh viện với các dụng cụ lạnh như băng kia nữa, mà cách bố trí các thứ này làm cho anh có cảm giác quen thuộc. Anh chuyển ánh mắt, nhẹ nhàng hỏi, vẻ đầy nghi ngờ: "Nơi này là nơi nào vậy?"
"Thiếu Khuynh! Anh đã tỉnh!" Liên Hoa vui mừng cười nói, cầm ly nước nấm ở đầu giường nhẹ nhàng cho anh uống: “Nơi này là khu biệt thự ở vùng ngoại ô, mà trước kia anh đã ở đó, không phải là anh đã quên rồi chứ?"
"A, vậy sao, chính là nơi này à?" Đến lúc này Triển Thiếu Khuynh mới nhớ ra, gian phòng này đích xác là một nơi mà anh rất quen thuộc. Trong quá khứ, bốn năm trước anh đã có vô số lần nằm ở này trên giường bệnh để giải phẫu băng bó. Chỉ có một điều khác biệt, trước kia chân của anh còn có thể khỏi hẳn, nhưng lúc này đây, thật sự hoàn toàn đã không còn có hi vọng gì nữa rồi.
"Thiếu Khuynh, có một tin tức tốt, một tin tức thật cực kỳ tốt." Liên Hoa cầm tay của anh, không thể chờ đợi nữa, muốn chia xẻ cùng anh: “Chúng ta đã tìm được một người, cô ấy vô cùng có khả năng chữa khỏi cho anh! Có lẽ không bao lâu nữa, chân của anh đã có thể khôi phục lại hoàn toàn bình thường! Theo yêu cầu của cô ấy, em và bác Triển, đã mang anh đến nơi này. Rất nhanh, cô ấy sẽ trở về chạy tới nơi này! Anh nhất định phải tin tưởng thật sự sẽ có kỳ tích xảy ra!"
"Cái gì?" Triển Thiếu Khuynh cau mày: “Em nói là sự thật sao, Liên Hoa… em, em có khỏe không?"
Betaer: Mẹ Bầu
"Sao - làm sao có thể chứ…" Liên Hoa che miệng kêu lên: “Chuyện này…, không ngờ chuyện này lại là sự thật!"
Người phụ nữ kia cử động, giơ cánh tay trái trong suốt lên, hoạt động không chút trở ngại nào, mà ở trên bàn tay của cô vừa mới mở ra kia, có một vết thương thật sâu. Vậy mà chỉ khoảng trong vòng mười phút đã khép lại hơn phân nửa, lớp thịt mới màu hồng đã dài ra!
"Còn có cái gì hoài nghi nữa không?" Người phụ nữ thu tay về, giọng nói nhàn nhạt nói: “Mới vừa rồi tôi chỉ bị vết cắt làm bị thương lớp biểu bì, lớp trung bì (*), chứ không bị tổn thương đến bắp thịt và thần kinh... Tôi ngâm vào một loại thuốc đã được đặc biệt nghiên cứu điều chế ra, chỉ cần mười lăm phút sẽ hoàn toàn khôi phục, còn đối với tổn thương thần kinh, thì chỉ cần một tuần. Trong vòng một tuần lễ tôi sẽ làm cho da thịt hoàn toàn hồi sinh đầy sức sống!"
(*) Lớp biểu bì, lớp trung bì: là các lớp của da. Cấu tạo của da gồm có 3 phần: thượng bì (còn gọi là biểu bì), trung bì, hạ bì. Thượng bì là lớp da ở phía ngoài cùng mà chúng ta có thể nhìn và chạm vào được. Trung bì nằm bên dưới thượng bì, được ngăn cách với thượng bì bằng màng đáy ngoằn nghoèo. Trung bì được sắp xếp hình làn sóng làm tăng khả năng đàn hồi, do vậy nó có khả năng chống đỡ các va chạm bên ngoài. Hạ bì là lớp trong cùng của da, có tổ chức mỡ, có sợi đàn hồi…
"Tôi tin tưởng cô có năng lực này! Nhưng cô xuất thủ cần có điều kiện gì, cô nghĩ muốn cái gì?" Hai tay ông cụ run rẩy, cũng không cách nào giữ vững được bình tĩnh nữa, trong giọng nói cũng mang theo sự kích động: “Bất kể cô yêu cầu cái gì, tôi cũng thỏa mãn cô, chỉ cần có thể chữa khỏi cho Thiếu Khuynh, tất cả điều kiện, tùy ý cô viết ra… "
"Tôi đã nói rồi, xuất thủ hoàn toàn là dựa vào tâm tình, hiện tại tâm tình của tôi tốt lắm, dĩ nhiên là tôi đồng ý." Giọng nói của người phụ nữ kia nghe trong trẻo lạnh lùng mang theo chút vui vẻ: “Còn thù lao... Ha ha, thù lao của tôi, thì chỉ cần hướng một mình bệnh nhân để đòi thôi. Chờ Triển Thiếu Khuynh bình phục, tôi sẽ đích thân nói lên yêu cầu."
"Được!" Ông cụ chỉ đáp lại một tiếng: “Cô đang ở đâu, tôi phái người đi đón cô?" Bất kể người phụ nữ kia có nói yêu cầu gì, ông cũng có thể thay mặt cho con trai đồng ý hết. Việc cấp bách, hiện giờ chiếm vị trí số 1 chính là, Thiếu Khuynh có thể khôi phục lại được sức khỏe.
"Nói cho tôi biết vị trí của mình đi, tôi sẽ đi tìm các người." Giọng nữ giọt nước không lọt: “Nhưng mà tôi nói trước, tôi xuất thủ cứu người sẽ phải tuân theo đúng quy củ của tôi! Các người phải cung cấp cho tôi một nơi thích hợp để điều trị. Tôi không thích mùi thuốc khử trùng của bệnh viện, cũng sẽ không hợp tác cùng những người bác sĩ bình thường kia để cứu người. Việc điều trị của tôi nhất định phải riêng tư bí mật, cho nên, cho phải cung cấp cho tôi một không gian đủ để giữ bí mật, phải cho tôi được toàn quyền kiểm soát, không được xía vào, tôi sẽ dùng tốc độ nhanh nhất để chữa trị cho Triển Thiếu Khuynh lành bệnh."
"Bác Triển, đáp ứng cô ấy đi... Chúng ta không có sự lựa chọn..." Liên Hoa ôm Tiểu Bạch, nhẹ nhàng nói ở bên tai ông cụ. Hiện tại, cho dù chỉ cho cô một cọng cỏ, cô cũng nguyện ý nắm bắt lấy thật chặt! Huống chi, người phụ nữ kia thật sự đã cho thấy thực lực tương ứng, thật sự vô cùng có khả năng cứu chữa được cho Thiếu Khuynh!
Ông cụ Triển tự cân nhắc một hồi, mới nghiêm túc nói ra một địa chỉ. Đúng như Liên Hoa nói, bọn họ không có lựa chọn nào khác! Ông thỏa mãn tất cả yêu cầu của người phụ nữ kia, địa điểm chữa thương... liền định luôn ở biệt thự của mình, nơi bốn năm trước đây đã giam hãm Thiếu Khuynh!
Hiện tại tánh mạng của Thiếu Khuynh đã hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm, nếu tiếp tục sống ở bệnh viện nữa, đối với vết thương ở chân của anh mà nói, cũng không có lợi! Cho dù có trở lại chỗ biệt thự này, cũng sẽ không bết bát hơn được. Ở trong ngôi biệt thự này, có toàn bộ dụng cụ y tế để điều trị, cho dù trong quá trình trị liệu của người phụ nữ kia có xảy ra ngoài ý muốn, cũng có thể kịp thời cấp cứu, tuyệt đối sẽ không nguy hiểm đến sinh mệnh của Thiếu Khuynh...
Ông cụ cắn răng, cũng đặt toàn bộ hi vọng trên người người phụ nữ điên cuồng và hoàn toàn xa lạ này! Có lẽ, thực sự chỉ có một khả năng này, Thiếu Khuynh chỉ có nắm bắt lấy cơ hội này, thì mới có thể khôi phục được sự khỏe mạnh!
Ông nguyện ý được ăn cả ngã về không, thử Phá Phủ Trầm Chu, (*) đánh cuộc một lần. Ông nguyện ý tin tưởng, ở cái khu biệt thự, nơi đã giam cầm chính mình cùng với Thiếu Khuynh suốt bốn năm kia, anh đã có thể một lần tỉnh lại, đầy phấn chấn! Như vậy lần này, tại nơi đó nhất định cũng có thể làm cho con trai của ông được khôi phục lại một lần nữa!
(*) PHÁ PHỦ TRẦM CHU (hay Phá Phủ Trầm Châu): Câu thành ngữ. Dịch nghĩa: Đập nồi dìm thuyền; quyết đánh đến cùng. Câu thành ngữ này dựa theo điển tích: Hạng Vũ đem quân đi đánh Cự Lộc, sau khi qua sông thì dìm hết thuyền, đập vỡ nồi niêu, để binh sĩ thấy không có đường lui, phải quyết tâm đánh thắng.
"OK! Tôi đi chuẩn bị một chút, lập tức liền bay qua." Giọng người phụ nữ nhẹ nhàng đáp ứng: “Nếu như không có chuyện gì khác, vậy cứ quyết định như thế."
"Đợi một chút!" Ông cụ Triển gọi cô lại hỏi: “Xin hỏi, cô tên là gì, chúng tôi phải xưng hô với cô như thế nào?"
Giọng nữ ngẩn người, mới mở miệng nói: "Tố, gọi tôi là Tố."
"Tốt lắm, Tố, chúng ta ở nơi này chờ cô, hết thảy đều giao cho cô." Ông cụ nói câu nói sau cùng, sau đó bảo J giải trừ sự kiểm soát đối với Tố qua máy vi tính.
"Không tiếp tục truy tìm tung tích cô ấy nữa sao? Nhưng mà, vô cùng có khả năng là cô ấy đang gạt chúng ta đó!" J nghe hoàn toàn không hiểu tất cả những lời nói bằng tiếng Trung, mà ông cụ đã dùng để nói chuyện với Tố, nhưng đối với mệnh lệnh này, anh cau mày nhỏ giọng, nói lên sự phản bác của mình: “Mới vừa rồi cô ấy đã đáp ứng muốn tới nơi này để cứu lão đại sao? Nhưng không có bằng chứng căn cứ nào hết, chúng ta không thể cứ thế mà tin tưởng cô ấy như vậy!"
"J, cô ấy không phải là người sẽ đi gạt người khác." Liên Hoa nói với J: “Nếu cô ấy đã đáp ứng, thì tuyệt đối sẽ không đổi ý. Tin tưởng tôi đi, đây là một người phụ nữ kiêu ngạo đến khinh thường với những lời nói láo. Cô ấy nói sẽ đến, thì nhất định sẽ dùng tốc độ nhanh nhất để chạy tới địa điểm đã hẹn."
Từ trong giọng nói, Liên Hoa đã có thể đoán được tính cách của Tố như thế nào. Chỉ là, qua một lần trao đổi nói chuyện với nhau, đối với Tố, cô lại nảy sinh một cảm giác quen biết như có như không. Khi cô đắm chìm ở trong thiết kế sáng tác tác phẩm nghệ thuật, thì giọng nói của cô cũng lạnh lẽo vô tình như thế này.
Hoặc giả, hai người bọn họ có cùng tính cách với nhau không chừng.
J không thể làm gì khác hơn, đành bất đắc dĩ đưa tay tắt hết tất cả chương trình xâm nhập, cũng làm cho máy đang sử dụng để dò tần số máy vi tính dừng lại.
Ông cụ chờ J hoàn thành tất cả giai đoạn cuối của công việc, mới mở miệng nói: "Đi thôi, chúng ta trở về bệnh viện! Sẽ đi ngay bây giờ, vì còn phải làm thủ tục xuất viện cho Thiếu Khuynh, chuẩn bị đưa Thiếu Khuynh trở lại biệt thự. Thành bại là ở trong hành động lần này, tất cả mọi người đều phải có lòng tin!"
Ông cụ vỗ vỗ bả vai của Liên Hoa và Tiểu Bạch, kiên định nói: “ Thiếu Khuynh sẽ không chịu buông tay đâu, cho nên chúng ta cũng phải tin tưởng nhất định sẽ thành công! Thiếu Khuynh là người tốt, tự sẽ có ông trời phù hộ, nhất định sẽ không có vấn đề!"
"Đi thôi, chúng ta cũng đều phải tin tưởng là người này chưa bao giờ làm những việc lừa gạt. Cô ấy sẽ mang lại cuộc sống mới cho Thiếu Khuynh..." Liên Hoa cũng tựa như buông tha cho việc tự thôi miên bản thân mình, nặng nề nói một câu, hiện tại bây giờ đây cũng là biện pháp duy nhất! Cô nhất định phải tin tưởng Tố sẽ khai thác được hiệu quả của chất thuốc kỳ diệu kia, nhất định thuyết phục mình, thật sự sẽ có kỳ tích xuất hiện.
Ở vào lúc cô gần như đã tuyệt vọng, J xuất hiện cho cô hi vọng. Anh giúp đỡ cô tìm được Tố, một nhà khoa học điên cuồng, mà người này đã khai phát ra hiệu quả kỳ diệu của loại thuốc trị thương. Thật sự từ xương trắng lại có thể sinh ra được bắp thịt! Trên thế giới dĩ nhiên chỉ có Tố là người như thế! Nếu số mạng đã để cho bọn họ tìm được cô, dưới cõi âm phủ cũng đã sắp đặt sẵn số mệnh, như vậy thì nhất định Tố có thể hoàn thành được sứ mạng trị bệnh cứu Thiếu Khuynh!
"A… nhưng mà tôi có thể không đi được không?" J lại gãi gãi đầu vẻ lúng túng, giọng nói đầy vẻ thấp thỏm: "Cũng không phải là tôi lưu luyến cái trung tâm điện toán này, ham muốn ở lại chỗ này để chơi bời, mà là vì tôi sợ phải nhìn thấy cái người phụ nữ điên khùng kia! Hai năm trước, chuyện tôi nhìn lén số liệu thí nghiệm của cô ấy, hơn nữa, lại còn chuyện ngày hôm nay tôi đã xâm nhập vào máy vi tính của cô ấy như vậy, đại khái hiện tại cô ấy đã phải hận chết tôi rồi! Tôi mới không muốn gặp lại cô ấy. Cô ấy là kẻ điên khùng quái thai như vậy, có lẽ sẽ bắt tôi mang đi mà thái mỏng, hay dùng tôi làm tiêu bản để cho hả giận!"
Liên Hoa bị bộ dạng căm phẫn trào dâng của J chọc cho, làm lộ ra một nụ cười hiếm khi nhìn thấy. Cô nhìn sang ông cụ một cái, sau đó mới nói: "Vậy thì anh cứ ở lại chỗ này đi! Bác Triển đồng ý, nhưng mà anh nên biết, không thể lật giở loạn những số liệu mới trong máy vi tính kia, được chứ?"
J đã vì bọn họ cung cấp ra được đầu mối ngàn vàng khó mua, hơn nữa, anh còn vì bọn họ mà liên lạc với con người có tên là Tố này, lại thuyết phục Tố đến thành phố K như thế! Nếu như Tố có thể thật trị được bệnh cho Thiếu Khuynh, thì không nghi ngờ chút nào, có thể nói J chính là người có công lớn nhất!
Anh hiện tại muốn làm cái gì cũng có thể, dù sao chuyện kế tiếp cũng chỉ có thể dựa vào Tố mà thôi. J trốn ở chỗ này cũng tốt, cũng sẽ không chọc cho Tố nổi giận, sẽ không bởi vì tâm tình kích động, mà vào lúc trị liệu cho Thiếu Khuynh lại lỡ tay lấy đập vỡ cái gì...
"Great! (Tuyệt quá – nguyên văn tiếng Anh) Đương nhiên tôi biết là cái gì có thể nhìn cái gì không thể nhìn mà! Cái đó người phụ nữ điên khùng kia, hận ý sẽ làm cho tôi cũng không dám nữa tiện tay tiện mắt nữa!" J hưng phấn nhảy lên, nhưng anh vẫn còn nhớ rõ những lời của lão đại nhà mình, nghiêm túc nói "Tôi cũng chỉ có thể giúp lão đại được những thứ này, chờ anh ấy khôi phục khỏe mạnh rồi, mấy người nhất định phải nhớ, phải nhắc nhở anh ấy, nói anh ấy phải nhớ đã thiếu tôi tất cả về kiến thức Bức tường lửa (Fire Wall) lẫn những suy nghĩ về lập trình đó!" Nói tới chỗ này, anh mới vẫy tay hẹn gặp lại: “Tôi lại ở chỗ này trông nom nhà cửa! Bye-bye!"
Liên Hoa cùng ông cụ Triển cũng cáo biệt đối với J, cùng nhau dắt Tiểu Bạch, từ từ đi ra khỏi phòng thực nghiệm.
Tiểu Bạch chớp chớp hai mắt vẻ đầy mờ mịt, mang theo chút sợ hãi nhẹ nhàng hỏi: "Ông nội, mẹ, cha sẽ thay đổi trở nên khỏe mạnh cường tráng, có đúng hay không? Con muốn cha đá banh cùng với con, muốn cha có thể đưa con đi học, giờ tan học đến đón con! Con muốn cha và con cùng nhau chơi ném đĩa cùng với Khải Tát (Caesar)! Có phải là cha sẽ có thể khôi phục lại rất nhanh hay không, cha có thể làm được những việc này hay không..."
"Có thể, cha nhất định có thể." Liên Hoa trìu mến vuốt ve đầu của Tiểu Bạch: “Vị này làm có thể làm cho cha hoàn toàn khôi phục khỏe mạnh! Về sau này đến ngay cả xe lăn cha cũng sẽ không ngồi nữa, nhất định có thể tận tình chơi cùng Tiểu Bạch bất kỳ trò chơi nào!"
Ông cụ cũng khẽ lẩm bẩm: "Đúng vậy, hoặc giả chỉ cần mấy ngày nữa, hết thảy đều sẽ tốt..."
Giọng nói của ba người càng lúc càng xa hơn. Bọn họ cùng nhau lên xe, chạy như bay trở về bệnh viện làm thủ tục xuất viện, sau đó lôi kéo mấy vị bác sĩ cao cấp nhất thế giới kia đến cùng nhau gây mê Triển Thiếu Khuynh, chuyển dời đến một nhà biệt thự của nhà họ Triển ở vùng ngoại ô.
"A..." Triển Thiếu Khuynh mở mắt đầy vẻ mờ mịt, cảnh tượng trước mắt làm cho anh sửng sốt! Anh đã ngủ thật lâu, nhưng cũng không đến nỗi khi tỉnh lại thì lại phát hiện ra ảo giác mới đúng.
Tất cả mọi đồ vật ở trước mắt anh dường như đều đã khác hẳn, không còn là phòng bệnh trắng toát trong bệnh viện với các dụng cụ lạnh như băng kia nữa, mà cách bố trí các thứ này làm cho anh có cảm giác quen thuộc. Anh chuyển ánh mắt, nhẹ nhàng hỏi, vẻ đầy nghi ngờ: "Nơi này là nơi nào vậy?"
"Thiếu Khuynh! Anh đã tỉnh!" Liên Hoa vui mừng cười nói, cầm ly nước nấm ở đầu giường nhẹ nhàng cho anh uống: “Nơi này là khu biệt thự ở vùng ngoại ô, mà trước kia anh đã ở đó, không phải là anh đã quên rồi chứ?"
"A, vậy sao, chính là nơi này à?" Đến lúc này Triển Thiếu Khuynh mới nhớ ra, gian phòng này đích xác là một nơi mà anh rất quen thuộc. Trong quá khứ, bốn năm trước anh đã có vô số lần nằm ở này trên giường bệnh để giải phẫu băng bó. Chỉ có một điều khác biệt, trước kia chân của anh còn có thể khỏi hẳn, nhưng lúc này đây, thật sự hoàn toàn đã không còn có hi vọng gì nữa rồi.
"Thiếu Khuynh, có một tin tức tốt, một tin tức thật cực kỳ tốt." Liên Hoa cầm tay của anh, không thể chờ đợi nữa, muốn chia xẻ cùng anh: “Chúng ta đã tìm được một người, cô ấy vô cùng có khả năng chữa khỏi cho anh! Có lẽ không bao lâu nữa, chân của anh đã có thể khôi phục lại hoàn toàn bình thường! Theo yêu cầu của cô ấy, em và bác Triển, đã mang anh đến nơi này. Rất nhanh, cô ấy sẽ trở về chạy tới nơi này! Anh nhất định phải tin tưởng thật sự sẽ có kỳ tích xảy ra!"
"Cái gì?" Triển Thiếu Khuynh cau mày: “Em nói là sự thật sao, Liên Hoa… em, em có khỏe không?"
Tác giả :
Tả Nhi Thiển