Cục Cưng Càn Rỡ: Tổng Giám Đốc Dám Cướp Mẹ Của Tôi
Chương 191: Gặp lại trên giang hồ

Cục Cưng Càn Rỡ: Tổng Giám Đốc Dám Cướp Mẹ Của Tôi

Chương 191: Gặp lại trên giang hồ

“Khụ khụ —— nôn ——" Mục Thần chán nản tê liệt ngã xuống trên mặt đất, che cổ, từng ngụm từng ngụm hô hấp không khí.

“Mục Thần!" Liên Hoa lo lắng muốn tiến lên, hỏi thăm tình huống của Mục Thần.

“Không cho đi, không cho lại gần anh ta!" Cánh tay Triển Thiếu Khuynh giống như xích sắt, khóa chặt Liên Hoa ở trong lòng mình: “Anh ta vừa đối xử với em như vậy, em còn đồng tình với anh ta!"

Liên Hoa cứng họng, bởi vì chuyện vừa rồi, trong lòng cô xác thực không đồng tình với Mục Thần, nhưng tình bạn mấy năm, cô không có cách nào nhìn bạn mình bị thương. Cô thở dài, lẩm bẩm nói: “Thiếu Khuynh, Mục Thần chỉ là thiếu suy nghĩ, dù sao anh ấy cũng là bạn tốt của em, anh để em qua, em chỉ muốn nhìn anh ấy có thương tổn không thôi......"

“Em quan tâm anh ta có bị thương không, như vậy anh sang nhìn là được rồi!" Triển Thiếu Khuynh kéo Liên Hoa cách xa Mục Thần, cẩn thận giơ chân lên, từng bước một đi về phía Mục Thần.

Triển Thiếu Khuynh vẫn chưa đi được như bình thường, anh phải dưỡng thương hai tuần nữa, so với lần trước ở trước mặt Liên Hoa đã tốt hơn rồi, có thể vẫn có chênh lệch rất lớn với người bình thường, l^q"đ~ nhất là đi trên đất, anh phải cố gắng phối hợp tứ chi gấp mười lần, mới có thể khiến thân thể giữ trọng tâm để không ngã xuống.

Trong lòng anh chỉ có một ý niệm, đó chính là tuyệt đối không thể ở trước mặt tình địch mất thể diện! Nếu anh thay Liên Hoa đến xem thương thế Mục Thần, sẽ phải từng bước một đi tới, sẽ phải khiến Mục Thần kinh sợ khiến anh ta khâm phục, sẽ phải biểu lộ ra mình đã hồi phục như thường!

Mục Thần quả nhiên là nhìn ngây người, ánh mắt của anh nhìn thẳng vào Triển Thiếu Khuynh, trong mắt đều là hoảng sợ ngoài ý muốn.

Triển Thiếu Khuynh xuất hiện sau lưng của anh, thắt cổ anh ném ra ngoài thì còn vẻn vẹn chỉ là đỡ xe lăn đứng lên, nhưng bây giờ, Triển Thiếu Khuynh không có bất kỳ cái gì để dựa, từng bước một đi tới!

Chẳng lẽ, chân Triển Thiếu Khuynh đã bình phục?!

Trên mặt Mục Thần chán chường, nếu như Triển Thiếu Khuynh đã khôi phục khỏe mạnh, vậy anh còn có cái gì có thể vượt qua Triển Thiếu Khuynh? Trước kia anh cũng chỉ có thân thể này là tiền vốn lớn nhất mạnh hơn Triển Thiếu Khuynh, nhưng những phương diện khác, bất luận là tình cảm năm năm trước với Liên Hoa, hay là tình cảm huyết mạch tương liên với Tiểu Bạch, đều là Triển Thiếu Khuynh mạnh hơn. Nhưng nếu như chân Triển Thiếu Khuynh cũng hoàn toàn hồi phục, anh càng không có tư cách để so sánh......

Triển Thiếu Khuynh đứng nghiêm, lạnh lùng nhìn xuống Mục Thần, lấy uy thế sấm vang chớp giật nhìn anh chằm chằm mấy giây, mới chậm rãi cúi người, lôi tay Mục Thần nâng anh lên.

Triển Thiếu Khuynh ở bên tai Mục Thần bên tai, lấy giọng chỉ có hai người có thể nghe được nghiêm túc khiển trách anh: “Mục Thần, tình yêu của anh với Liên Hoa chính là muốn như vậy tổn thương cô ấy ư, anh có thể tổn hại cô ấy, ép buộc cô ấy đồng ý! Mục Thần, lqd lần trước tôi đã nói với anh, sẽ để cho anh làm ra chuyện như vậy? Liên Hoa sẽ càng hận anh, sẽ chán ghét anh hơn, anh đây là tự tìm đường chết!"

Hiện tại anh hoàn toàn quên lời này rõ ràng là hai tuần trước Liên Hoa nói với anh, một lần kia anh ghen tỵ điên rồi, muốn mạnh mẽ chiếm Liên Hoa, nhưng anh làm như vậy, chỉ càng đẩy cô ấy ra xa mà thôi!

Mục Thần bị Triển Thiếu Khuynh hung hăng xát muối trên vết thương, đầu óc bị hắt một bồn nước đá, anh nhớ tới hành động vừa rồi, đích xác là phóng túng dùng sức mạnh với Liên Hoa, làm sao anh lại làm ra chuyện như vậy......

Đúng, anh hiểu rõ Liên Hoa không thích thân mật với người khác, biết cô ấy ghét tứ chi tiếp xúc cỡ nào, hôm nay cho dù anh được như ý, thì nhất định sẽ kết thâm thù đại hận với Liên Hoa.

Mục Thần vừa nghĩ tới cô coi anh như Ôn Ngữ Ôn Như Cảnh là kẻ thù, vì diệt anh mà dùng hết tâm cơ và mưu lược, lập tức cảm thấy cả người như rớt vào hầm băng, sắc mặt trắng bệch.

“Hừ, tự giải quyết cho tốt đi!" Triển Thiếu Khuynh đỡ Mục Thần đứng lên, lạnh lùng hừ một câu, lại chịu nhịn hai chân đau đớn, ưu nhã cao quý đi trở lại bên cạnh Liên Hoa, lqđ anh trả lời cô: “Anh ta không có việc gì, em yên tâm, anh không giết chết anh ta, một chút di chứng cũng sẽ không lưu lại. Liên Hoa, anh tới tìm em trở về bệnh viện, cha đã sắp xếp xe và người, chúng ta đón Tiểu Bạch về nhà đi!"

“Em có lời muốn nói với Mục Thần, anh ở đây chờ em một lúc có thể không?" Liên Hoa liếc mắt nhìn Mục Thần bị đả kích lớn sắp hỏng mất, nói với Triển Thiếu Khuynh: “Mục Thần là bạn tốt của em, cho dù ra tình trạng này, em cũng hy vọng có thể nói rõ rang với anh ấy......"

Triển Thiếu Khuynh nhìn Liên Hoa, lại nhìn bộ mặt tuyệt vọng của Mục Thần, rốt cuộc gật đầu: “Được, nhưng chỉ cho phép nói một câu, Tiểu Bạch còn đang chờ em...em phải nhớ sớm đi bệnh viện đón bé xuất viện!"

Liên Hoa gật đầu, nhẹ nhàng đỡ Triển Thiếu Khuynh ngồi vào xe lăn, cô mới chậm rãi đi tới chỗ Mục Thần.

Ánh mắt cô thấp thỏm, châm chước chốc lát mới mở miệng nói: “Mục Thần, thật xin lỗi, em không có cách nào tiếp nhận lời cầu hôn của anh, không có cách nào đáp lại tình cảm của anh...... Tình bạn mấy năn chỉ là tình bạn, trong lòng em coi anh trở thành một người anh trai, thật không thể vượt qua khoảng cách này——"

Liên Hoa chân thành hạ thấp người xin lỗi Mục Thần: “Nếu như anh buộc em nhất định phải nói, vậy em chỉ có thể hết sức xin lỗi, về sau chúng ta trừ công việc ở ngoài, cũng không cần gặp mặt nữa. Nếu anh không hoàn toàn quên lãng đoạn cảm tình này trước, lêquúyđônn em không hy vọng tiếp tục khốn nhiễu anh, không thể bởi vì em mà bị phá huỷ cuộc đời của anh. Thật xin lỗi, Mục Thần —— không, tổng giám đốc Mục, em đợi anh đưa quan hệ của chúng ta trở về quỹ đạo, đến lúc đó chúng ta vẫn là bạn bè không có gì giấu nhau, nhưng nếu như không có cách nào, vậy anh cứ coi làm chưa bao giờ biết một người tên là Liên Hoa, chúng ta gặp lại trên thương trường thôi."

Nói với Mục Thần xong, Liên Hoa khom người cúi chào, vẻ mặt cô tự nhiên, lưu loát xoay người, cũng không quay đầu lại đi về phía Triển Thiếu Khuynh.

Cô nói vài lời này, trong lòng cũng không đành lòng, nếu như không phải là chuyện đến nước này, cô cũng không muốn tổn thương Mục Thần. Đó là bạn bốn năm của cô, cho tới bây giờ cô cũng không có cách nào xuống tay với bạn tốt, không hy vọng tổn thương tình cảm của bọn họ, nhưng hôm nay, cô không chỉ đả thương Mục Thần, hơn nữa còn là dùng lời nghiêm khắc nhất tàn nhẫn nhất, hoàn toàn đâm Mục Thần đến máu chảy không ngừng.

Mặc dù đối với Mục Thần không dậy nổi, nhưng cô cũng không hối hận. Cô phải giải quyết dứt khoát, đau dài không bằng đau ngắn, giờ phút này cô càng thương Mục Thần, l^q"đ lại càng có thể để cho Mục Thần nhanh chóng khôi phục. Chuyện tình cảm chưa bao giờ có thể miễn cưỡng, cô không cách nào đáp lại đoạn cảm tình này, sẽ phải để Mục Thần tự do, để cho anh đi tìm người yêu chân chính. Cô chưa bao giờ cho là không làm được người yêu còn có thể làm bạn, lúc Mục Thần vẫn thích cô, cô và Mục Thần đến bạn bè cũng không được.

Liên Hoa đi tới bên cạnh Triển Thiếu Khuynh, nhẹ nhàng đẩy xe lăn của Triển Thiếu Khuynh: “Anh là tới tìm em đi đón Tiểu Bạch về nhà? Em làm xong chuyện rồi, chúng ta đi thôi."

“Ừ." Khóe môi Triển Thiếu Khuynh nở nụ cười sáng lạn, hôm nay, là ngày trời cao chăm sóc anh, Mục Thần đã bị Liên Hoa Tam đẩy ra ngoài, lqd anh cũng sắp nghênh đón người phụ nữ của mình và con trai vào ở chung nhà, tiền đồ sáng lạng! Trừ ——

“A —— Ừm......" Triển Thiếu Khuynh đè nén nhỏ giọng rên rỉ, trừ anh vừa cậy mạnh đi, hiện tại chân rút gân kháng nghị......

Liên Hoa đẩy xe lăn, nghe rõ Triển Thiếu Khuynh nhỏ giọng rên rỉ, cô vội lo lắng hỏi: “Thế nào? Là nơi nào không thoải mái sao?"

“Ách...... Chân của anh, chuột rút ——" Triển Thiếu Khuynh nhỏ tiếng nói thầm, vào giờ phút như thế này, tại sao chân có thể xảy ra việc tổn hao uy phong của anh!

“À?!" Liên Hoa cả kinh, dừng xe lăn lại muốn tiến lên xem cho rõ ràng, “Nghiêm trọng không, bác sĩ có nói rút gân phải làm sao không!"

“Em đừng cử động, tiếp tục đẩy xe lăn đi về phía trước, anh không có chuyện gì ——" Triển Thiếu Khuynh cắn chặt răng, không muốn ở trước mặt Mục Thần rụt rè bêu xấu, nói với Liên Hoa: “Anh còn chịu đựng được, em đến khúc quanh kia thì dừng lại!" Đến nơi đó rời xa tầm mắt Mục Thần, cho dù anh dừng lại trị thương, cũng sẽ không mất mặt trước mặt tình địch.

“Giấy rách cố giữ lấy lề!" Liên Hoa tự nhiên biết Triển Thiếu Khuynh nhỏ mọn, âm thầm mắng một câu, lại gia tăng tốc độ đẩy xe lăn.

Rất nhanh đến sau lầu, cô cuống quít dừng lại, đè chân anh lại hỏi: “Là chân nào chuột rút rồi, em nên giúp anh kéo duỗi bắp thịt có đúng không?"

“Là chân trái, em giúp anh giơ một cái chân, tự anh kéo thẳng bắp thịt, một lát là tốt rồi ——" Trên mặt Triển Thiếu Khuynh nhẫn nại đau đớn, cảm giác rút gân chân tê dại chua xót, người rút ra qua gân đều biết rõ, tương đối khổ sở khó nhịn.

Liên Hoa kéo thẳng bắp chân anh, ngón tay cũng nhẹ nhàng vuốt ve bắp chân, anh nhắm mắt lại hết sức giữ vững duỗi thẳng chân, l/q/đ sau một lúc lâu, Triển Thiếu Khuynh mới chậm rãi bình tĩnh lại.

Liên Hoa thở phào một cái, tiếp tục xoa chân cho anh, tức giận oán trách Triển Thiếu Khuynh nói: “Xem anh mới vừa cậy mạnh, rõ ràng thân thể còn chưa lành, tại sao muốn tự mình đi tới! Nơi này cũng không phải là đường anh hay đi, anh cần gì giày vò thân thể mình như vậy, anh muốn mặt mũi trước mặt Mục Thần sao! Thật là không hiểu nổi đàn ông các người, mặt mũi có thể coi như cơm hay nước uống sao, vì mặt mũi anh không muốn sống nữa!"

Triển Thiếu Khuynh ngoan ngoãn nghe Liên Hoa nói thầm, mặc dù là trách cứ oán trách, anh nghe lại hết sức thoải mái. Liên Hoa quan tâm thân thể anh, đối với anh không thương tiếc mình mà cảm thấy tức giận, trong lời nói mặc dù là trách cứ, nhưng bao hàm tình cảm nồng nặc.

Anh đương nhiên không phải đơn thuần ở trước mặt Mục Thần đùa bỡn giành lại mặt mũi, anh nghĩ chinh phục Liên Hoa, anh gượng chống thân thể lầm Mục Thần khiếp sợ, lqđ là vì quét dọn tình địch của anh, là giống đực đang cầu xin đọ sức không tiếc tánh mạng, vì người yêu, không chết không thôi!

Liên Hoa sờ chân Triển Thiếu Khuynh một lần, thấy nó có lẽ đã không có gì đáng ngại, vỗ đầu gối anh, đứng lên: “Hết rút gân rồi, chúng ta nhanh đến đón Tiểu Bạch đi!"

“Được!" Triển Thiếu Khuynh gật đầu, hai người giắt nhau đi về phía xe đậu, chuẩn bị đi đón con trai bọn họ xuất viện về nhà!
Tác giả : Tả Nhi Thiển
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại