Cục Cưng Bé Nhỏ Của Tổng Giám Đốc Hai Mặt
Chương 76: Tại sao?
Cặp sinh đôi đứng tại chỗ, lửa giận thiêu đỏ cặp mắt, Doãn Thiên Tứ ôm Long Tịch Bảo, làm ra vẻ như bị âm thanh bọn họ đạp cửa đánh thức, hơi mở mắt, chống lại hai cặp ưng mâu đủ để thiêu đốt tất cả. Giả vờ sửng sốt một chút, sau đó nhẹ nhàng lay động Long Tịch Bảo đang ngủ say, miệng còn thân mật gọi: "Bảo Nhi, Bảo Nhi, con heo nhỏ lười biếng, anh của em tới."
Lời này vừa nói ra, cặp sinh đôi giận đến mức tế bào toàn thân cũng sôi sục lên… bản tính khát máu bắt đầu hiện ra.
Long Tịch Bảo cảm giác đầu đau như muốn vỡ tung, cảm giác được có người đang lay mình, meo meo kêu lên vài tiếng , mờ mịt mở hai mắt, mơ hồ nhìn về phía trước, còn chưa tỉnh táo, chớp chớp đôi mắt to xinh đẹp, hoàn toàn rơi vào trạng thái u mê.
Một lúc sau mới hơi tỉnh táo một chút, mê man nhìn hai anh em sinh đôi trước mắt, meo meo gọi: "Anh Hiên, anh Bác, các anh sao lại ở đây?"
Kỳ quái, bình thường đều là cô gọi bọn họ rời giường, như thế nào hôm nay bọn họ lại đồng thời xuất hiện ở phòng cô, ngay cả quần áo cũng thay xong rồi?
Long Tịch Bác cũng không nhịn được nữa xông lên phía trước, một phát kéo lấy mái tóc dài của cô lôi lên, Long Tịch Bảo còn chưa phản ứng kịp đã cảm thấy da đầu một trận đau nhói, theo bản năng nhẹ hô lên: "A… đau quá… anh Bác…"
Doãn Thiên Tứ trong lòng co rút một cái, theo bản năng đẩy Long Tịch Bác ra, không để cho anh làm tổn thương Long Tịch Bảo. Long Tịch Bác vốn đang nổi giận lại bị anh ta đẩy ra, liền xông lên phía trước đúng một quyền đánh anh ta ngồi phịch trên giường.
Doãn Thiên Tứ cũng không cam chịu yếu thế, cứ như vậy đánh nhau với Long Tịch Bác. Long Tịch Bảo không biết làm sao nhìn hai người đàn ông bên cạnh đánh nhau thành một đoàn này, đây… chuyện gì xảy ra, anh Thiên sao lại ở chỗ này… còn không mặc quần áo… này… rốt cuộc là thế nào, Long Tịch Bảo hoàn toàn không rõ ràng bất lực hô "Đừng đánh nữa… các người không nên đánh nhau… làm sao vậy? Anh Bác…"
Long Tịch Hiên đi tới, không nói hai lời một phen bóp cổ Long Tịch Bảo, ánh mắt dịu dàng thường ngày đã sớm không còn tồn tại, còn lại chính là hoàn toàn lạnh lẽo, thế nhưng ánh mắt làm người ta rùng mình như vậy lại dùng thanh âm cực kỳ dịu dàng nói chuyện: "Em phản bội chúng tôi."
Long Tịch Bảo giãy giụa muốn đẩy ra bàn tay Long Tịch Hiên đang giữ chặt cổ cô, nhưng vô ích, có chút tuyệt vọng nhắm mắt lại, trời ạ… có thể hay không nói cho tôi biết… đây là vì sao a…
Ngay lúc Long Tịch Hiên mất khống chế sắp bóp chết Long Tịch Bảo, Doãn Thiên Tứ lo lắng hô to: "Anh dừng tay, Bảo Nhi sắp chết rồi."
Long Tịch Bác nghe vậy phân tâm quay đầu nhìn về phía Long Tịch Bảo, trời ạ, Hiên đang làm gì vậy.
Doãn Thiên Tứ thừa lúc Long Tịch Bác sững sờ nhanh chóng vọt tới trước mặt Long Tịch Bảo, tung nắm đấm đánh về phía bụng của Long Tịch Hiên.
Long Tịch Hiên bị đánh mới phục hồi lại tinh thần, nhìn Long Tịch Bảo té vào trong ngực Doãn Thiên Tứ kịch liệt thở hổn hển, trời ạ… Anh đang làm gì… đó là tính mạng của anh a… anh muốn tự tay giết chết chính mình sao… Bảo Bảo…
Doãn Thiên Tứ đau lòng vỗ nhẹ lên tấm lưng trần của Long Tịch Bảo, anh ta không ngờ Long Tịch Hiên sẽ tàn nhẫn như thế… Long Tịch Hiên thật sự muốn giết cô sao?
Long Tịch Bảo thống khổ ngã vào trong ngực Doãn Thiên Tứ, vừa thở dốc vừa ho nhẹ… tại sao… rốt cuộc là chỗ nào sai rồi? Anh Hiên muốn giết cô sao?... Tại sao?...
Long Tịch Bác nhìn thân thể mềm mại trần truồng của Long Tịch Bảo, mà trên thân thể mềm mại kia tràn đầy dấu hôn của một người đàn ông khác, còn ngã vào trong lòng người đàn ông kia…
Anh đi tới thô lỗ kéo cô qua, cầm lên cái chăn mỏng trên giường, quấn kín lấy toàn thân cô, ôm cô thật chặt, sức lực lớn mức cơ hồ muốn bóp nát cô. Mà vẫn chưa thở nổi, Long Tịch Bảo lại bị anh thô lỗ ôm chặt làm cho sắc mặt càng thêm tái nhợt.
Doãn Thiên Tứ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô, trong lòng không khỏi khẩn trương, không phân rõ cảm giác của mình là gì, trực giác hô to: "Cậu muốn giết chết cô ấy."
Long Tịch Bác lạnh lùng nhìn về phía anh ta, lộ ra một nụ cười nhẹ khát máu tàn nhẫn, lạnh giọng nói: "Cô ấy là người của tôi, tôi muốn giết chết cô ấy cũng là chuyện của tôi, anh có thể làm gì?"
Long Tịch Bảo cực kỳ kinh ngạc nhìn Long Tịch Bác, không thể tin được anh sẽ nói ra loại lời nói này, đầu óc dần dần bắt đầu rõ ràng, cúi đầu nhìn xuống tấm chăn mỏng đang bao quanh thân thể mềm mại của mình, mắt không khỏi nhìn xuống mặt đất… váy bị xé rách, áo lót… quần lót… còn có… một cái ‘áo mưa’, sau đó lại giương mắt nhìn tới ga giường trắng noãn, trên giường vết máu màu đỏ kia không thể nghi ngờ nói cho cô biết… cô thất thân rồi? Thất thân cho anh Thiên? Còn bị cặp sinh đôi ‘bắt gian tại giường’?
Cho nên bọn họ mới có thể kích động như thế… nhưng cô ngày hôm qua… Ngày hôm qua… ngày hôm qua không phải cô nhận được điện thoại của người pha rượu đi đón anh Thiên sao? Sau đó thì sao?.... Sau lại không có ý thức? Tại sao? Long Tịch Bảo hoài nghi nhìn Doãn Thiên Tứ chỉ mặc quần lót, vô cùng không muốn tin vào suy đoán trong lòng.
Nhận được ánh mắt hoài nghi của Long Tịch Bảo, Doãn Thiên Tứ ngẩn người, biết cô nhớ tới mọi chuyện của ngày hôm qua, có phần chột dạ né tránh ánh mắt của cô, nhìn thẳng Long Tịch Bác, "Coi như các người là anh của Bảo Nhi, cũng không có quyền đối với cô ấy như vậy."
Long Tịch Bác cười lạnh một tiếng, nhẹ nhàng vuốt ve gò má của Long Tịch Bảo, nhẹ giọng hỏi: "Tịch Nhi, nói cho hắn biết, anh có cái quyền này không." Long Tịch Bảo sợ hãi nhìn về phía Long Tịch Hiên, hi vọng anh tới cứu cô… nhưng không có, anh chỉ lạnh lùng nhìn cô. Long Tịch Bảo tuyệt vọng nhắm mắt lại, nhỏ giọng nói: "Có."
Long Tịch Bác tà tứ cười cười, nhìn về phía Doãn Thiên Tứ.
Doãn Thiên Tứ hít sâu một cái, dịu dàng nói: "Bảo Nhi, đừng sợ, em không cần sợ bọn họ, tới bên anh Thiên này." Vừa nói vừa nhẹ nhàng đi về phía cô, muốn ôm cô đi, Bảo Nhi, chỉ cần em lựa chọn anh... anh sẽ bảo vệ em, sẽ không để cho bọn họ tổn thương em, chỉ cần em lựa chọn anh, Bảo Nhi…
Long Tịch Bảo mở to mắt đẹp, nhàn nhạt nhìn Doãn Thiên Tứ, khi anh ta sắp đụng tới cô, cô rất rõ ràng dựa sát vào trong ngực Long Tịch Bác, có chút run rẩy.
Chuyện cho tới bây giờ, nếu như cô còn không chịu tin tưởng suy đoán trong lòng, cô chính là lừa mình dối người không phải sao…
Lời này vừa nói ra, cặp sinh đôi giận đến mức tế bào toàn thân cũng sôi sục lên… bản tính khát máu bắt đầu hiện ra.
Long Tịch Bảo cảm giác đầu đau như muốn vỡ tung, cảm giác được có người đang lay mình, meo meo kêu lên vài tiếng , mờ mịt mở hai mắt, mơ hồ nhìn về phía trước, còn chưa tỉnh táo, chớp chớp đôi mắt to xinh đẹp, hoàn toàn rơi vào trạng thái u mê.
Một lúc sau mới hơi tỉnh táo một chút, mê man nhìn hai anh em sinh đôi trước mắt, meo meo gọi: "Anh Hiên, anh Bác, các anh sao lại ở đây?"
Kỳ quái, bình thường đều là cô gọi bọn họ rời giường, như thế nào hôm nay bọn họ lại đồng thời xuất hiện ở phòng cô, ngay cả quần áo cũng thay xong rồi?
Long Tịch Bác cũng không nhịn được nữa xông lên phía trước, một phát kéo lấy mái tóc dài của cô lôi lên, Long Tịch Bảo còn chưa phản ứng kịp đã cảm thấy da đầu một trận đau nhói, theo bản năng nhẹ hô lên: "A… đau quá… anh Bác…"
Doãn Thiên Tứ trong lòng co rút một cái, theo bản năng đẩy Long Tịch Bác ra, không để cho anh làm tổn thương Long Tịch Bảo. Long Tịch Bác vốn đang nổi giận lại bị anh ta đẩy ra, liền xông lên phía trước đúng một quyền đánh anh ta ngồi phịch trên giường.
Doãn Thiên Tứ cũng không cam chịu yếu thế, cứ như vậy đánh nhau với Long Tịch Bác. Long Tịch Bảo không biết làm sao nhìn hai người đàn ông bên cạnh đánh nhau thành một đoàn này, đây… chuyện gì xảy ra, anh Thiên sao lại ở chỗ này… còn không mặc quần áo… này… rốt cuộc là thế nào, Long Tịch Bảo hoàn toàn không rõ ràng bất lực hô "Đừng đánh nữa… các người không nên đánh nhau… làm sao vậy? Anh Bác…"
Long Tịch Hiên đi tới, không nói hai lời một phen bóp cổ Long Tịch Bảo, ánh mắt dịu dàng thường ngày đã sớm không còn tồn tại, còn lại chính là hoàn toàn lạnh lẽo, thế nhưng ánh mắt làm người ta rùng mình như vậy lại dùng thanh âm cực kỳ dịu dàng nói chuyện: "Em phản bội chúng tôi."
Long Tịch Bảo giãy giụa muốn đẩy ra bàn tay Long Tịch Hiên đang giữ chặt cổ cô, nhưng vô ích, có chút tuyệt vọng nhắm mắt lại, trời ạ… có thể hay không nói cho tôi biết… đây là vì sao a…
Ngay lúc Long Tịch Hiên mất khống chế sắp bóp chết Long Tịch Bảo, Doãn Thiên Tứ lo lắng hô to: "Anh dừng tay, Bảo Nhi sắp chết rồi."
Long Tịch Bác nghe vậy phân tâm quay đầu nhìn về phía Long Tịch Bảo, trời ạ, Hiên đang làm gì vậy.
Doãn Thiên Tứ thừa lúc Long Tịch Bác sững sờ nhanh chóng vọt tới trước mặt Long Tịch Bảo, tung nắm đấm đánh về phía bụng của Long Tịch Hiên.
Long Tịch Hiên bị đánh mới phục hồi lại tinh thần, nhìn Long Tịch Bảo té vào trong ngực Doãn Thiên Tứ kịch liệt thở hổn hển, trời ạ… Anh đang làm gì… đó là tính mạng của anh a… anh muốn tự tay giết chết chính mình sao… Bảo Bảo…
Doãn Thiên Tứ đau lòng vỗ nhẹ lên tấm lưng trần của Long Tịch Bảo, anh ta không ngờ Long Tịch Hiên sẽ tàn nhẫn như thế… Long Tịch Hiên thật sự muốn giết cô sao?
Long Tịch Bảo thống khổ ngã vào trong ngực Doãn Thiên Tứ, vừa thở dốc vừa ho nhẹ… tại sao… rốt cuộc là chỗ nào sai rồi? Anh Hiên muốn giết cô sao?... Tại sao?...
Long Tịch Bác nhìn thân thể mềm mại trần truồng của Long Tịch Bảo, mà trên thân thể mềm mại kia tràn đầy dấu hôn của một người đàn ông khác, còn ngã vào trong lòng người đàn ông kia…
Anh đi tới thô lỗ kéo cô qua, cầm lên cái chăn mỏng trên giường, quấn kín lấy toàn thân cô, ôm cô thật chặt, sức lực lớn mức cơ hồ muốn bóp nát cô. Mà vẫn chưa thở nổi, Long Tịch Bảo lại bị anh thô lỗ ôm chặt làm cho sắc mặt càng thêm tái nhợt.
Doãn Thiên Tứ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô, trong lòng không khỏi khẩn trương, không phân rõ cảm giác của mình là gì, trực giác hô to: "Cậu muốn giết chết cô ấy."
Long Tịch Bác lạnh lùng nhìn về phía anh ta, lộ ra một nụ cười nhẹ khát máu tàn nhẫn, lạnh giọng nói: "Cô ấy là người của tôi, tôi muốn giết chết cô ấy cũng là chuyện của tôi, anh có thể làm gì?"
Long Tịch Bảo cực kỳ kinh ngạc nhìn Long Tịch Bác, không thể tin được anh sẽ nói ra loại lời nói này, đầu óc dần dần bắt đầu rõ ràng, cúi đầu nhìn xuống tấm chăn mỏng đang bao quanh thân thể mềm mại của mình, mắt không khỏi nhìn xuống mặt đất… váy bị xé rách, áo lót… quần lót… còn có… một cái ‘áo mưa’, sau đó lại giương mắt nhìn tới ga giường trắng noãn, trên giường vết máu màu đỏ kia không thể nghi ngờ nói cho cô biết… cô thất thân rồi? Thất thân cho anh Thiên? Còn bị cặp sinh đôi ‘bắt gian tại giường’?
Cho nên bọn họ mới có thể kích động như thế… nhưng cô ngày hôm qua… Ngày hôm qua… ngày hôm qua không phải cô nhận được điện thoại của người pha rượu đi đón anh Thiên sao? Sau đó thì sao?.... Sau lại không có ý thức? Tại sao? Long Tịch Bảo hoài nghi nhìn Doãn Thiên Tứ chỉ mặc quần lót, vô cùng không muốn tin vào suy đoán trong lòng.
Nhận được ánh mắt hoài nghi của Long Tịch Bảo, Doãn Thiên Tứ ngẩn người, biết cô nhớ tới mọi chuyện của ngày hôm qua, có phần chột dạ né tránh ánh mắt của cô, nhìn thẳng Long Tịch Bác, "Coi như các người là anh của Bảo Nhi, cũng không có quyền đối với cô ấy như vậy."
Long Tịch Bác cười lạnh một tiếng, nhẹ nhàng vuốt ve gò má của Long Tịch Bảo, nhẹ giọng hỏi: "Tịch Nhi, nói cho hắn biết, anh có cái quyền này không." Long Tịch Bảo sợ hãi nhìn về phía Long Tịch Hiên, hi vọng anh tới cứu cô… nhưng không có, anh chỉ lạnh lùng nhìn cô. Long Tịch Bảo tuyệt vọng nhắm mắt lại, nhỏ giọng nói: "Có."
Long Tịch Bác tà tứ cười cười, nhìn về phía Doãn Thiên Tứ.
Doãn Thiên Tứ hít sâu một cái, dịu dàng nói: "Bảo Nhi, đừng sợ, em không cần sợ bọn họ, tới bên anh Thiên này." Vừa nói vừa nhẹ nhàng đi về phía cô, muốn ôm cô đi, Bảo Nhi, chỉ cần em lựa chọn anh... anh sẽ bảo vệ em, sẽ không để cho bọn họ tổn thương em, chỉ cần em lựa chọn anh, Bảo Nhi…
Long Tịch Bảo mở to mắt đẹp, nhàn nhạt nhìn Doãn Thiên Tứ, khi anh ta sắp đụng tới cô, cô rất rõ ràng dựa sát vào trong ngực Long Tịch Bác, có chút run rẩy.
Chuyện cho tới bây giờ, nếu như cô còn không chịu tin tưởng suy đoán trong lòng, cô chính là lừa mình dối người không phải sao…
Tác giả :
Bàng Đô Đô