Cục Cưng Bé Nhỏ Của Tổng Giám Đốc Hai Mặt
Chương 158: Chúng ta "này nọ í é" đi!
Chương 158: Chúng ta "này nọ í é " đi!
"Đừng quá mức, có chừng có mực, biết không?" Long Tịch Hiên thở dài, bất đắc dĩ nói.
"Yên tâm đi, em có chừng mực." Long Tịch Bảo dương dương đắc ý nhìn anh.
"Em có chừng mực? Chuyện cười này rất nhạt nhẽo, rất hài hước." Long Tịch Bác giật giật khóe miệng.
"Anh có ý gì?" Long Tịch Bảo nhào tới trên người anh, không vui nhìn anh.
"Ý trên mặt chữ." Long Tịch Bác ôm cô, tạo thành tư thế mập mờ nữ trên nam dưới. Cái góc độ này để cho anh vừa khéo nhìn thấy phần rãnh ngực trắng như tuyết của cô… quay đầu đi, hô hấp có chút không ổn định.
Long Tịch Bảo vặn đầu của anh qua, gằn từng chữ nói : "Ý trên mặt chữ là có ý gì? !"
Long Tịch Bác bực bội nhìn cô, không lên tiếng…
Một lúc sau... "Cái đó… Thôi, lần này bỏ qua cho anh, lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa nha." Long Tịch Bảo đột nhiên từ trên người anh lật người xuống bên cạnh, trên mặt có phần đỏ ửng khả nghi, trời ạ… Anh ấy lại có phản ứng…
Long Tịch Bác không rõ chính mình có cảm giác gì, thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng vô cùng chán nản… Anh cảm giác mình sắp nhịn đến cực hạn rồi…
Long Tịch Hiên nhìn nét mặt của bọn họ một chút, không nói gì.
Long Tịch Bảo liếc Long Tịch Hiên một cái, mặt đỏ cực kì…
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người không nói gì nữa.
"Đúng rồi, em quên nói cho các anh biết." Long Tịch Bảo đột nhiên meo meo nói.
"Cái gì?" Cặp sinh đôi đồng thanh hỏi.
"Anh Thiên nguyện ý buông xuống thù hận, không trả thù nhà họ Long nữa." Long Tịch Bảo cười ngọt ngào nhìn bọn họ, nói đến đây trong lòng liền vô cùng vui vẻ.
Cặp sinh đôi liếc mắt nhìn nhau, không nói gì.
"Còn nữa, hiện tại anh ấy và Mông Nguyệt đang ở bên nhau, em tin tưởng tương lai không lâu nữa, anh ấy nhất định sẽ yêu chị Nguyệt, sau đó bọn họ sẽ hạnh phúc vui vẻ ở bên nhau, giống như chúng ta." Long Tịch Bảo nói tiếp.
"Mông Nguyệt? Đúng rồi, cô ta chính là kẻ nội ứng mà lúc trước Doãn Thiên sắp xếp vào nhà ta." Long Tịch Bác nhớ lại, nhỏ giọng nói.
"Anh này rất nhàm chán nha. Chuyện đã qua lâu rồi còn lấy ra nói." Long Tịch Bảo đẩy vai anh.
"Em đã sớm biết cô ta là nằm vùng phải không?" Long Tịch Bác bắt được bàn tay nhỏ bé của cô, đôi ưng mâu chăm chú nhìn cô chằm chằm.
Long Tịch Bảo nhìn anh một lát, gật đầu.
"Nếu em đã sớm biết Doãn Thiên có động cơ không tốt, tại sao không xa lánh hắn, tại sao muốn cho hắn cơ hội làm tổn thương em? Đối với em, hắn đặc biệt như vậy sao?" Long Tịch Bác lạnh lùng nói, trong lòng tràn đầy ghen tuông.
Long Tịch Bảo nhìn anh một chút, thở dài : "Anh Bác, em phải thừa nhận rằng trong lòng em, anh Thiên là đặc biệt, em tự nói với mình nhất định phải xa lánh anh ấy, nhất định không thể đến gần anh ấy nữa, nhưng mỗi lần anh ấy vừa lộ ra loại ánh mắt thất vọng cô đơn đó, em liền không tự chủ được mà đến gần anh ấy, muốn cho anh ấy một chút ấm áp, em thấy đau lòng cho anh ấy, chính là không giải thích được mà đau lòng cho anh ấy, nhưng em không yêu anh ấy, thương hại và yêu em vẫn phân biệt được rõ ràng, trong lòng em anh ấy giống như anh trai, vĩnh viễn đều chỉ là anh trai của em thôi."
Long Tịch Bác nhìn cô một chút, không lên tiếng. . . . . .
Long Tịch Bảo nhìn về phía Long Tịch Hiên, kéo kéo áo của anh : "Anh Hiên…"
Long Tịch Hiên ôm cô vào trong ngực, nhẹ giọng nói : "Bảo Bảo, tụi anh biết muốn em cắt đứt liên lạc với anh ta là chuyện không thể, tụi anh cũng không ép buộc em làm như vậy nữa, nhưng em hãy nhớ kĩ, không được động tay động chân với anh ta nữa, em đã là phụ nữ, không còn là đứa bé 5 tuổi, 10 tuổi, tùy ý có thể ôm ấp. Để tốt cho em, tốt cho anh ta và tốt cho Mông Nguyệt, em nhất định phải nhớ kỹ, anh trai cũng được, mà em trai cũng thế, động tác quá mức thân mật sẽ khiến tình cảm bị biến chất , dù sao… cậu ta không phải anh trai ruột của em… em hiểu không?"
Long Tịch Bảo ngoan ngoãn gật đầu một cái, hôn lên gương mặt tuấn tú của anh : "Em hiểu rồi."
Long Tịch Hiên khẽ cười xoa gương mặt của cô, không nói chuyện nữa.
"Nếu đã hiểu thì phải làm được, nếu như không làm được..." Long Tịch Bác nghiêm mặt, vẫn không vui như cũ.
"Nếu như không làm được, sẽ để cho các anh trừng phạt, không một câu oán hận." Long Tịch Bảo cắt đứt lời anh, nũng nịu nhào vào trong ngực của anh.
Long Tịch Bác hừ lạnh một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Long Tịch Bảo ở trong lòng anh cọ qua cọ lại, đột nhiên giống như làm ra một quyết định quan trọng gì đó, hít sâu một hơi : "Cái đó… chúng ta làm "này nọ í é" đi…."
Cặp sinh đôi sững sờ, chăm chú nhìn chằm chằm vào cô… Ý của cô chính là điều mà bọn họ đang nghĩ đến sao…
Long Tịch Bảo bị ánh mắt của bọn họ nhìn đến mặt đỏ bừng, nói không ra câu, không diễn đạt được thành từ, mà cà lăm: "Cái đó… Ý của em là… Cái đó… em… em… các anh…"
Long Tịch Hiên xoa đầu cô, nhẹ giọng nói : "Bảo Bảo, em không cần miễn cưỡng chính mình."
Long Tịch Bảo bắt lấy tay anh, nhỏ giọng : "Em không có miễn cưỡng, em là nghiêm túc." Bọn họ là hai người đàn ông bình thường, vì cô mà rốt cuộc nhịn khổ cực cỡ nào, cô đều biết… Mỗi buổi tối tắm nước lạnh khiến nhiệt độ cơ thể của bọn họ luôn lạnh lẽo, mỗi sáng sớm cô đều có thể cảm giác đến bọn họ cương cứng, chân thật mà nóng bỏng chống đỡ nơi cơ thể của cô, bọn họ lúc nào cũng sẽ buông cô ra đi vào phòng tắm… Sau khi ra ngoài lại như không có chuyện gì xảy ra gọi cô thức dậy… cô biết… cô biết tất cả…
Thật ra cô cũng không phải không muốn làm chuyện đó, chỉ là không biết nên làm thế nào... Cũng không biết hai người đàn ông này muốn phân chia một cái thân thể thế nào… Cô một mực nghĩ, suy nghĩ rất nhiều biện pháp, ví dụ như thứ hai, tư, sáu là anh Bác ; thứ ba, năm, bảy là anh Hiên, chủ nhật nghỉ phép? Hay buổi sáng là anh Bác, buổi tối là anh Hiên, buổi trưa là của mình? Nghĩ tới nghĩ lui vẫn là bác bỏ… Cô phải cân nhắc đến suy nghĩ của bọn họ… Khi cô cùng một người trong bọn họ làm chuyện đó, vậy người kia sẽ nghĩ thế nào?... Cho nên… Vẫn là ba người cùng nhau thôi… Dù sao tình yêu chính là việc như vậy, tất cả mọi người trong lòng đều biết rõ, ngầm hiểu lẫn nhau, còn không bằng thẳng thắn một chút, coi như trong lòng không thoải mái, nhưng ở trong lúc hưng phấn, bọn họ hẳn sẽ không suy nghĩ quá nhiều thôi… Như câu nói của thần tượng của cô chính là, yêu chính là linh hồn… Thân thể chính là thỏa mãn dục vọng, là kết quả của linh hồn gần gũi nhau… Cho nên cô quyết định… vì bọn họ, chết trận trên giường, có chết cũng vinh dự!
"Đừng quá mức, có chừng có mực, biết không?" Long Tịch Hiên thở dài, bất đắc dĩ nói.
"Yên tâm đi, em có chừng mực." Long Tịch Bảo dương dương đắc ý nhìn anh.
"Em có chừng mực? Chuyện cười này rất nhạt nhẽo, rất hài hước." Long Tịch Bác giật giật khóe miệng.
"Anh có ý gì?" Long Tịch Bảo nhào tới trên người anh, không vui nhìn anh.
"Ý trên mặt chữ." Long Tịch Bác ôm cô, tạo thành tư thế mập mờ nữ trên nam dưới. Cái góc độ này để cho anh vừa khéo nhìn thấy phần rãnh ngực trắng như tuyết của cô… quay đầu đi, hô hấp có chút không ổn định.
Long Tịch Bảo vặn đầu của anh qua, gằn từng chữ nói : "Ý trên mặt chữ là có ý gì? !"
Long Tịch Bác bực bội nhìn cô, không lên tiếng…
Một lúc sau... "Cái đó… Thôi, lần này bỏ qua cho anh, lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa nha." Long Tịch Bảo đột nhiên từ trên người anh lật người xuống bên cạnh, trên mặt có phần đỏ ửng khả nghi, trời ạ… Anh ấy lại có phản ứng…
Long Tịch Bác không rõ chính mình có cảm giác gì, thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng vô cùng chán nản… Anh cảm giác mình sắp nhịn đến cực hạn rồi…
Long Tịch Hiên nhìn nét mặt của bọn họ một chút, không nói gì.
Long Tịch Bảo liếc Long Tịch Hiên một cái, mặt đỏ cực kì…
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người không nói gì nữa.
"Đúng rồi, em quên nói cho các anh biết." Long Tịch Bảo đột nhiên meo meo nói.
"Cái gì?" Cặp sinh đôi đồng thanh hỏi.
"Anh Thiên nguyện ý buông xuống thù hận, không trả thù nhà họ Long nữa." Long Tịch Bảo cười ngọt ngào nhìn bọn họ, nói đến đây trong lòng liền vô cùng vui vẻ.
Cặp sinh đôi liếc mắt nhìn nhau, không nói gì.
"Còn nữa, hiện tại anh ấy và Mông Nguyệt đang ở bên nhau, em tin tưởng tương lai không lâu nữa, anh ấy nhất định sẽ yêu chị Nguyệt, sau đó bọn họ sẽ hạnh phúc vui vẻ ở bên nhau, giống như chúng ta." Long Tịch Bảo nói tiếp.
"Mông Nguyệt? Đúng rồi, cô ta chính là kẻ nội ứng mà lúc trước Doãn Thiên sắp xếp vào nhà ta." Long Tịch Bác nhớ lại, nhỏ giọng nói.
"Anh này rất nhàm chán nha. Chuyện đã qua lâu rồi còn lấy ra nói." Long Tịch Bảo đẩy vai anh.
"Em đã sớm biết cô ta là nằm vùng phải không?" Long Tịch Bác bắt được bàn tay nhỏ bé của cô, đôi ưng mâu chăm chú nhìn cô chằm chằm.
Long Tịch Bảo nhìn anh một lát, gật đầu.
"Nếu em đã sớm biết Doãn Thiên có động cơ không tốt, tại sao không xa lánh hắn, tại sao muốn cho hắn cơ hội làm tổn thương em? Đối với em, hắn đặc biệt như vậy sao?" Long Tịch Bác lạnh lùng nói, trong lòng tràn đầy ghen tuông.
Long Tịch Bảo nhìn anh một chút, thở dài : "Anh Bác, em phải thừa nhận rằng trong lòng em, anh Thiên là đặc biệt, em tự nói với mình nhất định phải xa lánh anh ấy, nhất định không thể đến gần anh ấy nữa, nhưng mỗi lần anh ấy vừa lộ ra loại ánh mắt thất vọng cô đơn đó, em liền không tự chủ được mà đến gần anh ấy, muốn cho anh ấy một chút ấm áp, em thấy đau lòng cho anh ấy, chính là không giải thích được mà đau lòng cho anh ấy, nhưng em không yêu anh ấy, thương hại và yêu em vẫn phân biệt được rõ ràng, trong lòng em anh ấy giống như anh trai, vĩnh viễn đều chỉ là anh trai của em thôi."
Long Tịch Bác nhìn cô một chút, không lên tiếng. . . . . .
Long Tịch Bảo nhìn về phía Long Tịch Hiên, kéo kéo áo của anh : "Anh Hiên…"
Long Tịch Hiên ôm cô vào trong ngực, nhẹ giọng nói : "Bảo Bảo, tụi anh biết muốn em cắt đứt liên lạc với anh ta là chuyện không thể, tụi anh cũng không ép buộc em làm như vậy nữa, nhưng em hãy nhớ kĩ, không được động tay động chân với anh ta nữa, em đã là phụ nữ, không còn là đứa bé 5 tuổi, 10 tuổi, tùy ý có thể ôm ấp. Để tốt cho em, tốt cho anh ta và tốt cho Mông Nguyệt, em nhất định phải nhớ kỹ, anh trai cũng được, mà em trai cũng thế, động tác quá mức thân mật sẽ khiến tình cảm bị biến chất , dù sao… cậu ta không phải anh trai ruột của em… em hiểu không?"
Long Tịch Bảo ngoan ngoãn gật đầu một cái, hôn lên gương mặt tuấn tú của anh : "Em hiểu rồi."
Long Tịch Hiên khẽ cười xoa gương mặt của cô, không nói chuyện nữa.
"Nếu đã hiểu thì phải làm được, nếu như không làm được..." Long Tịch Bác nghiêm mặt, vẫn không vui như cũ.
"Nếu như không làm được, sẽ để cho các anh trừng phạt, không một câu oán hận." Long Tịch Bảo cắt đứt lời anh, nũng nịu nhào vào trong ngực của anh.
Long Tịch Bác hừ lạnh một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Long Tịch Bảo ở trong lòng anh cọ qua cọ lại, đột nhiên giống như làm ra một quyết định quan trọng gì đó, hít sâu một hơi : "Cái đó… chúng ta làm "này nọ í é" đi…."
Cặp sinh đôi sững sờ, chăm chú nhìn chằm chằm vào cô… Ý của cô chính là điều mà bọn họ đang nghĩ đến sao…
Long Tịch Bảo bị ánh mắt của bọn họ nhìn đến mặt đỏ bừng, nói không ra câu, không diễn đạt được thành từ, mà cà lăm: "Cái đó… Ý của em là… Cái đó… em… em… các anh…"
Long Tịch Hiên xoa đầu cô, nhẹ giọng nói : "Bảo Bảo, em không cần miễn cưỡng chính mình."
Long Tịch Bảo bắt lấy tay anh, nhỏ giọng : "Em không có miễn cưỡng, em là nghiêm túc." Bọn họ là hai người đàn ông bình thường, vì cô mà rốt cuộc nhịn khổ cực cỡ nào, cô đều biết… Mỗi buổi tối tắm nước lạnh khiến nhiệt độ cơ thể của bọn họ luôn lạnh lẽo, mỗi sáng sớm cô đều có thể cảm giác đến bọn họ cương cứng, chân thật mà nóng bỏng chống đỡ nơi cơ thể của cô, bọn họ lúc nào cũng sẽ buông cô ra đi vào phòng tắm… Sau khi ra ngoài lại như không có chuyện gì xảy ra gọi cô thức dậy… cô biết… cô biết tất cả…
Thật ra cô cũng không phải không muốn làm chuyện đó, chỉ là không biết nên làm thế nào... Cũng không biết hai người đàn ông này muốn phân chia một cái thân thể thế nào… Cô một mực nghĩ, suy nghĩ rất nhiều biện pháp, ví dụ như thứ hai, tư, sáu là anh Bác ; thứ ba, năm, bảy là anh Hiên, chủ nhật nghỉ phép? Hay buổi sáng là anh Bác, buổi tối là anh Hiên, buổi trưa là của mình? Nghĩ tới nghĩ lui vẫn là bác bỏ… Cô phải cân nhắc đến suy nghĩ của bọn họ… Khi cô cùng một người trong bọn họ làm chuyện đó, vậy người kia sẽ nghĩ thế nào?... Cho nên… Vẫn là ba người cùng nhau thôi… Dù sao tình yêu chính là việc như vậy, tất cả mọi người trong lòng đều biết rõ, ngầm hiểu lẫn nhau, còn không bằng thẳng thắn một chút, coi như trong lòng không thoải mái, nhưng ở trong lúc hưng phấn, bọn họ hẳn sẽ không suy nghĩ quá nhiều thôi… Như câu nói của thần tượng của cô chính là, yêu chính là linh hồn… Thân thể chính là thỏa mãn dục vọng, là kết quả của linh hồn gần gũi nhau… Cho nên cô quyết định… vì bọn họ, chết trận trên giường, có chết cũng vinh dự!
Tác giả :
Bàng Đô Đô