Cục Cưng Bé Nhỏ Của Tổng Giám Đốc Hai Mặt
Chương 149: Được! Tuỳ em!

Cục Cưng Bé Nhỏ Của Tổng Giám Đốc Hai Mặt

Chương 149: Được! Tuỳ em!

Long Tịch Bảo đau đớn nhíu lông mày, hoàn toàn không giãy giụa, nhìn đôi mắt màu tím tàn bạo của anh ta, nhắm hai mắt lại, giết tôi đi… Tôi đã không còn gì nữa.

Cặp sinh đôi sợ hết hồn, vội vàng vọt tới, không nói hai lời liền đánh nhau với anh ta.

Long Tịch Bảo bởi vì Hắc Viêm Triệt đột nhiên buông tay, ngã phịch xuống đất, tham lam hô hấp… lực tay thật đáng sợ… Cái người khủng bố này…

"A…." Hai ‘bạn học thời đại học’ bị tình huống đột nhiên phát sinh dọa sợ đến hoa dung thất sắc, kêu to lên.

Phượng Vũ Mặc cũng bị dọa sợ đến có chút ngây người, sau khi phản ứng kịp, vội vàng quỳ trên mặt đất, đỡ Long Tịch Bảo sắc mặt cực kém ngồi dậy, "Bảo bối, con không sao chứ, con đừng hù dọa mẹ."

Long Tịch Bảo thở hổn hển, hơi lắc đầu một cái.

Phượng Vũ Mặc đau lòng nhìn dấu tay màu tím đen trên cổ cô, Triệt - đứa bé này cũng quá ngoan độc rồi… Lại có thể trong thời gian ngắn như vậy làm người ta bị thương thành như vậy, nếu như trễ một bước… Bảo Bảo nói không chừng liền mất mạng…

"Hắc Viêm Triệt, cậu điên rồi sao?" Long Tịch Bác gào thét, đánh cho Hắc Viêm Triệt một quyền.

Hắc Viêm Triệt che bụng ngẩn người, nhìn về phía bạn mình…

Cặp sinh đôi dừng tay, vọt tới bên người Long Tịch Bảo, che chở cô vào trong ngực. Long Tịch Hiên liếc nhìn dấu tay rõ ràng trên cổ cô, ánh mắt sắc bén bắn về phía Hắc Viêm Triệt đang sững sờ, "Cậu nổi điên cái gì vậy, cậu tốt nhất nói cho rõ ràng!"

Hắc Viêm Triệt nhìn bọn họ một chút, đi tới…

"Cô giấu Cổn Cổn đi nơi nào rồi?" Vẫn là giọng nói lạnh lùng, chỉ là đôi mắt màu tím đậm dần dần bắt đầu biến thành tím nhạt.

Long Tịch Bảo nhìn anh ta một chút, bắt được trọng điểm, không thấy Cổn Cổn nữa? Anh ta cho rằng cô đã mang cô ấy đi giấu, nói cách khác Cổn Cổn tự mình rời nhà trốn đi? Vì cái gì? Nhất định là anh ta đã hung hăng ngược đãi cậu ấy, nếu không cậu ấy làm sao có thể dám rời nhà trốn đi…, "Anh đại khái có thể giết chết tôi rồi, tôi sẽ không nói."

Nghe vậy, ánh mắt của Hắc Viêm Triệt lại bắt đầu biến sắc…

"Bảo Bảo, em đang nói gì vậy, em căn bản cũng chưa liên lạc với Cổn Cổn mà." Long Tịch Hiên nhíu mày kiếm nhìn về phía Long Tịch Bảo ở trong ngực.

Long Tịch Bảo nhìn cũng không nhìn anh một cái, gạt bọn họ ra, gắng gượng đứng dậy, nhìn thẳng vào ánh mắt của Hắc Viêm Triệt, "Anh giết tôi đi, ra tay đi."

"Cô cho rằng tôi không dám?" Hắc Viêm Triệt đột nhiên nở một nụ cười tàn nhẫn.

Long Tịch Bác ôm lấy Long Tịch Bảo lui về phía sau mấy bước, Long Tịch Hiên ngăn ở trước mặt của Long Tịch Bảo : "Triệt, Bảo Bảo chưa từng liên lạc với Cổn Cổn, em ấy đang nói nhảm đó."

"Em không nói nhảm, Cổn Cổn là do tôi mang đi, tôi không nhìn được việc anh ngược đãi cậu ấy, tôi không nhìn được anh khi dễ cậu ấy, cho nên tôi bắt cóc cô ấy mang đi, về phần cô ấy ở đâu, tôi tuyệt đối không nói cho anh biết." Long Tịch Bảo giãy giụa muốn thoát khỏi lồng ngực của Long Tịch Bác, lại tốn công vô ích.

"Long Tịch Bảo, em im miệng, đừng ép anh ra tay!" Long Tịch Bác ôm chặt cô, tức giận tới cực điểm, em ấy tại sao mỗi lần đều phải bướng bỉnh như vậy, tùy hứng như vậy, chẳng lẽ không nhìn ra Triệt đã gần như điên cuồng rồi sao, tại sao lại không hiểu chuyện như vậy…

Long Tịch Bảo bị anh rống lên, nhanh chóng hồng đôi mắt, nhìn anh một chút, bướng bỉnh quay đầu sang chỗ khác.

"Cô nói tôi ngược đãi cô ấy? Khi dễ cô ấy?" Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt hỏi.

"Chẳng lẽ không đúng sao?" Long Tịch Bảo cắn chặt môi dưới, vành mắt đỏ lên nhìn về phía anh ta, nếu không phải như vậy, Cổn Cổn làm sao lại rời nhà trốn đi.

Hắc Viêm Triệt nhìn cô một chút, đột nhiên xoay người đi về phía cửa… Thấy vậy lần này thật sự không phải do Bảo Bảo làm, nếu không Bảo Bảo sẽ không nói anh ngược đãi Cổn Cổn, khi dễ cô ấy, lần này… Trừ một cái tát kia, anh căn bản không đánh cô, biết cô sợ hoan ái, còn đặc biệt kìm nén dục vọng của mình, chỉ sợ cô rời khỏi anh lần nữa, tại sao anh đối với cô như vậy… cô lại vẫn muốn rời khỏi anh… anh có phải không nên cưỡng cầu nữa không…

"Anh buông em ra." Long Tịch Bảo ở trong ngực của Long Tịch Bác giãy giụa, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ…

"Không buông, càng lớn càng không hiểu chuyện, em theo anh tới đây." Long Tịch Bác ôm cô muốn đi về phòng.

"Buông tay! Các con uống lộn thuốc gì rồi, Bảo Bảo lại không làm gì sai, các con làm gì mà thường xuyên gây phiền toái cho con bé thế, các con vẫn là đi nói chuyện với mấy người bạn học tốt của hai đứa đi, đừng tới gần bảo bối của mẹ. Ngày mai mẹ liền sắp xếp mai mối cho Bảo Bảo, chọn trúng sẽ gả con bé đi, cách xa hai người các con âm tình bất định, buông tay!" Phượng Vũ Mặc nổi đóa xông tới, kéo Long Tịch Bảo sắc mặt tái nhợt từ trong ngực Long Tịch Bác ra sau lưng mình, ánh mắt mê người tức giận nhìn chằm chằm cặp sinh đôi.

"Mẹ còn cưng chiều cô ấy nữa, mẹ xem cô ấy hiện tại cũng biến thành cái dạng gì rồi, vừa tùy hứng vừa không hiểu chuyện, em tưởng rằng mình còn là đứa bé sao? Không biết nhìn sắc mặt của người khác? Không nhìn thấy Triệt sốt ruột đến phát điên rồi sao? Còn có đầu óc hay không hả?" Long Tịch Bác tức giận hét lớn, giận đến sầm mặt lại rồi.

Long Tịch Bảo lặng yên không lên tiếng tựa vào trong ngực Phượng Vũ Mặc, ngăn trở Phượng Vũ Mặc phản bác, ngẩng đầu lẳng lặng nhìn bọn họ một cái, nhàn nhạt nói : "Em không cầu xin các anh cứu em, em tùy hứng em không hiểu chuyện, em chết cũng là em tự lấy, cho nên, lần sau xin các anh không cần xen vào việc của em nữa, em đã trưởng thành, sẽ chịu trách nhiệm cho lời nói của mình, dọa sợ khách của các anh là lỗi của em, không có lần sau nữa, anh hai."

"Được, tùy em!" Long Tịch Bác hít một hơi, kéo ra một nụ cười tươi, xoay người ôm lấy ‘bạn học thời đại học’ của mình, đi về phía cửa.

"Linh Nhi, chúng ta đi." Long Tịch Hiên nhàn nhạt mở miệng gọi, đi theo phía sau Long Tịch Bác, mà vị ‘bạn học thời đại học’ kia được điểm đến tên vội vàng đứng lên đi theo bước chân của anh.

Trong phòng khách, chỉ còn lại Phượng Vũ Mặc tức giận cùng Long Tịch Bảo sắc mặt tái nhợt nhưng lại không có biểu tình gì.

"Bảo Bảo, đừng đau lòng, mẹ bôi thuốc cho con." Phượng Vũ Mặc yêu thương xoa đầu Long Tịch Bảo, ở trong lòng đem cặp sinh đôi mắng mấy lần…

"Mẹ, con không sao, con muốn lên lầu nghỉ ngơi một chút được không?" Long Tịch Bảo khẽ cười nói.

"Được, mẹ đi cùng con." Phượng Vũ Mặc đỡ cô đi trở về phòng…

Chiến tranh leo thang…
Tác giả : Bàng Đô Đô
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại