Cục Cưng Bé Nhỏ Của Tổng Giám Đốc Hai Mặt
Chương 133: Đôi mắt của hai người rất giống nhau?!
6 giờ tối, trên bàn cơm.
Nam Cung Viễn săn sóc bóc vỏ tôm cho vợ yêu, bóc xong liền thả con tôm béo mềm vào trong bát của vợ, rồi lại bắt đầu gắp thức ăn cho vợ. Bởi vì thân thể của Tiêu Lộ Trúc không tốt, mỗi lần ăn cơm, ông đều phải cẩn thận phối hợp các món ăn cho bà, còn phải tránh các món bà không thể ăn cùng với các món ăn không tốt cho thân thể của bà.
"Chú Viễn, chú thật yêu thương dì Trúc nha, vừa dịu dàng vừa săn sóc, dì Trúc thật sự rất hạnh phúc nha." Long Tịch Bảo hâm mộ nhìn Tiêu Lộ Trúc, không khỏi cảm thán, aiz, khuôn mặt đáng yêu cùng với động tác dịu dàng, thật là rất làm cho người ta ao ước nha. Đâu có giống như đàn ông Long gia, một đám người tính khí đều kém như vậy, động một chút là tức giận.
"Đúng vậy, Lộ Trúc thật sự rất hạnh phúc a, Nam Cung tính tình tốt, dáng dấp lại đáng yêu, người chồng tốt như vậy đốt đèn lồng tìm khắp nơi cũng không được." Phượng Vũ Mặc gật đầu phụ họa, nhớ năm đó, kiểu đàn ông tính tình giống như Nam Cung Viễn chính là người yêu lý tưởng của bà, kết quả, gặp phải Long Phi Tịch… vừa bá đạo, vừa không thích cười, thích ăn dấm chua, còn không dịu dàng... Nhưng bà chính là chết tiệt yêu ông ấy… Tự mình làm bậy thì không thể sống được a…
"Em có ý kiến rất lớn đối với anh?" Long Phi Tịch nhíu mày kiếm, nhàn nhạt hỏi.
Phượng Vũ Mặc sững sờ, vội vàng cười đến rực rỡ nhìn ông: "Làm sao có thể, anh đẹp trai như vậy, có sức quyến rũ như vậy, có tiền như vậy, lại còn là ông xã biết ‘yêu thương người’, em làm sao có thể có ý kiến, ông chồng cực phẩm giống như anh, cởi sạch quần áo mò dưới sông cũng mò không thấy a, em lấy được anh là vô cùng vinh dự a."
"Thật sao? Anh không biết thì ra em vừa ý anh như vậy." Long Phi Tịch vừa nói vừa gắp một miếng cá không có xương đút vào trong miệng của vợ yêu.
Phượng Vũ Mặc nhai miếng cá, ‘thành khẩn’ gật đầu.
Nam Cung Viễn khẽ cười nhìn bọn họ, cuối cùng ánh mắt chuyển qua người Long Tịch Bảo: "Bảo Bảo, con đã yêu thích ta như vậy, không bằng để ta làm ba nuôi của con đi."
Nghe vậy, Long Tịch Bảo mặt mày hớn hở gật đầu: "Được ạ, vậy sau này người chính là ba Viễn của con, dì Trúc chính là mẹ Trúc của con rồi, hai người làm chỗ dựa cho con a, nói không chừng về sau con lại sẽ chạy trốn tới chỗ của hai người đó."
"Long Tịch Bảo!" Long Tịch Bác cảnh cáo khẽ kêu cô. Xem ra bọn họ vẫn không thể lơ là thiếu cảnh giác, Hiên nói đúng, đối với tiểu ác ma này, chỉ cần hơi buông lỏng một chút, thì người hối hận nhất định là bọn họ…
"Ách. . . . . . Ý của con là tới thăm nhà ba mẹ." Long Tịch Bảo cười gượng ‘giải thích’.
"Ha ha, không thành vấn đề, nhưng không được phép chưa nói tiếng nào đã chạy tới đó, như vậy mọi người sẽ rất lo lắng cho con, biết không?" Nam Cung Viễn khẽ cười nhìn cô, Bảo Bảo, con muốn ở bao lâu cũng không có vấn đề gì, nơi đó chính là nhà của con, ta và heo nhỏ chính là người thân của con, người thân thật sự, con hiểu không…
"Con biết rồi, lần sau sẽ không như vậy nữa." Long Tịch Bảo le lưỡi một cái, ngượng ngùng nói.
"Ngoan." Nam Cung Viễn cười khẽ nói, lại bắt đầu bóc vỏ tôm cho vợ yêu.
Long Tịch Hiên cũng đem con tôm được bóc vỏ xong đút vào trong miệng của Long Tịch Bảo, ra vẻ đùa giỡn mà nói: "Bảo Bảo, em có cảm thấy dung mạo của em và bác Nam Cung rất giống nhau hay không, đặc biệt là đôi mắt, nói không chừng hai người thật sự là cha con cũng nên."
Nghe vậy, tất cả những người đang ngồi đó đều sững sờ, không hẹn mà cùng nhìn về phía Long Tịch Bảo, mỗi người đều theo đuổi tâm tư của chính mình…
Long Tịch Bảo cũng ngây ngẩn cả người, quên cả nhai, chỉ là ngơ ngác nhìn Long Tịch Hiên… Một lúc sau, chỉ thấy cô khẽ cười khôi phục lại bình thường, vừa nhai tôm, vừa nhẹ giọng nói: "Làm sao có thể, em là đứa trẻ bị vứt bỏ, ba Viễn và mẹ Trúc làm sao có thể vứt bỏ con của mình, đây là không thể nào."
Nam Cung Viễn trong lòng đau xót, nhìn Long Tịch Bảo nhẹ nhàng nói: "Chúng ta cũng không vứt bỏ con của mình, mà chúng ta thật sự thất lạc một đứa bé, một đứa bé hoạt bát đáng yêu giống như con."
Tiêu Lộ Trúc ngơ ngác nhìn Long Tịch Bảo, không biết nên nói gì, cũng không hiểu tại sao Nam Cung Viễn muốn nhắc đến sự kiện kia… Sự kiện kia là vết sẹo khắc sâu nhất trong đáy lòng của bọn họ, đau đến khắc cốt ghi tâm…
Không khí có chút trầm mặc… Long Tịch Bảo bị sự đau đớn trong mắt của Nam Cung Viễn dọa sợ hết hồn, nhỏ giọng nói: "Thật xin lỗi a, ba Viễn, con không biết…."
"Không sao, chúng ta ăn cơm đi." Nam Cung Viễn lắc đầu một cái, làm bộ không có việc gì tiếp tục bóc vỏ tôm cho Tiêu Lộ Trúc, mọi người cũng đều bắt đầu yên lặng ăn cơm, chỉ là không khí đã không còn ấm áp hòa hợp như ban nãy, mà lộ ra sự đau thương nhàn nhạt cùng trầm mặc, chỉ có âm thanh bát đũa nhẹ nhàng vang lên… Bữa cơm này, tất cả mọi người đều ăn không biết ngon, giống như đang ăn sáp nến vậy.
Bên trong căn phòng lấy màu xanh dương làm chủ đạo…
Trên giường lớn, Nam Cung Viễn từ phía sau lưng dịu dàng ôm Tiêu Lộ Trúc, bàn tay to nắm lấy bàn tay nhỏ bé của vợ: "Trúc nhi, thật xin lỗi, hôm nay lại khiến em khó chịu, là anh không tốt, không bảo vệ tốt con của chúng ta, để cho em phải chịu đựng loại đau đớn này, thật xin lỗi, em tha thứ cho anh."
Tiêu Lộ Trúc ngẩn người, xoay người đối mặt với Nam Cung Viễn, nhỏ giọng nói: "Anh đang nói gì vậy, loại chuyện này ai cũng không muốn, không phải lỗi của anh, em biết rõ mấy năm nay anh đã tận lực, có lẽ thật sự là chúng ta cùng đứa nhỏ này duyên phận mỏng, là số phận đã định trước, em không trách anh, cho tới bây giờ cũng chưa từng trách anh, thật sự, em muốn cám ơn anh, không bỏ rơi em lúc em điên cuồng tuyệt vọng nhất, mà dịu dàng quan tâm bảo vệ em, an ủi em, Viễn… em đã nghĩ thông suốt rồi, nếu như thật sự không tìm được con của chúng ta, em cũng không miễn cưỡng nữa, chúng ta bây giờ không phải có Bảo Bảo rồi sao? Con bé đáng yêu như vậy, hoạt bát như vậy, chỉ cần con bé gọi em một tiếng mẹ, thì em chính là mẹ của nó, em thật thích Bảo Bảo, từ lần đầu tiên nhìn thấy Bảo Bảo, em liền thích cô bé rồi, cho nên, em thỏa mãn rồi, cũng nghĩ thông rồi, thật sự, hiện tại em thật sự rất hạnh phúc, rất thỏa mãn."
Nam Cung Viễn nhìn Tiêu Lộ Trúc xinh đẹp động lòng người, động tình hôn một cái lên trán của vợ mình, dịu dàng vuốt ve tóc đen của bà, "Trúc nhi, em nói rất đúng, Bảo Bảo chính là con gái của chúng ta, chỉ cần con bé gọi chúng ta một tiếng ba mẹ, con bé chính là con gái của chúng ta."
Tiêu Lộ Trúc cười ngọt ngào gật đầu, đỏ mặt nhìn chồng mình: "Đời này việc đúng đắn nhất mà em làm được chính là cưỡng ép anh, Nam Cung Viễn."
Nam Cung Viễn khẽ cười lật người, đè lên thân thể mềm mại của vợ, dịu dàng hôn lên trán của bà: "Chuyện may mắn nhất đời này của anh, chính là bị em ‘cưỡng chế’ a."
Ngoài cửa sổ, bóng đêm dày đặc, bên trong phòng, cảnh xuân càng đậm…
Nam Cung Viễn săn sóc bóc vỏ tôm cho vợ yêu, bóc xong liền thả con tôm béo mềm vào trong bát của vợ, rồi lại bắt đầu gắp thức ăn cho vợ. Bởi vì thân thể của Tiêu Lộ Trúc không tốt, mỗi lần ăn cơm, ông đều phải cẩn thận phối hợp các món ăn cho bà, còn phải tránh các món bà không thể ăn cùng với các món ăn không tốt cho thân thể của bà.
"Chú Viễn, chú thật yêu thương dì Trúc nha, vừa dịu dàng vừa săn sóc, dì Trúc thật sự rất hạnh phúc nha." Long Tịch Bảo hâm mộ nhìn Tiêu Lộ Trúc, không khỏi cảm thán, aiz, khuôn mặt đáng yêu cùng với động tác dịu dàng, thật là rất làm cho người ta ao ước nha. Đâu có giống như đàn ông Long gia, một đám người tính khí đều kém như vậy, động một chút là tức giận.
"Đúng vậy, Lộ Trúc thật sự rất hạnh phúc a, Nam Cung tính tình tốt, dáng dấp lại đáng yêu, người chồng tốt như vậy đốt đèn lồng tìm khắp nơi cũng không được." Phượng Vũ Mặc gật đầu phụ họa, nhớ năm đó, kiểu đàn ông tính tình giống như Nam Cung Viễn chính là người yêu lý tưởng của bà, kết quả, gặp phải Long Phi Tịch… vừa bá đạo, vừa không thích cười, thích ăn dấm chua, còn không dịu dàng... Nhưng bà chính là chết tiệt yêu ông ấy… Tự mình làm bậy thì không thể sống được a…
"Em có ý kiến rất lớn đối với anh?" Long Phi Tịch nhíu mày kiếm, nhàn nhạt hỏi.
Phượng Vũ Mặc sững sờ, vội vàng cười đến rực rỡ nhìn ông: "Làm sao có thể, anh đẹp trai như vậy, có sức quyến rũ như vậy, có tiền như vậy, lại còn là ông xã biết ‘yêu thương người’, em làm sao có thể có ý kiến, ông chồng cực phẩm giống như anh, cởi sạch quần áo mò dưới sông cũng mò không thấy a, em lấy được anh là vô cùng vinh dự a."
"Thật sao? Anh không biết thì ra em vừa ý anh như vậy." Long Phi Tịch vừa nói vừa gắp một miếng cá không có xương đút vào trong miệng của vợ yêu.
Phượng Vũ Mặc nhai miếng cá, ‘thành khẩn’ gật đầu.
Nam Cung Viễn khẽ cười nhìn bọn họ, cuối cùng ánh mắt chuyển qua người Long Tịch Bảo: "Bảo Bảo, con đã yêu thích ta như vậy, không bằng để ta làm ba nuôi của con đi."
Nghe vậy, Long Tịch Bảo mặt mày hớn hở gật đầu: "Được ạ, vậy sau này người chính là ba Viễn của con, dì Trúc chính là mẹ Trúc của con rồi, hai người làm chỗ dựa cho con a, nói không chừng về sau con lại sẽ chạy trốn tới chỗ của hai người đó."
"Long Tịch Bảo!" Long Tịch Bác cảnh cáo khẽ kêu cô. Xem ra bọn họ vẫn không thể lơ là thiếu cảnh giác, Hiên nói đúng, đối với tiểu ác ma này, chỉ cần hơi buông lỏng một chút, thì người hối hận nhất định là bọn họ…
"Ách. . . . . . Ý của con là tới thăm nhà ba mẹ." Long Tịch Bảo cười gượng ‘giải thích’.
"Ha ha, không thành vấn đề, nhưng không được phép chưa nói tiếng nào đã chạy tới đó, như vậy mọi người sẽ rất lo lắng cho con, biết không?" Nam Cung Viễn khẽ cười nhìn cô, Bảo Bảo, con muốn ở bao lâu cũng không có vấn đề gì, nơi đó chính là nhà của con, ta và heo nhỏ chính là người thân của con, người thân thật sự, con hiểu không…
"Con biết rồi, lần sau sẽ không như vậy nữa." Long Tịch Bảo le lưỡi một cái, ngượng ngùng nói.
"Ngoan." Nam Cung Viễn cười khẽ nói, lại bắt đầu bóc vỏ tôm cho vợ yêu.
Long Tịch Hiên cũng đem con tôm được bóc vỏ xong đút vào trong miệng của Long Tịch Bảo, ra vẻ đùa giỡn mà nói: "Bảo Bảo, em có cảm thấy dung mạo của em và bác Nam Cung rất giống nhau hay không, đặc biệt là đôi mắt, nói không chừng hai người thật sự là cha con cũng nên."
Nghe vậy, tất cả những người đang ngồi đó đều sững sờ, không hẹn mà cùng nhìn về phía Long Tịch Bảo, mỗi người đều theo đuổi tâm tư của chính mình…
Long Tịch Bảo cũng ngây ngẩn cả người, quên cả nhai, chỉ là ngơ ngác nhìn Long Tịch Hiên… Một lúc sau, chỉ thấy cô khẽ cười khôi phục lại bình thường, vừa nhai tôm, vừa nhẹ giọng nói: "Làm sao có thể, em là đứa trẻ bị vứt bỏ, ba Viễn và mẹ Trúc làm sao có thể vứt bỏ con của mình, đây là không thể nào."
Nam Cung Viễn trong lòng đau xót, nhìn Long Tịch Bảo nhẹ nhàng nói: "Chúng ta cũng không vứt bỏ con của mình, mà chúng ta thật sự thất lạc một đứa bé, một đứa bé hoạt bát đáng yêu giống như con."
Tiêu Lộ Trúc ngơ ngác nhìn Long Tịch Bảo, không biết nên nói gì, cũng không hiểu tại sao Nam Cung Viễn muốn nhắc đến sự kiện kia… Sự kiện kia là vết sẹo khắc sâu nhất trong đáy lòng của bọn họ, đau đến khắc cốt ghi tâm…
Không khí có chút trầm mặc… Long Tịch Bảo bị sự đau đớn trong mắt của Nam Cung Viễn dọa sợ hết hồn, nhỏ giọng nói: "Thật xin lỗi a, ba Viễn, con không biết…."
"Không sao, chúng ta ăn cơm đi." Nam Cung Viễn lắc đầu một cái, làm bộ không có việc gì tiếp tục bóc vỏ tôm cho Tiêu Lộ Trúc, mọi người cũng đều bắt đầu yên lặng ăn cơm, chỉ là không khí đã không còn ấm áp hòa hợp như ban nãy, mà lộ ra sự đau thương nhàn nhạt cùng trầm mặc, chỉ có âm thanh bát đũa nhẹ nhàng vang lên… Bữa cơm này, tất cả mọi người đều ăn không biết ngon, giống như đang ăn sáp nến vậy.
Bên trong căn phòng lấy màu xanh dương làm chủ đạo…
Trên giường lớn, Nam Cung Viễn từ phía sau lưng dịu dàng ôm Tiêu Lộ Trúc, bàn tay to nắm lấy bàn tay nhỏ bé của vợ: "Trúc nhi, thật xin lỗi, hôm nay lại khiến em khó chịu, là anh không tốt, không bảo vệ tốt con của chúng ta, để cho em phải chịu đựng loại đau đớn này, thật xin lỗi, em tha thứ cho anh."
Tiêu Lộ Trúc ngẩn người, xoay người đối mặt với Nam Cung Viễn, nhỏ giọng nói: "Anh đang nói gì vậy, loại chuyện này ai cũng không muốn, không phải lỗi của anh, em biết rõ mấy năm nay anh đã tận lực, có lẽ thật sự là chúng ta cùng đứa nhỏ này duyên phận mỏng, là số phận đã định trước, em không trách anh, cho tới bây giờ cũng chưa từng trách anh, thật sự, em muốn cám ơn anh, không bỏ rơi em lúc em điên cuồng tuyệt vọng nhất, mà dịu dàng quan tâm bảo vệ em, an ủi em, Viễn… em đã nghĩ thông suốt rồi, nếu như thật sự không tìm được con của chúng ta, em cũng không miễn cưỡng nữa, chúng ta bây giờ không phải có Bảo Bảo rồi sao? Con bé đáng yêu như vậy, hoạt bát như vậy, chỉ cần con bé gọi em một tiếng mẹ, thì em chính là mẹ của nó, em thật thích Bảo Bảo, từ lần đầu tiên nhìn thấy Bảo Bảo, em liền thích cô bé rồi, cho nên, em thỏa mãn rồi, cũng nghĩ thông rồi, thật sự, hiện tại em thật sự rất hạnh phúc, rất thỏa mãn."
Nam Cung Viễn nhìn Tiêu Lộ Trúc xinh đẹp động lòng người, động tình hôn một cái lên trán của vợ mình, dịu dàng vuốt ve tóc đen của bà, "Trúc nhi, em nói rất đúng, Bảo Bảo chính là con gái của chúng ta, chỉ cần con bé gọi chúng ta một tiếng ba mẹ, con bé chính là con gái của chúng ta."
Tiêu Lộ Trúc cười ngọt ngào gật đầu, đỏ mặt nhìn chồng mình: "Đời này việc đúng đắn nhất mà em làm được chính là cưỡng ép anh, Nam Cung Viễn."
Nam Cung Viễn khẽ cười lật người, đè lên thân thể mềm mại của vợ, dịu dàng hôn lên trán của bà: "Chuyện may mắn nhất đời này của anh, chính là bị em ‘cưỡng chế’ a."
Ngoài cửa sổ, bóng đêm dày đặc, bên trong phòng, cảnh xuân càng đậm…
Tác giả :
Bàng Đô Đô