Cục Cưng À, Gọi Ba Đi
Chương 24
Sau vài ngày, tôi cuối cùng cũng hiểu vì sao mọi chuyện lại có thể trôi qua êm đẹp không chút sóng gió như vậy.
Hôm nay, học trưởng hẹn tôi đến Hoàn Nguyệt uống café. Lẫm Lẫm lúc đầu cũng muốn đi, tôi trong lòng không muốn, nhưng lại chẳng biết lấy cớ gì để cản nó cả. Nói là chuyện của người lớn, con nít không nên nghe ư? Như vậy khẳng định sẽ bị nó đánh chết. Bảo là chuyện của đàn ông con nghe không hiểu đâu ư? Thế thì còn chết nhanh hơn…
Lúc tôi đang mải miên man suy nghĩ, chuông điện thoại chợt vang lên giải quyết toàn bộ phiền phức của tôi. Công ty có chút chuyện gấp cần nó xử lý, nó có muốn cũng không thể theo tôi được.
Đến Hoàn Nguyệt, tôi phải phục lăn sở thích về thiết kế của học trưởng. Biết rằng mỗi khách sạn đều có lối kiến trúc khác nhau, nhưng một nơi có đường nét vừa mâu thuẫn vừa hài hòa thế này, có sự tương giao giữa hai phong cách nghệ thuật Baroque và Gothic thế này, thử hỏi ở đâu có được?
Học trưởng đặt trước một gian phòng dành riêng cho Tổng thống các nước để mời tôi. Nghe anh ấy nói xong mà tôi cũng phát hoảng. Thuê hẳn một phòng khách sạn chỉ để uống café thôi ư? Còn là phòng của Tổng thống nữa chứ?
Nhưng khi lên đến phòng thì tôi mới biết học trưởng quả có khẩu vị không tệ chút nào. Tòa nhà lớn tọa lạc giữa trung tâm, có thể dễ dàng quan sát toàn bộ thành phố. Ở tầng cao nhất của tòa nhà chính là phòng dành cho Tổng thống. Cửa sổ được gắn sát nền, thu hết khung cảnh đô thị vào trong tầm mắt. Phải nói là không có nơi dùng để thưởng thức café nào tuyệt diệu bằng nơi này.
Kéo ghế ngồi xuống, học trưởng mỉm cười mở lời: “Anh thật thất lễ. Ngày ấy lại rời đi mà không nói với em một tiếng."
Tôi cười: “Không có gì. Chỉ là chuyện của anh sắp xếp sao rồi?"
Khóe môi học trưởng khẽ cong lên, trong mắt ánh lên tia nhìn mông lung. Anh nói: “Đều đã giải quyết xong cả rồi."
“Vậy ư? Vậy cũng tốt!"
“Loại café này… là hạt café núi đã được chế biến, nhập từ Cộng hòa Jamaica." Học trưởng rót giúp tôi một tách café.
Hương thơm nồng đượm lan tỏa vào khoang mũi, nhấp một ngụm nhỏ, cảm giác vừa chua vừa ngọt, thoang thoảng mùi vị của hoa quả, rất đậm đà, quả là café ngon.
“Có hài lòng không?" Học trưởng cười hỏi.
Tôi gật đầu lia lịa. Thực sự uống rất ngon!
Học trưởng vẫn mỉm cười, đột nhiên vỗ vỗ tay, nói: “Bữa trước có thấy một thứ nhỏ nhắn đáng yêu, nghĩ rằng em sẽ thích lắm, nên mới mua về. Em xem coi có thích không?"
Tôi nhìn về phía cửa, không khỏi gào ầm lên: “A! Trời ơi!"
Một con Winnie The Pooh ( Gấu Pooh ấy ) khổng lồ được đem đến, kích cỡ vĩ đại che hết toàn bộ thân hình người phía sau. Nếu không có hai tay vòng ra đằng trước, tôi còn tưởng là Winnie đang tự đi đến chỗ mình!
Tôi kích động hỏi học trưởng: “Cả thế giới chỉ có duy nhất hai nghìn con, con này là một trong số chúng phải không?"
Học trưởng chỉ cười mà không đáp.
Tôi dám khẳng định chính là nó. Cả thế giới chỉ sản xuất hai nghìn con. Ông chủ của Disney đã đem một nửa số ấy để biếu tặng, phân nửa còn lại đều đã có người đặt mua. Tôi vốn cũng muốn mua một con, nhưng đơn đặt hàng đã đủ cả rồi, tôi có tiếc cũng không kịp nữa.
Tôi vươn tay ra định ôm lấy, nhưng chưa kịp chạm vào đã vội vàng rụt lại.
Tôi chán nản nhìn học trưởng, lắc đầu nói: “Em không thể nhận."
Học trưởng thắc mắc hỏi: “Vì sao?"
Lẫm Lẫm từ trước đến giờ rất ghét tôi nhận quà của người khác, đặc biệt là thú bông. Hơn nữa, hình như phòng tôi không đủ chỗ để, đem về chắc chắn bị la cho xem. Đã vậy còn là đồ của học trưởng, không thể vô duyên vô cớ nhận quà của học trưởng được.
“Học trưởng, món quà này em không thể lấy được." Ngoài miệng thì nói thế, nhưng thật lòng tôi muốn lắm… muốn lắm lắm…
“Cái này coi như là quà tạ lễ anh ở nhờ nhà em lâu như vậy, cũng không được sao?" Học trưởng hỏi.
Ác quỷ nói: Được chứ! Được chứ! Tất nhiên là được rồi! Mau nhận đi!
Thiên sứ nói: Không được! Cậu không thể lấy được! Học trưởng gặp chuyện, cậu giúp là chuyện nên làm, sao có thể nhận quà của người ta được? Lẫm Lẫm sẽ la đấy!
Ác quỷ nói: Đừng nghe nó! Mau nhận đi! Để người khác chờ lâu không tốt đâu!
Thiên sứ nói: Không được! Cậu không thể lấy được… … …
Lưỡng lự một lúc lâu, tôi lắc lắc đầu, ném hai thứ ồn ào kia ra khỏi tâm trí, nhỏ giọng hỏi: “Học trưởng, em có thể mua lại của anh không?"
Học trưởng lắc đầu nói: “Không được. Anh vốn muốn tặng cho em kia mà. Sao có thể lấy tiền của em được chứ? Chút tiền ấy có đáng là gì. Nếu em không chịu nhận, anh cũng không thích gấu bông, vậy chỉ có thể vứt đi thôi."
Tận mắt trông thấy Winnie sắp bị mang đi, tôi thảm thiết gào lên: “Đừng mà!"
Đột nhiên trước mắt lóa lên thứ ánh sáng lạ lẫm, tôi vô thức nhắm hai mắt lại, thắc mắc nhìn về phía học trưởng, hỏi: “Vừa rồi là cái gì vậy?" Vừa nói xong thì nghe thấy học trưởng nói với cấp dưới: “Thu lại chưa?" Trên mặt tôi bây giờ nhất định là một dấu chấm hỏi to đùng. Cái gì mà thu lại chưa? Còn thứ ban nãy là cái gì?
Nụ cười của học trưởng nở rộ rực rỡ, nhanh chóng lãng sang chuyện khác: “Không có gì. Được rồi, bây giờ anh muốn ném nó đi, em cản anh lại, vậy thì nó là của em! Đừng từ chối mà, nếu không anh sẽ quẳng nó đi thật đấy! Được rồi, uống café thôi!"
Tôi mơ hồ nghĩ… hình như có cái gì không đúng, nhưng nghĩ mãi mà chẳng biết không đúng chỗ nào, thế nên chả biết làm gì hơn là ngồi xuống tiếp tục uống café.
Nụ cười của học trưởng không hề thay đổi, chỉ có phần rạng rỡ hơn. Tôi còn tưởng anh ấy sắp lăn ra cười ha hả đến nơi. Nụ cười này vui vẻ hơn trước đây rất nhiều, còn rất thỏa mãn nữa.
Tôi tò mò: “Học trưởng? Có chuyện gì vui lắm sao?"
Học trưởng xua xua tay: “Không có gì. Chỉ là… Khi Khi à, đừng trách anh nhá!"
“Hả? Trách anh gì cơ?"
Chợt một âm thanh khô khốc vang lên, tôi vừa quay đầu lại, đã thấy một dáng người xông đến ôm ghì lấy tôi, không sao cử động, tôi cố đẩy nó ra, gào lên: “Bình tĩnh cái đã! Sao con lại đến đây…"
Những từ tiếp theo bị khóa lại trong vòm miệng, tôi bây giờ không thể dùng từ “khủng hoảng" để hình dung nổi nữa rồi. Trời ơi… Lần thứ ba!
Tôi giãy giụa. Học trưởng còn đang nhìn kia mà!
Áp lực trên môi đã giảm đi chút ít, nhưng bờ môi của Lẫm Lẫm vẫn không chịu rời ra. Đầu lưỡi không ngừng liếm láp môi tôi. Tôi muốn mắng thẳng vào mặt nó: Liếm cái gì chứ? Nhưng đã bị chiếc lưỡi giảo hoạt kia tiến thẳng vào bên trong… Trời ạ… Tôi ngất mất… ngất mất…
Khi não bộ sắp hết sạch dưỡng khí thì Lẫm Lẫm mới bỏ tôi ra. Lúc buông ra còn tiện thể hôn thêm cái nữa. Tôi chỉ nghe được nó thì thào: “May là… May là… Anh không có chuyện gì."
Tôi thắc mắc nhìn nó. Ba có chuyện gì chứ? Hay là con muốn lảng sang chuyện khác? Ba còn chưa tính tội con đấy! Đột ngột không biết từ đâu xông vào. Còn dám… Đã vậy còn ngay trước mặt học trưởng. Thể diện của ba lần này đúng là mất sạch cả mà.
Tôi mắng: “Con làm cái gì vậy hả?"
Lẫm Lẫm không nói thêm lời nào, chỉ ôm chặt lấy eo tôi, kéo ra ngoài. Tôi cuống quýt quay đầu lại, thấy học trưởng đang ngồi thư thái, vừa cười vui vẻ vừa thưởng thức café. Tôi vội vàng chào tạm biệt: “Học trưởng, Lẫm Lẫm chắc là có chuyện. Bọn em về trước."
Học trưởng xua xua tay, cười nói: “Không sao đâu. Lần sau anh còn mời em nữa mà."
Lẫm Lẫm nghe thấy lời của học trưởng, lập tức quay lại, hung hăng ném ra mấy câu: “Anh mưu mô lắm. Nhớ kỹ đấy!"
Học trưởng chỉ đơn giản mỉm cười.
Tôi chả hiểu mô tê gì quay sang nhìn Lẫm Lẫm. Vậy là sao?
Còn chưa kịp mở miệng hỏi, Lẫm Lẫm đã lôi tôi đi.
Này! Có ai làm ơn cho tôi biết, rốt cục đang diễn ra chuyện gì không?
Hôm nay, học trưởng hẹn tôi đến Hoàn Nguyệt uống café. Lẫm Lẫm lúc đầu cũng muốn đi, tôi trong lòng không muốn, nhưng lại chẳng biết lấy cớ gì để cản nó cả. Nói là chuyện của người lớn, con nít không nên nghe ư? Như vậy khẳng định sẽ bị nó đánh chết. Bảo là chuyện của đàn ông con nghe không hiểu đâu ư? Thế thì còn chết nhanh hơn…
Lúc tôi đang mải miên man suy nghĩ, chuông điện thoại chợt vang lên giải quyết toàn bộ phiền phức của tôi. Công ty có chút chuyện gấp cần nó xử lý, nó có muốn cũng không thể theo tôi được.
Đến Hoàn Nguyệt, tôi phải phục lăn sở thích về thiết kế của học trưởng. Biết rằng mỗi khách sạn đều có lối kiến trúc khác nhau, nhưng một nơi có đường nét vừa mâu thuẫn vừa hài hòa thế này, có sự tương giao giữa hai phong cách nghệ thuật Baroque và Gothic thế này, thử hỏi ở đâu có được?
Học trưởng đặt trước một gian phòng dành riêng cho Tổng thống các nước để mời tôi. Nghe anh ấy nói xong mà tôi cũng phát hoảng. Thuê hẳn một phòng khách sạn chỉ để uống café thôi ư? Còn là phòng của Tổng thống nữa chứ?
Nhưng khi lên đến phòng thì tôi mới biết học trưởng quả có khẩu vị không tệ chút nào. Tòa nhà lớn tọa lạc giữa trung tâm, có thể dễ dàng quan sát toàn bộ thành phố. Ở tầng cao nhất của tòa nhà chính là phòng dành cho Tổng thống. Cửa sổ được gắn sát nền, thu hết khung cảnh đô thị vào trong tầm mắt. Phải nói là không có nơi dùng để thưởng thức café nào tuyệt diệu bằng nơi này.
Kéo ghế ngồi xuống, học trưởng mỉm cười mở lời: “Anh thật thất lễ. Ngày ấy lại rời đi mà không nói với em một tiếng."
Tôi cười: “Không có gì. Chỉ là chuyện của anh sắp xếp sao rồi?"
Khóe môi học trưởng khẽ cong lên, trong mắt ánh lên tia nhìn mông lung. Anh nói: “Đều đã giải quyết xong cả rồi."
“Vậy ư? Vậy cũng tốt!"
“Loại café này… là hạt café núi đã được chế biến, nhập từ Cộng hòa Jamaica." Học trưởng rót giúp tôi một tách café.
Hương thơm nồng đượm lan tỏa vào khoang mũi, nhấp một ngụm nhỏ, cảm giác vừa chua vừa ngọt, thoang thoảng mùi vị của hoa quả, rất đậm đà, quả là café ngon.
“Có hài lòng không?" Học trưởng cười hỏi.
Tôi gật đầu lia lịa. Thực sự uống rất ngon!
Học trưởng vẫn mỉm cười, đột nhiên vỗ vỗ tay, nói: “Bữa trước có thấy một thứ nhỏ nhắn đáng yêu, nghĩ rằng em sẽ thích lắm, nên mới mua về. Em xem coi có thích không?"
Tôi nhìn về phía cửa, không khỏi gào ầm lên: “A! Trời ơi!"
Một con Winnie The Pooh ( Gấu Pooh ấy ) khổng lồ được đem đến, kích cỡ vĩ đại che hết toàn bộ thân hình người phía sau. Nếu không có hai tay vòng ra đằng trước, tôi còn tưởng là Winnie đang tự đi đến chỗ mình!
Tôi kích động hỏi học trưởng: “Cả thế giới chỉ có duy nhất hai nghìn con, con này là một trong số chúng phải không?"
Học trưởng chỉ cười mà không đáp.
Tôi dám khẳng định chính là nó. Cả thế giới chỉ sản xuất hai nghìn con. Ông chủ của Disney đã đem một nửa số ấy để biếu tặng, phân nửa còn lại đều đã có người đặt mua. Tôi vốn cũng muốn mua một con, nhưng đơn đặt hàng đã đủ cả rồi, tôi có tiếc cũng không kịp nữa.
Tôi vươn tay ra định ôm lấy, nhưng chưa kịp chạm vào đã vội vàng rụt lại.
Tôi chán nản nhìn học trưởng, lắc đầu nói: “Em không thể nhận."
Học trưởng thắc mắc hỏi: “Vì sao?"
Lẫm Lẫm từ trước đến giờ rất ghét tôi nhận quà của người khác, đặc biệt là thú bông. Hơn nữa, hình như phòng tôi không đủ chỗ để, đem về chắc chắn bị la cho xem. Đã vậy còn là đồ của học trưởng, không thể vô duyên vô cớ nhận quà của học trưởng được.
“Học trưởng, món quà này em không thể lấy được." Ngoài miệng thì nói thế, nhưng thật lòng tôi muốn lắm… muốn lắm lắm…
“Cái này coi như là quà tạ lễ anh ở nhờ nhà em lâu như vậy, cũng không được sao?" Học trưởng hỏi.
Ác quỷ nói: Được chứ! Được chứ! Tất nhiên là được rồi! Mau nhận đi!
Thiên sứ nói: Không được! Cậu không thể lấy được! Học trưởng gặp chuyện, cậu giúp là chuyện nên làm, sao có thể nhận quà của người ta được? Lẫm Lẫm sẽ la đấy!
Ác quỷ nói: Đừng nghe nó! Mau nhận đi! Để người khác chờ lâu không tốt đâu!
Thiên sứ nói: Không được! Cậu không thể lấy được… … …
Lưỡng lự một lúc lâu, tôi lắc lắc đầu, ném hai thứ ồn ào kia ra khỏi tâm trí, nhỏ giọng hỏi: “Học trưởng, em có thể mua lại của anh không?"
Học trưởng lắc đầu nói: “Không được. Anh vốn muốn tặng cho em kia mà. Sao có thể lấy tiền của em được chứ? Chút tiền ấy có đáng là gì. Nếu em không chịu nhận, anh cũng không thích gấu bông, vậy chỉ có thể vứt đi thôi."
Tận mắt trông thấy Winnie sắp bị mang đi, tôi thảm thiết gào lên: “Đừng mà!"
Đột nhiên trước mắt lóa lên thứ ánh sáng lạ lẫm, tôi vô thức nhắm hai mắt lại, thắc mắc nhìn về phía học trưởng, hỏi: “Vừa rồi là cái gì vậy?" Vừa nói xong thì nghe thấy học trưởng nói với cấp dưới: “Thu lại chưa?" Trên mặt tôi bây giờ nhất định là một dấu chấm hỏi to đùng. Cái gì mà thu lại chưa? Còn thứ ban nãy là cái gì?
Nụ cười của học trưởng nở rộ rực rỡ, nhanh chóng lãng sang chuyện khác: “Không có gì. Được rồi, bây giờ anh muốn ném nó đi, em cản anh lại, vậy thì nó là của em! Đừng từ chối mà, nếu không anh sẽ quẳng nó đi thật đấy! Được rồi, uống café thôi!"
Tôi mơ hồ nghĩ… hình như có cái gì không đúng, nhưng nghĩ mãi mà chẳng biết không đúng chỗ nào, thế nên chả biết làm gì hơn là ngồi xuống tiếp tục uống café.
Nụ cười của học trưởng không hề thay đổi, chỉ có phần rạng rỡ hơn. Tôi còn tưởng anh ấy sắp lăn ra cười ha hả đến nơi. Nụ cười này vui vẻ hơn trước đây rất nhiều, còn rất thỏa mãn nữa.
Tôi tò mò: “Học trưởng? Có chuyện gì vui lắm sao?"
Học trưởng xua xua tay: “Không có gì. Chỉ là… Khi Khi à, đừng trách anh nhá!"
“Hả? Trách anh gì cơ?"
Chợt một âm thanh khô khốc vang lên, tôi vừa quay đầu lại, đã thấy một dáng người xông đến ôm ghì lấy tôi, không sao cử động, tôi cố đẩy nó ra, gào lên: “Bình tĩnh cái đã! Sao con lại đến đây…"
Những từ tiếp theo bị khóa lại trong vòm miệng, tôi bây giờ không thể dùng từ “khủng hoảng" để hình dung nổi nữa rồi. Trời ơi… Lần thứ ba!
Tôi giãy giụa. Học trưởng còn đang nhìn kia mà!
Áp lực trên môi đã giảm đi chút ít, nhưng bờ môi của Lẫm Lẫm vẫn không chịu rời ra. Đầu lưỡi không ngừng liếm láp môi tôi. Tôi muốn mắng thẳng vào mặt nó: Liếm cái gì chứ? Nhưng đã bị chiếc lưỡi giảo hoạt kia tiến thẳng vào bên trong… Trời ạ… Tôi ngất mất… ngất mất…
Khi não bộ sắp hết sạch dưỡng khí thì Lẫm Lẫm mới bỏ tôi ra. Lúc buông ra còn tiện thể hôn thêm cái nữa. Tôi chỉ nghe được nó thì thào: “May là… May là… Anh không có chuyện gì."
Tôi thắc mắc nhìn nó. Ba có chuyện gì chứ? Hay là con muốn lảng sang chuyện khác? Ba còn chưa tính tội con đấy! Đột ngột không biết từ đâu xông vào. Còn dám… Đã vậy còn ngay trước mặt học trưởng. Thể diện của ba lần này đúng là mất sạch cả mà.
Tôi mắng: “Con làm cái gì vậy hả?"
Lẫm Lẫm không nói thêm lời nào, chỉ ôm chặt lấy eo tôi, kéo ra ngoài. Tôi cuống quýt quay đầu lại, thấy học trưởng đang ngồi thư thái, vừa cười vui vẻ vừa thưởng thức café. Tôi vội vàng chào tạm biệt: “Học trưởng, Lẫm Lẫm chắc là có chuyện. Bọn em về trước."
Học trưởng xua xua tay, cười nói: “Không sao đâu. Lần sau anh còn mời em nữa mà."
Lẫm Lẫm nghe thấy lời của học trưởng, lập tức quay lại, hung hăng ném ra mấy câu: “Anh mưu mô lắm. Nhớ kỹ đấy!"
Học trưởng chỉ đơn giản mỉm cười.
Tôi chả hiểu mô tê gì quay sang nhìn Lẫm Lẫm. Vậy là sao?
Còn chưa kịp mở miệng hỏi, Lẫm Lẫm đã lôi tôi đi.
Này! Có ai làm ơn cho tôi biết, rốt cục đang diễn ra chuyện gì không?
Tác giả :
Mâu Ti