Của Ta Suất Lão Công

Chương 47

Khi Huyền Bân đưa Tại Trung về đến nhà đã là nửa đêm.

“Tại Trung a, hôm nay có thể cùng em đi xem Bảo Nhi biểu diễn, anh thật sự rất vui." Trước cửa nhà Tại Trung, Huyền Bân nói.

“Em cũng rất vui."

“Vậy thật là quá tốt, hy vọng về sau còn có thể có cơ hội như vậy. Đã khuya rồi, em mau vào nhà đi." Dù cho Huyền Bân rất muốn ở bên Tại Trung thêm được chút nào hay chút ấy, nhưng anh vẫn lo lắng cho sức khỏe của cậu, vì vậy mà anh đành phải từ bỏ ý niệm ích kỷ trong đầu.

“Vâng. Học trưởng, anh cũng nhanh về nhà nghỉ ngơi đi." Tại Trung mỉm cười nói với Huyền Bân, hôm nay ít nhiều gì cũng có học trưởng làm bạn, nếu không Tại Trung không biết cậu còn có tâm tình đi xem buổi biểu diễn của Bảo Nhi. Nghĩ đến đây, Tại Trung rốt cục cũng nhớ tới ông chồng đáng ghét lỡ hẹn kia, không biết Trịnh Duẫn Hạo đã về nhà chưa.

“Được rồi, nhìn em vào nhà rồi anh sẽ đi."

Thẳng đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng Tại Trung nữa, Huyền Bân mới xoay người rời đi.

Tại Trung về tới nhà, mở đèn phòng khách, hướng bốn phía nhìn nhìn, cậu mới xác định Trịnh Duẫn Hạo còn chưa về nhà. “Anh ta rốt cuộc đang bận cái gì chứ, đã trễ thế này còn không về nhà."

Trở lại phòng ngủ, Tại Trung cũng không bận tâm đến Duẫn Hạo nữa, sau khi xem xong buổi biểu diễn cậu thật sự rất mệt mỏi, bây giờ cậu chỉ muốn leo lên giường đánh một giấc.

Không đợi Duẫn Hạo trở về, Tại Trung đã nặng nề đi vào giấc ngủ.

Trong mơ mơ màng màng, Tại Trung nghe thấy tiếng cánh cửa phòng ngủ bị mở ra. Cậu mở to mắt, nhìn thoáng qua đồng hồ báo thức đặt trên tủ đầu giường: Đã là sáng sớm ngày hôm sau.

Duẫn Hạo nhẹ nhàng mà đi vào phòng ngủ, hắn không muốn đánh thức Tại Trung, Duẫn Hạo ngồi xuống bên giường, chuẩn bị cởi quần áo ngủ, nhưng ai biết –.

“A! Tại Trung, cưng dậy rồi, sao cưng lại đá anh xuống giường a." Duẫn Hạo mất hình tượng ngồi bệt trên sàn, mặt nhăn nhó, một bên xoa xoa cái mông vừa tiếp xúc thân mật với sàn nhà.

“Trịnh Duẫn Hạo, tối hôm qua anh không chỉ có lỡ hẹn hơn nữa trắng đêm không về, mau thành thật khai ra anh đi đâu lêu lổng hả?" Tại Trung ngồi ở trên giường, lấy tay chỉ vào Duẫn Hạo ngồi bệt dưới đất, từ trên cao nhìn xuống nói.

“Vợ yêu, anh làm sao có thời giờ đi lêu lổng a, tối hôm qua anh luôn ở công ty của Lí gia, cưng không tin thì có thể đi hỏi anh Kangta của cưng mà. Vợ yêu, mắt của anh sắp mở hết nổi rồi, cưng cho anh lên giường ngủ đi." Duẫn Hạo bò dậy muốn trèo lên giường.

“Không được, ngày hôm qua anh hại em một mình ở sân vận động đợi lâu như vậy, chuyện này tính sao đây?" Tại Trung vẫn không buông tha, chính là không chịu để cho Duẫn Hạo đi ngủ.

“Vợ yêu, anh đã giải thích với cưng rồi, anh sẽ bồi tội với cưng, như vậy được chưa?" Duẫn Hạo ngồi ở bên giường, hai tay tạo thành chữ thập tỏ vẻ xin khoan dung, thuận thế liền đổ lên trên giường.

“Anh đứng lên cho em." Tại Trung xuất toàn lực kéo Duẫn Hạo dậy.

“Vợ yêu ngoan đi mà, đừng náo loạn được không? Anh mệt mỏi lắm a!"

“Hừ! Nếu ngày hôm qua không phải học trưởng đi xem biểu diễn với em, em chỉ có nước lẻ loi hiu quạnh một mình."

“Học trưởng?" Đột nhiên tinh thần của Duẫn Hạo trở nên tỉnh táo, “Học trưởng nào? Không phải cưng tìm Tuấn Tú đi xem biểu diễn sao?"

“Tuấn Tú còn bận ở bên nam nhân của cậu ta, làm sao rảnh rỗi đi chơi với em."

“Em vẫn chưa trả lời anh, em nói học trưởng kia là ai?" Duẫn Hạo nhất định phải làm cho nhân vật khả nghi nào đó rời xa bảo bối vợ yêu nhà hắn.

“Anh đâu có biết anh ấy, nói cho anh có ích lợi gì a." Tại Trung không nghĩ tới mình chỉ là vô ý thức nhắc tới học trưởng, Duẫn Hạo liền nháo ầm ĩ.

“Đương nhiên là có, anh muốn biết vợ của anh đang giao tiếp với ai." Duẫn Hạo bá đạo nói.

“Đó là học trưởng của em, anh ấy cũng thích Bảo Nhi, bọn em tình cờ gặp ở buổi biểu diễn, cho nên em và anh ấy mới cùng đi xem biểu diễn." Tại Trung chi tiết trả lời.

“Chỉ đơn giản như vậy?" Duẫn Hạo tỏ vẻ không tin.

“Xem xong buổi biểu diễn hội, học trưởng đưa em về nhà nha."

“Cái gì? Hắn ta còn đưa cưng về nhà? Đưa đến chỗ nào, là cửa nhà hay là vào trong nhà luôn?" Giọng Duẫn Hạo đột nhiên cao lên.

Rốt cục nhận thấy được có chút không thích hợp, Tại Trung dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái trừng Duẫn Hạo: “Anh nói vậy là có ý gì?"

“Ý trên mặt chữ, đừng nói là cưng thừa dịp anh không có ở nhà mà mang đàn ông vào nhà chứ hả?" Lời nói tổn thương người vô tình thốt ra. Duẫn Hạo liên tục làm việc một ngày một đêm , vốn định về nhà có thể thư thư phục phục mà ngủ, ai ngờ Tại Trung còn cùng hắn nháo, Duẫn Hạo mới khống chế không được tính tình của mình.

Hốc mắt Tại Trung nháy mắt đỏ lên: “Anh! Anh ngậm máu phun người, anh là người không đúng trước, lại đi chỉ trích em, em là kẻ không đáng để anh tin đến vậy sao?"

Duẫn Hạo biết mình đã lỡ lời, nhưng lời đã nói ra cũng như bát nước đã hắt đi, không thể thu hồi lại. “Tại Trung, anh……".

“Anh cút ra ngoài cho tôi, tôi không muốn nhìn thấy anh, đi ra ngoài." Tại Trung chỉ vào cửa phòng kêu to.

“Tại Trung, anh không phải có ý này, anh là lo lắng……".

“Tôi không muốn nghe, anh luôn hoài nghi tôi, trước kia là vì Xương Mân, bây giờ là vì học trưởng, chẳng lẽ ngay cả bạn bè bình thường tôi cũng không được phép có hay sao? Chẳng lẽ trong thế giới của tôi chỉ có thể có một mình anh sao?"

“Tại Trung a, vừa rồi anh nói những lời này là vô tâm, anh là sợ người khác đối với cưng có ý đồ xấu." Duẫn Hạo sau khi tỉnh táo lại, cố gắng an ủi Tại Trung đang kích động.

“Tôi không muốn nghe anh nói cái gì nữa, anh muốn ngủ thì lăn đến phòng khách mà đi ngủ, đừng bao giờ leo lên giường của tôi nữa." Tại Trung liều mạng đẩy Duẫn Hạo ra ngoài cửa, Duẫn Hạo không dám dùng sức với Tại Trung, đành phải nghe theo cậu.

“Oành!" Cửa bị một lực mạnh đóng sầm lại, Duẫn Hạo ngây ngốc đứng ngoài cửa phòng, hắn thực hối hận mình nói không biết lựa lời, nhưng mà là do hắn quá khẩn trương, nếu có thể, hắn thật muốn đem Tại Trung nhét vào trong ví tiền tùy thân mang theo.

Duẫn Hạo ủ rũ đi vào phòng khách, đáng buồn cười là, lần này không phải là bị nhạc mẫu đuổi đến đây mà lại là bị vợ mình đuổi, ai, cái người nói không ôm mình thì ngủ không yên là ai vậy?

Đến buổi tối, Thái Nghiên đi Pháp công tác đã trở về. Vừa bước chân qua khỏi cửa, bà liền sâu sắc nhận thấy không khí dị thường trong nhà, tựa hồ so với trước khi bà đi Pháp còn nặng nề hơn.

Hai vợ chồng ngồi ở hai đầu sô pha, Tại Trung hết sức chăm chú nhìn ti vi, mà Duẫn Hạo thường xuyên quay đầu nhìn sang Tại Trung, tỏ vẻ muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Thái Nghiên tò mò hỏi: “Hai đứa làm sao vậy? Còn chưa hòa hợp sao?"

“Hừ!" Tại Trung hừ lạnh một tiếng.

Duẫn Hạo rất muốn giải thích một chút cho nhạc mẫu, nhưng là tự biết đuối lý, sợ ngay cả nhạc mẫu cũng chọc giận, càng sợ nhạc mẫu lại đem Tại Trung đi, cho nên đành phải câm miệng. Nguyên bản là giả cãi nhau, hiện tại là cãi nhau thật. Ai, đây không phải báo ứng sao.

“Tại Trung a, con với Duẫn Hạo vẫn chưa nháo đủ sao? Con không thấy mệt sao?" Thái Nghiên nghĩ đến Tại Trung còn đang vì chuyện Duẫn Hạo bắt cậu tạm nghỉ học mà tức giận.

“Con không mệt."

“Đứa nhỏ này có phải con quá tùy hứng không vậy?"

“Nhạc mẫu, đây là lỗi của con, mẹ đừng trách Tại Trung." Thấy nhạc mẫu muốn trách cứ Tại Trung, Duẫn Hạo đem trách nhiệm toàn bộ đổ lên người mình.

“Hừ! Ai cần anh nói thay cho tôi." Từ sáng sớm tới giờ đây là câu đầu tiên Tại Trung nói với Duẫn Hạo.

“Tại Trung a, chuyện này là anh không đúng, cưng đừng tức giận, được không?"

“Không!"

Thái Nghiên bất đắc dĩ lắc đầu.

Tại Trung không muốn nhìn thấy Duẫn Hạo, thở phì phì trở về phòng.

“Duẫn Hạo, con cũng về phòng hảo hảo khuyên nhủ Tại Trung đi."

“Nhạc mẫu, con sợ con vào không được."

“Không có việc gì, cứ nói là mẹ cho con vào."

“Nhạc mẫu đại nhân, cám ơn mẹ." Duẫn Hạo như thấy được ánh sáng hy vọng.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại