Cưa Đổ Thượng Thần Băng Lãnh
Chương 114: Hầu hạ bên người (1)
Trở lại nơi đóng quân tạm thời của Ly quân, Hạ Triều Ca có một loại cảm giác quen thuộc từ lâu.
Xuống ngựa, Hạ Triều Ca quen nẻo muốn đi về lều của mình.
Nhưng nàng còn chưa đi được hai bước đã bị Hề Minh Húc gọi lại.
“Quân sư, ngươi đang dự định để cho cái viên ám khí trong cánh tay ta mọc rễ nẩy mầm lớn lên thành đại thụ che trời à?"
Bước chân Hạ Triều Ca dừng lại, suýt chút nữa té sấp mặt, Thiếu tướng quân uy vũ nói cười từ tốn đâu rồi?
Nàng quay đầu lại, đang định mang Hề Minh Húc tới lều quân y xử lý vết thương cho hắn, lại thấy Hề Minh Húc cũng không thèm quay đầu lại.
“Mang theo hòm thuốc đến lều ta."
Hạ Triều Ca tới chỗ quân y lấy hòm thuốc, cúi đầu đi về phía lều của Hề Minh Húc, nàng luôn có một loại cảm giác dê vào miệng hổ, đưa đồ ăn cho Hề Minh Húc.
Vào trong lều, Hề Minh Húc đã ngồi ở bên giường đợi nàng.
Hạ Triều Ca không nói hai lời, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Hề Minh Húc, sau đó bắt đầu giúp hắn xử lý vết thương.
“Đau" Hề Minh Húc đau đến kêu lên một tiếng.
“Miệng vết thương kia có hơi sâu, y phục mở ra quá nhỏ, không cẩn thận đụng vào, ta sẽ cẩn thận một chút." Hạ Triều Ca nhỏ giọng áy náy.
“Y phục mở quá nhỏ, nàng không biết cởi áo ra sao?"
Trong nháy mắt, khuôn mặt Hạ Triều Ca xoẹt một cái ửng hồng, ngay cả lỗ tai đều nóng lên.
“Cái này... Không tốt lắm đâu?" Hạ Triều Ca cúi đầu, giọng như muỗi kêu.
“Trước đây lúc quân y xử lý vết thương, đều trực tiếp cởi, có gì không tốt đâu?"
“Vậy ta đi gọi quân y tới cho ngươi " Hạ Triều Ca bỗng nhiên đứng lên đi ra ngoài.
“Nàng dám!"
Hạ Triều Ca quả nhiên dừng chân lại, cúi đầu, cắn răng trở lại bên cạnh Hề Minh Húc.
Hắn nói đúng, nàng thật sự không dám, dù gặp phải Thương Lăng hay là Hề Minh Húc, nàng vẫn luôn luôn sợ, chưa từng dám thẳng lưng đi qua.
Hạ Triều Ca cảm giác mình không có tiền đồ đến mức không có thuốc nào chữa được.
Hề Minh Húc giang hai cánh tay, chờ nàng cởi áo tháo dây lưng.
Hạ Triều Ca cắn răng một cái, vùi đầu, bắt đầu cởi y phục Hề Minh Húc ra.
Y phục bị cởi, lộ ra thân thể cường tráng khoẻ mạnh của Hề Minh Húc, đường nét mạnh mẽ, cơ bắp đầy đặn.
Mặt Hạ Triều Ca đỏ tới mang tai, tim cũng run rẩy, hô hấp cũng trở nên khẩn trương.
Trước đây đến hồ bơi cũng không phải chưa từng thấy thân trên của đàn ông, thế nhưng vóc người kia chính là khác nhau một trời một vực, căn bản không thể đánh đồng.
Huống chi, bây giờ nàng còn dựa gần như vậy!
“Xem đủ chưa?" Trên đỉnh đầu Hạ Triều Ca truyền đến giọng của Hề Minh Húc.
Hạ Triều Ca hoảng hốt lắc đầu, sau đó phát hiện thấy sai sai, lại lập tức gật đầu, dường như lại sai sai!
Dù gật đầu hay lắc đầu, đều thừa nhận nàng đang nhìn chằm chằm thân thể của hắn!
Hạ Triều Ca cực kì quẫn bách, nàng tuyệt đối không háo sắc mà.
Lúc này, trên đỉnh đầu truyền đến giọng Hề Minh Húc mang theo vài phần chế nhạo trêu đùa.
Đùa nàng chơi à! Hạ Triều Ca tức giận!
Nàng trở lại hiện thực đến vết thương trên cánh tay Hề Minh Húc, nàng dự định lát nữa dùng sức đâm một chút, để xả mối hận trong lòng!
Nhưng khi nàng thấy được vết thương sâu đến tận xương của Hề Minh Húc, lòng nàng không khỏi tê tái.
Vết thương tới mức này còn nói đùa nàng, thực sự là!
Người này chẳng lẽ không biết đau sao?
Hạ Triều Ca nghĩ vậy nên nhẹ tay rất nhiều, chỉ sợ làm đau Hề Minh Húc.
Dù sao, Hề Minh Húc trăm đắng ngàn cay cứu nàng trở về, lao tâm lao lực, còn đích thân xông vào doanh trại địch, thật không dễ dàng.
“Thật ra nếu như khi trước nàng không cự hôn, mỗi ngày nàng đều có thể xem rồi."
Hề Minh Húc thở dài một hơi, tựa như đang tiếc hận thay Hạ Triều Ca.
Xuống ngựa, Hạ Triều Ca quen nẻo muốn đi về lều của mình.
Nhưng nàng còn chưa đi được hai bước đã bị Hề Minh Húc gọi lại.
“Quân sư, ngươi đang dự định để cho cái viên ám khí trong cánh tay ta mọc rễ nẩy mầm lớn lên thành đại thụ che trời à?"
Bước chân Hạ Triều Ca dừng lại, suýt chút nữa té sấp mặt, Thiếu tướng quân uy vũ nói cười từ tốn đâu rồi?
Nàng quay đầu lại, đang định mang Hề Minh Húc tới lều quân y xử lý vết thương cho hắn, lại thấy Hề Minh Húc cũng không thèm quay đầu lại.
“Mang theo hòm thuốc đến lều ta."
Hạ Triều Ca tới chỗ quân y lấy hòm thuốc, cúi đầu đi về phía lều của Hề Minh Húc, nàng luôn có một loại cảm giác dê vào miệng hổ, đưa đồ ăn cho Hề Minh Húc.
Vào trong lều, Hề Minh Húc đã ngồi ở bên giường đợi nàng.
Hạ Triều Ca không nói hai lời, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Hề Minh Húc, sau đó bắt đầu giúp hắn xử lý vết thương.
“Đau" Hề Minh Húc đau đến kêu lên một tiếng.
“Miệng vết thương kia có hơi sâu, y phục mở ra quá nhỏ, không cẩn thận đụng vào, ta sẽ cẩn thận một chút." Hạ Triều Ca nhỏ giọng áy náy.
“Y phục mở quá nhỏ, nàng không biết cởi áo ra sao?"
Trong nháy mắt, khuôn mặt Hạ Triều Ca xoẹt một cái ửng hồng, ngay cả lỗ tai đều nóng lên.
“Cái này... Không tốt lắm đâu?" Hạ Triều Ca cúi đầu, giọng như muỗi kêu.
“Trước đây lúc quân y xử lý vết thương, đều trực tiếp cởi, có gì không tốt đâu?"
“Vậy ta đi gọi quân y tới cho ngươi " Hạ Triều Ca bỗng nhiên đứng lên đi ra ngoài.
“Nàng dám!"
Hạ Triều Ca quả nhiên dừng chân lại, cúi đầu, cắn răng trở lại bên cạnh Hề Minh Húc.
Hắn nói đúng, nàng thật sự không dám, dù gặp phải Thương Lăng hay là Hề Minh Húc, nàng vẫn luôn luôn sợ, chưa từng dám thẳng lưng đi qua.
Hạ Triều Ca cảm giác mình không có tiền đồ đến mức không có thuốc nào chữa được.
Hề Minh Húc giang hai cánh tay, chờ nàng cởi áo tháo dây lưng.
Hạ Triều Ca cắn răng một cái, vùi đầu, bắt đầu cởi y phục Hề Minh Húc ra.
Y phục bị cởi, lộ ra thân thể cường tráng khoẻ mạnh của Hề Minh Húc, đường nét mạnh mẽ, cơ bắp đầy đặn.
Mặt Hạ Triều Ca đỏ tới mang tai, tim cũng run rẩy, hô hấp cũng trở nên khẩn trương.
Trước đây đến hồ bơi cũng không phải chưa từng thấy thân trên của đàn ông, thế nhưng vóc người kia chính là khác nhau một trời một vực, căn bản không thể đánh đồng.
Huống chi, bây giờ nàng còn dựa gần như vậy!
“Xem đủ chưa?" Trên đỉnh đầu Hạ Triều Ca truyền đến giọng của Hề Minh Húc.
Hạ Triều Ca hoảng hốt lắc đầu, sau đó phát hiện thấy sai sai, lại lập tức gật đầu, dường như lại sai sai!
Dù gật đầu hay lắc đầu, đều thừa nhận nàng đang nhìn chằm chằm thân thể của hắn!
Hạ Triều Ca cực kì quẫn bách, nàng tuyệt đối không háo sắc mà.
Lúc này, trên đỉnh đầu truyền đến giọng Hề Minh Húc mang theo vài phần chế nhạo trêu đùa.
Đùa nàng chơi à! Hạ Triều Ca tức giận!
Nàng trở lại hiện thực đến vết thương trên cánh tay Hề Minh Húc, nàng dự định lát nữa dùng sức đâm một chút, để xả mối hận trong lòng!
Nhưng khi nàng thấy được vết thương sâu đến tận xương của Hề Minh Húc, lòng nàng không khỏi tê tái.
Vết thương tới mức này còn nói đùa nàng, thực sự là!
Người này chẳng lẽ không biết đau sao?
Hạ Triều Ca nghĩ vậy nên nhẹ tay rất nhiều, chỉ sợ làm đau Hề Minh Húc.
Dù sao, Hề Minh Húc trăm đắng ngàn cay cứu nàng trở về, lao tâm lao lực, còn đích thân xông vào doanh trại địch, thật không dễ dàng.
“Thật ra nếu như khi trước nàng không cự hôn, mỗi ngày nàng đều có thể xem rồi."
Hề Minh Húc thở dài một hơi, tựa như đang tiếc hận thay Hạ Triều Ca.
Tác giả :
Vị Hi Sơ Hiểu