Cưa Đổ Thượng Thần Băng Lãnh
Chương 111: Trao đổi (2)
“Vật này gọi là súng lục, là ta tốn rất nhiều thời gian tỉ mỉ nghiên cứu chế tạo."
Hạ Triều Ca giơ súng trong tay lên, cẩn thận ngắm nghía một lần.
Bề ngoài đúng là giống với súng lục ở hiện đại, vậy cách dùng có lẽ cũng không khác nhau.
“Thứ này có tác dụng gì?" Hạ Triều Ca tiếp tục giả ngu.
“Còn nhớ lần ta tập kích Hề Minh Húc không?"
“Ta nhớ ra rồi, có một loại ám khí cực nhỏ làm bằng đồng, lấy tốc độ cực nhanh bắn ra ngoài, hơn nữa uy lực rất lớn, lúc đó tới kiếm của Hề Minh Húc kiếm cũng bị hỏng. Thanh kiếm kia là thứ cực kì tốt đó!"
Địch Phỉ Nhiên gật đầu, hắn nói: “Cái đó là viên đạn, chính là do khẩu súng lục này bắn ra ngoài."
“Hả? Làm sao bắn ra ngoài? Quá thần kỳ!"
Hạ Triều Ca bội phục mình, bảo bảo giả bộ hiếu kỳ thật là giống!
Địch Phỉ Nhiên nhận lấy súng lục, tay phải cầm nó, ngón trỏ đặt ở trên cò súng, nhẹ nhàng bóp bóp.
Hắn nói: “Đến lúc đó chỉ cần bỏ đạn vào, bóp chỗ này, liền có thể nổ súng bắn đạn ra, uy lực rất lớn."
Nói xong hắn đưa cây súng cho Hạ Triều Ca, Hạ Triều Ca lại bắt đầu giả ngu tiếp tục nghiên cứu.
“Nhưng vì sao bây giờ bóp lại không thấy có gì bắn ra?"
“Bởi vì không có đạn."
Địch Phỉ Nhiên lấy từ trong hộp ra một viên đạn, bỏ viên đạn vào trong súng, sau đó đưa súng cho Hạ Triều Ca.
“Lần này bóp thì súng lục sẽ có thể bắn đạn ra." Địch Phỉ Nhiên nói.
Hạ Triều Ca đang muốn thử, Địch Phỉ Nhiên vội vàng ngăn cản nàng.
“Đạn này chỉ có một viên, nàng chờ đến lúc nàng đổi về bên cạnh Hề Minh Húc thì hãy dùng, thời điểm nàng dùng có thể giết chết Hề Minh Húc là tốt nhất, nếu giết không chết, hấp dẫn lực chú ý của hắn, ta sẽ ở phía sau bồi thêm cho hắn một phát."
Hạ Triều Ca gật đầu, trịnh trọng thả súng lục vào trong hộp.
“Thật không nghĩ tới, vũ khí chân chính của tam hoàng tử là thế này! Quá thần kỳ!" Hai mắt Hạ Triều Ca lóe sáng, vẻ mặt ngưỡng mộ.
" Hế hoạch lần này chỉ cho phép thành công, không cho phép thất bại. Lỡ như bại nàng sẽ bị bọn chúng tóm lại, hậu quả khó mà lường được, hiểu không?"
Hạ Triều Ca gật đầu.
“Tốt, ngày mai đổi người, nàng nghỉ ngơi cho tốt đi. Đêm nay ta sẽ nghĩ đến nàng, ngày mai ta sẽ bảo hộ nàng, đừng sợ, biết không?"
Vẻ mặt Địch Phỉ Nhiên đầy nhu tình, khiến lòng người đều tan ra.
Đương nhiên không bao gồm Hạ Triều Ca.
“Tam hoàng tử, ngày mai nếu ta có thể trở về bình an, ngài đừng quên để ta đi theo bên cạnh ngài nhé."
“Đồ ngốc, làm sao lại quên, ta thích nàng như vậy."
Vẻ mặt Hạ Triều Ca thẹn thùng, cầm súng lục cáo từ, đi về lều trướng của mình.
Sau khi trở lại lều, nàng cho tỳ nữ kia lui, lấy súng lục ra, khóe môi treo một nụ cười gian xảo.
Quả nhiên Địch Phỉ Nhiên vẫn không tín nhiệm nàng, súng lục không lên đạn làm sao có thể bắn?
Đến lúc đó, súng trong tay nàng căn bản không bắn được, lại khiến nàng bại lộ trước mặt Ly quân.
Đến gần như vậy, nàng chỉ có thể bị loạn đao giết chết.
Mà Địch Phỉ Nhiên chỉ cần thừa dịp bạo loạn này cho Hề Minh Húc một phát súng, liền nhất cử lưỡng tiện.
Nàng sẽ chết, Hề Minh Húc cũng xong đời.
Một hòn đá ném hai con chim, tâm cơ Địch Phỉ Nhiên thật đúng là thâm trầm.
Nhưng Hạ Triều Ca không phải người ngu, cây súng này xem như tặng đúng người.
Khép hộp lại, Hạ Triều Ca nhắm mắt nghỉ tạm, chỉ còn chờ ngày mai đến.
Đêm dài dằng dặc khiến người ta chờ mong lặng yên trôi qua, chân trời lộ ra một tia sáng nhạt.
Hạ Triều Ca giơ súng trong tay lên, cẩn thận ngắm nghía một lần.
Bề ngoài đúng là giống với súng lục ở hiện đại, vậy cách dùng có lẽ cũng không khác nhau.
“Thứ này có tác dụng gì?" Hạ Triều Ca tiếp tục giả ngu.
“Còn nhớ lần ta tập kích Hề Minh Húc không?"
“Ta nhớ ra rồi, có một loại ám khí cực nhỏ làm bằng đồng, lấy tốc độ cực nhanh bắn ra ngoài, hơn nữa uy lực rất lớn, lúc đó tới kiếm của Hề Minh Húc kiếm cũng bị hỏng. Thanh kiếm kia là thứ cực kì tốt đó!"
Địch Phỉ Nhiên gật đầu, hắn nói: “Cái đó là viên đạn, chính là do khẩu súng lục này bắn ra ngoài."
“Hả? Làm sao bắn ra ngoài? Quá thần kỳ!"
Hạ Triều Ca bội phục mình, bảo bảo giả bộ hiếu kỳ thật là giống!
Địch Phỉ Nhiên nhận lấy súng lục, tay phải cầm nó, ngón trỏ đặt ở trên cò súng, nhẹ nhàng bóp bóp.
Hắn nói: “Đến lúc đó chỉ cần bỏ đạn vào, bóp chỗ này, liền có thể nổ súng bắn đạn ra, uy lực rất lớn."
Nói xong hắn đưa cây súng cho Hạ Triều Ca, Hạ Triều Ca lại bắt đầu giả ngu tiếp tục nghiên cứu.
“Nhưng vì sao bây giờ bóp lại không thấy có gì bắn ra?"
“Bởi vì không có đạn."
Địch Phỉ Nhiên lấy từ trong hộp ra một viên đạn, bỏ viên đạn vào trong súng, sau đó đưa súng cho Hạ Triều Ca.
“Lần này bóp thì súng lục sẽ có thể bắn đạn ra." Địch Phỉ Nhiên nói.
Hạ Triều Ca đang muốn thử, Địch Phỉ Nhiên vội vàng ngăn cản nàng.
“Đạn này chỉ có một viên, nàng chờ đến lúc nàng đổi về bên cạnh Hề Minh Húc thì hãy dùng, thời điểm nàng dùng có thể giết chết Hề Minh Húc là tốt nhất, nếu giết không chết, hấp dẫn lực chú ý của hắn, ta sẽ ở phía sau bồi thêm cho hắn một phát."
Hạ Triều Ca gật đầu, trịnh trọng thả súng lục vào trong hộp.
“Thật không nghĩ tới, vũ khí chân chính của tam hoàng tử là thế này! Quá thần kỳ!" Hai mắt Hạ Triều Ca lóe sáng, vẻ mặt ngưỡng mộ.
" Hế hoạch lần này chỉ cho phép thành công, không cho phép thất bại. Lỡ như bại nàng sẽ bị bọn chúng tóm lại, hậu quả khó mà lường được, hiểu không?"
Hạ Triều Ca gật đầu.
“Tốt, ngày mai đổi người, nàng nghỉ ngơi cho tốt đi. Đêm nay ta sẽ nghĩ đến nàng, ngày mai ta sẽ bảo hộ nàng, đừng sợ, biết không?"
Vẻ mặt Địch Phỉ Nhiên đầy nhu tình, khiến lòng người đều tan ra.
Đương nhiên không bao gồm Hạ Triều Ca.
“Tam hoàng tử, ngày mai nếu ta có thể trở về bình an, ngài đừng quên để ta đi theo bên cạnh ngài nhé."
“Đồ ngốc, làm sao lại quên, ta thích nàng như vậy."
Vẻ mặt Hạ Triều Ca thẹn thùng, cầm súng lục cáo từ, đi về lều trướng của mình.
Sau khi trở lại lều, nàng cho tỳ nữ kia lui, lấy súng lục ra, khóe môi treo một nụ cười gian xảo.
Quả nhiên Địch Phỉ Nhiên vẫn không tín nhiệm nàng, súng lục không lên đạn làm sao có thể bắn?
Đến lúc đó, súng trong tay nàng căn bản không bắn được, lại khiến nàng bại lộ trước mặt Ly quân.
Đến gần như vậy, nàng chỉ có thể bị loạn đao giết chết.
Mà Địch Phỉ Nhiên chỉ cần thừa dịp bạo loạn này cho Hề Minh Húc một phát súng, liền nhất cử lưỡng tiện.
Nàng sẽ chết, Hề Minh Húc cũng xong đời.
Một hòn đá ném hai con chim, tâm cơ Địch Phỉ Nhiên thật đúng là thâm trầm.
Nhưng Hạ Triều Ca không phải người ngu, cây súng này xem như tặng đúng người.
Khép hộp lại, Hạ Triều Ca nhắm mắt nghỉ tạm, chỉ còn chờ ngày mai đến.
Đêm dài dằng dặc khiến người ta chờ mong lặng yên trôi qua, chân trời lộ ra một tia sáng nhạt.
Tác giả :
Vị Hi Sơ Hiểu