Cự Tinh Vấn Đỉnh
Chương 63
Khoai tây lát Leke làm nhãn hiệu khoai tây lát lớn nhất toàn cầu, người phát ngôn mà nó lựa chọn tự nhiên không phải là minh tinh bình thường.
Khoai tây lát này tổng cộng có bốn người phát ngôn, ngoại từ tiểu hoa đán đã đến hạn hợp đồng kia, còn lại ba người đều là minh tinh hạng một đang hot hiện nay. Một người là nữ diễn viên hạng một Tề Dung dựa vào một bộ điện ảnh thanh xuân một lần là nổi tiếng, một người là ca sĩ nổi tiếng Bao Gia Hoằng được xưng là hi ha tiểu thiên vương, còn có một người chính là Đặng Dật Văn sắp cùng quay phim quảng cáo với Dung Hủ.
Đặng Dật Văn là tiểu sinh đang hot dưới trướng công ty Lưu Quang Entertainment, bảy năm trước ra mắt dựa vào một bộ phim thần tượng thanh xuân, vài năm này diễn không ít phim hiện đại, cổ đại. Tận đến năm trước diễn nam số hai một bộ phim quyền mưu, lúc này mới một lần là nổi tiếng, chân chính chen vào hạng một, thu hoạch vô số fan.
Tuy rằng từ đầu năm tới nay, một bộ phim tình yêu hiện đại của Đặng Dật Văn rating cực thấp, danh tiếng và nhân khí đều rơi xuống, nhưng nói tóm lại, hắn vẫn là tiểu sinh hạng một, ít nhất trong năm nay sẽ không lui về hạng hai.
Có thể có được địa vị như vậy, Đặng Dật Văn cũng không có khả năng là cái loại ngu xuẩn như Hàn Dương Hạo. Buổi sáng chín giờ, hắn ta đúng giờ xuất hiện tại đoàn phim, trợ lý của hắn ta cũng tiến hành một ít bàn bạc với đạo diễn, xác định quy trình quay phim hôm nay.
Trong phòng trang điểm, thợ trang điểm kinh nghiệm phong phú đang nhuộm tóc cho Dung Hủ, liền nhìn thấy một cậu trai anh tuấn suất khí đi đến. Đối phương vô cùng nhiệt tình nói một câu “buổi sáng tốt lành" với tất cả mọi người, tiếp đó liền vô cùng vui vẻ ngồi xuống, nói với thợ trang điểm ở một bên: “Hôm nay tôi tới muộn, nếu không thì vừa làm tóc, vừa trang điểm nhé? Cuối cùng có thể tiết kiệm chút thời gian."
Một thợ trang điểm lập tức đi ra phía trước, cười nói: “Không muộn, hiện tại mới chín giờ, vừa vặn."
Đặng Dật Văn cười cười, xuyên qua gương thấy được Dung Hủ đang nhuộm móc line tóc.
Đã tháng năm, thời tiết Hoành Điếm hôm nay đại khái có hai mươi độ, Dung Hủ đã thay trang phục diễn, Đặng Dật Văn lại vẫn mặc sơ mi ngắn của mình. Loại thời tiết này mặc áo ngắn tay vẫn có vài phần lạnh, nhưng Đặng Dật Văn lại vẫn không ngừng quạt gió cho mình, quạt quạt còn xoay người nhìn về phía Dung Hủ, cười tủm tỉm nói rằng: “Cậu chính là Dung Hủ ư? Tôi là Đặng Dật Văn, hôm nay hợp tác vui vẻ nha, ha ha."
Loại minh tinh tựa quen đã lâu như Đặng Dật Văn, đời trước Dung Hủ đã thấy nhiều. Cậu mỉm cười gật đầu, nói: “Chào anh, tôi là Dung Hủ, hợp tác vui vẻ."
Trên khuôn mặt dương quang suất khí của Đặng Dật Văn lộ ra một nụ cười xán lạn, cười hai cái với Dung Hủ, liền xoay người tiếp tục đùa giỡn thợ trang điểm. Hắn chọc cho chuyên viên trang điểm đã ba mươi tuổi kia cười suốt không ngừng, chờ sau khi móc line cho Dung Hủ xong, hai người bọn họ còn đang cười hi hi ha ha.
Dung Hủ quay đầu nhìn về phía Đặng Dật Văn, lễ phép nói rằng: “Tôi đi quay trước."
Đặng Dật Văn cười đến vui vẻ, khoát tay với cậu: “Được, tôi lập tức tới."
Ánh mắt Dung Hủ tùy ý nhìn trên ót Đặng Dật Văn hai cái, tiếp đó đứng dậy rời đi. Hôm nay cảnh diễn của cậu nhiều nhất, Đặng Dật Văn chỉ có bốn năm màn ảnh, dù buổi chiều Đặng Dật Văn lại đến đoàn phim, cũng không có vấn đề quá lớn. Có điều đối phương tới đúng giờ như vậy, cũng cho Dung Hủ ấn tượng không tệ lắm.
Tuy rằng cách làm người hình như có chút không ổn trọng.
—— Ở trong lòng Dung Hủ yên lặng bổ sung.
Rời khỏi phòng trang điểm tràn ngập tiếng nói cười vui vẻ kia, Dung Hủ liền trực tiếp đi đến phim trường, chuẩn bị quay cảnh diễn của mình. Trong nháy mắt cậu rời khỏi cửa phòng trang điểm, bước chân cậu hơi dừng một chút, theo bản năng quay đầu lại nhìn thoáng qua, lại phát hiện người ở bên trong còn đang vui cười đùa giỡn với Đặng Dật Văn.
Không nghĩ quá nhiều, Dung Hủ đi chụp poster của mình trước.
Mà ngay khi cậu chân chính rời khỏi phòng trang điểm, tầm mắt Đặng Dật Văn nhẹ nhàng quét nhìn cậu một cái, khóe miệng nhếch lên, lại dời đi tầm mắt.
Toàn bộ buổi sáng, Dung Hủ chụp xong toàn bộ poster.
Bối cảnh quảng cáo khoai tây lát Leke đặt ở thời đại tương lai, có bốn siêu năng sứ giả dựa vào dị năng của mình, tranh đoạt chí bảo. Dựa theo trình tự thời gian mà nói, Bao Gia Hoằng là siêu năng sứ giả đầu tiên đoạt được chí bảo, Tề Dung là thứ hai, Đặng Dật Văn là thứ tư, mà Dung Hủ là thứ ba.
Sau khi mỗi người đoạt được chí bảo, sẽ được truyền tống đến chiến trường cuối cùng, bị phong ấn trong khối băng, chờ bốn chí bảo tề tụ, mới có thể cởi bỏ băng, chân chính bắt đầu cuộc chiến tranh đoạt chí bảo cuối cùng của bốn người.
Về phần chí bảo cuối cùng giấu ở ánh sáng là cái gì… tự nhiên chính là khoai tây lát Leke.
Phim chế tác siêu cao, tiểu sinh hoa đán đang hot, hơn nữa còn hiệu ứng chói lòe ánh mắt, thứ theo đuổi cuối cùng của cái phim quảng cáo này lại là khoai tây lát! Tuy rằng không biết loại sáng ý quảng cáo độc đáo này là ai nghĩ ra được, nhưng Dung Hủ lại biết, cái quảng cáo này khẳng định cực kỳ đốt tiền.
Cảnh diễn của bốn người phát ngôn bọn họ gộp lại, cũng đã ba mươi phút. Mà trong ba mươi phút này, nơi nơi đều là cảnh hành động, còn gần như đều là hiệu ứng, mỗi một shot hình ảnh quả thực là đang giựt tiền.
Có điều đạo diễn hôm nay tới chỉ đạo quảng cáo này là đại đạo Stephen Griffen nổi tiếng Hollywood, điện ảnh của vị đại đạo diễn này có một đặc điểm chung: chi phí cực cao, tiêu dùng cực lớn.
Chờ Dung Hủ chụp poster xong, chính thức chuẩn bị bấm máy, Stephen lập tức dời ánh mắt ra khỏi kịch bản, nhìn chăm chú về phía Dung Hủ. Hai mắt hắn sáng ngời, hưng phấn đi tới, ưỡn cái bụng lớn tròn tròn, kích động nói rằng: “Amazing! Dung, tạo hình này của cậu thật sự là xinh đẹp, tôi đã không thể chờ đợi được muốn quay cậu rồi."
Tiếng Trung của Stephen không thể xem như rõ ràng, nhưng cũng có thể làm cho người ta nghe hiểu, còn có thể thuần thục sử dụng thành ngữ.
Những năm gần đây, để đi ra biên giới, mỗi một đạo diễn Hoa Hạ đều có thể nói tốt tiếng Anh; mà đạo diễn Hollywood muốn tranh đoạt thị trường Hoa Hạ, đạt được giải thưởng lớn của Hoa Hạ, cũng sẽ chăm học khổ luyện. Thậm chí ở Hollywood có một thường thức bất thành văn: càng là đạo diễn nổi danh, tiếng Trung lại càng tốt.
Tư bản và ích lợi luôn có thể làm cho tất cả mọi người dao động, tiếng Trung có khó học nữa, vì thị trường Hoa Hạ, để đối đầu với điện ảnh Hoa Hạ, các đại đạo diễn Hollywood đều sẽ ngày tiếp nối đêm công phá ngọn núi mang tên Hán ngữ.
Hơn nữa hai đời này, Dung Hủ phát hiện các đại đạo diễn ngoại quốc bình thường có một đặc điểm: hoặc là tính tình cổ quái, kiêu căng ngạo mạn, khó có thể nói chuyện; hoặc là nhiệt tình như lửa, hận không thể đem toàn bộ từ ngữ tốt nhất thế giới ra khen bạn một lần, còn không hề trùng lặp.
Thực rõ ràng, Stephen thuộc loại người thứ hai.
Thiếu niên tuấn tú xinh đẹp mỉm cười, giọng điệu chân thành nói rằng: “Có thể hợp tác với ngài, là vinh hạnh của tôi."
Stephen lập tức khích lệ: “Không không không, tôi thật sự rất thích tạo hình này của cậu, nó thật sự rất ngầu!"
Độ cong bên môi Dung Hủ lại kéo lên trên vài phần, bình tĩnh khen lại: “Tôi cũng không thể chờ đợi được muốn hợp tác với ngài rồi."
Hai người lại khen tới khen lui, phó đạo diễn Hoa Hạ ở một bên kinh ngạc nhìn Dung Hủ thêm vài lần, dường như hoàn toàn không ngờ, bạn nhỏ trẻ tuổi này thế mà lại có thể mặt không đổi sắc chém gió với Stephen lâu như vậy.
Chờ đến khi Stephen đi bàn việc với các đơn vị, chuẩn bị lần khởi động máy đầu tiên hôm nay, phó đạo diễn kia lén giơ ngón tay cái cho Dung Hủ, nhỏ giọng nói rằng: “Đạo diễn ngoại quốc này quá nhiệt tình, tôi theo hắn quay mấy cuộn phim rồi, Dung Hủ, cậu là người ứng phó hắn tốt nhất đó. Cậu không thấy đâu, Tề Dung cũng bị cái lão già đó khen đến mặt đỏ tim đập, thiếu chút nữa chống đỡ không được."
Nghe vậy, Dung Hủ vô tội chớp mắt, khóe miệng lại nhếch lên: “Tôi cũng chỉ là nói thật mà thôi."
Kính nể trong mắt phó đạo diễn càng sâu thêm vài phần.
Nói là nói như vậy, nhưng khi Dung Hủ nói chuyện với đạo diễn động tác xong, buộc dây treo chuẩn bị lên sân khấu, hắn ta đã từ từ nghiêm túc lại, ý cười trên mặt hoàn toàn không còn. Dây treo rắn chắc chậm rãi kéo thiếu niên lên, trên mặt đất, đạo diễn mập mạp mới vừa rồi còn khen thiếu niên không dứt miệng giờ phút này cũng dần dần trầm mặt, nghiêm túc nhìn chằm chằm Dung Hủ.
Ánh mắt Dung Hủ dừng lại chốc lát trên người Stephen vẻ mặt đứng đắn, tiếp đó bất đắc dĩ lắc đầu.
Quả nhiên, đây là một truyền thống của đạo diễn Hollywood —— lúc khen bạn có thể làm cho bạn cảm thấy bạn là nhân vật chính hắn yêu mến nhất, chờ đến lúc chân chính quay, liền nghiêm khắc đến độ có thể làm cho bất cứ một diễn viên nào cũng hoài nghi có phải mình không nên vào giới giải trí hay không.
“Action!"
Trong nháy mắt lời nói ra, một ánh đèn pha cường độ cao lập tức từ phía trước bên phải Dung Hủ chiếu qua, chợt lóe qua trên khuôn mặt tinh xảo ấy.
Chỉ trong tức khắc, Dung Hủ đột nhiên dùng chân phải đạp trên vách đá một cái, quay trên không trung ra một đường cong như trăng rằm, chân trái lại đạp lên một chỗ núi đá nhô cao khác, giống như võ nghệ cao cường, đi lại trong sơn động nho nhỏ này.
Đoàn phim dựng phim trường trong một sơn động, núi đá nơi này vô cùng kỳ lạ, dưới tảng đá dường như cất giấu ánh huỳnh quang, có thể tản mát ra ánh sáng màu u lam, chiếu rọi sơn động giống như ban ngày.
Trong cảnh tượng kỳ lạ này, một thiếu niên mặc áo gió màu đen bóng dáng như quỷ mị, nhanh chóng bay giữa vách đá ánh lên huỳnh quang. Thiết kế quần áo không đối xứng cùng với tinh thạch màu bạc điểm xuyết trên vạt áo khiến bộ áo này cực đủ phong cách, quần dài màu đen bó sát hai chân thẳng tắp thon dài, khi cậu đột nhiên rơi xuống đất, đầu gối trái quỳ xuống đất, tay phải chống đỡ, cậu mãnh liệt ngẩng đầu, ánh mắt lạnh như băng, hơi thở nguy hiểm tức khắc tràn ra.
“Cắt!"
Một màn này, như vậy chấm dứt.
Nhìn như chỉ có mấy chục giây ngắn ngủn, nhưng các loại động tác trong đó so với quay drama mười phút còn khó khăn hơn.
Stephen cẩn thận nhìn chằm chằm camera, sau khi nhìn ba lần, mới ngẩng đầu nói với Dung Hủ giữa phim trường: “Lại đến một lần, động tác thứ ba có chút không đủ lưu loát, tôi muốn rõ ràng sảng khoái! Dung, cậu biết tôi muốn cái gì chứ, tôi muốn động tác công phu Hoa Hạ ngầu nhất, đẹp trai nhất!"
Dung Hủ nhẹ nhàng gật đầu, thợ trang điểm lại cho bổ trang cho cậu, tiếp đó liền bắt đầu quay lần thứ hai.
Cảnh hành động khác với drama, chỉ có diễn xuất còn chưa đủ, còn cần phối hợp nhất định. Đầu tiên diễn viên phải tập thuần thục động tác cần quay với đạo diễn động tác, tiếp theo phải quen thuộc với dây treo, lại còn phải phối hợp với thợ ánh sáng, thợ camera, lúc này mới có thể quay ra hình ảnh hoàn mỹ.
Cảnh hành động này Dung Hủ quay đến lần thứ ba, Stephen bụng lớn mới kích động hô một câu: “Perfect!"
Như thế, coi như đã qua.
Thợ trang điểm tiến lên giúp Dung Hủ lau mồ hôi, lại bổ trang cho cậu, lúc này Đặng Dật Văn cũng trang điểm xong đi ra. Hắn vừa ra khỏi cửa, liền nhìn thấy Dung Hủ bị nhân viên công tác vây quanh tầng tầng.
Chiều cao 185cm khiến Dung Hủ ở trong nhiều người như vậy vẫn sừng sững cao ngất, dáng người tuấn tú. Sợi tóc cậu hơi dài, dùng kẹp tăm thật nhỏ màu đen kẹp lấy bên trái, phần lớn tóc đen thì bị keo xịt tóc cố định qua phải, lộ ra hơn phân nửa khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp.
Giữa đám tóc đen mềm mại ấy, móc line rất nhiều lọn tóc mỏng màu bạc. Từng lọn từng lọn màu bạc chói mắt xen kẽ giữa tóc đen, phá lệ chói mắt, phụ trợ cho làn da thiếu niên càng thêm trắng nõn, cũng có thêm một loại cảm giác khoa học viễn tưởng lạnh lẽo vô tình.
Khuôn mặt Dung Hủ có tính dẻo cực cao, không hề nghi ngờ, loại tạo hình thế giới tương lai này vô cùng thích hợp với cậu, trong đám người, bạn có thể liếc mắt một cái liền nhìn thấy cậu ấy, không thể dời đi tầm mắt.
Ánh mắt Đặng Dật Văn u trầm nhìn Dung Hủ vài lần, tiếp đó quay đầu nhìn về phía tiểu trợ lý của mình, cười như không cười nói rằng: “Cậu ta thật đúng là rất không tồi, đúng không?"
Trợ lý nhìn Dung Hủ vài lần, nói: “Loại hình này ở trong giới không phải rất thường thấy, chỉ là cũng không có điểm nào bắt mắt."
Đặng Dật Văn nhướn nhướn mày: “Đổng Tranh cũng nói, cậu ta diễn xuất rất tốt."
Trợ lý nhún vai, không có nói thêm nữa.
Mà kế tiếp, lại bắt đầu một đoạn quay của Dung Hủ.
Nội dung quảng cáo của Dung Hủ chính là cậu đi vào sơn động này, tiến hành đánh nhau với gió lốc hắc ám vô hình trong sơn động, rốt cuộc sắp đoạt được chí bảo, nhưng lúc này Đặng Dật Văn xuất hiện. Hai người vì tranh đoạt chí bảo, lại bắt đầu một phen tranh đấu phấn khích, cuối cùng Dung Hủ lấy được chí bảo, được truyền tống đến chiến trường cuối cùng, Đặng Dật Văn chỉ có thể lại đi tìm kiếm chí bảo thứ tư.
Trong bốn người phát ngôn này, hình tượng Dung Hủ thuộc loại lãnh khốc lý trí, cho nên cậu móc line màu bạc. Mà Đặng Dật Văn lại là đảm đương khôi hài, hắn phụ trách vai kẻ dở hơi đùa giỡn, chế tạo điểm cười, bởi vậy hắn vẫn luôn mặc quần áo màu trắng, tóc cũng nhuộm toàn bộ thành màu vàng.
Thiết kế nhân vật như vậy là hình mẫu Hollywood, tuy rằng đầy ra trên đường, nhưng người xem chính là thích kiểu này.
Dung Hủ lại ở trong phim trường quay một ít cảnh hành động, ở trong đó cậu cần tưởng tượng gió lốc hắc ám tồn tại, vật lộn với đối phương. Lần đầu tiên quay cảnh hành động, cậu quay ba lượt mới khiến cho Stephen vừa lòng. Chờ quay đến cảnh hành động thứ tư, cậu vừa mới quay xong, Stephen liền vui mừng vỗ tay, trực tiếp đi lên ôm lấy thiếu niên, dùng cái bụng lớn của mình cộm cho Dung Hủ dở khóc dở cười.
“Quá tuyệt vời! Dung, giữ loại cảm giác này, chúng ta tiếp tục!"
Có những lời này của Stephen, toàn bộ nhân viên công tác của đoàn phim đều thêm hưng phấn mà vùi đầu vào công việc.
Đặng Dật Văn ngồi ở trên ghế, cười nói chuyện với một cô bé hậu cần, khi nghe được lời Stephen nói, hắn lặng lẽ quay đầu lại nhìn Dung Hủ vài lần, tiếp đó lại cười dời tầm mắt đi chỗ khác.
Kế tiếp, cuối cùng Dung Hủ tiêu diệt tất cả gió lốc hắc ám, sắp bắt được chí bảo. Mà lúc này, liền tới Đặng Dật Văn lên sân khấu.
Đặng Dật Văn lại vui đùa vài câu với cô bé, lúc này mới vào phim trường.
Dung Hủ nhanh chóng chuẩn bị xong, đưa khăn mặt lau mồ hôi cho La Chấn Đào, vừa nhấc đầu, liền thấy Đặng Dật Văn vẫy vẫy tay với mình, nhếch miệng mỉm cười, lộ ra một hàm răng trắng bóng chỉnh tề. Dung Hủ nhíu mày, cũng cười nhạt vẫy tay với đối phương.
Stephen bụng lớn nhìn nhìn phim trường, sau đó giơ tay lên: “Action!"
Hiện trường quay phim khoai tây lát Leke là một mảnh bận rộn, mà bên ngoài, fan âm nhạc và fan điện ảnh đã tập thể bùng nổ.
«Tầng mây màu đen» chiếu phim mấy ngày, tổng phòng bán vé đã phá 4 tỷ, vững vàng xuất phát đến 5 tỷ. Cùng lúc đó, Triệu Sở Vân luôn luôn theo dõi kế hoạch tuyên truyền «Thất dực», xế chiều hôm nay, cũng bảo Triệu Khôn đăng chín tấm ảnh trên weibo cá nhân của mình.
Trong chín tấm ảnh, tám tấm chỉ có thể nhìn thấy hai bóng người mơ hồ, rất rõ ràng là đã tiến hành PS, xử lý làm mờ. Mà ở tấm ảnh chính giữa, lại là một thiếu niên mặc áo khoác đỏ. Cậu ấy vươn tay trái, che đi nửa bên mặt trái của mình, bởi vậy, liền khiến má phải càng thêm bắt mắt.
Chu sa rực rỡ từ đuôi mắt hẹp dài cong cong kia hướng lên, vẽ ra một độ cong câu hồn đoạt phách. Con ngươi nhạt màu tựa như một hồ nước đắm chìm trong ánh trăng, sâu kín lẳng lặng, cướp lấy tinh thần và linh hồn người khác.
Lại kèm với status weibo của Triệu Khôn ——
[ Năm · hai · không, «Thất dực», cùng bạn ước hẹn! ]
Hết chương 63
Khoai tây lát này tổng cộng có bốn người phát ngôn, ngoại từ tiểu hoa đán đã đến hạn hợp đồng kia, còn lại ba người đều là minh tinh hạng một đang hot hiện nay. Một người là nữ diễn viên hạng một Tề Dung dựa vào một bộ điện ảnh thanh xuân một lần là nổi tiếng, một người là ca sĩ nổi tiếng Bao Gia Hoằng được xưng là hi ha tiểu thiên vương, còn có một người chính là Đặng Dật Văn sắp cùng quay phim quảng cáo với Dung Hủ.
Đặng Dật Văn là tiểu sinh đang hot dưới trướng công ty Lưu Quang Entertainment, bảy năm trước ra mắt dựa vào một bộ phim thần tượng thanh xuân, vài năm này diễn không ít phim hiện đại, cổ đại. Tận đến năm trước diễn nam số hai một bộ phim quyền mưu, lúc này mới một lần là nổi tiếng, chân chính chen vào hạng một, thu hoạch vô số fan.
Tuy rằng từ đầu năm tới nay, một bộ phim tình yêu hiện đại của Đặng Dật Văn rating cực thấp, danh tiếng và nhân khí đều rơi xuống, nhưng nói tóm lại, hắn vẫn là tiểu sinh hạng một, ít nhất trong năm nay sẽ không lui về hạng hai.
Có thể có được địa vị như vậy, Đặng Dật Văn cũng không có khả năng là cái loại ngu xuẩn như Hàn Dương Hạo. Buổi sáng chín giờ, hắn ta đúng giờ xuất hiện tại đoàn phim, trợ lý của hắn ta cũng tiến hành một ít bàn bạc với đạo diễn, xác định quy trình quay phim hôm nay.
Trong phòng trang điểm, thợ trang điểm kinh nghiệm phong phú đang nhuộm tóc cho Dung Hủ, liền nhìn thấy một cậu trai anh tuấn suất khí đi đến. Đối phương vô cùng nhiệt tình nói một câu “buổi sáng tốt lành" với tất cả mọi người, tiếp đó liền vô cùng vui vẻ ngồi xuống, nói với thợ trang điểm ở một bên: “Hôm nay tôi tới muộn, nếu không thì vừa làm tóc, vừa trang điểm nhé? Cuối cùng có thể tiết kiệm chút thời gian."
Một thợ trang điểm lập tức đi ra phía trước, cười nói: “Không muộn, hiện tại mới chín giờ, vừa vặn."
Đặng Dật Văn cười cười, xuyên qua gương thấy được Dung Hủ đang nhuộm móc line tóc.
Đã tháng năm, thời tiết Hoành Điếm hôm nay đại khái có hai mươi độ, Dung Hủ đã thay trang phục diễn, Đặng Dật Văn lại vẫn mặc sơ mi ngắn của mình. Loại thời tiết này mặc áo ngắn tay vẫn có vài phần lạnh, nhưng Đặng Dật Văn lại vẫn không ngừng quạt gió cho mình, quạt quạt còn xoay người nhìn về phía Dung Hủ, cười tủm tỉm nói rằng: “Cậu chính là Dung Hủ ư? Tôi là Đặng Dật Văn, hôm nay hợp tác vui vẻ nha, ha ha."
Loại minh tinh tựa quen đã lâu như Đặng Dật Văn, đời trước Dung Hủ đã thấy nhiều. Cậu mỉm cười gật đầu, nói: “Chào anh, tôi là Dung Hủ, hợp tác vui vẻ."
Trên khuôn mặt dương quang suất khí của Đặng Dật Văn lộ ra một nụ cười xán lạn, cười hai cái với Dung Hủ, liền xoay người tiếp tục đùa giỡn thợ trang điểm. Hắn chọc cho chuyên viên trang điểm đã ba mươi tuổi kia cười suốt không ngừng, chờ sau khi móc line cho Dung Hủ xong, hai người bọn họ còn đang cười hi hi ha ha.
Dung Hủ quay đầu nhìn về phía Đặng Dật Văn, lễ phép nói rằng: “Tôi đi quay trước."
Đặng Dật Văn cười đến vui vẻ, khoát tay với cậu: “Được, tôi lập tức tới."
Ánh mắt Dung Hủ tùy ý nhìn trên ót Đặng Dật Văn hai cái, tiếp đó đứng dậy rời đi. Hôm nay cảnh diễn của cậu nhiều nhất, Đặng Dật Văn chỉ có bốn năm màn ảnh, dù buổi chiều Đặng Dật Văn lại đến đoàn phim, cũng không có vấn đề quá lớn. Có điều đối phương tới đúng giờ như vậy, cũng cho Dung Hủ ấn tượng không tệ lắm.
Tuy rằng cách làm người hình như có chút không ổn trọng.
—— Ở trong lòng Dung Hủ yên lặng bổ sung.
Rời khỏi phòng trang điểm tràn ngập tiếng nói cười vui vẻ kia, Dung Hủ liền trực tiếp đi đến phim trường, chuẩn bị quay cảnh diễn của mình. Trong nháy mắt cậu rời khỏi cửa phòng trang điểm, bước chân cậu hơi dừng một chút, theo bản năng quay đầu lại nhìn thoáng qua, lại phát hiện người ở bên trong còn đang vui cười đùa giỡn với Đặng Dật Văn.
Không nghĩ quá nhiều, Dung Hủ đi chụp poster của mình trước.
Mà ngay khi cậu chân chính rời khỏi phòng trang điểm, tầm mắt Đặng Dật Văn nhẹ nhàng quét nhìn cậu một cái, khóe miệng nhếch lên, lại dời đi tầm mắt.
Toàn bộ buổi sáng, Dung Hủ chụp xong toàn bộ poster.
Bối cảnh quảng cáo khoai tây lát Leke đặt ở thời đại tương lai, có bốn siêu năng sứ giả dựa vào dị năng của mình, tranh đoạt chí bảo. Dựa theo trình tự thời gian mà nói, Bao Gia Hoằng là siêu năng sứ giả đầu tiên đoạt được chí bảo, Tề Dung là thứ hai, Đặng Dật Văn là thứ tư, mà Dung Hủ là thứ ba.
Sau khi mỗi người đoạt được chí bảo, sẽ được truyền tống đến chiến trường cuối cùng, bị phong ấn trong khối băng, chờ bốn chí bảo tề tụ, mới có thể cởi bỏ băng, chân chính bắt đầu cuộc chiến tranh đoạt chí bảo cuối cùng của bốn người.
Về phần chí bảo cuối cùng giấu ở ánh sáng là cái gì… tự nhiên chính là khoai tây lát Leke.
Phim chế tác siêu cao, tiểu sinh hoa đán đang hot, hơn nữa còn hiệu ứng chói lòe ánh mắt, thứ theo đuổi cuối cùng của cái phim quảng cáo này lại là khoai tây lát! Tuy rằng không biết loại sáng ý quảng cáo độc đáo này là ai nghĩ ra được, nhưng Dung Hủ lại biết, cái quảng cáo này khẳng định cực kỳ đốt tiền.
Cảnh diễn của bốn người phát ngôn bọn họ gộp lại, cũng đã ba mươi phút. Mà trong ba mươi phút này, nơi nơi đều là cảnh hành động, còn gần như đều là hiệu ứng, mỗi một shot hình ảnh quả thực là đang giựt tiền.
Có điều đạo diễn hôm nay tới chỉ đạo quảng cáo này là đại đạo Stephen Griffen nổi tiếng Hollywood, điện ảnh của vị đại đạo diễn này có một đặc điểm chung: chi phí cực cao, tiêu dùng cực lớn.
Chờ Dung Hủ chụp poster xong, chính thức chuẩn bị bấm máy, Stephen lập tức dời ánh mắt ra khỏi kịch bản, nhìn chăm chú về phía Dung Hủ. Hai mắt hắn sáng ngời, hưng phấn đi tới, ưỡn cái bụng lớn tròn tròn, kích động nói rằng: “Amazing! Dung, tạo hình này của cậu thật sự là xinh đẹp, tôi đã không thể chờ đợi được muốn quay cậu rồi."
Tiếng Trung của Stephen không thể xem như rõ ràng, nhưng cũng có thể làm cho người ta nghe hiểu, còn có thể thuần thục sử dụng thành ngữ.
Những năm gần đây, để đi ra biên giới, mỗi một đạo diễn Hoa Hạ đều có thể nói tốt tiếng Anh; mà đạo diễn Hollywood muốn tranh đoạt thị trường Hoa Hạ, đạt được giải thưởng lớn của Hoa Hạ, cũng sẽ chăm học khổ luyện. Thậm chí ở Hollywood có một thường thức bất thành văn: càng là đạo diễn nổi danh, tiếng Trung lại càng tốt.
Tư bản và ích lợi luôn có thể làm cho tất cả mọi người dao động, tiếng Trung có khó học nữa, vì thị trường Hoa Hạ, để đối đầu với điện ảnh Hoa Hạ, các đại đạo diễn Hollywood đều sẽ ngày tiếp nối đêm công phá ngọn núi mang tên Hán ngữ.
Hơn nữa hai đời này, Dung Hủ phát hiện các đại đạo diễn ngoại quốc bình thường có một đặc điểm: hoặc là tính tình cổ quái, kiêu căng ngạo mạn, khó có thể nói chuyện; hoặc là nhiệt tình như lửa, hận không thể đem toàn bộ từ ngữ tốt nhất thế giới ra khen bạn một lần, còn không hề trùng lặp.
Thực rõ ràng, Stephen thuộc loại người thứ hai.
Thiếu niên tuấn tú xinh đẹp mỉm cười, giọng điệu chân thành nói rằng: “Có thể hợp tác với ngài, là vinh hạnh của tôi."
Stephen lập tức khích lệ: “Không không không, tôi thật sự rất thích tạo hình này của cậu, nó thật sự rất ngầu!"
Độ cong bên môi Dung Hủ lại kéo lên trên vài phần, bình tĩnh khen lại: “Tôi cũng không thể chờ đợi được muốn hợp tác với ngài rồi."
Hai người lại khen tới khen lui, phó đạo diễn Hoa Hạ ở một bên kinh ngạc nhìn Dung Hủ thêm vài lần, dường như hoàn toàn không ngờ, bạn nhỏ trẻ tuổi này thế mà lại có thể mặt không đổi sắc chém gió với Stephen lâu như vậy.
Chờ đến khi Stephen đi bàn việc với các đơn vị, chuẩn bị lần khởi động máy đầu tiên hôm nay, phó đạo diễn kia lén giơ ngón tay cái cho Dung Hủ, nhỏ giọng nói rằng: “Đạo diễn ngoại quốc này quá nhiệt tình, tôi theo hắn quay mấy cuộn phim rồi, Dung Hủ, cậu là người ứng phó hắn tốt nhất đó. Cậu không thấy đâu, Tề Dung cũng bị cái lão già đó khen đến mặt đỏ tim đập, thiếu chút nữa chống đỡ không được."
Nghe vậy, Dung Hủ vô tội chớp mắt, khóe miệng lại nhếch lên: “Tôi cũng chỉ là nói thật mà thôi."
Kính nể trong mắt phó đạo diễn càng sâu thêm vài phần.
Nói là nói như vậy, nhưng khi Dung Hủ nói chuyện với đạo diễn động tác xong, buộc dây treo chuẩn bị lên sân khấu, hắn ta đã từ từ nghiêm túc lại, ý cười trên mặt hoàn toàn không còn. Dây treo rắn chắc chậm rãi kéo thiếu niên lên, trên mặt đất, đạo diễn mập mạp mới vừa rồi còn khen thiếu niên không dứt miệng giờ phút này cũng dần dần trầm mặt, nghiêm túc nhìn chằm chằm Dung Hủ.
Ánh mắt Dung Hủ dừng lại chốc lát trên người Stephen vẻ mặt đứng đắn, tiếp đó bất đắc dĩ lắc đầu.
Quả nhiên, đây là một truyền thống của đạo diễn Hollywood —— lúc khen bạn có thể làm cho bạn cảm thấy bạn là nhân vật chính hắn yêu mến nhất, chờ đến lúc chân chính quay, liền nghiêm khắc đến độ có thể làm cho bất cứ một diễn viên nào cũng hoài nghi có phải mình không nên vào giới giải trí hay không.
“Action!"
Trong nháy mắt lời nói ra, một ánh đèn pha cường độ cao lập tức từ phía trước bên phải Dung Hủ chiếu qua, chợt lóe qua trên khuôn mặt tinh xảo ấy.
Chỉ trong tức khắc, Dung Hủ đột nhiên dùng chân phải đạp trên vách đá một cái, quay trên không trung ra một đường cong như trăng rằm, chân trái lại đạp lên một chỗ núi đá nhô cao khác, giống như võ nghệ cao cường, đi lại trong sơn động nho nhỏ này.
Đoàn phim dựng phim trường trong một sơn động, núi đá nơi này vô cùng kỳ lạ, dưới tảng đá dường như cất giấu ánh huỳnh quang, có thể tản mát ra ánh sáng màu u lam, chiếu rọi sơn động giống như ban ngày.
Trong cảnh tượng kỳ lạ này, một thiếu niên mặc áo gió màu đen bóng dáng như quỷ mị, nhanh chóng bay giữa vách đá ánh lên huỳnh quang. Thiết kế quần áo không đối xứng cùng với tinh thạch màu bạc điểm xuyết trên vạt áo khiến bộ áo này cực đủ phong cách, quần dài màu đen bó sát hai chân thẳng tắp thon dài, khi cậu đột nhiên rơi xuống đất, đầu gối trái quỳ xuống đất, tay phải chống đỡ, cậu mãnh liệt ngẩng đầu, ánh mắt lạnh như băng, hơi thở nguy hiểm tức khắc tràn ra.
“Cắt!"
Một màn này, như vậy chấm dứt.
Nhìn như chỉ có mấy chục giây ngắn ngủn, nhưng các loại động tác trong đó so với quay drama mười phút còn khó khăn hơn.
Stephen cẩn thận nhìn chằm chằm camera, sau khi nhìn ba lần, mới ngẩng đầu nói với Dung Hủ giữa phim trường: “Lại đến một lần, động tác thứ ba có chút không đủ lưu loát, tôi muốn rõ ràng sảng khoái! Dung, cậu biết tôi muốn cái gì chứ, tôi muốn động tác công phu Hoa Hạ ngầu nhất, đẹp trai nhất!"
Dung Hủ nhẹ nhàng gật đầu, thợ trang điểm lại cho bổ trang cho cậu, tiếp đó liền bắt đầu quay lần thứ hai.
Cảnh hành động khác với drama, chỉ có diễn xuất còn chưa đủ, còn cần phối hợp nhất định. Đầu tiên diễn viên phải tập thuần thục động tác cần quay với đạo diễn động tác, tiếp theo phải quen thuộc với dây treo, lại còn phải phối hợp với thợ ánh sáng, thợ camera, lúc này mới có thể quay ra hình ảnh hoàn mỹ.
Cảnh hành động này Dung Hủ quay đến lần thứ ba, Stephen bụng lớn mới kích động hô một câu: “Perfect!"
Như thế, coi như đã qua.
Thợ trang điểm tiến lên giúp Dung Hủ lau mồ hôi, lại bổ trang cho cậu, lúc này Đặng Dật Văn cũng trang điểm xong đi ra. Hắn vừa ra khỏi cửa, liền nhìn thấy Dung Hủ bị nhân viên công tác vây quanh tầng tầng.
Chiều cao 185cm khiến Dung Hủ ở trong nhiều người như vậy vẫn sừng sững cao ngất, dáng người tuấn tú. Sợi tóc cậu hơi dài, dùng kẹp tăm thật nhỏ màu đen kẹp lấy bên trái, phần lớn tóc đen thì bị keo xịt tóc cố định qua phải, lộ ra hơn phân nửa khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp.
Giữa đám tóc đen mềm mại ấy, móc line rất nhiều lọn tóc mỏng màu bạc. Từng lọn từng lọn màu bạc chói mắt xen kẽ giữa tóc đen, phá lệ chói mắt, phụ trợ cho làn da thiếu niên càng thêm trắng nõn, cũng có thêm một loại cảm giác khoa học viễn tưởng lạnh lẽo vô tình.
Khuôn mặt Dung Hủ có tính dẻo cực cao, không hề nghi ngờ, loại tạo hình thế giới tương lai này vô cùng thích hợp với cậu, trong đám người, bạn có thể liếc mắt một cái liền nhìn thấy cậu ấy, không thể dời đi tầm mắt.
Ánh mắt Đặng Dật Văn u trầm nhìn Dung Hủ vài lần, tiếp đó quay đầu nhìn về phía tiểu trợ lý của mình, cười như không cười nói rằng: “Cậu ta thật đúng là rất không tồi, đúng không?"
Trợ lý nhìn Dung Hủ vài lần, nói: “Loại hình này ở trong giới không phải rất thường thấy, chỉ là cũng không có điểm nào bắt mắt."
Đặng Dật Văn nhướn nhướn mày: “Đổng Tranh cũng nói, cậu ta diễn xuất rất tốt."
Trợ lý nhún vai, không có nói thêm nữa.
Mà kế tiếp, lại bắt đầu một đoạn quay của Dung Hủ.
Nội dung quảng cáo của Dung Hủ chính là cậu đi vào sơn động này, tiến hành đánh nhau với gió lốc hắc ám vô hình trong sơn động, rốt cuộc sắp đoạt được chí bảo, nhưng lúc này Đặng Dật Văn xuất hiện. Hai người vì tranh đoạt chí bảo, lại bắt đầu một phen tranh đấu phấn khích, cuối cùng Dung Hủ lấy được chí bảo, được truyền tống đến chiến trường cuối cùng, Đặng Dật Văn chỉ có thể lại đi tìm kiếm chí bảo thứ tư.
Trong bốn người phát ngôn này, hình tượng Dung Hủ thuộc loại lãnh khốc lý trí, cho nên cậu móc line màu bạc. Mà Đặng Dật Văn lại là đảm đương khôi hài, hắn phụ trách vai kẻ dở hơi đùa giỡn, chế tạo điểm cười, bởi vậy hắn vẫn luôn mặc quần áo màu trắng, tóc cũng nhuộm toàn bộ thành màu vàng.
Thiết kế nhân vật như vậy là hình mẫu Hollywood, tuy rằng đầy ra trên đường, nhưng người xem chính là thích kiểu này.
Dung Hủ lại ở trong phim trường quay một ít cảnh hành động, ở trong đó cậu cần tưởng tượng gió lốc hắc ám tồn tại, vật lộn với đối phương. Lần đầu tiên quay cảnh hành động, cậu quay ba lượt mới khiến cho Stephen vừa lòng. Chờ quay đến cảnh hành động thứ tư, cậu vừa mới quay xong, Stephen liền vui mừng vỗ tay, trực tiếp đi lên ôm lấy thiếu niên, dùng cái bụng lớn của mình cộm cho Dung Hủ dở khóc dở cười.
“Quá tuyệt vời! Dung, giữ loại cảm giác này, chúng ta tiếp tục!"
Có những lời này của Stephen, toàn bộ nhân viên công tác của đoàn phim đều thêm hưng phấn mà vùi đầu vào công việc.
Đặng Dật Văn ngồi ở trên ghế, cười nói chuyện với một cô bé hậu cần, khi nghe được lời Stephen nói, hắn lặng lẽ quay đầu lại nhìn Dung Hủ vài lần, tiếp đó lại cười dời tầm mắt đi chỗ khác.
Kế tiếp, cuối cùng Dung Hủ tiêu diệt tất cả gió lốc hắc ám, sắp bắt được chí bảo. Mà lúc này, liền tới Đặng Dật Văn lên sân khấu.
Đặng Dật Văn lại vui đùa vài câu với cô bé, lúc này mới vào phim trường.
Dung Hủ nhanh chóng chuẩn bị xong, đưa khăn mặt lau mồ hôi cho La Chấn Đào, vừa nhấc đầu, liền thấy Đặng Dật Văn vẫy vẫy tay với mình, nhếch miệng mỉm cười, lộ ra một hàm răng trắng bóng chỉnh tề. Dung Hủ nhíu mày, cũng cười nhạt vẫy tay với đối phương.
Stephen bụng lớn nhìn nhìn phim trường, sau đó giơ tay lên: “Action!"
Hiện trường quay phim khoai tây lát Leke là một mảnh bận rộn, mà bên ngoài, fan âm nhạc và fan điện ảnh đã tập thể bùng nổ.
«Tầng mây màu đen» chiếu phim mấy ngày, tổng phòng bán vé đã phá 4 tỷ, vững vàng xuất phát đến 5 tỷ. Cùng lúc đó, Triệu Sở Vân luôn luôn theo dõi kế hoạch tuyên truyền «Thất dực», xế chiều hôm nay, cũng bảo Triệu Khôn đăng chín tấm ảnh trên weibo cá nhân của mình.
Trong chín tấm ảnh, tám tấm chỉ có thể nhìn thấy hai bóng người mơ hồ, rất rõ ràng là đã tiến hành PS, xử lý làm mờ. Mà ở tấm ảnh chính giữa, lại là một thiếu niên mặc áo khoác đỏ. Cậu ấy vươn tay trái, che đi nửa bên mặt trái của mình, bởi vậy, liền khiến má phải càng thêm bắt mắt.
Chu sa rực rỡ từ đuôi mắt hẹp dài cong cong kia hướng lên, vẽ ra một độ cong câu hồn đoạt phách. Con ngươi nhạt màu tựa như một hồ nước đắm chìm trong ánh trăng, sâu kín lẳng lặng, cướp lấy tinh thần và linh hồn người khác.
Lại kèm với status weibo của Triệu Khôn ——
[ Năm · hai · không, «Thất dực», cùng bạn ước hẹn! ]
Hết chương 63
Tác giả :
Mạc Thần Hoan