Cự Tinh Vấn Đỉnh
Chương 18
Tần Trình đến, đánh đoàn phim «Mai phục» trở tay không kịp.
『 Hắn không đầu tư, Hoa Hạ Entertainment đến đầu tư. 』
Những lời này khiến cả người Hàn Dương Hạo cứng ngắc tại chỗ, vẻ mặt gã dại ra nhìn Tần Trình, hai mắt mở tròn xoe, vẻ mặt không dám tin. Ngay lúc này, Tần Trình thoáng chuyển mắt liếc gã một cái, phút chốc, cả người Hàn Dương Hạo run lên, theo bản năng lui ra sau một bước, đụng vào trên người Chung Dịch.
Nhưng giờ khắc này, trong tất cả mọi người ở đây, chỉ có một người gấp đến độ đầu đầy mồ hôi.
Sao tất cả mọi người đều không cho ông nói chuyện!
Người này chính là Vương phó đạo diễn.
Vừa rồi Trịnh đạo tức giận đến mức quyết định nghỉ quay, chân chính đắp chiếu hạng mục «Mai phục» này, ông liền bảo Vương phó đạo liên hệ đài truyền hình, liên hệ truyền thông, tuyên bố tin tức này. Vương phó đạo vừa lên trang weibo của đoàn phim «Mai phục», còn chưa kịp tuyên bố tin tức, bỗng nhiên liền thấy được một cái weibo ——
[ Đoàn phim «Mai phục»: giành đăng trước bản teaser! Suỵt, chúng tôi đang mai phục → {video liên tiếp} ]
Đây là một cái weibo đăng một giờ trước! Vừa mới đăng một giờ trước, nhưng hiện tại nó đã có hơn một vạn share và bình luận, hơn năm vạn like!
Điều này sao có thể?!
Phải biết, trong đoàn phim «Mai phục» ngoại trừ Hàn Dương Hạo có chút danh tiếng, minh tinh và nhân viên công tác khác không phải là người mới trong giới thì chính là người qua đường giáp. Tuy rằng trang weibo nhìn qua có hơn mười vạn fan, nhưng Vương phó đạo biết, trong hơn mười vạn fan này, có một nửa là nick giả của thuỷ quân, chỉ có khoảng năm vạn người là fan thật.
Kịch bản này vốn sẽ không có danh tiếng lớn như vậy, sao bây giờ có thể hot đến thế?
Vương phó đạo diễn không dám tin mà nhìn vài lần, sau khi ông luôn mãi xác nhận cái weibo này thật sự là đăng vào một giờ trước, vả lại có hơn vạn chia sẻ bình luận, ông kích động muốn đem tin tức nói cho Trịnh đạo, đồng thời cũng phát hiện trong những bình luận đó có một cái bình luận được nâng lên cao nhất.
[ lão Lý Chính Vinh: «Mai phục» bởi vì tài chính không đúng lúc, hiện tại vấn đề của đoàn phim rất lớn, bên đoàn phim đang xem xét vấn đề gọi vốn cộng đồng. ]
Phải rồi, Lý phó đạo diễn và La Chấn Đào mất tích một buổi chiều, chính là làm chuyện này.
Vốn dĩ quyết định ngày kia mới tuyên bố teaser, giờ ông lén đăng lên, đồng thời dùng tài khoản cá nhân của mình đăng một cái tin, trực tiếp làm rõ vấn đề tài chính của đoàn phim. Đây là triệt để đem bệnh trạng của đoàn phim vạch trần ra cho dân mạng xem, mà còn đưa ra một phương thức giải quyết mới mẻ ——
Gọi vốn cộng đồng!
Gọi vốn cộng đồng ở thế giới này là một loại phương thức tập hợp đầu tư nhìn mãi quen mắt, hàng năm đều có một vài phim nhựa phí tổn thấp là từ mấy trăm, thậm chí ngàn vạn người đầu tư liên thủ, đầu tư quay phim. Tổng đầu tư của đoàn phim «Mai phục» hơn một ngàn vạn, nếu có một vạn người nguyện ý tham dự vốn cộng đồng, vậy mỗi người họ chỉ cần bỏ một ngàn nguyên là được, còn có thể nhận được phân chia lợi nhuận ở hậu kỳ phim truyền hình.
Tần Trình đột nhiên xuất hiện khiến Vương phó đạo căn bản không có biện pháp mở miệng, mà ông tự nhiên cũng không biết, giờ phút này ngay trên internet, đang dâng lên một trận gió lốc.
[ mịe ơi! Đây cũng quá đẹp đi! Giá trị sắc đẹp của bộ phim này thế mà lại cao như vậy!!! ]
[ thiệt đẹp trai! Hàn Dương Hạo thiệt đẹp, nam số hai kia cũng thiệt đẹp! Đàn ông mặc quân trang quả thực đẹp đến phi nhân loại, lúc hắn rút súng tôi cũng sắp hôn mê luôn. Người này nhìn có hơi quen mắt nhỉ, là ai vậy, có ai biết nam số hai này không, tên cũng đặc biệt quen luôn. ]
[ a a a a a a a Dung Dung nhà tui! Thế mà lại là Dung Dung nhà tui! ]
[ xem tui phát hiện cái gì! Phim mới của wuli Dung Dung! @hội hậu viên toàn cầu của Dung Hủ @hội bà xã của Dung Hủ @trạm tài nguyên cả đời của Dung Dung ]
Trong một giờ này, fan của Hàn Dương Hạo bắt đầu hành động, chia sẻ teaser. Hàn Dương Hạo vốn là tiểu sinh hạng một danh tiếng không tồi, gã có lực kêu gọi như vậy vô cùng bình thường, nhưng những người khác trăm triệu lần không nghĩ tới, ngoại trừ Hàn Dương Hạo, lực truyền bá rộng nhất thế mà lại là fan Dung Hủ!
[ Hội hậu viên toàn cầu của Dung Hủ: tác phẩm mới của Dung Dung! «Mai phục» Hoắc Hi, đẹp đẹp đẹp! @Đoàn phim «Mai phục»: giành trước… ]
[ Trạm tài nguyên của đời của Dung Dung: ngao ngao ngao ngao, bên kia Mặc Sĩ công tử vừa mới thả ra một cái teaser, hiện tại thế mà lại lại lại nhảy ra một Hoắc thiếu soái! Dung Dung thiệt cứng! @Đoàn phim «Mai phục»: giành trước… ]
[ Hội bà xã Dung Hủ: ông xã mỹ nhan, ông xã quân trang, ông xã chân dài, máu mũi!!! @Đoàn phim «Mai phục»: giành trước… ]
Lực lượng fan rất khủng bố, fan của Trương Đồng Đồng và Dịch Lan không tính là rất nhiều, dưới cả trang weibo gần như đều là thiên hạ của hai phe fan Hàn Dương Hạo và Dung Hủ. Mặc cho ai cũng không dám tin tưởng, một người mới còn chưa có tác phẩm thế mà ngay cả hội hậu viên chính phủ của mình cũng đã có, còn quản lý tốt như vậy! (hội hậu viên là một loại hình thức xuất xứ từ chính đảng, mang bản chất truyền thông phục vụ cho chính trị)
Cái bình luận của Lý phó đạo đã sớm được người ta nâng lên đầu tiên, bất luận là fan Hàn Dương Hạo hay là fan Dung Hủ đều ở bên dưới điên cuồng bình luận, hỏi thăm rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Chỉ mỗi cái bình luận này, liền có hơn 1000 trả lời, trong đó có hơn 600 người tỏ vẻ, nguyện ý ra tiền góp vốn.
Số lượng bình luận còn đang không ngừng tăng lên, nhiệt độ của cái weibo này cũng càng ngày càng cao.
Rốt cuộc, khi có hơn 1000 người tỏ vẻ nguyện ý góp vốn, Lý phó đạo đi lên trang weibo «Mai phục», tuyên bố một cái weibo bỏ phiếu. Đầu phiếu hạn định mức fan có thể tham dự, tổng cộng chỉ chia làm năm loại, loại thứ nhất “1-100 nguyên", loại thứ hai “101-1000 nguyên", loại thứ ba “1001-10000 nguyên", loại thứ tư “10001 nguyên +", loại thứ năm “Không tham dự góp vốn". (editor: đừng ai hỏi tui mấy cái này, tui không biết đâu)
Vốn dĩ còn có người hoài nghi cái tài khoản weibo “Lão Lý Chính Vinh" này có phải kẻ lừa đảo hay không, cho dù ông chứng thực thân phận đạo diễn, cũng không thể thuyết minh là ông không phải gạt tiền. Nhưng hiện tại, ngay cả trang weibo «Mai phục» cũng đã đăng đầu phiếu này, chẳng lẽ còn có thể giả?
Cái này nói rõ, đoàn phim thật sự xảy ra vấn đề!
[ teaser này cũng quá đẹp đi, tuy rằng chỉ có hơn 20 giây, nhưng mỗi nhân vật đều thực rõ ràng. Nam chính hẳn là một gián điệp, cảm giác rất thông minh; nữ chính hình như là tiểu thư khuê các, cảnh tình cảm hẳn là không ít; nữ số hai cũng là gián điệp, bộ dạng thật diễm lệ; nam số hai thì rất đẹp trai! Hoàn toàn chính là đảm đương sắc đẹp của bộ phim này, tôi tỏ vẻ hãm sâu trong quân trang play, đầu rạp xuống đất! ]
[ không sai, lúc nam số hai rút súng bắn, tim tôi đập cũng sắp ngừng lại luôn! ]
[ Hoắc Hi rất ngầu, tôi cảm thấy đây hoàn toàn chính là bá đạo tổng tài, người khác còn gọi hắn là thiếu soái, sue bạo a a a! ]
[ nếu phim dương bản có tiêu chuẩn như teaser, tôi muốn tham dự góp vốn! ]
[ tôi cũng tham dự góp vốn, Dung Dung nhà tui thật sự đẹp quá! ]
…
Ngắn ngủn nửa giờ, nhân số tham dự đầu phiếu cũng đã đạt tới năm nghìn. Con số này còn đang gia tăng!
Kết quả đầu phiếu nhiều nhất là loại “101-1000 nguyên", chiếm bốn phần mười kết quả; “1-100" và “1001-10000" mỗi loại chiếm một phần, “10001 nguyên +" có rất ít người lựa chọn, nói đúng ra, chỉ có hơn mười người lựa chọn kết quả này. Còn có gần bốn phần mười số người, lựa chọn chính là không tham dự.
Nhưng bất luận như thế nào, kết quả đầu phiếu này tuyệt đối làm cho người ta sợ hãi!
Khi Tần Trình nghe được tin tức này từ trong miệng Vương phó đạo diễn vẻ mặt bất đắc dĩ, hắn đầu tiên là sửng sốt, sau đó quay đầu nhìn Trịnh đạo một cái, ánh mắt trầm xuống, môi mỏng hơi hơi mím lại. Tiếp đó, hắn mới nhìn Dung Hủ, ánh mắt lập tức nhu hòa hơn vài phần, nhẹ giọng nói: “Nếu đoàn phim đã tìm được phương án giải quyết, vậy cậu còn cần công ty đầu tư không?"
Tuy rằng đối phương đã thu tay về, chỉ là Dung Hủ vẫn cảm thấy kế bên khóe mắt có chút nong nóng, không quá tự tại.
Nghe Tần Trình nói, Dung Hủ đại khái hiểu rõ, đối phương nghĩ lầm rằng chuyện này là Trịnh đạo kêu đi làm.
Dựa theo thế cục hiện giờ, khả năng Trịnh đạo kêu làm cực lớn. Bởi vì Trịnh đạo hiện tại đã trở mặt với Hàn Dương Hạo, ông tìm đường ra tốt cho mình là lẽ đương nhiên, hơn nữa có thể đăng nhập trang weibo của đoàn phim, nhất định là cấp cao trong đoàn phim. Mặc dù Dung Hủ là nam số hai, nhưng cậu lại tuyệt đối không có khả năng có quyền hạn này.
Dung Hủ suy tư một khắc, cười trả lời: “Tôi chỉ là diễn viên."
Tần Trình ngây ra, ánh mắt dần dần trầm đi vài phần. Hắn nhẹ nhàng “ưm" một tiếng, nhưng không có nói thêm nữa.
Mà bên kia, Trịnh đạo bị chuyện này dọa tới mức hai mắt trợn to, liên tục hỏi Vương phó đạo diễn mấy lần, mới xác định chuyện này.
Lão Lý thế mà lại nghĩ tới góp vốn cộng đồng?
Thậm chí còn giấu ông làm loại chuyện này?!
“Lão Trịnh, hóa ra ông đã sớm bảo lão Lý đi làm cái này, sao ông không nói sớm, vừa rồi chúng tôi đều lau mồ hôi." Tổ trưởng tổ đạo cụ cảm khái nói.
“Đúng vậy, hiện tại kết quả bầu phiếu tốt như vậy, teaser cũng đã đăng lên, xem như cho bên đầu tư một cái chuẩn bị. Như vậy khả năng gom góp được đầu tư cao hơn rất nhiều, sao ông không nói sớm là ông làm chuyện này."
“Còn không phải sao, vừa rồi kỳ thật tôi cũng có chút khẩn trương, sao ông còn giấu chúng tôi, mới vừa rồi còn diễn tốt như vậy."
Không ít người lớn tuổi trong đoàn phim đều bắt đầu nghị luận, bọn họ sôi nổi nhẹ nhàng thở ra. Dù vừa rồi bọn họ cũng đồng ý tạm dừng quay phim, nhưng nếu quả thật có thể không tạm dừng, vậy tự nhiên là tốt nhất.
Trịnh đạo người câm ăn hoàng liên, cười gượng hai tiếng: “Tôi sai, tôi sai…" Trong lòng thì nghĩ: lão Lý cái đồ khốn ông, không nói với mọi người một tiếng liền tự đi làm chuyện này, trở về rồi cho ông coi!
Nếu đã mở miệng gọi góp vốn cộng đồng, vậy chuyện kế tiếp liền giao cho tài vụ đoàn phim đến phụ trách.
Tài vụ hỏi: “Nếu muốn góp vốn cộng đồng, thì phải nói rõ danh sách nhân viên như đạo diễn, biên kịch, diễn viên, tạo hình mỹ thuật, chỉ đạo động tác… kỹ càng tỉ mỉ, Trịnh đạo, có thể đưa danh sách cho tôi không?" Nói xong, tài vụ nhìn thoáng qua Hàn Dương Hạo cách đó không xa.
Hàn Dương Hạo giờ phút này vẻ mặt âm tình bất định, gã cắn răng gắt gao trừng Dung Hủ và Trịnh đạo.
Lúc này, chỉ nghe Trịnh đạo cười lạnh một tiếng: “Quả thật tôi phải đưa danh sách mới, cái trước kia là cũ. Tôi quen biết vài tiểu sinh hạng một không tồi, có khả năng bọn họ không có danh tiếng lớn như người kia, nhưng mà người ta tính tình tốt, quan hệ với tôi cũng ổn, hẳn là sẽ có người đến giúp chúng ta chuyện này."
Ngụ ý là: trực tiếp đá Hàn Dương Hạo!
Hàn Dương Hạo: “Ông!"
“Trịnh đạo." Giọng nam dễ nghe vang lên, mọi người không khỏi nhìn về phía cậu. Chỉ thấy Dung Hủ mỉm cười nâng mắt, vẻ mặt bình tĩnh, khí định thần nhàn nói rằng: “Đã quay cảnh diễn hơn ba tập rồi, trước đó poster, teaser và nghi thức khởi động máy cũng đã công khai với truyền thông, lúc này lại thay đổi người, hình như có chút không quá thích hợp."
Mọi người lập tức kinh sợ, ngay cả Tần Trình và Từ Tấn cũng kinh ngạc nhìn về phía Dung Hủ.
Trong khoảng thời gian này đủ để Từ Tấn hiểu biết chuyện đã xảy ra ở đoàn phim «Mai phục», còn đem tình huống nói với Tần Trình. Vừa nghe thấy “Hàn Dương Hạo muốn đá Dung Hủ", hai mắt Tần Trình nhíu lại, khí tràng cường đại trầm thấp trực tiếp đè xuống dưới, đông cho Từ Tấn trực tiếp sợ run cả người.
Tần Trình lén lút nói khẽ với Từ Tấn: “Hình như tôi từng gặp qua Hàn Dương Hạo này rồi, anh áp chế hắn đi."
Từ Tấn bất đắc dĩ buông tay: “Cậu đương nhiên từng gặp qua, năm năm trước không phải hắn là khách mời của «Mộ thanh» sao, tôi nhớ rõ đoạn cuối phim cậu ở trong quán rượu nhìn thấy một phục vụ sinh, chính là hắn diễn. Tuy rằng màn ảnh chỉ có hơn mười giây, nhưng hắn cũng dựa vào cái đó mà ra mắt."
Tần Trình nhướn mày: “Không nhớ rõ."
Từ Tấn đã sớm đoán được người người đàn ông này chính là loại phản ứng này, hắn cười nhẹ một tiếng: “Không nhớ rõ cũng không sao, nhưng mà không cần tôi chèn ép hắn, hắn đã không có khả năng tiếp tục sinh tồn trong đoàn phim này rồi. Không có đầu tư, hắn chẳng là cái gì cả."
Nhưng mà Từ Tấn lại không nghĩ rằng, Dung Hủ thế mà lại chủ động mở miệng giữ Hàn Dương Hạo lại!
Từ Tấn kinh ngạc nhìn Dung Hủ, đáy mắt lóe ra ánh sáng kỳ dị, tỉ mỉ đánh giá người mới xa lạ này.
Kìm nén cảm xúc được như vậy… Khẳng định không phải là người thường.
Chỉ thấy Dung Hủ lãnh tĩnh thong dong nhìn về phía Hàn Dương Hạo, trong ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người (bao gồm cả Hàn Dương Hạo), ý cười bên môi cậu lại thêm vài phần, lấy một loại giọng điệu lạnh nhạt tùy ý thuận miệng nói rằng: “Trịnh đạo, nếu đầu tư đã giải quyết, chúng ta cũng không tất yếu vì bất cứ ai mà thay đổi kết cấu hiện tại của đoàn phim. Còn lại hơn một tháng quay phim, tôi nghĩ, nhất định anh Hàn rất vui có thể tiếp tục hợp tác với đoàn phim… hợp tác với một đoàn phim bình thường nhất trong giới."
Đoàn phim bình thường nhất trong giới là thế nào?
Đoàn phim bình thường nhất, người đầu tư là trời, đạo diễn là đất. Trời sập còn có người chống, nhưng mà đất sụp thì không ai đứng được.
Trước kia, Hàn Dương Hạo kiêu căng ương ngạnh, diễu võ dương oai trong đoàn phim, không kiêng nể gì mà đùa giỡn đại bài. Nhưng từ nay về sau, gã chỉ là một diễn viên bình thường, đoàn phim cần nhờ danh tiếng của gã để mở thị trường, tên của gã chính là một công cụ của đoàn phim, muốn sử dụng như thế nào liền sử dụng như thế đó!
Hơn nữa, trong bất luận một đoàn phim nào, đạo diễn gây sức ép diễn viên, không ngừng quay lại, nhìn mãi quen mắt! Hơn nữa mi là diễn viên, dựa vào cái gì mi tự nấu đồ ăn? Mi phải ăn chung nồi! Về phần cơm mà hậu cần đưa cho mi là dạng gì thì không phải do mi quyết định, mi là diễn viên, là tới làm việc chịu khổ, không phải đến hưởng phúc.
Là đuổi người này ra khỏi đoàn phim, từ nay về sau đường lớn rộng mở, mỗi người đi một hướng hả giận hơn, hay là giữ gã lại, cả ngày lẫn đêm mà gây sức ép gã, ghê tởm gã, hả giận hơn?
Trịnh đạo lập tức hiểu được, ông liên tục gật đầu: “Ừm, không tồi, danh sách nhân viên không cần đổi, cứ như vậy đi."
Hàn Dương Hạo lập tức hô: “Tôi không diễn! Loại phim nát này, không diễn cũng…" Âm thanh im bặt, cổ họng Hàn Dương Hạo nghẹn lại, cảm thấy một chữ mình cũng không nói ra được.
Ở trước mặt gã, thiếu niên xinh đẹp hạ mắt, cười như không cười nhìn gã; người đàn ông tuấn mỹ lạnh nhạt híp hai mắt, trực tiếp lấy một loại ánh mắt hờ hững lạnh như băng liếc mắt nhìn gã. Hai người này đứng ở nơi đó, liền giống như có thể cướp đi tầm mắt mọi người, nhưng chỉ có Hàn Dương Hạo bị bọn họ nhìn chăm chú có thể cảm giác được một loại ý lạnh từ lòng bàn chân truyền lên.
Giờ phút này Trịnh đạo cũng cười nói: “Nếu không diễn, Hàn Dương Hạo, cậu phải bồi thường tiền vi phạm hợp đồng. Hơn nữa chúng ta cũng phải giải thích với người bên ngoài, vì sao cậu không diễn, cũng không thể nói đoàn phim chúng tôi ngược đãi cậu đi?"
Hàn Dương Hạo nhất thời nghẹn lời.
“Bằng không liền đem chân tướng nói cho người xem là được. Hàn Dương Hạo là bên đầu tư nhét vào đoàn phim, hắn muốn ép Dung Hủ đi, đoàn phim không đồng ý, hắn liền muốn rút đầu tư, uy hiếp đoàn phim, cho nên đoàn phim chỉ có thể kêu góp vốn cộng đồng. Hiện tại góp vốn cộng đồng thành công, Hàn Dương Hạo lại muốn đi, đoàn phim không cách nào giữ lại, tỏ vẻ tiếc hận?"
Những lời này vừa ra, trong phim trường cười ha ha một mảnh, khiến Hàn Dương Hạo ở chính giữa cứ như một tên trẩu.
Dung Hủ cũng cười nhìn về phía Trịnh đạo: không ngờ ở phương diện chọc tức chết người, Trịnh đạo cũng rất có thiên phú.
Loại lý do này vừa tuôn ra ngoài, thanh danh Hàn Dương Hạo liền hủy một nửa! Nhưng đây cũng chỉ là lựa chọn giết địch một vạn tự tổn hại ba nghìn, loại chuyện này tuôn ra, bất lợi với Dung Hủ, cũng bất lợi với đoàn phim «Mai phục».
Mà kế tiếp, chuyện phát triển cũng giống như Dung Hủ dự liệu, Hàn Dương Hạo bị ép bất đắc dĩ không muốn tuôn chuyện ra, chỉ có thể tiếp tục đóng. Chỉ là cảnh diễn của gã còn dư lại bao nhiêu, nam chính này còn danh xứng với thực hay không, ai cũng không biết.
Ngày hôm nay xem như lãng phí, ngày mai đoàn phim tiếp tục quay phim, nhân viên công tác bắt đầu thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đạo cụ, Lý phó đạo và La Chấn Đào cũng lững thững đến muộn. Lý phó đạo vừa đến, đã bị Trịnh đạo đưa đến một bên bàn chuyện. Nói là bàn chuyện, khi hai người đi ra lại vui vẻ cười nói, Lý phó đạo chớp chớp mắt với Dung Hủ.
Dung Hủ mỉm cười gật đầu với ông: ừm, xem ra không có khai mình ra đi.
Không sai, “công bố teaser trước", “kế hoạch góp vốn cộng đồng", tự nhiên đều là Dung Hủ thiết kế.
Nếu đặt ở đời trước, Dung Hủ căn bản không cần phí nhiều tâm sức như vậy. Không nói tài lực bản thân cậu đủ để đầu tư phim truyền hình phí tổn thấp như thế, chỉ cần tên của cậu xuất hiện trong danh sách diễn viên đoàn phim, luôn có nhiều bên đầu tư tranh đoạt tới cửa, muốn đầu tư bộ phim đó.
Nhưng mà đời này, cậu vẫn chỉ là một người mới, huyên náo trở mặt với Dung gia, ngay cả tiền thuê phòng cũng phải cố gắng đi kiếm.
Cho nên, cậu chỉ có thể kêu gọi vốn cộng đồng.
Cướp đoạt quyền lợi bên Hàn Dương Hạo, đem quyền to ở đoàn phim giao về tay đạo diễn một lần nữa.
Muốn làm được chuyện này, đầu tiên phải để cho dân mạng cảm thấy hứng thú với «Mai phục», cảm thấy bộ phim truyền hình này có thể đầu tư —— cho nên cần đăng teaser; sau đó còn phải có một cơ hội thích hợp, để Hàn Dương Hạo có khổ nói không nên lời, chỉ có thể thành thành thật thật tiếp nhận hiện thực —— cho nên cần bắt lấy nhược điểm của Hàn Dương Hạo.
Ở trước mặt toàn bộ đoàn phim, thậm chí trước mặt hai người ngoài (Tần Trình và Từ Tấn), Hàn Dương Hạo đã bị nắm chắc đề tài. Nếu gã lại làm chuyện xấu xa gì, sẽ có nhiều người đem chuyện gièm pha của gã tuôn ra ngoài, đến lúc đó ngay cả bắt gã cũng không bắt được đối phương, bởi vì người biết chuyện này nhiều lắm.
Thậm chí từ ngày đầu tiên quay cùng Hàn Dương Hạo, Dung Hủ đã nghĩ qua chuyện “tin tức mặt trái".
Lúc này cơ hội vượt ngoài dự đoán của cậu, nhưng lại tới vừa vặn, phát triển lại càng vô cùng thuận lợi. Ngoại trừ cái ngoài ý muốn là Tần Trình… À đúng, còn có Chung Dịch.
Hết thảy đều đã xử lý hoàn tất, cả ngày chiến tranh lạnh này thật giống như chưa từng phát sinh, trong đoàn phim lại náo nhiệt lên. Hàn Dương Hạo đã sớm đi trước một bước, về khách sạn sinh hờn dỗi, phỏng chừng còn phải oán giận với Lý tổng. Mà bên này, Chung Dịch lại không có rời khỏi đoàn phim, ngược lại đứng ở chỗ đó, trộm nhìn Dung Hủ.
Người trong đoàn phim hoàn toàn xem hắn như không tồn tại, danh tiếng hắn kém xa Hàn Dương Hạo, lại không mặt không da mà làm ra cái loại chuyện “đoạt nhân vật của bạn", thậm chí còn có khả năng bị quy tắc ngầm, ai muốn để ý người như thế? Không cho hắn một cái liếc xem thường cũng đã xem như tận tình tận nghĩa.
Nhưng mà trên thế giới có vài người da mặt dày, vượt qua tưởng tượng của tất cả mọi người.
Chung Dịch dịch bước chân đi đến trước mặt Dung Hủ, bộ dạng thật cẩn thận, nhưng mà ánh mắt vẫn lặng lẽ liếc về phía Tần Trình ở một bên. Động tác nhỏ của hắn toàn bộ dừng ở trong mắt Dung Hủ, Dung Hủ lạnh nhạt bình tĩnh nhìn hắn, trong lòng không có một tia dao động.
Cậu trai này quả thật cực kỳ đáng yêu, hắn có một gương mặt trời sinh biết gạt người. Cho nên nguyên chủ rõ ràng đã nghe hồ bằng cẩu hữu nói về chuyện xấu của Chung Dịch, nhưng cũng xem như không biết, tín nhiệm hắn, thích hắn, tin tưởng một câu hắn nói “Dung thiếu, tôi thật sự cảm thấy cậu rất tốt".
Chung Dịch diễn xuất tốt hay không, Dung Hủ không biết. Nhưng bản lĩnh câu đàn ông của hắn, thật sự là nhất đẳng.
Hắn thật sự là biết bệnh nào thuốc nấy, đối phó cái loại không có đầu óc như nguyên chủ, chính là ngụy trang thành một đóa sen trắng. Yếu yếu ớt ớt, trong trong sạch sạch, bộ dạng “tôi không muốn phiền toái cậu, cậu không cần tìm nhân vật cho tôi", kỳ thật lúc biết nguyên chủ lấy được cho hắn nhân vật «Tranh giành», trong lòng chỉ sợ đã sớm vui đến nở hoa rồi.
Tựa như giờ phút này, vẻ mặt hắn áy náy nhìn Dung Hủ, nhỏ giọng rằng: “Dung thiếu, tôi thật sự không biết Hàn Dương Hạo lại là người như vậy. Hắn nói cho tôi biết, hắn nói là cậu không muốn đóng nhân vật kia, đoàn phim có khả năng chết, tôi mới quyết định tham diễn. Tôi thật sự không biết… cậu phải tin tưởng tôi."
Dung Hủ không có hé răng, chỉ nâng mắt nhìn hắn.
Chung Dịch càng nói càng oan ức, nói mãi, giọng điệu thế mà còn thật vài phần, không biết có phải là thuyết phục được chính mình hay không, cảm thấy lời mình nói chính là chân tướng: “Ngay từ đầu lúc tôi vào phòng nghỉ, thật sự là tính toán cầu tình Hàn Dương Hạo vì cậu, chỉ là hắn trực tiếp mắng tôi một trận. Tuy rằng bị hắn mắng, nhưng tôi vẫn muốn xin tha cho cậu, nhưng hắn lại nói, là cậu cảm thấy đóng phim rất khổ chịu không nổi, liền quyết định không diễn. Tôi vốn không tin, nhưng hắn vẫn nói như vậy…"
Nhẹ nhàng hít một hơi, Dung Hủ bất đắc dĩ nói rằng: “Lời này của anh nếu truyền đến tai Hàn Dương Hạo, anh cảm thấy kết quả sẽ như thế nào?"
Thân thể Chung Dịch cứng đờ.
Loại sen trắng nhỏ này chưa từng nghĩ lời nói dối của mình bị vạch trần sẽ là thế nào.
Nhưng hắn vẫn mạnh miệng nói rằng: “Tôi… Tôi không có nói dối."
Dung Hủ không trả lời, chỉ là ánh mắt nhìn hắn ta càng thêm lạnh vài phần.
Vẻ mặt lạnh lùng của Dung Hủ bị Tần Trình nhìn ở trong mắt, hắn ngẩng đầu vứt cho Từ Tấn một ánh mắt ra hiệu, người sau lập tức ngầm hiểu mà tính toán hành động.
Nhưng lúc này đây, Từ Tấn vừa mới đứng dậy, liền bị một người giành trước: “Vị tiên sinh này, cậu không tiện cứ luôn ở lại trong đoàn phim chúng tôi như vậy đi? Cậu lại không phải người của đoàn phim chúng tôi, nếu như bị cậu làm lộ tin tức nội bộ hoặc là ảnh chụp ngoài lề của đoàn phim, vậy thì sẽ không tốt. Mời cậu rời đi bây giờ." Vương phó đạo diễn đã đi tới, lạnh lùng nói.
Chung Dịch sửng sốt, hắn theo bản năng nói rằng: “Tôi là bạn Dung thiếu, tôi cũng là minh tinh, làm sao có thể làm loại chuyện này."
Vương phó đạo diễn ra vẻ kinh ngạc “Ý" một tiếng, nói: “Sao lại không có khả năng làm loại chuyện này, cậu lại làm sao có thể là bạn Dung Hủ? Nếu cậu là bạn của hắn, đến tham ban hắn, sẽ đoạt nhân vật của hắn sao? Bạn nhỏ à, tuổi còn trẻ, đừng nói dối. Nếu cậu không đi, tôi sẽ gọi bảo an."
Chung Dịch nhất thời sắc mặt trắng nhợt.
Nhân viên công tác xung quanh cũng sôi nổi nở nụ cười: “Đúng vậy, nếu là bạn Dung Hủ, sẽ đoạt nhân vật của cậu ấy sao?"
Có người nhận ra Chung Dịch, nhưng cố tình làm bộ như không biết: “Cũng không biết đây là người từ chỗ nào tới, phỏng chừng là muốn làm minh tinh đến điên rồi."
“Đúng vậy, nhìn qua da mỏng thịt mềm, chỉ sợ không thể ăn khổ đi. À đúng, lão Triệu ông có biết câu lạc bộ Hào Thịnh tại thành phố B ở chỗ nào không? Lần sau đến thành phố B tôi cũng muốn đi xem, không biết nơi đó là chỗ nào a ha ha."
Chung Dịch tức đến mặt chợt trắng chợt xanh. Trải qua chuyện này, đoàn phim «Mai phục» càng thêm bền chắc như thép, mặc cho ai cũng không lay động được. Hắn bị những thành viên đoàn phim đó khinh bỉ đến cả nói cũng nói không nên lời, những người này vô tình vạch trần mặt nạ dối trá của hắn, nói xong lời cuối cùng, Chung Dịch hung tợn ngẩng đầu trừng Dung Hủ, đột nhiên hắn thấy được Tần Trình và Từ Tấn ở một bên.
Rõ ràng vừa rồi trong lòng còn suy nghĩ “nương mặt mũi Dung Hủ, tiếp cận Tần Trình", nhưng hiện tại, Chung Dịch đã tức giận đến không quan tâm gì. Hắn lớn tiếng nói: “Tôi không phải là người của đoàn phim, nhưng bọn họ cũng không phải người của đoàn phim! Dựa vào cái gì chỉ tôi đi, bọn họ không đi!"
Dung Hủ kinh ngạc nhìn về phía Chung Dịch, giống như không nghĩ tới, đối phương thế mà lại ngu đến mức đi đắc tội Tần Trình và Từ Tấn.
Mà Chung Dịch nói ra những lời này, khiến Chung Dịch không dự liệu được chính là, trong đoàn phim lập tức cười thành một mảnh.
“Ha ha ha ha, tôi không nghe lầm chứ, thế mà lại có người bảo Tần đại thần đi."
“Cậu không nghe lầm, thế mà lại có người nói Tần đại thần có khả năng sẽ làm lộ tin tức đoàn phim…"
“Cuối cùng tôi coi như hiểu rõ, vì sao có vài người là minh tinh đại bài, có vài người chỉ có thể làm hạng mười tám."
Vương phó đạo cũng cười đến không thở nổi, nhưng mà lúc này đây, ông không có vô nghĩa với Chung Dịch nữa, ông trực tiếp vẫy tay gọi vài bảo an. Khi mấy tên đàn ông dáng người cao lớn tráng kiện đứng ở trước mặt Chung Dịch, tuy rằng Chung Dịch tức giận đến mức rất muốn bùng nổ, nhưng hắn cũng chỉ có thể ngoan ngoãn xoay người rời đi.
Khi hắn sắp đi tới cửa, đột nhiên một cô gái chạy tới, đem một thứ nhét vào trong tay hắn.
Cô gái này chính là người chỉ đường cho Chung Dịch khi vừa mới vào phim trường, giờ phút này trên mặt cô gái chỗ nào còn có sùng bái trước đó, ngược lại ghét bỏ nói rằng: “Bánh ngọt của cậu đừng quên mang đi, chúng tôi không ai ăn đâu."
Chung Dịch siết chặt hộp bánh ngọt, đem cái hộp đó nắm đến biến dạng, hắn vừa định vứt xuống đất, lại nghe cô gái nói thêm: “Cậu đừng vứt loạn nơi nơi, nơi này chỗ nào cũng là đạo cụ chúng tôi đã làm tốt, nếu cậu làm hỏng, phải dựa theo giá mà bồi thường. Dù không làm hỏng, cậu làm dơ cũng không tốt."
Chung Dịch: “!!!"
Nhìn bóng dáng Chung Dịch, Dung Hủ hơi hơi híp mắt, đáy mắt hiện lên một chút sẫm màu. So với Hàn Dương Hạo kiêu ngạo ương ngạnh, cậu lại càng không thích hoa sen trắng, gió chiều nào theo chiều nấy như Chung Dịch, thậm chí từ góc độ nguyên chủ mà nói, cậu cũng không muốn để Chung Dịch sống tốt.
Có điều, hết thảy phải bàn bạc kỹ hơn.
Khi hết thảy đều chấm dứt, trong đoàn phim rốt cuộc khôi phục yên lặng.
Hàn Dương Hạo chỉ có thể tiếp tục ở lại diễn nam chính, còn phải tiếp nhận kịch bản biên kịch sắp sửa chữa; Chung Dịch tức đến cả người run lên, lúc hắn chạy trối chết, ngay cả một thực tập sinh bình thường trong đoàn phim cũng không dám phản bác lại, hiển nhiên là bận tâm đối phương có được vết nhơ của mình.
Trong cái giới này, mọi người làm việc luôn giữ lại một phần mặt mũi, chỉ cần bạn không làm quá phận, vậy mọi người cũng sẽ không tuôn ra, tường an vô sự. Bởi vì ai cũng không biết, về sau mình có thể phạm sai lầm hay không, hiện tại người khác phạm sai lầm bạn cứ giữ lại nhược điểm, chờ về sau bạn xảy ra chuyện, hắn liền thiếu bạn một phần nhân tình, không dám bỏ đá xuống giếng với bạn.
Trừ khi có nhược điểm gì lớn đến mức có thể đem một người đuổi ra khỏi giới giải trí, triệt để hết thời, nếu không mọi người đều không hành động thiếu suy nghĩ.
Dù sao hôm nay cũng không có cảnh quay, Dung Hủ liền về khách sạn trước.
Đi ở trên con đường nhỏ yên lặng không người, Dung Hủ đã thay quần áo bình thường của mình. Một bộ đồ đơn giản nhạt màu khiến cậu thoạt nhìn chân chính có một chút hơi thở thanh xuân của thiếu niên vị thành niên, chạng vạng hôm nay gió có hơi lạnh, cậu đội mũ lên, vì thế chỉ lộ ra gương mặt khéo léo tinh xảo, nhìn qua đáng yêu tuấn tú.
La Chấn Đào đã sớm bị Từ Tấn thức thời lôi đi, nói hoa mỹ là: quan tâm một chút về cuộc sống của người đại diện Hoa Hạ Entertainment.
Từ Tấn là người đại diện cao nhất Hoa Hạ Entertainment, người đại diện có địa vị như hắn, trong công ty chỉ có ba người. Hắn xem như thủ trưởng của thủ trưởng của thủ trưởng của La Chấn Đào, hắn nói như vậy, La Chấn Đào cũng không tiện phản đối, chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo hắn, tùy ý Dung Hủ và Tần Trình cùng đi về khách sạn.
Tóm lại Tần Trình không có khả năng có suy nghĩ không an phận gì với tiểu Hủ, làm ra chuyện thương tổn cậu ấy đi?
—— ưm, lần này anh đoán sai rồi.
Tần Trình hai mắt nhìn thẳng phía trước, vẻ mặt bình tĩnh bình tĩnh, nhưng mà ngay cả Dung Hủ cũng không phát hiện, tầm mắt người đàn ông này vẫn luôn lén bắn qua trên người cậu. Mỗi khi Dung Hủ quay đầu, hắn liền nhanh chóng dời đi tầm mắt, vẻ mặt gió nhẹ mây bay, giống như hắn thật sự một chút cũng không thèm để ý Dung Hủ.
Dung Hủ nghĩ nghĩ, hỏi ra một vấn đề mình muốn biết nhất: “Tôi không nghĩ tới, Tần tiên sinh lại muốn tới nơi này. Anh là cố ý đến tham ban tôi sao?"
Tần Trình dùng giọng điệu tỉnh táo nhất, đem đáp án mình chuẩn bị đã lâu nói ra: “Mẹ bảo tôi tới thăm cậu một chút xem hiện tại đang làm gì, bà ấy cầu xin tôi vài ngày, tôi liền tới thăm cậu một chút." Dừng một lát, dường như cảm thấy cách nói này có chỗ nào đó không quá tốt, hắn lại bổ sung: “… Kỳ thật bà ấy nói không tới nhìn cậu cũng được, nhưng tôi cảm thấy vẫn là đến sẽ tương đối tốt hơn."
Ưm, ngàn vạn lần đừng hiểu lầm! Tuy rằng hắn không phải là tự chủ động muốn đến nhìn (?), nhưng mà không phải không tình nguyện như vậy!
Mức độ này phải nắm thật tốt!
Dung Hủ chỗ nào chú ý loại chi tiết nhỏ này, cậu bất đắc dĩ cười nói: “Buổi tối tôi gọi điện thoại cho dì Tần đi, một mình tôi thật sự có thể sống rất tốt, dì ấy không cần quan tâm. Luôn phiền toái anh như vậy cũng không tốt, về sau nếu dì Tần lại đề xuất yêu cầu như thế, anh cũng không cần đến, gọi điện thoại cho tôi là được."
Tần Trình: “!!!"
Tại sao có thể không đến nhìn em, nhất định phải tới nhìn!
“… Không sao cả, tôi rất nhàn rỗi."
Dung Hủ lắc đầu: “Trong đoàn phim có một em gái trang điểm cũng từng ở trong đoàn phim gần đây nhất của anh là «Góc cầu thang», tôi nghe cô ấy nói, bộ phim đó dường như các anh quay tận nửa năm, tháng trước vừa mới hơ khô thẻ tre, tiếp qua mấy tháng lại phải đi chạy diễn tuyên truyền. Anh nghỉ ngơi cho tốt, không cần quan tâm tôi, ngàn dặm xa xôi chạy tới xem tôi như vậy… Có chút phiền toái."
Tần Trình: “…" Chân có chút đau, hình như bị đá đập thiệt mạnh.
Dung Hủ nhìn về phía người đàn ông “lấy đá đập vào chân mình", trong con ngươi xinh đẹp phản chiếu ánh chiều tà hoàng hôn xán lạn, cậu khẽ cười cong hai mắt, khí chất thanh nhã ôn hòa liền lan khắp ra.
Nhìn thiếu niên như vậy, Tần Trình hơi ngẩn ra, nghe đối phương nói: “Bất luận như thế nào, đa tạ sự quan tâm của anh. Tần Trình, cám ơn anh hôm nay đứng ở bên phía tôi, tôi rất vui."
Tôi rất vui…
Rất vui…
Vui…
Hai mắt phút chốc trợn to, lấy diễn xuất tuyệt đối để ngăn chặn bong bóng vui sướng không nhịn được bốc lên trong lòng, Tần Trình vẫn đơ đơ cái mặt than, chỉ có ngón tay trong túi áo nhẹ nhàng nhảy lên, ám chỉ tâm tình khẩn trương khó nhịn của hắn giờ phút này.
Mà kế tiếp, một câu của Dung Hủ khiến cả người Tần Trình cứng ngắc tại chỗ, triệt để đỏ ửng vành tai ——
“Hôm nay đã rất muộn, cũng không có chuyến bay về thành phố B. Bằng không như vầy, đêm nay anh tạm thời chen một phòng với tôi, chờ ngày mai lại đi. Gần đây khách sạn gần thành điện ảnh chật ních, anh cũng không đặt được phòng. Nếu anh không để ý, liền chen với tôi một đêm đi, miễn cưỡng ứng phó một chút. Về phần Từ Tấn Từ tiên sinh, có thể cho hắn và La Chấn Đào chen một đêm."
Đã định trước một đêm không ngủ.
Trong đoàn phim «Mai phục», Tần Trình đã ký tên cho toàn bộ nhân viên công tác đoàn phim, thậm chí cũng ký tên cho Trịnh đạo. Đoàn phim cao thấp mấy trăm người, thế mà không có một ai không phải người mê phim của hắn, rất nhiều nhân viên công tác thuộc cấp bậc thiếu nữ và bà dì thậm chí ngay cả ánh mắt của hắn cũng không dám nhìn thẳng, chỉ dám xin kí tên, sau đó xoay người bỏ chạy.
Dọc theo đường đi từ thành điện ảnh về khách sạn, cũng có rất nhiều người qua đường dùng ánh mắt khiếp sợ nhìn về phía Tần Trình, sau đó chạy tới xin kí tên. Chờ sau khi trở lại khách sạn, từ bảo vệ khách sạn, tiếp tân, đến dì vệ sinh, đều kích động đi về phía hắn xin kí tên, ngay cả nhân viên công tác chạy tới tiễn đưa quân giường cũng hai mắt sáng như sao xin ký tên.
… Hưm, tiễn đưa quân giường.
Tần Trình mặt không đổi sắc nhìn hai nhân viên công tác chuyển giường xếp đến phòng Dung Hủ, còn đặc biệt tri kỷ mà giúp bọn họ trải giường ra. Lúc Tần Trình vào khách sạn, bên khách sạn có hỏi hắn là có cần tạm thời an bài một căn phòng cho hắn hay không, Tần Trình bình tĩnh cự tuyệt: “Phòng dù sao cũng đầy, nếu phiền toái đến người khác, không tốt."
Bên khách sạn cảm khái vạn phần: nhìn Tần ảnh đế người ta một cái coi! Hiền hoà cỡ nào, một chút cũng không đùa giỡn đại bài.
Sau đó, bọn họ liền săn sóc đưa tới giường xếp.
… Đưa cái gì mà giường hả!!!
Tần Trình lạnh lùng nhìn cái giường xếp chật chật hẹp hẹp kia, nếu ánh mắt có thể biến thành ngọn lửa, vậy không cần do dự, cái giường đó đã sớm hóa thành tro tàn.
Dung Hủ cười nói: “Anh ngủ giường lớn đi, tôi ngủ nơi này là được."
Tần Trình nghe vậy ngẩn ra, nâng mắt nhìn về phía Dung Hủ, kiên định nói rằng: “Tôi ngủ nơi này."
Dung Hủ lắc tay: “Anh cao hơn tôi 5cm, nếu cho anh ngủ giường xếp chật hẹp như vậy, khẳng định không thích hợp."
Tần Trình trực tiếp bắt lấy trọng điểm: “Cậu từng chú ý tư liệu về tôi à?"
Dung Hủ theo lẽ đương nhiên nói rằng: “Phải."
Hai mắt Tần Trình sáng ngời, còn chưa nói lời gì, liền nghe Dung Hủ tiếp tục cười nói: “Anh là Tần Trình, nếu tôi đã theo cái nghề này, khẳng định sẽ xem một chút về tư liệu của anh. Lúc ấy tôi thuận tiện xem tư liệu của Ôn Nhã, hóa ra hai người diễn chung «Mộ thanh», đáng tiếc tôi bận quá, vẫn không có thời gian xem bộ phim này."
Giọng nói từ tính của người đàn ông vang lên: “Tôi có hai cái DVD, trong đoàn phim chuẩn bị."
Dung Hủ kinh ngạc quay đầu nhìn hắn, Tần Trình bất động thanh sắc cong khóe môi, nghiêm túc nói: “Về thành phố B, tặng cho cậu một cái."
Dung Hủ hơi hơi mở to hai mắt, thật lâu sau, cậu cười gật đầu, không có cự tuyệt: “Cám ơn."
Một đêm này, hai người đều tự rửa mặt. Lúc Tần Trình vào phòng tắm, Dung Hủ bình tĩnh cúi đầu nhìn kịch bản; mà khi Dung Hủ vào phòng tắm, nghe tiếng nước chảy rào rào, Tần Trình ngồi ở ghế dựa gần phòng tắm nhất, sống lưng thẳng tắp, mắt cũng không chớp mà lắng tai nghe.
Nhưng chờ Dung Hủ mặc áo ngủ đi ra, Tần Trình đã sớm cúi đầu xem di động, bộ dạng dường như không có việc gì.
Dung Hủ không nghĩ quá nhiều, xoay người sang chỗ khác lau tóc. Chờ cậu xoay người, ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông lập tức ngưng lại.
Vẫn chưa hoàn toàn lau khô nước khiến cái áo ngủ mỏng manh kia có một vài chỗ dán trên người thiếu niên, sợi tóc ngưng tụ thành lọn, một giọt nước từ trên mái tóc mềm mại kia lăn xuống dưới, theo cần cổ thon dài rơi vào trong đó, biến mất ở nơi làm người ta mơ màng.
Vị trí bên cạnh, khiến Tần Trình có thể nhìn thấy xương quai xanh yếu ớt tốt đẹp của thiếu niên, nhìn thấy một phần bóng mờ sâu kín.
… Cái áo ngủ này vì sao lại cao cổ như vậy!
Tần Trình cúi đầu tiếp tục nhìn di động, ngón tay lại siết chặt vỏ di động.
Rất nhanh, Dung Hủ liền lau khô tóc, bắt đầu sấy. Chờ cậu sấy xong, chỉ nghe Tần Trình tùy ý hỏi một câu: “Cậu có weibo không?"
Lúc nói lời này, Tần Trình ngay cả ánh mắt cũng không nâng, giống như thật sự chỉ là thuận miệng hỏi, vì thế Dung Hủ liền đáp: “Có. Chính là tên của tôi."
Qua chốc lát, Tần Trình nói: “Tôi follow cậu."
Dung Hủ tùy tay cầm lấy điện thoại di động của mình, cười nói: “Tôi cũng đi follow anh."
Bên môi người đàn ông lộ ra một ý cười khó có thể phát hiện.
Trong phòng cách vách, Từ Tấn đang cười tủm tỉm nói chuyện với La Chấn Đào, đột nhiên liền rùng mình một cái.
Từ Tấn: “Sao hôm nay luôn lạnh như thế…"
Vì sao lạnh như thế?
—— hắn có follow cậu không?
Em ấy đương nhiên có follow! Không tin anh tự xem!
Ngay ở đầu tiên danh sách follow nè!
Từ Tấn: “…"
Đóng phim dù sao cũng là một chuyện mệt chết đi, vì Dung Hủ luôn mãi yêu cầu, Tần Trình chỉ đành ngủ trên giường lớn, để Dung Hủ ngủ trên giường xếp. Cái giường lớn này hiển nhiên không nhỏ, rộng một thước năm, nhưng để một người đàn ông thân cao 1m85 với một người 1m90 đồng thời ngủ ở trên đó, vẫn sẽ có chút chật chội.
Tần Trình cũng rất muốn cường ngạnh yêu cầu Dung Hủ ngủ ở trên giường lớn, nhưng thái độ kiên định của Dung Hủ khiến hắn không thể nào xuống tay, hắn lại muộn tao mà không chịu trực tiếp làm rõ, chỉ có thể nghẹn một hơi, yên lặng nằm ở trên giường.
Không bao lâu, Tần Trình chợt nghe thấy tiếng hít thở vững vàng của thiếu niên.
Loại cảm giác này vô cùng kỳ lạ, Tần Trình an tĩnh nghe chốc lát, trợn tròn mắt nhìn ánh đèn đường phản chiếu trên trần nhà. Chờ thêm bốn mươi phút, sau khi xác định thiếu niên đã ngủ say, hắn lặng lẽ xuống giường, nhẹ nhàng bế đối phương lên.
Không nặng, thậm chí còn nhẹ hơn bạn cùng lứa, Tần Trình ôm vô cùng nghiêm túc.
Dung Hủ ở trong ngực hắn nhẹ nhàng “ưm" một tiếng, Tần Trình lập tức cứng thân thể, sau khi xác nhận đối phương lại ngủ say, hắn mới rón ra rón rén đặt thiếu niên ở trên giường, cẩn thận kéo chăn cho cậu. Lúc đêm dài người tĩnh này, ánh mắt nhu hòa của người đàn ông không hề giữ lại mà dừng ở trên mặt thiếu niên, ánh trăng chiếu sáng lên khuôn mặt tinh xảo kia, có vẻ mông lung tốt đẹp.
Ngày hôm sau đi chuyến bay sáng sớm, thừa dịp bóng đêm tối đen, Tần Trình liền rời đi.
Khi Dung Hủ tỉnh lại, liền phát hiện mình ngủ trên giường lớn, người kia trong phòng đã rời đi. Cậu phát hiện tờ giấy Tần Trình để lại trên bàn, chữ viết rõ ràng, bút lực mạnh mẽ, cũng giống hệt người kia, thâm trầm đại khí.
Nhẹ nhàng cười một tiếng, Dung Hủ bắt đầu rửa mặt, ngay lúc trời còn tờ mờ sáng, đi tới đoàn phim.
Cậu vừa đến, liền bị nhân viên công tác vây thành một cục, tất cả mọi người kích động nhìn cậu, hỏi ra vấn đề mà ngày hôm qua mình còn chưa hỏi được: “Dung Hủ, Tần đại thần là gì của cậu vậy? Hắn thế mà lại đến tham ban cậu! Trước kia hình như hắn chưa từng tham ban ai cả, cái này cũng thật khó mà tin được!"
“Đúng vậy đúng vậy, đó chính là Tần Trình, nam thần trong mộng của tôi đó, ngày hôm qua tôi cũng sắp khẩn trương chết!"
“Dẹp đi, còn nam thần trong mộng, ngày hôm qua thái độ của cậu với Tần ảnh đế người ta rõ ràng thực tùy tiện."
“Nói bậy, tôi đó là khẩn trương có được không! Sẽ không để lại ấn tượng không tốt cho nam thần đi QAQ!"
Nghe mấy nhân viên công tác nói chuyện, ý cười bên môi Dung Hủ càng tăng thêm vài phần. Khi có người lần thứ hai hỏi cậu: “Hai người rốt cuộc là quan hệ như thế nào hả, Dung Hủ?"
Dung Hủ hơi giật mình, cậu tựa như nhớ lại mà suy nghĩ trong chốc lát, tiếp đó nghiêm túc nói rằng: “Chúng tôi là bạn."
Hết chương 18
『 Hắn không đầu tư, Hoa Hạ Entertainment đến đầu tư. 』
Những lời này khiến cả người Hàn Dương Hạo cứng ngắc tại chỗ, vẻ mặt gã dại ra nhìn Tần Trình, hai mắt mở tròn xoe, vẻ mặt không dám tin. Ngay lúc này, Tần Trình thoáng chuyển mắt liếc gã một cái, phút chốc, cả người Hàn Dương Hạo run lên, theo bản năng lui ra sau một bước, đụng vào trên người Chung Dịch.
Nhưng giờ khắc này, trong tất cả mọi người ở đây, chỉ có một người gấp đến độ đầu đầy mồ hôi.
Sao tất cả mọi người đều không cho ông nói chuyện!
Người này chính là Vương phó đạo diễn.
Vừa rồi Trịnh đạo tức giận đến mức quyết định nghỉ quay, chân chính đắp chiếu hạng mục «Mai phục» này, ông liền bảo Vương phó đạo liên hệ đài truyền hình, liên hệ truyền thông, tuyên bố tin tức này. Vương phó đạo vừa lên trang weibo của đoàn phim «Mai phục», còn chưa kịp tuyên bố tin tức, bỗng nhiên liền thấy được một cái weibo ——
[ Đoàn phim «Mai phục»: giành đăng trước bản teaser! Suỵt, chúng tôi đang mai phục → {video liên tiếp} ]
Đây là một cái weibo đăng một giờ trước! Vừa mới đăng một giờ trước, nhưng hiện tại nó đã có hơn một vạn share và bình luận, hơn năm vạn like!
Điều này sao có thể?!
Phải biết, trong đoàn phim «Mai phục» ngoại trừ Hàn Dương Hạo có chút danh tiếng, minh tinh và nhân viên công tác khác không phải là người mới trong giới thì chính là người qua đường giáp. Tuy rằng trang weibo nhìn qua có hơn mười vạn fan, nhưng Vương phó đạo biết, trong hơn mười vạn fan này, có một nửa là nick giả của thuỷ quân, chỉ có khoảng năm vạn người là fan thật.
Kịch bản này vốn sẽ không có danh tiếng lớn như vậy, sao bây giờ có thể hot đến thế?
Vương phó đạo diễn không dám tin mà nhìn vài lần, sau khi ông luôn mãi xác nhận cái weibo này thật sự là đăng vào một giờ trước, vả lại có hơn vạn chia sẻ bình luận, ông kích động muốn đem tin tức nói cho Trịnh đạo, đồng thời cũng phát hiện trong những bình luận đó có một cái bình luận được nâng lên cao nhất.
[ lão Lý Chính Vinh: «Mai phục» bởi vì tài chính không đúng lúc, hiện tại vấn đề của đoàn phim rất lớn, bên đoàn phim đang xem xét vấn đề gọi vốn cộng đồng. ]
Phải rồi, Lý phó đạo diễn và La Chấn Đào mất tích một buổi chiều, chính là làm chuyện này.
Vốn dĩ quyết định ngày kia mới tuyên bố teaser, giờ ông lén đăng lên, đồng thời dùng tài khoản cá nhân của mình đăng một cái tin, trực tiếp làm rõ vấn đề tài chính của đoàn phim. Đây là triệt để đem bệnh trạng của đoàn phim vạch trần ra cho dân mạng xem, mà còn đưa ra một phương thức giải quyết mới mẻ ——
Gọi vốn cộng đồng!
Gọi vốn cộng đồng ở thế giới này là một loại phương thức tập hợp đầu tư nhìn mãi quen mắt, hàng năm đều có một vài phim nhựa phí tổn thấp là từ mấy trăm, thậm chí ngàn vạn người đầu tư liên thủ, đầu tư quay phim. Tổng đầu tư của đoàn phim «Mai phục» hơn một ngàn vạn, nếu có một vạn người nguyện ý tham dự vốn cộng đồng, vậy mỗi người họ chỉ cần bỏ một ngàn nguyên là được, còn có thể nhận được phân chia lợi nhuận ở hậu kỳ phim truyền hình.
Tần Trình đột nhiên xuất hiện khiến Vương phó đạo căn bản không có biện pháp mở miệng, mà ông tự nhiên cũng không biết, giờ phút này ngay trên internet, đang dâng lên một trận gió lốc.
[ mịe ơi! Đây cũng quá đẹp đi! Giá trị sắc đẹp của bộ phim này thế mà lại cao như vậy!!! ]
[ thiệt đẹp trai! Hàn Dương Hạo thiệt đẹp, nam số hai kia cũng thiệt đẹp! Đàn ông mặc quân trang quả thực đẹp đến phi nhân loại, lúc hắn rút súng tôi cũng sắp hôn mê luôn. Người này nhìn có hơi quen mắt nhỉ, là ai vậy, có ai biết nam số hai này không, tên cũng đặc biệt quen luôn. ]
[ a a a a a a a Dung Dung nhà tui! Thế mà lại là Dung Dung nhà tui! ]
[ xem tui phát hiện cái gì! Phim mới của wuli Dung Dung! @hội hậu viên toàn cầu của Dung Hủ @hội bà xã của Dung Hủ @trạm tài nguyên cả đời của Dung Dung ]
Trong một giờ này, fan của Hàn Dương Hạo bắt đầu hành động, chia sẻ teaser. Hàn Dương Hạo vốn là tiểu sinh hạng một danh tiếng không tồi, gã có lực kêu gọi như vậy vô cùng bình thường, nhưng những người khác trăm triệu lần không nghĩ tới, ngoại trừ Hàn Dương Hạo, lực truyền bá rộng nhất thế mà lại là fan Dung Hủ!
[ Hội hậu viên toàn cầu của Dung Hủ: tác phẩm mới của Dung Dung! «Mai phục» Hoắc Hi, đẹp đẹp đẹp! @Đoàn phim «Mai phục»: giành trước… ]
[ Trạm tài nguyên của đời của Dung Dung: ngao ngao ngao ngao, bên kia Mặc Sĩ công tử vừa mới thả ra một cái teaser, hiện tại thế mà lại lại lại nhảy ra một Hoắc thiếu soái! Dung Dung thiệt cứng! @Đoàn phim «Mai phục»: giành trước… ]
[ Hội bà xã Dung Hủ: ông xã mỹ nhan, ông xã quân trang, ông xã chân dài, máu mũi!!! @Đoàn phim «Mai phục»: giành trước… ]
Lực lượng fan rất khủng bố, fan của Trương Đồng Đồng và Dịch Lan không tính là rất nhiều, dưới cả trang weibo gần như đều là thiên hạ của hai phe fan Hàn Dương Hạo và Dung Hủ. Mặc cho ai cũng không dám tin tưởng, một người mới còn chưa có tác phẩm thế mà ngay cả hội hậu viên chính phủ của mình cũng đã có, còn quản lý tốt như vậy! (hội hậu viên là một loại hình thức xuất xứ từ chính đảng, mang bản chất truyền thông phục vụ cho chính trị)
Cái bình luận của Lý phó đạo đã sớm được người ta nâng lên đầu tiên, bất luận là fan Hàn Dương Hạo hay là fan Dung Hủ đều ở bên dưới điên cuồng bình luận, hỏi thăm rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Chỉ mỗi cái bình luận này, liền có hơn 1000 trả lời, trong đó có hơn 600 người tỏ vẻ, nguyện ý ra tiền góp vốn.
Số lượng bình luận còn đang không ngừng tăng lên, nhiệt độ của cái weibo này cũng càng ngày càng cao.
Rốt cuộc, khi có hơn 1000 người tỏ vẻ nguyện ý góp vốn, Lý phó đạo đi lên trang weibo «Mai phục», tuyên bố một cái weibo bỏ phiếu. Đầu phiếu hạn định mức fan có thể tham dự, tổng cộng chỉ chia làm năm loại, loại thứ nhất “1-100 nguyên", loại thứ hai “101-1000 nguyên", loại thứ ba “1001-10000 nguyên", loại thứ tư “10001 nguyên +", loại thứ năm “Không tham dự góp vốn". (editor: đừng ai hỏi tui mấy cái này, tui không biết đâu)
Vốn dĩ còn có người hoài nghi cái tài khoản weibo “Lão Lý Chính Vinh" này có phải kẻ lừa đảo hay không, cho dù ông chứng thực thân phận đạo diễn, cũng không thể thuyết minh là ông không phải gạt tiền. Nhưng hiện tại, ngay cả trang weibo «Mai phục» cũng đã đăng đầu phiếu này, chẳng lẽ còn có thể giả?
Cái này nói rõ, đoàn phim thật sự xảy ra vấn đề!
[ teaser này cũng quá đẹp đi, tuy rằng chỉ có hơn 20 giây, nhưng mỗi nhân vật đều thực rõ ràng. Nam chính hẳn là một gián điệp, cảm giác rất thông minh; nữ chính hình như là tiểu thư khuê các, cảnh tình cảm hẳn là không ít; nữ số hai cũng là gián điệp, bộ dạng thật diễm lệ; nam số hai thì rất đẹp trai! Hoàn toàn chính là đảm đương sắc đẹp của bộ phim này, tôi tỏ vẻ hãm sâu trong quân trang play, đầu rạp xuống đất! ]
[ không sai, lúc nam số hai rút súng bắn, tim tôi đập cũng sắp ngừng lại luôn! ]
[ Hoắc Hi rất ngầu, tôi cảm thấy đây hoàn toàn chính là bá đạo tổng tài, người khác còn gọi hắn là thiếu soái, sue bạo a a a! ]
[ nếu phim dương bản có tiêu chuẩn như teaser, tôi muốn tham dự góp vốn! ]
[ tôi cũng tham dự góp vốn, Dung Dung nhà tui thật sự đẹp quá! ]
…
Ngắn ngủn nửa giờ, nhân số tham dự đầu phiếu cũng đã đạt tới năm nghìn. Con số này còn đang gia tăng!
Kết quả đầu phiếu nhiều nhất là loại “101-1000 nguyên", chiếm bốn phần mười kết quả; “1-100" và “1001-10000" mỗi loại chiếm một phần, “10001 nguyên +" có rất ít người lựa chọn, nói đúng ra, chỉ có hơn mười người lựa chọn kết quả này. Còn có gần bốn phần mười số người, lựa chọn chính là không tham dự.
Nhưng bất luận như thế nào, kết quả đầu phiếu này tuyệt đối làm cho người ta sợ hãi!
Khi Tần Trình nghe được tin tức này từ trong miệng Vương phó đạo diễn vẻ mặt bất đắc dĩ, hắn đầu tiên là sửng sốt, sau đó quay đầu nhìn Trịnh đạo một cái, ánh mắt trầm xuống, môi mỏng hơi hơi mím lại. Tiếp đó, hắn mới nhìn Dung Hủ, ánh mắt lập tức nhu hòa hơn vài phần, nhẹ giọng nói: “Nếu đoàn phim đã tìm được phương án giải quyết, vậy cậu còn cần công ty đầu tư không?"
Tuy rằng đối phương đã thu tay về, chỉ là Dung Hủ vẫn cảm thấy kế bên khóe mắt có chút nong nóng, không quá tự tại.
Nghe Tần Trình nói, Dung Hủ đại khái hiểu rõ, đối phương nghĩ lầm rằng chuyện này là Trịnh đạo kêu đi làm.
Dựa theo thế cục hiện giờ, khả năng Trịnh đạo kêu làm cực lớn. Bởi vì Trịnh đạo hiện tại đã trở mặt với Hàn Dương Hạo, ông tìm đường ra tốt cho mình là lẽ đương nhiên, hơn nữa có thể đăng nhập trang weibo của đoàn phim, nhất định là cấp cao trong đoàn phim. Mặc dù Dung Hủ là nam số hai, nhưng cậu lại tuyệt đối không có khả năng có quyền hạn này.
Dung Hủ suy tư một khắc, cười trả lời: “Tôi chỉ là diễn viên."
Tần Trình ngây ra, ánh mắt dần dần trầm đi vài phần. Hắn nhẹ nhàng “ưm" một tiếng, nhưng không có nói thêm nữa.
Mà bên kia, Trịnh đạo bị chuyện này dọa tới mức hai mắt trợn to, liên tục hỏi Vương phó đạo diễn mấy lần, mới xác định chuyện này.
Lão Lý thế mà lại nghĩ tới góp vốn cộng đồng?
Thậm chí còn giấu ông làm loại chuyện này?!
“Lão Trịnh, hóa ra ông đã sớm bảo lão Lý đi làm cái này, sao ông không nói sớm, vừa rồi chúng tôi đều lau mồ hôi." Tổ trưởng tổ đạo cụ cảm khái nói.
“Đúng vậy, hiện tại kết quả bầu phiếu tốt như vậy, teaser cũng đã đăng lên, xem như cho bên đầu tư một cái chuẩn bị. Như vậy khả năng gom góp được đầu tư cao hơn rất nhiều, sao ông không nói sớm là ông làm chuyện này."
“Còn không phải sao, vừa rồi kỳ thật tôi cũng có chút khẩn trương, sao ông còn giấu chúng tôi, mới vừa rồi còn diễn tốt như vậy."
Không ít người lớn tuổi trong đoàn phim đều bắt đầu nghị luận, bọn họ sôi nổi nhẹ nhàng thở ra. Dù vừa rồi bọn họ cũng đồng ý tạm dừng quay phim, nhưng nếu quả thật có thể không tạm dừng, vậy tự nhiên là tốt nhất.
Trịnh đạo người câm ăn hoàng liên, cười gượng hai tiếng: “Tôi sai, tôi sai…" Trong lòng thì nghĩ: lão Lý cái đồ khốn ông, không nói với mọi người một tiếng liền tự đi làm chuyện này, trở về rồi cho ông coi!
Nếu đã mở miệng gọi góp vốn cộng đồng, vậy chuyện kế tiếp liền giao cho tài vụ đoàn phim đến phụ trách.
Tài vụ hỏi: “Nếu muốn góp vốn cộng đồng, thì phải nói rõ danh sách nhân viên như đạo diễn, biên kịch, diễn viên, tạo hình mỹ thuật, chỉ đạo động tác… kỹ càng tỉ mỉ, Trịnh đạo, có thể đưa danh sách cho tôi không?" Nói xong, tài vụ nhìn thoáng qua Hàn Dương Hạo cách đó không xa.
Hàn Dương Hạo giờ phút này vẻ mặt âm tình bất định, gã cắn răng gắt gao trừng Dung Hủ và Trịnh đạo.
Lúc này, chỉ nghe Trịnh đạo cười lạnh một tiếng: “Quả thật tôi phải đưa danh sách mới, cái trước kia là cũ. Tôi quen biết vài tiểu sinh hạng một không tồi, có khả năng bọn họ không có danh tiếng lớn như người kia, nhưng mà người ta tính tình tốt, quan hệ với tôi cũng ổn, hẳn là sẽ có người đến giúp chúng ta chuyện này."
Ngụ ý là: trực tiếp đá Hàn Dương Hạo!
Hàn Dương Hạo: “Ông!"
“Trịnh đạo." Giọng nam dễ nghe vang lên, mọi người không khỏi nhìn về phía cậu. Chỉ thấy Dung Hủ mỉm cười nâng mắt, vẻ mặt bình tĩnh, khí định thần nhàn nói rằng: “Đã quay cảnh diễn hơn ba tập rồi, trước đó poster, teaser và nghi thức khởi động máy cũng đã công khai với truyền thông, lúc này lại thay đổi người, hình như có chút không quá thích hợp."
Mọi người lập tức kinh sợ, ngay cả Tần Trình và Từ Tấn cũng kinh ngạc nhìn về phía Dung Hủ.
Trong khoảng thời gian này đủ để Từ Tấn hiểu biết chuyện đã xảy ra ở đoàn phim «Mai phục», còn đem tình huống nói với Tần Trình. Vừa nghe thấy “Hàn Dương Hạo muốn đá Dung Hủ", hai mắt Tần Trình nhíu lại, khí tràng cường đại trầm thấp trực tiếp đè xuống dưới, đông cho Từ Tấn trực tiếp sợ run cả người.
Tần Trình lén lút nói khẽ với Từ Tấn: “Hình như tôi từng gặp qua Hàn Dương Hạo này rồi, anh áp chế hắn đi."
Từ Tấn bất đắc dĩ buông tay: “Cậu đương nhiên từng gặp qua, năm năm trước không phải hắn là khách mời của «Mộ thanh» sao, tôi nhớ rõ đoạn cuối phim cậu ở trong quán rượu nhìn thấy một phục vụ sinh, chính là hắn diễn. Tuy rằng màn ảnh chỉ có hơn mười giây, nhưng hắn cũng dựa vào cái đó mà ra mắt."
Tần Trình nhướn mày: “Không nhớ rõ."
Từ Tấn đã sớm đoán được người người đàn ông này chính là loại phản ứng này, hắn cười nhẹ một tiếng: “Không nhớ rõ cũng không sao, nhưng mà không cần tôi chèn ép hắn, hắn đã không có khả năng tiếp tục sinh tồn trong đoàn phim này rồi. Không có đầu tư, hắn chẳng là cái gì cả."
Nhưng mà Từ Tấn lại không nghĩ rằng, Dung Hủ thế mà lại chủ động mở miệng giữ Hàn Dương Hạo lại!
Từ Tấn kinh ngạc nhìn Dung Hủ, đáy mắt lóe ra ánh sáng kỳ dị, tỉ mỉ đánh giá người mới xa lạ này.
Kìm nén cảm xúc được như vậy… Khẳng định không phải là người thường.
Chỉ thấy Dung Hủ lãnh tĩnh thong dong nhìn về phía Hàn Dương Hạo, trong ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người (bao gồm cả Hàn Dương Hạo), ý cười bên môi cậu lại thêm vài phần, lấy một loại giọng điệu lạnh nhạt tùy ý thuận miệng nói rằng: “Trịnh đạo, nếu đầu tư đã giải quyết, chúng ta cũng không tất yếu vì bất cứ ai mà thay đổi kết cấu hiện tại của đoàn phim. Còn lại hơn một tháng quay phim, tôi nghĩ, nhất định anh Hàn rất vui có thể tiếp tục hợp tác với đoàn phim… hợp tác với một đoàn phim bình thường nhất trong giới."
Đoàn phim bình thường nhất trong giới là thế nào?
Đoàn phim bình thường nhất, người đầu tư là trời, đạo diễn là đất. Trời sập còn có người chống, nhưng mà đất sụp thì không ai đứng được.
Trước kia, Hàn Dương Hạo kiêu căng ương ngạnh, diễu võ dương oai trong đoàn phim, không kiêng nể gì mà đùa giỡn đại bài. Nhưng từ nay về sau, gã chỉ là một diễn viên bình thường, đoàn phim cần nhờ danh tiếng của gã để mở thị trường, tên của gã chính là một công cụ của đoàn phim, muốn sử dụng như thế nào liền sử dụng như thế đó!
Hơn nữa, trong bất luận một đoàn phim nào, đạo diễn gây sức ép diễn viên, không ngừng quay lại, nhìn mãi quen mắt! Hơn nữa mi là diễn viên, dựa vào cái gì mi tự nấu đồ ăn? Mi phải ăn chung nồi! Về phần cơm mà hậu cần đưa cho mi là dạng gì thì không phải do mi quyết định, mi là diễn viên, là tới làm việc chịu khổ, không phải đến hưởng phúc.
Là đuổi người này ra khỏi đoàn phim, từ nay về sau đường lớn rộng mở, mỗi người đi một hướng hả giận hơn, hay là giữ gã lại, cả ngày lẫn đêm mà gây sức ép gã, ghê tởm gã, hả giận hơn?
Trịnh đạo lập tức hiểu được, ông liên tục gật đầu: “Ừm, không tồi, danh sách nhân viên không cần đổi, cứ như vậy đi."
Hàn Dương Hạo lập tức hô: “Tôi không diễn! Loại phim nát này, không diễn cũng…" Âm thanh im bặt, cổ họng Hàn Dương Hạo nghẹn lại, cảm thấy một chữ mình cũng không nói ra được.
Ở trước mặt gã, thiếu niên xinh đẹp hạ mắt, cười như không cười nhìn gã; người đàn ông tuấn mỹ lạnh nhạt híp hai mắt, trực tiếp lấy một loại ánh mắt hờ hững lạnh như băng liếc mắt nhìn gã. Hai người này đứng ở nơi đó, liền giống như có thể cướp đi tầm mắt mọi người, nhưng chỉ có Hàn Dương Hạo bị bọn họ nhìn chăm chú có thể cảm giác được một loại ý lạnh từ lòng bàn chân truyền lên.
Giờ phút này Trịnh đạo cũng cười nói: “Nếu không diễn, Hàn Dương Hạo, cậu phải bồi thường tiền vi phạm hợp đồng. Hơn nữa chúng ta cũng phải giải thích với người bên ngoài, vì sao cậu không diễn, cũng không thể nói đoàn phim chúng tôi ngược đãi cậu đi?"
Hàn Dương Hạo nhất thời nghẹn lời.
“Bằng không liền đem chân tướng nói cho người xem là được. Hàn Dương Hạo là bên đầu tư nhét vào đoàn phim, hắn muốn ép Dung Hủ đi, đoàn phim không đồng ý, hắn liền muốn rút đầu tư, uy hiếp đoàn phim, cho nên đoàn phim chỉ có thể kêu góp vốn cộng đồng. Hiện tại góp vốn cộng đồng thành công, Hàn Dương Hạo lại muốn đi, đoàn phim không cách nào giữ lại, tỏ vẻ tiếc hận?"
Những lời này vừa ra, trong phim trường cười ha ha một mảnh, khiến Hàn Dương Hạo ở chính giữa cứ như một tên trẩu.
Dung Hủ cũng cười nhìn về phía Trịnh đạo: không ngờ ở phương diện chọc tức chết người, Trịnh đạo cũng rất có thiên phú.
Loại lý do này vừa tuôn ra ngoài, thanh danh Hàn Dương Hạo liền hủy một nửa! Nhưng đây cũng chỉ là lựa chọn giết địch một vạn tự tổn hại ba nghìn, loại chuyện này tuôn ra, bất lợi với Dung Hủ, cũng bất lợi với đoàn phim «Mai phục».
Mà kế tiếp, chuyện phát triển cũng giống như Dung Hủ dự liệu, Hàn Dương Hạo bị ép bất đắc dĩ không muốn tuôn chuyện ra, chỉ có thể tiếp tục đóng. Chỉ là cảnh diễn của gã còn dư lại bao nhiêu, nam chính này còn danh xứng với thực hay không, ai cũng không biết.
Ngày hôm nay xem như lãng phí, ngày mai đoàn phim tiếp tục quay phim, nhân viên công tác bắt đầu thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đạo cụ, Lý phó đạo và La Chấn Đào cũng lững thững đến muộn. Lý phó đạo vừa đến, đã bị Trịnh đạo đưa đến một bên bàn chuyện. Nói là bàn chuyện, khi hai người đi ra lại vui vẻ cười nói, Lý phó đạo chớp chớp mắt với Dung Hủ.
Dung Hủ mỉm cười gật đầu với ông: ừm, xem ra không có khai mình ra đi.
Không sai, “công bố teaser trước", “kế hoạch góp vốn cộng đồng", tự nhiên đều là Dung Hủ thiết kế.
Nếu đặt ở đời trước, Dung Hủ căn bản không cần phí nhiều tâm sức như vậy. Không nói tài lực bản thân cậu đủ để đầu tư phim truyền hình phí tổn thấp như thế, chỉ cần tên của cậu xuất hiện trong danh sách diễn viên đoàn phim, luôn có nhiều bên đầu tư tranh đoạt tới cửa, muốn đầu tư bộ phim đó.
Nhưng mà đời này, cậu vẫn chỉ là một người mới, huyên náo trở mặt với Dung gia, ngay cả tiền thuê phòng cũng phải cố gắng đi kiếm.
Cho nên, cậu chỉ có thể kêu gọi vốn cộng đồng.
Cướp đoạt quyền lợi bên Hàn Dương Hạo, đem quyền to ở đoàn phim giao về tay đạo diễn một lần nữa.
Muốn làm được chuyện này, đầu tiên phải để cho dân mạng cảm thấy hứng thú với «Mai phục», cảm thấy bộ phim truyền hình này có thể đầu tư —— cho nên cần đăng teaser; sau đó còn phải có một cơ hội thích hợp, để Hàn Dương Hạo có khổ nói không nên lời, chỉ có thể thành thành thật thật tiếp nhận hiện thực —— cho nên cần bắt lấy nhược điểm của Hàn Dương Hạo.
Ở trước mặt toàn bộ đoàn phim, thậm chí trước mặt hai người ngoài (Tần Trình và Từ Tấn), Hàn Dương Hạo đã bị nắm chắc đề tài. Nếu gã lại làm chuyện xấu xa gì, sẽ có nhiều người đem chuyện gièm pha của gã tuôn ra ngoài, đến lúc đó ngay cả bắt gã cũng không bắt được đối phương, bởi vì người biết chuyện này nhiều lắm.
Thậm chí từ ngày đầu tiên quay cùng Hàn Dương Hạo, Dung Hủ đã nghĩ qua chuyện “tin tức mặt trái".
Lúc này cơ hội vượt ngoài dự đoán của cậu, nhưng lại tới vừa vặn, phát triển lại càng vô cùng thuận lợi. Ngoại trừ cái ngoài ý muốn là Tần Trình… À đúng, còn có Chung Dịch.
Hết thảy đều đã xử lý hoàn tất, cả ngày chiến tranh lạnh này thật giống như chưa từng phát sinh, trong đoàn phim lại náo nhiệt lên. Hàn Dương Hạo đã sớm đi trước một bước, về khách sạn sinh hờn dỗi, phỏng chừng còn phải oán giận với Lý tổng. Mà bên này, Chung Dịch lại không có rời khỏi đoàn phim, ngược lại đứng ở chỗ đó, trộm nhìn Dung Hủ.
Người trong đoàn phim hoàn toàn xem hắn như không tồn tại, danh tiếng hắn kém xa Hàn Dương Hạo, lại không mặt không da mà làm ra cái loại chuyện “đoạt nhân vật của bạn", thậm chí còn có khả năng bị quy tắc ngầm, ai muốn để ý người như thế? Không cho hắn một cái liếc xem thường cũng đã xem như tận tình tận nghĩa.
Nhưng mà trên thế giới có vài người da mặt dày, vượt qua tưởng tượng của tất cả mọi người.
Chung Dịch dịch bước chân đi đến trước mặt Dung Hủ, bộ dạng thật cẩn thận, nhưng mà ánh mắt vẫn lặng lẽ liếc về phía Tần Trình ở một bên. Động tác nhỏ của hắn toàn bộ dừng ở trong mắt Dung Hủ, Dung Hủ lạnh nhạt bình tĩnh nhìn hắn, trong lòng không có một tia dao động.
Cậu trai này quả thật cực kỳ đáng yêu, hắn có một gương mặt trời sinh biết gạt người. Cho nên nguyên chủ rõ ràng đã nghe hồ bằng cẩu hữu nói về chuyện xấu của Chung Dịch, nhưng cũng xem như không biết, tín nhiệm hắn, thích hắn, tin tưởng một câu hắn nói “Dung thiếu, tôi thật sự cảm thấy cậu rất tốt".
Chung Dịch diễn xuất tốt hay không, Dung Hủ không biết. Nhưng bản lĩnh câu đàn ông của hắn, thật sự là nhất đẳng.
Hắn thật sự là biết bệnh nào thuốc nấy, đối phó cái loại không có đầu óc như nguyên chủ, chính là ngụy trang thành một đóa sen trắng. Yếu yếu ớt ớt, trong trong sạch sạch, bộ dạng “tôi không muốn phiền toái cậu, cậu không cần tìm nhân vật cho tôi", kỳ thật lúc biết nguyên chủ lấy được cho hắn nhân vật «Tranh giành», trong lòng chỉ sợ đã sớm vui đến nở hoa rồi.
Tựa như giờ phút này, vẻ mặt hắn áy náy nhìn Dung Hủ, nhỏ giọng rằng: “Dung thiếu, tôi thật sự không biết Hàn Dương Hạo lại là người như vậy. Hắn nói cho tôi biết, hắn nói là cậu không muốn đóng nhân vật kia, đoàn phim có khả năng chết, tôi mới quyết định tham diễn. Tôi thật sự không biết… cậu phải tin tưởng tôi."
Dung Hủ không có hé răng, chỉ nâng mắt nhìn hắn.
Chung Dịch càng nói càng oan ức, nói mãi, giọng điệu thế mà còn thật vài phần, không biết có phải là thuyết phục được chính mình hay không, cảm thấy lời mình nói chính là chân tướng: “Ngay từ đầu lúc tôi vào phòng nghỉ, thật sự là tính toán cầu tình Hàn Dương Hạo vì cậu, chỉ là hắn trực tiếp mắng tôi một trận. Tuy rằng bị hắn mắng, nhưng tôi vẫn muốn xin tha cho cậu, nhưng hắn lại nói, là cậu cảm thấy đóng phim rất khổ chịu không nổi, liền quyết định không diễn. Tôi vốn không tin, nhưng hắn vẫn nói như vậy…"
Nhẹ nhàng hít một hơi, Dung Hủ bất đắc dĩ nói rằng: “Lời này của anh nếu truyền đến tai Hàn Dương Hạo, anh cảm thấy kết quả sẽ như thế nào?"
Thân thể Chung Dịch cứng đờ.
Loại sen trắng nhỏ này chưa từng nghĩ lời nói dối của mình bị vạch trần sẽ là thế nào.
Nhưng hắn vẫn mạnh miệng nói rằng: “Tôi… Tôi không có nói dối."
Dung Hủ không trả lời, chỉ là ánh mắt nhìn hắn ta càng thêm lạnh vài phần.
Vẻ mặt lạnh lùng của Dung Hủ bị Tần Trình nhìn ở trong mắt, hắn ngẩng đầu vứt cho Từ Tấn một ánh mắt ra hiệu, người sau lập tức ngầm hiểu mà tính toán hành động.
Nhưng lúc này đây, Từ Tấn vừa mới đứng dậy, liền bị một người giành trước: “Vị tiên sinh này, cậu không tiện cứ luôn ở lại trong đoàn phim chúng tôi như vậy đi? Cậu lại không phải người của đoàn phim chúng tôi, nếu như bị cậu làm lộ tin tức nội bộ hoặc là ảnh chụp ngoài lề của đoàn phim, vậy thì sẽ không tốt. Mời cậu rời đi bây giờ." Vương phó đạo diễn đã đi tới, lạnh lùng nói.
Chung Dịch sửng sốt, hắn theo bản năng nói rằng: “Tôi là bạn Dung thiếu, tôi cũng là minh tinh, làm sao có thể làm loại chuyện này."
Vương phó đạo diễn ra vẻ kinh ngạc “Ý" một tiếng, nói: “Sao lại không có khả năng làm loại chuyện này, cậu lại làm sao có thể là bạn Dung Hủ? Nếu cậu là bạn của hắn, đến tham ban hắn, sẽ đoạt nhân vật của hắn sao? Bạn nhỏ à, tuổi còn trẻ, đừng nói dối. Nếu cậu không đi, tôi sẽ gọi bảo an."
Chung Dịch nhất thời sắc mặt trắng nhợt.
Nhân viên công tác xung quanh cũng sôi nổi nở nụ cười: “Đúng vậy, nếu là bạn Dung Hủ, sẽ đoạt nhân vật của cậu ấy sao?"
Có người nhận ra Chung Dịch, nhưng cố tình làm bộ như không biết: “Cũng không biết đây là người từ chỗ nào tới, phỏng chừng là muốn làm minh tinh đến điên rồi."
“Đúng vậy, nhìn qua da mỏng thịt mềm, chỉ sợ không thể ăn khổ đi. À đúng, lão Triệu ông có biết câu lạc bộ Hào Thịnh tại thành phố B ở chỗ nào không? Lần sau đến thành phố B tôi cũng muốn đi xem, không biết nơi đó là chỗ nào a ha ha."
Chung Dịch tức đến mặt chợt trắng chợt xanh. Trải qua chuyện này, đoàn phim «Mai phục» càng thêm bền chắc như thép, mặc cho ai cũng không lay động được. Hắn bị những thành viên đoàn phim đó khinh bỉ đến cả nói cũng nói không nên lời, những người này vô tình vạch trần mặt nạ dối trá của hắn, nói xong lời cuối cùng, Chung Dịch hung tợn ngẩng đầu trừng Dung Hủ, đột nhiên hắn thấy được Tần Trình và Từ Tấn ở một bên.
Rõ ràng vừa rồi trong lòng còn suy nghĩ “nương mặt mũi Dung Hủ, tiếp cận Tần Trình", nhưng hiện tại, Chung Dịch đã tức giận đến không quan tâm gì. Hắn lớn tiếng nói: “Tôi không phải là người của đoàn phim, nhưng bọn họ cũng không phải người của đoàn phim! Dựa vào cái gì chỉ tôi đi, bọn họ không đi!"
Dung Hủ kinh ngạc nhìn về phía Chung Dịch, giống như không nghĩ tới, đối phương thế mà lại ngu đến mức đi đắc tội Tần Trình và Từ Tấn.
Mà Chung Dịch nói ra những lời này, khiến Chung Dịch không dự liệu được chính là, trong đoàn phim lập tức cười thành một mảnh.
“Ha ha ha ha, tôi không nghe lầm chứ, thế mà lại có người bảo Tần đại thần đi."
“Cậu không nghe lầm, thế mà lại có người nói Tần đại thần có khả năng sẽ làm lộ tin tức đoàn phim…"
“Cuối cùng tôi coi như hiểu rõ, vì sao có vài người là minh tinh đại bài, có vài người chỉ có thể làm hạng mười tám."
Vương phó đạo cũng cười đến không thở nổi, nhưng mà lúc này đây, ông không có vô nghĩa với Chung Dịch nữa, ông trực tiếp vẫy tay gọi vài bảo an. Khi mấy tên đàn ông dáng người cao lớn tráng kiện đứng ở trước mặt Chung Dịch, tuy rằng Chung Dịch tức giận đến mức rất muốn bùng nổ, nhưng hắn cũng chỉ có thể ngoan ngoãn xoay người rời đi.
Khi hắn sắp đi tới cửa, đột nhiên một cô gái chạy tới, đem một thứ nhét vào trong tay hắn.
Cô gái này chính là người chỉ đường cho Chung Dịch khi vừa mới vào phim trường, giờ phút này trên mặt cô gái chỗ nào còn có sùng bái trước đó, ngược lại ghét bỏ nói rằng: “Bánh ngọt của cậu đừng quên mang đi, chúng tôi không ai ăn đâu."
Chung Dịch siết chặt hộp bánh ngọt, đem cái hộp đó nắm đến biến dạng, hắn vừa định vứt xuống đất, lại nghe cô gái nói thêm: “Cậu đừng vứt loạn nơi nơi, nơi này chỗ nào cũng là đạo cụ chúng tôi đã làm tốt, nếu cậu làm hỏng, phải dựa theo giá mà bồi thường. Dù không làm hỏng, cậu làm dơ cũng không tốt."
Chung Dịch: “!!!"
Nhìn bóng dáng Chung Dịch, Dung Hủ hơi hơi híp mắt, đáy mắt hiện lên một chút sẫm màu. So với Hàn Dương Hạo kiêu ngạo ương ngạnh, cậu lại càng không thích hoa sen trắng, gió chiều nào theo chiều nấy như Chung Dịch, thậm chí từ góc độ nguyên chủ mà nói, cậu cũng không muốn để Chung Dịch sống tốt.
Có điều, hết thảy phải bàn bạc kỹ hơn.
Khi hết thảy đều chấm dứt, trong đoàn phim rốt cuộc khôi phục yên lặng.
Hàn Dương Hạo chỉ có thể tiếp tục ở lại diễn nam chính, còn phải tiếp nhận kịch bản biên kịch sắp sửa chữa; Chung Dịch tức đến cả người run lên, lúc hắn chạy trối chết, ngay cả một thực tập sinh bình thường trong đoàn phim cũng không dám phản bác lại, hiển nhiên là bận tâm đối phương có được vết nhơ của mình.
Trong cái giới này, mọi người làm việc luôn giữ lại một phần mặt mũi, chỉ cần bạn không làm quá phận, vậy mọi người cũng sẽ không tuôn ra, tường an vô sự. Bởi vì ai cũng không biết, về sau mình có thể phạm sai lầm hay không, hiện tại người khác phạm sai lầm bạn cứ giữ lại nhược điểm, chờ về sau bạn xảy ra chuyện, hắn liền thiếu bạn một phần nhân tình, không dám bỏ đá xuống giếng với bạn.
Trừ khi có nhược điểm gì lớn đến mức có thể đem một người đuổi ra khỏi giới giải trí, triệt để hết thời, nếu không mọi người đều không hành động thiếu suy nghĩ.
Dù sao hôm nay cũng không có cảnh quay, Dung Hủ liền về khách sạn trước.
Đi ở trên con đường nhỏ yên lặng không người, Dung Hủ đã thay quần áo bình thường của mình. Một bộ đồ đơn giản nhạt màu khiến cậu thoạt nhìn chân chính có một chút hơi thở thanh xuân của thiếu niên vị thành niên, chạng vạng hôm nay gió có hơi lạnh, cậu đội mũ lên, vì thế chỉ lộ ra gương mặt khéo léo tinh xảo, nhìn qua đáng yêu tuấn tú.
La Chấn Đào đã sớm bị Từ Tấn thức thời lôi đi, nói hoa mỹ là: quan tâm một chút về cuộc sống của người đại diện Hoa Hạ Entertainment.
Từ Tấn là người đại diện cao nhất Hoa Hạ Entertainment, người đại diện có địa vị như hắn, trong công ty chỉ có ba người. Hắn xem như thủ trưởng của thủ trưởng của thủ trưởng của La Chấn Đào, hắn nói như vậy, La Chấn Đào cũng không tiện phản đối, chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo hắn, tùy ý Dung Hủ và Tần Trình cùng đi về khách sạn.
Tóm lại Tần Trình không có khả năng có suy nghĩ không an phận gì với tiểu Hủ, làm ra chuyện thương tổn cậu ấy đi?
—— ưm, lần này anh đoán sai rồi.
Tần Trình hai mắt nhìn thẳng phía trước, vẻ mặt bình tĩnh bình tĩnh, nhưng mà ngay cả Dung Hủ cũng không phát hiện, tầm mắt người đàn ông này vẫn luôn lén bắn qua trên người cậu. Mỗi khi Dung Hủ quay đầu, hắn liền nhanh chóng dời đi tầm mắt, vẻ mặt gió nhẹ mây bay, giống như hắn thật sự một chút cũng không thèm để ý Dung Hủ.
Dung Hủ nghĩ nghĩ, hỏi ra một vấn đề mình muốn biết nhất: “Tôi không nghĩ tới, Tần tiên sinh lại muốn tới nơi này. Anh là cố ý đến tham ban tôi sao?"
Tần Trình dùng giọng điệu tỉnh táo nhất, đem đáp án mình chuẩn bị đã lâu nói ra: “Mẹ bảo tôi tới thăm cậu một chút xem hiện tại đang làm gì, bà ấy cầu xin tôi vài ngày, tôi liền tới thăm cậu một chút." Dừng một lát, dường như cảm thấy cách nói này có chỗ nào đó không quá tốt, hắn lại bổ sung: “… Kỳ thật bà ấy nói không tới nhìn cậu cũng được, nhưng tôi cảm thấy vẫn là đến sẽ tương đối tốt hơn."
Ưm, ngàn vạn lần đừng hiểu lầm! Tuy rằng hắn không phải là tự chủ động muốn đến nhìn (?), nhưng mà không phải không tình nguyện như vậy!
Mức độ này phải nắm thật tốt!
Dung Hủ chỗ nào chú ý loại chi tiết nhỏ này, cậu bất đắc dĩ cười nói: “Buổi tối tôi gọi điện thoại cho dì Tần đi, một mình tôi thật sự có thể sống rất tốt, dì ấy không cần quan tâm. Luôn phiền toái anh như vậy cũng không tốt, về sau nếu dì Tần lại đề xuất yêu cầu như thế, anh cũng không cần đến, gọi điện thoại cho tôi là được."
Tần Trình: “!!!"
Tại sao có thể không đến nhìn em, nhất định phải tới nhìn!
“… Không sao cả, tôi rất nhàn rỗi."
Dung Hủ lắc đầu: “Trong đoàn phim có một em gái trang điểm cũng từng ở trong đoàn phim gần đây nhất của anh là «Góc cầu thang», tôi nghe cô ấy nói, bộ phim đó dường như các anh quay tận nửa năm, tháng trước vừa mới hơ khô thẻ tre, tiếp qua mấy tháng lại phải đi chạy diễn tuyên truyền. Anh nghỉ ngơi cho tốt, không cần quan tâm tôi, ngàn dặm xa xôi chạy tới xem tôi như vậy… Có chút phiền toái."
Tần Trình: “…" Chân có chút đau, hình như bị đá đập thiệt mạnh.
Dung Hủ nhìn về phía người đàn ông “lấy đá đập vào chân mình", trong con ngươi xinh đẹp phản chiếu ánh chiều tà hoàng hôn xán lạn, cậu khẽ cười cong hai mắt, khí chất thanh nhã ôn hòa liền lan khắp ra.
Nhìn thiếu niên như vậy, Tần Trình hơi ngẩn ra, nghe đối phương nói: “Bất luận như thế nào, đa tạ sự quan tâm của anh. Tần Trình, cám ơn anh hôm nay đứng ở bên phía tôi, tôi rất vui."
Tôi rất vui…
Rất vui…
Vui…
Hai mắt phút chốc trợn to, lấy diễn xuất tuyệt đối để ngăn chặn bong bóng vui sướng không nhịn được bốc lên trong lòng, Tần Trình vẫn đơ đơ cái mặt than, chỉ có ngón tay trong túi áo nhẹ nhàng nhảy lên, ám chỉ tâm tình khẩn trương khó nhịn của hắn giờ phút này.
Mà kế tiếp, một câu của Dung Hủ khiến cả người Tần Trình cứng ngắc tại chỗ, triệt để đỏ ửng vành tai ——
“Hôm nay đã rất muộn, cũng không có chuyến bay về thành phố B. Bằng không như vầy, đêm nay anh tạm thời chen một phòng với tôi, chờ ngày mai lại đi. Gần đây khách sạn gần thành điện ảnh chật ních, anh cũng không đặt được phòng. Nếu anh không để ý, liền chen với tôi một đêm đi, miễn cưỡng ứng phó một chút. Về phần Từ Tấn Từ tiên sinh, có thể cho hắn và La Chấn Đào chen một đêm."
Đã định trước một đêm không ngủ.
Trong đoàn phim «Mai phục», Tần Trình đã ký tên cho toàn bộ nhân viên công tác đoàn phim, thậm chí cũng ký tên cho Trịnh đạo. Đoàn phim cao thấp mấy trăm người, thế mà không có một ai không phải người mê phim của hắn, rất nhiều nhân viên công tác thuộc cấp bậc thiếu nữ và bà dì thậm chí ngay cả ánh mắt của hắn cũng không dám nhìn thẳng, chỉ dám xin kí tên, sau đó xoay người bỏ chạy.
Dọc theo đường đi từ thành điện ảnh về khách sạn, cũng có rất nhiều người qua đường dùng ánh mắt khiếp sợ nhìn về phía Tần Trình, sau đó chạy tới xin kí tên. Chờ sau khi trở lại khách sạn, từ bảo vệ khách sạn, tiếp tân, đến dì vệ sinh, đều kích động đi về phía hắn xin kí tên, ngay cả nhân viên công tác chạy tới tiễn đưa quân giường cũng hai mắt sáng như sao xin ký tên.
… Hưm, tiễn đưa quân giường.
Tần Trình mặt không đổi sắc nhìn hai nhân viên công tác chuyển giường xếp đến phòng Dung Hủ, còn đặc biệt tri kỷ mà giúp bọn họ trải giường ra. Lúc Tần Trình vào khách sạn, bên khách sạn có hỏi hắn là có cần tạm thời an bài một căn phòng cho hắn hay không, Tần Trình bình tĩnh cự tuyệt: “Phòng dù sao cũng đầy, nếu phiền toái đến người khác, không tốt."
Bên khách sạn cảm khái vạn phần: nhìn Tần ảnh đế người ta một cái coi! Hiền hoà cỡ nào, một chút cũng không đùa giỡn đại bài.
Sau đó, bọn họ liền săn sóc đưa tới giường xếp.
… Đưa cái gì mà giường hả!!!
Tần Trình lạnh lùng nhìn cái giường xếp chật chật hẹp hẹp kia, nếu ánh mắt có thể biến thành ngọn lửa, vậy không cần do dự, cái giường đó đã sớm hóa thành tro tàn.
Dung Hủ cười nói: “Anh ngủ giường lớn đi, tôi ngủ nơi này là được."
Tần Trình nghe vậy ngẩn ra, nâng mắt nhìn về phía Dung Hủ, kiên định nói rằng: “Tôi ngủ nơi này."
Dung Hủ lắc tay: “Anh cao hơn tôi 5cm, nếu cho anh ngủ giường xếp chật hẹp như vậy, khẳng định không thích hợp."
Tần Trình trực tiếp bắt lấy trọng điểm: “Cậu từng chú ý tư liệu về tôi à?"
Dung Hủ theo lẽ đương nhiên nói rằng: “Phải."
Hai mắt Tần Trình sáng ngời, còn chưa nói lời gì, liền nghe Dung Hủ tiếp tục cười nói: “Anh là Tần Trình, nếu tôi đã theo cái nghề này, khẳng định sẽ xem một chút về tư liệu của anh. Lúc ấy tôi thuận tiện xem tư liệu của Ôn Nhã, hóa ra hai người diễn chung «Mộ thanh», đáng tiếc tôi bận quá, vẫn không có thời gian xem bộ phim này."
Giọng nói từ tính của người đàn ông vang lên: “Tôi có hai cái DVD, trong đoàn phim chuẩn bị."
Dung Hủ kinh ngạc quay đầu nhìn hắn, Tần Trình bất động thanh sắc cong khóe môi, nghiêm túc nói: “Về thành phố B, tặng cho cậu một cái."
Dung Hủ hơi hơi mở to hai mắt, thật lâu sau, cậu cười gật đầu, không có cự tuyệt: “Cám ơn."
Một đêm này, hai người đều tự rửa mặt. Lúc Tần Trình vào phòng tắm, Dung Hủ bình tĩnh cúi đầu nhìn kịch bản; mà khi Dung Hủ vào phòng tắm, nghe tiếng nước chảy rào rào, Tần Trình ngồi ở ghế dựa gần phòng tắm nhất, sống lưng thẳng tắp, mắt cũng không chớp mà lắng tai nghe.
Nhưng chờ Dung Hủ mặc áo ngủ đi ra, Tần Trình đã sớm cúi đầu xem di động, bộ dạng dường như không có việc gì.
Dung Hủ không nghĩ quá nhiều, xoay người sang chỗ khác lau tóc. Chờ cậu xoay người, ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông lập tức ngưng lại.
Vẫn chưa hoàn toàn lau khô nước khiến cái áo ngủ mỏng manh kia có một vài chỗ dán trên người thiếu niên, sợi tóc ngưng tụ thành lọn, một giọt nước từ trên mái tóc mềm mại kia lăn xuống dưới, theo cần cổ thon dài rơi vào trong đó, biến mất ở nơi làm người ta mơ màng.
Vị trí bên cạnh, khiến Tần Trình có thể nhìn thấy xương quai xanh yếu ớt tốt đẹp của thiếu niên, nhìn thấy một phần bóng mờ sâu kín.
… Cái áo ngủ này vì sao lại cao cổ như vậy!
Tần Trình cúi đầu tiếp tục nhìn di động, ngón tay lại siết chặt vỏ di động.
Rất nhanh, Dung Hủ liền lau khô tóc, bắt đầu sấy. Chờ cậu sấy xong, chỉ nghe Tần Trình tùy ý hỏi một câu: “Cậu có weibo không?"
Lúc nói lời này, Tần Trình ngay cả ánh mắt cũng không nâng, giống như thật sự chỉ là thuận miệng hỏi, vì thế Dung Hủ liền đáp: “Có. Chính là tên của tôi."
Qua chốc lát, Tần Trình nói: “Tôi follow cậu."
Dung Hủ tùy tay cầm lấy điện thoại di động của mình, cười nói: “Tôi cũng đi follow anh."
Bên môi người đàn ông lộ ra một ý cười khó có thể phát hiện.
Trong phòng cách vách, Từ Tấn đang cười tủm tỉm nói chuyện với La Chấn Đào, đột nhiên liền rùng mình một cái.
Từ Tấn: “Sao hôm nay luôn lạnh như thế…"
Vì sao lạnh như thế?
—— hắn có follow cậu không?
Em ấy đương nhiên có follow! Không tin anh tự xem!
Ngay ở đầu tiên danh sách follow nè!
Từ Tấn: “…"
Đóng phim dù sao cũng là một chuyện mệt chết đi, vì Dung Hủ luôn mãi yêu cầu, Tần Trình chỉ đành ngủ trên giường lớn, để Dung Hủ ngủ trên giường xếp. Cái giường lớn này hiển nhiên không nhỏ, rộng một thước năm, nhưng để một người đàn ông thân cao 1m85 với một người 1m90 đồng thời ngủ ở trên đó, vẫn sẽ có chút chật chội.
Tần Trình cũng rất muốn cường ngạnh yêu cầu Dung Hủ ngủ ở trên giường lớn, nhưng thái độ kiên định của Dung Hủ khiến hắn không thể nào xuống tay, hắn lại muộn tao mà không chịu trực tiếp làm rõ, chỉ có thể nghẹn một hơi, yên lặng nằm ở trên giường.
Không bao lâu, Tần Trình chợt nghe thấy tiếng hít thở vững vàng của thiếu niên.
Loại cảm giác này vô cùng kỳ lạ, Tần Trình an tĩnh nghe chốc lát, trợn tròn mắt nhìn ánh đèn đường phản chiếu trên trần nhà. Chờ thêm bốn mươi phút, sau khi xác định thiếu niên đã ngủ say, hắn lặng lẽ xuống giường, nhẹ nhàng bế đối phương lên.
Không nặng, thậm chí còn nhẹ hơn bạn cùng lứa, Tần Trình ôm vô cùng nghiêm túc.
Dung Hủ ở trong ngực hắn nhẹ nhàng “ưm" một tiếng, Tần Trình lập tức cứng thân thể, sau khi xác nhận đối phương lại ngủ say, hắn mới rón ra rón rén đặt thiếu niên ở trên giường, cẩn thận kéo chăn cho cậu. Lúc đêm dài người tĩnh này, ánh mắt nhu hòa của người đàn ông không hề giữ lại mà dừng ở trên mặt thiếu niên, ánh trăng chiếu sáng lên khuôn mặt tinh xảo kia, có vẻ mông lung tốt đẹp.
Ngày hôm sau đi chuyến bay sáng sớm, thừa dịp bóng đêm tối đen, Tần Trình liền rời đi.
Khi Dung Hủ tỉnh lại, liền phát hiện mình ngủ trên giường lớn, người kia trong phòng đã rời đi. Cậu phát hiện tờ giấy Tần Trình để lại trên bàn, chữ viết rõ ràng, bút lực mạnh mẽ, cũng giống hệt người kia, thâm trầm đại khí.
Nhẹ nhàng cười một tiếng, Dung Hủ bắt đầu rửa mặt, ngay lúc trời còn tờ mờ sáng, đi tới đoàn phim.
Cậu vừa đến, liền bị nhân viên công tác vây thành một cục, tất cả mọi người kích động nhìn cậu, hỏi ra vấn đề mà ngày hôm qua mình còn chưa hỏi được: “Dung Hủ, Tần đại thần là gì của cậu vậy? Hắn thế mà lại đến tham ban cậu! Trước kia hình như hắn chưa từng tham ban ai cả, cái này cũng thật khó mà tin được!"
“Đúng vậy đúng vậy, đó chính là Tần Trình, nam thần trong mộng của tôi đó, ngày hôm qua tôi cũng sắp khẩn trương chết!"
“Dẹp đi, còn nam thần trong mộng, ngày hôm qua thái độ của cậu với Tần ảnh đế người ta rõ ràng thực tùy tiện."
“Nói bậy, tôi đó là khẩn trương có được không! Sẽ không để lại ấn tượng không tốt cho nam thần đi QAQ!"
Nghe mấy nhân viên công tác nói chuyện, ý cười bên môi Dung Hủ càng tăng thêm vài phần. Khi có người lần thứ hai hỏi cậu: “Hai người rốt cuộc là quan hệ như thế nào hả, Dung Hủ?"
Dung Hủ hơi giật mình, cậu tựa như nhớ lại mà suy nghĩ trong chốc lát, tiếp đó nghiêm túc nói rằng: “Chúng tôi là bạn."
Hết chương 18
Tác giả :
Mạc Thần Hoan