Cự Tinh Vấn Đỉnh
Chương 11
Hoa Hạ có một loại quan hệ, tên là qua lại nhân tình.
Nợ nhân tình là khó trả nhất, trước đó Dung Hủ mượn ở nơi này ba ngày, đã cảm giác mình nợ đối phương, giờ phút này cho dù đối phương nói có thể trả tiền thuê nhà tiếp tục ở, nhưng cậu vẫn kiên định mà cự tuyệt.
Thiếu niên mỉm cười uyển chuyển cự tuyệt khiến người đàn ông cả kinh, dường như hoàn toàn thật không ngờ sẽ là kết cục như vậy. Ngón tay Tần Trình ở trên bàn gõ càng lúc càng nhanh, âm thanh lại từ từ nhẹ đi.
Loại động tác nhỏ này rất nhiều người đều có, Dung Hủ không có để ý, cậu cười cong mắt lẳng lặng nhìn Tần Trình, vẻ mặt nhu hòa, nhưng ánh mắt lại kiên định quyết tuyệt, không có một chút khả năng uyển chuyển.
Thật lâu sau, Tần Trình trấn định tự nhiên hỏi: “Tìm xong phòng ở rồi à?"
Dung Hủ gật đầu nói: “Ừm, anh La nói đã tìm được hai căn phòng không tồi" Dừng một chút, cậu lại bổ sung nói: “Chính là La Chấn Đào Hoa Hạ Entertainment, trước đó tôi đã ký hợp đồng với hắn, cho nên không có ký ở phòng làm việc của anh."
Giờ này khắc này đem loại lý do này nói ra, thật sự là vừa vặn. Dung Hủ đã sớm có ước định với La Chấn Đào, tự nhiên không thể ký ở phòng làm việc Tần Trình, nợ nhân tình cũng không cần giống quả cầu tuyết, càng lăn càng lớn, ngay từ đầu liền ngăn chặn nó lại, xem như lựa chọn tốt nhất.
Kể từ đó, Tần Trình im bặt, không có nhiều lời nữa.
Không bao lâu, điện thoại riêng của Dung Hủ vang lên trong phòng ngủ. Cậu hơi hơi sửng sốt, đầu tiên là cầm lấy di động trên bàn cơm nhìn thoáng qua thời gian, tiếp đó cười nói: “Không nghĩ tới đã đến tám giờ, đồng hồ báo thức vang lên." Nói xong, thiếu niên liền đứng dậy đi vào phòng ngủ, đi tắt đồng hồ báo thức.
Mà cậu tự nhiên không có phát hiện, một chớp mắt cậu mở di động lên, hình ảnh còn chưa tắt trên màn hình rơi vào trong mắt người đàn ông. Nháy mắt, mắt phượng dài nhỏ sắc bén đột nhiên trợn to, trong đôi mắt sâu thẳm của Tần Trình hiện lên một tia kinh ngạc dị sắc. Chờ sau khi Dung Hủ xoay người rời đi, ngón tay gõ mặt bàn của hắn phút chốc dừng lại, chỉ là do dự một khắc, liền nhịn không được mà trộm sờ lên di động của người ta.
Cái di động quả táo này là sau khi Dung Hủ lấy được thù lao «Tranh giành», cắn răng, giậm chân mua về. Điện thoại riêng của cậu vẫn là cái một ngàn đồng kia, nhưng mà một khi muốn lên mấy trang mạng xã hội như weibo, vẫn là phải dùng một cái di động tính năng càng tốt hơn.
Tần Trình động tác nhanh chóng đụng đến di động, hoàn toàn không có bận tâm hành vi không hề có giới hạn của mình, ngược lại muốn mở lên liếc nhìn thêm một cái, xác định nội dung một chút.
Mở khóa vân tay… ừm, theo lý đương nhiên mà không giải được, về sau nhất định tìm cơ hội cài vân tay vô.
Chỉ có thể mở bằng mật mã.
Tần Trình nghĩ nghĩ, đưa vào sinh nhật Dung Hủ.
『1218』
… Rất tốt, vẫn là không mở được.
Lại đưa vào năm sinh.
『2026』
… Làm sao có thể mở được.
Kế tiếp, đưa vào một con số.
『1027』
Quả nhiên không giải được.
… Có thể giải được mới có quỷ đó được không! Đây là sinh nhật của anh mà!
Lại tùy tiện đưa vào năm sinh của mình “2017", vẫn như trước không có khả năng chính xác.
Đến cuối cùng, Tần Trình hạ mắt, ánh mắt thâm trầm nhìn cái di động kia. Hắn không thể thử nghiệm lần cuối cùng nữa, di động iphone chỉ có thể đưa vào năm lần mật mã, năm lần không chính xác, liền khóa lại di động, sẽ bị đối phương phát hiện.
Hình ảnh vừa rồi nhìn thấy… thật sự là trang chủ weibo của hắn à?
Nhẹ nhàng hít một tiếng, trước khi thiếu niên trở về, Tần Trình đặt điện thoại di động trở về, bảo trì nguyên trạng.
Dung Hủ kéo rương hành lý của mình, không biết từ khi nào đã mặc áo khoác, đội mũ lưỡi trai, tràn đầy một luồng hơi thở niên thiếu thanh xuân bừa bãi. Loại cảm giác ánh nắng tươi sáng này khiến Tần Trình hơi hơi híp mắt, bình thản lãnh tĩnh ngẩng đầu nhìn đối phương, ngón tay lại bắt đầu không tự giác mà gõ gõ.
Dung Hủ cầm lấy di động trên mặt bàn, trực tiếp bỏ vào trong túi áo của mình.
Lúc này đây, là thật sự cáo biệt, Dung Hủ đứng ở cửa nhà, nói: “Chìa khóa bây giờ còn chưa thể trả ngài, Tần tiên sinh, một ít đồ đạc của tôi còn đặt ở trong phòng ngủ, lần này không cách nào lấy đi. Chờ quay xong về thành phố B, tôi sẽ tới lấy, đến lúc đó trực tiếp đặt chìa khóa ở trên bàn, ngài xem có thể chứ?"
Tần Trình lạnh nhạt nói: “Không cần dùng kính xưng với tôi."
“?"
Dung Hủ ngẩng đầu, nhìn về phía Tần Trình.
Đã từng có người nói, trong những ngôi sao nam ra mắt vào hai mươi năm gần đây, Tần Trình là người duy nhất có bề ngoài khó có thể chọn ra khuyết điểm. Đó là một loại tuấn mỹ đến mức tận cùng, mắt sáng môi mỏng, một bút một nét đều là người giỏi tay nghề tinh điêu tế mài. Lại càng không cần nói, khí tràng cường đại đến mức đủ để kinh sợ người khác của hắn, sự kiêu ngạo kia có thể so với mặt trời buổi sáng chói chang, trong cùng một thảm đỏ, ít có minh tinh có thể cùng hắn sánh vai.
Dưới dạng khí chất này, bất luận ngũ quan tỳ vết gì cũng sẽ làm người ta xem nhẹ.
Luận diện mạo, hắn có lẽ không tinh xảo hoàn mỹ bằng Dung Hủ, cũng có lẽ không xinh đẹp như ảnh hậu Ôn Tuyền đứng đầu Hoa Hạ. Nhưng khi hắn rũ mắt yên lặng nhìn bạn, cho dù là Dung Hủ, cũng không khỏi trong lòng hơi giật mình, nói không rõ ràng là cảm giác gì, lại cảm thấy… có chút tư vị không thể nói rõ.
Giọng nam trầm thấp từ tính vang lên: “Mẹ biết cậu dùng kính xưng với tôi, nhất định sẽ tức giận."
Dung Hủ bừng tỉnh đại ngộ: hóa ra là bởi vì dì Tần?
Lúc gần đi, thiếu niên cong khóe môi, lộ ra một nụ cười xán lạn, cậu mở miệng nói lời từ biệt với Tần Trình, lúc này nói ra chính là “Hẹn gặp lại, Tần Trình", sau đó không chút do dự xoay người rời đi. Mà ở phía sau cậu, người đàn ông vẫn luôn nhìn theo cậu tiến vào thang máy.
Cửa thang máy còn chưa có đóng, Tần Trình đột nhiên bước vào, khiến Dung Hủ cả kinh.
Trong ánh mắt kinh ngạc của thiếu niên, người đàn ông nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, vành tai có chút đỏ lên, nhưng trên mặt lại lãnh tĩnh thong dong, thậm chí bất động thanh sắc cong khóe môi, dùng một loại giọng điệu gắng gượng mà lạnh nhạt nói: “Đưa cậu xuống lầu, như vậy một khi mẹ hỏi đến, tôi cũng tiện trả lời."
Dung Hủ: “…"
Lại là vì dì Tần à…
Tuy rằng tưởng tượng không ra người đàn ông này sẽ tất cung tất kính báo cáo tin tức với mẹ mình như thế nào, nhưng mà Dung Hủ lại vẫn lên xe La Chấn Đào dưới sự chú mục của Tần Trình. La Chấn Đào vừa nhìn thấy Tần Trình, sợ tới mức thiếu chút nữa từ ghế lái ngã xuống, chờ xe chạy ra khỏi tiểu khu, hắn nhanh chóng hỏi: “Tiểu Hủ, cậu với Tần Trình ở cùng một chỗ hả?"
Dung Hủ trực tiếp lắc đầu: “Không tính là ở cùng một chỗ, tôi ở trong này ba ngày, hôm nay cũng là lần đầu tiên nhìn thấy hắn. Quan hệ giữa mẹ tôi với mẹ hắn dường như rất tốt, cho nên tạm thời ở nhờ một chút. Chờ lúc về thành phố B, tôi liền chuyển nhà rời khỏi nơi này."
La Chấn Đào hiểu rõ gật đầu, chớp mắt, không biết đang suy nghĩ gì.
Trong thùng xe yên tĩnh, âm thanh thản nhiên của thiếu niên vang lên: “Tôi không muốn thiếu hắn quá nhiều nhân tình, không dễ trả."
La Chấn Đào nghe vậy sửng sốt, tiếp đó nhẹ giọng nói một câu “Tốt“, lúc này mới đem vài thứ vừa rồi mình suy nghĩ vứt đi toàn bộ, đồng thời dưới đáy lòng ai thán một tiếng: nếu có thể mượn quan hệ của Tần Trình, lo gì trong vòng một năm không lên được hạng một?
Dung Hủ không có quá quan tâm suy nghĩ của La Chấn Đào, trước đó cậu đã từng quan sát đối phương, biết đối phương tuy rằng thủ đoạn không tồi, lại vẫn có điểm mấu chốt. Chuyện minh tinh không muốn làm, La Chấn Đào sẽ không miễn cưỡng, đó cũng là một trong những nguyên nhân hắn không giữ được minh tinh hạng một trước kia: hắn không biết dùng thủ đoạn cường ngạnh bỉ ổi.
Lấy di động trong túi áo ra, Dung Hủ chuẩn bị nhìn xem kịch bản, ai ngờ vừa mở di động, nhìn thấy chính là trang chủ weibo của người đàn ông nào đó. Thoáng sửng sốt, Dung Hủ trực tiếp đóng weibo, tiếp tục mở kịch bản ra xem.
Nắng sớm bồng bột, tươi mát trong sáng.
Người đàn ông cao ngất tuấn tú thích ý ở trong tiểu khu dạo bước, một bên gọi điện thoại cho người đại diện của mình.
Bên kia điện thoại vừa mới thông, liền nghe được tiếng ồn ào, một giọng nam nhã nhặn theo ống nghe truyền tới, lời nói ra lại âm dương quái khí: “Thiếu gia, đại thiếu gia, Tần đại thiếu gia của em! Người ta đều ở đang quay ở đây mà ngài về nhà cái gì hả? Ngài nói xem ngài về nhà làm cái gì? Ngài có biết ngài xin nghỉ một ngày, tôi bị Triệu lão mắng thành bộ dáng thế nào không, lão ta mới vừa rồi còn khinh khi tôi, nói tôi quản ngài không tốt! Ngài nói một chút đi, tôi quản ngài hả? Tôi quản được ngài sao, Tần đại thiếu gia của tôi!"
Đôi môi mỏng của Tần Trình hơi nhếch lên, nói: “Tôi chỉ xin nghỉ có hôm nay, Hạ Mộ Nhan từng xin nghỉ bảy ngày."
Người đại diện cao nhất Hoa Hạ Entertainment Từ Tấn khóe miệng co rút, thiếu chút nữa tức đến ngất xỉu: “Đây là phim về nam chính là cậu! Cậu là nhân vật chính quan trọng nhất! Hạ Mộ Nhan người ta tổng cộng chỉ có hơn một ngàn cảnh diễn, một mình cậu có hơn ba ngàn cảnh diễn, cậu so với cổ? Nếu không thì cậu với cô ấy đổi đi, sửa kịch bản thành phim về nữ chính cho cổ, còn cậu thì nâng diễn cho cổ?"
Tần Trình nhướn mày: “Nghe cũng không tồi, anh đi thương lượng với Triệu lão một chút đi."
Từ Tấn: “…"
Nhịn xuống, nhịn xuống, không thể mắng hắn, mày mắng không lại hắn, mày mắng không lại hắn a a a a!!!
Hoàn toàn không để ý người đại diện nhà mình đã tức đến mức muốn mắng cha chửi má bao nhiêu, Tần Trình chuyển mắt nhìn về phía cửa tiểu khu, dường như còn có thể nhìn thấy cái gì từ nơi đó. Qua chốc lát, hắn tùy ý nói: “Tôi muốn làm một chuyện."
Trong lòng Từ Tấn nhất thời dâng lên một dự cảm không tốt: “… Chuyện gì?"
“Tôi tính toán, về sau cứ cách một giờ đổi một cái hình avatar weibo cho tôi, cứ cách một ngày đăng một cái weibo. Weibo phải kèm ảnh, anh giúp tôi chụp ảnh, phải chụp hình đẹp nhất của tôi." Dừng một chút, Tần Trình nói: “Hình như có chút thường xuyên nhỉ, vậy cứ một ngày đổi một cái avatar, ba ngày đăng một cái weibo, status anh suy nghĩ, tôi muốn khiến cho tất cả fan của tôi đều nhìn thấy, đều nhớ kỹ."
Từ Tấn: “…" Một ngày một avatar, cậu bệnh thần kinh hả!!!
Tần Trình giọng điệu tùy ý nói rằng: “Giao cho anh."
“… Cậu có bệnh sao?"
“Cứ từ hôm nay trở đi là được, tôi sẽ nghiệm thu thành quả, phương diện ảnh chụp anh tới thu phục."
Từ Tấn: “#$@%@#%#$!!!"
“Đúng rồi, có thời gian đi thăm dò La Chấn Đào một chút."
Từ Tấn đang ở trong lòng chửi đổng mãnh liệt sửng sốt, theo bản năng hỏi: “La Chấn Đào? Hình như là người đại diện của công ty, tại sao cậu biết hắn? Chuyện gì xảy ra?"
Tần Trình híp mắt, thản nhiên nói: “Tôi nghe nói gần đây hắn tìm hai căn phòng không tồi, tôi muốn mua lại."
Từ Tấn: “… Tôi nhớ rõ cậu ở thành phố B, hình như đã có hai căn nhà rồi?"
Tần Trình nhẹ nhướn mi: “Cho nên?"
Từ Tấn: “…" Ngài thật sự có bệnh, hắn sớm nên biết rồi!
Chạng vạng cùng ngày, một đám fan oa oa đòi ăn đang giống như thường ngày tùy ý lướt di động, đột nhiên! Liền thấy được một cái thông báo weibo! Tất cả mọi người kinh ngạc đến ngây người nhanh chóng mở ra nhìn, ngắn ngủn một giây, bình luận chia sẻ quá ngàn, nửa giờ, quá mười vạn!
[ Tần Trình: hôm nay thời tiết thực tốt. {ảnh} ]
Avatar? Thay đổi, lần này có thể thấy rõ mặt, đẹp trai đến rối tinh rối mù!
Ảnh kèm? Một tấm ảnh selfie thiệt ẹp thiệt ẹp thiệt xinh ẹp, ẹp troai đến không thể nhấc chân!
[ a a a a a a a a a a a a Tần thần nhà tui đăng seo phì! Tần thần nhà tui thế mà lại còn đăng seo phì a a a! Hôm nay có phải tận thế không, hôm nay có phải mặt trời mọc từ hướng nam không, hôm nay có phải sao Hỏa đụng Địa cầu không! Cầu Tần thần lại đăng seo phì, muốn ảnh chụp, muốn tài nguyên, muốn anh nói nhiều thêm a a a a! ]
Nhóm fan bạo động cũng không có rơi vào trong mắt Tần Trình, hắn ôm di động, trong tin tức của hơn trăm vạn fan, không ngừng chờ đợi người kia bình luận, chia sẻ, cho dù là một cái like cũng tốt. Nhưng mà… vẫn luôn không có, từ ban ngày đến đêm tối, vẫn luôn không có…
Tần Trình: “…"
Thiếu niên vừa mới đến sân bay hít thật sâu một hơi, chậm rãi thở ra, hơi giảm bớt mệt nhọc khi ngồi máy bay. Người qua đường ở một bên đi qua thường thường quay đầu nhìn thiếu niên này, mắt lộ ra kinh diễm, lại không ai có thể nhận ra cậu.
Dung Hủ và La Chấn Đào đồng thời đi ra ngoài, vừa đi, La Chấn Đào vừa nói: “Hiện tại poster «Tranh giành» mới công bố, người biết cậu khẳng định không nhiều lắm. Chờ sau khi phim chính thức ra mắt, cậu liền không hưởng thụ được thanh nhàn như vậy đâu. Tiểu Hủ, quý trọng cho tốt thời gian hiện tại… A đúng, cũng không cần chờ «Tranh giành» chiếu, chiếu trước phải là bộ «Mai phục» này."
Dung Hủ cười nhạt nói: “Ừm, hy vọng về sau có thể có cơ hội để tôi hoài niệm loại thời gian này."
La Chấn Đào ha ha mỉm cười: “Khẳng định có, cậu phải tin tưởng chính cậu, cũng phải tin tưởng ánh mắt của tôi."
Đang nói, La Chấn Đào chợt thấy một cô gái tóc ngắn khoảng ba mươi tuổi, dáng vẻ thành phần tri thức tinh anh đi tới bên này, hai mắt cô tỏa ánh sáng, thẳng tắp nhìn chằm chằm Dung Hủ, ngẫu nhiên liếc mắt nhìn La Chấn Đào bên cạnh một cái.
La Chấn Đào lập tức hiểu rõ: “Cô chính là người phụ trách tiếp đón của đoàn phim…"
“Dung Hủ! Cậu là Dung Hủ ư? Dung Hủ đúng hay không? A a a người thật còn đẹp hơn hình chụp nữa!!! Xin ký tên!!!"
La Chấn Đào: “…"
Dung Hủ: “…"
Dung Hủ chưa từng nghĩ tới, đoàn phim mới đăng một tấm poster, hơn nữa mình còn là một nam số bốn không thu hút, thế mà lại nhanh như vậy liền có fan ở sân bay nhận ra mình. Có người đầu tiên phát ra tiếng, rất nhiều người ở bên cạnh đã sớm cảm thấy Dung Hủ nhìn quen mắt lập tức nhớ lại.
“A! Mặc Sĩ kia! Tôi biết, cái họ này rất kỳ lạ, cậu ta là diễn viên «Tranh giành»!"
“Á? «Tranh giành»? Là bộ phim truyền hình có Đường Mộng Lam đó sao?"
“Đúng vậy đúng vậy, người thật bộ dạng thật là dễ nhìn, tôi cũng muốn xin một chữ ký cho con gái tôi, con bé cả ngày nhắc tới cái gì mà tiểu mỹ nhân tiểu mỹ nhân, hình như chính là nói Mặc Sĩ này đó!"
Khi nhân viên tiếp đãi trong đoàn phim «Mai phục» là tiểu Lý tìm được Dung Hủ và La Chấn Đào, nhìn thấy chính là hình ảnh như thế. Thiếu niên dịu dàng cong môi cười khẽ, kiên nhẫn ký tên cho mỗi một người qua đường tiến đến xin chữ ký, cậu chỉ là một tiểu minh tinh hạng mười tám còn chưa nổi danh, có thể nói nếu không có một ai mở miệng, tất cả mọi người đều đoán không được cậu là ai.
Nhưng mà, sau khi mỗi người xin một chữ ký từ trong tay cậu xong, cũng nhịn không được mà cảm khái một câu: “Minh tinh này thật sự là không tồi, mặt mũi lại xinh đẹp, tính cách cũng tốt. Cậu ta tên Dung Hủ đi, tôi đi thêm một cái follow cho weibo cậu ta!"
Lớn tuổi một ít thì nghĩ như vậy, tuổi còn nhỏ một ít thì lại triệt để ôm hai má nóng bừng, kích động đến nói không ra lời. Chỉ có thể không ngừng nói với bạn: “Hắn dễ dễ dễ nhìn, âm thanh của hắn dễ dễ nghe, sao hắn lại tốt như vậy! Tớ muốn chuyển fan, tớ muốn chuyển fan! Tớ muốn từ fan gương mặt chuyển sang fan chân ái a a a a!"
Tiểu Lý ở một bên đợi nửa giờ, lúc này mới đợi được Dung Hủ ký xong cho toàn bộ hơn mười người này.
Ba người đồng thời đi đến đoàn phim, dọc theo đường đi, tiểu Lý đều lặng lẽ quan sát tiểu diễn viên nghỉ ngơi ở chỗ ngồi phía sau.
Lúc đến thành điện ảnh Tượng sơn, thừa dịp Dung Hủ và La Chấn Đào không có chú ý, tiểu Lý cố ý gửi một cái tin: [ Ba, nam số hai này cảm giác cũng không tệ lắm nha, con người cũng rất tốt, lấy tính tình cậu ta, sẽ không bị Hàn Dương Hạo ăn hiếp đi? Con cảm thấy người ta rất tốt, ba quan tâm một chút nha, đừng thật sự để gây ra cái loại ức hiếp ra vẻ ngôi sao đó. ]
Hết chương 11
Nợ nhân tình là khó trả nhất, trước đó Dung Hủ mượn ở nơi này ba ngày, đã cảm giác mình nợ đối phương, giờ phút này cho dù đối phương nói có thể trả tiền thuê nhà tiếp tục ở, nhưng cậu vẫn kiên định mà cự tuyệt.
Thiếu niên mỉm cười uyển chuyển cự tuyệt khiến người đàn ông cả kinh, dường như hoàn toàn thật không ngờ sẽ là kết cục như vậy. Ngón tay Tần Trình ở trên bàn gõ càng lúc càng nhanh, âm thanh lại từ từ nhẹ đi.
Loại động tác nhỏ này rất nhiều người đều có, Dung Hủ không có để ý, cậu cười cong mắt lẳng lặng nhìn Tần Trình, vẻ mặt nhu hòa, nhưng ánh mắt lại kiên định quyết tuyệt, không có một chút khả năng uyển chuyển.
Thật lâu sau, Tần Trình trấn định tự nhiên hỏi: “Tìm xong phòng ở rồi à?"
Dung Hủ gật đầu nói: “Ừm, anh La nói đã tìm được hai căn phòng không tồi" Dừng một chút, cậu lại bổ sung nói: “Chính là La Chấn Đào Hoa Hạ Entertainment, trước đó tôi đã ký hợp đồng với hắn, cho nên không có ký ở phòng làm việc của anh."
Giờ này khắc này đem loại lý do này nói ra, thật sự là vừa vặn. Dung Hủ đã sớm có ước định với La Chấn Đào, tự nhiên không thể ký ở phòng làm việc Tần Trình, nợ nhân tình cũng không cần giống quả cầu tuyết, càng lăn càng lớn, ngay từ đầu liền ngăn chặn nó lại, xem như lựa chọn tốt nhất.
Kể từ đó, Tần Trình im bặt, không có nhiều lời nữa.
Không bao lâu, điện thoại riêng của Dung Hủ vang lên trong phòng ngủ. Cậu hơi hơi sửng sốt, đầu tiên là cầm lấy di động trên bàn cơm nhìn thoáng qua thời gian, tiếp đó cười nói: “Không nghĩ tới đã đến tám giờ, đồng hồ báo thức vang lên." Nói xong, thiếu niên liền đứng dậy đi vào phòng ngủ, đi tắt đồng hồ báo thức.
Mà cậu tự nhiên không có phát hiện, một chớp mắt cậu mở di động lên, hình ảnh còn chưa tắt trên màn hình rơi vào trong mắt người đàn ông. Nháy mắt, mắt phượng dài nhỏ sắc bén đột nhiên trợn to, trong đôi mắt sâu thẳm của Tần Trình hiện lên một tia kinh ngạc dị sắc. Chờ sau khi Dung Hủ xoay người rời đi, ngón tay gõ mặt bàn của hắn phút chốc dừng lại, chỉ là do dự một khắc, liền nhịn không được mà trộm sờ lên di động của người ta.
Cái di động quả táo này là sau khi Dung Hủ lấy được thù lao «Tranh giành», cắn răng, giậm chân mua về. Điện thoại riêng của cậu vẫn là cái một ngàn đồng kia, nhưng mà một khi muốn lên mấy trang mạng xã hội như weibo, vẫn là phải dùng một cái di động tính năng càng tốt hơn.
Tần Trình động tác nhanh chóng đụng đến di động, hoàn toàn không có bận tâm hành vi không hề có giới hạn của mình, ngược lại muốn mở lên liếc nhìn thêm một cái, xác định nội dung một chút.
Mở khóa vân tay… ừm, theo lý đương nhiên mà không giải được, về sau nhất định tìm cơ hội cài vân tay vô.
Chỉ có thể mở bằng mật mã.
Tần Trình nghĩ nghĩ, đưa vào sinh nhật Dung Hủ.
『1218』
… Rất tốt, vẫn là không mở được.
Lại đưa vào năm sinh.
『2026』
… Làm sao có thể mở được.
Kế tiếp, đưa vào một con số.
『1027』
Quả nhiên không giải được.
… Có thể giải được mới có quỷ đó được không! Đây là sinh nhật của anh mà!
Lại tùy tiện đưa vào năm sinh của mình “2017", vẫn như trước không có khả năng chính xác.
Đến cuối cùng, Tần Trình hạ mắt, ánh mắt thâm trầm nhìn cái di động kia. Hắn không thể thử nghiệm lần cuối cùng nữa, di động iphone chỉ có thể đưa vào năm lần mật mã, năm lần không chính xác, liền khóa lại di động, sẽ bị đối phương phát hiện.
Hình ảnh vừa rồi nhìn thấy… thật sự là trang chủ weibo của hắn à?
Nhẹ nhàng hít một tiếng, trước khi thiếu niên trở về, Tần Trình đặt điện thoại di động trở về, bảo trì nguyên trạng.
Dung Hủ kéo rương hành lý của mình, không biết từ khi nào đã mặc áo khoác, đội mũ lưỡi trai, tràn đầy một luồng hơi thở niên thiếu thanh xuân bừa bãi. Loại cảm giác ánh nắng tươi sáng này khiến Tần Trình hơi hơi híp mắt, bình thản lãnh tĩnh ngẩng đầu nhìn đối phương, ngón tay lại bắt đầu không tự giác mà gõ gõ.
Dung Hủ cầm lấy di động trên mặt bàn, trực tiếp bỏ vào trong túi áo của mình.
Lúc này đây, là thật sự cáo biệt, Dung Hủ đứng ở cửa nhà, nói: “Chìa khóa bây giờ còn chưa thể trả ngài, Tần tiên sinh, một ít đồ đạc của tôi còn đặt ở trong phòng ngủ, lần này không cách nào lấy đi. Chờ quay xong về thành phố B, tôi sẽ tới lấy, đến lúc đó trực tiếp đặt chìa khóa ở trên bàn, ngài xem có thể chứ?"
Tần Trình lạnh nhạt nói: “Không cần dùng kính xưng với tôi."
“?"
Dung Hủ ngẩng đầu, nhìn về phía Tần Trình.
Đã từng có người nói, trong những ngôi sao nam ra mắt vào hai mươi năm gần đây, Tần Trình là người duy nhất có bề ngoài khó có thể chọn ra khuyết điểm. Đó là một loại tuấn mỹ đến mức tận cùng, mắt sáng môi mỏng, một bút một nét đều là người giỏi tay nghề tinh điêu tế mài. Lại càng không cần nói, khí tràng cường đại đến mức đủ để kinh sợ người khác của hắn, sự kiêu ngạo kia có thể so với mặt trời buổi sáng chói chang, trong cùng một thảm đỏ, ít có minh tinh có thể cùng hắn sánh vai.
Dưới dạng khí chất này, bất luận ngũ quan tỳ vết gì cũng sẽ làm người ta xem nhẹ.
Luận diện mạo, hắn có lẽ không tinh xảo hoàn mỹ bằng Dung Hủ, cũng có lẽ không xinh đẹp như ảnh hậu Ôn Tuyền đứng đầu Hoa Hạ. Nhưng khi hắn rũ mắt yên lặng nhìn bạn, cho dù là Dung Hủ, cũng không khỏi trong lòng hơi giật mình, nói không rõ ràng là cảm giác gì, lại cảm thấy… có chút tư vị không thể nói rõ.
Giọng nam trầm thấp từ tính vang lên: “Mẹ biết cậu dùng kính xưng với tôi, nhất định sẽ tức giận."
Dung Hủ bừng tỉnh đại ngộ: hóa ra là bởi vì dì Tần?
Lúc gần đi, thiếu niên cong khóe môi, lộ ra một nụ cười xán lạn, cậu mở miệng nói lời từ biệt với Tần Trình, lúc này nói ra chính là “Hẹn gặp lại, Tần Trình", sau đó không chút do dự xoay người rời đi. Mà ở phía sau cậu, người đàn ông vẫn luôn nhìn theo cậu tiến vào thang máy.
Cửa thang máy còn chưa có đóng, Tần Trình đột nhiên bước vào, khiến Dung Hủ cả kinh.
Trong ánh mắt kinh ngạc của thiếu niên, người đàn ông nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, vành tai có chút đỏ lên, nhưng trên mặt lại lãnh tĩnh thong dong, thậm chí bất động thanh sắc cong khóe môi, dùng một loại giọng điệu gắng gượng mà lạnh nhạt nói: “Đưa cậu xuống lầu, như vậy một khi mẹ hỏi đến, tôi cũng tiện trả lời."
Dung Hủ: “…"
Lại là vì dì Tần à…
Tuy rằng tưởng tượng không ra người đàn ông này sẽ tất cung tất kính báo cáo tin tức với mẹ mình như thế nào, nhưng mà Dung Hủ lại vẫn lên xe La Chấn Đào dưới sự chú mục của Tần Trình. La Chấn Đào vừa nhìn thấy Tần Trình, sợ tới mức thiếu chút nữa từ ghế lái ngã xuống, chờ xe chạy ra khỏi tiểu khu, hắn nhanh chóng hỏi: “Tiểu Hủ, cậu với Tần Trình ở cùng một chỗ hả?"
Dung Hủ trực tiếp lắc đầu: “Không tính là ở cùng một chỗ, tôi ở trong này ba ngày, hôm nay cũng là lần đầu tiên nhìn thấy hắn. Quan hệ giữa mẹ tôi với mẹ hắn dường như rất tốt, cho nên tạm thời ở nhờ một chút. Chờ lúc về thành phố B, tôi liền chuyển nhà rời khỏi nơi này."
La Chấn Đào hiểu rõ gật đầu, chớp mắt, không biết đang suy nghĩ gì.
Trong thùng xe yên tĩnh, âm thanh thản nhiên của thiếu niên vang lên: “Tôi không muốn thiếu hắn quá nhiều nhân tình, không dễ trả."
La Chấn Đào nghe vậy sửng sốt, tiếp đó nhẹ giọng nói một câu “Tốt“, lúc này mới đem vài thứ vừa rồi mình suy nghĩ vứt đi toàn bộ, đồng thời dưới đáy lòng ai thán một tiếng: nếu có thể mượn quan hệ của Tần Trình, lo gì trong vòng một năm không lên được hạng một?
Dung Hủ không có quá quan tâm suy nghĩ của La Chấn Đào, trước đó cậu đã từng quan sát đối phương, biết đối phương tuy rằng thủ đoạn không tồi, lại vẫn có điểm mấu chốt. Chuyện minh tinh không muốn làm, La Chấn Đào sẽ không miễn cưỡng, đó cũng là một trong những nguyên nhân hắn không giữ được minh tinh hạng một trước kia: hắn không biết dùng thủ đoạn cường ngạnh bỉ ổi.
Lấy di động trong túi áo ra, Dung Hủ chuẩn bị nhìn xem kịch bản, ai ngờ vừa mở di động, nhìn thấy chính là trang chủ weibo của người đàn ông nào đó. Thoáng sửng sốt, Dung Hủ trực tiếp đóng weibo, tiếp tục mở kịch bản ra xem.
Nắng sớm bồng bột, tươi mát trong sáng.
Người đàn ông cao ngất tuấn tú thích ý ở trong tiểu khu dạo bước, một bên gọi điện thoại cho người đại diện của mình.
Bên kia điện thoại vừa mới thông, liền nghe được tiếng ồn ào, một giọng nam nhã nhặn theo ống nghe truyền tới, lời nói ra lại âm dương quái khí: “Thiếu gia, đại thiếu gia, Tần đại thiếu gia của em! Người ta đều ở đang quay ở đây mà ngài về nhà cái gì hả? Ngài nói xem ngài về nhà làm cái gì? Ngài có biết ngài xin nghỉ một ngày, tôi bị Triệu lão mắng thành bộ dáng thế nào không, lão ta mới vừa rồi còn khinh khi tôi, nói tôi quản ngài không tốt! Ngài nói một chút đi, tôi quản ngài hả? Tôi quản được ngài sao, Tần đại thiếu gia của tôi!"
Đôi môi mỏng của Tần Trình hơi nhếch lên, nói: “Tôi chỉ xin nghỉ có hôm nay, Hạ Mộ Nhan từng xin nghỉ bảy ngày."
Người đại diện cao nhất Hoa Hạ Entertainment Từ Tấn khóe miệng co rút, thiếu chút nữa tức đến ngất xỉu: “Đây là phim về nam chính là cậu! Cậu là nhân vật chính quan trọng nhất! Hạ Mộ Nhan người ta tổng cộng chỉ có hơn một ngàn cảnh diễn, một mình cậu có hơn ba ngàn cảnh diễn, cậu so với cổ? Nếu không thì cậu với cô ấy đổi đi, sửa kịch bản thành phim về nữ chính cho cổ, còn cậu thì nâng diễn cho cổ?"
Tần Trình nhướn mày: “Nghe cũng không tồi, anh đi thương lượng với Triệu lão một chút đi."
Từ Tấn: “…"
Nhịn xuống, nhịn xuống, không thể mắng hắn, mày mắng không lại hắn, mày mắng không lại hắn a a a a!!!
Hoàn toàn không để ý người đại diện nhà mình đã tức đến mức muốn mắng cha chửi má bao nhiêu, Tần Trình chuyển mắt nhìn về phía cửa tiểu khu, dường như còn có thể nhìn thấy cái gì từ nơi đó. Qua chốc lát, hắn tùy ý nói: “Tôi muốn làm một chuyện."
Trong lòng Từ Tấn nhất thời dâng lên một dự cảm không tốt: “… Chuyện gì?"
“Tôi tính toán, về sau cứ cách một giờ đổi một cái hình avatar weibo cho tôi, cứ cách một ngày đăng một cái weibo. Weibo phải kèm ảnh, anh giúp tôi chụp ảnh, phải chụp hình đẹp nhất của tôi." Dừng một chút, Tần Trình nói: “Hình như có chút thường xuyên nhỉ, vậy cứ một ngày đổi một cái avatar, ba ngày đăng một cái weibo, status anh suy nghĩ, tôi muốn khiến cho tất cả fan của tôi đều nhìn thấy, đều nhớ kỹ."
Từ Tấn: “…" Một ngày một avatar, cậu bệnh thần kinh hả!!!
Tần Trình giọng điệu tùy ý nói rằng: “Giao cho anh."
“… Cậu có bệnh sao?"
“Cứ từ hôm nay trở đi là được, tôi sẽ nghiệm thu thành quả, phương diện ảnh chụp anh tới thu phục."
Từ Tấn: “#$@%@#%#$!!!"
“Đúng rồi, có thời gian đi thăm dò La Chấn Đào một chút."
Từ Tấn đang ở trong lòng chửi đổng mãnh liệt sửng sốt, theo bản năng hỏi: “La Chấn Đào? Hình như là người đại diện của công ty, tại sao cậu biết hắn? Chuyện gì xảy ra?"
Tần Trình híp mắt, thản nhiên nói: “Tôi nghe nói gần đây hắn tìm hai căn phòng không tồi, tôi muốn mua lại."
Từ Tấn: “… Tôi nhớ rõ cậu ở thành phố B, hình như đã có hai căn nhà rồi?"
Tần Trình nhẹ nhướn mi: “Cho nên?"
Từ Tấn: “…" Ngài thật sự có bệnh, hắn sớm nên biết rồi!
Chạng vạng cùng ngày, một đám fan oa oa đòi ăn đang giống như thường ngày tùy ý lướt di động, đột nhiên! Liền thấy được một cái thông báo weibo! Tất cả mọi người kinh ngạc đến ngây người nhanh chóng mở ra nhìn, ngắn ngủn một giây, bình luận chia sẻ quá ngàn, nửa giờ, quá mười vạn!
[ Tần Trình: hôm nay thời tiết thực tốt. {ảnh} ]
Avatar? Thay đổi, lần này có thể thấy rõ mặt, đẹp trai đến rối tinh rối mù!
Ảnh kèm? Một tấm ảnh selfie thiệt ẹp thiệt ẹp thiệt xinh ẹp, ẹp troai đến không thể nhấc chân!
[ a a a a a a a a a a a a Tần thần nhà tui đăng seo phì! Tần thần nhà tui thế mà lại còn đăng seo phì a a a! Hôm nay có phải tận thế không, hôm nay có phải mặt trời mọc từ hướng nam không, hôm nay có phải sao Hỏa đụng Địa cầu không! Cầu Tần thần lại đăng seo phì, muốn ảnh chụp, muốn tài nguyên, muốn anh nói nhiều thêm a a a a! ]
Nhóm fan bạo động cũng không có rơi vào trong mắt Tần Trình, hắn ôm di động, trong tin tức của hơn trăm vạn fan, không ngừng chờ đợi người kia bình luận, chia sẻ, cho dù là một cái like cũng tốt. Nhưng mà… vẫn luôn không có, từ ban ngày đến đêm tối, vẫn luôn không có…
Tần Trình: “…"
Thiếu niên vừa mới đến sân bay hít thật sâu một hơi, chậm rãi thở ra, hơi giảm bớt mệt nhọc khi ngồi máy bay. Người qua đường ở một bên đi qua thường thường quay đầu nhìn thiếu niên này, mắt lộ ra kinh diễm, lại không ai có thể nhận ra cậu.
Dung Hủ và La Chấn Đào đồng thời đi ra ngoài, vừa đi, La Chấn Đào vừa nói: “Hiện tại poster «Tranh giành» mới công bố, người biết cậu khẳng định không nhiều lắm. Chờ sau khi phim chính thức ra mắt, cậu liền không hưởng thụ được thanh nhàn như vậy đâu. Tiểu Hủ, quý trọng cho tốt thời gian hiện tại… A đúng, cũng không cần chờ «Tranh giành» chiếu, chiếu trước phải là bộ «Mai phục» này."
Dung Hủ cười nhạt nói: “Ừm, hy vọng về sau có thể có cơ hội để tôi hoài niệm loại thời gian này."
La Chấn Đào ha ha mỉm cười: “Khẳng định có, cậu phải tin tưởng chính cậu, cũng phải tin tưởng ánh mắt của tôi."
Đang nói, La Chấn Đào chợt thấy một cô gái tóc ngắn khoảng ba mươi tuổi, dáng vẻ thành phần tri thức tinh anh đi tới bên này, hai mắt cô tỏa ánh sáng, thẳng tắp nhìn chằm chằm Dung Hủ, ngẫu nhiên liếc mắt nhìn La Chấn Đào bên cạnh một cái.
La Chấn Đào lập tức hiểu rõ: “Cô chính là người phụ trách tiếp đón của đoàn phim…"
“Dung Hủ! Cậu là Dung Hủ ư? Dung Hủ đúng hay không? A a a người thật còn đẹp hơn hình chụp nữa!!! Xin ký tên!!!"
La Chấn Đào: “…"
Dung Hủ: “…"
Dung Hủ chưa từng nghĩ tới, đoàn phim mới đăng một tấm poster, hơn nữa mình còn là một nam số bốn không thu hút, thế mà lại nhanh như vậy liền có fan ở sân bay nhận ra mình. Có người đầu tiên phát ra tiếng, rất nhiều người ở bên cạnh đã sớm cảm thấy Dung Hủ nhìn quen mắt lập tức nhớ lại.
“A! Mặc Sĩ kia! Tôi biết, cái họ này rất kỳ lạ, cậu ta là diễn viên «Tranh giành»!"
“Á? «Tranh giành»? Là bộ phim truyền hình có Đường Mộng Lam đó sao?"
“Đúng vậy đúng vậy, người thật bộ dạng thật là dễ nhìn, tôi cũng muốn xin một chữ ký cho con gái tôi, con bé cả ngày nhắc tới cái gì mà tiểu mỹ nhân tiểu mỹ nhân, hình như chính là nói Mặc Sĩ này đó!"
Khi nhân viên tiếp đãi trong đoàn phim «Mai phục» là tiểu Lý tìm được Dung Hủ và La Chấn Đào, nhìn thấy chính là hình ảnh như thế. Thiếu niên dịu dàng cong môi cười khẽ, kiên nhẫn ký tên cho mỗi một người qua đường tiến đến xin chữ ký, cậu chỉ là một tiểu minh tinh hạng mười tám còn chưa nổi danh, có thể nói nếu không có một ai mở miệng, tất cả mọi người đều đoán không được cậu là ai.
Nhưng mà, sau khi mỗi người xin một chữ ký từ trong tay cậu xong, cũng nhịn không được mà cảm khái một câu: “Minh tinh này thật sự là không tồi, mặt mũi lại xinh đẹp, tính cách cũng tốt. Cậu ta tên Dung Hủ đi, tôi đi thêm một cái follow cho weibo cậu ta!"
Lớn tuổi một ít thì nghĩ như vậy, tuổi còn nhỏ một ít thì lại triệt để ôm hai má nóng bừng, kích động đến nói không ra lời. Chỉ có thể không ngừng nói với bạn: “Hắn dễ dễ dễ nhìn, âm thanh của hắn dễ dễ nghe, sao hắn lại tốt như vậy! Tớ muốn chuyển fan, tớ muốn chuyển fan! Tớ muốn từ fan gương mặt chuyển sang fan chân ái a a a a!"
Tiểu Lý ở một bên đợi nửa giờ, lúc này mới đợi được Dung Hủ ký xong cho toàn bộ hơn mười người này.
Ba người đồng thời đi đến đoàn phim, dọc theo đường đi, tiểu Lý đều lặng lẽ quan sát tiểu diễn viên nghỉ ngơi ở chỗ ngồi phía sau.
Lúc đến thành điện ảnh Tượng sơn, thừa dịp Dung Hủ và La Chấn Đào không có chú ý, tiểu Lý cố ý gửi một cái tin: [ Ba, nam số hai này cảm giác cũng không tệ lắm nha, con người cũng rất tốt, lấy tính tình cậu ta, sẽ không bị Hàn Dương Hạo ăn hiếp đi? Con cảm thấy người ta rất tốt, ba quan tâm một chút nha, đừng thật sự để gây ra cái loại ức hiếp ra vẻ ngôi sao đó. ]
Hết chương 11
Tác giả :
Mạc Thần Hoan