Cự Tinh Chi Danh Khí Lô Đỉnh
Chương 94
CHƯƠNG 94
Một tháng sau,《 Công phu chi hồn 》 chính thức chiếu phim, làphim lớn quốc tế thứ hai của Lạc Khâu Bạch, hắn vẫn là nam chính hoàn toàn xứng đáng, ánh mắt tự nhiên kiếm túc kinh động phòng bán vé, ngày đầu tiên chiếu bán hơn 5000 vạn, tất cả mọi người cười xưng Lạc Khâu Bạch đã không chỉ là “Thu thị vương", còn là “Ông vua phòng bán vé " đạo diễn ưu ái nhất, quả thực diễn cái gì hồng cái gì, thế cường thịnh thế không thể đỡ.
Kết thúc đợt tuyên truyển dài lâu, Lạc Khâu Bạch rốt cục có một đoạn ngày nghỉ thanh nhàn, hắn từ chối mười mấy hợp đồng quảng cáo, chỉ chọn hai ba phim sáu tháng cuối năm mới quay, triệt để cho mình nghỉ ngơi, chuẩn bị không có việc gì ở nhà đùa đùa nhi tử, Phong Phong béo lanh lợi.
Nhưng khi hắn rốt cục rảnh, Kỳ Phong lại đột nhiên không thấy bóng dáng, trước kia y đối với công tác của Lạc Khâu Bạch cực độ chán ghét, nói hắn có công tác quên chồng, không tuân thủ nữ tắc, không hiền lành linh tinh loạn thất bát tao mê sảng, nhưng một đoạn thời gian gần đâyy lại xuất quỷ nhập thần, không về nhà thì thôi, Lạc Khâu Bạch truy vấn cũng chỉ nói công tác rất bận, nếu tái truy vấn, ysẽ phát giận, sau đó nóng nảy đi lên lại gặm lại cắn, thẳng đến khi gây sức ép đến khi Lạc Khâu Bạch không sức lực mới bỏ qua.
Liên tiếp mấy lần như vậy, Lạc Khâu Bạch cảm thấy mình đã giống lão niên, thận hư chân nhuyễn, eo mỏilưng đau, cả dì Trương cũng nhịn không được nói “Lạc thiếu gia, người trẻ tuổi cũng phải kiềm chế chút, phá thậnlà chuyện cả đời, đến uống một chén canh bò tiên bổ đi."
Nói xong bàchọc mặt Đoàn Đoàn, để Lạc Khâu Bạch uống một chén lớn.
Lúc Kỳ Phong cười quỷ dị, tiểu tử kia vẻ mặt tham ăn lại tò mò hỏi “Ba ba cái gì gọi là canh bò tiên? Đoàn Đoàn cũng muốn uống", Lạc Khâu Bạch triệt để buông tha truy vấn.
Đại điểu quái con mẹ nó anhthích làm gì liền làm gì đi, lão tử mông đau, không quản!
Sau đó, Kỳ Phong vẫn không thấy bóng người, cũng không biết đang đùa cái gì miêu nị. Lạc Khâu Bạch ở nhà nhàn không có chuyện gì, tìm Trịnh Hoài Giang nhìn kịch bản, nhân gia nói “Cậu cũng không phải người Tinh Huy, 《 Công phu chi hồn 》 đều quay xong, tôi còn chuyện gì đâu", Lạc Khâu Bạch nổi giận trong bụng, lại hẹn Diệp Thừa đi ra uống cà phê, kết quả người này trực tiếp nói một câu “Cậu nghỉ lại không tha lão tử, đừng kéo thêm cừu hận", tiếp răng rắc một tiếng liền cúp điện thoại của hắn.
Lạc Khâu Bạch dùng sức nhe răng với màn hình, không rõ mình tại sao lại đột nhiên thànhngười nhàn rỗi nhất trên toàn thế giới, rơi vào đường cùng, hắn chỉ có thể mỗi ngày mang theo Đoàn Đoàn cùng Phong Phong béo ăn ngủ, ngủ ăn, nửa tháng, hai tiểu tử kia cả hắn đều dưỡng béo một vòng lớn.
Cũng vừa lúc đó, Lạc Khâu Bạch nhận được một tin tức tốt, giải thưởng Kim Ngưu thứ 43 quả nhiên đúng hạn tới.
Kim Ngưu trong giới giải trí địa vị số một, vinh dự đại biểu ảnh đàn Hán Ngữ cao nhất, cùng Cách Lâm xưng song hùng, nhưng so với Cách Lâm phân lượng còn nặng hơn, có thể nói có thể được giải thưởng tiêu kim nhân trong Kim Ngưu là phương hướng của rất nhiều diễn viên cả đời cố gắng, hàm kim không cần nói cũng biết.
Năm nay giải thưởng cạnh tranh kịch liệt, không chỉ có đầu tư thượng triệu, cũng có đại chế tác chúng tinh tập hợp lại, mà 《 Manh âm 》phim lấy đề tài tâm lý học phạm tội, phí tổn cơ hồ là chỉ là số lẻ với người khác, xông ra ôm chặt, đạt được 6 đề cử phim truyện xuất sắc nhất, đạo diễn xuất sắc nhất.
Lạc Khâu Bạch cũng bởi vì bộ phim điện ảnh này, đạt được đề cử nam chính xuất sắc nhất, ứng chứng Mạnh Lương Thần đặt cược, mà đồng thời nhập vây danh sách hấp dẫn kịch tính.
Lạc Khâu Bạch ——《 Manh âm 》
Diệp Thừa ——《 Cố đô mật thám 》
Mạnh Lương Thần ——《 Yêu quay đầu 》
3 người được đề cử, toàn bộ đã từng tham diễn《 Tà dương ca 》cực thịnh một thời, đã từng hợp tác hiện giờ là đối thủ, hơn nữa 3 người không rõ quan hệ, đưa tới một mảnh oanh động, cuộc đua nam chính xuất sắc nhất cũng thành tiêu điểm vạn chúng chờ mong lần này của Kim Ngưu.
Vốn là Lạc Khâu Bạch với giải thưởng thực đạm, nhưng hiện giờ cùng Mạnh Lương Thần đánh cuộc, hắn sẽ hoàn toàn tin tưởng, trước tiên chuẩn bị tốt quần áo điển lễ. Ai tưởng đến Kỳ Phong nghe nói bọn họ đánh cuộc xong, sau đó hành tung xuất quỷ nhập thần, mỗi ngày chạy về nhà, còn đem quần áo Lạc Khâu Bạch đã sớm chuẩn bị tốt toàn bộ tịch thu, cố ý kêu chuyên gia thiết kế tây trang giá trị xa xỉ, nhan sắc cũng định rồi lại định, toàn diện, nghiêm cẩn nghiêm túc, quả thực so với Lạc Khâu Bạch đương sự còn để bụng hơn.
Cuối cùng Lạc Khâu Bạch rõ ràng giao hết chuyện cho Kỳ Phong đi làm, mình phủi tay chồng, dù sao với hắn mà nói mặc cái gì, dùng cái gì đều không hề gì, đồ có sang cũng không sánh bằng một mảnh tâm của Kỳ Phong, cho nên vô luận y chọn cái gì mình cũng không ý kiến.
Lễ trao giải thực nhanh đã tới , Kỳ Phong làm chủ tịch giải trí Lưu Bạch cũng được mời.
Ngày hôm nay, Lạc Khâu Bạch mặc vào tây trang màu trắng Kỳ Phong nhiều lần quyết định, đứng ở trước gương đeo nơ, tóc của hắn vuốt lên, lộ ra cái trán trơn bóng sung túc, một thân nam sĩ, phụ trợ hắn khí vũ hiên ngang, giơ tay nhấc chân ôn nhuận tiêu sái.
Cặp mắt xếch mang theo ý cười, từ trong gương nhìn lại Kỳ Phong phía sau, bình thường trên mặt không có gì lạ đã có mị lực làm người khác dịch không khai tầm mắt.
Người nam nhân này là đồ trân quý của y, giống mỹ ngọc mỗi ngày chà lau, giống như toàn thế giới chỉ có mộtmình mình biết hắn tốt, cái loại tâm tư giấu ở trong long này, muốn nói cho toàn thế giới, lại sợ toàn thế giới mơ ước mãnh liệt, tựa như hiện tại, Lạc Khâu Bạch trước mắtlàm y căn bản không khai tầm mắt, thậm chí hiện tại liền muốn khóa hắn, không cho bất luận kẻ nào thấy.
“Như thế nào, có phải em rất suất không, đem Kỳ lão bản đều nhìn ngốc?" Lạc Khâu Bạch hướng Kỳ Phong trừng mắt nhìn, cười quay đầu lại.
Kỳ Phong mặc quần áo giống Lạc Khâu Bạch, chẳng qua hai người một bạch một hắc, nhưng quần áo mặc ở trên người không xinh đẹp bằng thê tử. Ynghiêng đầu, trên mặt hiện lên một tia mất tự nhiên, qua hơn nửa ngày mới cứng rắn mở miệng, “… Coi như vậy đi."
Phải biết Kỳ Phong luôn luôn khẩu thị tâm phi, thích cũng sẽ không nói thẳng ra, ngược lại sẽ thực không được tự nhiên nói ra để che dấu nội tâm, hiện giờy không phát giận, ngược lại nói “Coi như vậy đi", kia cùng “Thực thích" ý tứ cũng không kém là bao nhiêu.
Lạc Khâu Bạch kinh ngạc nhíu lông mày, “Anh thật sự thích như vậy?"
“… Em thực phiền." Kỳ Phong gian nan đem tầm mắt chuyển sang một bên, trên mặt hơi hơi hiện lên một tia ngượng ngùng, ngũ quan cùng thân thể cường tráng cao đại, có một loại phản cảm phi thường vi diệu.
Lạc Khâu Bạch thấp giọng nở nụ cười, càng cười càng lớn, chờ đến khi Kỳ Phong rốt cục muốn tức giận, hắn đi lên trước ôm cổ nam nhân, cọ cọ chóp mũi y, “Anh thích về sau cũng chỉ mặc cho anh xem, không bao giờ cho người khác nhìn."
Kỳ Phong nửa ngày mới hừ một tiếng, xem như ngầm thừa nhận, thê tử của y cuối cùng là đối với người chồng là y còn có chút lương tâm.
Hai người dán trán vào nhau, hô hấp cực nóng phun vào chóp mũi nhau, Lạc Khâu Bạch vươn tay vuốt ve ngón áp út trên tay trái đã không lưu lại giới ngân của nam nhân, trong lòng đột nhiên hạ một quyết định, “Phong Phong, nếu hôm nay emđược thưởng, anh thưởng cho em đi?"
Kỳ Phong cúi đầu liếm liếm bờ môi của hắn, “Em muốn cái gì?"
Lạc Khâu Bạch nhướng mày mỉm cười, “Bí mật, chờ đến khi công bố kết quả emsẽ nói cho anh biết."
Kỳ Phong hiếm thấy nở nụ cười một chút, trong ánh mắt thâm thúy mang theo ôn nhu, “Được, nếu em đoạt giải, anh sẽ đưa cho em một phần lễ vật, nếu không đoạt giải, em phải đưa cho anh một phần lễ vật."
“Uy, không được thưởng đã thực thảm, anh hoàng thế nhân muốn em tặng lễ vật?" Lạc Khâu Bạch bật cười trừng y liếc mắt một cái.
“Sẽ không, người của Kỳ Phong anh không có khả năng không sánh bằng hai dã nam nhân."
Kỳ Phong dị thường nghiêm túc đứng đắn nói ra lời này, tự động đem Mạnh Lương Thần cùng Diệp Thừa đưa về hàng ngũ"Dã nam nhân", dù sao nam nhân mà ythấy gần gũi quá mức với thê tử tất cả đều không phải thứ tốt, tất cả đều là đối tượng y canh phòng nghiêm ngặt tử thủ.
Một câu dẫn tới Lạc Khâu Bạch cười ha ha, lúc này bên cạnh Đoàn Đoàn ôm Phong Phong béo chạy xuống, liếc mắt một cái liền thấy được ba ba mặc vào tây trang trắng, lúc này hưng phấn chạy tới nói, “"Oa! Ba ba… Hảo suất!"
Tiểu tử kia khuôn mặt đỏ bừng, mở to mắt to, giống tiểu động vật không an phận bên người Lạc Khâu Bạch đổi tới đổi lui, trong lòng ngực của nó Phong Phong béo"Miêu nha miêu nha" hai tiếng nhảy xuống, chạy theo Đoàn Đoàn, hai tiểu tử kia nháy mắt làm toàn bộ phòng khách khí thế ngất trời.
Lạc Khâu Bạch một phen ôm lấy tiểu tử kia, “Đoàn Đoàn hôn ba hai cái, cho ba ba chút vận may, chờ buổi tối trở về, chúng ta cùng Phong Phong lấy lễ vật được không?"
“Ân ân!" Tiểu tử kia cười híp mắt, mặt bánh bao dùng sức gật đầu, hai tiểu thịt ôm cổ ba ba, dùng sức hôn vài cái, còn cố ý phát ra thanh âm “Mua", lảm nhảm, “Đoàn Đoàn ngô… Muốn hôn vài cái, vận vận đều cấp ba ba."
Tiểu tử kia ngốc hồ hồ lam tất cả mọi người không nhịn được cười, dì Trương đứng ở bên cạnh cười trộm.
Thời gian không còn sớm, Kỳ Phong lái xe mang theo Lạc Khâu Bạch một đường đi đến hội trường.
Bởi vì hai người một người là minh tinh lớn tham dự cuộc đua, yêu cầu lên thảm đỏ, một người khác là đại diện công ty giải trí, không có nhiều hình thức như vậy, cho nên nhận thiệp mời thời gian không giống nhau, lúc này, Kỳ Phong đem xe chạy đến yến hội còn có một nơi phải ngừng lại.
Cửa đã có rất nhiều phóng viên cùng truyền thông ngồi xổm, ngọn đèn dầu đẹp mắt cùng đèn flash đan chéo, hiện trường tinh quang rực rỡ, phi thường náo nhiệt.
Kỳ Phong giúp Lạc Khâu Bạch chỉnh lý một chút cổ áo cùng tóc, “Anh không có tiện đi vào cùng em, chúng ta lát nữa gặp trong hội trường, nhớ rõ tuyệt đối không thể bại bởi Mạnh Lương Thần."
Lúc này đã có rất nhiều phóng viên vây lên, Lạc Khâu Bạch hiểu được Kỳ Phong vì hắn suy xét mới tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục.
Người nam nhân này tính tình có tái cổ quái ác liệt, nội tâm cũng mềm mại, chỉ cần là mình không thích , y cả đời cũng sẽ không làm, giống như vì hắn thoái nhượng đã biến thành một loại thói quen phát ra từ bản năng.
Lạc Khâu Bạch cảm động, không nói gì, trực tiếp trảo cà vạt Kỳ Phong thấu đi lên hôn lên bờ môi y.
Bên ngoài lóe ra ngọn đèn, bọn họ đã bị vây quanh, nhưng lúc này trước mắt hắn chỉ có Kỳ Phong, những thứ khác đã không quan tâm.
Kỳ Phong thực khoái kịp phản ứng, dùng sức đem Lạc Khâu Bạch đặt ở lưng ghế dựa đoạt lại quyền chủ động, hai người gắn bó như môi với răng, cực nóng lại điên cuồng hôn lên, tiếng nước chậc chậc vang lên, hôn hoàn tất, môi Lạc Khâu Bạch yên hồng, thở hồng hộc.
Rất nhiều phóng viên đã bắt đầu xao cửa sổ, Lạc Khâu Bạch thật sâu nhìn Kỳ Phong liếc mắt một cái, cười nói, “Nhớ rõ anh đã đáp ứng, em sẽ đến lấy lễ vật."
Nói xong lời này, hắn đẩy ra cửa xe, nghênh đón tinh quang cùng đèn flash rực rỡ, ngẩng đầu ưỡn ngực bước lên thảm đỏ.
Thảm đỏ hai bên tụ tập rất nhiều fan, tất cả đều quơ đèn huỳnh quang cùng bảng loang loáng, hưng phấn thét chói tai : “Khâu Bạch! Khâu Bạch!"
Fan xé rách cổ họng lại bính lại khiêu, có chút kích động rơi nước mắt, Lạc Khâu Bạch cười phất tay, nện bước thong dong, thành thạo.
Thanh âm trào dâng của MC vang lên: “Hiện tại đang đi tới chính là người được chọn làm ảnh đế, ‘Thu thị vương’ cùng ‘Ông vua phòng vé’, một năm trước cậu ấy cùng《 Tà dương ca 》được Cách Lâm trao giải tân nhân xuất sắc nhất, dùng thời gian một năm ngắn ngủi, liên tục đóng《 Chiến tranh sử thi 》《 Công phu chi hồn 》 hai bộ phim quốc tế lớn cao hàm kim lượng, trở thành nam diễn viên dưới 30 tuổi duy nhất xâm nhập ảnh đàn quốc tế, hiện tại cậu ta lại lấy 《 Manh âm 》 ngóc đầu trở lại, hướng về ảnh đế khởi xướng đánh sâu vào, fan nói cho tôi biết tên của cậu ấy, cậu ấy chính là ——!"
“Lạc Khâu Bạch! ! !"
Điên cuồng hò hét phía chân trời, đèn flash thiểm thành một mảnh, Lạc Khâu Bạch bị MC mời lên đài, “Khâu Bạch đối với giải thưởng lúc này đây có tin tưởng không? Hiện tại tâm tình như thế nào, có cái gì muốn nói không?"
Màn ảnh vào giờ khắc này toàn bộ nhắm ngay hắn, trước kia Lạc Khâu Bạch đối mặt điều này, còn sẽ khẩn trương lòng bàn tay đổ mồ hôi, mà hiện tại hắn cười nói, “Hiện tại điều duy nhất tôi muốn nói chính là, giải thưởng Cách Lâm tôi không chuẩn bị tốt lời kịch, lần này cố ý ở nhà khổ luyện một phen hy vọng có cơ hội có thể phát huy công dụng."
Một câu khôi hài hài hước đưa tới toàn trường một mảnh tiếng cười, không khí nháy mắt càng thêm thân thiện, MC theo đuổi không bỏ, “Lúc này đây cùng đối tượng scandal Mạnh Lương Thần cùng bạn tốt nhiều năm Diệp Thừa đồng thời được đề cử, cậu có lòng tin đánh bại bọn họ không, giờ phút này đối với bọn họ muốn nói cái gì?"
Vấn đề này có thể xem như xảo quyệt, toàn thế giới ai cũng biết Mạnh Lương Thần là đồng tính luyến ái, đã từng thích Lạc Khâu Bạch, mà Diệp Thừa lại là bạn tốt của hắn, lúc này trả lời hơi có vô ý, có khả năng bị người nắm bím tóc, nhưng Lạc Khâu Bạch một chút cũng không khẩn trương, ngược lại buồn cười một tiếng nói, “Tôi chúc nhị vị lên đài ngàn vạn lần không cần giống tôi căng thẳng quên lời kịch, nên đánh sao nhỏ liền đánh sao nhỏ, dù sao lên đài không ai thấy được."
Một câu tứ lạng bạt thiên cân, cà phóng viên xảo quyệt đều không nhịn được cười, fan càng kích động mà ngao ngao thét chói tai, lúc này trong đám người một mảnh xôn xao, có người quát to một tiếng “Mạnh Lương Thần cùng Diệp Thừa đến!" Tiếp toàn bộ thảm đỏ nhấc lên cao trào.
Chỉ thấy Mạnh Lương Thần cùng Diệp Thừa thật sự một trước một sau đi tới, phía sau bọn họ còn đi theo Sâm Xuyên hồi lâu không thấy, Tô Lệ Mân, còn có thành viên đoàn phim, bọn họ cười phất tay với Lạc Khâu Bạch, ba ảnh đế được đề cử hai năm sau hội tụ, đèn loang loáng điên cuồng lóe ra.
Lạc Khâu Bạch bật cười một tiếng, Diệp Thừa một cái bước xa chạy tới trước mặt hắn, anh ta hôm nay mặc âu phục xanh biếc khổng tước, cả người tư thế oai hùng bừng bừng, ôm bả vai hắn, “Hôm nay ai làm ảnh đế thì mời khách, Khâu Bạch tôi nhất định phải ăn một bữa ăn của cậu!"
Lạc Khâu Bạch ha ha mỉm cười, đưa tay tạp bả vai anh ta một chút, lúc này Mạnh Lương Thần đi tới, hắn ta mặc lễ phục màu đen, trầm ổn cẩn thận, “Khâu Bạch, còn nhớ rõ chúng ta đã đánh cuộc không? Anh cũng sẽ không tùy tiện nhận thua, tiền mời đều chuẩn bị tốt."
“Vậy đã định, hôm nay bữa cơm này ai cũng đừng cùng tôi đoạt." Lạc Khâu Bạch cười ôm bả vai hai người, mọi người ồn ào, như hảo huynh đệôm chầm bọn họ, ân cừu mỉm cười, khoái môn vang lên, giờ khắc này dừng lại hình ảnh vĩnh hằng.
Bên cạnh tiểu cô nương kích động mặt đỏ tai hồng, thét chói tai liên tục, không ngừng hô “Manh chết!"
Cùng lúc đó, internet trực tiếp điên cuồng.
“Có một loại yêu tên là buông tay, Mạnh Lạc đảng tỏ vẻ tan nát cõi lòng, anh anh anh "
“Hôm nay tôi mới phát hiện mình không phải theo phe Diệp Lạc, mà là phe khuê mật, hảo hữu ái!"
“Nhiều năm cháu dâu chịu đựng mẹ chồng, phe Kỳ Lạc quá cường tráng, này toan thích quả thực không thể tin được!"
…
Sau khi lên thảm đỏ tinh quang rạng rỡ xong, lễ trao giải lập tức bắt đầu, Lạc Khâu Bạch ngồi vào vị trí an vị, phía sau là Diệp Thừa, Mạnh Lương Thần, còn có Sâm Xuyên, Tô Lệ Mân cùng vài người quen, bên cạnh là nhân viên chủ chế《 Manh âm 》, ghế trốngbêntrái hắn là vị trí đạo diễn, vị trí này vốn thuộc về Hàn Chiêu, hiện giờ anh tađược đề cử nhiều giải thưởng như vậy cũng không xuất hiện, tất cả mọi người biết có lẽ cả đời này đều không có khả năng chờ anh ta xuất hiện.
Lạc Khâu Bạch nhìn thấy tờ giấy dán hai chữ"Hàn Chiêu", trong lòng không thể nói rõ là tư vị gì.
Hàn Chiêu người này tựa như một đoàn khói lửa, không có dấu hiệu đột nhiên xuất hiện, ánh lửa tản mát ra làm cho không có người nào có thể xem nhẹ, nhen nhóm trong lòng người khác đồng thời, cũng đem mình cháy hết, sinh mệnh nóng cháy ngắn ngủi như vậy, cuối cùng trong đêm đen lựa chọn tan thành mây khói.
Lúc này một bàn tay đột nhiên cầm tay hắn, Lạc Khâu Bạch hướng bên phải vừa quay đầu lại, rõ ràng là Kỳ Phong đang ngồi bên phải.
“Anh… đến từ khi nào, như thế nào ngồi chỗ này?" Các khách quý đặc biệt cùng minh tinh không nên ngồi cùng nhau, Lạc Khâu Bạch cực kỳ kinh ngạc, kinh hỉ giơ lên lông mày.
Kỳ Phong trong hội trường đen kịt một mảnh, lặng lẽ mà vuốt ve tay hắn, một thân tây trang phẳng phiu cao ngất sấn đến bên hắn, lúc này y lộ ra thực đạm ý cười, trong ánh mắt mang theo điểm giảo hoạt, “Anh thấy thảm đỏ xong rồi liền tiến vào, vừa rồi cùng người khác thay đổi vị trí."
Lạc Khâu Bạch bật cười, thừa dịp hiện trường kêu loạn hạ giọng nói, “Điều này cũng có thể loạn đổi? Anhkhông sợ trong chốc lát MC giới thiệu đọc sai tên của anh sao."
“Này quan trọng sao? Có người ngồi ở bên cạnh em, lúc lĩnh thưởng người thứ nhất ôm chầm em trọng yếu sao?" Kỳ Phong nhíu mày liếc hắn một cái, nghiêm trang chững chạc, nói như lẽ đương nhiên.
Người nam nhân này tổng là sẽ ở trong lúc vô ý nói ra lời kinh tâm động phách, Lạc Khâu Bạch cảm thấy mình như là bị đồ vật sắc bén hung hăng mà đánh trúng, nửa ngày mới thấp thấp nở nụ cười, trong một mảnh tối đen, nam nhân nắm chặt tay hắn.
Trên tay phải Lạc Khâu Bạch có một chiếc nhẫn cưới, tay trái Kỳ Phong lại rỗng tuếch, chỉ để lại giới ngân, hai người lúc người đến người đi vẫn luôn tay nhau, chiếc nhẫn lạnh lẽo bị nhiệt độ cơ thể uất nhiệt, Lạc Khâu Bạch hướng y nháy mắt mấy cái, “Làm thế nào đây, em đã không thể chờ đợi được muốn lễ vật buổi tối hôm nay."
Kỳ Phong không nhẹ không nặng hừ một tiếng, cuối cùng “Ân" một tiếng, khuôn mặt anh tuấn bị ngọn đèn đẹp mắt trên đài bao phủ, ánh mắt ôn nhu trước nay chưa có.
“Tôi nói hai người các người đủ rồi a, chọc mù mắt tôi, suy xét một chút cảm thụ của người đàn ông độc thân được không hả?" Mặt sau Diệp Thừa bắt đầu nhe răng, đưa tới tiểu phạm vi một mảnh cười vang, chung quanh một mảnh nhỏ cũng biết quan hệ của Kỳ Phong cùng Lạc Khâu Bạch cũng chỉ kém một hình thức mà thôi.
Lúc này âm nhạc vang lên, lễ trao giải chính thức bắt đầu, kết thúcphần bước lên thảm đỏ dài dòng xong, giải thưởng hoá trang xuất sắc nhất linh tinh nhàm chán xong, trước hết ban phát giải thưởng là đạo diễn xuất sắc nhất.
Khách quý trao giải đi lên đài, một khắc mở phong thư kia, trên mặt lộ ra biểu tình tiếc hận, “Có lẽ giải thưởng này tới có chút muộn, nhưng vẫn là cầu nguyện anh ấytrên thiên đường hạnh phúc, nhượng phim điện ảnh của anh ấy tiếp tục cảm động thế nhân, đạo diễn xuất sắc nhất, hoàn toàn xứng đáng Hàn Chiêu."
Tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên, hiện trường một mảnh sầu não cùng thổn thức, ngoại giới thuyết pháp là Hàn Chiêu táng thân với một hồi tai nạn xe cộ ngoài ý muốn, không ai biết anh ta chân chính xảy ra chuyện gì.
Khi màn hình lớn bắt đầu truyền phát tin ngoài lề của《 Manh âm 》, anh ta một bên ho khan một bên sửa chữa kịch bản, vội trước vội sau, hiện trường vang lên tiếng khóc nức nở, cả hốc mắt Lạc Khâu Bạch đều có chút chua xót.
Trên phim, Hàn Chiêu tuyệt đối là thiên tài, anh ta bắt được góc độ nhân tính, góc độ nhuần nhuyễn như vậy, khi anh ta chết còn không đến 30 tuổi, có lẽ anh ta sai, nhưng anh ta không có giống vận mệnh nguyền rủa mà cúi đầu, dùng phương thức tự mình hủy diệt, trước 30 tuổi kết thúc sinh mệnh, lửa khói ban ngày làm đau đớn thần kinh người khác.
Đến nay cảnh sát không có tìm được thi thể Hàn Chiêu, Lạc Khâu Bạch ngược lại tình nguyện tin tưởng anh ta còn sống, dù sao Hàn Chiêu là nam nhân khôn khéo như vậy, hắn không tin cứ như vậy táng thân trong biển lửa.
Cuối cùng là nhân viên công tác《 Manh âm 》vinh dựdẫn dắt phần này, đây là chiếc cúp đầu tiên Hàn Chiêu ở quốc nội đạt được, cũng như là chiếc cúp cuối cùng.
Không khí sầu não qua đi, MC khôi hài hài hước làm hiện trường một lần nữa náo nhiệt lên, liên tiếp trao giải thưởng, tuôn ra vài lưu ý, coi như là kinh hỉ liên tục, thẳng đến tới cuộc đua ảnh đế cùng diễn viên, không khí mới chính thức tiến vào gay cấn.
Khi khách quý đọc tênnữ chính xuất sắc nhất, Lạc Khâu Bạch đã không còn nghĩ đến gì khác.
Nói không khẩn trương đều là gạt người, tham dự cuộc đua Diệp Thừa cùng Mạnh Lương Thần vô luận người nào đều cũng đủ thực lực, mà giải thưởng này đối với Lạc Khâu Bạch lại không có ý nghĩa giống nhau, không phải hắn coi trọng cúp, mà là chờ mong có cúp, hắn muốn hướng Kỳ Phong nhận lễ vật kia.
Nữ chính chảy nước mắt đi xuống sân khấu, âm nhạc trào dâng lại chiêng trống rùm beng vang lên, cuối cùng áp trục, giải nam chính xuất sắc nhất vạn chúng chờ mong rốt cục bắt đầu, tiết tấu nhịp trống như là đập vào trong lòng, đem tâm tình mọi người đều kéo tới cực điểm.
Màn ảnh lúc này lướt qua mặt mỗi người, tim Lạc Khâu Bạch bùm bùm khiêu, trong lòng bàn tay đều thấm xuất mồ hôi.
“Cuộc đua ảnh đế năm nau thật đúng là kịch liệt trước nay chưa từng có a, rốt cuộc là Mạnh Lương Thần cự phách uy tín lâu năm, hay là diễn hay màhát thì giỏi, nhân khí bùng nổ Diệp Thừa?"
Thanh âm của MC vang lên, màn ảnh theo lời anh ta nói di động đến trên mặt hai người, “Hay là nhân tài mới xuất hiện của chúng ta, xâm nhập quốc tế Lạc Khâu Bạch?"
Lúc này màn ảnh dừng ở trên người Lạc Khâu Bạch, hắn cười gật gật đầu, chợt nghe MC kinh ngạc lại khôi hài nói, “Ai nha, ngồi ở bên người Khâu Bạch chúng ta không phải là Kỳ Phong tiên sinh sao? Bọn họ giống như mặc quần áođôi loại chuyện này tôi sẽ nói ra sao?"
Nữ MC lập tức nói tiếp, “Kính nhờ, anh đã nói ra, tôi nghĩ dưới đài có không ít tiểu cô nương muốn bắt đầu hét lên."
Quả nhiên mặt sau khán đài rất nhiều tiếng thét cơ hồ muốn ném đi toàn bộ nóc nhà, Kỳ Phong mặt không đổi sắc đối với màn ảnh gật gật đầu, Lạc Khâu Bạch cười liếc y một cái, ánh mắt hai người giao triền, một màn này bị phóng đại vô hạn thật lớn trên màn ảnh, nháy mắt đồng bộ internet trực tiếp điên truyền.
Lúc này ngọn đèn tối sầm xuống dưới, khách quý lên đài, “Hôm nay ảnh đế đến tột cùng thuộc về ai, thỉnh mọi người trước tiên nhìn một đoạn VCR."
Hình ảnh chuyển, là Mạnh Lương Thần ôm quần áo người yêu tuyệt vọng quỳ xuống đất, lúc này chiến hỏa vang lên, Diệp Thừa một thân hắc y cùng một chúng lệ quỷ chém giết cùng một chỗ, ánh mắt quyết tuyệt tàn nhẫn, âm nhạc điên cuồng ồn ào vang lên sóng lớn, tiếng rít bén nhọn, hết thảy quy về bình tĩnh, hiện trường một mảnh tối đen, lúc này chợt nghe có người ôn nhu lại tà ác nói, “Uy, cậu tin tưởng thanh âm sẽ giết người sao?"
“A ——!" Một tiếng nữ nhân thét chói tai, ngọn đèn toàn trường đột nhiên sáng lên, Lạc Khâu Bạch quần áo bạch y, chậm rãi quay đầu lại, bên chân nằm một khối thi thể, trong ánh mắt chứa đầy nước mắt tuyệt vọng, nhưng miệng lại cuồng loạn cười to.
Âm nhạc chiêng trống rùm beng lần thứ hai vang lên, khách quý mở ra phong thư.
Lạc Khâu Bạch nhắm mắt lại thâm hút một hơi, hắn hết thảy đều bại lộ dưới màn ảnh, lúc này Kỳ Phong gắt gao cầm tay hắn, như cho hắn sức mạnh.
“Đêm nay nam chính xuất sắc nhất là —— "
“《 Manh âm 》, Lạc Khâu Bạch!"
Hiện trường sôi trào lên, nhấc lên phô thiên cái địa, tất cả mọi người hoan hô với Lạc Khâu Bạch, trong lúc nhất thời toàn bộ hội trường đều đứng lên, vỗ tay sấm dậy.
Lạc Khâu Bạch đứng lên, đầu tiên là phác đi lên gắt gao ôm Kỳ Phong, hiện trường vang lên một mảnh thét chói tai, Mạnh Lương Thần hướng hắn trừng mắt nhìn, lần đầu tiên đối với hai người lộ ra nụ cười vô cùng chân thành, “Khâu Bạch, em thắng, nhanh đi lên đi."
Diệp Thừa không ngừng huýt sáo, quả thực so với chính mình đoạt giải còn vui vẻ hơn, phác đi lên ôm bả vai Lạc Khâu Bạch, vươn tay hướng về phía người xem một bên phất tay một bên la, “Khâu Bạch! Khâu Bạch!"
Mọi người đi theo anh ta đồng thời hô, toàn bộ trong đại sảnh quanh quẩn tên Lạc Khâu Bạch, giờ khắc này thời đại của hắn rốt cục đã đến!
Lúc này thanh âm của MC cũng vang lên, “Lạc Khâu Bạch bằng vào diễn xuất nhân cách phân liệt tại《 Manh âm 》, đạt được giải nam chính xuất sắc nhất, đây là lần đầu tiên cậu ấy tại Kim Ngưu được đề cử, cũng là lần đầu tiên được cúp, cậu ấy trở thành người trong 30 năm, ảnh đế trẻ tuổi nhất được giải Kim Ngưu, phần vinh quang này đáng giá ghi khắc!"
Âm nhạc rộng lớn tượng trưng cho vinh dự vang lên.
“Kỳ Phong, chờ em." Lạc Khâu Bạch cười cầm tay Kỳ Phong, xoay người hướng về sân khấu ngọn đèn rực rỡ.
Kỳ Phong đứng ở tại chỗ, nhìn thê tử từng bước một đi lên cầu thang tượng trưng cho giấc mộng cùng vinh quang hồng sắc, liền như tại hôn lễ trên giáo đườngnăm đó, đi từng bước một về phía mình.
Đứng ở giữa sân khấu, Lạc Khâu Bạch nắm tiểu kim nhân, hít một hơi.
“Xin lỗi… Tôi quên lời kịch, rõ ràng đã học rất nhiều lần."
Đưa tới dưới đài một mảnh tiếng cười, tức giận nháy mắt trở nên nhiệt liệt lại thoải mái.
“Trước kia có người nói với tôi, Lạc Khâu Bạch cậu không thích hợp với giới giải trí, tôi không tin, chỉ diễn vai phụ, tôi cũng không tin. Diễn viên nhỏ bé không thể lộ diện không thế có lời kịch có thể đi đến hiện tại, tôi dùng 6 năm, 6 năm này náo nhiệt có, hung hăng té ngã cũng có, nhiều lần tôi cho là mình đã xong, phải triệt để rời đi màn ảnh tôi nhiệt tình yêu thương, nhưng không, cám ơn mọi người ủng hộ tôi, cổ vũ tôi."
“Cám ơn mỗi người trong đoàn phim《 Manh âm 》, cám ơn đạo diễn Hàn Chiêu, không có kịch bản của anh ấy sẽ không có Lạc Khâu Bạch ngày hôm nay đứng ở chỗ này lấy giải thưởng. Đương nhiên, tôi rất muốn cảm tạ người yêu của tôi."
Hiện trường bởi vì một câu nói kia một mảnh ồ lên, Lạc Khâu Bạch nhìn chăm chú vào Kỳ Phong dưới đài, nhìn khuôn mặt anh tuấn kiên nghị, cười nói, “Đúng, chính là người yêu của tôi."
“Người yêu của tôi không thích nói chuyện, lại không hề bảo lưu cô vũ tôi, anh ấy có thể ném hết thảy vì tôi mà đến Mỹ, có thể không chấp tính mạng mà cứu tôitrong nước lửa, anh ấy là nam nhân tốt nhất trên thế giới, tôi không nghĩ sẽ đem anh ấy trốn trốn tránh tránh, tôi muốn quang minh chính đại dắt tay anh ấy đứng dưới ánh mặt trời."
“Cho nên trước khi tới nơi này, anh ấy đáp ứng tôi nếu như có thể đoạt giải sẽ đưa tôi một phần lễ vật, hiện tại chính là lúc tôi đòi lấy lễ vật."
Nói xong hắn dưới ánh mắt khiếp sợ của toàn trường, mỉm cười thong dong nhìn Kỳ Phong, như là vượt qua thiên sơn vạn thủy, gằn từng tiếng nói, “Anh nguyện ý đem lễ vật cả đời tặng cho em không, Kỳ Phong tiên sinh?"
Hiện trường tĩnh mịch ngắn ngủn mấy chục giây, tiếp Diệp Thừa cùng Mạnh Lương Thần đứng lên vỗ tay, toàn trường bộc phát ra tiếng thét chói tai cùng vỗ tay, đèn loang loáng nối thành một mảnh, giờ khắc này ban đêm cũng giống như ban ngày.
Kỳ Phong luôn luôn mặt không đổi sắc trên mặt lần đầu tiên hiện lên kinh ngạc, lúc mọi người hoan hô cùng ồn ào, y nhìn Lạc Khâu Bạch dưới tinh quang rực rỡ, trong tim gắt gao cuộn mình, giờ khắc này trong óc hoàn toàn rỗng, thẳng đến khi Lạc Khâu Bạch từ dưới đài đi xuống, gắt gao ôm chầm trụ y, y mới hồi phục tinh thần lại.
Dưới hàng vạn hàng nghìn ngọn đèn dầu, thê tử của y cho y một phần lễ vật thiên đại, y nói muốn đường đường chính chính đem Lạc Khâu Bạch giới thiệu cho mọi người, mà nguyện vọng này lại bị thực hiện trước.
Một đêm này, Lạc Khâu Bạch cùng Kỳ Phong công khai xuất quỹ, giống như một quả bom kinh thiên, đàn tinh đều ảm đạm thất sắc.
Tinh quang rực rỡ, hoa tươi, tiếng vỗ tay, người bên cạnh, giờ khắc này vĩnh viễn khắc ghi.
Lời của editor: Còn 1 chương là hết chính văn!
Một tháng sau,《 Công phu chi hồn 》 chính thức chiếu phim, làphim lớn quốc tế thứ hai của Lạc Khâu Bạch, hắn vẫn là nam chính hoàn toàn xứng đáng, ánh mắt tự nhiên kiếm túc kinh động phòng bán vé, ngày đầu tiên chiếu bán hơn 5000 vạn, tất cả mọi người cười xưng Lạc Khâu Bạch đã không chỉ là “Thu thị vương", còn là “Ông vua phòng bán vé " đạo diễn ưu ái nhất, quả thực diễn cái gì hồng cái gì, thế cường thịnh thế không thể đỡ.
Kết thúc đợt tuyên truyển dài lâu, Lạc Khâu Bạch rốt cục có một đoạn ngày nghỉ thanh nhàn, hắn từ chối mười mấy hợp đồng quảng cáo, chỉ chọn hai ba phim sáu tháng cuối năm mới quay, triệt để cho mình nghỉ ngơi, chuẩn bị không có việc gì ở nhà đùa đùa nhi tử, Phong Phong béo lanh lợi.
Nhưng khi hắn rốt cục rảnh, Kỳ Phong lại đột nhiên không thấy bóng dáng, trước kia y đối với công tác của Lạc Khâu Bạch cực độ chán ghét, nói hắn có công tác quên chồng, không tuân thủ nữ tắc, không hiền lành linh tinh loạn thất bát tao mê sảng, nhưng một đoạn thời gian gần đâyy lại xuất quỷ nhập thần, không về nhà thì thôi, Lạc Khâu Bạch truy vấn cũng chỉ nói công tác rất bận, nếu tái truy vấn, ysẽ phát giận, sau đó nóng nảy đi lên lại gặm lại cắn, thẳng đến khi gây sức ép đến khi Lạc Khâu Bạch không sức lực mới bỏ qua.
Liên tiếp mấy lần như vậy, Lạc Khâu Bạch cảm thấy mình đã giống lão niên, thận hư chân nhuyễn, eo mỏilưng đau, cả dì Trương cũng nhịn không được nói “Lạc thiếu gia, người trẻ tuổi cũng phải kiềm chế chút, phá thậnlà chuyện cả đời, đến uống một chén canh bò tiên bổ đi."
Nói xong bàchọc mặt Đoàn Đoàn, để Lạc Khâu Bạch uống một chén lớn.
Lúc Kỳ Phong cười quỷ dị, tiểu tử kia vẻ mặt tham ăn lại tò mò hỏi “Ba ba cái gì gọi là canh bò tiên? Đoàn Đoàn cũng muốn uống", Lạc Khâu Bạch triệt để buông tha truy vấn.
Đại điểu quái con mẹ nó anhthích làm gì liền làm gì đi, lão tử mông đau, không quản!
Sau đó, Kỳ Phong vẫn không thấy bóng người, cũng không biết đang đùa cái gì miêu nị. Lạc Khâu Bạch ở nhà nhàn không có chuyện gì, tìm Trịnh Hoài Giang nhìn kịch bản, nhân gia nói “Cậu cũng không phải người Tinh Huy, 《 Công phu chi hồn 》 đều quay xong, tôi còn chuyện gì đâu", Lạc Khâu Bạch nổi giận trong bụng, lại hẹn Diệp Thừa đi ra uống cà phê, kết quả người này trực tiếp nói một câu “Cậu nghỉ lại không tha lão tử, đừng kéo thêm cừu hận", tiếp răng rắc một tiếng liền cúp điện thoại của hắn.
Lạc Khâu Bạch dùng sức nhe răng với màn hình, không rõ mình tại sao lại đột nhiên thànhngười nhàn rỗi nhất trên toàn thế giới, rơi vào đường cùng, hắn chỉ có thể mỗi ngày mang theo Đoàn Đoàn cùng Phong Phong béo ăn ngủ, ngủ ăn, nửa tháng, hai tiểu tử kia cả hắn đều dưỡng béo một vòng lớn.
Cũng vừa lúc đó, Lạc Khâu Bạch nhận được một tin tức tốt, giải thưởng Kim Ngưu thứ 43 quả nhiên đúng hạn tới.
Kim Ngưu trong giới giải trí địa vị số một, vinh dự đại biểu ảnh đàn Hán Ngữ cao nhất, cùng Cách Lâm xưng song hùng, nhưng so với Cách Lâm phân lượng còn nặng hơn, có thể nói có thể được giải thưởng tiêu kim nhân trong Kim Ngưu là phương hướng của rất nhiều diễn viên cả đời cố gắng, hàm kim không cần nói cũng biết.
Năm nay giải thưởng cạnh tranh kịch liệt, không chỉ có đầu tư thượng triệu, cũng có đại chế tác chúng tinh tập hợp lại, mà 《 Manh âm 》phim lấy đề tài tâm lý học phạm tội, phí tổn cơ hồ là chỉ là số lẻ với người khác, xông ra ôm chặt, đạt được 6 đề cử phim truyện xuất sắc nhất, đạo diễn xuất sắc nhất.
Lạc Khâu Bạch cũng bởi vì bộ phim điện ảnh này, đạt được đề cử nam chính xuất sắc nhất, ứng chứng Mạnh Lương Thần đặt cược, mà đồng thời nhập vây danh sách hấp dẫn kịch tính.
Lạc Khâu Bạch ——《 Manh âm 》
Diệp Thừa ——《 Cố đô mật thám 》
Mạnh Lương Thần ——《 Yêu quay đầu 》
3 người được đề cử, toàn bộ đã từng tham diễn《 Tà dương ca 》cực thịnh một thời, đã từng hợp tác hiện giờ là đối thủ, hơn nữa 3 người không rõ quan hệ, đưa tới một mảnh oanh động, cuộc đua nam chính xuất sắc nhất cũng thành tiêu điểm vạn chúng chờ mong lần này của Kim Ngưu.
Vốn là Lạc Khâu Bạch với giải thưởng thực đạm, nhưng hiện giờ cùng Mạnh Lương Thần đánh cuộc, hắn sẽ hoàn toàn tin tưởng, trước tiên chuẩn bị tốt quần áo điển lễ. Ai tưởng đến Kỳ Phong nghe nói bọn họ đánh cuộc xong, sau đó hành tung xuất quỷ nhập thần, mỗi ngày chạy về nhà, còn đem quần áo Lạc Khâu Bạch đã sớm chuẩn bị tốt toàn bộ tịch thu, cố ý kêu chuyên gia thiết kế tây trang giá trị xa xỉ, nhan sắc cũng định rồi lại định, toàn diện, nghiêm cẩn nghiêm túc, quả thực so với Lạc Khâu Bạch đương sự còn để bụng hơn.
Cuối cùng Lạc Khâu Bạch rõ ràng giao hết chuyện cho Kỳ Phong đi làm, mình phủi tay chồng, dù sao với hắn mà nói mặc cái gì, dùng cái gì đều không hề gì, đồ có sang cũng không sánh bằng một mảnh tâm của Kỳ Phong, cho nên vô luận y chọn cái gì mình cũng không ý kiến.
Lễ trao giải thực nhanh đã tới , Kỳ Phong làm chủ tịch giải trí Lưu Bạch cũng được mời.
Ngày hôm nay, Lạc Khâu Bạch mặc vào tây trang màu trắng Kỳ Phong nhiều lần quyết định, đứng ở trước gương đeo nơ, tóc của hắn vuốt lên, lộ ra cái trán trơn bóng sung túc, một thân nam sĩ, phụ trợ hắn khí vũ hiên ngang, giơ tay nhấc chân ôn nhuận tiêu sái.
Cặp mắt xếch mang theo ý cười, từ trong gương nhìn lại Kỳ Phong phía sau, bình thường trên mặt không có gì lạ đã có mị lực làm người khác dịch không khai tầm mắt.
Người nam nhân này là đồ trân quý của y, giống mỹ ngọc mỗi ngày chà lau, giống như toàn thế giới chỉ có mộtmình mình biết hắn tốt, cái loại tâm tư giấu ở trong long này, muốn nói cho toàn thế giới, lại sợ toàn thế giới mơ ước mãnh liệt, tựa như hiện tại, Lạc Khâu Bạch trước mắtlàm y căn bản không khai tầm mắt, thậm chí hiện tại liền muốn khóa hắn, không cho bất luận kẻ nào thấy.
“Như thế nào, có phải em rất suất không, đem Kỳ lão bản đều nhìn ngốc?" Lạc Khâu Bạch hướng Kỳ Phong trừng mắt nhìn, cười quay đầu lại.
Kỳ Phong mặc quần áo giống Lạc Khâu Bạch, chẳng qua hai người một bạch một hắc, nhưng quần áo mặc ở trên người không xinh đẹp bằng thê tử. Ynghiêng đầu, trên mặt hiện lên một tia mất tự nhiên, qua hơn nửa ngày mới cứng rắn mở miệng, “… Coi như vậy đi."
Phải biết Kỳ Phong luôn luôn khẩu thị tâm phi, thích cũng sẽ không nói thẳng ra, ngược lại sẽ thực không được tự nhiên nói ra để che dấu nội tâm, hiện giờy không phát giận, ngược lại nói “Coi như vậy đi", kia cùng “Thực thích" ý tứ cũng không kém là bao nhiêu.
Lạc Khâu Bạch kinh ngạc nhíu lông mày, “Anh thật sự thích như vậy?"
“… Em thực phiền." Kỳ Phong gian nan đem tầm mắt chuyển sang một bên, trên mặt hơi hơi hiện lên một tia ngượng ngùng, ngũ quan cùng thân thể cường tráng cao đại, có một loại phản cảm phi thường vi diệu.
Lạc Khâu Bạch thấp giọng nở nụ cười, càng cười càng lớn, chờ đến khi Kỳ Phong rốt cục muốn tức giận, hắn đi lên trước ôm cổ nam nhân, cọ cọ chóp mũi y, “Anh thích về sau cũng chỉ mặc cho anh xem, không bao giờ cho người khác nhìn."
Kỳ Phong nửa ngày mới hừ một tiếng, xem như ngầm thừa nhận, thê tử của y cuối cùng là đối với người chồng là y còn có chút lương tâm.
Hai người dán trán vào nhau, hô hấp cực nóng phun vào chóp mũi nhau, Lạc Khâu Bạch vươn tay vuốt ve ngón áp út trên tay trái đã không lưu lại giới ngân của nam nhân, trong lòng đột nhiên hạ một quyết định, “Phong Phong, nếu hôm nay emđược thưởng, anh thưởng cho em đi?"
Kỳ Phong cúi đầu liếm liếm bờ môi của hắn, “Em muốn cái gì?"
Lạc Khâu Bạch nhướng mày mỉm cười, “Bí mật, chờ đến khi công bố kết quả emsẽ nói cho anh biết."
Kỳ Phong hiếm thấy nở nụ cười một chút, trong ánh mắt thâm thúy mang theo ôn nhu, “Được, nếu em đoạt giải, anh sẽ đưa cho em một phần lễ vật, nếu không đoạt giải, em phải đưa cho anh một phần lễ vật."
“Uy, không được thưởng đã thực thảm, anh hoàng thế nhân muốn em tặng lễ vật?" Lạc Khâu Bạch bật cười trừng y liếc mắt một cái.
“Sẽ không, người của Kỳ Phong anh không có khả năng không sánh bằng hai dã nam nhân."
Kỳ Phong dị thường nghiêm túc đứng đắn nói ra lời này, tự động đem Mạnh Lương Thần cùng Diệp Thừa đưa về hàng ngũ"Dã nam nhân", dù sao nam nhân mà ythấy gần gũi quá mức với thê tử tất cả đều không phải thứ tốt, tất cả đều là đối tượng y canh phòng nghiêm ngặt tử thủ.
Một câu dẫn tới Lạc Khâu Bạch cười ha ha, lúc này bên cạnh Đoàn Đoàn ôm Phong Phong béo chạy xuống, liếc mắt một cái liền thấy được ba ba mặc vào tây trang trắng, lúc này hưng phấn chạy tới nói, “"Oa! Ba ba… Hảo suất!"
Tiểu tử kia khuôn mặt đỏ bừng, mở to mắt to, giống tiểu động vật không an phận bên người Lạc Khâu Bạch đổi tới đổi lui, trong lòng ngực của nó Phong Phong béo"Miêu nha miêu nha" hai tiếng nhảy xuống, chạy theo Đoàn Đoàn, hai tiểu tử kia nháy mắt làm toàn bộ phòng khách khí thế ngất trời.
Lạc Khâu Bạch một phen ôm lấy tiểu tử kia, “Đoàn Đoàn hôn ba hai cái, cho ba ba chút vận may, chờ buổi tối trở về, chúng ta cùng Phong Phong lấy lễ vật được không?"
“Ân ân!" Tiểu tử kia cười híp mắt, mặt bánh bao dùng sức gật đầu, hai tiểu thịt ôm cổ ba ba, dùng sức hôn vài cái, còn cố ý phát ra thanh âm “Mua", lảm nhảm, “Đoàn Đoàn ngô… Muốn hôn vài cái, vận vận đều cấp ba ba."
Tiểu tử kia ngốc hồ hồ lam tất cả mọi người không nhịn được cười, dì Trương đứng ở bên cạnh cười trộm.
Thời gian không còn sớm, Kỳ Phong lái xe mang theo Lạc Khâu Bạch một đường đi đến hội trường.
Bởi vì hai người một người là minh tinh lớn tham dự cuộc đua, yêu cầu lên thảm đỏ, một người khác là đại diện công ty giải trí, không có nhiều hình thức như vậy, cho nên nhận thiệp mời thời gian không giống nhau, lúc này, Kỳ Phong đem xe chạy đến yến hội còn có một nơi phải ngừng lại.
Cửa đã có rất nhiều phóng viên cùng truyền thông ngồi xổm, ngọn đèn dầu đẹp mắt cùng đèn flash đan chéo, hiện trường tinh quang rực rỡ, phi thường náo nhiệt.
Kỳ Phong giúp Lạc Khâu Bạch chỉnh lý một chút cổ áo cùng tóc, “Anh không có tiện đi vào cùng em, chúng ta lát nữa gặp trong hội trường, nhớ rõ tuyệt đối không thể bại bởi Mạnh Lương Thần."
Lúc này đã có rất nhiều phóng viên vây lên, Lạc Khâu Bạch hiểu được Kỳ Phong vì hắn suy xét mới tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục.
Người nam nhân này tính tình có tái cổ quái ác liệt, nội tâm cũng mềm mại, chỉ cần là mình không thích , y cả đời cũng sẽ không làm, giống như vì hắn thoái nhượng đã biến thành một loại thói quen phát ra từ bản năng.
Lạc Khâu Bạch cảm động, không nói gì, trực tiếp trảo cà vạt Kỳ Phong thấu đi lên hôn lên bờ môi y.
Bên ngoài lóe ra ngọn đèn, bọn họ đã bị vây quanh, nhưng lúc này trước mắt hắn chỉ có Kỳ Phong, những thứ khác đã không quan tâm.
Kỳ Phong thực khoái kịp phản ứng, dùng sức đem Lạc Khâu Bạch đặt ở lưng ghế dựa đoạt lại quyền chủ động, hai người gắn bó như môi với răng, cực nóng lại điên cuồng hôn lên, tiếng nước chậc chậc vang lên, hôn hoàn tất, môi Lạc Khâu Bạch yên hồng, thở hồng hộc.
Rất nhiều phóng viên đã bắt đầu xao cửa sổ, Lạc Khâu Bạch thật sâu nhìn Kỳ Phong liếc mắt một cái, cười nói, “Nhớ rõ anh đã đáp ứng, em sẽ đến lấy lễ vật."
Nói xong lời này, hắn đẩy ra cửa xe, nghênh đón tinh quang cùng đèn flash rực rỡ, ngẩng đầu ưỡn ngực bước lên thảm đỏ.
Thảm đỏ hai bên tụ tập rất nhiều fan, tất cả đều quơ đèn huỳnh quang cùng bảng loang loáng, hưng phấn thét chói tai : “Khâu Bạch! Khâu Bạch!"
Fan xé rách cổ họng lại bính lại khiêu, có chút kích động rơi nước mắt, Lạc Khâu Bạch cười phất tay, nện bước thong dong, thành thạo.
Thanh âm trào dâng của MC vang lên: “Hiện tại đang đi tới chính là người được chọn làm ảnh đế, ‘Thu thị vương’ cùng ‘Ông vua phòng vé’, một năm trước cậu ấy cùng《 Tà dương ca 》được Cách Lâm trao giải tân nhân xuất sắc nhất, dùng thời gian một năm ngắn ngủi, liên tục đóng《 Chiến tranh sử thi 》《 Công phu chi hồn 》 hai bộ phim quốc tế lớn cao hàm kim lượng, trở thành nam diễn viên dưới 30 tuổi duy nhất xâm nhập ảnh đàn quốc tế, hiện tại cậu ta lại lấy 《 Manh âm 》 ngóc đầu trở lại, hướng về ảnh đế khởi xướng đánh sâu vào, fan nói cho tôi biết tên của cậu ấy, cậu ấy chính là ——!"
“Lạc Khâu Bạch! ! !"
Điên cuồng hò hét phía chân trời, đèn flash thiểm thành một mảnh, Lạc Khâu Bạch bị MC mời lên đài, “Khâu Bạch đối với giải thưởng lúc này đây có tin tưởng không? Hiện tại tâm tình như thế nào, có cái gì muốn nói không?"
Màn ảnh vào giờ khắc này toàn bộ nhắm ngay hắn, trước kia Lạc Khâu Bạch đối mặt điều này, còn sẽ khẩn trương lòng bàn tay đổ mồ hôi, mà hiện tại hắn cười nói, “Hiện tại điều duy nhất tôi muốn nói chính là, giải thưởng Cách Lâm tôi không chuẩn bị tốt lời kịch, lần này cố ý ở nhà khổ luyện một phen hy vọng có cơ hội có thể phát huy công dụng."
Một câu khôi hài hài hước đưa tới toàn trường một mảnh tiếng cười, không khí nháy mắt càng thêm thân thiện, MC theo đuổi không bỏ, “Lúc này đây cùng đối tượng scandal Mạnh Lương Thần cùng bạn tốt nhiều năm Diệp Thừa đồng thời được đề cử, cậu có lòng tin đánh bại bọn họ không, giờ phút này đối với bọn họ muốn nói cái gì?"
Vấn đề này có thể xem như xảo quyệt, toàn thế giới ai cũng biết Mạnh Lương Thần là đồng tính luyến ái, đã từng thích Lạc Khâu Bạch, mà Diệp Thừa lại là bạn tốt của hắn, lúc này trả lời hơi có vô ý, có khả năng bị người nắm bím tóc, nhưng Lạc Khâu Bạch một chút cũng không khẩn trương, ngược lại buồn cười một tiếng nói, “Tôi chúc nhị vị lên đài ngàn vạn lần không cần giống tôi căng thẳng quên lời kịch, nên đánh sao nhỏ liền đánh sao nhỏ, dù sao lên đài không ai thấy được."
Một câu tứ lạng bạt thiên cân, cà phóng viên xảo quyệt đều không nhịn được cười, fan càng kích động mà ngao ngao thét chói tai, lúc này trong đám người một mảnh xôn xao, có người quát to một tiếng “Mạnh Lương Thần cùng Diệp Thừa đến!" Tiếp toàn bộ thảm đỏ nhấc lên cao trào.
Chỉ thấy Mạnh Lương Thần cùng Diệp Thừa thật sự một trước một sau đi tới, phía sau bọn họ còn đi theo Sâm Xuyên hồi lâu không thấy, Tô Lệ Mân, còn có thành viên đoàn phim, bọn họ cười phất tay với Lạc Khâu Bạch, ba ảnh đế được đề cử hai năm sau hội tụ, đèn loang loáng điên cuồng lóe ra.
Lạc Khâu Bạch bật cười một tiếng, Diệp Thừa một cái bước xa chạy tới trước mặt hắn, anh ta hôm nay mặc âu phục xanh biếc khổng tước, cả người tư thế oai hùng bừng bừng, ôm bả vai hắn, “Hôm nay ai làm ảnh đế thì mời khách, Khâu Bạch tôi nhất định phải ăn một bữa ăn của cậu!"
Lạc Khâu Bạch ha ha mỉm cười, đưa tay tạp bả vai anh ta một chút, lúc này Mạnh Lương Thần đi tới, hắn ta mặc lễ phục màu đen, trầm ổn cẩn thận, “Khâu Bạch, còn nhớ rõ chúng ta đã đánh cuộc không? Anh cũng sẽ không tùy tiện nhận thua, tiền mời đều chuẩn bị tốt."
“Vậy đã định, hôm nay bữa cơm này ai cũng đừng cùng tôi đoạt." Lạc Khâu Bạch cười ôm bả vai hai người, mọi người ồn ào, như hảo huynh đệôm chầm bọn họ, ân cừu mỉm cười, khoái môn vang lên, giờ khắc này dừng lại hình ảnh vĩnh hằng.
Bên cạnh tiểu cô nương kích động mặt đỏ tai hồng, thét chói tai liên tục, không ngừng hô “Manh chết!"
Cùng lúc đó, internet trực tiếp điên cuồng.
“Có một loại yêu tên là buông tay, Mạnh Lạc đảng tỏ vẻ tan nát cõi lòng, anh anh anh "
“Hôm nay tôi mới phát hiện mình không phải theo phe Diệp Lạc, mà là phe khuê mật, hảo hữu ái!"
“Nhiều năm cháu dâu chịu đựng mẹ chồng, phe Kỳ Lạc quá cường tráng, này toan thích quả thực không thể tin được!"
…
Sau khi lên thảm đỏ tinh quang rạng rỡ xong, lễ trao giải lập tức bắt đầu, Lạc Khâu Bạch ngồi vào vị trí an vị, phía sau là Diệp Thừa, Mạnh Lương Thần, còn có Sâm Xuyên, Tô Lệ Mân cùng vài người quen, bên cạnh là nhân viên chủ chế《 Manh âm 》, ghế trốngbêntrái hắn là vị trí đạo diễn, vị trí này vốn thuộc về Hàn Chiêu, hiện giờ anh tađược đề cử nhiều giải thưởng như vậy cũng không xuất hiện, tất cả mọi người biết có lẽ cả đời này đều không có khả năng chờ anh ta xuất hiện.
Lạc Khâu Bạch nhìn thấy tờ giấy dán hai chữ"Hàn Chiêu", trong lòng không thể nói rõ là tư vị gì.
Hàn Chiêu người này tựa như một đoàn khói lửa, không có dấu hiệu đột nhiên xuất hiện, ánh lửa tản mát ra làm cho không có người nào có thể xem nhẹ, nhen nhóm trong lòng người khác đồng thời, cũng đem mình cháy hết, sinh mệnh nóng cháy ngắn ngủi như vậy, cuối cùng trong đêm đen lựa chọn tan thành mây khói.
Lúc này một bàn tay đột nhiên cầm tay hắn, Lạc Khâu Bạch hướng bên phải vừa quay đầu lại, rõ ràng là Kỳ Phong đang ngồi bên phải.
“Anh… đến từ khi nào, như thế nào ngồi chỗ này?" Các khách quý đặc biệt cùng minh tinh không nên ngồi cùng nhau, Lạc Khâu Bạch cực kỳ kinh ngạc, kinh hỉ giơ lên lông mày.
Kỳ Phong trong hội trường đen kịt một mảnh, lặng lẽ mà vuốt ve tay hắn, một thân tây trang phẳng phiu cao ngất sấn đến bên hắn, lúc này y lộ ra thực đạm ý cười, trong ánh mắt mang theo điểm giảo hoạt, “Anh thấy thảm đỏ xong rồi liền tiến vào, vừa rồi cùng người khác thay đổi vị trí."
Lạc Khâu Bạch bật cười, thừa dịp hiện trường kêu loạn hạ giọng nói, “Điều này cũng có thể loạn đổi? Anhkhông sợ trong chốc lát MC giới thiệu đọc sai tên của anh sao."
“Này quan trọng sao? Có người ngồi ở bên cạnh em, lúc lĩnh thưởng người thứ nhất ôm chầm em trọng yếu sao?" Kỳ Phong nhíu mày liếc hắn một cái, nghiêm trang chững chạc, nói như lẽ đương nhiên.
Người nam nhân này tổng là sẽ ở trong lúc vô ý nói ra lời kinh tâm động phách, Lạc Khâu Bạch cảm thấy mình như là bị đồ vật sắc bén hung hăng mà đánh trúng, nửa ngày mới thấp thấp nở nụ cười, trong một mảnh tối đen, nam nhân nắm chặt tay hắn.
Trên tay phải Lạc Khâu Bạch có một chiếc nhẫn cưới, tay trái Kỳ Phong lại rỗng tuếch, chỉ để lại giới ngân, hai người lúc người đến người đi vẫn luôn tay nhau, chiếc nhẫn lạnh lẽo bị nhiệt độ cơ thể uất nhiệt, Lạc Khâu Bạch hướng y nháy mắt mấy cái, “Làm thế nào đây, em đã không thể chờ đợi được muốn lễ vật buổi tối hôm nay."
Kỳ Phong không nhẹ không nặng hừ một tiếng, cuối cùng “Ân" một tiếng, khuôn mặt anh tuấn bị ngọn đèn đẹp mắt trên đài bao phủ, ánh mắt ôn nhu trước nay chưa có.
“Tôi nói hai người các người đủ rồi a, chọc mù mắt tôi, suy xét một chút cảm thụ của người đàn ông độc thân được không hả?" Mặt sau Diệp Thừa bắt đầu nhe răng, đưa tới tiểu phạm vi một mảnh cười vang, chung quanh một mảnh nhỏ cũng biết quan hệ của Kỳ Phong cùng Lạc Khâu Bạch cũng chỉ kém một hình thức mà thôi.
Lúc này âm nhạc vang lên, lễ trao giải chính thức bắt đầu, kết thúcphần bước lên thảm đỏ dài dòng xong, giải thưởng hoá trang xuất sắc nhất linh tinh nhàm chán xong, trước hết ban phát giải thưởng là đạo diễn xuất sắc nhất.
Khách quý trao giải đi lên đài, một khắc mở phong thư kia, trên mặt lộ ra biểu tình tiếc hận, “Có lẽ giải thưởng này tới có chút muộn, nhưng vẫn là cầu nguyện anh ấytrên thiên đường hạnh phúc, nhượng phim điện ảnh của anh ấy tiếp tục cảm động thế nhân, đạo diễn xuất sắc nhất, hoàn toàn xứng đáng Hàn Chiêu."
Tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên, hiện trường một mảnh sầu não cùng thổn thức, ngoại giới thuyết pháp là Hàn Chiêu táng thân với một hồi tai nạn xe cộ ngoài ý muốn, không ai biết anh ta chân chính xảy ra chuyện gì.
Khi màn hình lớn bắt đầu truyền phát tin ngoài lề của《 Manh âm 》, anh ta một bên ho khan một bên sửa chữa kịch bản, vội trước vội sau, hiện trường vang lên tiếng khóc nức nở, cả hốc mắt Lạc Khâu Bạch đều có chút chua xót.
Trên phim, Hàn Chiêu tuyệt đối là thiên tài, anh ta bắt được góc độ nhân tính, góc độ nhuần nhuyễn như vậy, khi anh ta chết còn không đến 30 tuổi, có lẽ anh ta sai, nhưng anh ta không có giống vận mệnh nguyền rủa mà cúi đầu, dùng phương thức tự mình hủy diệt, trước 30 tuổi kết thúc sinh mệnh, lửa khói ban ngày làm đau đớn thần kinh người khác.
Đến nay cảnh sát không có tìm được thi thể Hàn Chiêu, Lạc Khâu Bạch ngược lại tình nguyện tin tưởng anh ta còn sống, dù sao Hàn Chiêu là nam nhân khôn khéo như vậy, hắn không tin cứ như vậy táng thân trong biển lửa.
Cuối cùng là nhân viên công tác《 Manh âm 》vinh dựdẫn dắt phần này, đây là chiếc cúp đầu tiên Hàn Chiêu ở quốc nội đạt được, cũng như là chiếc cúp cuối cùng.
Không khí sầu não qua đi, MC khôi hài hài hước làm hiện trường một lần nữa náo nhiệt lên, liên tiếp trao giải thưởng, tuôn ra vài lưu ý, coi như là kinh hỉ liên tục, thẳng đến tới cuộc đua ảnh đế cùng diễn viên, không khí mới chính thức tiến vào gay cấn.
Khi khách quý đọc tênnữ chính xuất sắc nhất, Lạc Khâu Bạch đã không còn nghĩ đến gì khác.
Nói không khẩn trương đều là gạt người, tham dự cuộc đua Diệp Thừa cùng Mạnh Lương Thần vô luận người nào đều cũng đủ thực lực, mà giải thưởng này đối với Lạc Khâu Bạch lại không có ý nghĩa giống nhau, không phải hắn coi trọng cúp, mà là chờ mong có cúp, hắn muốn hướng Kỳ Phong nhận lễ vật kia.
Nữ chính chảy nước mắt đi xuống sân khấu, âm nhạc trào dâng lại chiêng trống rùm beng vang lên, cuối cùng áp trục, giải nam chính xuất sắc nhất vạn chúng chờ mong rốt cục bắt đầu, tiết tấu nhịp trống như là đập vào trong lòng, đem tâm tình mọi người đều kéo tới cực điểm.
Màn ảnh lúc này lướt qua mặt mỗi người, tim Lạc Khâu Bạch bùm bùm khiêu, trong lòng bàn tay đều thấm xuất mồ hôi.
“Cuộc đua ảnh đế năm nau thật đúng là kịch liệt trước nay chưa từng có a, rốt cuộc là Mạnh Lương Thần cự phách uy tín lâu năm, hay là diễn hay màhát thì giỏi, nhân khí bùng nổ Diệp Thừa?"
Thanh âm của MC vang lên, màn ảnh theo lời anh ta nói di động đến trên mặt hai người, “Hay là nhân tài mới xuất hiện của chúng ta, xâm nhập quốc tế Lạc Khâu Bạch?"
Lúc này màn ảnh dừng ở trên người Lạc Khâu Bạch, hắn cười gật gật đầu, chợt nghe MC kinh ngạc lại khôi hài nói, “Ai nha, ngồi ở bên người Khâu Bạch chúng ta không phải là Kỳ Phong tiên sinh sao? Bọn họ giống như mặc quần áođôi loại chuyện này tôi sẽ nói ra sao?"
Nữ MC lập tức nói tiếp, “Kính nhờ, anh đã nói ra, tôi nghĩ dưới đài có không ít tiểu cô nương muốn bắt đầu hét lên."
Quả nhiên mặt sau khán đài rất nhiều tiếng thét cơ hồ muốn ném đi toàn bộ nóc nhà, Kỳ Phong mặt không đổi sắc đối với màn ảnh gật gật đầu, Lạc Khâu Bạch cười liếc y một cái, ánh mắt hai người giao triền, một màn này bị phóng đại vô hạn thật lớn trên màn ảnh, nháy mắt đồng bộ internet trực tiếp điên truyền.
Lúc này ngọn đèn tối sầm xuống dưới, khách quý lên đài, “Hôm nay ảnh đế đến tột cùng thuộc về ai, thỉnh mọi người trước tiên nhìn một đoạn VCR."
Hình ảnh chuyển, là Mạnh Lương Thần ôm quần áo người yêu tuyệt vọng quỳ xuống đất, lúc này chiến hỏa vang lên, Diệp Thừa một thân hắc y cùng một chúng lệ quỷ chém giết cùng một chỗ, ánh mắt quyết tuyệt tàn nhẫn, âm nhạc điên cuồng ồn ào vang lên sóng lớn, tiếng rít bén nhọn, hết thảy quy về bình tĩnh, hiện trường một mảnh tối đen, lúc này chợt nghe có người ôn nhu lại tà ác nói, “Uy, cậu tin tưởng thanh âm sẽ giết người sao?"
“A ——!" Một tiếng nữ nhân thét chói tai, ngọn đèn toàn trường đột nhiên sáng lên, Lạc Khâu Bạch quần áo bạch y, chậm rãi quay đầu lại, bên chân nằm một khối thi thể, trong ánh mắt chứa đầy nước mắt tuyệt vọng, nhưng miệng lại cuồng loạn cười to.
Âm nhạc chiêng trống rùm beng lần thứ hai vang lên, khách quý mở ra phong thư.
Lạc Khâu Bạch nhắm mắt lại thâm hút một hơi, hắn hết thảy đều bại lộ dưới màn ảnh, lúc này Kỳ Phong gắt gao cầm tay hắn, như cho hắn sức mạnh.
“Đêm nay nam chính xuất sắc nhất là —— "
“《 Manh âm 》, Lạc Khâu Bạch!"
Hiện trường sôi trào lên, nhấc lên phô thiên cái địa, tất cả mọi người hoan hô với Lạc Khâu Bạch, trong lúc nhất thời toàn bộ hội trường đều đứng lên, vỗ tay sấm dậy.
Lạc Khâu Bạch đứng lên, đầu tiên là phác đi lên gắt gao ôm Kỳ Phong, hiện trường vang lên một mảnh thét chói tai, Mạnh Lương Thần hướng hắn trừng mắt nhìn, lần đầu tiên đối với hai người lộ ra nụ cười vô cùng chân thành, “Khâu Bạch, em thắng, nhanh đi lên đi."
Diệp Thừa không ngừng huýt sáo, quả thực so với chính mình đoạt giải còn vui vẻ hơn, phác đi lên ôm bả vai Lạc Khâu Bạch, vươn tay hướng về phía người xem một bên phất tay một bên la, “Khâu Bạch! Khâu Bạch!"
Mọi người đi theo anh ta đồng thời hô, toàn bộ trong đại sảnh quanh quẩn tên Lạc Khâu Bạch, giờ khắc này thời đại của hắn rốt cục đã đến!
Lúc này thanh âm của MC cũng vang lên, “Lạc Khâu Bạch bằng vào diễn xuất nhân cách phân liệt tại《 Manh âm 》, đạt được giải nam chính xuất sắc nhất, đây là lần đầu tiên cậu ấy tại Kim Ngưu được đề cử, cũng là lần đầu tiên được cúp, cậu ấy trở thành người trong 30 năm, ảnh đế trẻ tuổi nhất được giải Kim Ngưu, phần vinh quang này đáng giá ghi khắc!"
Âm nhạc rộng lớn tượng trưng cho vinh dự vang lên.
“Kỳ Phong, chờ em." Lạc Khâu Bạch cười cầm tay Kỳ Phong, xoay người hướng về sân khấu ngọn đèn rực rỡ.
Kỳ Phong đứng ở tại chỗ, nhìn thê tử từng bước một đi lên cầu thang tượng trưng cho giấc mộng cùng vinh quang hồng sắc, liền như tại hôn lễ trên giáo đườngnăm đó, đi từng bước một về phía mình.
Đứng ở giữa sân khấu, Lạc Khâu Bạch nắm tiểu kim nhân, hít một hơi.
“Xin lỗi… Tôi quên lời kịch, rõ ràng đã học rất nhiều lần."
Đưa tới dưới đài một mảnh tiếng cười, tức giận nháy mắt trở nên nhiệt liệt lại thoải mái.
“Trước kia có người nói với tôi, Lạc Khâu Bạch cậu không thích hợp với giới giải trí, tôi không tin, chỉ diễn vai phụ, tôi cũng không tin. Diễn viên nhỏ bé không thể lộ diện không thế có lời kịch có thể đi đến hiện tại, tôi dùng 6 năm, 6 năm này náo nhiệt có, hung hăng té ngã cũng có, nhiều lần tôi cho là mình đã xong, phải triệt để rời đi màn ảnh tôi nhiệt tình yêu thương, nhưng không, cám ơn mọi người ủng hộ tôi, cổ vũ tôi."
“Cám ơn mỗi người trong đoàn phim《 Manh âm 》, cám ơn đạo diễn Hàn Chiêu, không có kịch bản của anh ấy sẽ không có Lạc Khâu Bạch ngày hôm nay đứng ở chỗ này lấy giải thưởng. Đương nhiên, tôi rất muốn cảm tạ người yêu của tôi."
Hiện trường bởi vì một câu nói kia một mảnh ồ lên, Lạc Khâu Bạch nhìn chăm chú vào Kỳ Phong dưới đài, nhìn khuôn mặt anh tuấn kiên nghị, cười nói, “Đúng, chính là người yêu của tôi."
“Người yêu của tôi không thích nói chuyện, lại không hề bảo lưu cô vũ tôi, anh ấy có thể ném hết thảy vì tôi mà đến Mỹ, có thể không chấp tính mạng mà cứu tôitrong nước lửa, anh ấy là nam nhân tốt nhất trên thế giới, tôi không nghĩ sẽ đem anh ấy trốn trốn tránh tránh, tôi muốn quang minh chính đại dắt tay anh ấy đứng dưới ánh mặt trời."
“Cho nên trước khi tới nơi này, anh ấy đáp ứng tôi nếu như có thể đoạt giải sẽ đưa tôi một phần lễ vật, hiện tại chính là lúc tôi đòi lấy lễ vật."
Nói xong hắn dưới ánh mắt khiếp sợ của toàn trường, mỉm cười thong dong nhìn Kỳ Phong, như là vượt qua thiên sơn vạn thủy, gằn từng tiếng nói, “Anh nguyện ý đem lễ vật cả đời tặng cho em không, Kỳ Phong tiên sinh?"
Hiện trường tĩnh mịch ngắn ngủn mấy chục giây, tiếp Diệp Thừa cùng Mạnh Lương Thần đứng lên vỗ tay, toàn trường bộc phát ra tiếng thét chói tai cùng vỗ tay, đèn loang loáng nối thành một mảnh, giờ khắc này ban đêm cũng giống như ban ngày.
Kỳ Phong luôn luôn mặt không đổi sắc trên mặt lần đầu tiên hiện lên kinh ngạc, lúc mọi người hoan hô cùng ồn ào, y nhìn Lạc Khâu Bạch dưới tinh quang rực rỡ, trong tim gắt gao cuộn mình, giờ khắc này trong óc hoàn toàn rỗng, thẳng đến khi Lạc Khâu Bạch từ dưới đài đi xuống, gắt gao ôm chầm trụ y, y mới hồi phục tinh thần lại.
Dưới hàng vạn hàng nghìn ngọn đèn dầu, thê tử của y cho y một phần lễ vật thiên đại, y nói muốn đường đường chính chính đem Lạc Khâu Bạch giới thiệu cho mọi người, mà nguyện vọng này lại bị thực hiện trước.
Một đêm này, Lạc Khâu Bạch cùng Kỳ Phong công khai xuất quỹ, giống như một quả bom kinh thiên, đàn tinh đều ảm đạm thất sắc.
Tinh quang rực rỡ, hoa tươi, tiếng vỗ tay, người bên cạnh, giờ khắc này vĩnh viễn khắc ghi.
Lời của editor: Còn 1 chương là hết chính văn!
Tác giả :
Doanh Triệt Thệ Tuyết