Cự Tinh Chi Danh Khí Lô Đỉnh
Chương 77
CHƯƠNG 77
Kỳ lão gia nhìn hắn cùng Đoàn Đoàn trong ***g ngực hắn, ho khan một tiếng, giống lần đầu tiên nhìn thấy hắn, hiền lành vẫy vẫy tay hắn, “Tiểu Lạc, lại đây bồi ta trò chuyện."
Khó hiểu như vậy làmsau lưng Lạc Khâu Bạch khởi một tầng da gà.
Một lần gặp mặt còn hận không thể biến mất, lần thứ hai gặp mặt liền trở nên mặt mày hớn hở, thật sự không thể không hoài nghi.
Tuy rằng ngại mặt mũi Kỳ Phong, hắn phải giữ lễ nghĩa, nhưng không có nghĩa là hắn là ngốc tử, nhân gia cười với mình một cái vẫn phải đề phòng. Trong lòng nghĩ như vậy, trên mặt lại không động thanh sắc mở miệng, “Kỳ lão tiên sinh, ông vẫn giống trước trực tiếp kêu tên con đi."
Lão gia không có giống trước kia lãnh mặt, chỉ trầm mặc nhu nhu thái dương, nhắm mắt lại hít một hơi, có chút mệt mỏi.
“Thôi, ta cũng biết sự tình trước kia con không có bỏ qua, hiện tại vô luận ta nói cái gì con đại khái đều sẽ cảm thấy không hảo tâm, bất quá cái nhà này khó náo nhiệt giống hôm nay như thế, ta cũng chỉ là muốn tán gẫu với con một chút."
Nói xong ông ho khan một tiếng, tự tay rót cho Lạc Khâu Bạch một ly trà, “Vừa rồi có chút việc trì hoãn, để con chờ lâu như vậy ta thực băn khoăn, tùy tiện ngồi đi, nếm thử bích loa xuân mới năm nay đi."
Nước trà trong suốt xanh biếc được đổ vào ly trà, Lạc Khâu Bạch mặt không đổi sắc ôm Đoàn Đoàn ngồi xuống.
Đến đều đến, tự nhiên không thể tái đắn đo, huống chi hắn thật là có điểm tò mò lão gia sẽ nói với hắn cái gì.
Trong phòng khách yên tĩnh không tiếng động, ngẫu nhiên truyền đến tiếng ho khan của lão gia.
Lạc Khâu Bạch khí định thần nhàn, lão gia không mở miệng hắn càng lười nói chuyện, cầm chân nhi tử nhắm mắt dưỡng thần, ly bích loa xuân đặt ở trên bàn cả bính cũng không bính.
Tầm mắt Đoàn Đoàn bị Lạc Khâu Bạch cố ý chặn, bé nhìn mưa to ngoài cửa sổ, tự đùa rất vui vẻ, bị ba ba nắm bàn chân ngứa thịt, còn khanh khách cười rộ lên, xoay thân vùi vào trong quần áo ba ba, tiểu mông xoay đến xoay đi.
Lạc Khâu Bạch liếc bé, làmthủ thế chớ có lên tiếng.
“Nha a?" Tiểu tử kia nghi hoặc oai đầu, như là đang hỏi vì sao ba ba không cho bé nói chuyện.
Phụ tử hỗ động được Kỳ lão gia xem ở trong mắt, trong lòng ông động, nhìn chằm chằm Đoàn Đoàn nửa ngày dịch không khai tầm mắt, mu bàn tay cũng bởi vì kích động mà run nhè nhẹ.
Con của mình cùng ngoại nhân vĩnh viễn không giống nhau, trước ông tuy rằng hoài nghi, nhưng rốt cuộc chưa có xác định hài tử này có phảihuyết mạch Kỳ gia không, cho nên cũng không có mãnh liệt cảm thụ như vậy, hiện giờ một khi xác định, rung động trong lòng sẽ áp chế không trụ .
“Tiểu Lạc, bình thường đều là một mình conchăm hài tử, thực vất vả."
Ông đánh vỡ trầm mặc, Lạc Khâu Bạch mở mắt, cảm thấy lời này thật sự hư thực.
“Không khổ cực, chẳng qua có đôi khi cósự cố bất ngờ, dễ dàng bị người ta thừa cơ, tỷ như một lần ở cửa bệnh viện, có lẽ nếu con không mang theo hài tử, cũng sẽ không bị ngài trùng hợp ‘Gặp được’như thế."
Xa cách hữu lễ một câu bụng bồ dao găm, lão gia sắc mặt cứng đờ, một lát sau mới chậm rãi mở miệng.
“Sự tình lần trước đích thật là ta làm ông nội làm sai, lớn tuổi rồi, dễ dàng cực đoan, ta cũng lớn tuổi, nghe được Tiểu Phong và con có một nãi oa oa, trong lòng kích động liền…"
Nói tới đây ông dừng một chút, khuôn mặt già nua có chút suy sụp, “Tiểu Lạc, con hiện tại cũng làm cha mẹ cũng là trưởng bối rồi, hẳn là hiểu được tâm tình của ta. Tiểu Phong đãhơn 30, trước kia còn có quái bệnh tùy thời sẽ chết, đứa bé này đối với nhà của chúng ta ý vị như thế nào con khẳng định hiểu được, cho nên… Thỉnh con tha thứ người làm ông như ta, nhất thời hồ đồ động thủ với con và hài tử."
Nói xong ông kịch liệt ho khan vài tiếng, trong cổ họng phát ra tiếng vang vù vù, sắc mặt đều đỏ lên, bên cạnh người hầu bưng nước đưa đến miệng ông, vươn tay giúp ông thuận khí.
Lão gia nhắm mắt lại, suy yếu khoát tay áo, “Ta đây đại khái sống không được vài năm, cho nên gần đây đi ngủ sẽ mơ thấy một ít chuyện đã qua, nghĩ đến Tiểu Phong a, còn có ba mẹ nó, đương nhiên… Để cho ta kinh ngạc còn có con."
Một lão nhân gia dùng giọng điệu này nói chuyện, chỉ cần không phải đầu gỗ cũng sẽ không thờ ơ.
Lạc Khâu Bạch ở trong lòng thở dài, biết rõ lão nhân này nói không thể tin, nhưng không thể giả bộ nghe không được, “Ông mơ thấy con cái gì? Mơ thấy như thế nào loại bỏ con từ trong tay Kỳ Phong sao?"
Kỳ lão gia lắc lắc đầu, hốc mắt đã ươn ướt, “Ta mơ thấy con cùng Tiểu Phong đều ở trong nhà, con ta cùng con dâu vẫn còn trên đời, ta và các concùng đùa với tiểu gia hỏa này, kết quả tỉnh lại chỉ có một mình ta, tư vị này… Quá khó tiếp thu rồi."
Lạc Khâu Bạch nắm chặt tay, mặt không đổi sắc, nhưng lông mi lại khống chế không được run rẩy.
“Tiểu Lạc, ta gần đây luôn luôn hối hận, ngày đó không nên động thủ từ trong tay con đoạt hài tử, ta hiện tại nhớ tới đều cảm thấy sợ, đứa nhỏ này còn là một nãi oa oa, sao ta lại hồ đồ kêu vệ sĩ chém giết, vạn nhất làm nó bị thương, ta cả đời này đều lương tâm khó an."
Nói xong ánh mắt khàn khàn già nua dừng ở trên người Lạc Khâu Bạch, khóe mắt còn mang theo tơ máu, thanh âm mang theo một tia run rẩy khó phát giác, “Tiểu Lạc, trước kia là ta hồ đồ, làm rất nhiều chuyện thực có lỗi với con, hôm nay thỉnh con tới cũng là vì nói lời xin lỗi với con, là ta làm sai."
Lời này vừa nói ra, Lạc Khâu Bạch cũng không biết trả lời thế nào.
Nếu có khả năng ai cũng không nguyện ý gây khó dễ với một lão nhân, huống chi người này vẫn là người thân của Kỳ Phong. Nói thật, lời lão gia nói hắn một chữ cũng không tin, một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, hắn thừa nhận mình nhỏ mọn, không hiềm khích như lúc trước. Lúc này hắn tình nguyện lão nhân giống như trước dùng sức mạnh ngạo mạn với hắn, cũng tốt hơn dùng thủ đoạn mềm dẻo thanh thanh rơi lệ như vậy.
“Kỳ lão tiên sinh, ngài có lập trường của ngài, con cũng có suy xét của con, hôm nay con nguyện ý tới là bởi vì con đem mình trở thành người một nhà với Kỳ Phong, không phải bởi vì ngài mời hoặc là cố ý tới nghe ngài nói những lời này, tiêu tan hiềm khích lúc trước không có gì tất yếu, nếu ngài thật sự cảm thấy có một chút áy náy, xem con như người lạ mới là lựa chọn tốt nhất."
“… Tiểu Lạc, nói như vậy… Con thật sự cả một cơ hội cũng không cho ông nội?" Lão gia dưới tình thế cấp bách chống gậy đi tới trước mặt Lạc Khâu Bạch.
Trong lòng Lạc Khâu Bạch tái cách ứng, vẫn là hiểu tôn ti, vừa thấy lão nhân đứng ở trước mặt cũng không ngồi nữa, chính là lui ra phía sau vài bước rớt ra khoảng cách tối lễ phép.
“Lão gia, ngồi xuống nghỉ ngơi đi, Kỳ Phong sắp đến rồi."
Lạc Khâu Bạch không trả lời, thân hình lão gia run rẩy, cầm tay hắn, “Ta đã hối hận …"
Chẳng lẽ cn nhất định phải cho rằng cái gì đều không phát sinh, nước mắt giàn dụa nói một câu “Con tha thứ cho ông" mới có thể sao?!
Ông hối hận muốn con tha thứ, kia lúc trước ông không hối hận, ai buông tha cho con đây?
Lạc Khâu Bạch nhắm mắt lại hít một hơi, đem bàn tay của mình rút ra, “Ngài không cần như vậy."
Hắn thủy chung cung kính khiêm tốn, nhưng thái độ như vậy rấtt xa cách.
Lão gia trầm mặc, nửa ngày sau rũ xuống cánh tay, “Ta… Hiểu được."
Ông nhắm mắt lại hít một hơi, một lát sau mới như là đột nhiên nghĩ đến cái gì đó mở miệng, “Vừa rồi con nói mình một mình chiếu cố hài tử, kia về sau ta an bài cho con vài người đi, một mình cũng không phải biện pháp, cứ như vậy con cũng tự do một chút, cũng sẽ không khổ cực như vậy."
Lạc Khâu Bạch nhíu mày, cảm giác bất an trong lòng càng ngày càng mãnh liệt.
Trước khinh thường giới giải trí, dùng thủ đoạn ngoan độc như vậy buộc hắn lui vòng, hiện giờ đột nhiên đồng ý cho hắn quay phim, còn muốn giúp hắn, lão gia rốt cuộc có chủ ý gì?
“Con thích giới giải trí những thứ màu sắc rực rỡ đó, về sau ta sẽ không ngăn, chuyện hồ đồ trước kia ta sẽ không bao giờ làm."
Lão gia như là hiểu được ánh mắt Lạc Khâu Bạch, nói một câu, nhìn Đoàn Đoàn trong ngực hắn, vẻ mặt yêu thích và ngưỡng mộ.
Tiểu tử đang lui trong ngực ba ba lúc này ngửa đầu, cùng lão nhân liếc nhau, tiếp như là nhớ tới chuyện lúc trước, sợ hãi rụt lui cổ, đem đầu lần thứ hai tiến vào trong âu phục Lạc Khâu Bạch.
“Ngô…" Tiểu tử kia phát ra đơn âm, thoạt nhìn sợ hãi, tựa hồ là đói bụng.
Lúc này, lão gia vứt một ánh mắt ra hiệu với người hầu, trong chốc lát một chén cháo bốc khóiđược bưng ra, tiểu tử kia bị mùi hấp dẫn, lộ ra một đôi mắt to, đôi mắt trông mong nhìn bát cháo, bụng nhỏ đều lộc cộc lộc cộc kêu lên.
“Ta cho hài tử chút gì ăn, con lúc cháo còn nóng đút cho nó đi." Lão gia cầm chén đưa đến trước mặt Lạc Khâu Bạch, lại lấy ra nhiều sữa bột cùng đồ chơi nhỏ, “Ta nghĩ về sau đều là người một nhà, cũng không biết hài tử thích cái gì, kêu người tùy tiện mua chút…"
Ánh mắt của ông cực nóng, làm Lạc Khâu Bạch cảm thấy mình quả thực giống tội nhân.
Vốn là trong lòng của hắn không chút nào dao động, nhưng khi một lão nhân lộ ra biểu tình như vậy, hắn thật sự ngạnh không thể cự tuyệt, chỉ có thể nói một câu, “Đa tạ ngài."
Lão gia ho khan vài tiếng, biết Lạc Khâu Bạch rốt cục buông lỏng, kích động gật gật đầu, bưng lên chén nhỏ nói, “Kia… Có thể cho ta uy uy oa oa này không?"
Nghi hoặc trong lòng Lạc Khâu Bạch càng thêm bén nhọn, quả thực đều phân không rõ thái độ của lão gia rốt cuộc là thật hay là giả, trong hồ lô lại bán thuốc gì.
Nhưng mặc kệ lão gia tính toán cái gì, trước mắt đã đem tư thái phóng thấp như vậy, nếu hắn tái cự tuyệt, dừng ở trong mắt người khác thành ức hiếp lão nhân, lãnh huyết vô tình.
Do dự một chút, hắn đem tiểu tử kia dỗ dỗ, vỗ vỗ mông bé, “Đoàn Đoàn, con không phải đói bụng sao? Đến, ăn một chút gì đi."
“Nha… ?" Tiểu tử kia vừa nghe “Ăn" kinh hỉ ngẩng đầu.
Lão gia nhanh chóng cầm lấy muỗng nhỏ, múc mộ muỗngcháo đưa đến miệng bé, ánh mắt sáng quắc cơ hồ muốn dính trên người tiểu tử kia.
Cháo thơm nức ngay bên miệng, nếu là bình thường tiểu tử kia đã sớm lang thôn hổ yết, nhưng khi bé thấy người trước mặt cầm thìa là lão gia mà không phải ba ba, lúc này sợ tới mức khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, tiếp thét chói tai hai tiếng, lại đột nhiên khóc lớn lên.
“Nha nha nha… ! Ba… Ba ba!"
Đoàn Đoàn sợ hãi toàn thân đều run run, khàn cả giọng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, theo bản năng tìm ba ba.
Lạc Khâu Bạch nhanh chóng vỗ nhẹ phía sau lưng của bé, dỗ bé đừng khóc.
Tay Lão gia cứng lại, sắc mặt thanh bạch một mảnh, cực độ khó coi, khóe miệng gắt gao băng lại cũng không hết hy vọng, không thể chờ đợi được đi sờ mặt Đoàn Đoàn, vừa nói “Tiểu tử kia đừng khóc, về sau chúng ta là người một nhà " một bên vươn tay, nhưnf mới vừa tới gần, Đoàn Đoàn nguyên bản đã được Lạc Khâu Bạch dỗ lần thứ hai kháng cự ông, lại một lần nữ khóc lớn lên.
Cuối cùng lão gia suy sụp thối lui đến một bên, trong nháy mắt lão lệ tung hoành, “… Đã đúng, là ta đã làm sai, hài tử mới không nguyện ý cho ta… Nó là hài tử ngoan."
“Tiểu Lạc, về sau con có thể đem nơi này trở thành nhà mình, cùng Tiểu Phong còn có hài tử về đây nhiều hơn không? Ta thật sự… Chỉ là muốn một nhà đoàn viên mà thôi."
Một cánh tay già nua lại run rẩy tay cầm tay Lạc Khâu Bạch, cặp mắt phiếm hồng khàn khàn không hề chớp mắt nhìn hắn, mang theo chờ đợi cùng thương cảm, trong nháy mắt Lạc Khâu Bạch không có biện pháp lạnh giọng cự tuyệt.
Qua nửa ngày, hắn mặt không đổi sắc mở miệng, “Con sẽ suy xét một chút."
*****
Kỳ Phong trở về, đã gần 8 giờ, ngoài cửa sổ vẫn không ngừng mưa.
Trong phòng khách một mảnh an tĩnh, chỉ có thanh âm TV, Kỳ Phong bước nhanh đi tới, liền thấy được Lạc Khâu Bạch cùng Đoàn Đoàn.
Sau khi tiểu tử kia khóc lớn một hồi vẫn luôn không cao hứng, lúc này nhìn thấy Kỳ Phong trở lại, lập tức tinh thần tỉnh táo, “Ngô a!" Một tiếng hướng về phía Kỳ Phong liền vươn ra hai móng vuốt, cao hứng đánh vào ngực Lạc Khâu Bạch.
Kỳ Phong thuận thế ôm lấy nhi tử, tiểu tử kia cười khúc khích, khuôn mặt nhỏ nhắn béo đô đô cọ cọ mặt y, chạm được cằm ló đầu lại rụt lui cổ, bộ dáng cao hứng phấn chấn cùng khóc nhào vừa rồi như hai người khác nhau.
“Thế nào, có làm khó em không?" Kỳ Phong đè lại bả vai Lạc Khâu Bạch, đánh giá một lần.
Lạc Khâu Bạch cười lắc lắc đầu, vỗ vỗ áo bành tô dính mưa của y, “Sao anh ướt như vậy, không mang ô che sao?"
Kỳ Phong mặt không đổi sắc nhíu lông mày, không trả lời vấn đề, bất quá cũng đã yên tâm hơn.
Y sẽ không nói cho thê tử của mình, trợ lý phụ trách bung dù cho y còn ở phía sau chưa lên.
Trước y vẫn luôn lo lắng lão gia sẽ ra vẻ, cố ý an bài vệ sĩ đi theo Lạc Khâu Bạch, bảo bọn họ tùy thời hội báo, nhưng ở trên đường chỉnh chỉnh hai tiếng, nửa điểm tin tức cũng không có, lúc này cả tâm tư chờ cũng bị mất, trực tiếp mở cửa xe dầm mưa trở về.
“Lão gia nói cái gì với em?"
“Cũng không có gì, chỉ tùy tiện hàn huyên hai câu, yên tâm, không đánh nhau."
Lạc Khâu Bạch vừa nói vừa giúp ylau nước mưa trên người, Đoàn Đoàn theo cánh tay Kỳ Phong đi đến bờ vai của y, Kỳ Phong động lòng, thuận thế hôn một chút khóe môi hắn.
Một màn này vừa lúc bị lão gia đứng ở cầu thang nhìn thấy, một nhà ba người hạnh phúc, ông ho khan một tiếng đi xuống, “Ta chỉ là kêu các con trở về ăn bữa cơm đoàn viên, huống hồ nhiều vệ sĩcòn ở trong này, ta còn có thể nói cái gì?"
Kỳ Phong thuận thế ngẩng đầu, mím môi cung kính gật gật đầu, kêu “Ông nội".
Người đến, bữa cơm đoàn viên cũng bắt đầu.
Hơn nữa có Đoàn Đoàn tổng cộng bốn người, lần đầu tiên cùng ăn cơm.
Tịch gian phi thường nặng nề, Kỳ Phong không nói lời nào, Lạc Khâu Bạch tự nhiên cũng không nói lời nào, Đoàn Đoàn trong ngực thủy chung không nhìn lão gia, từ từ nhắm hai mắt buồn bã ỉu xìu ngủ.
Đồ ăn bưng lên, trong đó có thịt bò lão gia thích ăn, nhưng cách ông rất xa, Kỳ Phong theo bản năng giúp ông đổi lại đây, lão gia trường hít một hơi, cầm tay y, mở miệng.
“Tiểu Phong… Ta đã nghĩ thông suốt, vừa rồi cũng cùng Tiểu Lạc tán gẫu, nếu các con nguyện ý trở lại, Tiểu Lạc về sau sẽ ở nơi này, trong nhà còn phòng trống"
Lời này đại biểu có ý tứ gì, không cần giải thích người ở chỗ này đều hiểu được.
Trước kia Kỳ lão gia trăm phương nghìn kế ngăn trở Lạc Khâu Bạch bước vào Kỳ gia một bước, hiện giờ lạimở miệng kêu hắn tiến vào, ý là nguyện ý tiếp nhận hắn?
Kỳ Phong nhìn Lạc Khâu Bạch, nghi hoặc nhíu mày, buông đũa xuống, “Ngài rốt cuộc là có ý gì? Nếu gọi chúng con đến, có cái gì cứ nói thẳng đi, không cần quanh co lòng vòng."
Lão gia chán ghétLạc Khâu Bạch đã không còn là chuyện một sớm một chiều, lần trước mất thể diện mới qua vài ngày thôi, thái độ của ôngsao lại đột nhiên chuyển biến lớn như vậy?
Chỉ sợ bữa cơm đoàn viên là giả, có mục đích khác mới là thật.
Lão gia kịch liệt ho khan vài tiếng, ngực kịch liệt phập phồng, hốc mắt lại có chút đỏ lên, nhưng vẫn cầm tay Kỳ Phong không buông ra.
“Tiểu Phong, ông nội biết trước kia ông làm rất nhiều chuyện có lỗi với con và Tiểu Lạc, nhưng ta thật sự hối hận. Ta đây nhiều tuổi rồi, còn có thể cầu cái gì, không phải cầu gia đình bình an người một nhà hòa hòa khí khí sao."
“Ngày đó con nói sẽ không bao giờ gọi ta là ông nội nữa, trái tim của ta như bị dao nhỏ thống, đến bây giờ còn đau dữ dội. Tiểu Phong, trái tim của ta cũng là thịt, Tiểu Lạc là ân nhân nhà chúng ta, ta trước kia mười phần sai, hiện tại chỉ muốn hảo hảo tiếp nhận nó, về sau nhà chúng ta còn giống như trước, được không?"
Kỳ Phong băng trụ khóe miệng, trong ánh mắt hiện lên cảm xúc phức tạp.
“Ý của ngài là, nguyện ý thừa nhận Khâu Bạch, cho em ấy trở thành một thành viên trong Kỳ gia?"
Lão gia gật gật đầu, một giọt nước mắt nện ở trên bàn, thanh âm đều ách, “Tiểu Phong, các concho ông nội một cơ hội, trở về đi, ta không muốn chờ đến lúc chết bên người tằng tôn cùng tôn tử đều nhìn không thấy."
Nói xong ông nhìn Lạc Khâu Bạch, lấy ra một bản vẽ vùng biển, “Tiểu Lạc, ta ngay cả phòng ở đều thay con chuẩn bị tốt, coi như ta tặng cho con lễ vật bồi tội, phòng ở con thích phòng nào thìchọn phòng đó, chờ Đoàn Đoàn trưởng thành, con cũng không cần khổ cực như vậy, liền cùng Tiểu Phong nghỉ phépđến đây."
Nói xong ông lại lấy vài văn kiện, “Những điều này là ta chuẩn bị cho Đoàn Đoàn, từ nhà trẻ đến việc xuất ngoại du học, ta đã an bài tốt, hy vọng hai người các con có thể tiếp thu tâm ý của ta."
Lạc Khâu Bạch kinh ngạc nhíu lông mày, nghi hoặc trong lòng càng lúc càng lớn, hắn hiện tại thật sự bắt đầu do dự lão gia rốt cuộc là trò cũ trọng thi hay là có ý đồ khác, hoặc là thật sự giống như vậy, thành tâm tiếp nhận mình?
Nếu như là trò cũ trọng thi, vẫn không thừa nhận quan hệ của hắn cùng với Kỳ Phong, như vậy cần gì phải mua phòng rồi chuẩn bị mấy thứ này.
“Ngài không quan tâm con là đồng tính luyến ái ?" Kỳ Phong xị mặt, mặt không đổi sắc nói, “Con đều ngạnh không đứng dậy với nữ nhân, con chỉ thích nam nhân, ngài không sợ ném đi mặt mũi Kỳ gia?"
Kỳ lão gia ho khan vài tiếng, vỗ vỗ ngực, nhìn Đoàn Đoàn, suy sụp mỉm cười, “Nếu hài tử đều có, ta còn cầu gì hơn."
Nói xong ông nắm chặt tay Kỳ Phong, “Tiểu Phong, ông nội không nhốt được con cả đời, có lẽ ta làm sai, nhưng hy vọng con cũng có thể suy nghĩ một chút cho ta, không thể tùy hứng như vậy, Kỳ gia là nhà con, con nhẫn tâm tự tay hủy diệt cái nhà này sao?"
“Ta chỉ có tôn tử là con, tập đoàn tài chính Côn Luân là tâm huyết cả đời của ta và ba con, ta không muốn hủy diệt như vậy, con thích lập công ty giải trí cũng không việc gì, ông nội không ngăn trở, nhưng giải trí nghiệp vẫn không phải sở trường của Kỳ gia, chơi mệt thì trở lại đi."
Nói xong ông lão lệ tung hoành, nhất thời nghẹn ngào nói không ra lời.
Kỳ Phong sắc mặt trắng bệch, gắt gao nắm chặt tay, hít một hơi y quay đầu lại nhìn Lạc Khâu Bạch, ánh mắt chấp nhất, hữu lực, vĩnh viễn chuyên chú, chính là lúc này lại ẩn ẩn giãy dụa cùng do dự.
Y chưa bao giờ dùng ánh mắt như thế nhìn Lạc Khâu Bạch, người nam nhân này cường hãn lãnh ngạnh, bình thường tính tình cổ quái còn có chút trẻ con, cũng chưa bao giờ lộ ra thần sắc như vậy.
Hô hấp Lạc Khâu Bạch đột nhiên cứng lại, tiếp trong cổ họng như bị rót đầy, trong tim cũng có chút khó chịu.
Hắn hiểu ánh mắt của y, hiểu được nam nhân hắn yêu đang giãy dụa.
Y sợ nếu mình chọn sai, sẽtồn thương tâm Lạc Khâu Bạch, nhưng người thân duy nhất cầu xin, cho dù là đầu gỗ cũng không có khả năng thờ ơ.
Lạc Khâu Bạch hít một hơi, nói thật đến hiện tại, lời Kỳ lão gia nói hắn một chữ đều không tin, nhưng hắn tin tưởng Kỳ Phong.
Nắm lấy tay Kỳ Phong, hắn không nói gìchỉ cười cười.
Thực hiểu được, vô luận anh lựa chọn thế nào em cũng đứng về phía anh.
Kỳ Phong nhìn hắn một chút, cầm lòng bàn tay của Lạc Khâu Bạch, trầm mặc một hồi mới mở miệng, “Con chỉ có thể nói công ty Côn Luân con sẽ chiếu cố, chuyện còn lại conkhông cam đoan."
Một câu nói kia làm lão gia nở nụ cười, gật gật đầu, bưng ngực ho khan vài tiếng, “Được… Được, có những lời này ông nội cũng yên tâm, ta chờ con cùng Tiểu Lạc còn có Đoàn Đoàn về nhà, ăn cơm ăn cơm, đồ ăn đều nguội."
Ăn cơm xong, mưa đã bớt, nhưng lão gia kiên trì kêu chờ mưa tạnh, Lạc Khâu Bạch đi vào bếp pha sữa bột cho Đoàn Đoàn, tiểu tử kia còn ngủ gà ngủ gật.
Dù có người hầu đố ăn của tiểu tử kia, hắn cũng cũng không nhờ người khác. Pha sữa bột, rót nước ấm, dùng tay thử độ ấm.
Lúc này một đôi tay đột nhiên từ phía sau lưng ôm lấy hắn, tiếp một khuôn ngực cứng rắn cực nóng nhích lại gần.
Lạc Khâu Bạch không quay đầu, cười mở miệng, “Lại đột nhiên tập kích, chơi bao nhiêu lần cũng không chán, trước buông đã, nơi này có nước ấm phỏng đó."
Kỳ Phong không buông tay, cong thân mình đem cằm đặt ở trên bả vai hắn, cứng rắn oán giận, “Hôm nay còn chưa ôm."
Lạc Khâu Bạch bật cười, “Anh mỗi ngày đều ôm không chán sao?"
“Chán hay không với em có cái gì quan hệ?" Kỳ Phong không vui cau mày, cánh tay càng thêm buộc chặt, trong chốc lát mới nghẹn xuất một câu “Thực xin lỗi".
Lạc Khâu Bạch kinh ngạc quay đầu lại, “Đại điểu quái anh mới vừa nói cái gì? Trời ạ, anh lại giải thích, bên ngoài cũng chưa hết mưa, sao lại nói xin lỗi với em?"
Tai Kỳ Phong đỏ lên, “Sao em nhiều lời như vậy! Nước miếng đều dính vào trong sữa bột cho xuẩn nhi tử, câm miệng! Hãy nghe anh nói."
Lạc Khâu Bạch cũng đùa y, lúc này liễm khởi tươi cười, tựa đầu vào vai Kỳ Phong, chợt nghe y trầm giọng nói, “Lời lão gia nói kỳ thật anh cũng không tin, nhưng anh còn… Muốn cho ông một cơ hội cuối cùng."
“Ngày đó lái xe nói với anh, lúc mới vừa học nói chuyện từ đầu tiên tiểu hài tử kêu lên chính là tên của người người tối thân cận với nó, tựa như xuẩn nhi tử thích anh, không thích em, cho nên người thứ nhất nó gọi chính là ba ba."
Một câu làm không khí nặng nề nháy mắt biến vị, Lạc Khâu Bạch trực tiếp bị tức nở nụ cười, lúc đại điểu quái có mặt người nhi tử kêu chính là hắn!
“Nhi tử gọi em, đừng tự mình đa tình."
“Em có thể nghe anh nói xong không, chồng nói chuyện thê tử không thể xen vào, em hiểu hay không?" Kỳ Phong nhíu mày phát giận.
Lạc Khâu Bạch xem thường, làm thủ thế tiếp tục, cánh tay Kỳ Phong cô trụ bên hông hắn, “Ba của anh nói, anh khi còn bé từ thứ nhất học được… Là ông nội."
Toàn bộ phòng bếp trầm mặc, chỉ có thanh âm trầm thấp của Kỳ Phong, “Việc ông làm anh phi thường thất vọng, cho nên anh tuyệt không hối hận việc đoạn tuyệt quan hệ với ông, nhưng… Anh không thể không quản ông, nếu ông có chút ngoài ý muốn, có thể ký tên cho ông chỉ có anh, cho nên anh biết rõ em không thích ông, lại kêuemgiúp anh đến đây ăn cơm…"
“Khâu Bạch… Anh không phải người chồng đủ tư cách, nhưng em đừng chán ghét anh, cũng đừng không cần anh."
Những lời này làm Lạc Khâu Bạch có chút hoảng hốt, lập tức giống như trở lại chuyện xuất ngoại năm đó.
Y giống một như đại hình khuyển bị vứt bỏ, trong mắt rớt xuống một giọt lệ nói, “Em… Không cần anh sao?"
Trùng hợp xuất hiện ở trong đầu, Lạc Khâu Bạch lập tức cảm thấy mũi chua xót, trong lòng đích xác cảm thấy bữa tiệc này vô cùng “Giả dối", cũng không oán giận Kỳ Phong một chút nào.
Đưa tay dùng sức gõ một chút đầu của y, nhịn không được mắng một câu, “Con mẹ nó anh nói Đoàn Đoàn xuẩn, anh xuẩn thành như vậy, em con mẹ nó đều muốn ly hôn với anh?"
Kỳ Phong lúc này thay đổi sắc mặt, “Em nói cái gì, ly hôn? Em lặp lại lần nữa!"
“Xuẩn điểu." Lạc Khâu Bạch cười nhạo một tiếng không nói thêm cái gì, liền lập tức bị Kỳ Phong quặc trụ cằm, đặt trên tủ bát đối diện hôn môi.
Đoàn Đoàn bên cạnh"Nha a" một tiếng, kinh ngạc trừng mắt nhìn, Lạc Khâu Bạch cười né tránh, đột nhiên di động của Kỳ Phong vang lên.
Lạc Khâu Bạch cũng nhận thấy tin nhắn của Hàn Chiêu, hắn cười ôm lấy Đoàn Đoàn đi ra ban công, lập tức khóa lại cửa ban công, Kỳ Phong vẻ mặt nóng nảy, làm thủ thế"Về nhàem chờ đấy", xị mặt đi ra nhà bếp.
Lúc này bên ngoài còn mưa, Kỳ lão gia đi lên lầu tưới hoa, trong phòng khách chỉ có Kỳ Phong.
Thư ký nói, “Kỳ tiên sinh, ngài ở nhà sao? Nếu tiện mở TV đi, kênh tài chính và kinh tế, ngày mai có một tiết mục tìm ngài, vừa lúc tiết mục đang chiếu, ngài nhìn một chút hình thức rồi xác định có tham gia hay không."
Kỳ Phong lên tiếng, trực tiếp tắt điện thoại mở TV.
Lúc này là tiết mục giải trí bát quái, lúc y đang tìm kênh, vừa muốn bấm một kênh, đột nhiên hình ảnh chợt lóe xuất hiện hai bóng người quen thuộc, ngón tay của y lúc này dừng lại.
“Gần đây ‘Kỳ Lạc luyến’ lại có tiến triển mới, phóng viên nhận được tin từ yêu sách, đương sự Kỳ Phong, những ngày gần đây cùng một nữ tử thần bí lui tới thường xuyên, nhiều lần lén lút gặp mặt, cử chỉ ái muội hư hư thực thực, ‘Kỳ Lạc luyến’có giả dối hư ảo hay không, xin hãy đọc tin kỹ càng tỉ mỉ…"
Tiếng nói của MC vừa dứt, xuất hiện hai bức ảnh chụp, ảnh thứ nhất là ảnh Kỳ Phong cùng một nữ nhân trong yến hội ôm nhau, thì thầm thân mật, một ảnh khác là ảnh Kỳ Phong cùng nữ nhân này trong một nhà hàng lớn, nâng chén.
Hai ảnh chụp vừa thấy chỉ là ảnh chụp, nhưng góc độ xảo quyệt, hơn nữa dưới ngọn đèn hôn ám, thật sự giống người yêu thân mật.
Mặt Kỳ Phong lúc này triệt để đen lại, đồng tử sắc bén như đao, gân xanh trên mu bàn tay đều nhảy ra.
Nữ nhân này nửa ngày y mới rốt cục có chút ấn tượng.
Ngày đó là lễ mừng 15 năm của Tinh Huy, Lạc Khâu Bạch cùng Hàn Chiêu lên lầu nói chuyện, mà y đang ở dưới lầu tìm hắn, nhưng nữ nhân một thân “Mùi hôi"này vẫn luôn dính ở bên cạnh y, cái loại cảm giác ghê tởm này y đến bây giờ còn nhớ rõ.
Lần thứ hai gặp mặt càng buồn cười, sáng hôm qua y cùng với chủ tịch ngân hàng K đi thương lượng hiệp đàm, nữ nhân này cũng ở đó, y đến hiện tại cũng không biết nữ nhân này gọi là gì, nhưng lúc đi toilet trong ngân hàng, có tiếp xúc với cô ta trong chốc lát, ai biết lại bị chụp ảnh!
Kỳ Phong phẫn nộ đem điều khiển từ xa nện ở trên bàn, muốn lấy điện thoại ra hỏi một chút rốt cuộc là ai dám làm khi không được y cho phép, quả thực là không muốn kiếm cơm ăn.
Thứ này nếu thê tử của y thấy thì sao!?
Di động mới vừa lấy ra, trong TV truyền đến thanh âm.
“Theo yêu sách, nữ nhân trong ảnh chụp là con gái rượu của một chủ tịch ngân hàng, tại lễ mừng 15 năm của Tinh Huy cùng Kỳ Phong nhất kiến chung tình, sau đó liên tiếp gặp mặt, hôm nay lại thân phó ở nhà cũ Kỳ gia, cùng Kỳ lão tiên sinh trò chuyện thật vui vẻ, chuyện tốt sắp tới, mà phóng viên chúng tôi cũng rất vinh hạnh phỏng vấn Kỳ lão tiên sinh, xin hãy đọc báo…"
Màn hình rõ ràng xuất hiện thư phòng nhà cũ Kỳ gia, y phục trên người Kỳ lão gia đều giống như hôm nay!
“Xin hỏi Kỳ lão tiên sinh, hôm nay gặp mặt Tô Nhung tiểu thư, là vì muốn chọn cháu dâu sao?"
Kỳ lão gia cười khoát tay áo, “Này còn phải xem ý của hai tiểu bối, thế giới của người trẻ tuổi lão đầu này không quản được."
“Kia ngài cóyêu cầu gì với cháu dâu không? Tô Nhung tiểu thư có phù hợp tiêu chuẩn tôn tức trong lòng ngài không?"
Lão gia ho khan hai tiếng, cười càng hòa ái, “Tô tiểu thư xinh đẹp lại lanh lợi, gia thất cũng tốt, cũng rất lễ phép, tôi thực vừa lòng. Nếu có khả năng, hoan nghênh cô ấy đến Kỳ gia làm khách."
Lời này vừa nói ra, tương đương là ngầm thừa nhận, phóng viên hiểu rõ, Kỳ Phong cũng nhìn không được nữa, mãnh liệt đem điều khiển từ xa đập vào TV.
“Phanh" một tiếng vang thật lớn vang vọng toàn bộ biệt thự, lúc này Kỳ lão gia đi xuống lầu.
Kỳ Phong giận dữ cười, ánh mắt sắc bénbán híp, lúc này không còn một tia tình nghĩa cùng độ ấm nào, y chỉ vào TV cười lạnh:
“Kỳ lão tiên sinh, đây là giải thích của ngài với con cùng Khâu Bạch?"
Lời của editor: Kỳ lão gia nham hiểm không chừa!
Kỳ lão gia nhìn hắn cùng Đoàn Đoàn trong ***g ngực hắn, ho khan một tiếng, giống lần đầu tiên nhìn thấy hắn, hiền lành vẫy vẫy tay hắn, “Tiểu Lạc, lại đây bồi ta trò chuyện."
Khó hiểu như vậy làmsau lưng Lạc Khâu Bạch khởi một tầng da gà.
Một lần gặp mặt còn hận không thể biến mất, lần thứ hai gặp mặt liền trở nên mặt mày hớn hở, thật sự không thể không hoài nghi.
Tuy rằng ngại mặt mũi Kỳ Phong, hắn phải giữ lễ nghĩa, nhưng không có nghĩa là hắn là ngốc tử, nhân gia cười với mình một cái vẫn phải đề phòng. Trong lòng nghĩ như vậy, trên mặt lại không động thanh sắc mở miệng, “Kỳ lão tiên sinh, ông vẫn giống trước trực tiếp kêu tên con đi."
Lão gia không có giống trước kia lãnh mặt, chỉ trầm mặc nhu nhu thái dương, nhắm mắt lại hít một hơi, có chút mệt mỏi.
“Thôi, ta cũng biết sự tình trước kia con không có bỏ qua, hiện tại vô luận ta nói cái gì con đại khái đều sẽ cảm thấy không hảo tâm, bất quá cái nhà này khó náo nhiệt giống hôm nay như thế, ta cũng chỉ là muốn tán gẫu với con một chút."
Nói xong ông ho khan một tiếng, tự tay rót cho Lạc Khâu Bạch một ly trà, “Vừa rồi có chút việc trì hoãn, để con chờ lâu như vậy ta thực băn khoăn, tùy tiện ngồi đi, nếm thử bích loa xuân mới năm nay đi."
Nước trà trong suốt xanh biếc được đổ vào ly trà, Lạc Khâu Bạch mặt không đổi sắc ôm Đoàn Đoàn ngồi xuống.
Đến đều đến, tự nhiên không thể tái đắn đo, huống chi hắn thật là có điểm tò mò lão gia sẽ nói với hắn cái gì.
Trong phòng khách yên tĩnh không tiếng động, ngẫu nhiên truyền đến tiếng ho khan của lão gia.
Lạc Khâu Bạch khí định thần nhàn, lão gia không mở miệng hắn càng lười nói chuyện, cầm chân nhi tử nhắm mắt dưỡng thần, ly bích loa xuân đặt ở trên bàn cả bính cũng không bính.
Tầm mắt Đoàn Đoàn bị Lạc Khâu Bạch cố ý chặn, bé nhìn mưa to ngoài cửa sổ, tự đùa rất vui vẻ, bị ba ba nắm bàn chân ngứa thịt, còn khanh khách cười rộ lên, xoay thân vùi vào trong quần áo ba ba, tiểu mông xoay đến xoay đi.
Lạc Khâu Bạch liếc bé, làmthủ thế chớ có lên tiếng.
“Nha a?" Tiểu tử kia nghi hoặc oai đầu, như là đang hỏi vì sao ba ba không cho bé nói chuyện.
Phụ tử hỗ động được Kỳ lão gia xem ở trong mắt, trong lòng ông động, nhìn chằm chằm Đoàn Đoàn nửa ngày dịch không khai tầm mắt, mu bàn tay cũng bởi vì kích động mà run nhè nhẹ.
Con của mình cùng ngoại nhân vĩnh viễn không giống nhau, trước ông tuy rằng hoài nghi, nhưng rốt cuộc chưa có xác định hài tử này có phảihuyết mạch Kỳ gia không, cho nên cũng không có mãnh liệt cảm thụ như vậy, hiện giờ một khi xác định, rung động trong lòng sẽ áp chế không trụ .
“Tiểu Lạc, bình thường đều là một mình conchăm hài tử, thực vất vả."
Ông đánh vỡ trầm mặc, Lạc Khâu Bạch mở mắt, cảm thấy lời này thật sự hư thực.
“Không khổ cực, chẳng qua có đôi khi cósự cố bất ngờ, dễ dàng bị người ta thừa cơ, tỷ như một lần ở cửa bệnh viện, có lẽ nếu con không mang theo hài tử, cũng sẽ không bị ngài trùng hợp ‘Gặp được’như thế."
Xa cách hữu lễ một câu bụng bồ dao găm, lão gia sắc mặt cứng đờ, một lát sau mới chậm rãi mở miệng.
“Sự tình lần trước đích thật là ta làm ông nội làm sai, lớn tuổi rồi, dễ dàng cực đoan, ta cũng lớn tuổi, nghe được Tiểu Phong và con có một nãi oa oa, trong lòng kích động liền…"
Nói tới đây ông dừng một chút, khuôn mặt già nua có chút suy sụp, “Tiểu Lạc, con hiện tại cũng làm cha mẹ cũng là trưởng bối rồi, hẳn là hiểu được tâm tình của ta. Tiểu Phong đãhơn 30, trước kia còn có quái bệnh tùy thời sẽ chết, đứa bé này đối với nhà của chúng ta ý vị như thế nào con khẳng định hiểu được, cho nên… Thỉnh con tha thứ người làm ông như ta, nhất thời hồ đồ động thủ với con và hài tử."
Nói xong ông kịch liệt ho khan vài tiếng, trong cổ họng phát ra tiếng vang vù vù, sắc mặt đều đỏ lên, bên cạnh người hầu bưng nước đưa đến miệng ông, vươn tay giúp ông thuận khí.
Lão gia nhắm mắt lại, suy yếu khoát tay áo, “Ta đây đại khái sống không được vài năm, cho nên gần đây đi ngủ sẽ mơ thấy một ít chuyện đã qua, nghĩ đến Tiểu Phong a, còn có ba mẹ nó, đương nhiên… Để cho ta kinh ngạc còn có con."
Một lão nhân gia dùng giọng điệu này nói chuyện, chỉ cần không phải đầu gỗ cũng sẽ không thờ ơ.
Lạc Khâu Bạch ở trong lòng thở dài, biết rõ lão nhân này nói không thể tin, nhưng không thể giả bộ nghe không được, “Ông mơ thấy con cái gì? Mơ thấy như thế nào loại bỏ con từ trong tay Kỳ Phong sao?"
Kỳ lão gia lắc lắc đầu, hốc mắt đã ươn ướt, “Ta mơ thấy con cùng Tiểu Phong đều ở trong nhà, con ta cùng con dâu vẫn còn trên đời, ta và các concùng đùa với tiểu gia hỏa này, kết quả tỉnh lại chỉ có một mình ta, tư vị này… Quá khó tiếp thu rồi."
Lạc Khâu Bạch nắm chặt tay, mặt không đổi sắc, nhưng lông mi lại khống chế không được run rẩy.
“Tiểu Lạc, ta gần đây luôn luôn hối hận, ngày đó không nên động thủ từ trong tay con đoạt hài tử, ta hiện tại nhớ tới đều cảm thấy sợ, đứa nhỏ này còn là một nãi oa oa, sao ta lại hồ đồ kêu vệ sĩ chém giết, vạn nhất làm nó bị thương, ta cả đời này đều lương tâm khó an."
Nói xong ánh mắt khàn khàn già nua dừng ở trên người Lạc Khâu Bạch, khóe mắt còn mang theo tơ máu, thanh âm mang theo một tia run rẩy khó phát giác, “Tiểu Lạc, trước kia là ta hồ đồ, làm rất nhiều chuyện thực có lỗi với con, hôm nay thỉnh con tới cũng là vì nói lời xin lỗi với con, là ta làm sai."
Lời này vừa nói ra, Lạc Khâu Bạch cũng không biết trả lời thế nào.
Nếu có khả năng ai cũng không nguyện ý gây khó dễ với một lão nhân, huống chi người này vẫn là người thân của Kỳ Phong. Nói thật, lời lão gia nói hắn một chữ cũng không tin, một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, hắn thừa nhận mình nhỏ mọn, không hiềm khích như lúc trước. Lúc này hắn tình nguyện lão nhân giống như trước dùng sức mạnh ngạo mạn với hắn, cũng tốt hơn dùng thủ đoạn mềm dẻo thanh thanh rơi lệ như vậy.
“Kỳ lão tiên sinh, ngài có lập trường của ngài, con cũng có suy xét của con, hôm nay con nguyện ý tới là bởi vì con đem mình trở thành người một nhà với Kỳ Phong, không phải bởi vì ngài mời hoặc là cố ý tới nghe ngài nói những lời này, tiêu tan hiềm khích lúc trước không có gì tất yếu, nếu ngài thật sự cảm thấy có một chút áy náy, xem con như người lạ mới là lựa chọn tốt nhất."
“… Tiểu Lạc, nói như vậy… Con thật sự cả một cơ hội cũng không cho ông nội?" Lão gia dưới tình thế cấp bách chống gậy đi tới trước mặt Lạc Khâu Bạch.
Trong lòng Lạc Khâu Bạch tái cách ứng, vẫn là hiểu tôn ti, vừa thấy lão nhân đứng ở trước mặt cũng không ngồi nữa, chính là lui ra phía sau vài bước rớt ra khoảng cách tối lễ phép.
“Lão gia, ngồi xuống nghỉ ngơi đi, Kỳ Phong sắp đến rồi."
Lạc Khâu Bạch không trả lời, thân hình lão gia run rẩy, cầm tay hắn, “Ta đã hối hận …"
Chẳng lẽ cn nhất định phải cho rằng cái gì đều không phát sinh, nước mắt giàn dụa nói một câu “Con tha thứ cho ông" mới có thể sao?!
Ông hối hận muốn con tha thứ, kia lúc trước ông không hối hận, ai buông tha cho con đây?
Lạc Khâu Bạch nhắm mắt lại hít một hơi, đem bàn tay của mình rút ra, “Ngài không cần như vậy."
Hắn thủy chung cung kính khiêm tốn, nhưng thái độ như vậy rấtt xa cách.
Lão gia trầm mặc, nửa ngày sau rũ xuống cánh tay, “Ta… Hiểu được."
Ông nhắm mắt lại hít một hơi, một lát sau mới như là đột nhiên nghĩ đến cái gì đó mở miệng, “Vừa rồi con nói mình một mình chiếu cố hài tử, kia về sau ta an bài cho con vài người đi, một mình cũng không phải biện pháp, cứ như vậy con cũng tự do một chút, cũng sẽ không khổ cực như vậy."
Lạc Khâu Bạch nhíu mày, cảm giác bất an trong lòng càng ngày càng mãnh liệt.
Trước khinh thường giới giải trí, dùng thủ đoạn ngoan độc như vậy buộc hắn lui vòng, hiện giờ đột nhiên đồng ý cho hắn quay phim, còn muốn giúp hắn, lão gia rốt cuộc có chủ ý gì?
“Con thích giới giải trí những thứ màu sắc rực rỡ đó, về sau ta sẽ không ngăn, chuyện hồ đồ trước kia ta sẽ không bao giờ làm."
Lão gia như là hiểu được ánh mắt Lạc Khâu Bạch, nói một câu, nhìn Đoàn Đoàn trong ngực hắn, vẻ mặt yêu thích và ngưỡng mộ.
Tiểu tử đang lui trong ngực ba ba lúc này ngửa đầu, cùng lão nhân liếc nhau, tiếp như là nhớ tới chuyện lúc trước, sợ hãi rụt lui cổ, đem đầu lần thứ hai tiến vào trong âu phục Lạc Khâu Bạch.
“Ngô…" Tiểu tử kia phát ra đơn âm, thoạt nhìn sợ hãi, tựa hồ là đói bụng.
Lúc này, lão gia vứt một ánh mắt ra hiệu với người hầu, trong chốc lát một chén cháo bốc khóiđược bưng ra, tiểu tử kia bị mùi hấp dẫn, lộ ra một đôi mắt to, đôi mắt trông mong nhìn bát cháo, bụng nhỏ đều lộc cộc lộc cộc kêu lên.
“Ta cho hài tử chút gì ăn, con lúc cháo còn nóng đút cho nó đi." Lão gia cầm chén đưa đến trước mặt Lạc Khâu Bạch, lại lấy ra nhiều sữa bột cùng đồ chơi nhỏ, “Ta nghĩ về sau đều là người một nhà, cũng không biết hài tử thích cái gì, kêu người tùy tiện mua chút…"
Ánh mắt của ông cực nóng, làm Lạc Khâu Bạch cảm thấy mình quả thực giống tội nhân.
Vốn là trong lòng của hắn không chút nào dao động, nhưng khi một lão nhân lộ ra biểu tình như vậy, hắn thật sự ngạnh không thể cự tuyệt, chỉ có thể nói một câu, “Đa tạ ngài."
Lão gia ho khan vài tiếng, biết Lạc Khâu Bạch rốt cục buông lỏng, kích động gật gật đầu, bưng lên chén nhỏ nói, “Kia… Có thể cho ta uy uy oa oa này không?"
Nghi hoặc trong lòng Lạc Khâu Bạch càng thêm bén nhọn, quả thực đều phân không rõ thái độ của lão gia rốt cuộc là thật hay là giả, trong hồ lô lại bán thuốc gì.
Nhưng mặc kệ lão gia tính toán cái gì, trước mắt đã đem tư thái phóng thấp như vậy, nếu hắn tái cự tuyệt, dừng ở trong mắt người khác thành ức hiếp lão nhân, lãnh huyết vô tình.
Do dự một chút, hắn đem tiểu tử kia dỗ dỗ, vỗ vỗ mông bé, “Đoàn Đoàn, con không phải đói bụng sao? Đến, ăn một chút gì đi."
“Nha… ?" Tiểu tử kia vừa nghe “Ăn" kinh hỉ ngẩng đầu.
Lão gia nhanh chóng cầm lấy muỗng nhỏ, múc mộ muỗngcháo đưa đến miệng bé, ánh mắt sáng quắc cơ hồ muốn dính trên người tiểu tử kia.
Cháo thơm nức ngay bên miệng, nếu là bình thường tiểu tử kia đã sớm lang thôn hổ yết, nhưng khi bé thấy người trước mặt cầm thìa là lão gia mà không phải ba ba, lúc này sợ tới mức khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, tiếp thét chói tai hai tiếng, lại đột nhiên khóc lớn lên.
“Nha nha nha… ! Ba… Ba ba!"
Đoàn Đoàn sợ hãi toàn thân đều run run, khàn cả giọng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, theo bản năng tìm ba ba.
Lạc Khâu Bạch nhanh chóng vỗ nhẹ phía sau lưng của bé, dỗ bé đừng khóc.
Tay Lão gia cứng lại, sắc mặt thanh bạch một mảnh, cực độ khó coi, khóe miệng gắt gao băng lại cũng không hết hy vọng, không thể chờ đợi được đi sờ mặt Đoàn Đoàn, vừa nói “Tiểu tử kia đừng khóc, về sau chúng ta là người một nhà " một bên vươn tay, nhưnf mới vừa tới gần, Đoàn Đoàn nguyên bản đã được Lạc Khâu Bạch dỗ lần thứ hai kháng cự ông, lại một lần nữ khóc lớn lên.
Cuối cùng lão gia suy sụp thối lui đến một bên, trong nháy mắt lão lệ tung hoành, “… Đã đúng, là ta đã làm sai, hài tử mới không nguyện ý cho ta… Nó là hài tử ngoan."
“Tiểu Lạc, về sau con có thể đem nơi này trở thành nhà mình, cùng Tiểu Phong còn có hài tử về đây nhiều hơn không? Ta thật sự… Chỉ là muốn một nhà đoàn viên mà thôi."
Một cánh tay già nua lại run rẩy tay cầm tay Lạc Khâu Bạch, cặp mắt phiếm hồng khàn khàn không hề chớp mắt nhìn hắn, mang theo chờ đợi cùng thương cảm, trong nháy mắt Lạc Khâu Bạch không có biện pháp lạnh giọng cự tuyệt.
Qua nửa ngày, hắn mặt không đổi sắc mở miệng, “Con sẽ suy xét một chút."
*****
Kỳ Phong trở về, đã gần 8 giờ, ngoài cửa sổ vẫn không ngừng mưa.
Trong phòng khách một mảnh an tĩnh, chỉ có thanh âm TV, Kỳ Phong bước nhanh đi tới, liền thấy được Lạc Khâu Bạch cùng Đoàn Đoàn.
Sau khi tiểu tử kia khóc lớn một hồi vẫn luôn không cao hứng, lúc này nhìn thấy Kỳ Phong trở lại, lập tức tinh thần tỉnh táo, “Ngô a!" Một tiếng hướng về phía Kỳ Phong liền vươn ra hai móng vuốt, cao hứng đánh vào ngực Lạc Khâu Bạch.
Kỳ Phong thuận thế ôm lấy nhi tử, tiểu tử kia cười khúc khích, khuôn mặt nhỏ nhắn béo đô đô cọ cọ mặt y, chạm được cằm ló đầu lại rụt lui cổ, bộ dáng cao hứng phấn chấn cùng khóc nhào vừa rồi như hai người khác nhau.
“Thế nào, có làm khó em không?" Kỳ Phong đè lại bả vai Lạc Khâu Bạch, đánh giá một lần.
Lạc Khâu Bạch cười lắc lắc đầu, vỗ vỗ áo bành tô dính mưa của y, “Sao anh ướt như vậy, không mang ô che sao?"
Kỳ Phong mặt không đổi sắc nhíu lông mày, không trả lời vấn đề, bất quá cũng đã yên tâm hơn.
Y sẽ không nói cho thê tử của mình, trợ lý phụ trách bung dù cho y còn ở phía sau chưa lên.
Trước y vẫn luôn lo lắng lão gia sẽ ra vẻ, cố ý an bài vệ sĩ đi theo Lạc Khâu Bạch, bảo bọn họ tùy thời hội báo, nhưng ở trên đường chỉnh chỉnh hai tiếng, nửa điểm tin tức cũng không có, lúc này cả tâm tư chờ cũng bị mất, trực tiếp mở cửa xe dầm mưa trở về.
“Lão gia nói cái gì với em?"
“Cũng không có gì, chỉ tùy tiện hàn huyên hai câu, yên tâm, không đánh nhau."
Lạc Khâu Bạch vừa nói vừa giúp ylau nước mưa trên người, Đoàn Đoàn theo cánh tay Kỳ Phong đi đến bờ vai của y, Kỳ Phong động lòng, thuận thế hôn một chút khóe môi hắn.
Một màn này vừa lúc bị lão gia đứng ở cầu thang nhìn thấy, một nhà ba người hạnh phúc, ông ho khan một tiếng đi xuống, “Ta chỉ là kêu các con trở về ăn bữa cơm đoàn viên, huống hồ nhiều vệ sĩcòn ở trong này, ta còn có thể nói cái gì?"
Kỳ Phong thuận thế ngẩng đầu, mím môi cung kính gật gật đầu, kêu “Ông nội".
Người đến, bữa cơm đoàn viên cũng bắt đầu.
Hơn nữa có Đoàn Đoàn tổng cộng bốn người, lần đầu tiên cùng ăn cơm.
Tịch gian phi thường nặng nề, Kỳ Phong không nói lời nào, Lạc Khâu Bạch tự nhiên cũng không nói lời nào, Đoàn Đoàn trong ngực thủy chung không nhìn lão gia, từ từ nhắm hai mắt buồn bã ỉu xìu ngủ.
Đồ ăn bưng lên, trong đó có thịt bò lão gia thích ăn, nhưng cách ông rất xa, Kỳ Phong theo bản năng giúp ông đổi lại đây, lão gia trường hít một hơi, cầm tay y, mở miệng.
“Tiểu Phong… Ta đã nghĩ thông suốt, vừa rồi cũng cùng Tiểu Lạc tán gẫu, nếu các con nguyện ý trở lại, Tiểu Lạc về sau sẽ ở nơi này, trong nhà còn phòng trống"
Lời này đại biểu có ý tứ gì, không cần giải thích người ở chỗ này đều hiểu được.
Trước kia Kỳ lão gia trăm phương nghìn kế ngăn trở Lạc Khâu Bạch bước vào Kỳ gia một bước, hiện giờ lạimở miệng kêu hắn tiến vào, ý là nguyện ý tiếp nhận hắn?
Kỳ Phong nhìn Lạc Khâu Bạch, nghi hoặc nhíu mày, buông đũa xuống, “Ngài rốt cuộc là có ý gì? Nếu gọi chúng con đến, có cái gì cứ nói thẳng đi, không cần quanh co lòng vòng."
Lão gia chán ghétLạc Khâu Bạch đã không còn là chuyện một sớm một chiều, lần trước mất thể diện mới qua vài ngày thôi, thái độ của ôngsao lại đột nhiên chuyển biến lớn như vậy?
Chỉ sợ bữa cơm đoàn viên là giả, có mục đích khác mới là thật.
Lão gia kịch liệt ho khan vài tiếng, ngực kịch liệt phập phồng, hốc mắt lại có chút đỏ lên, nhưng vẫn cầm tay Kỳ Phong không buông ra.
“Tiểu Phong, ông nội biết trước kia ông làm rất nhiều chuyện có lỗi với con và Tiểu Lạc, nhưng ta thật sự hối hận. Ta đây nhiều tuổi rồi, còn có thể cầu cái gì, không phải cầu gia đình bình an người một nhà hòa hòa khí khí sao."
“Ngày đó con nói sẽ không bao giờ gọi ta là ông nội nữa, trái tim của ta như bị dao nhỏ thống, đến bây giờ còn đau dữ dội. Tiểu Phong, trái tim của ta cũng là thịt, Tiểu Lạc là ân nhân nhà chúng ta, ta trước kia mười phần sai, hiện tại chỉ muốn hảo hảo tiếp nhận nó, về sau nhà chúng ta còn giống như trước, được không?"
Kỳ Phong băng trụ khóe miệng, trong ánh mắt hiện lên cảm xúc phức tạp.
“Ý của ngài là, nguyện ý thừa nhận Khâu Bạch, cho em ấy trở thành một thành viên trong Kỳ gia?"
Lão gia gật gật đầu, một giọt nước mắt nện ở trên bàn, thanh âm đều ách, “Tiểu Phong, các concho ông nội một cơ hội, trở về đi, ta không muốn chờ đến lúc chết bên người tằng tôn cùng tôn tử đều nhìn không thấy."
Nói xong ông nhìn Lạc Khâu Bạch, lấy ra một bản vẽ vùng biển, “Tiểu Lạc, ta ngay cả phòng ở đều thay con chuẩn bị tốt, coi như ta tặng cho con lễ vật bồi tội, phòng ở con thích phòng nào thìchọn phòng đó, chờ Đoàn Đoàn trưởng thành, con cũng không cần khổ cực như vậy, liền cùng Tiểu Phong nghỉ phépđến đây."
Nói xong ông lại lấy vài văn kiện, “Những điều này là ta chuẩn bị cho Đoàn Đoàn, từ nhà trẻ đến việc xuất ngoại du học, ta đã an bài tốt, hy vọng hai người các con có thể tiếp thu tâm ý của ta."
Lạc Khâu Bạch kinh ngạc nhíu lông mày, nghi hoặc trong lòng càng lúc càng lớn, hắn hiện tại thật sự bắt đầu do dự lão gia rốt cuộc là trò cũ trọng thi hay là có ý đồ khác, hoặc là thật sự giống như vậy, thành tâm tiếp nhận mình?
Nếu như là trò cũ trọng thi, vẫn không thừa nhận quan hệ của hắn cùng với Kỳ Phong, như vậy cần gì phải mua phòng rồi chuẩn bị mấy thứ này.
“Ngài không quan tâm con là đồng tính luyến ái ?" Kỳ Phong xị mặt, mặt không đổi sắc nói, “Con đều ngạnh không đứng dậy với nữ nhân, con chỉ thích nam nhân, ngài không sợ ném đi mặt mũi Kỳ gia?"
Kỳ lão gia ho khan vài tiếng, vỗ vỗ ngực, nhìn Đoàn Đoàn, suy sụp mỉm cười, “Nếu hài tử đều có, ta còn cầu gì hơn."
Nói xong ông nắm chặt tay Kỳ Phong, “Tiểu Phong, ông nội không nhốt được con cả đời, có lẽ ta làm sai, nhưng hy vọng con cũng có thể suy nghĩ một chút cho ta, không thể tùy hứng như vậy, Kỳ gia là nhà con, con nhẫn tâm tự tay hủy diệt cái nhà này sao?"
“Ta chỉ có tôn tử là con, tập đoàn tài chính Côn Luân là tâm huyết cả đời của ta và ba con, ta không muốn hủy diệt như vậy, con thích lập công ty giải trí cũng không việc gì, ông nội không ngăn trở, nhưng giải trí nghiệp vẫn không phải sở trường của Kỳ gia, chơi mệt thì trở lại đi."
Nói xong ông lão lệ tung hoành, nhất thời nghẹn ngào nói không ra lời.
Kỳ Phong sắc mặt trắng bệch, gắt gao nắm chặt tay, hít một hơi y quay đầu lại nhìn Lạc Khâu Bạch, ánh mắt chấp nhất, hữu lực, vĩnh viễn chuyên chú, chính là lúc này lại ẩn ẩn giãy dụa cùng do dự.
Y chưa bao giờ dùng ánh mắt như thế nhìn Lạc Khâu Bạch, người nam nhân này cường hãn lãnh ngạnh, bình thường tính tình cổ quái còn có chút trẻ con, cũng chưa bao giờ lộ ra thần sắc như vậy.
Hô hấp Lạc Khâu Bạch đột nhiên cứng lại, tiếp trong cổ họng như bị rót đầy, trong tim cũng có chút khó chịu.
Hắn hiểu ánh mắt của y, hiểu được nam nhân hắn yêu đang giãy dụa.
Y sợ nếu mình chọn sai, sẽtồn thương tâm Lạc Khâu Bạch, nhưng người thân duy nhất cầu xin, cho dù là đầu gỗ cũng không có khả năng thờ ơ.
Lạc Khâu Bạch hít một hơi, nói thật đến hiện tại, lời Kỳ lão gia nói hắn một chữ đều không tin, nhưng hắn tin tưởng Kỳ Phong.
Nắm lấy tay Kỳ Phong, hắn không nói gìchỉ cười cười.
Thực hiểu được, vô luận anh lựa chọn thế nào em cũng đứng về phía anh.
Kỳ Phong nhìn hắn một chút, cầm lòng bàn tay của Lạc Khâu Bạch, trầm mặc một hồi mới mở miệng, “Con chỉ có thể nói công ty Côn Luân con sẽ chiếu cố, chuyện còn lại conkhông cam đoan."
Một câu nói kia làm lão gia nở nụ cười, gật gật đầu, bưng ngực ho khan vài tiếng, “Được… Được, có những lời này ông nội cũng yên tâm, ta chờ con cùng Tiểu Lạc còn có Đoàn Đoàn về nhà, ăn cơm ăn cơm, đồ ăn đều nguội."
Ăn cơm xong, mưa đã bớt, nhưng lão gia kiên trì kêu chờ mưa tạnh, Lạc Khâu Bạch đi vào bếp pha sữa bột cho Đoàn Đoàn, tiểu tử kia còn ngủ gà ngủ gật.
Dù có người hầu đố ăn của tiểu tử kia, hắn cũng cũng không nhờ người khác. Pha sữa bột, rót nước ấm, dùng tay thử độ ấm.
Lúc này một đôi tay đột nhiên từ phía sau lưng ôm lấy hắn, tiếp một khuôn ngực cứng rắn cực nóng nhích lại gần.
Lạc Khâu Bạch không quay đầu, cười mở miệng, “Lại đột nhiên tập kích, chơi bao nhiêu lần cũng không chán, trước buông đã, nơi này có nước ấm phỏng đó."
Kỳ Phong không buông tay, cong thân mình đem cằm đặt ở trên bả vai hắn, cứng rắn oán giận, “Hôm nay còn chưa ôm."
Lạc Khâu Bạch bật cười, “Anh mỗi ngày đều ôm không chán sao?"
“Chán hay không với em có cái gì quan hệ?" Kỳ Phong không vui cau mày, cánh tay càng thêm buộc chặt, trong chốc lát mới nghẹn xuất một câu “Thực xin lỗi".
Lạc Khâu Bạch kinh ngạc quay đầu lại, “Đại điểu quái anh mới vừa nói cái gì? Trời ạ, anh lại giải thích, bên ngoài cũng chưa hết mưa, sao lại nói xin lỗi với em?"
Tai Kỳ Phong đỏ lên, “Sao em nhiều lời như vậy! Nước miếng đều dính vào trong sữa bột cho xuẩn nhi tử, câm miệng! Hãy nghe anh nói."
Lạc Khâu Bạch cũng đùa y, lúc này liễm khởi tươi cười, tựa đầu vào vai Kỳ Phong, chợt nghe y trầm giọng nói, “Lời lão gia nói kỳ thật anh cũng không tin, nhưng anh còn… Muốn cho ông một cơ hội cuối cùng."
“Ngày đó lái xe nói với anh, lúc mới vừa học nói chuyện từ đầu tiên tiểu hài tử kêu lên chính là tên của người người tối thân cận với nó, tựa như xuẩn nhi tử thích anh, không thích em, cho nên người thứ nhất nó gọi chính là ba ba."
Một câu làm không khí nặng nề nháy mắt biến vị, Lạc Khâu Bạch trực tiếp bị tức nở nụ cười, lúc đại điểu quái có mặt người nhi tử kêu chính là hắn!
“Nhi tử gọi em, đừng tự mình đa tình."
“Em có thể nghe anh nói xong không, chồng nói chuyện thê tử không thể xen vào, em hiểu hay không?" Kỳ Phong nhíu mày phát giận.
Lạc Khâu Bạch xem thường, làm thủ thế tiếp tục, cánh tay Kỳ Phong cô trụ bên hông hắn, “Ba của anh nói, anh khi còn bé từ thứ nhất học được… Là ông nội."
Toàn bộ phòng bếp trầm mặc, chỉ có thanh âm trầm thấp của Kỳ Phong, “Việc ông làm anh phi thường thất vọng, cho nên anh tuyệt không hối hận việc đoạn tuyệt quan hệ với ông, nhưng… Anh không thể không quản ông, nếu ông có chút ngoài ý muốn, có thể ký tên cho ông chỉ có anh, cho nên anh biết rõ em không thích ông, lại kêuemgiúp anh đến đây ăn cơm…"
“Khâu Bạch… Anh không phải người chồng đủ tư cách, nhưng em đừng chán ghét anh, cũng đừng không cần anh."
Những lời này làm Lạc Khâu Bạch có chút hoảng hốt, lập tức giống như trở lại chuyện xuất ngoại năm đó.
Y giống một như đại hình khuyển bị vứt bỏ, trong mắt rớt xuống một giọt lệ nói, “Em… Không cần anh sao?"
Trùng hợp xuất hiện ở trong đầu, Lạc Khâu Bạch lập tức cảm thấy mũi chua xót, trong lòng đích xác cảm thấy bữa tiệc này vô cùng “Giả dối", cũng không oán giận Kỳ Phong một chút nào.
Đưa tay dùng sức gõ một chút đầu của y, nhịn không được mắng một câu, “Con mẹ nó anh nói Đoàn Đoàn xuẩn, anh xuẩn thành như vậy, em con mẹ nó đều muốn ly hôn với anh?"
Kỳ Phong lúc này thay đổi sắc mặt, “Em nói cái gì, ly hôn? Em lặp lại lần nữa!"
“Xuẩn điểu." Lạc Khâu Bạch cười nhạo một tiếng không nói thêm cái gì, liền lập tức bị Kỳ Phong quặc trụ cằm, đặt trên tủ bát đối diện hôn môi.
Đoàn Đoàn bên cạnh"Nha a" một tiếng, kinh ngạc trừng mắt nhìn, Lạc Khâu Bạch cười né tránh, đột nhiên di động của Kỳ Phong vang lên.
Lạc Khâu Bạch cũng nhận thấy tin nhắn của Hàn Chiêu, hắn cười ôm lấy Đoàn Đoàn đi ra ban công, lập tức khóa lại cửa ban công, Kỳ Phong vẻ mặt nóng nảy, làm thủ thế"Về nhàem chờ đấy", xị mặt đi ra nhà bếp.
Lúc này bên ngoài còn mưa, Kỳ lão gia đi lên lầu tưới hoa, trong phòng khách chỉ có Kỳ Phong.
Thư ký nói, “Kỳ tiên sinh, ngài ở nhà sao? Nếu tiện mở TV đi, kênh tài chính và kinh tế, ngày mai có một tiết mục tìm ngài, vừa lúc tiết mục đang chiếu, ngài nhìn một chút hình thức rồi xác định có tham gia hay không."
Kỳ Phong lên tiếng, trực tiếp tắt điện thoại mở TV.
Lúc này là tiết mục giải trí bát quái, lúc y đang tìm kênh, vừa muốn bấm một kênh, đột nhiên hình ảnh chợt lóe xuất hiện hai bóng người quen thuộc, ngón tay của y lúc này dừng lại.
“Gần đây ‘Kỳ Lạc luyến’ lại có tiến triển mới, phóng viên nhận được tin từ yêu sách, đương sự Kỳ Phong, những ngày gần đây cùng một nữ tử thần bí lui tới thường xuyên, nhiều lần lén lút gặp mặt, cử chỉ ái muội hư hư thực thực, ‘Kỳ Lạc luyến’có giả dối hư ảo hay không, xin hãy đọc tin kỹ càng tỉ mỉ…"
Tiếng nói của MC vừa dứt, xuất hiện hai bức ảnh chụp, ảnh thứ nhất là ảnh Kỳ Phong cùng một nữ nhân trong yến hội ôm nhau, thì thầm thân mật, một ảnh khác là ảnh Kỳ Phong cùng nữ nhân này trong một nhà hàng lớn, nâng chén.
Hai ảnh chụp vừa thấy chỉ là ảnh chụp, nhưng góc độ xảo quyệt, hơn nữa dưới ngọn đèn hôn ám, thật sự giống người yêu thân mật.
Mặt Kỳ Phong lúc này triệt để đen lại, đồng tử sắc bén như đao, gân xanh trên mu bàn tay đều nhảy ra.
Nữ nhân này nửa ngày y mới rốt cục có chút ấn tượng.
Ngày đó là lễ mừng 15 năm của Tinh Huy, Lạc Khâu Bạch cùng Hàn Chiêu lên lầu nói chuyện, mà y đang ở dưới lầu tìm hắn, nhưng nữ nhân một thân “Mùi hôi"này vẫn luôn dính ở bên cạnh y, cái loại cảm giác ghê tởm này y đến bây giờ còn nhớ rõ.
Lần thứ hai gặp mặt càng buồn cười, sáng hôm qua y cùng với chủ tịch ngân hàng K đi thương lượng hiệp đàm, nữ nhân này cũng ở đó, y đến hiện tại cũng không biết nữ nhân này gọi là gì, nhưng lúc đi toilet trong ngân hàng, có tiếp xúc với cô ta trong chốc lát, ai biết lại bị chụp ảnh!
Kỳ Phong phẫn nộ đem điều khiển từ xa nện ở trên bàn, muốn lấy điện thoại ra hỏi một chút rốt cuộc là ai dám làm khi không được y cho phép, quả thực là không muốn kiếm cơm ăn.
Thứ này nếu thê tử của y thấy thì sao!?
Di động mới vừa lấy ra, trong TV truyền đến thanh âm.
“Theo yêu sách, nữ nhân trong ảnh chụp là con gái rượu của một chủ tịch ngân hàng, tại lễ mừng 15 năm của Tinh Huy cùng Kỳ Phong nhất kiến chung tình, sau đó liên tiếp gặp mặt, hôm nay lại thân phó ở nhà cũ Kỳ gia, cùng Kỳ lão tiên sinh trò chuyện thật vui vẻ, chuyện tốt sắp tới, mà phóng viên chúng tôi cũng rất vinh hạnh phỏng vấn Kỳ lão tiên sinh, xin hãy đọc báo…"
Màn hình rõ ràng xuất hiện thư phòng nhà cũ Kỳ gia, y phục trên người Kỳ lão gia đều giống như hôm nay!
“Xin hỏi Kỳ lão tiên sinh, hôm nay gặp mặt Tô Nhung tiểu thư, là vì muốn chọn cháu dâu sao?"
Kỳ lão gia cười khoát tay áo, “Này còn phải xem ý của hai tiểu bối, thế giới của người trẻ tuổi lão đầu này không quản được."
“Kia ngài cóyêu cầu gì với cháu dâu không? Tô Nhung tiểu thư có phù hợp tiêu chuẩn tôn tức trong lòng ngài không?"
Lão gia ho khan hai tiếng, cười càng hòa ái, “Tô tiểu thư xinh đẹp lại lanh lợi, gia thất cũng tốt, cũng rất lễ phép, tôi thực vừa lòng. Nếu có khả năng, hoan nghênh cô ấy đến Kỳ gia làm khách."
Lời này vừa nói ra, tương đương là ngầm thừa nhận, phóng viên hiểu rõ, Kỳ Phong cũng nhìn không được nữa, mãnh liệt đem điều khiển từ xa đập vào TV.
“Phanh" một tiếng vang thật lớn vang vọng toàn bộ biệt thự, lúc này Kỳ lão gia đi xuống lầu.
Kỳ Phong giận dữ cười, ánh mắt sắc bénbán híp, lúc này không còn một tia tình nghĩa cùng độ ấm nào, y chỉ vào TV cười lạnh:
“Kỳ lão tiên sinh, đây là giải thích của ngài với con cùng Khâu Bạch?"
Lời của editor: Kỳ lão gia nham hiểm không chừa!
Tác giả :
Doanh Triệt Thệ Tuyết