Cự Tinh Chi Danh Khí Lô Đỉnh
Chương 47
CHƯƠNG 47
Khi Kỳ lão gia từ bệnh viện kiểm tra về đến nhà, Kỳ Phong cùng Lạc Khâu Bạch đã đi rồi.
Ông nằm ở trên giường nhắm mắt dưỡng thần, trên người đắp một cái chăn màu đỏ, ánh sáng trong phòng hôn ám cực kỳ, làm mặt ông đen tối không rõ.
Tôn đạo trưởng đẩy cửa vào, liền nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Ông lắc lắc tay áo nói, “Lão gia, ngài tìm tôi."
Lão gia nghe được thanh âm mở to mắt, ánh mắt sắc bén, gật gật đầu “Ân" một tiếng, vẫy vẫy tay, “Đạo trưởng đừng đứng ở cửa, tiến vào nói chuyện đi."
Đóng lại cửa phòng, Tôn đạo trưởng đi đến bên giường, nhìn nhìn lão gia nói, “Lão gia, hôm nay đi bệnh viện kiểm tra bác sĩ nói như thế nào? Nhìn sắc mặt ông không tốt lắm, có phải không thoải mái không, không bằng bần đạo giúp ônglấy mấy vị thuốc bổ dưỡng đi."
Kỳ lão gia khoát tay áo, “Không cần, ho khan thôi, không có gì trở ngại, tôi biết đạo trưởng tâm địa Bồ tát, bất quá… Ông hiểu được, tâm tư bây giờ của tôi, chỉ sợ uống nhiều thuốc bổ cũng không có tác dụng gì."
Ông mặt không đổi sắc, ánh mắt dừng ở trên người Tôn đạo trưởng.
Tôn đạo trưởng nhìn vẻ mặt của ông biết ông muốn nói cái gì, lúc này ở trong lòng cười khổ một tiếng, tiếp tục giả ngu nói, “Lão gia nói đúng, bần đạo lắm miệng."
Kỳ lão gia cầm lấy chén trà bên cạnh uống một hơi, khụ vài tiếng, giống như vô ý nói, “Đạo trưởng, nghe nói hôm nay tôi không ở nhà, Tiểu Phong mang theo Lạc Khâu Bạch về đây?"
Tôn đạo trưởng biết chuyện này cũng không thể gạt được, gật gật đầu không nói chuyện.
Kỳ lão gia đem chén trà để lên trên bàn, cười lạnh một tiếng, “Nócó thời gian, đem nhà này nháo một trận cũng không thấy hối cải, lần này đoán chắc tôi không có ở nhà, liền lập tức đem người mang về, dụng tâm kín đáo đi?"
“Tôn đạo trưởng, ngài không ngại nói cho tôi biết, Tiểu Phong cố ý tránh đi lão già này, đặc biệt tới tìm ngài làm gì? Lại nói tiếp, tôirất tò mò."
Kỳ lão gia cười thực hiền lành, nhưng trong ánh mắt không có nửa độ ấm.
Tôn đạo trưởng ở trong lòng hít một hơi, biết một kiếp này mình đã định trước là chạy không khỏi.
Vốn ông vô ý bị dính vào ân oán của hai ông cháu Kỳ gia, mặc kệ là Kỳ lão gia hay Kỳ Phong, với ông mà nói đều phải thẳng thắn thành khẩn, cho nên ông sẽ không thiên vị bên nào cả, phàm là bọn họ tìm tới cửa hỏi ý kiến, ông nhất định sẽ nói, nếu bọn họ không hỏi, ông cũng sẽ không chủ động nói ra.
Hôm nay Kỳ Phong mang Lạc Khâu Bạch tìm đến, Tôn đạo trưởng cũng không tính toán nói cho người khác biết, chính là, Kỳ lão gia nếu đã hỏi thẳng, ông cũng không có cách nào giấu diếm.
Sờ sờ râu mép, ông mím môi gật gật đầu, “Không sai, thiếu gia hôm nay đích xác tìm đến tôi, mục đích rất đơn giản, bởi vì… Phù dung câu tìm được nhục thược."
Kỳ lão gia thay đổi sắc mặt, nhíu mày, “Ông nói Tiểu Phong được thân thể Lạc Khâu Bạch lựa chọn?"
Tôn đạo trưởng vừa nhắm mắt, gật gật đầu, “Đúng vậy, không chỉ như thế, hai người bọn họ còn hình thành chìa khoá chi khế, một khi phù dung câu tìm được nhục thược, thân thể sẽ nhớ kỹ người đó, thể chất cũng sẽ càng thêm ỷ lại nhục thược, cho nên về sau ngài còn muốn làm cho Lạc tiên sinh rời đi thiếu gia, chỉ sợ không dễ dàng như vậy."
“Hoang đường!" Đột nhiên cất cao thanh âm, làm Kỳ lão gia không hô hấp được, mãnh liệt ho khan, ông gắt gao nắm chặt sàng đan, ánh mắt lãnh ngạnh.
Chìa khoá chi khế hình thành, nhục thược cùng danh khí sẽ ỷ lại lẫn nhau, ông đã sớm biết, vừa nghĩ tới thân thể cổ quái của Lạc Khâu Bạch, vẻ mặt của ông càng thêm đông lạnh.
Vì bệnh của Kỳ Phong, ông lúc trước cũng không thể tùy tiện đuổi Lạc Khâu Bạch, lúc nào cũng nhắc nhở nó, Kỳ Phong vì một người nam nhân mà làm Kỳ gia đoạn tử tuyệt tôn, hiện giờ chìa khoá chi khế đã hình thành, Kỳ Phong thậm chí vìcậu nam nhân này mà đoạn tuyệt với mình, chuyện ông lo lắng rốt cục vẫn xảy ra…
Kỳ lão gia càng nghĩ càng sốt ruột, ông cảm thấy mình bị Lạc Khâu Bạch cậu nam nhân này đẩy vào đường cùng, vô luận đi tới đi lui đều là tử lộ.
Ông sống cả đời khi nào bị quản chế như vậy!?
Nhịn không được, ông kịch liệt ho khan, Tôn đạo trưởng sợ ông thật sự khó thở hơn, nhịn không được mở miệng trấn an, “Lão gia, con cháu đều có phúc của con cháu, ngài cũng đừng vì vậy mà bực bội, vừa rồi tôibắt mạch cho thiếu gia, quái bệnh của thiếu gia cơ bản đã khỏi hẳn, đây là chuyện tốt, ngài hẳn là cao hứng mới đúng."
Kỳ lão gia bất động, phút chốc mở to hai mắt, “Đạo trưởng, ông mới vừa nói cái gì? Quái bệnh của Tiểu Phong đã khỏi hẳn?"
Tôn đạo trưởng gật đầu, khóe miệng tươi cười, “Không sai, tôi cẩn thận kiểm tra thân thể của thiếu gia, huyết mạch ứ trệ đã khơi thông, tim cũng bớt đau, trong thân thể âm dương cân bằng sẽ không bị dày vò nữa, chỉ cần để lô đỉnh điều trị thêm, đừng nói là 30 tuổi, cho dù là sống 70 tuổi cũng dư dả."
Mắt Kỳ lão gia sáng rực, khóe miệng mang theo ý cười, vừa lòng gật gật đầu, “Không uổng công tôi mất thể diện của Kỳ gia cho nó cùng nam nhân kết hôn, cuối cùng cũng có hồi báo."
Nói tới đây sắc mặt ông hồng nhuận vài phần, ho khan cũng giảm bớt, con ngươi tinh quang chợt lóe, “Nếu Lạc Khâu Bạch thật sự cứu mạng Tiểu Phong, Kỳ gia chúng ta phải biết báo đáp, ông nói đúng không Tôn đạo trưởng?"
Nói xong, khóe môi ông cong lên một chút, biểu tình trên mặt bị ánh sáng hôn ám trong phòng che đậy, đêm ngày đen tối, làm Tôn đạo trưởng nhất thời nhìn không rõ.
Thời gian này, Lạc Khâu Bạch lại bận rộn.
《 Tà dương ca 》 rốt cục hoàn thành hậu kỳ chế tác cùng xử lý hiệu ứng, tiến vào đến giai đoạn cuối cùng là tuyên truyền.
Lạc Khâu Bạch làm nam chính, trong phim ảnh chiếm phần lớn phân lượng, áp phích dán lên, được rất nhiều sự chú ý, đặc biệt ảnh chụp Diệp Thừa cùng hắn trên vách núi máu đầy người, binh lính chém giết cùng một chỗ, càng mạc danh kỳ diệu được các diễn đàn lớn chú ý"Tương ái tương sát" danh hào, bị một đám tiểu cô nương ngao ngao kêu “Hảo manh hảo manh".
Trước khi chiếu phim, đoàn phim đăng lên trước hai đoạn phim, một cái là Nhạc Triêu Ca cùng tri kỷ Giản Đồng, trường kiếm giang hồ khoái ý ân cừu, một cái là hai người trở thành kẻ thù không đội trời chung, không chết không đượcmáu rơi đầy đường, hai đoạn tiết tấu hoàn toàn tương phản, tăng thêmthích thú cho người xem.
Lúc này có người lại phát hiện, cánh hoa xuất hiện giữa các diễn viên cũng có thanh âm, chỉ có Lạc Khâu Bạch bị cố ý lau sạch, khi hoa đang rung động âm nhạc vang lên, mọi người chỉ có thể nhìn thấy hắn không ngừng khép mở miệng, nhưng không biết hắn đang nói cái gì.
Không có âm nhạc làm nền, ánh mắt của Lạc Khâu Bạch cùng động tác được phóng đại, không ai biết được hắn muốn biểu đạt cái gì,chỉ nhíu mày một hồi, vô thanh thắng hữu thanh, 15 phút ngắn ngủi đi qua, làm người xem nhìn thật kỹ mới đột nhiên phát hiện, cho dù không có thanh âm, Lạc Khâu Bạch tân nhân diễn xuất hoàn toàn không thua kém đại bài siêu sao!
Trong lúc nhất thời, chú ý của mọi người đối với Lạc Khâu Bạch trước nay chưa cao lắm, thậm chí có người cố ý đi tìm tác phẩm trước kia của hắn, muốn nghe thanh âm của hắn, lại không thu hoạch được gì.
Hắn không có tác phẩm tiêu biểu, thậm chí lời thoại linh tinh đều bị bối cảnh âm nhạc át đi, hết thảy đều bí ẩn, làm người ta thích thú đến cực hạn.
Bất quá, mấy chuyện này cùng Lạc Khâu Bạch không có nhiều quan hệ, bởi vì hắn thật sự quá bận,không chỉ muốn quay còn muốn ngủ, trời đất bao la, đi ngủ là quan trọng nhất, hắn nhắm mắt lại mệt đến ngủ quên, không có nhiều tâm tư quan tâm.
“Lạc thúc thúc, chơi với bọn con đi, đừng ngủ!"
“Đúng đúng, Lạc thúc thúc là đồ đại lười, máy quay vừa xong, liền nhàn hạ đi ngủ, xấu hổ xấu hổ."
“Lạc thúc thúc, mẹ con nói tham ngủ sẽ mập đó, mau đứng lên chơi với bọn con đi!"
Một đám trẻ con vây quanh ghế dựa của Lạc Khâu Bạch, mồm năm miệng mười nói lời này, có người cầm góc áo hắn, có người nắm mũi hắn, còn có người lắc hắn… Náo loạn cả trường quay.
Lạc Khâu Bạch bất đắc dĩ mở to mắt, ngáp một cái, “Chú nói nhóm tiểu tổ tông tụi con, chú hôm nay đều cùng các con chơi cho tới trưa, còn chưa đủ? Hôm nay có muốn ăn kẹo không?
Một đám tiểu ma tinh ngoan ngoãn câm miệng, la hét “Muốn muốn Lạc thúc thúc"!
Lạc Khâu Bạch dụi mắt, nhìn mấy đứa nhóc ánh mắt sáng ngời, buồn rầu lại dung túng cười cười.
Hôm nay là quay quảng cáo mà tập đoàn tài chính Côn Luân đầu tư để xây dựng cô nhi viện, chủ đề là yêu thương các cô nhi, che chở cây non, mấy tiểu bằng hữu vây quanh hắn đều là mấy hài tử của cô nhi viện phụ cận, vừa tới trường quay, một bộ dáng sợ người lạ, Lạc Khâu Bạch vìdỗ bọn chúng vui vẻ, liền dùng mấy trò ma thuật nhỏ lúc ấy học được biểu diễn cho chúng, còn cùng đàn cho các tiểu tử kia chơi, liền chơi cho tới trưa, kết quả mạc danh kỳ diệu liền thành “Vua hài tử" .
Mà ngay cả đạo diễn bên cạnh cũng nhịn không được cười nói, “Khâu Bạch, cậu cũng có duyên với hài tử ha, thật nhìn không ra cậu chưa kết hôn nha."
Đối tượng là Boss của ông, lời này tôi sẽ tùy tiện nói cho ông biết sao?
Lạc Khâu Bạch cười cười không nói chuyện, liếc mắt thấy một cậu nhóc cách đó không xa, đang kéo một con chó trên cỏ, kết quả dùng sức thật mạnh, lập tức lăn vòng, giống tiểu thịt cầu lăn một chút, hắn nở nụ cười một tiếng, vội vàng lấy điện thoại cầm tay ra chụp rồi gửi cho Kỳ Phong.
【Anh nói Phong Phong béo, hay là tiểu shota béo này? 】
【 Không cần quấy rầy anh làm việc. 】
Kỳ Phong lạnh như băng đáp, Lạc Khâu Bạch không cho là đúng, 【 Phong Phong, nếu anh làm việcsẽ không nhắn tin lại cho em nhanh như vậy╮(╯▽╰)╭】
【 Câm miệng! 】
Kỳ Phong lần này than thở, Lạc Khâu Bạch không cần đoán đã biết y hiện tại nóng nảy không được tự nhiên, cười hắc hắc tiếp tục nhắn tin【 Lại nói tiếp em còn chưa thấy qua ảnh của anh khi còn bé, anh khi còn bé nhất định đáng yêu hơn hiện tại nhiều 】
Nhắn tin xong, hắn nằm ở trên ghế tiếp tục ngủ, chờ mong Kỳ Phong lát nữa gọi tới.
Quả nhiên không đến một lát, di động đặt trong túi áo liền vang lên, Lạc Khâu Bạch cười tủm tỉm, “Kỳ Phong, nói anh đáng yêu là khích lệ anh."
Trong điện thoại bất dộng, trầm mặc một lúc, lúc Lạc Khâu Bạch cảm thấy có chút không đúng, bên kia lại truyền đến thanh âm lễ phép lại xa lạ, “Lạc tiên sinh, chào ngài, tôi là thư ký của Kỳ tiên sinh, xin hỏi ngài chiều hôm nay có rảnh không, Kỳ tiên sinh muốn mời ngài ăn bữa cơm đạm bạc."
Lạc Khâu Bạch sửng sốt một chút, cầm lấy di động vừa thấy là một dãy số hoàn toàn xa lạ.
Kỳ tiên sinh? Kỳ Phong sao, khẳng định không có khả năng, mới một giây trước đại điểu quái còn vừa mới cùng hắn nhắn tin, lúc này sao lại kêu thư ký gọi cho hắn, gặp mặt hắn.
Như vậy có khả năng Kỳ tiên sinh chỉ có thể là… Kỳ lão gia.
Nụ cười trên mặt Lạc Khâu Bạch dừng một chút, lễ phép kỹ càng tỉ mỉ hỏi một câu, “Cô nói Kỳ tiên sinh là Kỳ lão gia sao?"
“Đúng vậy, không biết ngài buổi chiều có rảnh hay không?"
Nếu không rảnh cũng muốn nói có rảnh, huống chi thủ đoạn của Kỳ lão gia hắn cũng không phải không lĩnh giáo qua, lúc này gọi điện thoại cho hắn, hơn phân nửa đã sớm tìm hiểu lịch làm việc của hắn, nếu như mình mở miệng cự tuyệt, không chỉ không lễ phép còn thua trận, thật sự không cần thiết.
Nghĩ đến đây hắn cười cười, gật đầu, “Đương nhiên rồi."
“Trước nghe nói Kỳ lão gia sinh bệnh, tôi hẳn phải sớm chủ động đi thăm, hiện giờ còn để lão nhân gia tự mình mời, thật sự rất áy náy, cô giúp tôi chuyển lời, buổi chiều tôi nhất định sẽ tới."
Thư ký nói xong địa chỉ cùng thời gian xong liền tắt điện thoại.
Lạc Khâu Bạch cầm di động mím khóe miệng, cẩn thận cân nhắc trong chốc lát, có chút không hiểu lão gia đột nhiên bí mật muốn gặp hắn là có ý gì.
Chẳng lẽ là bởi vì lão gia cùng Kỳ Phong gần đây có vấn đề sao? Kia cùng hắn có quan hệ gì?
Trước lúc hắn đi Thanh Nguyên quay ngoại cảnh, Kỳ Phong vẫn luôn né tránh chuyện của lão gia, khi đó hắn muốn đi thăm, lại tìm không thấy thân phận thích hợp, chỉ có thể thối lui đến khoảng cách an toàn nhất, đỡ phải để lão gia nhìn không vừa mắt, nhưng chẳng lẽ cũng là lỗi lầm?
Ngàn tư trăm tưởng, Lạc Khâu Bạch tìm không thấy đáp án, không nghĩ nữa.
Lời mời đã đưa đến trước mặt, không thể thối lui.
*****
Lần đầu tiên bí mật gặp mặt, Lạc Khâu Bạch không dám hàm hồ, thay đổi trang phục chỉnh tề, trước nửa giờ đã tới trà lâu, vừa vào cửa lại phát hiện lão gia đã đến.
Lão gia khóe miệng mỉm cười, nhìn hắn chỉ vị trí đối diện, “Đến ngồi đi, muốn uống chút gì không, Thiết Quan Âm thế nào?"
Lạc Khâu Bạch gần đây vẫn luôn buồn ngủ mệt mỏi, khẩu vị cũng vẫn luôn uể oài, càng không dám uống nước trà đặc, khoát tay nói, “Con uống Thiết Quan Âm sẽ bị say trà, nước lọc là được rồi."
Lão gia cũng không kiên trì, ăn vài miếng trà bánh xong, bưng chén uống một hơi, tựa hồ cũng không vội mở miệng.
Lạc Khâu Bạch đem lễ vật đã chuẩn bị tốt đẩy qua, cười nói, “Trước nghe nói lão gia thân thể không tốt lắm, con cũng chưa kịp đi thăm, thực hổ thẹn nên mua một ít đồ hy vọng lão gia sẽ thích."
Mởhộp ra, bên trong là thạch hộc (dược) lá màu xanh biếc tốt nhất, lá trà ngon đứng đầu, cũng hợp với sở thích yêu trà của lão gia.
Ông cười như không cười nhìn Lạc Khâu Bạch, đem lễ vật để qua một bên, “Conlà hài tử có nhãn lực, có tâm, so với Tiểu Phong tốt hơn nhiều."
Nhắc tới “Kỳ Phong" chẳng khác nào trọng điểm đến.
Lạc Khâu Bạch cong lên khóe miệng, “Lão gia ông nói chơi thôi, Kỳ Phong ngày đó nghe nói ngài bị bệnh, hai lời chưa nói trở về nhà cũ, con sao so được. Huống chi, hài tử là con cháu của ông, ông chắc là có yêu cầu rất nghiêm khắc."
Đối với vấn đề này, lão gia lộ ra một tia cười lạnh, trên mặt lại khôi phục không gợn sóng, “Tiểu Lạc a, gần đây nghe nói phim con đóng sắp chiếu, thanh danh cũng lên không ít, chúc mừng."
“… Không có ạ, lão gia ngài khen trật rồi."
“Sao lại khen trật? Hồng phố biết hạng nghe, Tinh Huy cũng coi trọng con, Tiểu Phong cũng giúp con, bây giờ còn là người phát ngôn củaKỳ gia chúng ta, chờ thêm vài ngày nữa phim chiếu, sẽ rất náo nhiệt, nhiều hoa tươi cùng vỗ tay như vậy đối với người thường mà nói cả đời cầu còn không được, Tiểu Lạc a, con phải biết đâu là đủ."
Lạc Khâu Bạch sửng sốt một chút, hắn không phải ngốc tử, tự nhiên có thể nghe ra ý của lão gia.
“Lão gia, trước là con cùng Kỳ Phong không đúng, liên lụy thanh danh Kỳ gia, làm ông lo lắng, việc này để con giải thích, con cam đoan về sau sẽ không tái phát sinh loại chuyện này."
Lão gia tươi cười, lắc lắc đầu, nhìn chằm chằm vào hắn nói, “Con sai."
“Chỉ cần con còn một ngày tồn tại trong giới giải trí, loại sự tình này sẽ vĩnh viễn không ngừng phát sinh, giống như quan hệ của Tiểu Phong với con, giới giải trí loại địa phương này có thể có vài người sạch sẽ, trong bùn mà không nhiễm bùn rất ít."
Lời này giống như cảm khái giới giải trí hỗn loạn, nhưng rõ ràng là châm chọc Lạc Khâu Bạch xuất thân không sạch sẽ.
Hắn cũng không động khí, híp mắt nhướng mày mỉm cười, “Lão gia yên tâm, concó không sạch sẽ cũng không tính toán thừa nhận Kỳ Phong với con là gì, cho nên ông có thể yên tâm, người ngoài sẽ không làm chúng con liên lụy đâu."
“Phanh" một tiếng, chén trà ném ở trên bàn, trà nóng bên trong hắt ra, có vài giọt hắt ra trên tay Lạc Khâu Bạch, nháy mắt nóng đỏ da thịt.
“Con nháo tới gièm pha, cuối cùng lại muốn Kỳ gia giúp con, này còn gọi không liên lụy? Nếu không phải concòn luẩn quẩn trong cái vòng hỗn tạp này, làm sao có thể làm ra chuyện loạn thất bát tao như vậy?"
Lạc Khâu Bạch lạnh mặt, hắn nở nụ cười một chút, vuốt chóp mũi cân nhắc trong chốc lát mới chậm rãi mở miệng, “Cho nên? Ý của ông có phải bởi vì con là người ở trong giới giải trí dơ bẩn, cho nên không cho convà Kỳ Phong ở cùng một chỗ?"
“Cái này quá cũ rồi… Lão gia, ông không biết hiện tại phim truyền hình đều không có mấy chuyện như vậy rồi không? Hơn nữa ông kêu con rời đi Kỳ Phong có phải trễ rồi không, chúng con đều đã kết hôn, ông nói những lời này thật sự rất kỳ quái, đúng rồi, còn có chi phiếu đâu, lúc này không phải nên đưa ra mấy tờ ngân phiếu sao?"
Lão gia kịch liệt ho khan, mặt đỏ vài phần, ngực cũng khó thở.
“Ta không phải khua môi múa mép, cũng không bảo con rời đi Tiểu Phong."
Lạc Khâu Bạch nheo lại ánh mắt, lão gia ngẩng đầu không hề chớp mắt nhìn hắn, thấp giọng lại ho khan vài tiếng, “Ta không phải bức con, mà là cầu xin con. Ta sẽ không để con rời đi Tiểu Phong, chỉ hy vọng con suy xét rõ ràng."
Nói xong ông vươn ra cánh tay già nua, cầm mu bàn tay Lạc Khâu Bạch đặt ở trên bàn, ánh mắt khàn khàn nói, “Ta nghĩ con hẳn là hiểu được làm một người ông, ta hy vọng cháu của mình làm một người bình thường có thể cùng nữ nhân kết hôn sinh con, nhưngcon đối với chúng ta có ân, ta thật sự không thể bức Tiểu Phong cùng nữ nhân kết hôn, thương tổn con, con là nam nhân ta cũng nguyện ý cho con lưu lại, coi như Kỳ gia chúng ta bồi thường cho con."
Nói xong ông lại kịch liệt ho khan một trận, giống như muốn ho hết cả ra, “Ta đã 70, cũng sắp phải ra đi, nhưng ta vừa nghĩ tới nếu mình chết, tôn tử lúc nào cũng có khả năng bị giới giải trí gièm pha vây quanh cuộc sống, ta sẽ không được thái bình."
“Tiểu Lạc, con là hài tử tốt, cũng hiếu thuận với ta, để hồi báo ta sẽ không để cho Tiểu Phong cưới nữ nhân, đây là giới hạn cuối cùng của ta, mà con nếu vẫn xem ta là ông nội của Tiểu Phong, coi như con thương cho lão nhân gia ta, giúp ta khuyên nhủ Tiểu Phong, để tatrước khi nhắm mắt có thể nhìn chắt trai một lần."
“Chắt trai" ba chữ thật mạnh đập vào đầu Lạc Khâu Bạch, hắn sửng sốt thật lâu mới kịp phản ứng lão gia rốt cuộc là có ý gì, không dám tin nhìn ông, “… Ôngnói con khuyên Kỳ Phong cùng người khác sinh hài tử?!"
Lão gia không ngừng ho khan, cố hết sức khoát tay nói, “… Nếu con cũng giống ta ở tuổi này sẽ hiểu được, hài tử rất quan trọng, không cần kết hôn, chỉ cần sinh con là có thể, Tiểu Lạc con hiểu chuyện như vậy, chẳng lẽ thật sự nhẫn tâm để Kỳ gia chúng ta đoạn tử tuyệt tôn?"
“Tiểu Phong không hiểu chuyện, làm lòng ta lao lực quá độ, ta thật sự không có biện pháp khác… Tiểu Lạc, con cũng thấy đó ta đã đặt nửa chân vào quan tài rồi, khuyên nhủ nó đi, ta đã đồng ý cho con vào cửa, có mấy người sẽ đồng ý loại chuyện này, con thật sự muốn cho ta chết không nhắm mắt sao!?"
Những lời này đánh thức Lạc Khâu Bạch, hắn rốt cục hiểu được Kỳ Phong lúc trước vì cái gì nhắc tới chuyện lão gia liền ngậm miệng không nói, nguyên lai lúc trước lão gia có lẽ cũng nói với y lời giống vậy, yêu cầu như vậy.
Hắn như đang nghe được chuyện gì đó hoang đường, nửa ngày cũng không biết nên bày ra biểu tình gì.
Nguyên lai đồng ý cho hắn tiến vào cửa Kỳ gia đã là ban ơn, cho nên hắn có nghĩa vụ khuyên bảo Kỳ Phong sinh ra hài tử, nếu không sẽ vong ân phụ nghĩa, là đầu sỏ gây tộicho việc Kỳ gia đoạn tử tuyệt tôn!
Đây là suy luận chó má gì! Ngay từ đầu mục đích của Kỳ Phong tiếp cận hắn chính là vì chữa bệnh, hiện giờ đã biết hắn chạy không thoát, cho nên có thể dùng thái độ ban ân này bức hắn sao?
Cảm xúc dao động quá mạnh, Lạc Khâu Bạch đầu váng mắt hoa, dạ dày cũng rất đau, tựa hồ lại bắt đầu sốt nhẹ .
Kỳ lão gia liếc mắt nhìn hắn, khóe miệng gợi lên một tia cười lạnh, đột nhiên ho khan, cả nước mắt đều chảy xuống, ông gắt gao nắm chặt tay Lạc Khâu Bạch, như là nắm chặt cọng rơm cứu mạng cuối cùng, thanh âm run rẩy khàn khàn, “… Một hài tử mà thôi, chờ đến khi ta chết, sẽ không còn uy hiếp gì nữa, Tiểu Phong thích con như vậy, về sau những gì của Kỳ gia cũng là của con, con trong giới giải trí sẽ đạt được nhiều thứ, con chỉ cần khuyên nhủ để Tiểu Phong gật đầu đồng ý, lui khỏi giới giải trí, để hài tử về sau có hoàn cảnh sạch sẽ, đừng để nó tuổi nhỏ liền dính vào giới giải trí, Kỳ gia sẽ không bạc đãi con, đến lúc đó Tiểu Phong cùng gia sản đều là của một mình con, như vậy còn chưa đủ sao…"
Lạc Khâu Bạch nghe đến đó cười lên tiếng, ở ngoài cườinhưng ánh mắt lạnh như băng, hắn gắt gao nắm lấy ngón tay của mình, mu bàn tay đều trắng bệch.
Gia sảnhàng triệu, ăn không phải trả tiền, không có nữ nhân tới chen chân, độc chiếm Kỳ Phong cả đời… Điều kiện mê người cỡ nào a, nếu hiện tại gật đầu, hắn chẳng phải là cả đời vô lo, triệt để cùng điểu ti nói tạm biệt sao?
Nhưng một khi hắn đáp ứng, mình lại thành cái gì?
Một người không có ước mơ, chỉ có thể làm một ký sinh trùng dựa vào người khác mà sinh tồn!
Kỳ lão gia luôn mồm đều là “Ta muốn hồi báo con""Con đối với Kỳ gia có ân", chính là có người nào hồi báo, lại khinh bỉ mình không bằng con kiến, dùng thái độ thương hại ban ơn nói ra điều kiện như vậy, chẳng lẽ lúc này hắn còn phải buông tha tôn nghiêm quỳ xuống đất “Tạ chủ long ân"sao?!
Lạc Khâu Bạch không ngừng cong lên khóe miệng, hắn nhìn Kỳ lão gia không ngừng ho khan, trầm mặc đưa qua khăn tay, qua một hồi lâu mới chậm rãi mở miệng, “Lão gia, đừng kích động, đối với thân thể không tốt. Con hiểu tâm tình của ngài, nếu con là ngài có lẽ cũng sẽ bảo cháu của mình lưu lại hài tử."
Nghe xong lời này, lão gia lóe lóe mắt, tiếp ho khan cười cười, “… Ta biết con là hài tử thông minh."
“Những lời này ông thu hồi đi, conthật sự không thông minh, bởi vì con đặc biệt muốn chết."
Kỳ lão gia sắc mặt cứng đờ, nhìn Lạc Khâu Bạch vẻ mặt thong dong sờ sờ chóp mũi, không chuyển mắt nhìn ông nói, “Nếu Kỳ Phong nguyện ý thụ tinh nhân tạo, con sẽ không phản đối, y là con trai độc nhất trong nhà, còn sản nghiệp lớncần người kế thừa, con hiểu cho nên tuyệt đối sẽ không ngăn trở, lại càng không cùng người thụ tinh tranh giành tình nhân, con không nhỏ nhen như vậy, ngài đừng lo lắng."
“Nhưng, hiểu cũng không chứng minhcon sẽ giúp đỡ, con tôn trọng ý kiến của Kỳ Phong, nếu y nguyện ý con tuyệt đối sẽ không nói hai lời đưa y đi bệnh viện, nhưng nếu y kiên quyết phản đối, con sao lại can thiệp? Y mới là ba ba hài tử, con kết hôn với y, nhưng không phải người cha thứ hai của hài tử, ngài kêu người ngoài đi khuyên bảo người khác làm cha, thực buồn cười?"
Nói tới đây, sắc mặt Kỳ lão gia triệt để âm trầm xuống, “Lạc Khâu Bạch, ta khuyên con cẩn thận suy xét một chút, ta sẽ không cho con cơ hội thứ hai."
Lạc Khâu Bạch bất vi sở động, gợi lên khóe miệng, không sợ hãi chút nào nhún bả vai tiếp tục nói, “Về phần rời khỏi giới giải trí, con không cần suy xét, hiện tại con có thể nói cho ông biết, không có khả năng."
“Con tôn trọng ông là ông nội Kỳ Phong, cho nên sẽ hiếu thuận với ông, chiếu cố ông, nhưng nói cho cùng con vớiông cũng chỉ là người ngoài, ông hôm nay có thể đồng ý cho con nhiều như vậy, có lẽ ngày mai có thể lập tức đá con đi, là nam nhân phải chú trọng sự nghiệp, nếu không chẳng thà một lần nữa đầu thai lại."
“Huống chi, con hiện tại cũng làm ra tiền, trông cậy vào ngày nào đó Kỳ gia có phá sản, con là vợsẽ nuôi Kỳ Phong, nếu rời khỏi giới giải trí, không có tiền thì không thể được, Kỳ Phong sẽ do ông phụ trách sao?"
Một câu cuối cùng, Lạc Khâu Bạch cơ hồ cười ra, sắc mặt của hắn tuy rằng thoạt nhìn mệt mỏi, nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên định sáng ngời, không ai có thể lay động.
Nói xong những lời này, hắn không để lại tiền, xoay người bước đi.
Nếu lão gia đến uy hiếp hắn, vậy hắn cũng không tái khách khí mà trả tiền trà làm gì, huống chi vừa rồi hắn cũng đã mua trà cho ông cũng vài ngàn, tốn tiền a!!
“Khụ khụ… Khụ… Lạc Khâu Bạch, con sẽ hối hận."
Thanh âm của lão gia từ phía sau truyền đến, Lạc Khâu Bạch nghe thấy cũng không quay đầu lại.
Đã đi, nếu lựa chọn hắn tuyệt không hối hận.
Lời của editor: Tình tiết cẩu huyết quá, thiệt là rất không thích Kỳ lão gia, thái độ khinh thường người khác quá độ!
Khi Kỳ lão gia từ bệnh viện kiểm tra về đến nhà, Kỳ Phong cùng Lạc Khâu Bạch đã đi rồi.
Ông nằm ở trên giường nhắm mắt dưỡng thần, trên người đắp một cái chăn màu đỏ, ánh sáng trong phòng hôn ám cực kỳ, làm mặt ông đen tối không rõ.
Tôn đạo trưởng đẩy cửa vào, liền nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Ông lắc lắc tay áo nói, “Lão gia, ngài tìm tôi."
Lão gia nghe được thanh âm mở to mắt, ánh mắt sắc bén, gật gật đầu “Ân" một tiếng, vẫy vẫy tay, “Đạo trưởng đừng đứng ở cửa, tiến vào nói chuyện đi."
Đóng lại cửa phòng, Tôn đạo trưởng đi đến bên giường, nhìn nhìn lão gia nói, “Lão gia, hôm nay đi bệnh viện kiểm tra bác sĩ nói như thế nào? Nhìn sắc mặt ông không tốt lắm, có phải không thoải mái không, không bằng bần đạo giúp ônglấy mấy vị thuốc bổ dưỡng đi."
Kỳ lão gia khoát tay áo, “Không cần, ho khan thôi, không có gì trở ngại, tôi biết đạo trưởng tâm địa Bồ tát, bất quá… Ông hiểu được, tâm tư bây giờ của tôi, chỉ sợ uống nhiều thuốc bổ cũng không có tác dụng gì."
Ông mặt không đổi sắc, ánh mắt dừng ở trên người Tôn đạo trưởng.
Tôn đạo trưởng nhìn vẻ mặt của ông biết ông muốn nói cái gì, lúc này ở trong lòng cười khổ một tiếng, tiếp tục giả ngu nói, “Lão gia nói đúng, bần đạo lắm miệng."
Kỳ lão gia cầm lấy chén trà bên cạnh uống một hơi, khụ vài tiếng, giống như vô ý nói, “Đạo trưởng, nghe nói hôm nay tôi không ở nhà, Tiểu Phong mang theo Lạc Khâu Bạch về đây?"
Tôn đạo trưởng biết chuyện này cũng không thể gạt được, gật gật đầu không nói chuyện.
Kỳ lão gia đem chén trà để lên trên bàn, cười lạnh một tiếng, “Nócó thời gian, đem nhà này nháo một trận cũng không thấy hối cải, lần này đoán chắc tôi không có ở nhà, liền lập tức đem người mang về, dụng tâm kín đáo đi?"
“Tôn đạo trưởng, ngài không ngại nói cho tôi biết, Tiểu Phong cố ý tránh đi lão già này, đặc biệt tới tìm ngài làm gì? Lại nói tiếp, tôirất tò mò."
Kỳ lão gia cười thực hiền lành, nhưng trong ánh mắt không có nửa độ ấm.
Tôn đạo trưởng ở trong lòng hít một hơi, biết một kiếp này mình đã định trước là chạy không khỏi.
Vốn ông vô ý bị dính vào ân oán của hai ông cháu Kỳ gia, mặc kệ là Kỳ lão gia hay Kỳ Phong, với ông mà nói đều phải thẳng thắn thành khẩn, cho nên ông sẽ không thiên vị bên nào cả, phàm là bọn họ tìm tới cửa hỏi ý kiến, ông nhất định sẽ nói, nếu bọn họ không hỏi, ông cũng sẽ không chủ động nói ra.
Hôm nay Kỳ Phong mang Lạc Khâu Bạch tìm đến, Tôn đạo trưởng cũng không tính toán nói cho người khác biết, chính là, Kỳ lão gia nếu đã hỏi thẳng, ông cũng không có cách nào giấu diếm.
Sờ sờ râu mép, ông mím môi gật gật đầu, “Không sai, thiếu gia hôm nay đích xác tìm đến tôi, mục đích rất đơn giản, bởi vì… Phù dung câu tìm được nhục thược."
Kỳ lão gia thay đổi sắc mặt, nhíu mày, “Ông nói Tiểu Phong được thân thể Lạc Khâu Bạch lựa chọn?"
Tôn đạo trưởng vừa nhắm mắt, gật gật đầu, “Đúng vậy, không chỉ như thế, hai người bọn họ còn hình thành chìa khoá chi khế, một khi phù dung câu tìm được nhục thược, thân thể sẽ nhớ kỹ người đó, thể chất cũng sẽ càng thêm ỷ lại nhục thược, cho nên về sau ngài còn muốn làm cho Lạc tiên sinh rời đi thiếu gia, chỉ sợ không dễ dàng như vậy."
“Hoang đường!" Đột nhiên cất cao thanh âm, làm Kỳ lão gia không hô hấp được, mãnh liệt ho khan, ông gắt gao nắm chặt sàng đan, ánh mắt lãnh ngạnh.
Chìa khoá chi khế hình thành, nhục thược cùng danh khí sẽ ỷ lại lẫn nhau, ông đã sớm biết, vừa nghĩ tới thân thể cổ quái của Lạc Khâu Bạch, vẻ mặt của ông càng thêm đông lạnh.
Vì bệnh của Kỳ Phong, ông lúc trước cũng không thể tùy tiện đuổi Lạc Khâu Bạch, lúc nào cũng nhắc nhở nó, Kỳ Phong vì một người nam nhân mà làm Kỳ gia đoạn tử tuyệt tôn, hiện giờ chìa khoá chi khế đã hình thành, Kỳ Phong thậm chí vìcậu nam nhân này mà đoạn tuyệt với mình, chuyện ông lo lắng rốt cục vẫn xảy ra…
Kỳ lão gia càng nghĩ càng sốt ruột, ông cảm thấy mình bị Lạc Khâu Bạch cậu nam nhân này đẩy vào đường cùng, vô luận đi tới đi lui đều là tử lộ.
Ông sống cả đời khi nào bị quản chế như vậy!?
Nhịn không được, ông kịch liệt ho khan, Tôn đạo trưởng sợ ông thật sự khó thở hơn, nhịn không được mở miệng trấn an, “Lão gia, con cháu đều có phúc của con cháu, ngài cũng đừng vì vậy mà bực bội, vừa rồi tôibắt mạch cho thiếu gia, quái bệnh của thiếu gia cơ bản đã khỏi hẳn, đây là chuyện tốt, ngài hẳn là cao hứng mới đúng."
Kỳ lão gia bất động, phút chốc mở to hai mắt, “Đạo trưởng, ông mới vừa nói cái gì? Quái bệnh của Tiểu Phong đã khỏi hẳn?"
Tôn đạo trưởng gật đầu, khóe miệng tươi cười, “Không sai, tôi cẩn thận kiểm tra thân thể của thiếu gia, huyết mạch ứ trệ đã khơi thông, tim cũng bớt đau, trong thân thể âm dương cân bằng sẽ không bị dày vò nữa, chỉ cần để lô đỉnh điều trị thêm, đừng nói là 30 tuổi, cho dù là sống 70 tuổi cũng dư dả."
Mắt Kỳ lão gia sáng rực, khóe miệng mang theo ý cười, vừa lòng gật gật đầu, “Không uổng công tôi mất thể diện của Kỳ gia cho nó cùng nam nhân kết hôn, cuối cùng cũng có hồi báo."
Nói tới đây sắc mặt ông hồng nhuận vài phần, ho khan cũng giảm bớt, con ngươi tinh quang chợt lóe, “Nếu Lạc Khâu Bạch thật sự cứu mạng Tiểu Phong, Kỳ gia chúng ta phải biết báo đáp, ông nói đúng không Tôn đạo trưởng?"
Nói xong, khóe môi ông cong lên một chút, biểu tình trên mặt bị ánh sáng hôn ám trong phòng che đậy, đêm ngày đen tối, làm Tôn đạo trưởng nhất thời nhìn không rõ.
Thời gian này, Lạc Khâu Bạch lại bận rộn.
《 Tà dương ca 》 rốt cục hoàn thành hậu kỳ chế tác cùng xử lý hiệu ứng, tiến vào đến giai đoạn cuối cùng là tuyên truyền.
Lạc Khâu Bạch làm nam chính, trong phim ảnh chiếm phần lớn phân lượng, áp phích dán lên, được rất nhiều sự chú ý, đặc biệt ảnh chụp Diệp Thừa cùng hắn trên vách núi máu đầy người, binh lính chém giết cùng một chỗ, càng mạc danh kỳ diệu được các diễn đàn lớn chú ý"Tương ái tương sát" danh hào, bị một đám tiểu cô nương ngao ngao kêu “Hảo manh hảo manh".
Trước khi chiếu phim, đoàn phim đăng lên trước hai đoạn phim, một cái là Nhạc Triêu Ca cùng tri kỷ Giản Đồng, trường kiếm giang hồ khoái ý ân cừu, một cái là hai người trở thành kẻ thù không đội trời chung, không chết không đượcmáu rơi đầy đường, hai đoạn tiết tấu hoàn toàn tương phản, tăng thêmthích thú cho người xem.
Lúc này có người lại phát hiện, cánh hoa xuất hiện giữa các diễn viên cũng có thanh âm, chỉ có Lạc Khâu Bạch bị cố ý lau sạch, khi hoa đang rung động âm nhạc vang lên, mọi người chỉ có thể nhìn thấy hắn không ngừng khép mở miệng, nhưng không biết hắn đang nói cái gì.
Không có âm nhạc làm nền, ánh mắt của Lạc Khâu Bạch cùng động tác được phóng đại, không ai biết được hắn muốn biểu đạt cái gì,chỉ nhíu mày một hồi, vô thanh thắng hữu thanh, 15 phút ngắn ngủi đi qua, làm người xem nhìn thật kỹ mới đột nhiên phát hiện, cho dù không có thanh âm, Lạc Khâu Bạch tân nhân diễn xuất hoàn toàn không thua kém đại bài siêu sao!
Trong lúc nhất thời, chú ý của mọi người đối với Lạc Khâu Bạch trước nay chưa cao lắm, thậm chí có người cố ý đi tìm tác phẩm trước kia của hắn, muốn nghe thanh âm của hắn, lại không thu hoạch được gì.
Hắn không có tác phẩm tiêu biểu, thậm chí lời thoại linh tinh đều bị bối cảnh âm nhạc át đi, hết thảy đều bí ẩn, làm người ta thích thú đến cực hạn.
Bất quá, mấy chuyện này cùng Lạc Khâu Bạch không có nhiều quan hệ, bởi vì hắn thật sự quá bận,không chỉ muốn quay còn muốn ngủ, trời đất bao la, đi ngủ là quan trọng nhất, hắn nhắm mắt lại mệt đến ngủ quên, không có nhiều tâm tư quan tâm.
“Lạc thúc thúc, chơi với bọn con đi, đừng ngủ!"
“Đúng đúng, Lạc thúc thúc là đồ đại lười, máy quay vừa xong, liền nhàn hạ đi ngủ, xấu hổ xấu hổ."
“Lạc thúc thúc, mẹ con nói tham ngủ sẽ mập đó, mau đứng lên chơi với bọn con đi!"
Một đám trẻ con vây quanh ghế dựa của Lạc Khâu Bạch, mồm năm miệng mười nói lời này, có người cầm góc áo hắn, có người nắm mũi hắn, còn có người lắc hắn… Náo loạn cả trường quay.
Lạc Khâu Bạch bất đắc dĩ mở to mắt, ngáp một cái, “Chú nói nhóm tiểu tổ tông tụi con, chú hôm nay đều cùng các con chơi cho tới trưa, còn chưa đủ? Hôm nay có muốn ăn kẹo không?
Một đám tiểu ma tinh ngoan ngoãn câm miệng, la hét “Muốn muốn Lạc thúc thúc"!
Lạc Khâu Bạch dụi mắt, nhìn mấy đứa nhóc ánh mắt sáng ngời, buồn rầu lại dung túng cười cười.
Hôm nay là quay quảng cáo mà tập đoàn tài chính Côn Luân đầu tư để xây dựng cô nhi viện, chủ đề là yêu thương các cô nhi, che chở cây non, mấy tiểu bằng hữu vây quanh hắn đều là mấy hài tử của cô nhi viện phụ cận, vừa tới trường quay, một bộ dáng sợ người lạ, Lạc Khâu Bạch vìdỗ bọn chúng vui vẻ, liền dùng mấy trò ma thuật nhỏ lúc ấy học được biểu diễn cho chúng, còn cùng đàn cho các tiểu tử kia chơi, liền chơi cho tới trưa, kết quả mạc danh kỳ diệu liền thành “Vua hài tử" .
Mà ngay cả đạo diễn bên cạnh cũng nhịn không được cười nói, “Khâu Bạch, cậu cũng có duyên với hài tử ha, thật nhìn không ra cậu chưa kết hôn nha."
Đối tượng là Boss của ông, lời này tôi sẽ tùy tiện nói cho ông biết sao?
Lạc Khâu Bạch cười cười không nói chuyện, liếc mắt thấy một cậu nhóc cách đó không xa, đang kéo một con chó trên cỏ, kết quả dùng sức thật mạnh, lập tức lăn vòng, giống tiểu thịt cầu lăn một chút, hắn nở nụ cười một tiếng, vội vàng lấy điện thoại cầm tay ra chụp rồi gửi cho Kỳ Phong.
【Anh nói Phong Phong béo, hay là tiểu shota béo này? 】
【 Không cần quấy rầy anh làm việc. 】
Kỳ Phong lạnh như băng đáp, Lạc Khâu Bạch không cho là đúng, 【 Phong Phong, nếu anh làm việcsẽ không nhắn tin lại cho em nhanh như vậy╮(╯▽╰)╭】
【 Câm miệng! 】
Kỳ Phong lần này than thở, Lạc Khâu Bạch không cần đoán đã biết y hiện tại nóng nảy không được tự nhiên, cười hắc hắc tiếp tục nhắn tin【 Lại nói tiếp em còn chưa thấy qua ảnh của anh khi còn bé, anh khi còn bé nhất định đáng yêu hơn hiện tại nhiều 】
Nhắn tin xong, hắn nằm ở trên ghế tiếp tục ngủ, chờ mong Kỳ Phong lát nữa gọi tới.
Quả nhiên không đến một lát, di động đặt trong túi áo liền vang lên, Lạc Khâu Bạch cười tủm tỉm, “Kỳ Phong, nói anh đáng yêu là khích lệ anh."
Trong điện thoại bất dộng, trầm mặc một lúc, lúc Lạc Khâu Bạch cảm thấy có chút không đúng, bên kia lại truyền đến thanh âm lễ phép lại xa lạ, “Lạc tiên sinh, chào ngài, tôi là thư ký của Kỳ tiên sinh, xin hỏi ngài chiều hôm nay có rảnh không, Kỳ tiên sinh muốn mời ngài ăn bữa cơm đạm bạc."
Lạc Khâu Bạch sửng sốt một chút, cầm lấy di động vừa thấy là một dãy số hoàn toàn xa lạ.
Kỳ tiên sinh? Kỳ Phong sao, khẳng định không có khả năng, mới một giây trước đại điểu quái còn vừa mới cùng hắn nhắn tin, lúc này sao lại kêu thư ký gọi cho hắn, gặp mặt hắn.
Như vậy có khả năng Kỳ tiên sinh chỉ có thể là… Kỳ lão gia.
Nụ cười trên mặt Lạc Khâu Bạch dừng một chút, lễ phép kỹ càng tỉ mỉ hỏi một câu, “Cô nói Kỳ tiên sinh là Kỳ lão gia sao?"
“Đúng vậy, không biết ngài buổi chiều có rảnh hay không?"
Nếu không rảnh cũng muốn nói có rảnh, huống chi thủ đoạn của Kỳ lão gia hắn cũng không phải không lĩnh giáo qua, lúc này gọi điện thoại cho hắn, hơn phân nửa đã sớm tìm hiểu lịch làm việc của hắn, nếu như mình mở miệng cự tuyệt, không chỉ không lễ phép còn thua trận, thật sự không cần thiết.
Nghĩ đến đây hắn cười cười, gật đầu, “Đương nhiên rồi."
“Trước nghe nói Kỳ lão gia sinh bệnh, tôi hẳn phải sớm chủ động đi thăm, hiện giờ còn để lão nhân gia tự mình mời, thật sự rất áy náy, cô giúp tôi chuyển lời, buổi chiều tôi nhất định sẽ tới."
Thư ký nói xong địa chỉ cùng thời gian xong liền tắt điện thoại.
Lạc Khâu Bạch cầm di động mím khóe miệng, cẩn thận cân nhắc trong chốc lát, có chút không hiểu lão gia đột nhiên bí mật muốn gặp hắn là có ý gì.
Chẳng lẽ là bởi vì lão gia cùng Kỳ Phong gần đây có vấn đề sao? Kia cùng hắn có quan hệ gì?
Trước lúc hắn đi Thanh Nguyên quay ngoại cảnh, Kỳ Phong vẫn luôn né tránh chuyện của lão gia, khi đó hắn muốn đi thăm, lại tìm không thấy thân phận thích hợp, chỉ có thể thối lui đến khoảng cách an toàn nhất, đỡ phải để lão gia nhìn không vừa mắt, nhưng chẳng lẽ cũng là lỗi lầm?
Ngàn tư trăm tưởng, Lạc Khâu Bạch tìm không thấy đáp án, không nghĩ nữa.
Lời mời đã đưa đến trước mặt, không thể thối lui.
*****
Lần đầu tiên bí mật gặp mặt, Lạc Khâu Bạch không dám hàm hồ, thay đổi trang phục chỉnh tề, trước nửa giờ đã tới trà lâu, vừa vào cửa lại phát hiện lão gia đã đến.
Lão gia khóe miệng mỉm cười, nhìn hắn chỉ vị trí đối diện, “Đến ngồi đi, muốn uống chút gì không, Thiết Quan Âm thế nào?"
Lạc Khâu Bạch gần đây vẫn luôn buồn ngủ mệt mỏi, khẩu vị cũng vẫn luôn uể oài, càng không dám uống nước trà đặc, khoát tay nói, “Con uống Thiết Quan Âm sẽ bị say trà, nước lọc là được rồi."
Lão gia cũng không kiên trì, ăn vài miếng trà bánh xong, bưng chén uống một hơi, tựa hồ cũng không vội mở miệng.
Lạc Khâu Bạch đem lễ vật đã chuẩn bị tốt đẩy qua, cười nói, “Trước nghe nói lão gia thân thể không tốt lắm, con cũng chưa kịp đi thăm, thực hổ thẹn nên mua một ít đồ hy vọng lão gia sẽ thích."
Mởhộp ra, bên trong là thạch hộc (dược) lá màu xanh biếc tốt nhất, lá trà ngon đứng đầu, cũng hợp với sở thích yêu trà của lão gia.
Ông cười như không cười nhìn Lạc Khâu Bạch, đem lễ vật để qua một bên, “Conlà hài tử có nhãn lực, có tâm, so với Tiểu Phong tốt hơn nhiều."
Nhắc tới “Kỳ Phong" chẳng khác nào trọng điểm đến.
Lạc Khâu Bạch cong lên khóe miệng, “Lão gia ông nói chơi thôi, Kỳ Phong ngày đó nghe nói ngài bị bệnh, hai lời chưa nói trở về nhà cũ, con sao so được. Huống chi, hài tử là con cháu của ông, ông chắc là có yêu cầu rất nghiêm khắc."
Đối với vấn đề này, lão gia lộ ra một tia cười lạnh, trên mặt lại khôi phục không gợn sóng, “Tiểu Lạc a, gần đây nghe nói phim con đóng sắp chiếu, thanh danh cũng lên không ít, chúc mừng."
“… Không có ạ, lão gia ngài khen trật rồi."
“Sao lại khen trật? Hồng phố biết hạng nghe, Tinh Huy cũng coi trọng con, Tiểu Phong cũng giúp con, bây giờ còn là người phát ngôn củaKỳ gia chúng ta, chờ thêm vài ngày nữa phim chiếu, sẽ rất náo nhiệt, nhiều hoa tươi cùng vỗ tay như vậy đối với người thường mà nói cả đời cầu còn không được, Tiểu Lạc a, con phải biết đâu là đủ."
Lạc Khâu Bạch sửng sốt một chút, hắn không phải ngốc tử, tự nhiên có thể nghe ra ý của lão gia.
“Lão gia, trước là con cùng Kỳ Phong không đúng, liên lụy thanh danh Kỳ gia, làm ông lo lắng, việc này để con giải thích, con cam đoan về sau sẽ không tái phát sinh loại chuyện này."
Lão gia tươi cười, lắc lắc đầu, nhìn chằm chằm vào hắn nói, “Con sai."
“Chỉ cần con còn một ngày tồn tại trong giới giải trí, loại sự tình này sẽ vĩnh viễn không ngừng phát sinh, giống như quan hệ của Tiểu Phong với con, giới giải trí loại địa phương này có thể có vài người sạch sẽ, trong bùn mà không nhiễm bùn rất ít."
Lời này giống như cảm khái giới giải trí hỗn loạn, nhưng rõ ràng là châm chọc Lạc Khâu Bạch xuất thân không sạch sẽ.
Hắn cũng không động khí, híp mắt nhướng mày mỉm cười, “Lão gia yên tâm, concó không sạch sẽ cũng không tính toán thừa nhận Kỳ Phong với con là gì, cho nên ông có thể yên tâm, người ngoài sẽ không làm chúng con liên lụy đâu."
“Phanh" một tiếng, chén trà ném ở trên bàn, trà nóng bên trong hắt ra, có vài giọt hắt ra trên tay Lạc Khâu Bạch, nháy mắt nóng đỏ da thịt.
“Con nháo tới gièm pha, cuối cùng lại muốn Kỳ gia giúp con, này còn gọi không liên lụy? Nếu không phải concòn luẩn quẩn trong cái vòng hỗn tạp này, làm sao có thể làm ra chuyện loạn thất bát tao như vậy?"
Lạc Khâu Bạch lạnh mặt, hắn nở nụ cười một chút, vuốt chóp mũi cân nhắc trong chốc lát mới chậm rãi mở miệng, “Cho nên? Ý của ông có phải bởi vì con là người ở trong giới giải trí dơ bẩn, cho nên không cho convà Kỳ Phong ở cùng một chỗ?"
“Cái này quá cũ rồi… Lão gia, ông không biết hiện tại phim truyền hình đều không có mấy chuyện như vậy rồi không? Hơn nữa ông kêu con rời đi Kỳ Phong có phải trễ rồi không, chúng con đều đã kết hôn, ông nói những lời này thật sự rất kỳ quái, đúng rồi, còn có chi phiếu đâu, lúc này không phải nên đưa ra mấy tờ ngân phiếu sao?"
Lão gia kịch liệt ho khan, mặt đỏ vài phần, ngực cũng khó thở.
“Ta không phải khua môi múa mép, cũng không bảo con rời đi Tiểu Phong."
Lạc Khâu Bạch nheo lại ánh mắt, lão gia ngẩng đầu không hề chớp mắt nhìn hắn, thấp giọng lại ho khan vài tiếng, “Ta không phải bức con, mà là cầu xin con. Ta sẽ không để con rời đi Tiểu Phong, chỉ hy vọng con suy xét rõ ràng."
Nói xong ông vươn ra cánh tay già nua, cầm mu bàn tay Lạc Khâu Bạch đặt ở trên bàn, ánh mắt khàn khàn nói, “Ta nghĩ con hẳn là hiểu được làm một người ông, ta hy vọng cháu của mình làm một người bình thường có thể cùng nữ nhân kết hôn sinh con, nhưngcon đối với chúng ta có ân, ta thật sự không thể bức Tiểu Phong cùng nữ nhân kết hôn, thương tổn con, con là nam nhân ta cũng nguyện ý cho con lưu lại, coi như Kỳ gia chúng ta bồi thường cho con."
Nói xong ông lại kịch liệt ho khan một trận, giống như muốn ho hết cả ra, “Ta đã 70, cũng sắp phải ra đi, nhưng ta vừa nghĩ tới nếu mình chết, tôn tử lúc nào cũng có khả năng bị giới giải trí gièm pha vây quanh cuộc sống, ta sẽ không được thái bình."
“Tiểu Lạc, con là hài tử tốt, cũng hiếu thuận với ta, để hồi báo ta sẽ không để cho Tiểu Phong cưới nữ nhân, đây là giới hạn cuối cùng của ta, mà con nếu vẫn xem ta là ông nội của Tiểu Phong, coi như con thương cho lão nhân gia ta, giúp ta khuyên nhủ Tiểu Phong, để tatrước khi nhắm mắt có thể nhìn chắt trai một lần."
“Chắt trai" ba chữ thật mạnh đập vào đầu Lạc Khâu Bạch, hắn sửng sốt thật lâu mới kịp phản ứng lão gia rốt cuộc là có ý gì, không dám tin nhìn ông, “… Ôngnói con khuyên Kỳ Phong cùng người khác sinh hài tử?!"
Lão gia không ngừng ho khan, cố hết sức khoát tay nói, “… Nếu con cũng giống ta ở tuổi này sẽ hiểu được, hài tử rất quan trọng, không cần kết hôn, chỉ cần sinh con là có thể, Tiểu Lạc con hiểu chuyện như vậy, chẳng lẽ thật sự nhẫn tâm để Kỳ gia chúng ta đoạn tử tuyệt tôn?"
“Tiểu Phong không hiểu chuyện, làm lòng ta lao lực quá độ, ta thật sự không có biện pháp khác… Tiểu Lạc, con cũng thấy đó ta đã đặt nửa chân vào quan tài rồi, khuyên nhủ nó đi, ta đã đồng ý cho con vào cửa, có mấy người sẽ đồng ý loại chuyện này, con thật sự muốn cho ta chết không nhắm mắt sao!?"
Những lời này đánh thức Lạc Khâu Bạch, hắn rốt cục hiểu được Kỳ Phong lúc trước vì cái gì nhắc tới chuyện lão gia liền ngậm miệng không nói, nguyên lai lúc trước lão gia có lẽ cũng nói với y lời giống vậy, yêu cầu như vậy.
Hắn như đang nghe được chuyện gì đó hoang đường, nửa ngày cũng không biết nên bày ra biểu tình gì.
Nguyên lai đồng ý cho hắn tiến vào cửa Kỳ gia đã là ban ơn, cho nên hắn có nghĩa vụ khuyên bảo Kỳ Phong sinh ra hài tử, nếu không sẽ vong ân phụ nghĩa, là đầu sỏ gây tộicho việc Kỳ gia đoạn tử tuyệt tôn!
Đây là suy luận chó má gì! Ngay từ đầu mục đích của Kỳ Phong tiếp cận hắn chính là vì chữa bệnh, hiện giờ đã biết hắn chạy không thoát, cho nên có thể dùng thái độ ban ân này bức hắn sao?
Cảm xúc dao động quá mạnh, Lạc Khâu Bạch đầu váng mắt hoa, dạ dày cũng rất đau, tựa hồ lại bắt đầu sốt nhẹ .
Kỳ lão gia liếc mắt nhìn hắn, khóe miệng gợi lên một tia cười lạnh, đột nhiên ho khan, cả nước mắt đều chảy xuống, ông gắt gao nắm chặt tay Lạc Khâu Bạch, như là nắm chặt cọng rơm cứu mạng cuối cùng, thanh âm run rẩy khàn khàn, “… Một hài tử mà thôi, chờ đến khi ta chết, sẽ không còn uy hiếp gì nữa, Tiểu Phong thích con như vậy, về sau những gì của Kỳ gia cũng là của con, con trong giới giải trí sẽ đạt được nhiều thứ, con chỉ cần khuyên nhủ để Tiểu Phong gật đầu đồng ý, lui khỏi giới giải trí, để hài tử về sau có hoàn cảnh sạch sẽ, đừng để nó tuổi nhỏ liền dính vào giới giải trí, Kỳ gia sẽ không bạc đãi con, đến lúc đó Tiểu Phong cùng gia sản đều là của một mình con, như vậy còn chưa đủ sao…"
Lạc Khâu Bạch nghe đến đó cười lên tiếng, ở ngoài cườinhưng ánh mắt lạnh như băng, hắn gắt gao nắm lấy ngón tay của mình, mu bàn tay đều trắng bệch.
Gia sảnhàng triệu, ăn không phải trả tiền, không có nữ nhân tới chen chân, độc chiếm Kỳ Phong cả đời… Điều kiện mê người cỡ nào a, nếu hiện tại gật đầu, hắn chẳng phải là cả đời vô lo, triệt để cùng điểu ti nói tạm biệt sao?
Nhưng một khi hắn đáp ứng, mình lại thành cái gì?
Một người không có ước mơ, chỉ có thể làm một ký sinh trùng dựa vào người khác mà sinh tồn!
Kỳ lão gia luôn mồm đều là “Ta muốn hồi báo con""Con đối với Kỳ gia có ân", chính là có người nào hồi báo, lại khinh bỉ mình không bằng con kiến, dùng thái độ thương hại ban ơn nói ra điều kiện như vậy, chẳng lẽ lúc này hắn còn phải buông tha tôn nghiêm quỳ xuống đất “Tạ chủ long ân"sao?!
Lạc Khâu Bạch không ngừng cong lên khóe miệng, hắn nhìn Kỳ lão gia không ngừng ho khan, trầm mặc đưa qua khăn tay, qua một hồi lâu mới chậm rãi mở miệng, “Lão gia, đừng kích động, đối với thân thể không tốt. Con hiểu tâm tình của ngài, nếu con là ngài có lẽ cũng sẽ bảo cháu của mình lưu lại hài tử."
Nghe xong lời này, lão gia lóe lóe mắt, tiếp ho khan cười cười, “… Ta biết con là hài tử thông minh."
“Những lời này ông thu hồi đi, conthật sự không thông minh, bởi vì con đặc biệt muốn chết."
Kỳ lão gia sắc mặt cứng đờ, nhìn Lạc Khâu Bạch vẻ mặt thong dong sờ sờ chóp mũi, không chuyển mắt nhìn ông nói, “Nếu Kỳ Phong nguyện ý thụ tinh nhân tạo, con sẽ không phản đối, y là con trai độc nhất trong nhà, còn sản nghiệp lớncần người kế thừa, con hiểu cho nên tuyệt đối sẽ không ngăn trở, lại càng không cùng người thụ tinh tranh giành tình nhân, con không nhỏ nhen như vậy, ngài đừng lo lắng."
“Nhưng, hiểu cũng không chứng minhcon sẽ giúp đỡ, con tôn trọng ý kiến của Kỳ Phong, nếu y nguyện ý con tuyệt đối sẽ không nói hai lời đưa y đi bệnh viện, nhưng nếu y kiên quyết phản đối, con sao lại can thiệp? Y mới là ba ba hài tử, con kết hôn với y, nhưng không phải người cha thứ hai của hài tử, ngài kêu người ngoài đi khuyên bảo người khác làm cha, thực buồn cười?"
Nói tới đây, sắc mặt Kỳ lão gia triệt để âm trầm xuống, “Lạc Khâu Bạch, ta khuyên con cẩn thận suy xét một chút, ta sẽ không cho con cơ hội thứ hai."
Lạc Khâu Bạch bất vi sở động, gợi lên khóe miệng, không sợ hãi chút nào nhún bả vai tiếp tục nói, “Về phần rời khỏi giới giải trí, con không cần suy xét, hiện tại con có thể nói cho ông biết, không có khả năng."
“Con tôn trọng ông là ông nội Kỳ Phong, cho nên sẽ hiếu thuận với ông, chiếu cố ông, nhưng nói cho cùng con vớiông cũng chỉ là người ngoài, ông hôm nay có thể đồng ý cho con nhiều như vậy, có lẽ ngày mai có thể lập tức đá con đi, là nam nhân phải chú trọng sự nghiệp, nếu không chẳng thà một lần nữa đầu thai lại."
“Huống chi, con hiện tại cũng làm ra tiền, trông cậy vào ngày nào đó Kỳ gia có phá sản, con là vợsẽ nuôi Kỳ Phong, nếu rời khỏi giới giải trí, không có tiền thì không thể được, Kỳ Phong sẽ do ông phụ trách sao?"
Một câu cuối cùng, Lạc Khâu Bạch cơ hồ cười ra, sắc mặt của hắn tuy rằng thoạt nhìn mệt mỏi, nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên định sáng ngời, không ai có thể lay động.
Nói xong những lời này, hắn không để lại tiền, xoay người bước đi.
Nếu lão gia đến uy hiếp hắn, vậy hắn cũng không tái khách khí mà trả tiền trà làm gì, huống chi vừa rồi hắn cũng đã mua trà cho ông cũng vài ngàn, tốn tiền a!!
“Khụ khụ… Khụ… Lạc Khâu Bạch, con sẽ hối hận."
Thanh âm của lão gia từ phía sau truyền đến, Lạc Khâu Bạch nghe thấy cũng không quay đầu lại.
Đã đi, nếu lựa chọn hắn tuyệt không hối hận.
Lời của editor: Tình tiết cẩu huyết quá, thiệt là rất không thích Kỳ lão gia, thái độ khinh thường người khác quá độ!
Tác giả :
Doanh Triệt Thệ Tuyết