Cự Tinh Chi Danh Khí Lô Đỉnh

Chương 42

CHƯƠNG 42

Kỳ Phong chở Lạc Khâu Bạch ra sân bay xong, về nhà thay đổi một bộ quần áo về nhà cũ.

Hơn một tháng chưa có về nhà, nhà cũ hết thảy đều giống như trước, y mới vừa đậu xe xong, quản gia đợi lâu ngày đã tiến lên đón, “Thiếu gia, ngài đã về. Nước ấm cùng trà chiều đã chuẩn bị xong, ngài muốn tắm rửa rồi ăn một chút gì lót dạ, hay trực tiếp trở về phòng nghỉ ngơi?"

Kỳ Phong khoát tay áo, cởi áo khoác cầm trong tay, “Lát nữa tôi còn có việc, hiện tại trực tiếp nhìn ông nội, ông ở trong phòng sao?"

Quản gia sửng sốt một chút, tiếp lắc lắc đầu nói, “Lão gia mấy ngày nay thân thể không tốt, bác sĩ kêu ông ở bên ngoài phơi nắng, lúc này đang ở trong hoa viên nghỉ ngơi, tôi đi thông báo một tiếng, ông thấy ngài nhất định sẽ thật cao hứng."

Nói xong tươi cười đi, Kỳ Phong ngăn lại lắc lắc đầu, “Không cần, tôi tự mình đi."

Nói xong lời này, cả cửa phòng đều không vào trực tiếp xoay người đi ra hoa viên.

Hôm nay mặt trời lên cao, ánh mặt trời chiếu khắp hoa viên, xa xa nghe thấy thanh âm kinh kịch, vòng qua mấy chậu cây, y nhìn thấy Kỳ lão gia nằm ở xích đucùng Tôn đạo trưởng ở bên cạnh trò chuyện.

Nhìn sắc mặt lão gia, Kỳ Phong nhíu mày lại, đi qua gọi một tiếng “Ông nội".

Lão gia vừa nhấc đầu liền thấy được tôn tử, lúc này nở nụ cười, vẫy tay, “Tiểu Phong về rồi a, ta mới vừa nhắc tới con, xem như con biết trở về nhìn ta một cái."

Kỳ Phong đứng ở trước xích đu, gật gật đầu, không nói gì.

Lão gia tiếu a a vỗ vỗ ghế dựa bên cạnh, lôi kéo tay y nói, “Đã lâu không gặp đại tôn tử của ta, lại đây ngồi, để ông nội hảo hảo nhìn xem, ta có cảm giác con gần đây gầy đi, có phải công việc quá mệt mỏi không?"

Kỳ Phong không trả lời, ngồi vào bên cạnh trầm giọng hỏi, “Nghe nói ông nội bị bệnh, chỗ nào không thoải mái, cần đi bác sĩ không?"

Lão gia dừng một chút, tiếp kéo kéo khóe miệng, “Cảm nhẹ thôi, không có gì trở ngại, chủ yếu là nhớ con, cho nên mới kêu quản gia đi tìm con."

Nói xong ông phất phất tay với người hầu, “Đi pha trà mang lại đây, thiếu gia đi xa khẳng định sẽ khát nước, lấy chút quả mới mua vỏ cứng ít nước, Tiểu Phong thích ăn những cái đó."

Bên cạnh Tôn đạo trưởng vừa nghe lời này, cười với Kỳ Phong, “Lão gia nhắc tới cậu vài ngày rồi, hôm nay vừa thấy được cậu rất cao hứng đó."

Nhìn lão gia thần thái tự nhiên, Kỳ Phong nhấp hé miệng, “Ông nội tựa hồ thoạt nhìn không sinh bệnh?"

Những lời này làm không khí lạnh lùng, lão gia quay đầu, tươi cười liễm đi, ánh mắt mang theo vài tia không vui, “Tiểu Phong, ta nuôi con từ nhỏ đến lớn có phải uổng phí rồi không, conmuốn ta bị bệnh lắm phải không?"

Kỳ Phong lắc lắc đầu, trầm giọng nói, “Ông hiểu lầm, con không có ý này, nhìn thấy ông không bệnh con vui lắm, chẳng qua con không nghĩ tới ông dùng lý do như vậy gạt con về nhà, nếuông không sinh bệnh con cũng tới vấn an ông, ông làm vậy làm gì?"

Biết lão gia sinh bệnh, y chạy vội chạy vàng về đây, kết quả lão gia bệnhgì cũng không có, sớm biết như vậy hắn nên chờ vài ngày, chờ Lạc Khâu Bạch về, hai người đồng thời về nhà cũ, mà không giống như bây giờ, lập tức ngăn cách hai người, mình còn bận việc.

Nghĩ đến đây, Kỳ Phong bất đắc dĩ nhíu mày, đã già đầu rồi, lão nhân còn trẻ con như vậy, nếu lão gia lừa y về, y tự nhiên sẽ không tới đây, bất quá nếu lão gia không sinh bệnh, y buổi tối sẽ đi mua vé máy bay đi Y thành, hẳn là còn kịp đi tìm Lạc Khâu Bạch.

Đưa tay nhìn đồng hồ một chút, không nghĩ tới động tác này chọc giận lão gia, ông bình tĩnh đậpbàn, “Con mới vừa về nhà liền không ngừng nhìn đồng hồ, đã không kiên nhẫn vậy rồi? Kỳ Phong, trong mắt con còn có ông nội hay không!"

Nói xong ông kịch liệt ho khan, mặt tái nhợt đi vài phần, ngực kịch liệt phập phồng, thậm chí còn không thở nổi.

Kỳ Phong nhăn lại lông mày, vội vàng giúp ôngngồi xuống, “Như thế nào đột nhiên ho lợi hại như vậy, gần đây vẫn luôn như vậy sao?"

Lão gia một bên ho một bên bỏ ra cánh tay của y, tức giận che trái tim nói, “Conlo việc của con đi, quản người sắp vào quan tài như ta làm gì?"

Nói đến đây, mặt ông đỏ bừng lên, trên trán còn toát ra mồ hôi.

Nhìn thấy tình hình này, Tôn đạo trưởng bên cạnhgiúp ông thuận khí, hơi bất mãn nói với Kỳ Phong, “Thiếu gia, lão gia cũng không có lừa cậu, ông ấy đích thật là sinh bệnh, trước bác sĩ còn nói phổi của ông ấyrất yếu, kêu ông ấy điều dưỡng, vài ngày gần đây tốt lên một chút, cậu nói như vậy với ông ấy thật sự rất không nên."

Kỳ Phong thân hình bất động, hơi hơi mở to hai mắt, “Ông nội, chuyện lớn như vậy sao không nói cho con biết?"

“Nói cho con biết… Khụ khụ… Có ích lợi gì? Con mỗi ngày chỉ lo cùng Lạc Khâu Bạch dính như sam, tình chàng ý thiếp, có rảnh quản ta chết sống đâu!"

Kỳ lão gia ho khan, ngửa đầu tựa vào ghế hồi sức, xích đu theo động tác lúc ẩn lúc hiện, thoạt nhìn rất thương tâm.

Kỳ Phong không muốn nghe lão gia dùng khẩu khí như vậy nhắc tới thê tử của mình, nhưng thời điểm này y cũng không thể nói thêm cái gì, đưa tay giúp ông xoa ngực, nói, “Ân, là con không đúng, con phải đến thăm ông nhiều hơn, ông đừng nóng giận, uống chút nước đi."

Uống nước xong, sắc mặt của lão gia rốt cục tốt lên một ít.

Liếc Kỳ Phong, ông hừ lạnh một tiếng, chậm rãi mở miệng, “Được rồi, không sao, con là bảo bối tôn tử của ta, còn có thể thật sự sinh khí với con? Lần sau không cho dùng khẩu khí này với ta."

Nói xong nâng nâng tay với người hầu, “Đi kêu người mang đến, nói thiếu gia đã đến."

Người hầu gật gật đầu, xoay người rời đi, Kỳ Phong không rõ, cau mày hỏi, “Ông nội, ông hôm nay cố ý bảo con trở về, không có khả năng chỉ là bởi vì thân thể của ông đi? Ông rốt cuộc muốn làm gì?"

“Lát nữa con sẽ biết, ngồi ở chỗ này tâm sự với ông."

Lão gia lại ho khan vài tiếng, không trả lời vấn đề, đưa tay đùa với Tiểu Qùy Hoa trong ***g sắt đang ríu ra ríu rít, bên cạnh Tôn đạo trưởng nhìn Kỳ Phong liếc mắt một cái, lộ ra lo lắng.

Kỳ Phong không có tâm tình nói chuyện phiếm, chính là phụ họa lão gia.

Trong chốc lát, người hầu mang theo một bác sĩ mặc áo choàng trắng đi tới, cười gật gật đầu với Kỳ Phong.

“Ông nội, này có ý gì?" Kỳ Phong nhíu mày hỏi.

Kỳ lão gia cười khoát tay áo, “Tuy rằng thân thể của con hiện tại đã tốt hơn phân nửa, nhưng dù sao còn chưa tới 30 tuổi, không thể phớt lờ, ta kêu bác sĩ đến, con phải hảo hảo phối hợp kiểm tra, không đượcphớt lờ thân thể của chính mình."

Đi một vòng lớn, lại nói có chuyện quan trọng muốn thương lượng với y, chẳng lẽ chỉ vì kiểm tra thân thể sao?

Kỳ Phong cảm thấy việc này thực buồn cười, thân thể y có khỏe hay không, chính mình rõ ràng nhất, từ khi tìm được lô đỉnh, ngay cả quái bệnh tra tấn y từ lâu đều thật lâu không có tái phạm, hiện giờ cũng bởi vì lão gia sinh bệnh, cho nên cũng đem y từ đầu tới đuôi kiểm tra một lần, không khỏi chuyện bé xé ra to.

Cự tuyệt đã đến bên miệng, nhưng nghĩ tới vừa rồi lão gia ho quá nặng, y lại nuốt vào trong bụng, phối hợp bác sĩ xắn tay áo lên.

Cái gọi là kiểm tra, không phải dùng máy móc, điện tâm đồ linh tinh gì đó, bác sĩ kia kiểm tra một chút khung xương y, lại đo chiều cao cân nặng linh tinh, cuối cùng còn hỏi y có bệnh di truyền không, tóm lại là một ít việc kiểm tra nhỏ nhặt.

Cuối cùng, Kỳ Phong đã phi thường không kiên nhẫn, lúc này bác sĩ mở ra hộp thuốc đặc chế, lấy ra ống tiêm cùng ống nghiệm plastic, một bên cầm cồn i ốt đè lên cánh tay của y tìm mạch máu, vừa cười nói, “Kỳ tiên sinh, ngài không cần khẩn trương, tôi chỉ lấy một chút máu của ngài thôi."

Máu chậm rãi chảy vào ống nghiệm plastic, bác sĩ rút ra kim tiêm, “Đương nhiên đây là bước đầu tiên, lát nữa tôi sẽ cầm máu của cậu về bệnh viện phân tích, xác định thể chất cậuhoàn toàn khỏe mạnh thích ứng, buổi tối sẽ tiến hành bước thứ hai thu thập."

Kỳ Phong nheo lại ánh mắt, “Cái gì khỏe mạnh thích ứng, bước thứ hai thu thập là cái gì?"

Bác sĩ kinh ngạc nhíu lông mày, tựa hồ không nghĩ tới Kỳ Phong không biết, bên cạnh Kỳ lão gia lạnh lùng trừng mắt, tiếp cười nói, “Không có gì, chẳng qua là quá trình kiểm tra thân thể bình thường thôi, đừng lo lắng."

“Đêm nay ta đã bảo nhà bếp dừng canh xương heo cốt bò, con uống mấy chén, lần thứ hai thu thập đừng để mình có nhiều áp lực. Tôn đạo trưởng tính qua, Lạc Khâu Bạch cùng một chỗ với con đã hơn hai tháng, bệnh của conchắc đã tốt lên một phần ba, làm mễ thanh dịch hẳn là không có vấn đề."

Kỳ Phong thay đổi sắc mặt, y đứng lên, mặt lạnh lùng, mãnh liệt tới gần vài bước, “Ông rốt cuộc có ý gì? ! Ông thu thập mấy thứ này làm gì!"

Sắc mặt của Kỳ lão gia cũng trầm xuống dưới, lấy ra một tập ảnh chụp bên cạnh đưa qua, “Những nữ nhân này ta đã thay con chọn qua, toàn bộ đều thân thể khỏe mạnh, khuôn mặt xinh đẹp, con chọn một người để tương lai làm mẹ đứa nhỏ."

Lời kia vừa thốt ra, Kỳ Phong lúc này nhíu mày, đôi mắt cuồn cuộn nổi lên mưa rền gió dữ.

Máu, mễ thanh dịch, còn có hài tử… Nữ nhân, giờ khắc này nếu y còn không rõ Bạch lão gia có ý gì quả thực đúng là ngốc tử.

Y rất ít cười, giờ phút này lại giận dữ cười, khóe miệng châm chọc, “Mang thai? Khổ cho ông!"

Lão gia bất vi sở động, ho khan vài tiếng, thần thái thoải mái nói, “Con không cần lo lắng, hiện tại kỹ thuật đã phát triển, rất ít có sơ suất, nhưng lại có thể sàng lọc mễ thanh tử chọn con cái, con muốn sinh con gái cũng không cóvấn đề."

“Con đã kết hôn, con không cần hài tử."

Kỳ lão gia hí mắt, “Con kết hôn cũng không, cũng không ảnh hưởng đến hậu duệ của Kỳ gia, khụ khụ… Khụ…"

Nói xong ông quay đầu nói với bác sĩ, “Việc nhà tôi đã làm ngài chê cười, ngài ra phòng khách uống trà chiều đi, buổi tối tôi chờ tin tức tốt của ngài."

Bác sĩ bị tầm mắt lạnh như băng của Kỳ Phong làm phía sau lưng lạnh cả người, đã sớm muốn đi, lúc này xem như có lý do, cầm lấy hộp thuốc đi ra ngoài.

Lúc này, Kỳ Phong cùng lão gia đang giằng co, không ai nhường ai, bên cạnh Tôn đạo trưởng không biết làm thế nào, tựa hồ khuyên bảo cũng không có tác dụng.

Bác sĩ quay đầu, bước nhanh, đột nhiên sau lưng phác đi lên một cái bóng đen, chợt nghe Kỳ lão gia hét lớn một tiếng “Ngăn ông ta lại!"

Nhưng vệ sĩ còn chưa hành động, hộp thuốc trong tay ông ta đã bị ném đi, ống máu bị Kỳ Phong mãnh liệt đoạt lại, một vệ sĩ mãnh liệt tiến lên, y cười lạnh một tiếng, “Tôi xem ai dám!"

Vừa dứt lời, ống máu bị ymở ra ném xuống, cục đá trên đường dính máu đỏ tươi.

“Phanh" một tiếng, ống nghiệm rơi xuống, y một cước đạp thành mảnh nhỏ.

Trong lúc nhất thời toàn bộ hoa viên một mảnh tĩnh mịch.

Ánh mắt của Kỳ Phong rất sắc bén, trên mặt kết thật dày một tầng trong suốt, làm cho người ta sợ hãi ai cũng không dám tới gần một bước.

“Đều cút cho tôi."

“Tôi xem ai dám!"

Kỳ Phong chậm rãi đảo qua hoa viên, vệ sĩ, người hầu, bác sĩ, Tôn đạo trưởng… Cuối cùng rơi xuống trên người Kỳ lão gia.

Gia tôn hai người, cách xa nhau mấy bước, lần đầu nháo đến vậy, làm tất cả mọi người xung quanh sợ ngây người.

Trong mắt bọn họ, thiếu gia tuy rằng tính tình cổ quái lãnh đạm, nhưng tuyệt đối không nóng nảy như vậy, giờ khắc này y hung ác tựa như một con dã thú bảo vệ lãnh địa của mình, tuyệt không cho phép bất luận kẻ nào nhiều lời.

“Không nghe? Lăn." Thanh âm của y không phập phồng, thanh âm bình thản, nhưng thanh tuyến lại lạnh như băng.

Kỳ lão gia không nói chuyện, Tôn đạo trưởng ở bên trong và tất cả mọi người rất nhanh ly khai, trong lúc nhất thời toàn bộ hoa viên chỉ còn lại hai người.

Lão gia ho khan vài tiếng, dùng khăn tay dịch dịch khóe môi, xoay ngồi lên ghế, “Con trưởng thành, đủ lông đủ cánh, cũng dám nói với ta như vậy? Đừng quên, ta là ông nội của con."

Kỳ Phong bước qua cục đá loang lổ máu, từng bước một tiêu sái đối diện lão gia, từ trên cao nhìn xuống nói, “Ông cũng nhớ rõ là ông là ông nội con."

“Ông hao hết tâm tư, vừa lúc Khâu Bạch không có ở đâygạt con về, thật sự là nhọc lòng. Bất quá ông nội, con có thể nói cho ông biết, mặc kệ có hài tử hay không, đời này con cũng sẽ không cùng một nữ nhân sinh ra một hài tử, ông như vậy là bức con bất trung với gia đình của mình, bất trung với thê tử của chính mình."

Sắc mặt Kỳ lão gia nguyên bản còn lạnh nhạt, “Phanh" một tiếng, ông vỗ mạnh lên bàn, “Không cần nói đến Lạc Khâu Bạch với ta, một người nam nhân, gọi là thê tử gì, Tiểu Phong ta thấycon là bị phù dung kia mê hoặc, cả nam nhân hay nữ nhân đều không phân biệt được!"

Kỳ Phong mặt không đổi sắc, ánh mắt âm trầm, “Con mặc kệ hắn là nam hay là nữ, kết hôn, hắn chính là thê tử của con."

“Hoang đường!"Ngực Kỳ lão gia kịch liệt phập phồng, ho khan vài tiếng, chỉ vào Kỳ Phong nói, “Trước không cần nói hắn trong giới giải trí làm những chuyện dơ bẩn kia, liền nói con gần đây vì nó làm những chuyện hoang đường."

“Contưởng ta mắt mờ không xem tin tức sao? Hai người các con nháo mọi người đều biết, nếu đổi lại là nữ nhân, truyền thông sẽ cắn xé Lạc Khâu Bạch không tha, còn không phải hai người các con quan hệ căn bản không bình thường, người đời đều cảm thấy đáng xấu hổ, ta nhục nhã thay cho các con!"

“Đủ rồi! Ông nội, lúc trước ông biết hắn là ‘lô đỉnh’ định mệnh của con, cũng không phải là thái độ này với hắn, ông không thể vong ân phụ nghĩa, đây là ông khi còn bé đã dạy con, nhưng ông bây giờ đang làm gì?!"

Một câu càng thêm khơi dậy lửa giận của lão gia, ông ho kịch liệt, chống xích đu thở hổn hển, “Đúng là bởi vì ta tri ân báo đáp mới không có đuổi đi Lạc Khâu Bạch, thậm chí đều không có bức con cùng nữ nhân kết hôn, chính là cho con sinh ra một hài tử, Lạc Khâu Bạch nên vừa lòng đi!"

“Con nguyện ý cùng nam nhân, ta không quản, Lạc Khâu Bạch cũng đích thật là ân nhân của Kỳ gia, cho nên về sau chuyện của hai người các con ta cũng sẽ không nhúng tay. Nhưng là, ta nhượng bộ cũng có giới hạn, con cùng nó cùng một chỗ có thể, nhưng phải cho Kỳ gia lưu lại huyết mạch, đoạn tử tuyệt tôn ta không đáp ứng, về sau chết còn có thể diện đi gặp tổ tông sao!"

“Không có khả năng." Kỳ Phong lạnh như băng vứt ra ba chữ, khóe miệng gắt gao mím lại, ngẩng đầu ánh mắt kiên định sáng quắc nói, “Ông sinh dưỡng phụ thân, đã hoàn thành ‘Huyết mạch truyền thừa’ rồi, đi gặp tổ tông cũng đúng lý hợp tình, là phụ thân mệnh số không tốt, sớm đi, cái này chỉ có thể trách ông trời, cùng ông không có bất cứ quan hệ nào."

“Cho nên, đoạn tử tuyệt tôn, không mặt mũi gặp mặt tổ tông là chuyện của một mình con."

“Con ——! Khụ khụ… Ăn nói khùng điên gì đó!"

“Không phải sao?" Kỳ Phong nhếch khóe miệng, “Tôn đạo trưởng tính qua cho con, con là trời sinh khắc thê khắc tử (không vợ không con), đã định trước không sinh được nhi tử chăm sóc người thân trước lúc lâm chung, ông hà tất phải làm trái ý trời?"

Nói xong lời này, y xoay người bước đi.

Kỳ lão gia toàn thân run run, “Convì người ngoài, cả ông nội nuôi lớn conmà con cũng muốn ném?"

Kỳ Phong trường thán một hơi, “Hắn không phải người ngoài, hắn là người yêu của con."

“Còn có ông nội, lần sau không cần nói chuyện sinh hài tử với con, ông biết đó, con một khi đã quyết định ai cũng không cách nào thay đổi, con chỉ ngạnh lên với Lạc Khâu Bạch, ông bức con cũng chỉ uổng phí tâm cơ."

Nói xong, y không chút do dự rời đi hoa viên, lưu lại Kỳ lão gia thần tình đỏ bừng cùng một bãi đỏ tươi…

Sắc trời trầm xuống dưới, trên đường sáng đèn.

Kỳ Phong nói đi là đi, tuyệt đối khôngở lại một giây đồng hồ, Kỳ lão gia được người hầu dìu vào phòng, liều mạng muốn cản Kỳ Phong, nhưng vệ sĩ ai cũng không dám động thủ với đại thiếu gia, Kỳ Phong chỉ cần một ánh mắt đã làm họ lạnh cả người, cảm giác bị dã thú lườm, không rét mà run.

Kỳ Phong thông suốt tiêu sái tiến ra ga ra, không chút do dự khởi động xe, người hầu canh giữ ở một bên không dám ngẩng đầu, đều làm bộ như không phát hiện, sợ chọc tới Kỳ gia.

Bentley đi đến cửa, chỗ rẽ đột nhiên xuất hiện một người, ngăn cản đường đi của y.

Nhìn Tôn đạo trưởng đang đứng trước mặt, Kỳ Phong không vui nhíu mày, không chút do dự đạp chân ga.

Tôn đạo trưởng vẫn cố chấp ngăn ở phía trước, đi theo xe lui về phía sau.

Kỳ Phong đạp phanh lại, sắc mặt âm trầm, cửa sổ xemở ra lộ ra nửa khuôn mặt của Tôn đạo trưởng.

“Thiếu gia, tôi có một số việc muốn nói với cậu."

“Không cần."Y không quên lão đạo sĩ hay cằn nhằn, đang đứng một bên.

“Tôi không tới khuyên cậu đồng ý sinh hài tử, cũng không phải phụng mệnh lão gia đến khuyên cậu, nói thật, hôm nay lão gia như vậy tiền trảm hậu tấu (hành động trước báo cáo sau), tôi cũng không đồng ý, nhưng tôi là người ngoài cũng không biết làm thế nào, cậu cùng lão gia tranh chấp tôi sẽ không nhúng tay, cái này cậu có thể yên tâm, nếu không lúc trước tôi cũng sẽ không dễ dàng nói cho cậu biết chuyện nhục thược."

Nhắc tới nhục thược, Kỳ Phong nheo lại ánh mắt, “Ông rốt cuộc muốn nói cái gì?"

Tôn đạo trưởng nửa ngày không mở miệng, sờ sờ râu mép, hạ giọng nói, “Thiếu gia, còn nhớ tôi đã từng đưa cho cậu một quyển sách chép tay《 Phong nguyệt • trầm mạch thiên 》? Bên trong ghi lại tinh tường chuyện nhục thược cùng chìa khoá chi khế."

Kỳ Phong từ trong xoang mũi trong phát ra đơn âm, xem như đáp lại, “Cho nên?"

“Khi trở về thiếu gia có từng xem qua?"

Kỳ Phong chậm rãi túc khởi mày, bản chép tay này đích xác nằm trong ngăn kéo trong phòng, nhưng ngày ấy cầm nó, y cùng thê tử lâm vào chiến tranh lạnh, khi đó y sứt đầu mẻ trán thật sự không có tâm tư nhìn mấy thứ này, đã quên, hôm nay nếu đạo sĩ kia không nhắc nhở, y còn thật không nhớ rõ có một quyển sách như vậy.

Nhìn vẻ mặt của y, Tôn đạo trưởng cũng đoán được y cũng không có xem qua, vuốt râu mép nhỏ giọng nói, “Thiếu gia không xem cũng không sao, bần đạo hôm chỉ muốn nói với ngài."

“Sau khi danh khí phá thân, thể chất phát sinh biến hóa, thân thể hấp thu dương khí càng nhiều, thể chất thay đổi lại càng nhanh, tục ngữ nói nguyệt mãn thì mệt, khi đạt tới cực hạn, danh khí sẽ cuồn cuộn không ngừng hấp thu dương khí thổ nạp đi ra, lúc này cũng là lúc hắn tìm được nhục thược định mệnh."

Lại là lảm nhảm này, làm người ta căn bản nghe không hiểu, Kỳ Phong nhíu mày, nắm tay lái, “Muốn thảo luận chuyện y thuật của đạo gia các người, tôi nghĩ ông tìm lộn người. Tôi rất bận không rảnh nghe."

Nói xong y muốn đi, Tôn đạo trưởng lại một lần ngăn lại y, “Thiếu gia đừng vội, nghe bần đạo nói xong đã."

“Cùng việc một mực phản đối, bần đạo kỳ thật càng bằng lòng gặp phong nguyệt phổ mới nhìn đến chìa khoá chi khế. Danh khí lúc thổ nạp dương khí, thân thể sẽ có phản ứng mãnh liệt, gặp được nhục thược thích hợp, thân thể sẽ sốt cao lên, sinh lòng nhớ nhung, thẳng đến khi dương khí toàn bộ kích phát ra, lại một lần nữa đượcnhục thược lấp đầy, loại phản ứng này mới có thể triệt để biến mất."

“Bần đạo cũng không muốn hỏi nhiều chuyện ngài và Lạc tiên sinh, nhưng thiếu gia, ngài nhất định phải nhớ kỹ, một khi Lạc tiên sinh có loại phản ứng này, ngài cần phải nắm lấy cơ hội, nếu không cả đời sẽ bỏ lỡ thời cơ hình thành chìa khoá chi khế. Đến lúc đó, lão gia muốn tách các người ra càng dễ như trở bàn tay."

Nói xong lời này, Tôn đạo trưởng sờ sờ râu mép, đứng lên, không nói thêm một câu vô nghĩa.

Kỳ Phong nhìn ông ta một cái, đạp chân ga đi vào trong bóng đêm.

Ngoài cửa sổ gió đêm thổi vào, y vuốt cằm cẩn thận cân nhắc, sốt cao lên, sinh lòng nhớ nhung… Phản ứng này như thế nào sao nghe quen tai như vậy, giống như trước vừa mới nhìn qua trên người Lạc Khâu Bạch…

*****

Y thành phong cảnh tuyệt đẹp trứ danh.

Đặc biệt Y thành có một trấn nhỏ, bởi vì kẹp giữa hai đỉnh núi lớn, bình thường hơi nước không lưu thông, mặc dù là đầu mùa xuân, nơi này vẫn ấm áp ướt át như trước, thực vật tươi tốt, nước chảy khắp nơi, tựa như một tòa thành Giang Nam.

Ở phía nam, có một suối nước nóng thiên nhiên, đi vài bước có thể thấy suối nguồn, hơi nước lượn lờ, trong không khí đều mang theo hơi nước, mặt trên còn tràn ngập mùi cỏ xanh, theo hướng nam chính là một tòa núi lớn che chắn cho hơi nước, ngọn nguồn dưới chân núi liên tiếp là đại thác nước, cách rất xa có thể nghe được tiếng dòng nước ầm ầm vang lên, làm tâmngười ta như nhảy lên theo nước suối.

Đoàn phim《 Tà dương ca 》lần này quay ngoại cảnh ở đây.

Lạc Khâu Bạch vui vẻ cười nói đi theo đoàn phim đến nơi này, trên máy bay mới biết được nguyên bản đoàn phim định quay ngoại cảnh, kéo dài một tháng, khi đó xuân về hoa nở, cảnh sắc sẽ hấp dẫn hơn nhiều, nhưng không biết nguyên nhân gì, đoàn phim định ra khách sạn mà sau một tháng tất cả phòng đều bị đặt hết, đoàn phim sợ không kịp, bất đắc dĩ mới xuất phát trước.

Đương nhiên mấy chuyện này Lạc Khâu Bạch cũng không để ý, trong lòng thậm chí còn có chút may mắn.

Hắn cũng không quên thời gian này đụng tới đại điểu quái kia, toàn thân nóng lên phản ứng cổ quái, trước hắn còn phiền muộn, thân thể của mình sao lại gặp tình huống này, mỗi ngày đều cùng Kỳ Phong gặp mặt quả thực tra tấn, hiện giờ đoàn phim đại ân, hắn cuối cùng được cứu trợ.

Rời xa đại điểu quái, phản ứng của hắn cũng không có thuốc mà khỏi, mỗi ngày đi quay, chạy sô, đoàn phim cũng không có Lý Thiên Kỳ gây rối, ngày trôi quacũng coi như không tồi.

Trong lúc này, hắn mỗi ngày đều gọi điện thoại cho Kỳ Phong, hai người cũng không biết nói cái gì, tóm lại nói chuyện khỏang một hai giờ, thẳng đến khi Lạc Khâu Bạch ôm di động ngủ. Hắn cũng hỏi Kỳ Phong ngày đó về nhà cũ Kỳ gia thế nào, thân thể lão gia như thế nào, nhưng nam nhân mỗi lần đều nói sang chuyện khác, nếu lảng sang chuyện khác không được sẽ nóng nảy cúp điện thoại, hơn nữa chết sống không cho Lạc Khâu Bạch cúp điện thoại, cũng uy hiếp: “Nếu em dám cúp điện thoại, anh lập tức đi tới đoàn phim."

Lạc Khâu Bạch dở khóc dở cười, cười uy hiếp, “Được a, vậy anh đến a, đừng quên em trước khi đi đã nói, anh dám đến em sẽ bắt anh truy hỏi, chúng ta chờ xem."

Kỳ Phong liền lập tức cúp điện thoại, lặp lại hành vi, đối với việc này Lạc Khâu Bạch đã quen, cũng làm không biết mệt, đùa nam nhân là chuyện hứng thú của hắn.

Bởi vì tiến độ lúc trước, toàn đoàn phim còn dư ra phân đoạn của Lạc Khâu Bạch nhiều nhất, mấy ngày nay vừa lúc quay Nhạc Triêu Ca đã biết được thân phận Thái tử của mình, tránh ở bên trong núi nghỉ ngơi lấy lại sức, chuẩn bị cùng Giản Đồng tử chiến, trong lúc đó có không ít cẩm y vệ đánh bất ngờ, tất cả đều bắt hắn tự mình ra trận.

Ngày hôm đó, hắn ra oai, cầm kiếm muốn từ thác nước lao xuống, kết quả ai ngờ ngày đó gió to, ra oai không xong, khi hắn lao xuống, lắc lư một cái, trực tiếp ném hắn sang tảng đá ở bên cạnh, đụng phải cánh tay.

Kỳ thật không cũng phải thương tích nghiêm trọng, không tổn thương đến xương cốt, chỉ đọng máu ở bên ngoài, thoạt nhìn có chút dọa người, buổi tối khi Kỳ Phong gọi điện thoại, hắn trôi chảy nói một câu, Kỳ Phong nửa ngày không nói chuyện.

Qua một hồi lâu mới đáp lại"Ngốc tử" .

Lạc Khâu Bạch cũng biết nam nhân này sẽ không nói những lời hay ho gì, nhún vai cười nói, “Đúng vậy, em không chỉ ngốc mà ánh mắt còn có vấn đề, nếu không cũng chướng mắt anh."

Nửa ngày điện thoại đầu kia không có thanh âm, tiếp phanh một tiếng có gì đó rớt, Lạc Khâu Bạch nghĩ đến đây nam nhân phỏng chừng lại đỏ lỗ tai, nhịn không được cười ha hả.

Ngày hôm sau, mặc dù bị thương, vẫn muốn diễn, Lạc Khâu Bạch cắn răng diễn trận đánh, mồ hôi ướt đẫm chạy đến khu nghỉ ngơi uống nước, lúc này di động trong túi áo vang lên, hắn vừa thấy dãy số lập tức cảnh giác nhìn chung quanh, tìm được cái một góc nghe điện thoại.

“Anh nghĩ sao màgiờ này gọi điện thoại cho em?"

Kỳ Phong từ trong xoang mũi phát ra đơn âm, lạnh như băng nói, “Anh chuyển phát nhanhcho em một chai thuốc trị đau khi té ngã có hiệu quả cao, phỏng chừng buổi tối sẽ tới nơi, em nhớ rõ kiểm tra và nhận."

“A?" Lạc Khâu Bạch sửng sốt một chút, tiếp dở khóc dở cười, “Không cần, đoàn phim cũng có hộp thuốc, anh gửi thuốc mỡ từ xa như vậy, rất phiền phức."

“Em sao nói nhiều như vậy? Gửi cho em thì em nhận đi, thuốc này hiệu quả có thể so với mấy thứ loạn thất bát tao kia sao?"

Khẩu khí của Kỳ Phong có chút hung dữ, giống như thuốc này là gia sản, còn mang theo một tia đắc ý.

Lạc Khâu Bạch cười đáp ứng, chỉ ngóng trông đồ chuyển phát.

Quay cả ngày, trời bắt đầu tối, Sâm Xuyên biết Lạc Khâu Bạch bị thương, kêu hắn về khách sạn nghỉ ngơi.

Đi trên hành lang, điện thoại củaLạc Khâu Bạch vang lên, thanh âm của Kỳ Phong truyền đến, “Uy, nhanh đến nhận hàng, không phải anh đã kêu em nhớ rõ kiểm tra và nhận sao?"

Lạc Khâu Bạch nghi hoặc nhíu lông mày, dùng bả vai kẹp lấy di động, một bên đi vào phòng, một bên cãi lại, “Không, nhân viên chuyển phát nhanh căn bản không gọi điện thoại cho em, em không…"

Cửa phòng mở ra, câu nói kế tiếp tự động biến mất.

Phanh một tiếng cửa phòng đóng sầm, nghênh đón hắn là một cái ôm chầm cực nóng.

Nam nhân trước mắt làngười đang ở xa ngàn dặm Kỳ Phong.

Lời của editor: Đúng chất trung khuyển công!
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại