Cự Tinh Chi Danh Khí Lô Đỉnh
Chương 24
CHƯƠNG 24
Lạc Khâu Bạch quay đầu đi nhìn thoáng nam nhân đang lái xe, lại cúi đầu nhìn nhìn quần áo trên người mình và y, quay đầu nhìn ra cửa sổ xe lộ ra một biểu tình đau khổ.
Xe chậm rãi đi, hắn cảm thấy như đang lên đầu đài.
Một người đàn ông, không chỉ cùng một người đàn ông khác kết hôn, bây giờ còn trắng trợnmang người về nhà, gọi là"Lễ nghi sau kết hôn", nhưng đối với Lạc Khâu Bạch lại là tìm đường chết, a không, phải là buộc hắn đi chịu chết.
Hắn nghĩ, nếu như mình là một ông lão tính hướng bình thường, đầu tóc hoa râm chống gậy, nếu thấy tôn tử mang theo đàn ôngvề nhà, nhất định lấy gậychỉ vào"Nam hồ ly tinh"kia.
Cái chânđột ngột co rút đau đớn, Lạc Khâu Bạch nhìn cây cối ngoài cửa sổ, nuốt nước bọt nói, “Kia cái gì… Anh xem chúng ta có nên dừng xe mua một chút đồ không? Đi gặp lão nhân gia mà tay không cũng không tốt a."
“Tiền trong sổ tiết kiệm của em còn chưa đủ mua hai bồn hoa lan cho ông nội, tỉnh lại đi."
Kỳ Phong không có ý gì, chẳng qua chỉ nói sự thực thôi, kết quả làm Lạc Khâu Bạch nghẹn nửa ngày không nói câu nào.
Tôi đương nhiên biết các người có tiền, nhưng đây là vấn đề lễ tiết, tuy nói mua lễ vật không đúngvẫn sẽ bị lột da, nhưng ít nhất trên đường còn có thể lãng phí một chút thời gian, không cần nhanh đi chịu chết như vậy được không!?
Lạc Khâu Bạch khóc không ra nước mắt, nhu nhu thái dương, ngồi phịch trên xe một bộ dáng nửa chết nửa sống.
Kỳ Phong quay đầu lại liếc mắt một cái, khóe miệng thoáng gợi lên.
Người đều gả vào cửa, lại bởi vì một chén trà liền thẹn thùng thành cái dạng này, thật là một thê tửbiệt nữucòn tự làm khổ mình.
Kỳ Phong mím môi cười hít một hơi, càng thêm dùng sức đạp chân ga, trong lòng càng thêm chờ mong ngày toàn gia đoàn viên.
Tốc độ xe lại nhanh hơn, Lạc Khâu Bạch ai thán một tiếng, đưa tay đặt nửa bên mặt, ở trong lòng kêu khóc: đại điểu quái con mẹ nó anh lại đi nhanh như vậy lão tử liền xuống xe!
Suy nghĩ của hai người mạch não lại một lần nữa hoàn toàn khác nhau, khi xechạy đến cửa Kỳ gia, Lạc Khâu Bạch đã chuẩn bị tinh thần bị mắng.
Nhưng tình tiết trong dự đoán cũng không có phát sinh, trong biệt thự phi thường an tĩnh, khi Kỳ Phong lôi kéo tay hắn đi tới, trong phòng quản gia nhìn thấy y, lập tức vui vẻ ra mặt chào đón, “Thiếu gia, ngài trở lại rồi? Tôi đây liền đi thông báo cho lão gia!"
Hắn hoàn toàn không tỏ vẻ nghi hoặc cùng kinh hoảng với Lạc Khâu Bạch, gật đầu cười, rất nhanh lên lầu.
Lần thứ hai đến Kỳ gia, Lạc Khâu Bạch như ngồi trên đống lửa, khi lão gia chống gậy đi xuống lầu, tim của hắn đã muốn bay ra ngoài.
“Tiểu Phong về rồi à, mau tới đây cho ông nhìn xem có béo lên không?"Tiếng cười của Kỳ lão gia truyền đến, khi nhìn thấy Lạc Khâu Bạch trong nháy mắt, ánh mắt dừng một chút.
Ông không có mù, tự nhiên cũng nhìn thấy Kỳ Phong và Lạc Khâu Bạch là tình lữ, ánh mắt lóe ra một chút, làm Lạc Khâu Bạch tưởng mình hoa mắt, lão gia cười tủm tỉm vỗ vỗ bờ vai của hắn, “Tiểu Lạc cũng tới a, so với lần trước thấy đẹp lên không ít."
Lão gia hiền lành, làm Lạc Khâu Bạch mở rộng tầm mắt. Chẳng lẽ lão gia còn không biết Kỳ Phong đã cùng hắn kết hôn, nếu không saolại dùng loại thái độ này đối hắn?
Lần trước đến Kỳ gia, lão gia nhiệt tình thì có thể hiểu rằng ông ấy không biết, tưởng hắn là bạn của Kỳ Phong, kia lúc này đây là tình huống nào? Dựa theo phim truyền hình hào môn cẩu huyết, lúc này không nổi trận lôi đình đem hắn đuổi ra khỏi cửa, tuyệt đối là phạm sai lầm.
Trong lòng nghìn mối tơ vò, nhưng trên mặt vẫn cứ lộ ra tươi cười, “Lão gia ngài nói lời này là không đúng đâu, ngài mới là phong thái không giảm, càng già càng dẻo dai a."
Kỳ lão gia ha ha mỉm cười, tiện tay đem vài quả cam trên bàn đưa cho hắn, “Con đứa nhỏ này còn nói ngọt, ngồi xuống đi, đừng đứng ngốc ở đó, buổi tối muốn ăn cái gì, ta kêunhà bếp đi làm."
Lạc Khâu Bạch thụ sủng nhược kinh, không kịp tự hỏi lão gia vì cái gì tốt với hắn như vậy, hai tay tiếp nhận quả cam, “Lão gia, con tự mình làm là được, ngài không cần phải để ý đến con."
Cha mẹ chết sớm, hắn không có kinh nghiệm cùng trưởng bối ở chung, nhưng hắn chiếu cố cha bệnh nặng nhiều năm như vậy, cũng hiểu biết chút ít, nhìn người hầu mang nước trà lại, vội vàng tiếp nhận, rót cho Kỳ lão gia một chén trà, một tiếng “Lão gia" đều đã đến bên miệng, lại đột nhiên bị Kỳ Phong bắt lấy cánh tay.
“Gọi ông nội."
“…"Da đầu Lạc Khâu Bạch tê rần, nhanh chóng nháy mắt cho y: Tổ tông ai, anh không cần gấp như vậy, anh sợ lão gia nghĩ không ra tôi bắt cóc tôn tử duy nhất của ông hay sao?
Chống lại ánh mắt của Lạc Khâu Bạch, Kỳ Phong nhíu mày.
Tuy rằng em chủ động mới vừa gặp mặt liền muốn bưng trà như thế, làm chồng tôi thực vui mừng, cũng hiểu được em từ khi kết hôn đến hiện tại đã chờ giờ khắc này đã lâu rồi, nhưng là dâng trà không thay đổi xưng hô, còn gọi cháu dâu sao?
Kỳ Phong bất vi sở động nhìn hắn, bàn tay vẫn luôn nắm cổ tay của hắn, một bộ dáng hoàn toàn không cần thương lượng.
Lạc Khâu Bạch bưng một ly trà đứng ở tại chỗ, sửa miệng cũng không phải, không thay đổi khẩu hình miệng cũng không phải, nhất thời không biết như thế nào cho phải, nhưng thấy Kỳ Phong sắc mặt càng ngày càng thối, ngày hôm qua mình bị hạ dược, Kỳ Phong ra tay cứu giúp, hắn thầm than một hơi, cuối cùng thỏa hiệp.
Dù sao đều là tử lộ, còn không bằng thỏa hiệp, hắn giơ chén trà lên, tươi cười, “… Ông nội, uống trà."
Thanh âm mềm dẻo vang lênlàm người ta thực khó cự tuyệt.
Biểu tình của Kỳ lão gia nháy mắt trở nên có chút khó coi, tuy rằng vẫn còn tươi cười, nhưng ý cười trong mắt lại biến mất không còn một mảnh.
Kỳ thật, ông cũng không chán ghét Lạc Khâu Bạch, ngược lại đối với đứa bé này rất có hảo cảm, trong lòng thực cảm tạ hắn đúng lúc xuất hiện bên người Kỳ Phong.
Nhưng cảm ơn cùng nhận một người nam nhân trở thành bạn đời của tôn tử duy nhất là hai chuyện khác nhau, ông không muốn nhập làm một.
Ông nhất thời không có tiếp chén trà kia, không khí nháy mắt trở nên ngưng trệ.
Vào lúc này, Kỳ Phong đột nhiên không có hành động gì, vươn tay rót một ly trà, đặt mông ngồi vào bên cạnh Lạc Khâu Bạch, học bộ dáng của hắn giơ chén trà lên nói, “Ông nội, chúng con kết hôn nhiều ngày như vậy, hôm nay mới trở về nhìn ông thật sự là bất hiếu, con và Khâu Bạch lấy trà đáp lễ, kính ông một ly."
Trên mặt của y vẫn không có biểu tình gì, ánh mắt nghiêm túc chuyên chú, nhưng khóe miệng lại không tự giác mím lại, mang theo một chút kiên quyết.
Trong lúc nhất thời, Lạc Khâu Bạch ngây ngẩn cả người, gắt gao thu hồi tay, trong đầu đột nhiên bật ra một ý tưởng, Kỳ Phong đây là muốn tìm đường chết, mang theo hắn một đi không trở lại …
Kỳ lão gia híp mắt lại, nhìn Kỳ Phong đứa cháu mà mình yêu thương nhất, suýt nữa không đứng vững, tôn tử duy nhất của ông lại dùng phương thức này ép buộc ông.
Kỳ Phong vẫn duy trì tư thế không nhúc nhích, Lạc Khâu Bạch cũng không rõ, cũng không dám tùy tiện buông tay xuống, ba người cứ như vậy giằng co, thời gian tựa hồ cũng ngừng lại vào giây phút này.
Qua không biết bao lâu, Kỳ lão gia cúi đầu nở nụ cười, ánh mắt già nua hiền lành, tùy tay tiếp nhận chén trà trong tay Lạc Khâu Bạch và Kỳ Phong, uống một hơi cạn sạch, “Hai hài tử này bất thình lình như vậy, khiến cho lão nhân ta nhất thời không kịp phản ứng."
Chén trà xanh ngát, hương thơm từ trong chén phiêu tán tỏa ra, giống như giằng co vừa rồi chưa từng phát sinh qua.
Kỳ lão gia lôi kéo Lạc Khâu Bạch và Kỳ Phong nói chuyện trong chốc lát, lại hỏi hỏi hai người gần đây thế nào, cuối cùng hỏi đến thân thể Kỳ Phong.
“Tiểu Phong, con gần đây cảm giác thế nào, còn thường xuyên phát bệnh không?"
Lời nói này thực mịt mờ, ánh mắt Kỳ Phong ngừng trên người Lạc Khâu Bạch một chút, khóe miệng cong lên khó hiểu, “Đã khá hơn nhiều, cho dù là ngẫu nhiên phát bệnh, con cũng sẽ uống thuốc, ông nội không cần lo lắng."
Kỳ lão gia thở phào một hơi, thần sắc căng thẳng cũng giảm bớt rất nhiều, liếc Lạc Khâu Bạch một cái, áp chế vui sướng mà còn lo lắng trong mắt.
“Cho dù số lần phát bệnh có ít đi, cũng không chứng minh cái gì cả, lát nữa Tôn đạo trưởng cũng tới đây ăn cơm, đểông taxem cho con, đồng thời xem Tiểu Lạc một chút luôn."
Lạc Khâu Bạch nghe được như lọt vào trong sương mù, không rõ bệnh tim của Kỳ Phong vì cái gì cần đạo sĩ đến trị, lại càng không hiểu được hắn bản thân vui vẻ không có bệnh gì, vì cái gì cũng cần xem bệnh.
Lúc đang mơ màng, phía sau cửa"Răng rắc" một thanh âm vang lên, quản gia cung kính dẫn một đạo sĩ mặc trường bào xám, râu dài đi đến.
“Thật sự là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới, đạo trưởng, tôi vừa định để ôngnhìn Tiểu Phong một cái, ông đã tới rồi."
Bạn đang
Lạc Khâu Bạch quay đầu đi nhìn thoáng nam nhân đang lái xe, lại cúi đầu nhìn nhìn quần áo trên người mình và y, quay đầu nhìn ra cửa sổ xe lộ ra một biểu tình đau khổ.
Xe chậm rãi đi, hắn cảm thấy như đang lên đầu đài.
Một người đàn ông, không chỉ cùng một người đàn ông khác kết hôn, bây giờ còn trắng trợnmang người về nhà, gọi là"Lễ nghi sau kết hôn", nhưng đối với Lạc Khâu Bạch lại là tìm đường chết, a không, phải là buộc hắn đi chịu chết.
Hắn nghĩ, nếu như mình là một ông lão tính hướng bình thường, đầu tóc hoa râm chống gậy, nếu thấy tôn tử mang theo đàn ôngvề nhà, nhất định lấy gậychỉ vào"Nam hồ ly tinh"kia.
Cái chânđột ngột co rút đau đớn, Lạc Khâu Bạch nhìn cây cối ngoài cửa sổ, nuốt nước bọt nói, “Kia cái gì… Anh xem chúng ta có nên dừng xe mua một chút đồ không? Đi gặp lão nhân gia mà tay không cũng không tốt a."
“Tiền trong sổ tiết kiệm của em còn chưa đủ mua hai bồn hoa lan cho ông nội, tỉnh lại đi."
Kỳ Phong không có ý gì, chẳng qua chỉ nói sự thực thôi, kết quả làm Lạc Khâu Bạch nghẹn nửa ngày không nói câu nào.
Tôi đương nhiên biết các người có tiền, nhưng đây là vấn đề lễ tiết, tuy nói mua lễ vật không đúngvẫn sẽ bị lột da, nhưng ít nhất trên đường còn có thể lãng phí một chút thời gian, không cần nhanh đi chịu chết như vậy được không!?
Lạc Khâu Bạch khóc không ra nước mắt, nhu nhu thái dương, ngồi phịch trên xe một bộ dáng nửa chết nửa sống.
Kỳ Phong quay đầu lại liếc mắt một cái, khóe miệng thoáng gợi lên.
Người đều gả vào cửa, lại bởi vì một chén trà liền thẹn thùng thành cái dạng này, thật là một thê tửbiệt nữucòn tự làm khổ mình.
Kỳ Phong mím môi cười hít một hơi, càng thêm dùng sức đạp chân ga, trong lòng càng thêm chờ mong ngày toàn gia đoàn viên.
Tốc độ xe lại nhanh hơn, Lạc Khâu Bạch ai thán một tiếng, đưa tay đặt nửa bên mặt, ở trong lòng kêu khóc: đại điểu quái con mẹ nó anh lại đi nhanh như vậy lão tử liền xuống xe!
Suy nghĩ của hai người mạch não lại một lần nữa hoàn toàn khác nhau, khi xechạy đến cửa Kỳ gia, Lạc Khâu Bạch đã chuẩn bị tinh thần bị mắng.
Nhưng tình tiết trong dự đoán cũng không có phát sinh, trong biệt thự phi thường an tĩnh, khi Kỳ Phong lôi kéo tay hắn đi tới, trong phòng quản gia nhìn thấy y, lập tức vui vẻ ra mặt chào đón, “Thiếu gia, ngài trở lại rồi? Tôi đây liền đi thông báo cho lão gia!"
Hắn hoàn toàn không tỏ vẻ nghi hoặc cùng kinh hoảng với Lạc Khâu Bạch, gật đầu cười, rất nhanh lên lầu.
Lần thứ hai đến Kỳ gia, Lạc Khâu Bạch như ngồi trên đống lửa, khi lão gia chống gậy đi xuống lầu, tim của hắn đã muốn bay ra ngoài.
“Tiểu Phong về rồi à, mau tới đây cho ông nhìn xem có béo lên không?"Tiếng cười của Kỳ lão gia truyền đến, khi nhìn thấy Lạc Khâu Bạch trong nháy mắt, ánh mắt dừng một chút.
Ông không có mù, tự nhiên cũng nhìn thấy Kỳ Phong và Lạc Khâu Bạch là tình lữ, ánh mắt lóe ra một chút, làm Lạc Khâu Bạch tưởng mình hoa mắt, lão gia cười tủm tỉm vỗ vỗ bờ vai của hắn, “Tiểu Lạc cũng tới a, so với lần trước thấy đẹp lên không ít."
Lão gia hiền lành, làm Lạc Khâu Bạch mở rộng tầm mắt. Chẳng lẽ lão gia còn không biết Kỳ Phong đã cùng hắn kết hôn, nếu không saolại dùng loại thái độ này đối hắn?
Lần trước đến Kỳ gia, lão gia nhiệt tình thì có thể hiểu rằng ông ấy không biết, tưởng hắn là bạn của Kỳ Phong, kia lúc này đây là tình huống nào? Dựa theo phim truyền hình hào môn cẩu huyết, lúc này không nổi trận lôi đình đem hắn đuổi ra khỏi cửa, tuyệt đối là phạm sai lầm.
Trong lòng nghìn mối tơ vò, nhưng trên mặt vẫn cứ lộ ra tươi cười, “Lão gia ngài nói lời này là không đúng đâu, ngài mới là phong thái không giảm, càng già càng dẻo dai a."
Kỳ lão gia ha ha mỉm cười, tiện tay đem vài quả cam trên bàn đưa cho hắn, “Con đứa nhỏ này còn nói ngọt, ngồi xuống đi, đừng đứng ngốc ở đó, buổi tối muốn ăn cái gì, ta kêunhà bếp đi làm."
Lạc Khâu Bạch thụ sủng nhược kinh, không kịp tự hỏi lão gia vì cái gì tốt với hắn như vậy, hai tay tiếp nhận quả cam, “Lão gia, con tự mình làm là được, ngài không cần phải để ý đến con."
Cha mẹ chết sớm, hắn không có kinh nghiệm cùng trưởng bối ở chung, nhưng hắn chiếu cố cha bệnh nặng nhiều năm như vậy, cũng hiểu biết chút ít, nhìn người hầu mang nước trà lại, vội vàng tiếp nhận, rót cho Kỳ lão gia một chén trà, một tiếng “Lão gia" đều đã đến bên miệng, lại đột nhiên bị Kỳ Phong bắt lấy cánh tay.
“Gọi ông nội."
“…"Da đầu Lạc Khâu Bạch tê rần, nhanh chóng nháy mắt cho y: Tổ tông ai, anh không cần gấp như vậy, anh sợ lão gia nghĩ không ra tôi bắt cóc tôn tử duy nhất của ông hay sao?
Chống lại ánh mắt của Lạc Khâu Bạch, Kỳ Phong nhíu mày.
Tuy rằng em chủ động mới vừa gặp mặt liền muốn bưng trà như thế, làm chồng tôi thực vui mừng, cũng hiểu được em từ khi kết hôn đến hiện tại đã chờ giờ khắc này đã lâu rồi, nhưng là dâng trà không thay đổi xưng hô, còn gọi cháu dâu sao?
Kỳ Phong bất vi sở động nhìn hắn, bàn tay vẫn luôn nắm cổ tay của hắn, một bộ dáng hoàn toàn không cần thương lượng.
Lạc Khâu Bạch bưng một ly trà đứng ở tại chỗ, sửa miệng cũng không phải, không thay đổi khẩu hình miệng cũng không phải, nhất thời không biết như thế nào cho phải, nhưng thấy Kỳ Phong sắc mặt càng ngày càng thối, ngày hôm qua mình bị hạ dược, Kỳ Phong ra tay cứu giúp, hắn thầm than một hơi, cuối cùng thỏa hiệp.
Dù sao đều là tử lộ, còn không bằng thỏa hiệp, hắn giơ chén trà lên, tươi cười, “… Ông nội, uống trà."
Thanh âm mềm dẻo vang lênlàm người ta thực khó cự tuyệt.
Biểu tình của Kỳ lão gia nháy mắt trở nên có chút khó coi, tuy rằng vẫn còn tươi cười, nhưng ý cười trong mắt lại biến mất không còn một mảnh.
Kỳ thật, ông cũng không chán ghét Lạc Khâu Bạch, ngược lại đối với đứa bé này rất có hảo cảm, trong lòng thực cảm tạ hắn đúng lúc xuất hiện bên người Kỳ Phong.
Nhưng cảm ơn cùng nhận một người nam nhân trở thành bạn đời của tôn tử duy nhất là hai chuyện khác nhau, ông không muốn nhập làm một.
Ông nhất thời không có tiếp chén trà kia, không khí nháy mắt trở nên ngưng trệ.
Vào lúc này, Kỳ Phong đột nhiên không có hành động gì, vươn tay rót một ly trà, đặt mông ngồi vào bên cạnh Lạc Khâu Bạch, học bộ dáng của hắn giơ chén trà lên nói, “Ông nội, chúng con kết hôn nhiều ngày như vậy, hôm nay mới trở về nhìn ông thật sự là bất hiếu, con và Khâu Bạch lấy trà đáp lễ, kính ông một ly."
Trên mặt của y vẫn không có biểu tình gì, ánh mắt nghiêm túc chuyên chú, nhưng khóe miệng lại không tự giác mím lại, mang theo một chút kiên quyết.
Trong lúc nhất thời, Lạc Khâu Bạch ngây ngẩn cả người, gắt gao thu hồi tay, trong đầu đột nhiên bật ra một ý tưởng, Kỳ Phong đây là muốn tìm đường chết, mang theo hắn một đi không trở lại …
Kỳ lão gia híp mắt lại, nhìn Kỳ Phong đứa cháu mà mình yêu thương nhất, suýt nữa không đứng vững, tôn tử duy nhất của ông lại dùng phương thức này ép buộc ông.
Kỳ Phong vẫn duy trì tư thế không nhúc nhích, Lạc Khâu Bạch cũng không rõ, cũng không dám tùy tiện buông tay xuống, ba người cứ như vậy giằng co, thời gian tựa hồ cũng ngừng lại vào giây phút này.
Qua không biết bao lâu, Kỳ lão gia cúi đầu nở nụ cười, ánh mắt già nua hiền lành, tùy tay tiếp nhận chén trà trong tay Lạc Khâu Bạch và Kỳ Phong, uống một hơi cạn sạch, “Hai hài tử này bất thình lình như vậy, khiến cho lão nhân ta nhất thời không kịp phản ứng."
Chén trà xanh ngát, hương thơm từ trong chén phiêu tán tỏa ra, giống như giằng co vừa rồi chưa từng phát sinh qua.
Kỳ lão gia lôi kéo Lạc Khâu Bạch và Kỳ Phong nói chuyện trong chốc lát, lại hỏi hỏi hai người gần đây thế nào, cuối cùng hỏi đến thân thể Kỳ Phong.
“Tiểu Phong, con gần đây cảm giác thế nào, còn thường xuyên phát bệnh không?"
Lời nói này thực mịt mờ, ánh mắt Kỳ Phong ngừng trên người Lạc Khâu Bạch một chút, khóe miệng cong lên khó hiểu, “Đã khá hơn nhiều, cho dù là ngẫu nhiên phát bệnh, con cũng sẽ uống thuốc, ông nội không cần lo lắng."
Kỳ lão gia thở phào một hơi, thần sắc căng thẳng cũng giảm bớt rất nhiều, liếc Lạc Khâu Bạch một cái, áp chế vui sướng mà còn lo lắng trong mắt.
“Cho dù số lần phát bệnh có ít đi, cũng không chứng minh cái gì cả, lát nữa Tôn đạo trưởng cũng tới đây ăn cơm, đểông taxem cho con, đồng thời xem Tiểu Lạc một chút luôn."
Lạc Khâu Bạch nghe được như lọt vào trong sương mù, không rõ bệnh tim của Kỳ Phong vì cái gì cần đạo sĩ đến trị, lại càng không hiểu được hắn bản thân vui vẻ không có bệnh gì, vì cái gì cũng cần xem bệnh.
Lúc đang mơ màng, phía sau cửa"Răng rắc" một thanh âm vang lên, quản gia cung kính dẫn một đạo sĩ mặc trường bào xám, râu dài đi đến.
“Thật sự là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới, đạo trưởng, tôi vừa định để ôngnhìn Tiểu Phong một cái, ông đã tới rồi."
Bạn đang
Tác giả :
Doanh Triệt Thệ Tuyết