Cự Tinh Chi Danh Khí Lô Đỉnh
Chương 14
CHƯƠNG 14
Bờ môi cực nóng hôn lên, Lạc Khâu Bạch đầu óc trống rỗng.
Hắn bị Kỳ Phong nắm cằm, bị động ngửa đầu, đầu lưỡi mềm mại lại thô ráp cạy mở bờ môi của hắn, triền trụ đầu lưỡi.
“Ngô!"
Lạc Khâu Bạch phát ra một tiếng kêu rên, vội vàng đẩy y ra, nhưng động tác như vậy còn kích thích Kỳ Phong hơn.
Ánh mắt y càng thâm sâu, đầu lưỡi càng hữu lực tìm kiếm, cạy mở cổ họng gắt gao khép kín, thậm chí muốn xông vào yết hầu hắn.
Hôn môi nồng nhiệt, Lạc Khâu Bạch căn bản vô lực chống đỡ, đôi mắt trợn thật lớn, không ngừng mà phát ra tiếng vang ngô ngô.
Sau khi say rượu thanh âm khàn khàn trong cổ họng, lay động ánh nến, giống nữ nhi hồng (rượu Thiệu Hưng) được chôn cất nhiều năm, còn chưa mở ra cũng đã có thể ngửi được mùi thơm ngào ngạt.
Kỳ Phong thân thể trào ra từng đạo điện lưu, y rốt cuộc không thể chịu đựng được, lung tung kéo ra áo sơmi của Lạc Khâu Bạch, một hơi cắn hầu kết hắn, cơ hồ nóng nảy mở miệng, “Không cho phát ra thanh âm *** đãng như vậy!"
Lạc Khâu Bạch đầu óc choáng váng, che cổ, nhìn ánh mắt Kỳ Phong giống như một con cường khuyển, “Kỳ, Kỳ thiếu gia, anh bình tĩnh một chút hãy nghe tôi nói! Anh xem… Cái kia…"
Đầu rất đau, hắn vắt óc nói ra vài chữ, “Hôm nay bận rộn như vậy, tôi… Tôi mệt rồi, đắp chăn rồi đi ngủ, cũng rất tốt đúng không, thật không cần làm gì đâu …"
Lạc Khâu Bạch đều không biết mình rốt cuộc nói những gì, chỉ là không ngừng nói chuyện phân tán tinh lực của Kỳ Phong, kết quả không như mong muốn.
Kỳ Phong hai mắt xích hồng, cơ bắp tinh tráng dưới ánh nến tản ra cường thế, một câu vô nghĩa đều không có, trực tiếp bắt lấy cổ chân hắn khiêng trên bả vai, thuận thế tách hai chân hắn ra.
Lạc Khâu Bạch sống hơn hai mươi năm, chưa gặp chuyện như thế này bao giờ, nháy mắt đầu muốn nổ tung, vừa định giãy dụa, khối thịt mềm giữa đùi đã bị Kỳ Phong ngậm trong miệng.
“Ân…"
Toàn thân giống bị tia chớp bổ trúng, khống chế không được run cả người, toàn bộ thắt lưng đều mềm nhũn.
Hắn trừng lớn mắt, không biết chỗ này lại mẫn cảm như vậy, bị Kỳ Phong liếm một chút, liền có phản ứng mãnh liệt như vậy.
“Kỳ thiếu gia… Không, không được! Anh buông ra…"
Lạc Khâu Bạch dùng sức rút chân về, đỏ mặt, lại lập tức kẹp lấy đầu Kỳ Phong, dục cự còn thằng đứng.
“Tên, bây giờ ở trên giường, gọi tên của tôi!" Kỳ Phong híp mắt nguy hiểm, toàn thân cơ bắp buộc chặt, nhìn chăm chú phía dưới Lạc Khâu Bạch, vươn ra đầu lưỡi yên hồng, dùng đầu lưỡi thô ráp vuốt da thịt bóng loáng non mịn.
“Nha ——" Lạc Khâu Bạch kịch liệt run rẩy một chút, toàn thân phát run, dùng sức lắc đầu, “Kỳ… Kỳ Phong, anh đừng liếm …"
Thanh tuyến mềm mại của phù dung câu mang theo xấu hổ và giận dữ, như lông chim vuốt vekhí quan của Kỳ Phong, nháy mắt dục vọng tăng vọt.
Y muốn bình tĩnh một chút, giống sách giáo khoa nói, phải ôn nhu với bạn đờivào lần đầu tiên, nhưng là dục vọng hơn hai mươi năm vào giờ khắc này bùng nổ, gia hoa phía dưới đỏ ngạnh, hung khí hưng phấn thật lớn chảy ra chất lỏng sềnh sệch, hận không thể trực tiếp tiến vào thân thể đối phương.
Người trước mắt là ‘lô đỉnh’ định mệnh, là “Thê tử"của y.
Bọn họ là bạn đời hợp pháp, đang làm chuyện thân mật nên làm trên thế giới.
Kỳ Phong mâu sắc thâm trầm, quyết liệt đè lại hai tay tác loạn của Lạc Khâu Bạch, cắn một góc quần lót, gặm cắn đùi cùng khí quan phẳng phiu, dùng đầu lưỡi liếm đến túi thịt, Lạc Khâu Bạch run rẩy đến răng nanh đều run lên.
Loại cảm giác này thật là đáng sợ, trước kia cùng Mạnh Lương Thần cũng làm chuyện thân mật, nhưng phản ứng tuyệt đối không mãnh liệt như vậy.
Vô pháp khống chế cứng lên, quần lót màu trắng bị sũng nước, lộ ra màu da mơ hồ bên trong.
Kỳ Phong ngẩng đầu liếm liếm môi, híp mắt nói ba chữ, “Em ướt rồi."
Một thùng dầu sôi nháy mắt tưới vào đầu Lạc Khâu Bạch, muốn dập nát mọi thứ.
Hắn bối rối từ trên giường đứng lên, muốn chạy trốn, kết quả say thân thể không nghe lời, té ngã nhiều lần.
Chăn đơn hồng sắc cùng lụa mỏng, làm nổi bật cặp đùi quang lõa thon dàinhư nhiễm mật, Kỳ Phong tiến lên, thuận thế đem thứ duy nhất che đậy trên người hắn áo sơmi thoát xuống dưới.
Giờ khắc này, hai người rốt cục không thể bình tĩnh, Lạc Khâu Bạch mơ mơ hồ hồ, ngã ngồi trên đùi Kỳ Phong, mông nháy mắt bị một nam căn cứng rắn thật lớn đụng đến.
Lạc Khâu Bạch sửng sốt một chút, đối mặt với Kỳ Phong, bắt tay đi xuống tìm tòi, đụng phải đại gia hỏa kia.
Cực nóng, tráng kiện, nặng trịch giống bàn ủi, bị tùy tiện chạm vào lại nháy mắt trướng thêm vài phần… Một bàn tay đều cầm không được.
Kỳ Phong hô hấp đột nhiên thô hơn, tức đến khó thở hung hăng đem hắn đặt ở trên giường, điên cuồng cắn nuốt bờ môi của hắn, “Em sờ loạn cái gì!"
Lạc Khâu Bạch nửa ngày nói không nên lời, không dám tin mở to hai mắt nhìn, không xác định lại sờ sờ, tim kịch liệt nhảy lên, thứ làm cho người ta sợ hãi muốn nhảy ra lòng bàn tay của hắn.
Này này… Đây là cái gì?
Tâm của hắn hung hăng run lên, giống như bị chạm điện buông tay ra, liều mạng mà phe phẩy đầu óc của mình.
Hiệu ứng của cồn phát huy đi ra, đầu của hắn loạn cào cào, ánh mắt đã không có tiêu cự, đưa tay gõ gõ thái dương phát đau.
Kỳ Phong đứng dậy, đem tay hắn hung hăng mà đặt tại đại gia hỏa của mình, sắc mặt đen lại, “Em đang sờ soạng lại dừng lại là có ý gì, tiếp tục!"
Hai người cách ra ra một khoảng cách, Lạc Khâu Bạch nằm ở trên giường nhìn lên trên, trên thân thể tinh tráng rắn chắc màu đồng có một căn tử hồng sắc lập trụ, giờ phút này bừng bừng phấn chấn đứng thẳng lên, gân xanh quấn quanh dữ tợn.
Lừa… Gạt người đi? Hắn nhất định là say, mới có thể nằm mơ giấc mơ kinh khủng như vậy, nếu không như thế nào sẽ thấy Kỳ Phong vạn năm không cứng đứng dậy!?
Ký ức còn còn sót lại khi lần đầu tiên gặp mặt, vật lớn không có phản ứng cũng đã hiện trong mơ, thứ này thật sự bành trướng đứng lên, quả thực có thể dùng “Làm cho người ta sợ hãi" để hình dung.
Lạc Khâu Bạch trợn tròn mắt, không phản ứng, chờ đến khi ý thức được mình đang va chạm thứ đó của Kỳ Phong, mặt toàn đỏ, run run buông tay ra.
Lúc này, Kỳ Phong nhíu mày, đột nhiên đè ép, ngậm nhũ tiêm hắn, dùng sức cắn.
“Ân!" Lạc Khâu Bạch sợ run cả người, giống như mộng xuân lần trước trào ra một cỗ xuân ý, xa lạ lại thơm ngọt, giống độc xà dũng biến toàn thân.
Này… Là cái gì, thân thể hắn như thế nào lại phản ứng?
Lạc Khâu Bạch bị dọa đến, đung đưa thân thểmuốn né tránh miệng lưỡi Kỳ Phong, nhưng là thắt lưng lại triệt để mềm nhũn, tựa như trúng tà, bị Kỳ Phong hút thật mạnh, hồn phách đều bay đi.
“Ân… Anh đừng hút… Ân…"Dục vọng xa lạ đem Lạc Khâu Bạch thổi quét, hắn khống chế không được chính mình, phát ra thanh âm khàn khàn.
Rượu ngon cất giấu nhiều năm, vào giờ khắc này chậm rãi mở ra, hương thơm nồng đậm cùng với thanh âm phiêu tán ở mội góc trong phòng.
Lạc Khâu Bạch bị ngậm nhũ tiêm, nhíu lại mày ở trên giường trằn trọc, bàn chân ôm lấy sàng đan, ngón chân không biết là thoải mái hay khó nhịn gấp lại, giống một mỹ nhân xà câu nhân mà lại không biết.
Kỳ Phong rốt cuộc không cách nào nhịn được, nâng lên đùi hắn đặt trên vai mình, nhìn chăm chú vào nơi thần bí hẹp nhất, một ngón tay chậm rãi vuốt ve.
Huyệt khẩu yên hồng, nếp uốn gắt gao khép kín, bị một ngón tay đút vào, khẩn trương co rút lại, thế nhưng ngậm đầu ngón tay của hắn, tự động nuốt vào.
Hô hấp loạn một tấc, Kỳ Phong nheo lại ánh mắt thâm thúy, kiên định mà đem một ngón tay dò xét đi vào.
“Ách ——!" Lạc Khâu Bạch trợn to hai mắt, men say nảy lên, hắn cái gì đều thấy không rõ lắm, nhức đầu khẩu thở dốc, trong lòng có một thanh âm nói cho hắn biết phải trốn nhanh lên, nhưng là thân thể lại như là hoàn toàn thoát ly khỏi đầu óc, căn bản không nghe lời.
Mềm mại, khẩn trí, mang theo lo lắng tràng thịt gắt gao bao bọc ngón tay.
Kỳ Phong bị kẹp mặt đỏ tai hồng, nhíu mày, thật là một thê tử *** đãng lại mê người!
Lần thứ hai, ba ngón tay dò xét đi vào, ở trong thân thể tiến tiến xuất xuất, tạo ra cảm giác có chút kỳ quái, thần chí không rõ Lạc Khâu Bạch kêu lên một tiếng đau đớn, ngẩng đầu nhìn Kỳ Phong liếc mắt một cái, “Không thoải mái… Lấy ra…"
Thanh âm mơ hồ mềm dẻo, thiếu chút nữa cứ như vậy làm Kỳ Phong thân tấc đi ra, thở hổn hển.
Rất đáng giận! Vào thời điểm mấu chốt làm nũng, coi như đây là quyền lợi của em, làm chồng tôi sẽ bao dung, nhưng không thể như thế cứ như thế!
Toàn thân dục vọng giống đê vỡ hồng thủy rốt cuộc vô pháp ngăn trở, Kỳ Phong siết chặt thắt lưng Lạc Khâu Bạch, cúi đầu cắn nhũ tiêm hắn, phía dưới không chút do dự đỉnh đi vào…
“Ngô!" Lạc Khâu Bạch run run hừ một tiếng, trước mắt một mảnh mờ.
Thân thể bị tiến vào nháy mắt thật sự rất khủng bố, nghiệt vật thật lớn làm cho người ta sợ hãi cứ như vậy tiến vào, không có kỹ xảo gì, chính là đơn thuần bản năng của giống đực, hắn cảm thấy mình sắp không được.
Lúc này hắn thật sự phân không rõ đâu là hiện thực đâu là trong mơ, đập vào mắt là một mảnh đỏ tươi, che lấp mặt trời, long phượng dưới ngọn nến phát ra tiếng vang bùm bùm, nam nhân tinh tráng dùng bộ vị cứng rắn nhất, mãnh liệt nhất mà công kích.
Rút ra, tiến vào, cứng rắn đem tràng hịt bí ẩn nhất trong thân thể cường ngạnh tiến công, xâm lấn thần phục.
Phủ đầy bụi hai mươi lăm năm, rượu nguyên chất rốt cục vào giờ khắc này bị vạch trần, cởi bỏ phong ấn, hương vị tinh khiết và thơm tho, thật tiêu hồn thực cốt.
Cái bình bị một thanh lợi kiếm đục lỗ, rượu trong suốt róc rách chảy xuống, chăn đơn hồng sắc, bị rượu lây dính, theo lợi kiếm ra vào.
Mủi kiếm sắc bén bị rượu làm ướt, lúc rút ra, nước oánh oánh một mảnh, mang theo xuân ý rung động lòng người.
Kỳ Phong càng động càng nhanh, hai mươi tám năm giam cầm, hung mãnhtấn công.
Y thậm chí đã chuẩn bị tốt dầu bôi trơntrên đầu giường, nhưng hiện tại hoàn toàn không dùng được, kết hợp vị trí phát ra tiếng nước phác phác, y nguy hiểm nheo lại ánh mắt, cắn Lạc Khâu Bạch vành tai, “Em chảy rất nhiều nước."
Lạc Khâu Bạch thừa nhận công kích, mất thể diện nức nở một tiếng, đem đầu vùi vào gối đầu, lại bị Kỳ Phong ngăn lại.
Lọn tóc mỏng phất phơ, lộ ra cái trán trắng bóng, đỏ ửng, mắt xếch thần kỳ câu nhân, hoàn toàn không giống ngày thường.
Không thể nói rõ loại cảm giác gì, nhưng chỉ liếc mắt một cái khiến cho người ta không thể nhìn đi chỗ khác, hồn phách đều bị khóa lại .
“Em so với tôi tưởng tượng *** đãng nhiều hơn."
Thanh âm Kỳ Phong trầm thấp, động thân vào nơi sâu nhất, Lạc Khâu Bạch đột nhiên mở to hai mắt, bối rối lắc đầu, “Nơi đó không được! Lấy ra, ân a…"
Phù dung câu mới vừa bị phá thân, thanh tuyến câu nhân đến cực hạn, âm điệu khiến cho Kỳ Phong nháy mắt trướng lớn một vòng.
“Câm miệng! Không cho phát ra âm thanh!" Kỳ Phong hai mắt xích hồng, siết chặt thắt lưng hắn, mãnh liệt đâm vào.
Tràng vách cố sức bao bọc nghiệt vật, cái miệng mềm mại gắt gao quấn quanh, dục cự còn nghênh, muốn đem Kỳ Phong kẹp chặt.
Kỳ Phong công kích toàn dựa vào bản năng, hoàn toàn không có kinh nghiệm, bị kẹp đến da đầu run lên toàn thân chấn động, nóng nảy đánh vào đùi Lạc Khâu Bạch vài cái, “Em sao có thể chặt như vậy, thả lỏng một chút!"
Lạc Khâu Bạch say rượu phản ứng chậm nửa nhịp, thân thể phản ứng lại không theo khống chế của hắn, bị hung hăng trạc lộng như vậy, theo bản năng kẹp chặt đùi, toàn thân bị điện giật, khoái cảm trước nay chưa có.
Hai tay không có chỗ bám, bắt lấy bả vai Kỳ Phong, ngẩng đầu lên, cổ ngước lên, đứt quãng lặp lại, “Nơi đó khoái, nhanh một chút…"
Thái dương Kỳ Phong thình thịch khiêu, toàn thân dục vọng tăng vọt, thầm mắng vài tiếng, hoàn toàn bản năng giống đực vây quanh, hết sức trạc lộng.
“A a!"
Lạc Khâu Bạch toàn thân run run, mồ hôi chảy xuống, thân thể không tự chủ được càng kẹp càng chặt.
Kỳ Phong kêu lên một tiếng đau đớn, toàn thân máu đảo lưu, một cỗ khí từ trong thân thể Lạc Khâu Bạch trào ra.
Nham thạch như bị băng bao trùm nóng chảy, yên lặng hai mươi tám năm, rốt cục cũng phá băng mà trào ra, sóng nhiệt đánh úp lại, kịch liệt co rút lại, bị ‘lô đỉnh’ ôn nhu bao vây hút duyện, trong khoảnh khắc bộc phát ra, cuồn cuộn nổi lên.
Một đạo nhiệt lưu vọt vào trong thân thể Lạc Khâu Bạch, hắn kịch liệt run rẩy, ngước cổ lên, trong cổ họng phát ra tiếng vang vù vù.
Xuân sắc từ toàn thân dũng mãnh tiến ra, hắn ngã xuống giường, nhắm mắt lại thở dốc, Kỳ Phong thấy hắn thất thần, mâu sắc thâm trầm.
Rõ ràng vẫn là khuôn mặt kia, bộ dáng mệt mỏi không đáng nói, lại bởi vì thân thể trào dâng xuân thủy, mị hoặc như vậy.
Trời sinh đã vậy.
Kỳ Phong hừ một tiếng, chậm rãi hôn bờ môi của hắn, không muốn thừa nhận chính mình lại ngạnh.
Lời của editor: Ồ động phòng!
Bờ môi cực nóng hôn lên, Lạc Khâu Bạch đầu óc trống rỗng.
Hắn bị Kỳ Phong nắm cằm, bị động ngửa đầu, đầu lưỡi mềm mại lại thô ráp cạy mở bờ môi của hắn, triền trụ đầu lưỡi.
“Ngô!"
Lạc Khâu Bạch phát ra một tiếng kêu rên, vội vàng đẩy y ra, nhưng động tác như vậy còn kích thích Kỳ Phong hơn.
Ánh mắt y càng thâm sâu, đầu lưỡi càng hữu lực tìm kiếm, cạy mở cổ họng gắt gao khép kín, thậm chí muốn xông vào yết hầu hắn.
Hôn môi nồng nhiệt, Lạc Khâu Bạch căn bản vô lực chống đỡ, đôi mắt trợn thật lớn, không ngừng mà phát ra tiếng vang ngô ngô.
Sau khi say rượu thanh âm khàn khàn trong cổ họng, lay động ánh nến, giống nữ nhi hồng (rượu Thiệu Hưng) được chôn cất nhiều năm, còn chưa mở ra cũng đã có thể ngửi được mùi thơm ngào ngạt.
Kỳ Phong thân thể trào ra từng đạo điện lưu, y rốt cuộc không thể chịu đựng được, lung tung kéo ra áo sơmi của Lạc Khâu Bạch, một hơi cắn hầu kết hắn, cơ hồ nóng nảy mở miệng, “Không cho phát ra thanh âm *** đãng như vậy!"
Lạc Khâu Bạch đầu óc choáng váng, che cổ, nhìn ánh mắt Kỳ Phong giống như một con cường khuyển, “Kỳ, Kỳ thiếu gia, anh bình tĩnh một chút hãy nghe tôi nói! Anh xem… Cái kia…"
Đầu rất đau, hắn vắt óc nói ra vài chữ, “Hôm nay bận rộn như vậy, tôi… Tôi mệt rồi, đắp chăn rồi đi ngủ, cũng rất tốt đúng không, thật không cần làm gì đâu …"
Lạc Khâu Bạch đều không biết mình rốt cuộc nói những gì, chỉ là không ngừng nói chuyện phân tán tinh lực của Kỳ Phong, kết quả không như mong muốn.
Kỳ Phong hai mắt xích hồng, cơ bắp tinh tráng dưới ánh nến tản ra cường thế, một câu vô nghĩa đều không có, trực tiếp bắt lấy cổ chân hắn khiêng trên bả vai, thuận thế tách hai chân hắn ra.
Lạc Khâu Bạch sống hơn hai mươi năm, chưa gặp chuyện như thế này bao giờ, nháy mắt đầu muốn nổ tung, vừa định giãy dụa, khối thịt mềm giữa đùi đã bị Kỳ Phong ngậm trong miệng.
“Ân…"
Toàn thân giống bị tia chớp bổ trúng, khống chế không được run cả người, toàn bộ thắt lưng đều mềm nhũn.
Hắn trừng lớn mắt, không biết chỗ này lại mẫn cảm như vậy, bị Kỳ Phong liếm một chút, liền có phản ứng mãnh liệt như vậy.
“Kỳ thiếu gia… Không, không được! Anh buông ra…"
Lạc Khâu Bạch dùng sức rút chân về, đỏ mặt, lại lập tức kẹp lấy đầu Kỳ Phong, dục cự còn thằng đứng.
“Tên, bây giờ ở trên giường, gọi tên của tôi!" Kỳ Phong híp mắt nguy hiểm, toàn thân cơ bắp buộc chặt, nhìn chăm chú phía dưới Lạc Khâu Bạch, vươn ra đầu lưỡi yên hồng, dùng đầu lưỡi thô ráp vuốt da thịt bóng loáng non mịn.
“Nha ——" Lạc Khâu Bạch kịch liệt run rẩy một chút, toàn thân phát run, dùng sức lắc đầu, “Kỳ… Kỳ Phong, anh đừng liếm …"
Thanh tuyến mềm mại của phù dung câu mang theo xấu hổ và giận dữ, như lông chim vuốt vekhí quan của Kỳ Phong, nháy mắt dục vọng tăng vọt.
Y muốn bình tĩnh một chút, giống sách giáo khoa nói, phải ôn nhu với bạn đờivào lần đầu tiên, nhưng là dục vọng hơn hai mươi năm vào giờ khắc này bùng nổ, gia hoa phía dưới đỏ ngạnh, hung khí hưng phấn thật lớn chảy ra chất lỏng sềnh sệch, hận không thể trực tiếp tiến vào thân thể đối phương.
Người trước mắt là ‘lô đỉnh’ định mệnh, là “Thê tử"của y.
Bọn họ là bạn đời hợp pháp, đang làm chuyện thân mật nên làm trên thế giới.
Kỳ Phong mâu sắc thâm trầm, quyết liệt đè lại hai tay tác loạn của Lạc Khâu Bạch, cắn một góc quần lót, gặm cắn đùi cùng khí quan phẳng phiu, dùng đầu lưỡi liếm đến túi thịt, Lạc Khâu Bạch run rẩy đến răng nanh đều run lên.
Loại cảm giác này thật là đáng sợ, trước kia cùng Mạnh Lương Thần cũng làm chuyện thân mật, nhưng phản ứng tuyệt đối không mãnh liệt như vậy.
Vô pháp khống chế cứng lên, quần lót màu trắng bị sũng nước, lộ ra màu da mơ hồ bên trong.
Kỳ Phong ngẩng đầu liếm liếm môi, híp mắt nói ba chữ, “Em ướt rồi."
Một thùng dầu sôi nháy mắt tưới vào đầu Lạc Khâu Bạch, muốn dập nát mọi thứ.
Hắn bối rối từ trên giường đứng lên, muốn chạy trốn, kết quả say thân thể không nghe lời, té ngã nhiều lần.
Chăn đơn hồng sắc cùng lụa mỏng, làm nổi bật cặp đùi quang lõa thon dàinhư nhiễm mật, Kỳ Phong tiến lên, thuận thế đem thứ duy nhất che đậy trên người hắn áo sơmi thoát xuống dưới.
Giờ khắc này, hai người rốt cục không thể bình tĩnh, Lạc Khâu Bạch mơ mơ hồ hồ, ngã ngồi trên đùi Kỳ Phong, mông nháy mắt bị một nam căn cứng rắn thật lớn đụng đến.
Lạc Khâu Bạch sửng sốt một chút, đối mặt với Kỳ Phong, bắt tay đi xuống tìm tòi, đụng phải đại gia hỏa kia.
Cực nóng, tráng kiện, nặng trịch giống bàn ủi, bị tùy tiện chạm vào lại nháy mắt trướng thêm vài phần… Một bàn tay đều cầm không được.
Kỳ Phong hô hấp đột nhiên thô hơn, tức đến khó thở hung hăng đem hắn đặt ở trên giường, điên cuồng cắn nuốt bờ môi của hắn, “Em sờ loạn cái gì!"
Lạc Khâu Bạch nửa ngày nói không nên lời, không dám tin mở to hai mắt nhìn, không xác định lại sờ sờ, tim kịch liệt nhảy lên, thứ làm cho người ta sợ hãi muốn nhảy ra lòng bàn tay của hắn.
Này này… Đây là cái gì?
Tâm của hắn hung hăng run lên, giống như bị chạm điện buông tay ra, liều mạng mà phe phẩy đầu óc của mình.
Hiệu ứng của cồn phát huy đi ra, đầu của hắn loạn cào cào, ánh mắt đã không có tiêu cự, đưa tay gõ gõ thái dương phát đau.
Kỳ Phong đứng dậy, đem tay hắn hung hăng mà đặt tại đại gia hỏa của mình, sắc mặt đen lại, “Em đang sờ soạng lại dừng lại là có ý gì, tiếp tục!"
Hai người cách ra ra một khoảng cách, Lạc Khâu Bạch nằm ở trên giường nhìn lên trên, trên thân thể tinh tráng rắn chắc màu đồng có một căn tử hồng sắc lập trụ, giờ phút này bừng bừng phấn chấn đứng thẳng lên, gân xanh quấn quanh dữ tợn.
Lừa… Gạt người đi? Hắn nhất định là say, mới có thể nằm mơ giấc mơ kinh khủng như vậy, nếu không như thế nào sẽ thấy Kỳ Phong vạn năm không cứng đứng dậy!?
Ký ức còn còn sót lại khi lần đầu tiên gặp mặt, vật lớn không có phản ứng cũng đã hiện trong mơ, thứ này thật sự bành trướng đứng lên, quả thực có thể dùng “Làm cho người ta sợ hãi" để hình dung.
Lạc Khâu Bạch trợn tròn mắt, không phản ứng, chờ đến khi ý thức được mình đang va chạm thứ đó của Kỳ Phong, mặt toàn đỏ, run run buông tay ra.
Lúc này, Kỳ Phong nhíu mày, đột nhiên đè ép, ngậm nhũ tiêm hắn, dùng sức cắn.
“Ân!" Lạc Khâu Bạch sợ run cả người, giống như mộng xuân lần trước trào ra một cỗ xuân ý, xa lạ lại thơm ngọt, giống độc xà dũng biến toàn thân.
Này… Là cái gì, thân thể hắn như thế nào lại phản ứng?
Lạc Khâu Bạch bị dọa đến, đung đưa thân thểmuốn né tránh miệng lưỡi Kỳ Phong, nhưng là thắt lưng lại triệt để mềm nhũn, tựa như trúng tà, bị Kỳ Phong hút thật mạnh, hồn phách đều bay đi.
“Ân… Anh đừng hút… Ân…"Dục vọng xa lạ đem Lạc Khâu Bạch thổi quét, hắn khống chế không được chính mình, phát ra thanh âm khàn khàn.
Rượu ngon cất giấu nhiều năm, vào giờ khắc này chậm rãi mở ra, hương thơm nồng đậm cùng với thanh âm phiêu tán ở mội góc trong phòng.
Lạc Khâu Bạch bị ngậm nhũ tiêm, nhíu lại mày ở trên giường trằn trọc, bàn chân ôm lấy sàng đan, ngón chân không biết là thoải mái hay khó nhịn gấp lại, giống một mỹ nhân xà câu nhân mà lại không biết.
Kỳ Phong rốt cuộc không cách nào nhịn được, nâng lên đùi hắn đặt trên vai mình, nhìn chăm chú vào nơi thần bí hẹp nhất, một ngón tay chậm rãi vuốt ve.
Huyệt khẩu yên hồng, nếp uốn gắt gao khép kín, bị một ngón tay đút vào, khẩn trương co rút lại, thế nhưng ngậm đầu ngón tay của hắn, tự động nuốt vào.
Hô hấp loạn một tấc, Kỳ Phong nheo lại ánh mắt thâm thúy, kiên định mà đem một ngón tay dò xét đi vào.
“Ách ——!" Lạc Khâu Bạch trợn to hai mắt, men say nảy lên, hắn cái gì đều thấy không rõ lắm, nhức đầu khẩu thở dốc, trong lòng có một thanh âm nói cho hắn biết phải trốn nhanh lên, nhưng là thân thể lại như là hoàn toàn thoát ly khỏi đầu óc, căn bản không nghe lời.
Mềm mại, khẩn trí, mang theo lo lắng tràng thịt gắt gao bao bọc ngón tay.
Kỳ Phong bị kẹp mặt đỏ tai hồng, nhíu mày, thật là một thê tử *** đãng lại mê người!
Lần thứ hai, ba ngón tay dò xét đi vào, ở trong thân thể tiến tiến xuất xuất, tạo ra cảm giác có chút kỳ quái, thần chí không rõ Lạc Khâu Bạch kêu lên một tiếng đau đớn, ngẩng đầu nhìn Kỳ Phong liếc mắt một cái, “Không thoải mái… Lấy ra…"
Thanh âm mơ hồ mềm dẻo, thiếu chút nữa cứ như vậy làm Kỳ Phong thân tấc đi ra, thở hổn hển.
Rất đáng giận! Vào thời điểm mấu chốt làm nũng, coi như đây là quyền lợi của em, làm chồng tôi sẽ bao dung, nhưng không thể như thế cứ như thế!
Toàn thân dục vọng giống đê vỡ hồng thủy rốt cuộc vô pháp ngăn trở, Kỳ Phong siết chặt thắt lưng Lạc Khâu Bạch, cúi đầu cắn nhũ tiêm hắn, phía dưới không chút do dự đỉnh đi vào…
“Ngô!" Lạc Khâu Bạch run run hừ một tiếng, trước mắt một mảnh mờ.
Thân thể bị tiến vào nháy mắt thật sự rất khủng bố, nghiệt vật thật lớn làm cho người ta sợ hãi cứ như vậy tiến vào, không có kỹ xảo gì, chính là đơn thuần bản năng của giống đực, hắn cảm thấy mình sắp không được.
Lúc này hắn thật sự phân không rõ đâu là hiện thực đâu là trong mơ, đập vào mắt là một mảnh đỏ tươi, che lấp mặt trời, long phượng dưới ngọn nến phát ra tiếng vang bùm bùm, nam nhân tinh tráng dùng bộ vị cứng rắn nhất, mãnh liệt nhất mà công kích.
Rút ra, tiến vào, cứng rắn đem tràng hịt bí ẩn nhất trong thân thể cường ngạnh tiến công, xâm lấn thần phục.
Phủ đầy bụi hai mươi lăm năm, rượu nguyên chất rốt cục vào giờ khắc này bị vạch trần, cởi bỏ phong ấn, hương vị tinh khiết và thơm tho, thật tiêu hồn thực cốt.
Cái bình bị một thanh lợi kiếm đục lỗ, rượu trong suốt róc rách chảy xuống, chăn đơn hồng sắc, bị rượu lây dính, theo lợi kiếm ra vào.
Mủi kiếm sắc bén bị rượu làm ướt, lúc rút ra, nước oánh oánh một mảnh, mang theo xuân ý rung động lòng người.
Kỳ Phong càng động càng nhanh, hai mươi tám năm giam cầm, hung mãnhtấn công.
Y thậm chí đã chuẩn bị tốt dầu bôi trơntrên đầu giường, nhưng hiện tại hoàn toàn không dùng được, kết hợp vị trí phát ra tiếng nước phác phác, y nguy hiểm nheo lại ánh mắt, cắn Lạc Khâu Bạch vành tai, “Em chảy rất nhiều nước."
Lạc Khâu Bạch thừa nhận công kích, mất thể diện nức nở một tiếng, đem đầu vùi vào gối đầu, lại bị Kỳ Phong ngăn lại.
Lọn tóc mỏng phất phơ, lộ ra cái trán trắng bóng, đỏ ửng, mắt xếch thần kỳ câu nhân, hoàn toàn không giống ngày thường.
Không thể nói rõ loại cảm giác gì, nhưng chỉ liếc mắt một cái khiến cho người ta không thể nhìn đi chỗ khác, hồn phách đều bị khóa lại .
“Em so với tôi tưởng tượng *** đãng nhiều hơn."
Thanh âm Kỳ Phong trầm thấp, động thân vào nơi sâu nhất, Lạc Khâu Bạch đột nhiên mở to hai mắt, bối rối lắc đầu, “Nơi đó không được! Lấy ra, ân a…"
Phù dung câu mới vừa bị phá thân, thanh tuyến câu nhân đến cực hạn, âm điệu khiến cho Kỳ Phong nháy mắt trướng lớn một vòng.
“Câm miệng! Không cho phát ra âm thanh!" Kỳ Phong hai mắt xích hồng, siết chặt thắt lưng hắn, mãnh liệt đâm vào.
Tràng vách cố sức bao bọc nghiệt vật, cái miệng mềm mại gắt gao quấn quanh, dục cự còn nghênh, muốn đem Kỳ Phong kẹp chặt.
Kỳ Phong công kích toàn dựa vào bản năng, hoàn toàn không có kinh nghiệm, bị kẹp đến da đầu run lên toàn thân chấn động, nóng nảy đánh vào đùi Lạc Khâu Bạch vài cái, “Em sao có thể chặt như vậy, thả lỏng một chút!"
Lạc Khâu Bạch say rượu phản ứng chậm nửa nhịp, thân thể phản ứng lại không theo khống chế của hắn, bị hung hăng trạc lộng như vậy, theo bản năng kẹp chặt đùi, toàn thân bị điện giật, khoái cảm trước nay chưa có.
Hai tay không có chỗ bám, bắt lấy bả vai Kỳ Phong, ngẩng đầu lên, cổ ngước lên, đứt quãng lặp lại, “Nơi đó khoái, nhanh một chút…"
Thái dương Kỳ Phong thình thịch khiêu, toàn thân dục vọng tăng vọt, thầm mắng vài tiếng, hoàn toàn bản năng giống đực vây quanh, hết sức trạc lộng.
“A a!"
Lạc Khâu Bạch toàn thân run run, mồ hôi chảy xuống, thân thể không tự chủ được càng kẹp càng chặt.
Kỳ Phong kêu lên một tiếng đau đớn, toàn thân máu đảo lưu, một cỗ khí từ trong thân thể Lạc Khâu Bạch trào ra.
Nham thạch như bị băng bao trùm nóng chảy, yên lặng hai mươi tám năm, rốt cục cũng phá băng mà trào ra, sóng nhiệt đánh úp lại, kịch liệt co rút lại, bị ‘lô đỉnh’ ôn nhu bao vây hút duyện, trong khoảnh khắc bộc phát ra, cuồn cuộn nổi lên.
Một đạo nhiệt lưu vọt vào trong thân thể Lạc Khâu Bạch, hắn kịch liệt run rẩy, ngước cổ lên, trong cổ họng phát ra tiếng vang vù vù.
Xuân sắc từ toàn thân dũng mãnh tiến ra, hắn ngã xuống giường, nhắm mắt lại thở dốc, Kỳ Phong thấy hắn thất thần, mâu sắc thâm trầm.
Rõ ràng vẫn là khuôn mặt kia, bộ dáng mệt mỏi không đáng nói, lại bởi vì thân thể trào dâng xuân thủy, mị hoặc như vậy.
Trời sinh đã vậy.
Kỳ Phong hừ một tiếng, chậm rãi hôn bờ môi của hắn, không muốn thừa nhận chính mình lại ngạnh.
Lời của editor: Ồ động phòng!
Tác giả :
Doanh Triệt Thệ Tuyết