Cự Phách
Chương 53: Cụng rượu
Chín giờ, Vương Thành xuất hiện bên ngoài cửa lớn của Red Sun, xung quanh đều là trai thanh gái lịch ra ra vào vào, ăn diện trang điểm xinh đẹp, có vài người đàn ông ăn mặc theo trào lưu, nhưng đa phần là những người đàn ông mặc vest đi giày da, dù sao Red Sun cũng là nơi xa hoa.
Lúc Vương Thành còn đi học, Red Sun vẫn chưa xuất hiện, cậu nghe Trình Thành nhắc đến hôm trước mới biết được.
Trình Thành tốt nghiệp đại học Sơn Hải, lúc chia tay hồi tháng sáu đã đi cùng mấy đứa bạn cùng phòng đến Red Sun chơi, chơi được một nửa mới phát hiện đó là nơi xa hoa, tiền phí bên trong mấy sinh viên mới tốt nghiệp như bọn họ không thể kham nổi, cuối cùng là Trình Thành lấy thẻ có mấy ngàn tệ của mình ra đài thọ mới không thành trò cười.
Phục vụ trong quán bar đã được dặn trước, thấy cậu đến liền dẫn cậu vào, nhưng bọn họ không đi cửa chính.
Trang trí trong Red Sun theo nhiều phong cách khác nhau, đại sảnh quán bar là kiểu châu Âu cổ điển, loại phong cách này có rất nhiều vật trang trí hoa lệ và màu sắc rất mạnh, nơi nơi đều lộ ra hơi thở quý phái thanh lịch, chỉ liếc mắt nhìn là thấy được để tâm trang hoàng rồi.
Nhưng đặc sắc nhất của Red Sun chính là những phòng riêng.
Trong phòng riêng như một quán bar thu nhỏ, mỗi phòng có phong cách khác nhau, phòng mà Thẩm Viễn đặt lấy phong cách Đông Nam Á làm chủ đạo, trần nhà, sàn nhà, bàn ghế sô pha đều là chất liệu tự nhiên, toàn bộ lấy màu nâu làm chủ.
Ngoại trừ Thẩm Viễn, trong phòng còn có những người khác, phân tán ở vài nơi, có người uống rượu, có người đang chơi bài, có người đang chơi bida, thỉnh thoảng nói chuyện cười đùa đều nhỏ giọng, không giống cảnh tranh cãi ầm ĩ vang trời bên ngoài.
Thấy Vương Thành đến, Thẩm Viễn nhiệt tình đón cậu ngồi bên cạnh Chử Diệc Phong, còn giới thiệu với cậu người hợp tác với mình, là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm túc, đôi mắt màu đen dưới ngọn đèn mờ ảo như tỏa ra tia sáng lạnh, anh ta tên là Khương Tuyên, nghe thấy Thẩm Viễn giới thiệu Vương Thành là nhân viên của Hoa Ưng, trên mặt Khương Tuyên hiện vẻ kinh ngạc, nhưng không lộ rõ lắm.
"Vương Thành, có uống rượu không?" Thẩm Viễn cầm một chai Louis XIII rót vào một cốc lớn, loại rượu này một chai là mấy chục nghìn, trên bàn rượu lại đặt đến bốn năm chai.
"Đương nhiên là uống rồi, đến bar sao lại không uống rượu được." Vương Thành rất hào khí, bảo anh rót đầu ly rượu, vừa mới đến mà hành động lại thoải mái hơn cả những người khác, như là bạn bè quen biết Thẩm Viễn nhiều năm vậy, khiến Khương Tuyên biết được sự thực kinh ngạc nhìn cậu.
Người như cậu ta đúng là không nhiều lắm, thân phận của Thẩm Viễn đặc biệt, cho nên người xung quanh đều muốn nịnh bợ anh, thấy nhiều cũng chán.
Nhưng mà...
Khương Tuyên nhìn Chử Diệc Phong im lặng không nói, nịnh bợ anh ta có lẽ còn tốt hơn cả Thẩm Viễn nữa, chỉ là người đàn ông này cứ bình thản, cứ như là không có gì làm anh ta hứng thú vậy, lúc nãy có người dẫn theo mấy cô gái xinh đẹp nổi tiếng nhất ở đây đến cũng không khiến anh ta liếc sang một lần.
"Uống rồi tôi không hầu cậu đâu."
Khương Tuyên nhìn về phía Chử Diệc Phong, dường như khó tin nổi là anh sẽ nói ra những lời này, từ lúc vào cửa đến giờ chưa nói được mấy câu, nhưng Vương Thành này vừa đến lại dễ dàng được anh ta chú ý đến.
"Ông chủ say tôi chưa chắc đã say đâu." Vương Thành không để bụng, cũng không phóng đại lên, cậu rất tự tin với tửu lượng của mình, lão hòa thượng vốn là hòa thượng rượu thịt, ông có một cái hầm chuyên dùng để giấu rượu, lâu nhất có năm mươi năm, nghe nói lúc ông hơn năm mươi tuổi đã bỏ vào, nhưng sau đó lại bị lão hòa thượng uống hết.
Lúc đầu Vương Thành không thích uống rượu, sau bị lão hòa thượng lây nhiễm cũng bắt đầu uống, đến bây giờ cũng đã bảy tám năm rồi, tuy đã hơn một năm cậu không uống rượu, nhưng tửu lượng vẫn còn, trong trí nhớ thì cậu cũng chỉ say một lần, sau đó lão hòa thượng không chịu để cậu uống cùng nữa, bởi vì theo lời ông nói thì cậu không biết phẩm rượu.
"Cậu tự tin vậy sao? Chỉ sợ Leon chưa nói với cậu là tửu lượng của cậu ta rất tốt, tôi chưa bao giờ thắng được cậu ta cả." Thẩm Viễn cười giơ ngón cái ra.
"Anh không thắng không có nghĩa là tôi không thể thắng." Vương Thành khiêu khích nhìn Chử Diệc Phong.
"Vương Thành đã nói đến thế rồi, cậu không định ứng chiến sao?" Thẩm Viễn nhìn Chử Diệc Phong đang bắt chéo chân, có vẻ không muốn để ý đến bọn họ.
Mắt Chử Diệc Phong liếc qua mặt hai người, cuối cùng dừng lại trên mặt Vương Thành, gật đầu với Thẩm Viễn: "Rót."
"Vậy mới đúng chứ!" Thẩm Viễn lập tức cầm lấy chai Louis XIII rót đầy ly rượu của Chử Diệc Phong, sau đó đặt trước mặt anh.
Vương Thành cầm ly rượu lên, ngửa đầu uống cạn, chỉ có vài giọt rượu chảy xuống cổ.
Quả nhiên tửu lượng không tồi, mọi người lập tức nhìn Chử Diệc Phong.
Chử Diệc Phong cũng cạn sạch chén, một giọt không chừa lại.
Lúc Vương Thành còn đi học, Red Sun vẫn chưa xuất hiện, cậu nghe Trình Thành nhắc đến hôm trước mới biết được.
Trình Thành tốt nghiệp đại học Sơn Hải, lúc chia tay hồi tháng sáu đã đi cùng mấy đứa bạn cùng phòng đến Red Sun chơi, chơi được một nửa mới phát hiện đó là nơi xa hoa, tiền phí bên trong mấy sinh viên mới tốt nghiệp như bọn họ không thể kham nổi, cuối cùng là Trình Thành lấy thẻ có mấy ngàn tệ của mình ra đài thọ mới không thành trò cười.
Phục vụ trong quán bar đã được dặn trước, thấy cậu đến liền dẫn cậu vào, nhưng bọn họ không đi cửa chính.
Trang trí trong Red Sun theo nhiều phong cách khác nhau, đại sảnh quán bar là kiểu châu Âu cổ điển, loại phong cách này có rất nhiều vật trang trí hoa lệ và màu sắc rất mạnh, nơi nơi đều lộ ra hơi thở quý phái thanh lịch, chỉ liếc mắt nhìn là thấy được để tâm trang hoàng rồi.
Nhưng đặc sắc nhất của Red Sun chính là những phòng riêng.
Trong phòng riêng như một quán bar thu nhỏ, mỗi phòng có phong cách khác nhau, phòng mà Thẩm Viễn đặt lấy phong cách Đông Nam Á làm chủ đạo, trần nhà, sàn nhà, bàn ghế sô pha đều là chất liệu tự nhiên, toàn bộ lấy màu nâu làm chủ.
Ngoại trừ Thẩm Viễn, trong phòng còn có những người khác, phân tán ở vài nơi, có người uống rượu, có người đang chơi bài, có người đang chơi bida, thỉnh thoảng nói chuyện cười đùa đều nhỏ giọng, không giống cảnh tranh cãi ầm ĩ vang trời bên ngoài.
Thấy Vương Thành đến, Thẩm Viễn nhiệt tình đón cậu ngồi bên cạnh Chử Diệc Phong, còn giới thiệu với cậu người hợp tác với mình, là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm túc, đôi mắt màu đen dưới ngọn đèn mờ ảo như tỏa ra tia sáng lạnh, anh ta tên là Khương Tuyên, nghe thấy Thẩm Viễn giới thiệu Vương Thành là nhân viên của Hoa Ưng, trên mặt Khương Tuyên hiện vẻ kinh ngạc, nhưng không lộ rõ lắm.
"Vương Thành, có uống rượu không?" Thẩm Viễn cầm một chai Louis XIII rót vào một cốc lớn, loại rượu này một chai là mấy chục nghìn, trên bàn rượu lại đặt đến bốn năm chai.
"Đương nhiên là uống rồi, đến bar sao lại không uống rượu được." Vương Thành rất hào khí, bảo anh rót đầu ly rượu, vừa mới đến mà hành động lại thoải mái hơn cả những người khác, như là bạn bè quen biết Thẩm Viễn nhiều năm vậy, khiến Khương Tuyên biết được sự thực kinh ngạc nhìn cậu.
Người như cậu ta đúng là không nhiều lắm, thân phận của Thẩm Viễn đặc biệt, cho nên người xung quanh đều muốn nịnh bợ anh, thấy nhiều cũng chán.
Nhưng mà...
Khương Tuyên nhìn Chử Diệc Phong im lặng không nói, nịnh bợ anh ta có lẽ còn tốt hơn cả Thẩm Viễn nữa, chỉ là người đàn ông này cứ bình thản, cứ như là không có gì làm anh ta hứng thú vậy, lúc nãy có người dẫn theo mấy cô gái xinh đẹp nổi tiếng nhất ở đây đến cũng không khiến anh ta liếc sang một lần.
"Uống rồi tôi không hầu cậu đâu."
Khương Tuyên nhìn về phía Chử Diệc Phong, dường như khó tin nổi là anh sẽ nói ra những lời này, từ lúc vào cửa đến giờ chưa nói được mấy câu, nhưng Vương Thành này vừa đến lại dễ dàng được anh ta chú ý đến.
"Ông chủ say tôi chưa chắc đã say đâu." Vương Thành không để bụng, cũng không phóng đại lên, cậu rất tự tin với tửu lượng của mình, lão hòa thượng vốn là hòa thượng rượu thịt, ông có một cái hầm chuyên dùng để giấu rượu, lâu nhất có năm mươi năm, nghe nói lúc ông hơn năm mươi tuổi đã bỏ vào, nhưng sau đó lại bị lão hòa thượng uống hết.
Lúc đầu Vương Thành không thích uống rượu, sau bị lão hòa thượng lây nhiễm cũng bắt đầu uống, đến bây giờ cũng đã bảy tám năm rồi, tuy đã hơn một năm cậu không uống rượu, nhưng tửu lượng vẫn còn, trong trí nhớ thì cậu cũng chỉ say một lần, sau đó lão hòa thượng không chịu để cậu uống cùng nữa, bởi vì theo lời ông nói thì cậu không biết phẩm rượu.
"Cậu tự tin vậy sao? Chỉ sợ Leon chưa nói với cậu là tửu lượng của cậu ta rất tốt, tôi chưa bao giờ thắng được cậu ta cả." Thẩm Viễn cười giơ ngón cái ra.
"Anh không thắng không có nghĩa là tôi không thể thắng." Vương Thành khiêu khích nhìn Chử Diệc Phong.
"Vương Thành đã nói đến thế rồi, cậu không định ứng chiến sao?" Thẩm Viễn nhìn Chử Diệc Phong đang bắt chéo chân, có vẻ không muốn để ý đến bọn họ.
Mắt Chử Diệc Phong liếc qua mặt hai người, cuối cùng dừng lại trên mặt Vương Thành, gật đầu với Thẩm Viễn: "Rót."
"Vậy mới đúng chứ!" Thẩm Viễn lập tức cầm lấy chai Louis XIII rót đầy ly rượu của Chử Diệc Phong, sau đó đặt trước mặt anh.
Vương Thành cầm ly rượu lên, ngửa đầu uống cạn, chỉ có vài giọt rượu chảy xuống cổ.
Quả nhiên tửu lượng không tồi, mọi người lập tức nhìn Chử Diệc Phong.
Chử Diệc Phong cũng cạn sạch chén, một giọt không chừa lại.
Tác giả :
Doãn Gia