Củ Cải Tinh Lật Đổ Tiểu Bạch Thỏ
Chương 5
Cây củ cải có bằng hữu
Nói là đi làm, kỳ thật cũng chỉ rời nhà có hơn trăm thước, lộ trình chỉ mất ba phút, Bạch Quảng Hàn ở nơi đó mở một cửa hàng bán hoa.
Bạch Quảng Hàn chẳng hề dụng tâm kinh doanh, hoa bán của cửa hàng rất thưa thớt, diện mạo cũng không ăn ảnh lắm, cho nên cửa hàng rất ít khách, cổng và sân đều vắng vẻ. Y đặt Tam Thiên lên một giá để hoa, được bao quanh bởi một bó to hoa thược dược và mãn thiên tinh.
Tam Thiên thực kích động, nó liên tục uốn éo thân thể, đầu tiên là sờ sờ đóa hoa thược dược diễm lệ mềm mại, lại nâng mãn thiên tinh lên xếp chồng trên lá củ cải, như thể đang đeo một chiếc mũ lông.
Bạch Quảng Hàn cũng không quản nó, mặc nó chạy loạn khắp nơi, tìm một cái chén rộng miệng mà đổ nước suối vào, coi như là chuẩn bị tốt cơm trưa cho nó.Vẫn là cây củ cải dễ nuôi nha, Bạch Quảng Hàn một bên cảm khái, một bên phấn chấn mở tờ báo, bắt đầu một ngày nhàm chán.
Tam Thiên nhìn cái gì cũng thấy mới mẻ, dường như không biết mệt mỏi, Đông chạm Tây sờ, chắc là giữa thực vật với nhau đều tồn tại một loại thần giao cách cảm nào đó, Tam Thiên biết rõ những đóa hoa này cần gì.
Hoa hồng khát muốn uống nước, bách hợp lạnh muốn phơi nắng,…Tam Thiên vui vẻ bận rộn với cửa hàng bán hoa, cho đến khi bị một con chó xám nhỏ đẩy ngã xuống mặt đất.
“ Buổi sáng tốt lành, Bạch tiên sinh “ Một vị thiếu phụ ăn vận hoa lệ, tươi cười quyến rũ, dắt chó cưng của mình từ từ đi qua trước cửa của cửa hàng bán hoa, móng tay sơn màu đỏ trong ánh mặt trời giống như đá mã não đỏ lấp lánh phản chiếu ánh sáng, khiến nàng càng phát ra vẻ xinh đẹp đến nao lòng, nhìn qua phú quý bức người, ngay cả trên dây xích chó cũng được khảm một chuỗi kim cương giả lấp lánh.
“Buổi sáng tốt lành, Tài phu nhân“ Bạch Quảng Hàn miễn cưỡng chào hỏi, kéo Tam Thiên từ dưới bụng của tiểu tro cẩu ra.
Tiểu tro cẩu không có được Tam Thiên, vẫy đuôi nóng nảy, chân trước béo lùn nhào tới đầu gối Bạch Quảng Hàn, ánh mắt đen láy lộ ra vẻ linh động.
“Thiếu gia thật đáng yêu“ Bạch Quảng Hàn ôm Tam Thiên lùi lùi ra sau, sắc mặt không chút thay đổi mà tán dương.
Tài phu nhân cười hề hề, sủng nịch vuốt ve đầu chó nhỏ “Bảo bối tiểu lang của tôi nha, như thế nào lại không đáng yêu?“
Nhân tiện nhắc tới, người đến là tộc trưởng Tài phu nhân của tộc sài lang (tộc sói), dắt trong tay bà chính là con trai ruột của bà, cũng chính là tộc trưởng tương lai, Tài tiểu lang.
Chó xám nhỏ thực vui vẻ vươn ra đầu lưỡi phấn hồng, liếm liếm bàn tay của mẹ.
“Ôi, con trai đáng yêu của mẹ“ Khóe mắt Tài phu nhân lệ quang lập lòe, “Đôi khi mẹ thật hy vọng con sẽ không bao giờ lớn lên“.
Bạch Quảng Hàn ha ha một tiếng, tiếp tục đọc báo.
Tam Thiên lại cảm thấy hứng thú, trốn ở phía sau Bạch Quảng Hàn, nghiêng đầu nhìn hai mẹ con nhà này.
Chó xám nhỏ phát hiện nó, hữu nghị đưa chân trước ra.
Tam Thiên do dự một chút, đạp chân ngắn nhỏ chạy đến, vươn cánh tay.
Cứ như vậy, một con chó cùng một cây củ cải bắt đầu một tình bạn tốt đẹp, khiến kẻ khác hoài niệm.
Tài phu nhân bới móc một phen, cuối cùng đã mua một bó bông hồng đỏ, lúc bà ôm hoa hồng hai má phấn đỏ, giống như thiếu nữ ngượng ngùng trước mối tình đầu, Bạch Quảng Hàn thấy trong dạ dày một trận chua.
Chết tiệt, Bạch Quảng Hàn lắc lắc đầu, lại nghĩ đến cái tên hỗn đản hoa mẫu đơn.
Hoa mẫu đơn đích thị là chết tiệt, là tên chết tiệt lãng mạn, thích nằm ở trên giường phủ kín cánh hoa hồng, tắm trong bồn tắm lớn đầy hoa hồng, trong phòng khách, nhà bếp, bất cứ nơi nào cũng phủ kín cánh hoa hồng,…
Bạch Quảng Hàn lặng lẽ nhìn mấy bông hoa hồng còn lại, trực tiếp nhét vào thùng rác trước cửa.
Tam Thiên thấy trong thùng rác lộ ra mấy đóa hoa tội nghiệp, vô cùng đau lòng, thế nhưng Bạch Quảng Hàn không cho phép nó đi nhặt lên, nó chỉ có thể ở một bên đau lòng nhìn.
Nói là đi làm, kỳ thật cũng chỉ rời nhà có hơn trăm thước, lộ trình chỉ mất ba phút, Bạch Quảng Hàn ở nơi đó mở một cửa hàng bán hoa.
Bạch Quảng Hàn chẳng hề dụng tâm kinh doanh, hoa bán của cửa hàng rất thưa thớt, diện mạo cũng không ăn ảnh lắm, cho nên cửa hàng rất ít khách, cổng và sân đều vắng vẻ. Y đặt Tam Thiên lên một giá để hoa, được bao quanh bởi một bó to hoa thược dược và mãn thiên tinh.
Tam Thiên thực kích động, nó liên tục uốn éo thân thể, đầu tiên là sờ sờ đóa hoa thược dược diễm lệ mềm mại, lại nâng mãn thiên tinh lên xếp chồng trên lá củ cải, như thể đang đeo một chiếc mũ lông.
Bạch Quảng Hàn cũng không quản nó, mặc nó chạy loạn khắp nơi, tìm một cái chén rộng miệng mà đổ nước suối vào, coi như là chuẩn bị tốt cơm trưa cho nó.Vẫn là cây củ cải dễ nuôi nha, Bạch Quảng Hàn một bên cảm khái, một bên phấn chấn mở tờ báo, bắt đầu một ngày nhàm chán.
Tam Thiên nhìn cái gì cũng thấy mới mẻ, dường như không biết mệt mỏi, Đông chạm Tây sờ, chắc là giữa thực vật với nhau đều tồn tại một loại thần giao cách cảm nào đó, Tam Thiên biết rõ những đóa hoa này cần gì.
Hoa hồng khát muốn uống nước, bách hợp lạnh muốn phơi nắng,…Tam Thiên vui vẻ bận rộn với cửa hàng bán hoa, cho đến khi bị một con chó xám nhỏ đẩy ngã xuống mặt đất.
“ Buổi sáng tốt lành, Bạch tiên sinh “ Một vị thiếu phụ ăn vận hoa lệ, tươi cười quyến rũ, dắt chó cưng của mình từ từ đi qua trước cửa của cửa hàng bán hoa, móng tay sơn màu đỏ trong ánh mặt trời giống như đá mã não đỏ lấp lánh phản chiếu ánh sáng, khiến nàng càng phát ra vẻ xinh đẹp đến nao lòng, nhìn qua phú quý bức người, ngay cả trên dây xích chó cũng được khảm một chuỗi kim cương giả lấp lánh.
“Buổi sáng tốt lành, Tài phu nhân“ Bạch Quảng Hàn miễn cưỡng chào hỏi, kéo Tam Thiên từ dưới bụng của tiểu tro cẩu ra.
Tiểu tro cẩu không có được Tam Thiên, vẫy đuôi nóng nảy, chân trước béo lùn nhào tới đầu gối Bạch Quảng Hàn, ánh mắt đen láy lộ ra vẻ linh động.
“Thiếu gia thật đáng yêu“ Bạch Quảng Hàn ôm Tam Thiên lùi lùi ra sau, sắc mặt không chút thay đổi mà tán dương.
Tài phu nhân cười hề hề, sủng nịch vuốt ve đầu chó nhỏ “Bảo bối tiểu lang của tôi nha, như thế nào lại không đáng yêu?“
Nhân tiện nhắc tới, người đến là tộc trưởng Tài phu nhân của tộc sài lang (tộc sói), dắt trong tay bà chính là con trai ruột của bà, cũng chính là tộc trưởng tương lai, Tài tiểu lang.
Chó xám nhỏ thực vui vẻ vươn ra đầu lưỡi phấn hồng, liếm liếm bàn tay của mẹ.
“Ôi, con trai đáng yêu của mẹ“ Khóe mắt Tài phu nhân lệ quang lập lòe, “Đôi khi mẹ thật hy vọng con sẽ không bao giờ lớn lên“.
Bạch Quảng Hàn ha ha một tiếng, tiếp tục đọc báo.
Tam Thiên lại cảm thấy hứng thú, trốn ở phía sau Bạch Quảng Hàn, nghiêng đầu nhìn hai mẹ con nhà này.
Chó xám nhỏ phát hiện nó, hữu nghị đưa chân trước ra.
Tam Thiên do dự một chút, đạp chân ngắn nhỏ chạy đến, vươn cánh tay.
Cứ như vậy, một con chó cùng một cây củ cải bắt đầu một tình bạn tốt đẹp, khiến kẻ khác hoài niệm.
Tài phu nhân bới móc một phen, cuối cùng đã mua một bó bông hồng đỏ, lúc bà ôm hoa hồng hai má phấn đỏ, giống như thiếu nữ ngượng ngùng trước mối tình đầu, Bạch Quảng Hàn thấy trong dạ dày một trận chua.
Chết tiệt, Bạch Quảng Hàn lắc lắc đầu, lại nghĩ đến cái tên hỗn đản hoa mẫu đơn.
Hoa mẫu đơn đích thị là chết tiệt, là tên chết tiệt lãng mạn, thích nằm ở trên giường phủ kín cánh hoa hồng, tắm trong bồn tắm lớn đầy hoa hồng, trong phòng khách, nhà bếp, bất cứ nơi nào cũng phủ kín cánh hoa hồng,…
Bạch Quảng Hàn lặng lẽ nhìn mấy bông hoa hồng còn lại, trực tiếp nhét vào thùng rác trước cửa.
Tam Thiên thấy trong thùng rác lộ ra mấy đóa hoa tội nghiệp, vô cùng đau lòng, thế nhưng Bạch Quảng Hàn không cho phép nó đi nhặt lên, nó chỉ có thể ở một bên đau lòng nhìn.
Tác giả :
Long Tỉnh Tuyết Ngư Ngư