Crush... Mày Thích Tao Không?
Chương 6
Một ngày nọ trong năm học lớp 7, tôi lơ đễnh nhìn ra ngoài cửa, tiết trời lạnh vẫn còn, lá phương rơi đầy sân tôi theo thói quen áp tay lên lưng cậu ấy
- Lại lạnh à?! – Cậu ấy tựa lưng ra ghế hỏi tôi
- Ukm – Tôi đáp nhẹ rồi chìm mình trong dòng suy nghĩ. Tôi thích cậu ấy thật rồi, tại cậu ấy cả tại sao không đối xử với tôi tệ một chút đi, cần gì phải quan tâm tôi quá vậy để rồi bây giờ tôi lại dính vào mấy chuyện yêu đương này, một khi đã dính vào yêu là học khó lắm, cậu bảo tôi phải làm thế nào trong thời gian tới đây. Haizz, tôi nén tiếng thở dài.
- Cũng sắp đến sinh nhật Phạm rồi nhỉ! – Thằng Kiên ngồi sau lưng tôi nói với lên chỗ cậu ấy (An ngồi giữa) làm tôi giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ
- Chuẩn bị quà đê – Cậu ấy quay lại nói. Quà... tôi ngơ ngác, nhẩm nhẩm lại trong miệng, sinh nhật cậu ấy là../01, hôm nay ngày 29/12. A, xém quên sắp đến sinh nhật cậu ấy rồi. Kiên, cậu ấy với Sơn nữa, ba đứa lại ngồi nói chuyện với nhau, tôi ngồi ở giữa bọn nó mà muốn nổ cả óc, đau đầu thấy mọe luôn, chả nhẽ thân là tổ trưởng mà không làm gì chắc, còn lâu đi
- Chúng mày im hết – Tôi lườm từng đứa một nói
- Đã vào lớp đâu mà, cho nói chuyện xíu đi – Kiên nói, tôi lắc đầu
- Không được, chúng mày nói chuyện mất công cờ đỏ ghi tên rồi lại bị lớp đổ lỗi, mệt tao – Tôi lôi lí do ra, nghe thật vô lí nhưng lại vô cùng thuyết phục chúng nó (Đừng ai hỏi Sơn làm cờ đỏ mà không đi trực nhá, nó nhờ đứa khác đi trực rồi). Lớp tôi có một cái kiểu, làm nhưng không bao giờ chịu nhận lỗi, cờ đỏ ghi cả lớp ồn ào là y như rằng chúng nó sẽ đẩy tội cho tổ tôi, tổ tôi hiền quá mà, và những lần như vậy lúc nào tôi cũng phải đứng dậy minh oan cho tổ, mỗi lần minh oan xong là tôi muốn khàn cả giọng. Tôi quay lên, nhắc tụi nó không nói chuyện xong rồi lại quay qua nói chuyện với nhóm
- Mày muốn gì? – Tôi hỏi cậu ấy
- Tao muốn thấy mày khóc – Cậu ấy không suy nghĩ gì lâu liền trả lời, mặt tôi ngơ ra như một con ngốc
- Sao lại muốn thấy tao khóc? – Tôi ngờ nghệt hỏi
- Vì...
“Tùng, tùng, tùng" Tiếng trống vào lớp vang lên ngắt lời cậu, cậu ấy cười nhẹ rồi quay lên, tôi vẫn như một con ngốc chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Tiếng trống này đôi khi là cứu tinh của tôi nhưng đôi khi cũng là khắc tinh của tôi, điển hình là khắc tinh của chuyện lúc nãy.
Trong giờ học tôi cứ ngồi nghĩ ngợi vẫn vơ, dù gì cũng chỉ là tiết vẽ nên cũng chả cần nghe giảng gì nhiều vì môn này tôi cũng khá nhờ tài vẽ. Tiếng cô giảng tôi để ngoài tai hết, tập trung nghĩ ý câu nói của cậu ấy, muốn thấy tôi khóc à, sao kì lạ vậy nhỉ? Tôi đưa tay vẽ phác đại đại lên giấy cho có nét, trong đầu thì cứ như một mớ len bị làm rối đang phải ngồi gỡ từng chút một vậy. Tại sao cậu áy lại nói thế nhỉ? Hầy, biết rõ tôi không có tài làm thám tử rồi mà cậu ấy còn nói vậy nữa ch...
- Cho tao mượn tẩy – Cậu ấy quay xuống nói với tôi, ngắt đứt dòng suy nghĩ của tôi. Tôi giật mình ngẩng đầu lên nhìn cậu ấy
- Mày vừa nói gì? – Tôi chớp mắt hỏi lại
- Cho tao mượn tẩy – Cậu ấy nói thậm chí còn nhấn mạnh nữa. Tôi đưa tẩy cho cậu ấy, trước khi quay lên còn nói
- Làm gì như người mất hồn thế?
- Còn không phải tại mày à! – Tôi lẩm bẩm nhưng mà đủ cho cả cậu ấy nghe thấy, cậu ấy không nói gì. Chuyện này chỉ có tôi với cậu ấy biết, lúc nãy bọn tôi nói chuyện riêng với nhau còn hai đứa quỷ kia làm gì thì kệ bà nội chúng nó không cần quan tâm.
- --------------------------------------------------------------------------------
Hết giờ tôi thong thả dọn sách vở vào cặp, với tôi chuyện gì cũng phải từ từ không nhất thiết phải vội... à không, cũng trừ một số chuyện. Tôi thu dọn xong sách vở thì nhìn cậu ấy
- Nhìn gì, bộ tao đẹp quá hả? – Nhận thấy ánh mắt nhìn chằm chằm của tôi cậu ấy nói
- Xì, cái bản mặt mày khác gì mặt chó đâu cơ chứ, chó có khi còn đẹp hơn mày – Tôi nói như vậy còn trong đầu lại suy nghĩ ngược lại. Cậu ấy cầm quyển conan đạp nhẹ lên đầu tôi
- Mày dám so tao với cho này! Cho chừa – Cậu ấy nói, tôi ấm ức đứng ôm đầu lấy le
- Mày đáng lí ra phải so với súc vật thì đúng hơn – Tôi mạnh miệng nói, nhanh chân lẹ tay lấy cặp sách che đầu, tránh cho quyển conan lại rớt xuống đầu lần nữa. Một lúc sau tôi bỏ cặp xuống, quyển conan liền được giáng mạnh xuống đầu, tôi đứng ôm đầu
- Mày đập nhẹ thôi, đập đell gì mạnh thế - Tôi đau quá, mặc kệ mình là tổ trưởng vang tục luôn
- Tao xin lỗi, hơi lỡ tay – Cậu ấy nói rồi đưa tay xoa đầu tôi. Tôi đứng đơ ra vì hành động của cậu ấy, tay cậu ấy xoa đầu tôi còn chạm cả vào tay tôi nữa, miệng thì không ngừng nói “Xin lỗi", tôi cứ đứng đơ ra như vậy, mặt nóng bừng
- Ukm, coi như bọn tao chưa nhìn thấy gì đi – Sơn ở bên cạnh tôi nói lôi tôi về thực tại và giật mình thêm lần nữa, một buổi sáng mà giật mình gần cả chục lần
- Đúng đúng, bọn tao chưa thấy gì, đi trước đây – Con BFF tôi hùa theo rồi tụi nó kéo nhau ra khỏi lớp, cậu ấy dừng xoa đầu tôi lại đứng nhìn tôi, mặt tôi lại nóng bừng. Trong lớp giờ chỉ còn tôi và cậu ấy
- Đau lắm à? – Cậu ấy hỏi tôi, định đưa tay lên xoa đầu tôi tiếp thì tôi chặn lại
- Đỡ rồi, mày đừng xoa nữa xù hết tóc tao rồi – Tôi đẩy tay cậu ấy về rồi đưa tay tháo luôn dây buộc tóc. Tôi là một con người khác khi buộc tóc lên và là một người khác ki cởi xõa tóc ra. Khi thả tóc nhìn tôi thục nữ, nữ tính hơn và mặt cũng đỡ nghịch đỡ ác hơn nữa. Tôi đặt dây buộc tóc lên bàn rồi túm tóc lên buộc lại, buộc xong xuôi cậu ấy vẫn còn đứng đó chưa về
- Về thôi, còn đứng đó làm gì? – Tôi giục cậu ấy về để tôi còn khóa cửa (An giữ khóa lớp), hai đứa đi cùng nhau xuống sân sau (Sân để xe học sinh), đi cùng nhau nhưng mà không nói với nhau câu nào. Anh tôi đã đứng ở đó đợi tôi từ lúc nào
- Anh Thiên
- Ca ca – Tôi và cậu ấy đồng thanh gọi nhưng mà cách gọi khác nhau, tôi lâu lâu lên cơn là lại gọi ông anh mình như vậy, chắc do ảnh hưởng của phim Trung đóa. Còn cậu ấy có quen anh tôi sau?
- Hai đứa ra muộn vậy? – Anh tôi ngồi vắt chéo trên xe, nhìn chúng tôi nói
- Kệ em, về thôi – Tôi hối anh mình, ở lại thêm chút nữa tôi sợ anh tôi sẽ nói những điều không nên nói mất thôi
- Anh về trước – Anh tôi nhìn cậu ấy nói, cậu ấy gật đầu. Quái lạ, ai mới bắt đầu quen hay đã quen lâu của anh tôi tôi đều biết mà tại sao cậu ấy tôi lại không biết đến cũng là người trong danh sách người quen của anh tôi, là thế lào đây.
- Lại lạnh à?! – Cậu ấy tựa lưng ra ghế hỏi tôi
- Ukm – Tôi đáp nhẹ rồi chìm mình trong dòng suy nghĩ. Tôi thích cậu ấy thật rồi, tại cậu ấy cả tại sao không đối xử với tôi tệ một chút đi, cần gì phải quan tâm tôi quá vậy để rồi bây giờ tôi lại dính vào mấy chuyện yêu đương này, một khi đã dính vào yêu là học khó lắm, cậu bảo tôi phải làm thế nào trong thời gian tới đây. Haizz, tôi nén tiếng thở dài.
- Cũng sắp đến sinh nhật Phạm rồi nhỉ! – Thằng Kiên ngồi sau lưng tôi nói với lên chỗ cậu ấy (An ngồi giữa) làm tôi giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ
- Chuẩn bị quà đê – Cậu ấy quay lại nói. Quà... tôi ngơ ngác, nhẩm nhẩm lại trong miệng, sinh nhật cậu ấy là../01, hôm nay ngày 29/12. A, xém quên sắp đến sinh nhật cậu ấy rồi. Kiên, cậu ấy với Sơn nữa, ba đứa lại ngồi nói chuyện với nhau, tôi ngồi ở giữa bọn nó mà muốn nổ cả óc, đau đầu thấy mọe luôn, chả nhẽ thân là tổ trưởng mà không làm gì chắc, còn lâu đi
- Chúng mày im hết – Tôi lườm từng đứa một nói
- Đã vào lớp đâu mà, cho nói chuyện xíu đi – Kiên nói, tôi lắc đầu
- Không được, chúng mày nói chuyện mất công cờ đỏ ghi tên rồi lại bị lớp đổ lỗi, mệt tao – Tôi lôi lí do ra, nghe thật vô lí nhưng lại vô cùng thuyết phục chúng nó (Đừng ai hỏi Sơn làm cờ đỏ mà không đi trực nhá, nó nhờ đứa khác đi trực rồi). Lớp tôi có một cái kiểu, làm nhưng không bao giờ chịu nhận lỗi, cờ đỏ ghi cả lớp ồn ào là y như rằng chúng nó sẽ đẩy tội cho tổ tôi, tổ tôi hiền quá mà, và những lần như vậy lúc nào tôi cũng phải đứng dậy minh oan cho tổ, mỗi lần minh oan xong là tôi muốn khàn cả giọng. Tôi quay lên, nhắc tụi nó không nói chuyện xong rồi lại quay qua nói chuyện với nhóm
- Mày muốn gì? – Tôi hỏi cậu ấy
- Tao muốn thấy mày khóc – Cậu ấy không suy nghĩ gì lâu liền trả lời, mặt tôi ngơ ra như một con ngốc
- Sao lại muốn thấy tao khóc? – Tôi ngờ nghệt hỏi
- Vì...
“Tùng, tùng, tùng" Tiếng trống vào lớp vang lên ngắt lời cậu, cậu ấy cười nhẹ rồi quay lên, tôi vẫn như một con ngốc chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Tiếng trống này đôi khi là cứu tinh của tôi nhưng đôi khi cũng là khắc tinh của tôi, điển hình là khắc tinh của chuyện lúc nãy.
Trong giờ học tôi cứ ngồi nghĩ ngợi vẫn vơ, dù gì cũng chỉ là tiết vẽ nên cũng chả cần nghe giảng gì nhiều vì môn này tôi cũng khá nhờ tài vẽ. Tiếng cô giảng tôi để ngoài tai hết, tập trung nghĩ ý câu nói của cậu ấy, muốn thấy tôi khóc à, sao kì lạ vậy nhỉ? Tôi đưa tay vẽ phác đại đại lên giấy cho có nét, trong đầu thì cứ như một mớ len bị làm rối đang phải ngồi gỡ từng chút một vậy. Tại sao cậu áy lại nói thế nhỉ? Hầy, biết rõ tôi không có tài làm thám tử rồi mà cậu ấy còn nói vậy nữa ch...
- Cho tao mượn tẩy – Cậu ấy quay xuống nói với tôi, ngắt đứt dòng suy nghĩ của tôi. Tôi giật mình ngẩng đầu lên nhìn cậu ấy
- Mày vừa nói gì? – Tôi chớp mắt hỏi lại
- Cho tao mượn tẩy – Cậu ấy nói thậm chí còn nhấn mạnh nữa. Tôi đưa tẩy cho cậu ấy, trước khi quay lên còn nói
- Làm gì như người mất hồn thế?
- Còn không phải tại mày à! – Tôi lẩm bẩm nhưng mà đủ cho cả cậu ấy nghe thấy, cậu ấy không nói gì. Chuyện này chỉ có tôi với cậu ấy biết, lúc nãy bọn tôi nói chuyện riêng với nhau còn hai đứa quỷ kia làm gì thì kệ bà nội chúng nó không cần quan tâm.
- --------------------------------------------------------------------------------
Hết giờ tôi thong thả dọn sách vở vào cặp, với tôi chuyện gì cũng phải từ từ không nhất thiết phải vội... à không, cũng trừ một số chuyện. Tôi thu dọn xong sách vở thì nhìn cậu ấy
- Nhìn gì, bộ tao đẹp quá hả? – Nhận thấy ánh mắt nhìn chằm chằm của tôi cậu ấy nói
- Xì, cái bản mặt mày khác gì mặt chó đâu cơ chứ, chó có khi còn đẹp hơn mày – Tôi nói như vậy còn trong đầu lại suy nghĩ ngược lại. Cậu ấy cầm quyển conan đạp nhẹ lên đầu tôi
- Mày dám so tao với cho này! Cho chừa – Cậu ấy nói, tôi ấm ức đứng ôm đầu lấy le
- Mày đáng lí ra phải so với súc vật thì đúng hơn – Tôi mạnh miệng nói, nhanh chân lẹ tay lấy cặp sách che đầu, tránh cho quyển conan lại rớt xuống đầu lần nữa. Một lúc sau tôi bỏ cặp xuống, quyển conan liền được giáng mạnh xuống đầu, tôi đứng ôm đầu
- Mày đập nhẹ thôi, đập đell gì mạnh thế - Tôi đau quá, mặc kệ mình là tổ trưởng vang tục luôn
- Tao xin lỗi, hơi lỡ tay – Cậu ấy nói rồi đưa tay xoa đầu tôi. Tôi đứng đơ ra vì hành động của cậu ấy, tay cậu ấy xoa đầu tôi còn chạm cả vào tay tôi nữa, miệng thì không ngừng nói “Xin lỗi", tôi cứ đứng đơ ra như vậy, mặt nóng bừng
- Ukm, coi như bọn tao chưa nhìn thấy gì đi – Sơn ở bên cạnh tôi nói lôi tôi về thực tại và giật mình thêm lần nữa, một buổi sáng mà giật mình gần cả chục lần
- Đúng đúng, bọn tao chưa thấy gì, đi trước đây – Con BFF tôi hùa theo rồi tụi nó kéo nhau ra khỏi lớp, cậu ấy dừng xoa đầu tôi lại đứng nhìn tôi, mặt tôi lại nóng bừng. Trong lớp giờ chỉ còn tôi và cậu ấy
- Đau lắm à? – Cậu ấy hỏi tôi, định đưa tay lên xoa đầu tôi tiếp thì tôi chặn lại
- Đỡ rồi, mày đừng xoa nữa xù hết tóc tao rồi – Tôi đẩy tay cậu ấy về rồi đưa tay tháo luôn dây buộc tóc. Tôi là một con người khác khi buộc tóc lên và là một người khác ki cởi xõa tóc ra. Khi thả tóc nhìn tôi thục nữ, nữ tính hơn và mặt cũng đỡ nghịch đỡ ác hơn nữa. Tôi đặt dây buộc tóc lên bàn rồi túm tóc lên buộc lại, buộc xong xuôi cậu ấy vẫn còn đứng đó chưa về
- Về thôi, còn đứng đó làm gì? – Tôi giục cậu ấy về để tôi còn khóa cửa (An giữ khóa lớp), hai đứa đi cùng nhau xuống sân sau (Sân để xe học sinh), đi cùng nhau nhưng mà không nói với nhau câu nào. Anh tôi đã đứng ở đó đợi tôi từ lúc nào
- Anh Thiên
- Ca ca – Tôi và cậu ấy đồng thanh gọi nhưng mà cách gọi khác nhau, tôi lâu lâu lên cơn là lại gọi ông anh mình như vậy, chắc do ảnh hưởng của phim Trung đóa. Còn cậu ấy có quen anh tôi sau?
- Hai đứa ra muộn vậy? – Anh tôi ngồi vắt chéo trên xe, nhìn chúng tôi nói
- Kệ em, về thôi – Tôi hối anh mình, ở lại thêm chút nữa tôi sợ anh tôi sẽ nói những điều không nên nói mất thôi
- Anh về trước – Anh tôi nhìn cậu ấy nói, cậu ấy gật đầu. Quái lạ, ai mới bắt đầu quen hay đã quen lâu của anh tôi tôi đều biết mà tại sao cậu ấy tôi lại không biết đến cũng là người trong danh sách người quen của anh tôi, là thế lào đây.
Tác giả :
Kết La Lết