Công Tước
Chương 245: Vua nịnh bợ.3
Triển Tiểu Liên cười: “Cô bé đừng tức giận. Ta hiểu rồi, thiệp mời ta cầm là thiệp cháu đặc biệt chuẩn bị mời cậu Phí, cậu Phí không tới khiến cháu thất vọng đúng không? Vậy thì thật xin lỗi, đây là sơ suất của ta nhưng ta cũng không còn cách nào khác. Tối nay con trai ta cùng người thương đi hẹn hò, cảm thấy lỡ hẹn thì thật thất lễ cho nên đặc biệt gọi điện nhờ ta đi. Ta cũng hết cách, sớm biết như vậy có nói thế nào ta cũng bắt nó tự đi."
Ban đầu Hạ Chân không cảm thấy lời của Triển Tiểu Liên có gì đó không đúng. Đợi cô ta nghĩ lại, mới nghe thấy bà nói ba chữ “con trai ta", Hạ Chân cảm thấy không ổn rồi, bà ta… bà ta là mẹ của anh Phí?!
Hạ Chân nhìn Triển Tiểu Liên, lắp bắp nói: “Cô… cô…"
Triển Tiểu Liên mỉm cười: “Không sao, ta cũng biết con trai ta được nhiều cô gái yêu thích, nhưng hoa đã có chủ rồi, thật ngại quá."
Hạ Chân không biết bây giờ sắc mặt mình ra sao. Cô ta tự cảm thấy mặt mình lúc lạnh, lúc nóng, cắn môi nói: “Thật xin lỗi cô, cháu thực sự không biết cô là mẹ của anh Phí…"
Cô ta còn chưa nói xong, phía sau lưng cô ta chợt đau nhói. Hạ lão gia tử lảo đảo chạy đến, tuổi đã cao chân tay chậm chạp. Từ xa ông cụ đã nghe thấy Hạ Chân đang làm ầm ĩ, đợi khi đến nơi thì đúng lúc cô ta đang xin lỗi. Ông cụ giơ gậy trong tay lên đánh thẳng lên lưng Hạ Chân mấy phát liền, “Cái đồ chỉ phá là giỏi này, ai bảo cháu đến bữa tiệc hả? Lão Nhị đâu? Lão Nhị chết đâu rồi? Đây là đứa con gái ngoan anh dạy dỗ ra đây hả! Mắt mù rồi phải không? Ai nó cũng dám hống hách lên mặt, cháu xứng nói chuyện với cô Triển sao? Trước mặt nhiều người như vậy mà cháu cũng dám ăn nói lung tung…"
Hạ Chân bị đánh đau hét lên nhưng cô ta tuyệt nhiên không dám đánh trả, chỉ một mực gào lên: “Ông nội, cháu cũng không biết… Ông nội, ông tha cho cháu đi!"
Triển Tiểu Liên vội vàng khuyên người bên cạnh ông cụ: “Mau ngăn ông cụ lại, chỉ là một cô bé thôi, không sao đâu. Mau ngăn ông cụ lại, cẩn thân lại đánh bị thương cô bé."
Nói xong bà kéo Hạ Chân ra phía sau lưng mình, “Được rồi, lão Hạ, cũng không phải chuyện gì lớn. Cô bé trẻ người non dạ, nói vài câu trút giận thôi mà. Tôi cũng đã ngần này tuổi rồi, bọn trẻ có thể nhận ra sao? Không sao, cô bé còn ít tuổi, đợi hiệu chuyện là được!"
Hạ lão gia tử gõ mạnh cây gậy xuống đất, nghiến răng: “Nhỏ? Nó đã học đại học rồi, còn nhỏ gì nữa? Trước đây nhìn nó tôi đã biết nó không có tiền đồ gì rồi. Hôm nay thấy đúng là không ra thể thống gì cả! Còn đi học làm gì? Cái thứ không có tiền đồ!"
Hạ Chân trốn phía sau Triển Tiểu Liên: “Cô ơi, cháu xin lỗi! Cháu không cố ý… Cháu sai rồi, xin lỗi cô!"
Triển Tiểu Liên vỗ vai cô ta, cười dịu dàng: “Cũng không phải chuyện gì to tát, đừng sợ."
Lão Nhị nhà họ Hạ bị người gọi đến, vội vàng nhận lỗi rồi xin lỗi Triển Tiểu Liên rồi dẫn Hạ Chân lui xuống trước, cả tối Hạ lão gia tử cẩn thận ở bên cạnh lấy lòng Triển Tiểu Liên.
Người tham dự tiệc đều xì xào bàn tán xem cô gái vừa rồi không biết trời cao đất dày đắc tội Triển Tiểu Liên là cháu gái thứ mấy của nhà họ Hạ, sau này nói gì cũng không thể làm mai lấy cô con dâu như vậy được. Một mình cô ta chiếm trọn các đức tính, không có mắt, không biết trời cao đất dày, không hiểu chuyện.
Quan trọng nhất là đắc tội cô Triển là đắc tội với tên biến thái chết tiệt Yến Hồi, ai dám cưới cô ta chứ?
Bữa tiệc diễn ra được một nửa, Triển Tiểu Liên bị người gọi ra ngoài, nói là có người tìm nhưng đi ra lại không thấy ai. Đội xe của Yến Hồi gầm rú xông đến cửa chính, Yến Hồi vác RPG* trên vai, đứng trước cửa. Người bên trong bữa tiếc bị dọa nằm bò trên mặt đất.
* PRG được dùng để chỉ loại súng phản lực chống tăng nhỏ dùng cá nhân, thường bắn tên lửa không điều khiển.
“Kẻ nào không có mắt dám ức hiếp vợ của ông đây!" Lúc nói câu này, giọng Yến Hồi tràn đầy kiêu kiêu hãnh mà những người độc thân không thể cảm nhận được, “Lăn ra đây cho ông, để ông đây bắn một phát trên vào cái đầu ngu ngốc của nó, xả giận thay cho vợ ông!"
Lúc này Hạ lão gia tử lập cập xông tới: “Ngài Yến, chỉ là hiểu lầm thôi… là cháu gái tôi không hiểu chuyện, mạo phạm cô Triển…"
Yến Hồi híp mắt, đôi mắt phượng lóe lên nụ cười âm hiểm, “Hiểu lầm? Ha, ông đây ghét nhất chính là hiểu lầm. Đã là hiểu lầm thì cần phải tháo gỡ, đến đây, để ông bắn cho một phát rồi đi."
Hạ lão gia tử vẫn còn đang nói mấy lời nịnh nọt thì bên kia đã có người xông vào trong, trực tiếp lôi Hạ Chân ra ngoài.
Yến Hồi hỏi: “Là nó sao? Mạo phạm? Mạo phạm chỗ nào?"
Hạ lão gia tử vội nói: “Nói năng không hiểu chuyện…"
Ông cụ còn chưa nói xong, Hạ Chân đã bị người xách lên, lưỡi được kê trên một cái giá. Một người phụ nữ đang cẩn thận khử trùng, khử trùng xong quay lại hỏi: “Ông chủ, cắt thành hình gì?"
Ánh mắt Yến Hồi liếc nhìn tóc mái của Hạ Chân, cười gian ác: “Cắt giống tóc nó đi."
Hạ Chân ra sức giãy giụa, lắc đầu nhưng vẫn không thể nhúc nhích. Mắt cô ta mở trừng trừng nhìn cái kéo cực lớn, sáng loáng, sắc bén đang đưa tới.
Cô ta hét lên một tiếng thất thanh rồi lập tức ngất đi, máu tươi trong miệng cứ thế trào ra.
Yến Hồi hài lòng, dáng vẻ hoàn thành một tác phẩm thủ công thần tốc, “Đi!"
Một đám người nhanh như chớp biến mất khỏi đại sảnh giống như lúc mới đến. Ngoài cổng vang lên tiếng phanh gấp quay đầu xe, đoàn xe biến mất nhanh như một cơn gió.
Hạ Chân cùng cái lưỡi bị cắt của cô ta nhanh chóng được đưa đến bệnh viện.
Triển Tiểu Liên giận đùng đùng quay về bữa tiệc, lầm bầm: “Tên chết tiệt nào lại dám lừa mình? Muốn chết mà!"
Vào trong đại sảnh, bà phát hiện mọi người đều đang nhìn bà với vẻ mặt cứng đờ, ngay cả nụ cười trên mặt cũng cứng nhắc giống như đã đeo mặt nạ quá lâu không tháo xuống được.
Triển Tiểu Liên lấy một ly rượu trên khay của người phục vụ đang dè dặt đi ngang qua trước mặt bà. Uống xong một ngụm, bà cảm thấy hương vị rất ngon, nên uống thêm vài ngụm.
Hạ lão gia tử run rẩy tiến lên trước, gương mặt già nua đầy nếp nhăn, cười nịnh nọt như nắng hạ gặp mưa rào: “Cô Triển có chuyện gì xin cứ nói, tôi có chỗ nào tiếp đón sơ suất, mong cô Triển lượng thứ!"
Triển Tiểu Liên liếc nhìn xung quanh, thấy khách đã vãn đi nhiều: “Bữa tiếp đã sắp kết thúc rồi sao? Khách ra về cũng nhiều rồi nhỉ?"
Hạ lão gia tử cười xòa: “Vài người có việc bận nên đã về trước rồi."
Triển Tiểu Liên cảm thấy mình đã thay con trai đến dự thì nên cố gắng ở đến khi tiệc tàn, gật đầu: “Nói cũng đúng, mọi người đều là người bận rộn." Bà cười nói: “Chỉ có người phụ nữ của gia đình như tôi mới nhàn nhã thôi. Ha ha!"
Bà nói xong, mọi người xung quanh đều cười xòa: “Ha ha!"
Triển Tiểu Liên: “..."
Sao thế này? Đã xảy ra chuyện gì rồi? Sao bà cứ cảm thấy giống như mình biến thành đại ma đầu vậy?
Bà quay sang nhìn Hạ lão gia tử hỏi: “Yến Hồi đã đến đây sao?"
Hạ lão gia tử vội vàng lắc đầu phủ nhận: “Không có, ngài Yến nói sẽ đến đây sao? Hay là ngài ấy đến đón cô Triển về?" Ông cụ ngẩng đầu lên, giả bộ hỏi: “Mọi người có ai nhìn thấy ngài Yến đến không?"
Mọi người đều trợn mắt nói dối: “Không có!"
Triển Tiểu Liên bán tín bán nghi, mỉm cười: “Thế thì tốt."
Hạ lão gia tử thầm thở phào nhẹ nhõm, sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, Triển Tiểu Liên mới quay về nhà.
Hạ lão gia tử nghiến răng nghiến lợi, “Lão Nhị đâu? Gọi lão Nhị và vợ nó ra đây cho ta!"
Dạy dỗ ra đứa con thế nào không biết? Não chứa toàn bã đậu à? Nhiều người như vậy, Hạ Chân lại đi đắc tội với Triển Tiểu Liên, đúng là tự đâm đầu vào chỗ chết mà!
Hạ Chân được đưa thẳng vào bệnh viện cấp cứu, cho tận đến khi ca phẫu thuật kết thúc cô ta vẫn không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Sau đó mẹ cô ta đến mắng cô ta một trận. Nghe mẹ mình mắng, Hạ Chân mới biết mình đã làm gì, sợ hãi quá mà ngất đi.
Ban đầu Hạ Chân không cảm thấy lời của Triển Tiểu Liên có gì đó không đúng. Đợi cô ta nghĩ lại, mới nghe thấy bà nói ba chữ “con trai ta", Hạ Chân cảm thấy không ổn rồi, bà ta… bà ta là mẹ của anh Phí?!
Hạ Chân nhìn Triển Tiểu Liên, lắp bắp nói: “Cô… cô…"
Triển Tiểu Liên mỉm cười: “Không sao, ta cũng biết con trai ta được nhiều cô gái yêu thích, nhưng hoa đã có chủ rồi, thật ngại quá."
Hạ Chân không biết bây giờ sắc mặt mình ra sao. Cô ta tự cảm thấy mặt mình lúc lạnh, lúc nóng, cắn môi nói: “Thật xin lỗi cô, cháu thực sự không biết cô là mẹ của anh Phí…"
Cô ta còn chưa nói xong, phía sau lưng cô ta chợt đau nhói. Hạ lão gia tử lảo đảo chạy đến, tuổi đã cao chân tay chậm chạp. Từ xa ông cụ đã nghe thấy Hạ Chân đang làm ầm ĩ, đợi khi đến nơi thì đúng lúc cô ta đang xin lỗi. Ông cụ giơ gậy trong tay lên đánh thẳng lên lưng Hạ Chân mấy phát liền, “Cái đồ chỉ phá là giỏi này, ai bảo cháu đến bữa tiệc hả? Lão Nhị đâu? Lão Nhị chết đâu rồi? Đây là đứa con gái ngoan anh dạy dỗ ra đây hả! Mắt mù rồi phải không? Ai nó cũng dám hống hách lên mặt, cháu xứng nói chuyện với cô Triển sao? Trước mặt nhiều người như vậy mà cháu cũng dám ăn nói lung tung…"
Hạ Chân bị đánh đau hét lên nhưng cô ta tuyệt nhiên không dám đánh trả, chỉ một mực gào lên: “Ông nội, cháu cũng không biết… Ông nội, ông tha cho cháu đi!"
Triển Tiểu Liên vội vàng khuyên người bên cạnh ông cụ: “Mau ngăn ông cụ lại, chỉ là một cô bé thôi, không sao đâu. Mau ngăn ông cụ lại, cẩn thân lại đánh bị thương cô bé."
Nói xong bà kéo Hạ Chân ra phía sau lưng mình, “Được rồi, lão Hạ, cũng không phải chuyện gì lớn. Cô bé trẻ người non dạ, nói vài câu trút giận thôi mà. Tôi cũng đã ngần này tuổi rồi, bọn trẻ có thể nhận ra sao? Không sao, cô bé còn ít tuổi, đợi hiệu chuyện là được!"
Hạ lão gia tử gõ mạnh cây gậy xuống đất, nghiến răng: “Nhỏ? Nó đã học đại học rồi, còn nhỏ gì nữa? Trước đây nhìn nó tôi đã biết nó không có tiền đồ gì rồi. Hôm nay thấy đúng là không ra thể thống gì cả! Còn đi học làm gì? Cái thứ không có tiền đồ!"
Hạ Chân trốn phía sau Triển Tiểu Liên: “Cô ơi, cháu xin lỗi! Cháu không cố ý… Cháu sai rồi, xin lỗi cô!"
Triển Tiểu Liên vỗ vai cô ta, cười dịu dàng: “Cũng không phải chuyện gì to tát, đừng sợ."
Lão Nhị nhà họ Hạ bị người gọi đến, vội vàng nhận lỗi rồi xin lỗi Triển Tiểu Liên rồi dẫn Hạ Chân lui xuống trước, cả tối Hạ lão gia tử cẩn thận ở bên cạnh lấy lòng Triển Tiểu Liên.
Người tham dự tiệc đều xì xào bàn tán xem cô gái vừa rồi không biết trời cao đất dày đắc tội Triển Tiểu Liên là cháu gái thứ mấy của nhà họ Hạ, sau này nói gì cũng không thể làm mai lấy cô con dâu như vậy được. Một mình cô ta chiếm trọn các đức tính, không có mắt, không biết trời cao đất dày, không hiểu chuyện.
Quan trọng nhất là đắc tội cô Triển là đắc tội với tên biến thái chết tiệt Yến Hồi, ai dám cưới cô ta chứ?
Bữa tiệc diễn ra được một nửa, Triển Tiểu Liên bị người gọi ra ngoài, nói là có người tìm nhưng đi ra lại không thấy ai. Đội xe của Yến Hồi gầm rú xông đến cửa chính, Yến Hồi vác RPG* trên vai, đứng trước cửa. Người bên trong bữa tiếc bị dọa nằm bò trên mặt đất.
* PRG được dùng để chỉ loại súng phản lực chống tăng nhỏ dùng cá nhân, thường bắn tên lửa không điều khiển.
“Kẻ nào không có mắt dám ức hiếp vợ của ông đây!" Lúc nói câu này, giọng Yến Hồi tràn đầy kiêu kiêu hãnh mà những người độc thân không thể cảm nhận được, “Lăn ra đây cho ông, để ông đây bắn một phát trên vào cái đầu ngu ngốc của nó, xả giận thay cho vợ ông!"
Lúc này Hạ lão gia tử lập cập xông tới: “Ngài Yến, chỉ là hiểu lầm thôi… là cháu gái tôi không hiểu chuyện, mạo phạm cô Triển…"
Yến Hồi híp mắt, đôi mắt phượng lóe lên nụ cười âm hiểm, “Hiểu lầm? Ha, ông đây ghét nhất chính là hiểu lầm. Đã là hiểu lầm thì cần phải tháo gỡ, đến đây, để ông bắn cho một phát rồi đi."
Hạ lão gia tử vẫn còn đang nói mấy lời nịnh nọt thì bên kia đã có người xông vào trong, trực tiếp lôi Hạ Chân ra ngoài.
Yến Hồi hỏi: “Là nó sao? Mạo phạm? Mạo phạm chỗ nào?"
Hạ lão gia tử vội nói: “Nói năng không hiểu chuyện…"
Ông cụ còn chưa nói xong, Hạ Chân đã bị người xách lên, lưỡi được kê trên một cái giá. Một người phụ nữ đang cẩn thận khử trùng, khử trùng xong quay lại hỏi: “Ông chủ, cắt thành hình gì?"
Ánh mắt Yến Hồi liếc nhìn tóc mái của Hạ Chân, cười gian ác: “Cắt giống tóc nó đi."
Hạ Chân ra sức giãy giụa, lắc đầu nhưng vẫn không thể nhúc nhích. Mắt cô ta mở trừng trừng nhìn cái kéo cực lớn, sáng loáng, sắc bén đang đưa tới.
Cô ta hét lên một tiếng thất thanh rồi lập tức ngất đi, máu tươi trong miệng cứ thế trào ra.
Yến Hồi hài lòng, dáng vẻ hoàn thành một tác phẩm thủ công thần tốc, “Đi!"
Một đám người nhanh như chớp biến mất khỏi đại sảnh giống như lúc mới đến. Ngoài cổng vang lên tiếng phanh gấp quay đầu xe, đoàn xe biến mất nhanh như một cơn gió.
Hạ Chân cùng cái lưỡi bị cắt của cô ta nhanh chóng được đưa đến bệnh viện.
Triển Tiểu Liên giận đùng đùng quay về bữa tiệc, lầm bầm: “Tên chết tiệt nào lại dám lừa mình? Muốn chết mà!"
Vào trong đại sảnh, bà phát hiện mọi người đều đang nhìn bà với vẻ mặt cứng đờ, ngay cả nụ cười trên mặt cũng cứng nhắc giống như đã đeo mặt nạ quá lâu không tháo xuống được.
Triển Tiểu Liên lấy một ly rượu trên khay của người phục vụ đang dè dặt đi ngang qua trước mặt bà. Uống xong một ngụm, bà cảm thấy hương vị rất ngon, nên uống thêm vài ngụm.
Hạ lão gia tử run rẩy tiến lên trước, gương mặt già nua đầy nếp nhăn, cười nịnh nọt như nắng hạ gặp mưa rào: “Cô Triển có chuyện gì xin cứ nói, tôi có chỗ nào tiếp đón sơ suất, mong cô Triển lượng thứ!"
Triển Tiểu Liên liếc nhìn xung quanh, thấy khách đã vãn đi nhiều: “Bữa tiếp đã sắp kết thúc rồi sao? Khách ra về cũng nhiều rồi nhỉ?"
Hạ lão gia tử cười xòa: “Vài người có việc bận nên đã về trước rồi."
Triển Tiểu Liên cảm thấy mình đã thay con trai đến dự thì nên cố gắng ở đến khi tiệc tàn, gật đầu: “Nói cũng đúng, mọi người đều là người bận rộn." Bà cười nói: “Chỉ có người phụ nữ của gia đình như tôi mới nhàn nhã thôi. Ha ha!"
Bà nói xong, mọi người xung quanh đều cười xòa: “Ha ha!"
Triển Tiểu Liên: “..."
Sao thế này? Đã xảy ra chuyện gì rồi? Sao bà cứ cảm thấy giống như mình biến thành đại ma đầu vậy?
Bà quay sang nhìn Hạ lão gia tử hỏi: “Yến Hồi đã đến đây sao?"
Hạ lão gia tử vội vàng lắc đầu phủ nhận: “Không có, ngài Yến nói sẽ đến đây sao? Hay là ngài ấy đến đón cô Triển về?" Ông cụ ngẩng đầu lên, giả bộ hỏi: “Mọi người có ai nhìn thấy ngài Yến đến không?"
Mọi người đều trợn mắt nói dối: “Không có!"
Triển Tiểu Liên bán tín bán nghi, mỉm cười: “Thế thì tốt."
Hạ lão gia tử thầm thở phào nhẹ nhõm, sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, Triển Tiểu Liên mới quay về nhà.
Hạ lão gia tử nghiến răng nghiến lợi, “Lão Nhị đâu? Gọi lão Nhị và vợ nó ra đây cho ta!"
Dạy dỗ ra đứa con thế nào không biết? Não chứa toàn bã đậu à? Nhiều người như vậy, Hạ Chân lại đi đắc tội với Triển Tiểu Liên, đúng là tự đâm đầu vào chỗ chết mà!
Hạ Chân được đưa thẳng vào bệnh viện cấp cứu, cho tận đến khi ca phẫu thuật kết thúc cô ta vẫn không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Sau đó mẹ cô ta đến mắng cô ta một trận. Nghe mẹ mình mắng, Hạ Chân mới biết mình đã làm gì, sợ hãi quá mà ngất đi.
Tác giả :
Yến Tử Hồi Thời