Công Tước
Chương 124: Sao lại trùng hợp như vậy? 2
Đi cùng Nhạc Mỹ Giảo không chỉ có mỗi Cung Ngũ mà còn có thêm năm người mẫu khác của Tạo Tinh và một phiên dịch. Năm người mẫu đó đều được đích thân Nhạc Mỹ Giảo đào tạo, dự định nhân cơ hội lần hợp tác với nước ngoài này tạo ra những ngôi sao quốc tế. Vì thế lần hợp tác này Nhạc Mỹ Giảo rất xem trọng, nếu có một người trong số họ có thể ra nước ngoài hoạt động, Tạo Tinh sẽ có thể quốc tế hóa, không chỉ có thể trở thành công ty người mẫu hợp tác quốc tế mà quan trọng là có thể tăng thêm danh tiếng.
Cậu Phí này rất tận tâm tiến cử người, không chỉ mời nhà thiết kế quốc tế mà còn dùng sự ảnh hưởng của mình để thúc đẩy lần gặp mặt này. Vốn dĩ có sáu người mẫu được tiến cử, nhưng người mà Nhạc Mỹ Giảo xem trọng nhất là Tần Vũ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Vì bị công ty cảnh cáo, Tần Vũ đồng ý cắt đứt với Trương Nho Sinh. Nhưng mấy ngày trước hai người họ lại lén lút qua lại, bị vợ của Trương Nho Sinh là bà Liễu bắt tại trận, đánh cho mặt mũi bầm tím, sưng húp như đầu heo, vị trí được dành sẵn vì thế mà hủy bỏ, làm lỡ mất cơ hội lớn như lần này.
Nhạc Mỹ Giảo vô cùng tức giận, nhưng lại không giúp được cô ta.
Cũng vì Tần Vũ vắng mặt nên mới dư ra một suất, Nhạc Mỹ Giảo vốn định hủy vé, kết quả đối phương cũng thông báo vì điều động tạm thời nên chỉ cần năm người mẫu, còn về vị trí trống có thể nhường cho người khác.
Vì thế mà Cung Ngũ được đi cùng. Nhạc Mỹ Giảo biết cô chưa từng ra ngoài chơi, lại đúng dịp đang được nghỉ Quốc khánh nên cho cô đi cùng, coi như là một cơ hội để mở rộng tầm mắt.
Sáng sớm ngày hôm sau, Bộ Sinh đưa hai người họ đến trước cửa Tạo Tinh, năm người mẫu kia đã đợi sẵn ở đó, một chiếc xe ô tô đưa họ đến sân bay. Cung Ngũ cùng mọi người ngồi phía sau, chiều cao của cô đứng giữa nhóm người mẫu xinh đẹp này cũng không phải quá thấp, người không biết sẽ nghĩ cô cũng là người mẫu.
Lúc xếp vị trí ngồi, Nhạc Mỹ Giảo và Cung Ngũ ngồi ở khoang thương gia, năm người còn lại và phiên dịch ngồi ở khoang phổ thông.
Cung Ngũ lăn qua lăn lại một hồi, cuối cùng cũng ngoan ngoan nằm xuống. Cô nhìn Nhạc Mỹ Giảo, hỏi: “Mẹ, Bộ Sinh không đi cùng chúng ta sao?"
“Cậu ta là đàn ông, đi theo làm gì? Trẻ con đừng có hỏi nhiều, ngủ đi."
Cung Ngũ ôm hộp đựng tiền xinh xắn, dùng bịt mắt hình con ếch xanh che mắt lại, miệng còn lẩm bẩm: “Con chỉ hỏi thôi mà, có lắm mồm gì đâu."
Nhạc Mỹ Giảo không thèm để ý đến cô mà đắp tấm thảm ngủ.
Không biết qua bao lâu, đến khi cô thức dậy thì sắp đến nơi rồi, máy bay đang chuẩn bị hạ cánh.
Cung Ngũ mơ màng ngẩng đầu: “Mẹ..."
“Tỉnh rồi à? Gấp thảm lại, đến nơi rồi."
Máy bay đang hạ cánh, tâm trạng lo lắng của Cung Ngũ xem như đã bình ổn.
Vì hai người ngồi ở khoang thương gia nên sau khi cửa khoang mở ra, hành khách ở khoang thương gia sẽ xuống trước. Năm người mẫu đi theo dòng người xuống sau. Ban nãy khi vừa lên máy bay họ còn bàn tán, cảm thấy Nhạc tổng và con gái ngồi ở khoang thương gia, còn bọn họ ngồi khoang phổ thông nên không hài lòng lắm, nhưng lại không dám nói, chỉ có thể than thở sau lưng. Nhạc tổng ngồi khoang thương gia thì không nói, dựa vào cái gì mà cả con gái bà ấy cũng được ngồi?
Cung Ngũ ngẩng đầu nhìn những chữ cái như đám nòng nọc nhỏ kia, phát hiện bản thân không quen biết chúng. Cô nhìn bên này nhìn bên kia, sợ mình đi lạc sẽ không tìm được đường về nên theo sát Nhạc Mỹ Giảo từng bước.
Đoàn người đứng ở cửa ra thì nhìn thấy một đôi nam nữ tóc vàng mắt xanh tay cầm bảng đứng đợi bọn họ bên ngoài. Tuy ngoại hình là người nước ngoài nhưng tấm bảng trong tay có chữ tiếng Trung nên bọn họ ngay lập tức nhìn thấy.
Người nữ tóc vàng nói tiếng Trung khá gượng gạo, tuy giao tiếp không thành vấn đề nhưng ngữ điệu có chút kỳ quái. Hai người họ đưa cả đoàn người đến khách sạn đã chuẩn bị trước đó để mọi người nghỉ ngơi, sau đó liền rời khỏi.
Cung Ngũ dè dặt hỏi Nhạc Mỹ Giảo: “Mẹ, chúng ta phải làm thế nào? Không ai hướng dẫn chúng ta cả."
“Hướng dẫn thế nào? Con không có việc gì làm thì cứ đi nghỉ ngơi." Nhạc Mỹ Giảo vào phòng, chuyện đầu tiên bà làm là rửa mặt và chải tóc.
Cung Ngũ hào hứng kéo rèm cửa sổ nhìn ra ngoài. Lúc bọn họ đi là sáng sớm, khi sang đến đây vẫn là sáng sớm, thời gian giống như bị ngừng lại vậy. Đúng như Công tước đại nhân nói, chênh lệch múi giờ là điều rất thú vị.
Cung Ngũ nghe thấy sau lưng có tiếng động, cô quay đầu lại thì thấy Nhạc Mỹ Giảo đã trang điểm lại rồi bước ra, “Tiểu Ngũ, con cứ ở đây trước, đừng chạy lung tung, mẹ đưa bọn họ đi gặp nhà thiết kế, có lẽ sẽ về muộn một chút."
“Nếu con đói muốn ăn thì phải làm sao?"
“Tự nghĩ cách đi. Mẹ không có thời gian quản con."
Cung Ngũ: “..."
Đây là mẹ ruột của cô sao? Mẹ cô đối xứ với cô như vậy có được hay không?
Cô vội vàng lấy quyển sách tiếng Anh du lịch mà Cung Tứ chuẩn bị cho mình ra, lật sách ra xem, hỏi: “Mẹ, khách sạn này có nhà ăn không? Con muốn đi ăn có thể tính phí vào phòng này không?"
“Tùy con, dù sao cũng chẳng phải chúng ta trả tiền."
Cung Ngũ vừa nghe xong thì càng vui hơn: “Cảm ơn mẹ."
Nhạc Mỹ Giảo thay quần áo chỉnh tề, trang điểm xong thì xách túi ra ngoài. Cung Ngũ nhìn theo, “Mẹ, mọi người nhớ về sớm đó."
Năm người mẫu và phiên dịch đã đợi sẵn ngoài hành lang, “Chị Nhạc, chúng ta có thể đi được chưa?"
Nhạc Mỹ Giảo gật đầu: “Đi thôi." Đi được hai bước, bà vẫn không yên tâm về Cung Ngũ, “Tiểu Ngũ, đừng chạy lung tung!"
Cung Ngũ vẫy tay với bà: “Con biết rồi, bái bai mẹ, nhớ về sớm đấy!"
Đợi Nhạc Mỹ Giảo đi rồi, cô đóng cửa rồi hào hứng lăn lộn trên giường. Lăn một hồi cô cảm thấy vẫn nên ra ngoài đi dạo, khó khăn lắm mới có cơ hội không có mẹ ở đây, ra ngoài đi dạo một chút chắc sẽ không có vấn đề gì.
Cậu Phí này rất tận tâm tiến cử người, không chỉ mời nhà thiết kế quốc tế mà còn dùng sự ảnh hưởng của mình để thúc đẩy lần gặp mặt này. Vốn dĩ có sáu người mẫu được tiến cử, nhưng người mà Nhạc Mỹ Giảo xem trọng nhất là Tần Vũ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Vì bị công ty cảnh cáo, Tần Vũ đồng ý cắt đứt với Trương Nho Sinh. Nhưng mấy ngày trước hai người họ lại lén lút qua lại, bị vợ của Trương Nho Sinh là bà Liễu bắt tại trận, đánh cho mặt mũi bầm tím, sưng húp như đầu heo, vị trí được dành sẵn vì thế mà hủy bỏ, làm lỡ mất cơ hội lớn như lần này.
Nhạc Mỹ Giảo vô cùng tức giận, nhưng lại không giúp được cô ta.
Cũng vì Tần Vũ vắng mặt nên mới dư ra một suất, Nhạc Mỹ Giảo vốn định hủy vé, kết quả đối phương cũng thông báo vì điều động tạm thời nên chỉ cần năm người mẫu, còn về vị trí trống có thể nhường cho người khác.
Vì thế mà Cung Ngũ được đi cùng. Nhạc Mỹ Giảo biết cô chưa từng ra ngoài chơi, lại đúng dịp đang được nghỉ Quốc khánh nên cho cô đi cùng, coi như là một cơ hội để mở rộng tầm mắt.
Sáng sớm ngày hôm sau, Bộ Sinh đưa hai người họ đến trước cửa Tạo Tinh, năm người mẫu kia đã đợi sẵn ở đó, một chiếc xe ô tô đưa họ đến sân bay. Cung Ngũ cùng mọi người ngồi phía sau, chiều cao của cô đứng giữa nhóm người mẫu xinh đẹp này cũng không phải quá thấp, người không biết sẽ nghĩ cô cũng là người mẫu.
Lúc xếp vị trí ngồi, Nhạc Mỹ Giảo và Cung Ngũ ngồi ở khoang thương gia, năm người còn lại và phiên dịch ngồi ở khoang phổ thông.
Cung Ngũ lăn qua lăn lại một hồi, cuối cùng cũng ngoan ngoan nằm xuống. Cô nhìn Nhạc Mỹ Giảo, hỏi: “Mẹ, Bộ Sinh không đi cùng chúng ta sao?"
“Cậu ta là đàn ông, đi theo làm gì? Trẻ con đừng có hỏi nhiều, ngủ đi."
Cung Ngũ ôm hộp đựng tiền xinh xắn, dùng bịt mắt hình con ếch xanh che mắt lại, miệng còn lẩm bẩm: “Con chỉ hỏi thôi mà, có lắm mồm gì đâu."
Nhạc Mỹ Giảo không thèm để ý đến cô mà đắp tấm thảm ngủ.
Không biết qua bao lâu, đến khi cô thức dậy thì sắp đến nơi rồi, máy bay đang chuẩn bị hạ cánh.
Cung Ngũ mơ màng ngẩng đầu: “Mẹ..."
“Tỉnh rồi à? Gấp thảm lại, đến nơi rồi."
Máy bay đang hạ cánh, tâm trạng lo lắng của Cung Ngũ xem như đã bình ổn.
Vì hai người ngồi ở khoang thương gia nên sau khi cửa khoang mở ra, hành khách ở khoang thương gia sẽ xuống trước. Năm người mẫu đi theo dòng người xuống sau. Ban nãy khi vừa lên máy bay họ còn bàn tán, cảm thấy Nhạc tổng và con gái ngồi ở khoang thương gia, còn bọn họ ngồi khoang phổ thông nên không hài lòng lắm, nhưng lại không dám nói, chỉ có thể than thở sau lưng. Nhạc tổng ngồi khoang thương gia thì không nói, dựa vào cái gì mà cả con gái bà ấy cũng được ngồi?
Cung Ngũ ngẩng đầu nhìn những chữ cái như đám nòng nọc nhỏ kia, phát hiện bản thân không quen biết chúng. Cô nhìn bên này nhìn bên kia, sợ mình đi lạc sẽ không tìm được đường về nên theo sát Nhạc Mỹ Giảo từng bước.
Đoàn người đứng ở cửa ra thì nhìn thấy một đôi nam nữ tóc vàng mắt xanh tay cầm bảng đứng đợi bọn họ bên ngoài. Tuy ngoại hình là người nước ngoài nhưng tấm bảng trong tay có chữ tiếng Trung nên bọn họ ngay lập tức nhìn thấy.
Người nữ tóc vàng nói tiếng Trung khá gượng gạo, tuy giao tiếp không thành vấn đề nhưng ngữ điệu có chút kỳ quái. Hai người họ đưa cả đoàn người đến khách sạn đã chuẩn bị trước đó để mọi người nghỉ ngơi, sau đó liền rời khỏi.
Cung Ngũ dè dặt hỏi Nhạc Mỹ Giảo: “Mẹ, chúng ta phải làm thế nào? Không ai hướng dẫn chúng ta cả."
“Hướng dẫn thế nào? Con không có việc gì làm thì cứ đi nghỉ ngơi." Nhạc Mỹ Giảo vào phòng, chuyện đầu tiên bà làm là rửa mặt và chải tóc.
Cung Ngũ hào hứng kéo rèm cửa sổ nhìn ra ngoài. Lúc bọn họ đi là sáng sớm, khi sang đến đây vẫn là sáng sớm, thời gian giống như bị ngừng lại vậy. Đúng như Công tước đại nhân nói, chênh lệch múi giờ là điều rất thú vị.
Cung Ngũ nghe thấy sau lưng có tiếng động, cô quay đầu lại thì thấy Nhạc Mỹ Giảo đã trang điểm lại rồi bước ra, “Tiểu Ngũ, con cứ ở đây trước, đừng chạy lung tung, mẹ đưa bọn họ đi gặp nhà thiết kế, có lẽ sẽ về muộn một chút."
“Nếu con đói muốn ăn thì phải làm sao?"
“Tự nghĩ cách đi. Mẹ không có thời gian quản con."
Cung Ngũ: “..."
Đây là mẹ ruột của cô sao? Mẹ cô đối xứ với cô như vậy có được hay không?
Cô vội vàng lấy quyển sách tiếng Anh du lịch mà Cung Tứ chuẩn bị cho mình ra, lật sách ra xem, hỏi: “Mẹ, khách sạn này có nhà ăn không? Con muốn đi ăn có thể tính phí vào phòng này không?"
“Tùy con, dù sao cũng chẳng phải chúng ta trả tiền."
Cung Ngũ vừa nghe xong thì càng vui hơn: “Cảm ơn mẹ."
Nhạc Mỹ Giảo thay quần áo chỉnh tề, trang điểm xong thì xách túi ra ngoài. Cung Ngũ nhìn theo, “Mẹ, mọi người nhớ về sớm đó."
Năm người mẫu và phiên dịch đã đợi sẵn ngoài hành lang, “Chị Nhạc, chúng ta có thể đi được chưa?"
Nhạc Mỹ Giảo gật đầu: “Đi thôi." Đi được hai bước, bà vẫn không yên tâm về Cung Ngũ, “Tiểu Ngũ, đừng chạy lung tung!"
Cung Ngũ vẫy tay với bà: “Con biết rồi, bái bai mẹ, nhớ về sớm đấy!"
Đợi Nhạc Mỹ Giảo đi rồi, cô đóng cửa rồi hào hứng lăn lộn trên giường. Lăn một hồi cô cảm thấy vẫn nên ra ngoài đi dạo, khó khăn lắm mới có cơ hội không có mẹ ở đây, ra ngoài đi dạo một chút chắc sẽ không có vấn đề gì.
Tác giả :
Yến Tử Hồi Thời