Công Tử Nhà Giàu Lấy Kiều Lang
Chương 104: Cả hai đều bị nguy hiểm
Thái Sinh vừa giãy dụa vừa kinh hoảng kêu to,Chu Hằng Quân càng cảm thấy hưng phấn, hắn chính là muốn nhìn thấy phản ứng như vậy, phải để cho bọn họ nhìn đối phương bị hủy như thế nào.
“Ha ha, tiểu tử, ngươi la lớn tiếng một chút,ngươi la càng lớn ta lại càng hưng phấn, ta sẽ càng yêu thương Tấn Vân , hắn cũng sẽ cảm thấy vô cùng thoải mái." Hai mắt của Chu Hằng Quân tỏa ánh, nhìn Bạch Tấn Vân nằm ở nơi đó muốn động không thể động, nắm tay hắn lên dùng miệng mình hôn lên ngón tay thon dài của Bạch Tấn Vân, làm thân thể của Bạch Tấn Vân một trận khổ sở, nhưng mà ánh mắt của hắn đáng sợ đến có thể giết người.
“Chu Hằng Quân, buông!" Bạch Tấn Vân thấp giọng quát nhưng mà bởi vì dục vọng thúc đẩy, thanh âm nói ra thế nhưng tràn ngập mị hoặc từ tính, trầm thấp mà mang theo chút run rẩy,“Ngươi làm người ta buồn nôn_ biến thái, buông ra!"
“Không sao cả, chỉ cần có thể được được ngươi, ta là cái gì cũng được." Chu Hằng Quân đem năm ngón tay của Bạch Tấn Vân tách ra, vươn đầu lưỡi liếm lên từng ngón.
“Buông đại thiếu gia ra –" Thái Sinh cũng không biết mìn còn có khí lực, có lẽ là nam sủng đối với hắn thả lỏng cảnh giác, hắn dùng lực giãy thoát khỏi trói buộc của nam sủng, nghiêng ngả lảo đảo vọt tới trước giường, một tay đoạt lại bàn tay của Bạch Tấn Vân trong tay Chu Hằng Quân, gắt gao bảo hộ ở trước ngực.
“Thái Sinh…… đệ không sao chứ…… Bọn họ không đối với đệ như vậy chứ?" Bạch Tấn Vân nhìn Thái Sinh quỳ gối bên giường che chở chính mình hỏi, giọng của hắn nháy mắt trở nên dịu dàng, ngay cả ánh mắt khi nhìn Thái Sinh đều tràn ngập nồng đậm yêu thương cùng ôn nhu.
“Đệ không sao đại thiếu gia……" Thái Sinh nắm chạy của Bạch Tấn Vân,“Huynh tại sao ở nơi này, tại sao bị bọn họ bắt được?"
“A, nói đến nói dài quá…… Về sau chậm rãi nói cho đệ biết……" Bạch Tấn Vân cười khổ, bởi vì tay hắn bị Thái Sinh nắm chặt như vậy, phản ứng thân thể nhanh chóng so với phía trước mãnh liệt rất nhiều lần, nếu không phải hiện tại ở trong tình huống này, hắn nhất định sẽ yêu thương hắn thật nhiều, yêu đến vật nhỏ này ngay cả đi cũng không được.
Chu Hằng Quân đứng ở một bên cười lạnh nhìn tiểu uyên ương kia, không có nóng lòng đi tách bọn họ ra.
“Không tách bọn họ ra sao?" Nam Sủng lắc mông đi tới đứng ở bên cạnh Chu Hằng Quân, hai tay hoàn ngực nhìn bọn họ.
“Không cần vội, chúng ta còn có một người khách đang tới." Chu Hằng Quân mỉm cười.
“Nơi này không có chuyện gì ta đi trước……" Tích Tích đứng ở một bên, hắn thật sự không hiểu giữa bọn họ xảy ra chuyện gì, cũng không muốn biết, nếu nàng không mở miệng nói chuyện có thể không ai chú ý tới nàng.
Chu Hằng Quân mỉm cười gật đầu, ý bảo nàng có thể đi ra ngoài.
Tích Tích tính đi ra cánh tay của nàng đột nhiên bị người ta giữ chặt.
Quay đầu nhìn lại dĩ nhiên là nam sủng của Chu Hằng Quân. Người này nàng vẫn chưa có cẩn thận xem, bị hắn giữ chặt mới có thể nhìn kỹ bộ dạng của hắn, hắn là thuộc loại nam nhân yêu mị, nhưng mà không thể phủ nhận chính là bộ dạng hắn làm người ta động tâm.
“Ta với nàng đi?" Nam sủng kéo cánh tay của Tích Tích, ánh mắt lại nhìn sang Chu Hằng Quân, như là chờ hắn cho phép, nhưng mà trong giọng nói nghe không ra lời thỉnh cầu.
Chu Hằng Quân không nói chuyện, chẳng qua là từ trong vạt áo lấy ra một tờ ngân phiếu đưa cho nam sủng, sau đó ôm lấy cổ hắn kéo hắn về phía chính mình, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn, sau đó ở bên tai hắn nói:“Đi đi."
Nam sủng lấy ngân phiếu nhìn Chu Hằng Quân cười quyến rũ, sau đó kéo lấy tay Tích Tích rời đi, lúc đẩy cửa phòng ra liền thấy Đường Hiền Nhạc vừa đi vào.
Hai người nhìn nhau cười không có nói nhiều, nam sủng kéo Tích Tích ra khỏi phòng.
Đường Hiền Nhạc vừa bước vào phòng, xoay người đem cửa phòng đóng lại.
Lúc vào mắt, liếc mắt liền nhìn thấy Bạch Tấn Vân nằm ở trên giường người quỳ gối bên cạnh chính là Thái Sinh, chuyện này làm hắn không hiểu.
“Đây là…… Sao lại thế này?" Đường Hiền Nhạc khó hiểu hỏi, nói xong đi tới bên cạnh Chu Hằng Quân cùng hắn nhìn đến hai người kia.
“A?" Chu Hằng Quân nhướng mi nhìn về phía Đường Hiền Nhạc, tiếp theo chính là nụ cười sáng lạn:“Là ông trời ban cho chúng ta , trong lúc vô ý bắt được tiểu báo con của ta, biết ngươi sẽ đến đây liền thuận tiện đem con thỏ nhỏ của ngươi đến đây ."
Đường Hiền Nhạc mới rời khỏi Bạch Phủ liền trở về phủ đệ chính mình, đã tới thời gian ước định với Chu Hằng Quân, lại không nghĩ rằng vừa vào cửa đã cho hắn kinh hỉ lớn như vậy.
Bạch Tấn Vân thế nhưng không cần tốn nhiều sức đã rơi vào tay của bọn họ.
Đường Hiền Nhạc chầm chậm đi đến bên giường, nhìn xuống Bạch Tấn Vân nằm ở trên giường , hắn đã sớm chú ý tới hắn ngoại trừ bị điểm huyệt đạo trên người không thể cử động ra còn bị người ta hạ thuốc.
“Đây là có chuyện gì? Ai hạ thuốc hắn nha?" Đường Hiền Nhạc quay đầu nhìn về phía Chu Hằng Quân,Chu Hằng Quân nhún vai tỏ vẻ không biết,“Ta cũng không lợi hại như vậy. Nhưng mà ta muốn cám ơn người kê đơn cho hắn."
“Ha ha, nói như vậy chúng ta đắc thủ ?" Đường Hiền Nhạc vẻ mặt che dấu không được ý cười nhìn Chu Hằng Quân nói.
“Đương nhiên!" Nói xong Chu Hằng Quân đi đến chỉ vào Thái Sinh nói:“Ôm con thỏ nhỏ của ngươi sang một bên, ta đã muốn khẩn cấp yêu thương tiểu báo con của ta."
Đường Hiền Nhạc không nói gì, trực tiếp cúi người xuống ôm lấy Thái Sinh.
“A…… Buông…… Buông ra….." Thái Sinh giãy dụa , tiếc rằng khí lực vốn có so với tên kia còn thua xa cho nên hắn muốn cố gắng giữ chặt tay của Bạch Tấn Vân, cuối cùng lại bị tách ra.
“Đường Hiền Nhạc, ngươi buông Thái Sinh ra!" Bạch Tấn Vân nói xong kích động rồi nhớ tới thân thể hắn bị điểm huyệt, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Thái Sinh bị ôm đi.
“Đường Hiền Nhạc! Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi –" Hai tròng mắt của Bạch Tấn Vân phẫn nộ phun ra ngọn lửa.
“Chu Hằng Quân, nhớ phải mua cho mình một cái quan tài thật tốt!" Bạch Tấn Vân cắn răng, hắn thề chỉ cần hắn còn sống, sẽ không để cho hai người kia dễ chịu !
Chu Hằng Quân mỉm cười tránh người ra, làm cho tầm mắt của Bạch Tấn Vân có thể nhìn thấy Thái Sinh bị Đường Hiền Nhạc ôm đi, sau đó hắn quay đầu lại nhìn về phía hướng cửa hỏi:“Ngươi đi đâu?"
“Đương nhiên là tìm cái phòng trống." Đường Hiền Nhạc nói.
“Bên kia có cái bàn, ngươi không biết là như vậy sẽ càng thú vị sao?" Chu Hằng Quân nói xong, trong mắt dần hiện ra tà lệ che dấu không được.
Đường Hiền Nhạc quay người lại, nhìn cái bàn kia rồi lại nhìn sang Bạch Tấn Vân nằm ở trên giường, nở nụ cười:“Chu Hằng Quân, ngươi thật sự là ác thú biến thái!"
“Ha ha, không phải chính ngươi cũng thích như vậy sao?" Chu Hằng Quân cười nói, sau đó xoay người nhìn chăm chú vào Bạch Tấn Vân, vị trí này tốt lắm,Bạch Tấn Vân có thể không gặp trở ngại nhìn được Thái Sinh.
“Tấn Vân, chúng ta bắt đầu đi……" Chu Hằng Quân ở bên tai của Bạch Tấn Vân thở hơi nóng, sau đó cắn lên vành tai của Bạch Tấn Vân, làm Bạch Tấn Vân vừa nhíu chặt mày thân thể khẽ run.
“Ha ha,thật sự ngoan." Chu Hằng Quân thích Bạch Tấn Vân như vậy, tay hắn cách quần áo du tẩu ở trước ngực Bạch Tấn Vân, sau đó một tay bắt đầu cởi bỏ vạt áo của hắn để ***g ngực to lớn của hắn hiện ra ở trước mặt hắn.
Bạch tấn vân hiện đã không có tâm tư nghĩ vấn đề của mình , tâm tư của hắn toàn bộ đều đặt ở Thái Sinh, hắn tuyệt đối không cho phép Thái Sinh bị nam nhân khác ôm!
Khóe môi của Đường Hiền Nhạc nhếch lên cười, ôm Thái Sinh đi qua trước mắt Bạch Tấn Vân, sau đó dừng lại để Thái Sinh ở trên bàn.
Được tự do thân thể nhỏ nhắn của Thái Sinh muốn bỏ trốn, lại bị Đường Hiền Nhạc một phen ấn lại.
“Đừng đụng ta!" Thái Sinh nằm ở trên bàn ánh mắt nhìn thẳng Đường Hiền Nhạc.
“Thái Sinh, ngươi rốt cục có thể thuộc về ta ." Đường Hiền Nhạc cúi người đi xuống, muốn hôn lên môi Thái Sinh, hai tay Thái Sinh dùng sức đặt ở trước ngực Đường Hiền Nhạc, để cho hắn đừng tới gần mình, tiếc rằng hắn căn bản không có lực.
Cánh tay mềm nhũn bị Đường Hiền Nhạc thuận thế áp lại, ngay lúc môi hắn rơi xuống mặt Thái Sinh, đầu Thái Sinh lập tức quay sang một bên,Đường Hiền Nhạc tuy rằng không có hôn được môi hắn,nhưng lại hôn lên má hắn.
Thái Sinh lập tức cảm thấy được một trận ghê tởm,“Buông ra, buông……"
“Đừng nóng vội, hiện tại chỉ mới bắt đầu thôi……" Đường Hiền Nhạc nói xong, gương mặt tiến đến cổ Thái Sinh đưa tới dưới thân nhân từng đợt run rẩy,“Thái Sinh, ngươi rốt cục có thể thuộc về ta ……"
“Không cần…… Ngươi buông……" Thái Sinh đau nhức giãy dụa , hắn không muốn bị người khác ôm như vậy, không muốn bị người như vậy hôn, hắn chỉ cần đại thiếu gia……
“Thái Sinh…… Đường Hiền Nhạc mau buông Thái Sinh ra!" Bạch Tấn Vân nghiêng đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm hai người kia, thấy bộ dáng Thái Sinh đau đớn, hắn hận không thể hiện tại không thể đem Đường Hiền Nhạc đi thiến!
“Tiểu báo con của ta, ngươi đừng luôn nhìn người khác a……" Chu Hằng Quân đưa tay kéo đầu của Bạch Tấn Vân lại đây, khiến cho mặt hắn hướng về chính mình,“Kế tiếp, ta sẽ cho ngươi không còn khí lực để quản người khác……"
Nói xong Chu Hằng Quân một tay chạy ở trên người Bạch Tấn Vân, ở ***g ngực to lớn của hắn tham lam vuốt ve, cảm nhận độ ấm của hắn, hắn lửa nóng, hắn cường tráng còn rất xinh đẹp.
Thuốc tác dụng Bạch Tấn Vân chỉ cảm thấy đại não chính mình bắt đầu có chút mơ hồ, thân thể phản ứng nhưng hắn gắt gao nhắm miệng, không cho chính mình phát ra một tiếng rên rĩ.
Đường Hiền Nhạc đã khẩn cấp xé rách y phục của Thái Sinh xuống, đã đến lúc này còn cần gì quân tử nha!
Qua một hồi nửa người trên Thái Sinh liền không một mảnh vải che thân,***g ngực trắng noãn mảnh khảnh không hề giữ lại hiện ra ở trước mặt Đường Hiền Nhạc, hai mắt Đường Hiền Nhạc tỏa ánh sáng liên tục cảm thán:“Khó trách tiểu tử Bạch Tấn Vân lại mê mẩn ngươi như vậy, quả thật là làm cho người ta thần hồn điên đảo nha……"
Cúi đầu,Đường Hiền Nhạc một ngụm ngậm lên tiểu đậu đỏ trước ngực Thái Sinh, bên tai truyền đến tiếng hoảng sợ kêu to của Thái Sinh.
“Không được nha, buông ra, buông ra……"
“Kêu đi, nơi này sẽ không ai để ý tiếng hét, nó chỉ có thể làm cho ta càng hưng phấn……" Hai tay của Đường Hiền Nhạc không ngừng vuốt ve đầu vai trần trụi của Thái Sinh, trong miệng ngậm tiểu đậu đỏ của hắn nhẹ nhàng cắn.
Có ai, có ai có thể cứu cứu chúng ta……
Ai tới cứu cứu bọn họ……
Nếu thật sự đã xảy ra cái gì,với tính khí kiêu ngạo của đại thiếu gia,hắn nhất định sẽ giết đối phương sau đó sẽ giết chính mình.
Hắn không muốn, không muốn như vậy…… Cho nên, van xin ông trời, ai, ai có thể tới cứu cứu bọn họ……
Tác giả :
Linh Thủy