Công Tử Điên Khùng
Chương 299: Phi Linh Tông
Lâm Vân rời đi khu biệt thự, liền bay về hướng khách sạn năm sao Kinh Hải Đế. Lúc Lâm Vân ăn cơm cùng với ba người, đã phát hiện Lý Danh Sinh lén lút tới đấy. Gặp gỡ hai tên nam tử ăn mặc rất kỳ quái.
Tuy không biết bọn chúng muốn làm gì, nhưng từ lúc phát hiện Lý Danh Sinh cho tới hiện tại, chỉ thấy y không rời đi khách sạn đó, mà còn không ngừng gọi điện thoại. Bởi vì cự ly qua xa, Lâm Vân chỉ có thể dùng thần thức nhìn thấy động tác của bọn chúng, chứ không thể biết bọn chúng đang nói chuyện gì.
Cho nên vừa ăn xong cơm tối, Lâm Vân đã không thể chờ đợi được nữa.
- Hoặc Tâm Trùng quả nhiên xảy ra vấn đề. Tôi chỉ có thể cảm giác được nó còn chưa có chết, nhưng lại không có cách liên hệ được với nó.
Ảnh Vương mặc quần áo hoa lệ đang ngồi ở một căn phòng vip số 13 trong khách sạn Kinh Hải Đế. Y nhíu mày nói.
Khuôn mặt cứng ngắc của Vinh Thượng chỉ cười lạnh không nói.
- Ngày hôm qua tổng giám độc Văn của tập đoàn Vân Môn kia đột nhiên rời đi Yên Kinh. Hiện tại không rõ đi nơi nào. Có thể hay không cô ta đã chết rồi?
Lý Danh Sinh đối mặt với hai người này, chỉ dám cẩn thận nói chuyện.
Bá một tiếng, Ảnh Vương vỗ bàn nói:
- Quả nhiên là một thùng cơm. Mục tiêu biến mất ở Yên Kinh, còn hỏi chúng ta có phải là chết rồi hay không? Hiện tai ta chỉ muốn bóp chết ngươi thôi, đồ ngu ngốc.
Sắc mặt của Lý Danh Sinh lập tức trầm xuống, nhưng không dám nổi giận, chỉ nói:
- Lâm Vân của tập đoàn Vân Môn đã trở lại. Người này rất lợi hại, chúng tôi không dám giám sát y.
- Bớt nói nhảm đi, tôi không biết cậu lấy đâu tấm Ưng bài, nhưng đã có Ưng bài thì tôi mới giúp cậu một lần. Ngay bây giờ cậu đi xem tên Lâm Vân kia đang ở chỗ nào. Thời gian của chúng tôi chỉ có hạn. Còn có cô nàng Mông Văn kia nữa, tôi cho cậu hai tiếng đồng hồ, cậu phải dẫn bằng được cô ta tới nơi này.
Ngữ khí của Vinh Thượng lạnh như băng.
Sắc mặt của Lý Danh Sinh biến đổi, nhưng còn chưa lên tiếng thì một thanh âm lười biếng đã vang lên ở phía sau:
- Các ngươi muốn tìm ta phải không?
- Lâm Vân.
Lý Danh Sinh giống như nhìn thấy quỷ vậy, lập tức đứng lên. Vinh Thượng và Ảnh Vương cũng kinh ngạc nhìn Lâm Vân xuất hiện ở cửa sổ, nửa ngày đêu không thể nói một câu.
- Ngươi vào đây bằng cách nào?
Khuôn mặt vốn cứng ngắc của Vinh Thượng đã có chút thay đổi.
- Hoặc Tâm Trùng là của ngươi phải không?
Lâm Vân không trả lời Vinh Thượng, mà chỉ lạnh lùng nhìn Ảnh Vương mặc quần áo hoa lệ hỏi.
- Ngươi cũng biết về Hoặc Tâm Trùng? Ngươi đã lấy Hoặc Tâm Trùng của ta rồi phải không?
Sắc mặt của tên Ảnh Vương rốt cuộc biến đổi. Cho dù y ngu xuẩn cũng biết mình gặp phải một cao thủ hiếm có. Lần này quả thực lành ít dữ nhiều. Trong lòng đã sớm hối hận vì đáp ứng Vinh Thượng làm chuyện này.
- Không sai, Hoặc Tâm Trùng của ngươi đã bị ta lấy ra.
Thanh âm của Lâm Vân lạnh như băng, giống như không chú ý Lý Danh Sinh đang di chuyển về hướng cửa chính.
- Tốt, tôi thừa nhận tôi bại. Mời anh đưa ra điều kiện để tôi chuộc lại Hoặc Tâm Trùng.
Khéo mắt của tên Ảnh Vương run rẩy. Mấy lần muốn ra tay đánh cược một lần, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.
- Ha ha.
Lâm Vân cười lạnh nói:
- Rơi vào tay ta còn muốn trả lại cho người? Ngươi còn chưa tỉnh ngủ hả? Con trùng vương cấp hai này, dựa vào khả năng của ngươi là không thể nuôi được. Nói, ngươi lấy được nó từ đâu? Đương nhiên, ngươi có thể lựa chọn không nói, nhưng ngươi sẽ rất hối hận.
- Thiếu gia Lý, cậu muốn đi đâu vậy?
Thanh âm của Lâm Vân đầy vẻ cười nhạo.
Lý Danh Sinh nghe thấy vậy, thiếu chút nữa quỳ rạp xuống đất. Đôi chân đã mềm nhũn, rõ ràng không thể đi tiếp về hướng cánh cửa nữa. Kết cục của Tần Thăng y là người rõ ràng hơn ai hết. Trong lòng đã sớm hối hận nghe theo lời của Tần Bang Trung, đi đối nghịch với tên yêu nghiệt Lâm Vân này. Hiện tại y cũng minh bạch vì sao lão gia tử không cho phép người của Lý gia đối nghịch với Lâm Vân. Đồng thời cũng minh bạch vì sao Tần Bang Trung nói rằng, việc này một khi hoàn thành, y có thể cho người nhà của y một sự kinh hỉ lớn. Cho nên không thể nói chuyện này trước cho người nhà của mình nghe. Hơn nữa còn biết vì sao mọi chuyện tên Tần Bang Trung đều không ra mặt, có lẽ mình đã bị y lợi dụng từ đầu đến cuối.
- Rốt cuộc câu muốn thế nào?
Thanh âm của Ảnh Vương cũng rất lạnh lẽo. Mặc dù y có chút hàm hồ với khả năng của Lâm Vân, nhưng y đã nắm địa vị cao trong một thời gian dài, nên đương nhiên không muốn biểu hiện quá hèn nhát.
Lâm Vân không trả lời. Vinh Thượng thì lợi dụng lúc Ảnh Vương nói chuyện với Lâm Vân, đột nhiên lao tới, thân hình giống như một cơn gió vậy. Lao rất nhanh tới Lâm Vân. Người còn chưa tới, đã có bảy tám luồng ánh sáng xen kẽ tiếng gió đánh về phía Lâm Vân.
Trong nháy mắt Vinh Thượng ra tay, Ảnh Vương liền hiểu ý đồ của y. Đương nhiên không chút do dự phối hợp. Một thanh đao hình lưỡi liềm phát sau mà đến trước, bổ về phía Lâm Vân. Kết hợp với mấy luồng ánh sáng kia của Vinh Thượng tạo thành một cái lưới không có khe hở.
Lâm Vân cười nhạt một tiếng. Nhấc chân lên hư không đá về phía Ảnh Vương một cái. Chiêu số của Ảnh Vương còn chưa đánh ra hết, thì y phát hiện loan đao của mình đã tự động đánh trả, chém vào phía trên đùi của mình.
Lúc ôm cái đùi lùi lại thì Ảnh Vương lại phát hiện Vinh Thượng đã bị Lâm Vân nhấc cổ lên không trung. Mà mấy luồng ánh sáng kia đã mất tăm mất tích. Trong lòng Ảnh Vương lập tức dâng lên một cảm giác lạnh lẽo vô cùng. Lâm Vân đã tạo cho y một cảm giác không thể ngăn cản. Liền không chút do dự lùi về phía sau.
- Công phu nội gia luyện được tới mức như ngươi,, quả thực là không sai. Ngươi trước qua một bên, tí nữa tính sổ với ngươi sau.
Lâm Vân tiện tay ném Vinh Thượng tới góc phòng. Trong lòng thầm than, người này không hề kém Thương Giác mấy năm trước. Mà mấy năm trước, mình suýt nữa chết trên tay của Thương Giác. Nhưng hiện tại mình chỉ cần một chiêu là thu phục được y. Có thể thấy, thực lực mới điều quan trọng nhất.
Lâm Vân đột nhiên vung tay, một ngọn lửa màu tím tự động vây quanh Ảnh Vương.
Ảnh Vương trông thấy ngọn lửa bao vây lấy mình, trong lòng kinh hãi kêu lên một tiếng:
- Nội hỏa? Không, đây không phải là nội hỏa. Cậu là thần tiên sao?
Nói xong câu đó, trong lòng Ảnh Vương liền trầm xuống. Y biết thủ đoạn bảo vệ tính mạng cũng không cần lấy ra rồi. Đối mặt với loại người như vậy, một chút cơ hội y cũng không có.
Không nghĩ tới, mình có thể lần nữa nhìn thấy thần tiên. Nội tâm của Ảnh Vương đã dần dần chìm tới đáy cốc.
- Ta là ai, ngươi không cần biết. Hiện tại ta hỏi ngươi một vấn đề. Một khi ngươi do dự hoặc là ấp a ấp úng muốn nói láo, thì ngươi không cần phải trả lời, lập tức sẽ trở thành tro bụi.
Lâm Vân nhìn chằm chằm vào Ảnh Vương. Sau khi nói xong, biểu lộ trên mặt rất bình tĩnh, nhìn không ra cái gì khác. Giống như hắn cũng không coi trọng với câu trả lời của Ảnh Vương vậy. Còn giơ tay đánh ngất xỉu Lý Danh Sinh và Vinh Thượng.
Ảnh Vương biết Lâm Vân đánh ngất hai người kia là muốn tí nữa đối chứng khẩu cung. Cũng biết hôm nay có thể rời khỏi nơi này hay không, hoàn toàn phải nhờ vận khí của mình.
- Nói kỹ càng một chút, nếu ta không hài lòng là mất một bộ phận.
Lâm Vân thấy Lý Danh Sinh và Vinh Thượng đã hôn mê bất tỉnh, mới nhạt giọng dò hỏi Ảnh Vương.
Ảnh Vương không chút nghĩ ngợi, vội vàng nói:
- Tôi tên là Ảnh Tân Tông, một mực sinh sống ở biên giới vùng Vân Nam và Myanma. Mười lăm tuổi thì đi theo sư phụ học trùng thuật. Lúc ba mươi tuổi, trên cơ bản đã sử dụng trùng thuật giết người vô hình vô ảnh. Giang hồ lúc đó liền cho tôi một cái tên là Ảnh Vương.
- Lần này là tôi được Vinh Thương của Phi Linh Tông nhờ hỗ trợ. Tôi cũng đồng ý giao cho y Hoặc Tâm Trùng để y tới Yên Kinh hạ độc. Tôi vốn cho rằng đây chỉ là một việc đơn giản, nhưng không ngờ lại đắc tội tới tiền bối.
- Phi Linh Tông?
Lâm Vân còn chưa từng nghe qua cái tên này.
Ảnh Vương thấy Lâm Vân thắc mắc với cái tên Phi Linh Tông, vội vàng nói:
- Phi Linh Tông là một môn phái ẩn thế. Nghe nói một nghìn năm trước, đó là một môn phái lớn. Nhưng hiện tại đã xuông dốc rồi. Năm đó vì chấn hưng Phi Linh Tông, nghe nói tổ tiên của Phi Linh Tông truyền ra mười khối Ưng bài. Ai có được Ưng bài trong tay có thể cầu Phi Linh Tông làm một việc.
- Tuy nhờ Ưng bài mà Phi Linh Tông chiếm được rất nhiều tài sản, nhưng vẫn không thể chấn hưng, còn mang tới rất nhiều phiền phức cho Phi Linh Tông. Số Ưng bài kia đã thu hồi được bao nhiêu, tôi không biết. Nhưng lần này là tên Lý Danh Sinh kia có một Ưng bài, nên mới nhờ được Vinh Thượng.
Vinh Thượng là môn đồ duy nhất may mắn còn tồn tại của Phi Linh Tông. Y muốn thu hồi lại Ưng bài và chấn hưng lại Phi Linh Tông. Sở dĩ y cầu tôi hỗ trợ việc này, là bởi vì y biết được Bát Quái Môn có khả năng bị diệt trong tay của tiền bối. Mà với bản lĩnh của y, nhiều nhất chỉ tương đương với môn chủ của Bát Quái Môn mà thôi. Nên vì phòng ngừa bất trắc, y mới tìm tôi hỗ trợ.
Lâm Vân trầm mặc không nói, sau nửa ngày mới hỏi tiếp:
- Ngươi có được Hoặc Tâm Trùng từ chỗ nào?
Ảnh Vương sửng sốt một lát, mới thời gian ha ba giây, y đã cảm giác tay trái của mình truyền tới cảm giác đau đớn. Tranh thủ thời gian nhìn cánh tay của mình, thì rõ ràng phát hiện có một ngọn lửa tím trên đó. Đang dùng tốc độ nhanh nhất đốt cháy cánh tay của mình.
- A….
Y lập tức kêu lên.
Tuy không biết bọn chúng muốn làm gì, nhưng từ lúc phát hiện Lý Danh Sinh cho tới hiện tại, chỉ thấy y không rời đi khách sạn đó, mà còn không ngừng gọi điện thoại. Bởi vì cự ly qua xa, Lâm Vân chỉ có thể dùng thần thức nhìn thấy động tác của bọn chúng, chứ không thể biết bọn chúng đang nói chuyện gì.
Cho nên vừa ăn xong cơm tối, Lâm Vân đã không thể chờ đợi được nữa.
- Hoặc Tâm Trùng quả nhiên xảy ra vấn đề. Tôi chỉ có thể cảm giác được nó còn chưa có chết, nhưng lại không có cách liên hệ được với nó.
Ảnh Vương mặc quần áo hoa lệ đang ngồi ở một căn phòng vip số 13 trong khách sạn Kinh Hải Đế. Y nhíu mày nói.
Khuôn mặt cứng ngắc của Vinh Thượng chỉ cười lạnh không nói.
- Ngày hôm qua tổng giám độc Văn của tập đoàn Vân Môn kia đột nhiên rời đi Yên Kinh. Hiện tại không rõ đi nơi nào. Có thể hay không cô ta đã chết rồi?
Lý Danh Sinh đối mặt với hai người này, chỉ dám cẩn thận nói chuyện.
Bá một tiếng, Ảnh Vương vỗ bàn nói:
- Quả nhiên là một thùng cơm. Mục tiêu biến mất ở Yên Kinh, còn hỏi chúng ta có phải là chết rồi hay không? Hiện tai ta chỉ muốn bóp chết ngươi thôi, đồ ngu ngốc.
Sắc mặt của Lý Danh Sinh lập tức trầm xuống, nhưng không dám nổi giận, chỉ nói:
- Lâm Vân của tập đoàn Vân Môn đã trở lại. Người này rất lợi hại, chúng tôi không dám giám sát y.
- Bớt nói nhảm đi, tôi không biết cậu lấy đâu tấm Ưng bài, nhưng đã có Ưng bài thì tôi mới giúp cậu một lần. Ngay bây giờ cậu đi xem tên Lâm Vân kia đang ở chỗ nào. Thời gian của chúng tôi chỉ có hạn. Còn có cô nàng Mông Văn kia nữa, tôi cho cậu hai tiếng đồng hồ, cậu phải dẫn bằng được cô ta tới nơi này.
Ngữ khí của Vinh Thượng lạnh như băng.
Sắc mặt của Lý Danh Sinh biến đổi, nhưng còn chưa lên tiếng thì một thanh âm lười biếng đã vang lên ở phía sau:
- Các ngươi muốn tìm ta phải không?
- Lâm Vân.
Lý Danh Sinh giống như nhìn thấy quỷ vậy, lập tức đứng lên. Vinh Thượng và Ảnh Vương cũng kinh ngạc nhìn Lâm Vân xuất hiện ở cửa sổ, nửa ngày đêu không thể nói một câu.
- Ngươi vào đây bằng cách nào?
Khuôn mặt vốn cứng ngắc của Vinh Thượng đã có chút thay đổi.
- Hoặc Tâm Trùng là của ngươi phải không?
Lâm Vân không trả lời Vinh Thượng, mà chỉ lạnh lùng nhìn Ảnh Vương mặc quần áo hoa lệ hỏi.
- Ngươi cũng biết về Hoặc Tâm Trùng? Ngươi đã lấy Hoặc Tâm Trùng của ta rồi phải không?
Sắc mặt của tên Ảnh Vương rốt cuộc biến đổi. Cho dù y ngu xuẩn cũng biết mình gặp phải một cao thủ hiếm có. Lần này quả thực lành ít dữ nhiều. Trong lòng đã sớm hối hận vì đáp ứng Vinh Thượng làm chuyện này.
- Không sai, Hoặc Tâm Trùng của ngươi đã bị ta lấy ra.
Thanh âm của Lâm Vân lạnh như băng, giống như không chú ý Lý Danh Sinh đang di chuyển về hướng cửa chính.
- Tốt, tôi thừa nhận tôi bại. Mời anh đưa ra điều kiện để tôi chuộc lại Hoặc Tâm Trùng.
Khéo mắt của tên Ảnh Vương run rẩy. Mấy lần muốn ra tay đánh cược một lần, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.
- Ha ha.
Lâm Vân cười lạnh nói:
- Rơi vào tay ta còn muốn trả lại cho người? Ngươi còn chưa tỉnh ngủ hả? Con trùng vương cấp hai này, dựa vào khả năng của ngươi là không thể nuôi được. Nói, ngươi lấy được nó từ đâu? Đương nhiên, ngươi có thể lựa chọn không nói, nhưng ngươi sẽ rất hối hận.
- Thiếu gia Lý, cậu muốn đi đâu vậy?
Thanh âm của Lâm Vân đầy vẻ cười nhạo.
Lý Danh Sinh nghe thấy vậy, thiếu chút nữa quỳ rạp xuống đất. Đôi chân đã mềm nhũn, rõ ràng không thể đi tiếp về hướng cánh cửa nữa. Kết cục của Tần Thăng y là người rõ ràng hơn ai hết. Trong lòng đã sớm hối hận nghe theo lời của Tần Bang Trung, đi đối nghịch với tên yêu nghiệt Lâm Vân này. Hiện tại y cũng minh bạch vì sao lão gia tử không cho phép người của Lý gia đối nghịch với Lâm Vân. Đồng thời cũng minh bạch vì sao Tần Bang Trung nói rằng, việc này một khi hoàn thành, y có thể cho người nhà của y một sự kinh hỉ lớn. Cho nên không thể nói chuyện này trước cho người nhà của mình nghe. Hơn nữa còn biết vì sao mọi chuyện tên Tần Bang Trung đều không ra mặt, có lẽ mình đã bị y lợi dụng từ đầu đến cuối.
- Rốt cuộc câu muốn thế nào?
Thanh âm của Ảnh Vương cũng rất lạnh lẽo. Mặc dù y có chút hàm hồ với khả năng của Lâm Vân, nhưng y đã nắm địa vị cao trong một thời gian dài, nên đương nhiên không muốn biểu hiện quá hèn nhát.
Lâm Vân không trả lời. Vinh Thượng thì lợi dụng lúc Ảnh Vương nói chuyện với Lâm Vân, đột nhiên lao tới, thân hình giống như một cơn gió vậy. Lao rất nhanh tới Lâm Vân. Người còn chưa tới, đã có bảy tám luồng ánh sáng xen kẽ tiếng gió đánh về phía Lâm Vân.
Trong nháy mắt Vinh Thượng ra tay, Ảnh Vương liền hiểu ý đồ của y. Đương nhiên không chút do dự phối hợp. Một thanh đao hình lưỡi liềm phát sau mà đến trước, bổ về phía Lâm Vân. Kết hợp với mấy luồng ánh sáng kia của Vinh Thượng tạo thành một cái lưới không có khe hở.
Lâm Vân cười nhạt một tiếng. Nhấc chân lên hư không đá về phía Ảnh Vương một cái. Chiêu số của Ảnh Vương còn chưa đánh ra hết, thì y phát hiện loan đao của mình đã tự động đánh trả, chém vào phía trên đùi của mình.
Lúc ôm cái đùi lùi lại thì Ảnh Vương lại phát hiện Vinh Thượng đã bị Lâm Vân nhấc cổ lên không trung. Mà mấy luồng ánh sáng kia đã mất tăm mất tích. Trong lòng Ảnh Vương lập tức dâng lên một cảm giác lạnh lẽo vô cùng. Lâm Vân đã tạo cho y một cảm giác không thể ngăn cản. Liền không chút do dự lùi về phía sau.
- Công phu nội gia luyện được tới mức như ngươi,, quả thực là không sai. Ngươi trước qua một bên, tí nữa tính sổ với ngươi sau.
Lâm Vân tiện tay ném Vinh Thượng tới góc phòng. Trong lòng thầm than, người này không hề kém Thương Giác mấy năm trước. Mà mấy năm trước, mình suýt nữa chết trên tay của Thương Giác. Nhưng hiện tại mình chỉ cần một chiêu là thu phục được y. Có thể thấy, thực lực mới điều quan trọng nhất.
Lâm Vân đột nhiên vung tay, một ngọn lửa màu tím tự động vây quanh Ảnh Vương.
Ảnh Vương trông thấy ngọn lửa bao vây lấy mình, trong lòng kinh hãi kêu lên một tiếng:
- Nội hỏa? Không, đây không phải là nội hỏa. Cậu là thần tiên sao?
Nói xong câu đó, trong lòng Ảnh Vương liền trầm xuống. Y biết thủ đoạn bảo vệ tính mạng cũng không cần lấy ra rồi. Đối mặt với loại người như vậy, một chút cơ hội y cũng không có.
Không nghĩ tới, mình có thể lần nữa nhìn thấy thần tiên. Nội tâm của Ảnh Vương đã dần dần chìm tới đáy cốc.
- Ta là ai, ngươi không cần biết. Hiện tại ta hỏi ngươi một vấn đề. Một khi ngươi do dự hoặc là ấp a ấp úng muốn nói láo, thì ngươi không cần phải trả lời, lập tức sẽ trở thành tro bụi.
Lâm Vân nhìn chằm chằm vào Ảnh Vương. Sau khi nói xong, biểu lộ trên mặt rất bình tĩnh, nhìn không ra cái gì khác. Giống như hắn cũng không coi trọng với câu trả lời của Ảnh Vương vậy. Còn giơ tay đánh ngất xỉu Lý Danh Sinh và Vinh Thượng.
Ảnh Vương biết Lâm Vân đánh ngất hai người kia là muốn tí nữa đối chứng khẩu cung. Cũng biết hôm nay có thể rời khỏi nơi này hay không, hoàn toàn phải nhờ vận khí của mình.
- Nói kỹ càng một chút, nếu ta không hài lòng là mất một bộ phận.
Lâm Vân thấy Lý Danh Sinh và Vinh Thượng đã hôn mê bất tỉnh, mới nhạt giọng dò hỏi Ảnh Vương.
Ảnh Vương không chút nghĩ ngợi, vội vàng nói:
- Tôi tên là Ảnh Tân Tông, một mực sinh sống ở biên giới vùng Vân Nam và Myanma. Mười lăm tuổi thì đi theo sư phụ học trùng thuật. Lúc ba mươi tuổi, trên cơ bản đã sử dụng trùng thuật giết người vô hình vô ảnh. Giang hồ lúc đó liền cho tôi một cái tên là Ảnh Vương.
- Lần này là tôi được Vinh Thương của Phi Linh Tông nhờ hỗ trợ. Tôi cũng đồng ý giao cho y Hoặc Tâm Trùng để y tới Yên Kinh hạ độc. Tôi vốn cho rằng đây chỉ là một việc đơn giản, nhưng không ngờ lại đắc tội tới tiền bối.
- Phi Linh Tông?
Lâm Vân còn chưa từng nghe qua cái tên này.
Ảnh Vương thấy Lâm Vân thắc mắc với cái tên Phi Linh Tông, vội vàng nói:
- Phi Linh Tông là một môn phái ẩn thế. Nghe nói một nghìn năm trước, đó là một môn phái lớn. Nhưng hiện tại đã xuông dốc rồi. Năm đó vì chấn hưng Phi Linh Tông, nghe nói tổ tiên của Phi Linh Tông truyền ra mười khối Ưng bài. Ai có được Ưng bài trong tay có thể cầu Phi Linh Tông làm một việc.
- Tuy nhờ Ưng bài mà Phi Linh Tông chiếm được rất nhiều tài sản, nhưng vẫn không thể chấn hưng, còn mang tới rất nhiều phiền phức cho Phi Linh Tông. Số Ưng bài kia đã thu hồi được bao nhiêu, tôi không biết. Nhưng lần này là tên Lý Danh Sinh kia có một Ưng bài, nên mới nhờ được Vinh Thượng.
Vinh Thượng là môn đồ duy nhất may mắn còn tồn tại của Phi Linh Tông. Y muốn thu hồi lại Ưng bài và chấn hưng lại Phi Linh Tông. Sở dĩ y cầu tôi hỗ trợ việc này, là bởi vì y biết được Bát Quái Môn có khả năng bị diệt trong tay của tiền bối. Mà với bản lĩnh của y, nhiều nhất chỉ tương đương với môn chủ của Bát Quái Môn mà thôi. Nên vì phòng ngừa bất trắc, y mới tìm tôi hỗ trợ.
Lâm Vân trầm mặc không nói, sau nửa ngày mới hỏi tiếp:
- Ngươi có được Hoặc Tâm Trùng từ chỗ nào?
Ảnh Vương sửng sốt một lát, mới thời gian ha ba giây, y đã cảm giác tay trái của mình truyền tới cảm giác đau đớn. Tranh thủ thời gian nhìn cánh tay của mình, thì rõ ràng phát hiện có một ngọn lửa tím trên đó. Đang dùng tốc độ nhanh nhất đốt cháy cánh tay của mình.
- A….
Y lập tức kêu lên.
Tác giả :
Ta Là Lão Ngũ