Công Tử Điên Khùng

Chương 276: Chân tướng

Luật sư tới rất nhanh, dù sao đây cũng là việc lớn liên quan tới cả một gia tộc. Cho dù là trời gần sáng đi chăng nữa, tay luật sư này cũng không dám mè nheo.

Lâm Vân thấy chuyện đến đây thì đã thành chuyện riêng, không muốn tiếp tục ở chỗ này nữa, đứng lên định ra ngoài.

- Tiểu tử, cậu chờ tôi chút. Vừa rồi cảm ơn cậu. Không có cậu thì tôi đã chết rồi. Cậu là người có bản lĩnh lớn. Tiểu Hi có thể tin tưởng dẫn cậu vào đây, vậy thì tôi cũng không nói nhiều, chỉ hy vọng về sau cậu đối xử tốt với Tiểu Hi. Giờ cậu không còn là người lạ nữa, không cần đi ra ngoài đâu.

Lão nhân mỉm cười gật đầu, nói với Lâm Vân. Rồi xoay người đối mặt với đám người kia, sắc mặt trở nên nghiêm túc.

Xung Hi đang muốn giải thích, thấy thế thì đành phải nuốt lời vào.

- Các ngươi đều là người của Triệu gia. Ta không hy vọng người của Triệu gia toàn là bọn hèn nhát. Các ngươi muốn chia nhau tài sản của ta. Nhưng ta hỏi các ngươi, các ngươi có tư cách gì để được phân chia tài sản? 62% cổ phần của công ty là nằm trong tay của ta. 30% là của Tiểu Hi. Còn có 8% cổ phần là nằm trong các cổ đông khác. Trong đó có chút cổ phần nào là của các ngươi không?

- Muốn ta chia 62% cổ phần của công ty? Nói thật cho các ngươi biết, những cổ phần này cũng không phải là của ta. Ngay cả đại viện này cũng không phải là của Triệu gia. Người khác không biết, chẳng lẽ ngươi, Triệu Cao cũng không biết sao?

Nói tới đây, lão nhân liếc nhìn người nam tử vừa nãy gọi ông ta là anh cả kia, tiếp tục nói:

- Bốn mươi năm trước,, ông nội của Xung Hi là Xung Quang và bà nội Xung Hi là Long Tiểu Ý đều là bạn tốt nhất của ta. Mà ta thì chỉ là một người quản lý điều chế dược liệu mà thôi. Nhưng Xung Quang đại ca cho tới bây giờ đều coi ta không khác gì anh em ruột thịt.

Ngừng một chút, có vẻ như lão nhân đang nhớ lại năm tháng lúc đó. Lâm Vân thì ác độc nghĩ, nói không chừng là quan hệ tay ba gì đó. Những lão gia hỏa này thật đúng là lãng mạn.

Lão nhân đương nhiên không biết Lâm Vân nghĩ gì. Phục hồi tinh thần, lại nói tiếp:

- Nhưng một người tốt như Xung đại ca, cũng có người ám toán. Vào một ngày của hai mươi ba năm trước, một đám người không rõ thân phận đã xông vào giết người của Xung gia. Cơ hồ cả gia tộc đều bị sát hại hết. Xung Quang đại ca đã liên tục ngăn cản ba đao cho ta.

- Lúc này không biết vì nguyên nhân gì, đám ngươi kia lại đột nhiên rút lui. Trước khi lâm chung, Xung Quang đại ca bảo ta chiếu cố hai mẹ con Xung Hi. Hơn nữa còn giao trọn dược đường Ý Quang phó thác cho ta. Nhưng mẹ của Xung Hi dẫn theo Xung Hi lúc đó chỉ mới một tuổi, khi trở về nhà mẹ đẻ, vì không cách nào thừa nhận cha của Xung Hi đã qua đời. Nên tới đêm cô ấy đã treo cổ tự sát.

- Ta thì bán sạch tất cả tài sản của Xung gia, rồi dẫn theo Xung Hi rời khỏi vùng duyên hải, về tới quê cũ của Xung Qunag ở Thanh Hóa. Rồi dùng những số tiền đó, thành lập nên tập đoàn Ý Quang như bây giờ. Có thể nói nếu không có Xung Quang đại ca, thì ta đã sớm biến thành một đồng mồ. Sao có thể có được những ngày hôm nay? Số tải sản hiện tại đều là của Xung gia. Ta đã tính toán lúc Xung Hi sinh nhật hai mươi lăm tuổi sẽ trả lại toàn bộ cho con bé.

- Nhưng ta đã đánh giá thấp sự hèn hạ của các ngươi. Ở nhà của người ta, ăn cơm của người ta, còn có thể nổi lên loại tâm tư ác độc như vậy. Luật sự, hiện tại viết cho tôi một tờ di chúc. Tôi giao toàn bộ 62% cổ phần của công ty cho Xung Hi. Đại viện của Triệu gia thì lập tức trả lại cho Xung Hi.

- Triệu Bình, Triệu Quý, những năm qua, hai người cũng làm rất việc cho tập đoàn Ý Quang, cho nên hai người các ngươi, mỗi người lĩnh mười triệu nguyên rồi lập tức rời đi tập đoàn Ý Quang. Còn lại những người con trai của Triệu gia làm trong tập đoàn Ý Quang, mỗi người lĩnh một triệu, lập tức rời đi.

- Triệu Tùy, ngươi ám toán ông nội của mình, quả thực không bằng cầm thú. Từ nay về sau ngươi không còn là người của Triệu gia nữa. Triệu Sâm, ngươi là nghĩa phụ của Xung Hi, cũng là con trai trưởng của ta. Ta không biết chuyện này có liên quan gì tới ngươi hay không, nhưng ta cũng không muốn biết. Từ hôm nay trở đi, ngươi không còn là nghĩa phụ của Xung Hi nữa. Ngươi đi lĩnh 5 triệu nguyên, rồi lập tức rời khỏi tập đoàn Ý Quang.

- Các ngươi đều có nhà riêng của mình. Những năm qua, các ngươi làm trong tập đoàn Ý Quang, cũng kiếm được không ít chỗ tốt. Ta nghĩ trong lòng các ngươi cũng tinh tưởng. Trong lòng Xung Hi cũng rõ ràng hơn các ngươi rất nhiều, không cần phải coi người khác là kẻ ngốc.

- Cho dù ta không nói, các ngươi cũng biết. Từ nay về sau, các ngươi không cần phải tới nơi này nữa. Tốt lắm, hiện tại các ngươi đi thu thập đồ đạc rồi ngày mai rời đi đi. Tiểu Hi, bảo thư ký của cháu ngày mai tổ chức một cuộc họp báo….

Lão nhân nói xong, nhắm mắt lại, tựa hồ tất cả khí lực đều đã dùng hết rồi. Xung Hi thì đã khóc không thành tiếng. Tuy trước kia cô ta đã mơ hồ nghe thấy gia gia nhắc tới cha mẹ của mình và ông nội của mình. Nhưng đây là lần đầu tiên, cô ta được nghe gia gia kể lại đầy đủ như vậy.

- Tiểu Hi, đừng trách gia gia. Chuyện này quá mức bi thương, gia gia không muốn nói kỹ càng cho con biết. Ài…

Lão nhân thấy Xung Hi chỉ cúi đầu khóc nức nở, lắc đầu nói.

- Mộc Vân, anh biết nén hương này là ai đốt không?

Xung Hi áp chế lại sự bi thương trong lòng, cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Lâm Vân nghe vậy thì chỉa tay về người phụ nữ trung niên đang cầm bát cháo đứng cách đó. Phụ nữ trung niên thấy Mộc Vân chỉ tay về phía mình, liền làm rơi bát cháo xuống mặt đất. Liên tục dập đầu nói:

- Xin lỗi lão gia, là do thiếu gia phân phó cho tôi.

Lão nhân lần nữa thở dài, đuổi người hầu này đi, nhìn Lâm Vân hỏi:

- Cậu là một người rất có bản lĩnh, lại có khí chất tự nhiên. Là người làm theo bản tính của mình, hẳn là không có mưu đồ gì với Tiểu Hi. Cậu phải đối xử tốt với Tiểu Hi đấy.

- Gia gia, Mộc Vân chỉ là bảo tiêu mà cháu vừa mới thuê thôi. Gia gia đừng suy nghĩ nhiều.

Xung Hi vội vàng giải thích.

- Vậy à.

Lão nhân có chút kỳ quái, nhưng cũng không có tiếp tục hỏi.

- Bác, cháu muốn hỏi,bác đã từng làm quản lý hiệu thuốc của Xung gia phải không?

Lâm Vân giống như thuận miệng hỏi.

- Đúng vậy, ài…

Lão nhân nghe Lâm Vân nói vậy, lại nhớ tới quá khứ.

Xung Hi rất bất mãn vì Lâm Vân gọi gia gia của mình là bác. Liền nhìn sang Lâm Vân.

Lâm Vân tựa hồ không trông thấy vậy, tiếp tục hỏi:

- Vậy bác có biết Tuyết Liên Tử từ một trăm năm trở lên không?

Tay của lão nhân run lên, nhưng đảo mắt đã bình tĩnh lại. Trầm mặc một lúc lâu mới nói:

- Tôi có thể nhìn ra cậu là một người có y thuật rất là tốt. Tôi bị trúng độc gì tôi biết rất rõ. Mà cậu chỉ cần dùng kim châm để bức chất độc ra ngoài, tôi còn chưa từng gặp người có bản lĩnh như thế. Trừ khi là Diêm Tiếu Thiên của nửa thế kỷ trước. Nhưng cho dù là Diêm Tiếu Thiên, cũng không chữa trị nhẹ nhàng như cậu.

- Tuyết Liên Tử từ trăm năm trở lên là thứ chỉ có thể ngộ mà không thể cầu. Còn trên nghìn năm, thậm chí có thể cứu sống người chết, quyết định sinh tử. Tuy nhiên, hiệu quả này chắc chỉ là người xưa khuếch đại. Nhưng điều đó chứng tỏ rằng Tuyết Liên Tử cực kỳ trân quý.

- Về sự kiện hai mươi ba năm trước, tôi đã hoài nghi Xung gia có phải hay không có một cây Tuyết Liên Tử một nghìn năm, nên mới bị liên luy. Nhưng trải qua việc kia, thì vẫn không thấy cây Tuyết Liên Tử xuất hiện.

Lâm Vân cả kinh. Trong lòng tự nhủ, cũng có cả cây Tuyết Liên Tử nghìn năm sau. Trịnh Mạt Thành chỉ bảo có cây Tuyết Liên Tử năm trăm năm mà thôi.

- Bác, bác có thể cho cháu biết, những người giết người của Xung gia ngày trước là hạng người gì không?

Lâm Vân nghe nói là Tuyết Liên Tử đã nghìn năm, có chút tâm động. Có một cây Tuyết Liên Tử như vậy, thì không đơn giản là chỉ giải độc cho Liễu Nhược Sương.

Chỉ cần tìm được cây Tuyết Liên Tử ngàn năm này, thì có thể luyện chế ra một lò Liên Sinh Đan. Còn giải độc cho Liễu Nhược Sương thì chỉ cần một viên là đủ. Tác dụng của Liên Sinh Đan không những giải độc mà còn có thể tăng tu vị. Cho dù một người đã sống lâu, uống một viên Liên Sinh Đan, cũng có thể sống thêm mười năm. Việc cứu người chết, định đoạt sinh tử, cũng không phải là hoàn toàn nói ngoa.

Tác dụng của Liên Sinh Đan còn cao hơn Dưỡng Nhan Hoàn rất nhiều. Huống hồ một lò Liên Sinh Đan có thể luyện chế ra 36 viên. Ngoạt trừ dược thảo chính là Tuyết Liên Tử ngàn năm ra, những dược thảo khác Lâm Vân đã có hơn nửa và cũng không phải khó kiếm. Nếu như tìm được Tuyết Liên Tử rồi, thì có thể trở lại dãy núi Vân Quý tìm số dược thảo còn lại.

Lão gia tử trầm mặc một lúc, mới tiếp tục nói:

- Có một người lúc chém chết Xung Quang đại ca đã để lộ ra một phần khuôn mặt. Tôi nhìn thấy có một vết sẹo kéo dài từ mắt trái xuống phía dưới. Lúc bọn chúng đột nhiên rút lui, tôi còn nghe thấy có người kêu y một tiếng là Đao Cửu. Đó, chỉ có hai manh mối này thôi.

Xung Hi thấy khi Lâm Vân nghe tới Tuyết Liên Tử nghìn năm, hai mắt liền sáng lên. Vì sao hắn lại quan tâm tới Tuyết Liên Tử như vậy? Còn cẩn thận hỏi địa chỉ hiệu thuốc của Xung gia ở vùng duyên hải nữa. Người này có phải là dân công tới thành phố Thanh Hóa tìm việc không thế?
Tác giả : Ta Là Lão Ngũ
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại