Công Tử, Cười Với Đồ Nhi Một Cái Nào!
Quyển 1 - Chương 2: Lưu Vân y cốc
Khi đói khát lại đột kích lần nữa, Đường Đường triệt để ném sạch tiết tháo (*) thanh niên tốt của chủ nghĩa xã hội khoa học, bắt đầu kiếp sống ăn trộm bi đát. Kẻ cắp cũng có đạo của kẻ cắp, đương nhiên, “đạo" này không phải là đạo đức, mà chỉ là phương pháp, sách lược.
(*) tiết tháo: Chí khí cương trực và trong sạch.
(**) 道 (đạo) vừa có nghĩa là ‘đạo đức’ vừa có nghĩa là ‘phương pháp’
Đường Đường không trộm quá nhiều lần ở một nơi, thường thường là bên này trộm bánh bao, bên kia chôm bánh đậu, bị người phát hiện liền nhét đồ vào trong lòng chạy một mạch như điên ra ngoài thành, dựa vào cây điều hòa nhịp thở rồi đặt mông ngồi xuống từ từ ăn.
Vào lần thứ hai trộm đồ bị người đuổi theo chạy ra ngoài thành, cắn bánh bao nhìn về cửa thành phía xa, hắn rốt cục ý thức được, nơi đây là cổ đại, hoặc là thời cổ đại của một thời không khác. Mặc kệ đây là nơi nào, hắn ở đây hoàn toàn không giống u hồn, có thể được người khác nhìn thấy, có thể chạm vào mọi vật, có thể ăn, không khác gì người bình thường. Như vậy là hắn thỏa mãn lắm rồi.
Có lẽ về sau tìm một công việc sinh sống, rồi định kỳ trở về thời không của hắn nghiên cứu, nghĩ biện pháp cứu tỉnh bản thân đang nằm trên giường. Tuy rằng bác sĩ cũng chưa có biện pháp giúp hắn tỉnh lại, nhưng ôm hy vọng như vậy dù sao cũng khiến người dễ chịu hơn một chút. Cũng không biết sau khi thân thể kia tỉnh lại, mình đây sẽ đi đâu, linh hồn hợp nhất? Hay là hoàn toàn biến mất? Mặc kệ, dù sao đều là mình, trước cứ như vậy đã! Chỉ cần hắn vẫn còn một hơi thì không thể quá bi quan.
“Vật nhỏ, từ đâu đến a? Mặc cổ cổ quái quái! Biết ai là địa đầu ở đây không?" Một đạo thanh âm khàn khàn đột nhiên vang lên, mang theo mười phần khinh miệt và khiêu khích.
Đường Đường ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn hai tráng hán lôi thôi thô kệch trước mặt. Vừa rồi quá mức thất thần, không phát hiện có người đi tới. Nhìn hóa trang của hai người này, xem ra cũng là khất cái.
Cũng? Đường Đường tự bị chính mình dọa nhảy dựng. Hai người này giống như hai mặt gương, hắn nhìn bọn họ như thấy được dáng vẻ lôi thôi của chính mình. Lại nói tiếp, hắn đã ba bốn ngày rồi không tắm rửa, có lẽ kỳ một cái là có thể kỳ ra cả một tảng ghét lớn. Không được! Tẹo nữa ăn xong bánh bao phải về cái hồ kia kỳ cọ tắm rửa thật kỹ!
Thấy hắn vẫn ngẩn người tại chỗ, một hán tử trong đó bất mãn trừng mắt gào lên: “Oắt con! Thật sự là không biết điều! Còn không mau lấy bánh bao trong lòng ra hiếu kính ông nội ngươi?"
Đường Đường vốn đang chuẩn bị cợt nhả tán dóc với bọn họ một phen, đột nhiên nghe thấy hai chữ “bánh bao", lập tức nhảy dựng lên, gắt gao che bảo bối được cất giấu trong ngực, cảnh giác trừng bọn họ: “Muốn ăn thì tự mình nghĩ biện pháp!"
“Lời của ta ông nội ngươi nói chính là biện pháp! Mau thành thật giao bánh bao ra đây!" Một hán tử khác xắn tay áo tiến lên hai bước, từ trên cao nhìn xuống hắn, “Đừng tưởng rằng lão tử không nhìn thấy, ngươi hôm nay trộm ba cái bánh bao hai cái bánh mỳ. Theo quy củ cũ, giao mấy thứ kia ra đây, chúng ta còn có thể phát phát thiện tâm để lại miếng bánh cho ngươi."
“Quy củ cũ?" Đệch! Quả nhiên là địa đầu xà! Đường Đường giận quá hóa cười, “Ai đặt ra quy củ? Hồng bang chủ đã nói vùng này về tay ta quản, khi nào đến phiên hai người các ngươi vung tay múa chân?"
“Hồng bang chủ?" Hai đại hán hai mặt nhìn nhau.
Đường Đường thừa dịp bọn họ ngây người nhanh chân chạy biến, hắn gần đây chạy quen, gặp được loại việc này phản ứng đầu tiên chính là vắt chân chạy như điên, phản ứng nhanh nhẹn không khác gì thỏ.
“Này! Đừng có chạy!" Hai người lấy lại tinh thần vội vung tay đuổi theo, một người trong đó nhảy lên, lộn mèo mấy phát đã rơi xuống trước mặt Đường Đường, thành công chặn đứng đường đi của hắn.
Đường Đường bóp trán thở dài: “Đừng nói với mình đây là khinh công…" Nghĩ mình là ai a, có công phu thì đi làm xiếc đi, lại đi giành đồ của người cùng đường!
Người chặn đường nọ bước tới gần, vươn tay muốn giật đồ từ trong lòng hắn ra. Đường Đường phản ứng rất là nhanh nhẹn, trượt theo cánh tay đưa tới nghiêng người thoát khỏi móng vuốt của hắn.
Người nọ không ngờ tay chân hắn linh hoạt như vậy, nhất thời cảm thấy có mấy phần thú vị, “hê" một tiếng, ngoắc đồng bọn hai người đồng loạt ra trận.
Hai đấm khó địch nổi bốn tay, Đường Đường mắt thấy tránh không thoát, xem xét chuẩn cơ hội bắt lấy tay một người kéo về phía mình, nâng chân, xoay người, vặn mình, phiêu phiêu lượng lượng quăng một phát qua vai, người nọ giống như rùa ngã lăn ra đất kêu oai oái.
“Ngươi béo quá! Lão tử suýt chút nữa bị rút gân!" Đường Đường vẫy vẫy tay, dư quang đảo đến người còn lại đang nhào tới, nhấc chân đạp một cú lên bàn chân to của hắn, nghiêng người gập khuỷu tay, liên tục thụi vào bụng hắn, trong lúc người nọ còn đang thống khổ nhíu mày chưa kịp kêu ra tiếng, lại huy nắm đấm hung hăng tống vào cằm hắn.
Người nọ bị đánh cho ngửa mặt về phía sau, thẳng tắp ngã xuống đất, làm tung lên cả một đống tro bụi.
Tráng hán ngã xuống lúc trước từ dưới đất đứng lên, hung hăng phun ra mấy ngụm nước miếng, trừng mắt về phía Đường Đường như trừng kẻ thù giết cha.
Đường Đường bị dọa nhảy dựng, không đến mức vậy chứ? Chỉ vì hai cái bánh bao?
Kỳ thật đâu còn là vấn đề bánh bao, hoàn toàn chỉ là vấn đề mặt mũi. Hai người bọn họ dù sao trong đám người lưu lạc cũng được coi như là ông chúa, dậm chân một cái là có người đến đấm vai bóp chân, đã khi nào phải nếm qua loại thiệt này?
Người nọ đỏ mắt “xoẹt" một tiếng rút từ bên hông ra một bả đao khoa tay múa chân chém xuống đất.
“Phì…" Đường Đường không nhịn được cười, một tay chỉ vào bả đao tối như mực kia, nói, “Huynh đệ, chờ ta kiếm tiền mua cho ngươi hòn đá mài đao đi. Nhìn xem cái đao nát này của ngươi, đều rỉ thành than rồi."
Mặt người nọ nhất thời đen đến có thể sánh bằng bả đao kia của hắn, hét lớn một tiếng vung đao chém tới eo Đường Đường.
Đùa mà thành thật à? Đường Đường giật mình một cái nhanh chóng lui ra, lại đột nhiên tiến về phía người nọ, đến gần mạnh nhấc chân đá cho cổ tay hắn run lên, đao leng keng bị đánh rơi xuống đất.
Người nọ nhất thời hơi há hốc mồm, nghĩ rằng người này thủ pháp kỳ dị, liệu không phải là cao thủ đấy chứ? Lão tử trước nay chỉ bắt nạt ăn mày trong địa bàn, chưa từng chọc đến võ lâm môn phái nào a! Tiểu tử này nói Hồng bang chủ gì đó, chẳng lẽ thật sự là cao nhân ẩn cư trên giang hồ?
Vừa nghĩ như vậy, hắn nhất thời có chút không biết làm sao, động tác cũng bắt đầu sợ bóng sợ gió. Mà đồng bọn của hắn cũng hiển nhiên là nghĩ giống hắn. Vì thế hai người một ôm bụng, một che cổ tay, lấy Đường Đường làm tâm, lấy khoảng cách ba bước làm bán kính bắt đầu thi triển Thái Cực.
Đường Đường hai tay xoa thắt lưng toét miệng nở nụ cười hai tiếng, đến khi hai người kia đi đến vòng thứ ba lại dần dần không cười nổi nữa.
Hắn vẫn lấy làm kiêu ngạo với mấy công phu quyền cước này, đồng thời cũng kiêu ngạo vì lão ba anh hùng của hắn. Nhưng lão ba hắn đã không còn, mà hắn hiện tại lại rơi vào bước hoàn cảnh này, cũng chỉ có những chiêu thức ấy còn có thể giữ lại làm kỷ niệm…
“Lão tử muốn đi tắm rửa, không chơi với các ngươi nữa!" Đường Đường mất sạch hứng thú phủi tay vỗ vỗ mông, xoay người bỏ đi.
“Bốp, bốp bốp!" Ba tiếng vỗ tay chậm rãi vang lên sau người. Một con ngựa trắng cao to từ trong rừng đi ra, bên trên ngồi một người, đang nhếch môi tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn, “Tiểu quỷ, thân thủ không tệ!"
“Hừ! Là ngươi a!" thấy rõ người tới, Đường Đường nhịn không được nghiến răng nghiến lợi với sự keo kiệt của hắn, lại nghĩ người ta dù sao cũng từng hảo tâm giúp mình, đành không được tự nhiên ôm ôm quyền, “Cảm ơn bát mỳ vằn thắn lần trước!" Nói xong không đợi người nọ phản ứng liền nhấc chân đi về phía hồ.
Vân Đại nhíu mày, giục ngựa chậm rãi đuổi theo.
Hai tráng hán kia nhìn thấy ngọc bội trong suốt sáng bóng bên hông Vân Đại, liếc nhau một cái, im lặng không lên tiếng nhặt bả đao nát dưới đất lên lủi mất.
“Ngươi đi theo ta làm gì?" Đường Đường lé mắt nhìn hắn. Đệch! Con ngựa này thật sự là cao lớn uy mãnh, nói mấy câu còn phải ngưỡng cổ, rất thua khí thế.
“Tiện đường thôi." Vân Đại lập tức ngồi ngay ngắn, ung dung đáp.
Nói là tiện đường, quả nhiên tiện đường, qua hai lộ khẩu vẫn còn cùng trên một con đường không nhanh không chậm đi theo. Đường Đường không kiên nhẫn nhíu mày nhìn hắn.
“Nhìn ngươi thì đúng thật là người Trung Nguyên. Bất quá theo ta được biết, Trung Nguyên cũng không có môn phái nào tóc cắt ngắn như vậy." Vân Đại xoay người trên lưng ngựa, khoanh tay cười tủm tỉm đánh giá hắn, “Tiểu quỷ, ngươi từ đâu đến?"
“Từ phương Bắc." Đường Đường thuận miệng nói, thấy hắn ngồi nghiêng trên lưng ngựa vẫn có thể ngồi vững, không khỏi kinh hãi một trận, người này tuyệt đối không thể so với hai bao cỏ vừa rồi kia.
“Đi đến đâu?"
“Đi về phía Nam." Thân thủ như vậy mà lại có thể bị mình một cước đạp trúng, thật sự là đủ thần kỳ. Trong lòng Đường Đường nở nụ cười hai tiếng.
“Lộ phí còn không có, người định đi như thế nào?"
“Ta được Hồng lão bang chủ phái đi thị sát phân đà các nơi, đi đến đâu cũng sẽ có người đón gió cho ta, không cần lộ phí." Đường Đường quyết định bôi đen hoàn toàn lão nhân gia Hồng Thất Công.
“Ồ…" Vân Đại ý vị thâm trường liếc mắt nhìn hắn, “Thì ra nghề của quý phái là đầu trộm đuôi cướp."
“Cái gì mà đầu trộm đuôi cướp! Chẳng phải là mấy miếng ăn thôi sao! Có cần nói khó nghe vậy hay không a!" Đường Đường nổi trận lôi đình.
“Ầu… Quả nhiên là trộm…"
“Này! Ngươi rốt cuộc muốn làm gì! Ta ăn trộm hay không liên quan gì đến ngươi!"
“Sao lại không liên quan đến ta?"
Ân? Đường Đường hồ nghi nhìn về phía hắn.
Khóe miệng Vân Đại hơi cong lên, đột nhiên vỗ yên ngựa một cái bật người nhảy lên, ra tay như điện vươn về phía hắn.
Đường Đường còn chưa kịp nhìn rõ đã cảm thấy gáy áo bị nhấc lên, lập tức chân cách mặt đất, một trận thiên toàn địa chuyển, đợi đến lúc phản ứng lại được, người đã giống bao tải to bị treo ngang trên lưng ngựa!
Vân Đại nhẹ nhàng nhảy lên ngựa, ngồi sau hắn, gõ hai phát lên gáy hắn như gõ mõ.
“Khốn kiếp!" Đường Đường giãy dụa muốn ngồi dậy, đáng tiếc thân thủ hắn có nhanh nhẹn nữa cũng hoàn toàn xa lạ đối với ngựa, vốn trên người đã không có bao nhiêu thịt, nằm trên lưng ngựa cột sống còn bị lôi lôi kéo kéo, xương cốt bị đè ép, làm hắn đau đến kêu oai oái.
Vật vã nửa ngày, hắn rốt cuộc tìm được một vài biện pháp, khẽ nắn một túm bờm ngựa, tay và chân cùng dùng lực chậm rãi trườn, hy vọng mượn lực xoay người chín mươi độ, dù có úp sấp, ít nhất cũng không thể treo ngang!
Đang lúc sắp đại công cáo thành, lưng động nhiên bị ép xuống mấy tầng áp lực. Ngón tay Vân Đại nhẹ nhàng điểm lên lưng hắn, lại nặng như cả mười viên gạch chồng lên.
“Này! Đủ rồi!" Đường Đường quay đầu căm tức nhìn hắn, “Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?"
Vân Đại cười tủm tỉm nói với hắn: “Ngươi trộm đồ, đương nhiên là phải bắt ngươi đi báo quan."
Trung thực ngươi liền thua! Loại lời quỷ này chỉ dọa được trẻ con, rõ ràng càng ngày càng cách xa cổng, quan ở đâu ra?
Đường Đường bắt đầu thống khổ hừ một tiếng, không có sức cãi nhau với hắn, bất mãn hổn hển: “Có nhân quyền hay không a… Ta sắp chết rồi… Lão ba lão mẹ… Con trai bất hiếu a… Chưa học Đại học, cũng chưa từng yêu sớm, tên khốn kiếp Tần Kỷ Phạm thiếu ta năm mươi đồng còn chưa đòi lại được, lão tử ta sao có thể cứ như vậy tiếc nuối buông tay nhân gian…"
Vân Đại nhìn hắn sắc mặt càng ngày càng tái nhợt, bắt lấy cổ tay hắn bóp bóp, đuôi lông mày nhướn lên: “Ngươi luyên cái công phu mèo ba chân gì vậy? Tại sao một chút nội lực cũng không có?"
“Công cái gì phu… Nội cái gì lực… Muội ngươi (*) a…" Đường Đường vô lực hừ hừ.
(*) Nguyên văn: 你妹 (Ni mèi – em gái mày), được đọc trại từ 你媽 (ni ma – mẹ mày)
Vân Đại kéo áo nhấc người lên, lần này rốt cục để hắn ngồi lên ngựa. Mông vừa đặt xuống, Vân Đại đột nhiên vung roi, “Giá" một tiếng, con ngựa vung chân chạy như điên về phía trước.
“A a a a… Cứu mạng a a a…!!!" Đường Đường bị ngựa đột nhiên tăng tốc vung ngã ra sau, đập vào ngực Vân Đại. Vân Đại ngược lại là không có cảm giác gì, còn hắn thì bị đập cho sao bay tứ tung.
Đường Đường từ bé đến lớn lần đầu tiên cưỡi ngựa bị ngựa lắc cho thất điên bát đảo, trong dạ dày một trận cuộn trào, suýt nữa phun chút bánh bao còn chưa tiêu hóa hết ra, rạp trên lưng ngựa ôm chặt cổ ngựa chết cũng không buông, oai oái kêu to suốt một đường.
Vân Đại bị hắn làm cho đau đầu, không thể nhịn được nữa đành phải giảm chậm tốc độ ngựa.
Đường Đường ôm cổ ngựa lau mồ hôi, lòng còn sợ hãi.
“Đại hiệp, ngươi muốn đưa ta đi đâu a? Buôn người cũng không buôn lớn tuổi như ta chứ?"
Vân Đại vỗ vỗ gáy hắn, cười tủm tỉm nói: “Tuổi quả thật không coi là nhỏ, bất quá nhìn thân mình xương cốt này của ngươi, trụ cột cũng coi như không tệ, biết tận dụng thời gian thì không muộn."
“Biết tận dụng thời gian thì không muộn cái gì?" Đường Đường quay đầu nhìn hắn. Hắn quay đầu cười tủm tỉm ngắm phong cảnh.
“Này! Ngươi mau nói rõ ràng!"
“Đến rồi sẽ biết."
“Đến đâu a?"
“Ta nói tên lại như thế nào? Ngươi biết à?" Vân Đại quay đầu nhìn thẳng hắn.
“Ách…" Đường Đường vô cớ chột dạ một trận, xua tay nói, “Ta là người ngoài, ha ha, đúng, người ngoài, ngươi không cần phải nói."
Vân Đại mỉm cười, không nói gì thêm.
Khi sơn động quen thuộc xuất hiện trước mắt, nhãn tình Đường Đường sáng lên, phải nhớ chính xác vị trí sơn động này, không thì không tìm được hồ nước kia, khóc đến chết cũng không thể quay về.
Hắn trang mô tác dạng khụ một tiếng, ngón tay chỉ lung tung bốn phía, nói: “Nơi này thật đẹp a! Khụ… Nơi chúng ta cần đi cách nơi này có xa không?"
“Không xa, sắp đến rồi."
Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi…
“Tôn tính đại danh của đại hiệp a?" Đường Đường bắt đầu bắt chuyện.
“Lát nữa sẽ biết."
“Nga nga, vậy đại hiệp ngươi là người môn phái nào a?"
“Lát nữa sẽ biết."
“Đại hiệp, ngươi muốn dẫn ta đến đại bản doanh của ngươi sao? Nơi đó cõ mỹ nữ không?"
Vân Đại như cười như không nhìn hắn một cái, nói: “Lát nữa sẽ biết."
“…" Đường Đường đột nhiên cảm thấy, nằm sấp xuống đếm bờm ngựa có bao nhiêu sợi còn thú vị hơn…
Khi hắn đếm tới không biết là sợi thứ ba trăm ba mươi tám hay là bốn trăm bốn mươi tám, Vân Đại thắng ngựa, nhẹ phiêu phiêu nhảy xuống đất.
“Đến rồi." Vân Đại ghìm cương ngựa, vỗ vỗ tay, quay đầu cười tủm tỉm nhìn hắn.
Ân? Đường Đường từ trong cơn buồn ngủ ngẩng đầu, dụi dụi mắt, đến khi nhìn thấy sắc xanh mơn mởn trước mặt, đôi mắt xinh đẹp nhất thời trừng thành hai trái cà chua.
Trước mắt là một mảnh sơn cốc sinh cơ dạt dào, xung quanh là rừng trúc ngọn cao ngọn thấp, cả viện tử toàn bộ đều được dựng từ trúc… Đây là một thế giới trúc a! Bên cạnh còn có thể loáng thoáng nhìn thấy một mảnh ao hồ, bốn phía quần sơn vụ nhiễu (*)… Nhân gian tiên cảnh là đây đúng không?
(*) quần sơn vụ nhiễu: nhiều dãy núi nối liền có sương mù bao phủ
Đẹp quá! Thật là biết hưởng thụ! Rất mẹ nó thích hợp ẩn cư! Không có việc gì chèo thuyền trên hồ, lại thêm khúc thủy lưu thương (*) gì đó, quả thực là tháng ngày thần tiên a!
(*) Khúc thủy lưu thương: là tập tục cổ xưa của Trung Quốc vào ngày đạp thanh tháng ba âm lịch, mọi người ngồi hai bên bờ sông, dùng một loại “thương" – tức loại công cụ uống rượu thời cổ, nhẹ để trôi theo dòng nước tính từ đầu dòng, hễ chung rượu đặc biệt này trôi đến bên ai, thì người đó phải uống. Thường sau đó những nhà quyền quý hoặc giới văn thơ thường ngồi trong đình viện dùng lối này uống rượu làm thơ.
Đường Đường hâm mộ không thôi, chảy dãi nhìn từ trên xuống dưới từ trái sang phải hết cảnh đẹp trước mặt, đương nhiên, hắn rất muốn lại xem từ trong ra ngoài một lần nữa, cũng không biết có cơ hội hay không.
Cơ hội rất nhanh giáng xuống, Vân Đại đứng ở lối vào tiên cảnh, hòa ái dễ gần vẫy tay với hắn: “Tiểu quỷ, lại đây."
Đường Đường hoài nghi nơi đẹp thế này chỉ có trong mộng, có khi mình cũng đang nằm mơ ấy chứ, vì thế khuôn mặt hoảng hốt bước chân trôi nổi đi theo Vân Đại vào sân.
Bên trong hơn mười gia đinh chân không chạm đất chạy khắp viện, trong tay không phải bưng rổ thì là cầm giá, nhìn thấy Vân Đại đều lần lượt hành lễ chào hỏi, đồ trong rổ giá thoạt nhìn hình như là dược thảo, trong viện loáng thoáng tràn ngập hương vị Trung dược, hòa với hương thơm nhạt nhòa của lá trúc khiến người ta cảm thấy thập phần dễ ngửi.
Đường Đường thấy nhiều người như vậy, rốt cuộc tỉnh táo lại.
“Đây là đâu? Ngươi dẫn ta đến chỗ này làm gì?" Thuận miệng hỏi ra miệng, cũng không trông mong hắn sẽ trả lời. Tuy rằng không quen biết, nhưng bản năng lại cảm thấy người này chắc hẳn sẽ không hại hắn.
“Nơi này đương nhiên là Lưu Vân y cốc, ngươi chưa từng nghe nói?"
“A ha ha, thì ra là Lưu Vân y cốc đỉnh đỉnh đại danh! Quả nhiên danh bất hư truyền!" Nghe rồi mới gặp quỷ… Bất quá người ta đã hỏi như vậy, thế thì khẳng định là có thanh danh.
Hắn vừa nói như vậy, Vân Đại ngược lại hơi giật mình, quay đầu nhìn hắn nói: “Thật sự từng nghe nói? Nghe được những gì?"
“Hơ…" Đường Đường nhất thời há hốc mồm, lắp bắp nói, “Y… Y thuật cao minh…"
Vân Đại cong khóe miệng, cũng không vạch trần, quay đầu tiếp tục dẫn hắn đi vào bên trong.
Hai người đi qua rất nhiều viện lạc lớn lớn nhỏ nhỏ, rẽ qua chín mười ngã rẽ trong rừng trúc, cuối cùng dừng lại trước viện môn một tòa trúc lâu hai tầng, tiểu đồng ở cửa tiếp đón: “Đại công tử đã về."
“Sư phụ có ở đây không?" Vân Đại hỏi.
“Có ạ, đang nghỉ ngơi trong viện."
Vân Đại nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, ngay cả cước bộ cũng thả nhẹ chút. Đường Đường đi theo đằng sau hắn, không hiểu sao có chút hồi hộp, cũng không biết mình đang hồi hộp cái gì.
(*) tiết tháo: Chí khí cương trực và trong sạch.
(**) 道 (đạo) vừa có nghĩa là ‘đạo đức’ vừa có nghĩa là ‘phương pháp’
Đường Đường không trộm quá nhiều lần ở một nơi, thường thường là bên này trộm bánh bao, bên kia chôm bánh đậu, bị người phát hiện liền nhét đồ vào trong lòng chạy một mạch như điên ra ngoài thành, dựa vào cây điều hòa nhịp thở rồi đặt mông ngồi xuống từ từ ăn.
Vào lần thứ hai trộm đồ bị người đuổi theo chạy ra ngoài thành, cắn bánh bao nhìn về cửa thành phía xa, hắn rốt cục ý thức được, nơi đây là cổ đại, hoặc là thời cổ đại của một thời không khác. Mặc kệ đây là nơi nào, hắn ở đây hoàn toàn không giống u hồn, có thể được người khác nhìn thấy, có thể chạm vào mọi vật, có thể ăn, không khác gì người bình thường. Như vậy là hắn thỏa mãn lắm rồi.
Có lẽ về sau tìm một công việc sinh sống, rồi định kỳ trở về thời không của hắn nghiên cứu, nghĩ biện pháp cứu tỉnh bản thân đang nằm trên giường. Tuy rằng bác sĩ cũng chưa có biện pháp giúp hắn tỉnh lại, nhưng ôm hy vọng như vậy dù sao cũng khiến người dễ chịu hơn một chút. Cũng không biết sau khi thân thể kia tỉnh lại, mình đây sẽ đi đâu, linh hồn hợp nhất? Hay là hoàn toàn biến mất? Mặc kệ, dù sao đều là mình, trước cứ như vậy đã! Chỉ cần hắn vẫn còn một hơi thì không thể quá bi quan.
“Vật nhỏ, từ đâu đến a? Mặc cổ cổ quái quái! Biết ai là địa đầu ở đây không?" Một đạo thanh âm khàn khàn đột nhiên vang lên, mang theo mười phần khinh miệt và khiêu khích.
Đường Đường ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn hai tráng hán lôi thôi thô kệch trước mặt. Vừa rồi quá mức thất thần, không phát hiện có người đi tới. Nhìn hóa trang của hai người này, xem ra cũng là khất cái.
Cũng? Đường Đường tự bị chính mình dọa nhảy dựng. Hai người này giống như hai mặt gương, hắn nhìn bọn họ như thấy được dáng vẻ lôi thôi của chính mình. Lại nói tiếp, hắn đã ba bốn ngày rồi không tắm rửa, có lẽ kỳ một cái là có thể kỳ ra cả một tảng ghét lớn. Không được! Tẹo nữa ăn xong bánh bao phải về cái hồ kia kỳ cọ tắm rửa thật kỹ!
Thấy hắn vẫn ngẩn người tại chỗ, một hán tử trong đó bất mãn trừng mắt gào lên: “Oắt con! Thật sự là không biết điều! Còn không mau lấy bánh bao trong lòng ra hiếu kính ông nội ngươi?"
Đường Đường vốn đang chuẩn bị cợt nhả tán dóc với bọn họ một phen, đột nhiên nghe thấy hai chữ “bánh bao", lập tức nhảy dựng lên, gắt gao che bảo bối được cất giấu trong ngực, cảnh giác trừng bọn họ: “Muốn ăn thì tự mình nghĩ biện pháp!"
“Lời của ta ông nội ngươi nói chính là biện pháp! Mau thành thật giao bánh bao ra đây!" Một hán tử khác xắn tay áo tiến lên hai bước, từ trên cao nhìn xuống hắn, “Đừng tưởng rằng lão tử không nhìn thấy, ngươi hôm nay trộm ba cái bánh bao hai cái bánh mỳ. Theo quy củ cũ, giao mấy thứ kia ra đây, chúng ta còn có thể phát phát thiện tâm để lại miếng bánh cho ngươi."
“Quy củ cũ?" Đệch! Quả nhiên là địa đầu xà! Đường Đường giận quá hóa cười, “Ai đặt ra quy củ? Hồng bang chủ đã nói vùng này về tay ta quản, khi nào đến phiên hai người các ngươi vung tay múa chân?"
“Hồng bang chủ?" Hai đại hán hai mặt nhìn nhau.
Đường Đường thừa dịp bọn họ ngây người nhanh chân chạy biến, hắn gần đây chạy quen, gặp được loại việc này phản ứng đầu tiên chính là vắt chân chạy như điên, phản ứng nhanh nhẹn không khác gì thỏ.
“Này! Đừng có chạy!" Hai người lấy lại tinh thần vội vung tay đuổi theo, một người trong đó nhảy lên, lộn mèo mấy phát đã rơi xuống trước mặt Đường Đường, thành công chặn đứng đường đi của hắn.
Đường Đường bóp trán thở dài: “Đừng nói với mình đây là khinh công…" Nghĩ mình là ai a, có công phu thì đi làm xiếc đi, lại đi giành đồ của người cùng đường!
Người chặn đường nọ bước tới gần, vươn tay muốn giật đồ từ trong lòng hắn ra. Đường Đường phản ứng rất là nhanh nhẹn, trượt theo cánh tay đưa tới nghiêng người thoát khỏi móng vuốt của hắn.
Người nọ không ngờ tay chân hắn linh hoạt như vậy, nhất thời cảm thấy có mấy phần thú vị, “hê" một tiếng, ngoắc đồng bọn hai người đồng loạt ra trận.
Hai đấm khó địch nổi bốn tay, Đường Đường mắt thấy tránh không thoát, xem xét chuẩn cơ hội bắt lấy tay một người kéo về phía mình, nâng chân, xoay người, vặn mình, phiêu phiêu lượng lượng quăng một phát qua vai, người nọ giống như rùa ngã lăn ra đất kêu oai oái.
“Ngươi béo quá! Lão tử suýt chút nữa bị rút gân!" Đường Đường vẫy vẫy tay, dư quang đảo đến người còn lại đang nhào tới, nhấc chân đạp một cú lên bàn chân to của hắn, nghiêng người gập khuỷu tay, liên tục thụi vào bụng hắn, trong lúc người nọ còn đang thống khổ nhíu mày chưa kịp kêu ra tiếng, lại huy nắm đấm hung hăng tống vào cằm hắn.
Người nọ bị đánh cho ngửa mặt về phía sau, thẳng tắp ngã xuống đất, làm tung lên cả một đống tro bụi.
Tráng hán ngã xuống lúc trước từ dưới đất đứng lên, hung hăng phun ra mấy ngụm nước miếng, trừng mắt về phía Đường Đường như trừng kẻ thù giết cha.
Đường Đường bị dọa nhảy dựng, không đến mức vậy chứ? Chỉ vì hai cái bánh bao?
Kỳ thật đâu còn là vấn đề bánh bao, hoàn toàn chỉ là vấn đề mặt mũi. Hai người bọn họ dù sao trong đám người lưu lạc cũng được coi như là ông chúa, dậm chân một cái là có người đến đấm vai bóp chân, đã khi nào phải nếm qua loại thiệt này?
Người nọ đỏ mắt “xoẹt" một tiếng rút từ bên hông ra một bả đao khoa tay múa chân chém xuống đất.
“Phì…" Đường Đường không nhịn được cười, một tay chỉ vào bả đao tối như mực kia, nói, “Huynh đệ, chờ ta kiếm tiền mua cho ngươi hòn đá mài đao đi. Nhìn xem cái đao nát này của ngươi, đều rỉ thành than rồi."
Mặt người nọ nhất thời đen đến có thể sánh bằng bả đao kia của hắn, hét lớn một tiếng vung đao chém tới eo Đường Đường.
Đùa mà thành thật à? Đường Đường giật mình một cái nhanh chóng lui ra, lại đột nhiên tiến về phía người nọ, đến gần mạnh nhấc chân đá cho cổ tay hắn run lên, đao leng keng bị đánh rơi xuống đất.
Người nọ nhất thời hơi há hốc mồm, nghĩ rằng người này thủ pháp kỳ dị, liệu không phải là cao thủ đấy chứ? Lão tử trước nay chỉ bắt nạt ăn mày trong địa bàn, chưa từng chọc đến võ lâm môn phái nào a! Tiểu tử này nói Hồng bang chủ gì đó, chẳng lẽ thật sự là cao nhân ẩn cư trên giang hồ?
Vừa nghĩ như vậy, hắn nhất thời có chút không biết làm sao, động tác cũng bắt đầu sợ bóng sợ gió. Mà đồng bọn của hắn cũng hiển nhiên là nghĩ giống hắn. Vì thế hai người một ôm bụng, một che cổ tay, lấy Đường Đường làm tâm, lấy khoảng cách ba bước làm bán kính bắt đầu thi triển Thái Cực.
Đường Đường hai tay xoa thắt lưng toét miệng nở nụ cười hai tiếng, đến khi hai người kia đi đến vòng thứ ba lại dần dần không cười nổi nữa.
Hắn vẫn lấy làm kiêu ngạo với mấy công phu quyền cước này, đồng thời cũng kiêu ngạo vì lão ba anh hùng của hắn. Nhưng lão ba hắn đã không còn, mà hắn hiện tại lại rơi vào bước hoàn cảnh này, cũng chỉ có những chiêu thức ấy còn có thể giữ lại làm kỷ niệm…
“Lão tử muốn đi tắm rửa, không chơi với các ngươi nữa!" Đường Đường mất sạch hứng thú phủi tay vỗ vỗ mông, xoay người bỏ đi.
“Bốp, bốp bốp!" Ba tiếng vỗ tay chậm rãi vang lên sau người. Một con ngựa trắng cao to từ trong rừng đi ra, bên trên ngồi một người, đang nhếch môi tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn, “Tiểu quỷ, thân thủ không tệ!"
“Hừ! Là ngươi a!" thấy rõ người tới, Đường Đường nhịn không được nghiến răng nghiến lợi với sự keo kiệt của hắn, lại nghĩ người ta dù sao cũng từng hảo tâm giúp mình, đành không được tự nhiên ôm ôm quyền, “Cảm ơn bát mỳ vằn thắn lần trước!" Nói xong không đợi người nọ phản ứng liền nhấc chân đi về phía hồ.
Vân Đại nhíu mày, giục ngựa chậm rãi đuổi theo.
Hai tráng hán kia nhìn thấy ngọc bội trong suốt sáng bóng bên hông Vân Đại, liếc nhau một cái, im lặng không lên tiếng nhặt bả đao nát dưới đất lên lủi mất.
“Ngươi đi theo ta làm gì?" Đường Đường lé mắt nhìn hắn. Đệch! Con ngựa này thật sự là cao lớn uy mãnh, nói mấy câu còn phải ngưỡng cổ, rất thua khí thế.
“Tiện đường thôi." Vân Đại lập tức ngồi ngay ngắn, ung dung đáp.
Nói là tiện đường, quả nhiên tiện đường, qua hai lộ khẩu vẫn còn cùng trên một con đường không nhanh không chậm đi theo. Đường Đường không kiên nhẫn nhíu mày nhìn hắn.
“Nhìn ngươi thì đúng thật là người Trung Nguyên. Bất quá theo ta được biết, Trung Nguyên cũng không có môn phái nào tóc cắt ngắn như vậy." Vân Đại xoay người trên lưng ngựa, khoanh tay cười tủm tỉm đánh giá hắn, “Tiểu quỷ, ngươi từ đâu đến?"
“Từ phương Bắc." Đường Đường thuận miệng nói, thấy hắn ngồi nghiêng trên lưng ngựa vẫn có thể ngồi vững, không khỏi kinh hãi một trận, người này tuyệt đối không thể so với hai bao cỏ vừa rồi kia.
“Đi đến đâu?"
“Đi về phía Nam." Thân thủ như vậy mà lại có thể bị mình một cước đạp trúng, thật sự là đủ thần kỳ. Trong lòng Đường Đường nở nụ cười hai tiếng.
“Lộ phí còn không có, người định đi như thế nào?"
“Ta được Hồng lão bang chủ phái đi thị sát phân đà các nơi, đi đến đâu cũng sẽ có người đón gió cho ta, không cần lộ phí." Đường Đường quyết định bôi đen hoàn toàn lão nhân gia Hồng Thất Công.
“Ồ…" Vân Đại ý vị thâm trường liếc mắt nhìn hắn, “Thì ra nghề của quý phái là đầu trộm đuôi cướp."
“Cái gì mà đầu trộm đuôi cướp! Chẳng phải là mấy miếng ăn thôi sao! Có cần nói khó nghe vậy hay không a!" Đường Đường nổi trận lôi đình.
“Ầu… Quả nhiên là trộm…"
“Này! Ngươi rốt cuộc muốn làm gì! Ta ăn trộm hay không liên quan gì đến ngươi!"
“Sao lại không liên quan đến ta?"
Ân? Đường Đường hồ nghi nhìn về phía hắn.
Khóe miệng Vân Đại hơi cong lên, đột nhiên vỗ yên ngựa một cái bật người nhảy lên, ra tay như điện vươn về phía hắn.
Đường Đường còn chưa kịp nhìn rõ đã cảm thấy gáy áo bị nhấc lên, lập tức chân cách mặt đất, một trận thiên toàn địa chuyển, đợi đến lúc phản ứng lại được, người đã giống bao tải to bị treo ngang trên lưng ngựa!
Vân Đại nhẹ nhàng nhảy lên ngựa, ngồi sau hắn, gõ hai phát lên gáy hắn như gõ mõ.
“Khốn kiếp!" Đường Đường giãy dụa muốn ngồi dậy, đáng tiếc thân thủ hắn có nhanh nhẹn nữa cũng hoàn toàn xa lạ đối với ngựa, vốn trên người đã không có bao nhiêu thịt, nằm trên lưng ngựa cột sống còn bị lôi lôi kéo kéo, xương cốt bị đè ép, làm hắn đau đến kêu oai oái.
Vật vã nửa ngày, hắn rốt cuộc tìm được một vài biện pháp, khẽ nắn một túm bờm ngựa, tay và chân cùng dùng lực chậm rãi trườn, hy vọng mượn lực xoay người chín mươi độ, dù có úp sấp, ít nhất cũng không thể treo ngang!
Đang lúc sắp đại công cáo thành, lưng động nhiên bị ép xuống mấy tầng áp lực. Ngón tay Vân Đại nhẹ nhàng điểm lên lưng hắn, lại nặng như cả mười viên gạch chồng lên.
“Này! Đủ rồi!" Đường Đường quay đầu căm tức nhìn hắn, “Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?"
Vân Đại cười tủm tỉm nói với hắn: “Ngươi trộm đồ, đương nhiên là phải bắt ngươi đi báo quan."
Trung thực ngươi liền thua! Loại lời quỷ này chỉ dọa được trẻ con, rõ ràng càng ngày càng cách xa cổng, quan ở đâu ra?
Đường Đường bắt đầu thống khổ hừ một tiếng, không có sức cãi nhau với hắn, bất mãn hổn hển: “Có nhân quyền hay không a… Ta sắp chết rồi… Lão ba lão mẹ… Con trai bất hiếu a… Chưa học Đại học, cũng chưa từng yêu sớm, tên khốn kiếp Tần Kỷ Phạm thiếu ta năm mươi đồng còn chưa đòi lại được, lão tử ta sao có thể cứ như vậy tiếc nuối buông tay nhân gian…"
Vân Đại nhìn hắn sắc mặt càng ngày càng tái nhợt, bắt lấy cổ tay hắn bóp bóp, đuôi lông mày nhướn lên: “Ngươi luyên cái công phu mèo ba chân gì vậy? Tại sao một chút nội lực cũng không có?"
“Công cái gì phu… Nội cái gì lực… Muội ngươi (*) a…" Đường Đường vô lực hừ hừ.
(*) Nguyên văn: 你妹 (Ni mèi – em gái mày), được đọc trại từ 你媽 (ni ma – mẹ mày)
Vân Đại kéo áo nhấc người lên, lần này rốt cục để hắn ngồi lên ngựa. Mông vừa đặt xuống, Vân Đại đột nhiên vung roi, “Giá" một tiếng, con ngựa vung chân chạy như điên về phía trước.
“A a a a… Cứu mạng a a a…!!!" Đường Đường bị ngựa đột nhiên tăng tốc vung ngã ra sau, đập vào ngực Vân Đại. Vân Đại ngược lại là không có cảm giác gì, còn hắn thì bị đập cho sao bay tứ tung.
Đường Đường từ bé đến lớn lần đầu tiên cưỡi ngựa bị ngựa lắc cho thất điên bát đảo, trong dạ dày một trận cuộn trào, suýt nữa phun chút bánh bao còn chưa tiêu hóa hết ra, rạp trên lưng ngựa ôm chặt cổ ngựa chết cũng không buông, oai oái kêu to suốt một đường.
Vân Đại bị hắn làm cho đau đầu, không thể nhịn được nữa đành phải giảm chậm tốc độ ngựa.
Đường Đường ôm cổ ngựa lau mồ hôi, lòng còn sợ hãi.
“Đại hiệp, ngươi muốn đưa ta đi đâu a? Buôn người cũng không buôn lớn tuổi như ta chứ?"
Vân Đại vỗ vỗ gáy hắn, cười tủm tỉm nói: “Tuổi quả thật không coi là nhỏ, bất quá nhìn thân mình xương cốt này của ngươi, trụ cột cũng coi như không tệ, biết tận dụng thời gian thì không muộn."
“Biết tận dụng thời gian thì không muộn cái gì?" Đường Đường quay đầu nhìn hắn. Hắn quay đầu cười tủm tỉm ngắm phong cảnh.
“Này! Ngươi mau nói rõ ràng!"
“Đến rồi sẽ biết."
“Đến đâu a?"
“Ta nói tên lại như thế nào? Ngươi biết à?" Vân Đại quay đầu nhìn thẳng hắn.
“Ách…" Đường Đường vô cớ chột dạ một trận, xua tay nói, “Ta là người ngoài, ha ha, đúng, người ngoài, ngươi không cần phải nói."
Vân Đại mỉm cười, không nói gì thêm.
Khi sơn động quen thuộc xuất hiện trước mắt, nhãn tình Đường Đường sáng lên, phải nhớ chính xác vị trí sơn động này, không thì không tìm được hồ nước kia, khóc đến chết cũng không thể quay về.
Hắn trang mô tác dạng khụ một tiếng, ngón tay chỉ lung tung bốn phía, nói: “Nơi này thật đẹp a! Khụ… Nơi chúng ta cần đi cách nơi này có xa không?"
“Không xa, sắp đến rồi."
Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi…
“Tôn tính đại danh của đại hiệp a?" Đường Đường bắt đầu bắt chuyện.
“Lát nữa sẽ biết."
“Nga nga, vậy đại hiệp ngươi là người môn phái nào a?"
“Lát nữa sẽ biết."
“Đại hiệp, ngươi muốn dẫn ta đến đại bản doanh của ngươi sao? Nơi đó cõ mỹ nữ không?"
Vân Đại như cười như không nhìn hắn một cái, nói: “Lát nữa sẽ biết."
“…" Đường Đường đột nhiên cảm thấy, nằm sấp xuống đếm bờm ngựa có bao nhiêu sợi còn thú vị hơn…
Khi hắn đếm tới không biết là sợi thứ ba trăm ba mươi tám hay là bốn trăm bốn mươi tám, Vân Đại thắng ngựa, nhẹ phiêu phiêu nhảy xuống đất.
“Đến rồi." Vân Đại ghìm cương ngựa, vỗ vỗ tay, quay đầu cười tủm tỉm nhìn hắn.
Ân? Đường Đường từ trong cơn buồn ngủ ngẩng đầu, dụi dụi mắt, đến khi nhìn thấy sắc xanh mơn mởn trước mặt, đôi mắt xinh đẹp nhất thời trừng thành hai trái cà chua.
Trước mắt là một mảnh sơn cốc sinh cơ dạt dào, xung quanh là rừng trúc ngọn cao ngọn thấp, cả viện tử toàn bộ đều được dựng từ trúc… Đây là một thế giới trúc a! Bên cạnh còn có thể loáng thoáng nhìn thấy một mảnh ao hồ, bốn phía quần sơn vụ nhiễu (*)… Nhân gian tiên cảnh là đây đúng không?
(*) quần sơn vụ nhiễu: nhiều dãy núi nối liền có sương mù bao phủ
Đẹp quá! Thật là biết hưởng thụ! Rất mẹ nó thích hợp ẩn cư! Không có việc gì chèo thuyền trên hồ, lại thêm khúc thủy lưu thương (*) gì đó, quả thực là tháng ngày thần tiên a!
(*) Khúc thủy lưu thương: là tập tục cổ xưa của Trung Quốc vào ngày đạp thanh tháng ba âm lịch, mọi người ngồi hai bên bờ sông, dùng một loại “thương" – tức loại công cụ uống rượu thời cổ, nhẹ để trôi theo dòng nước tính từ đầu dòng, hễ chung rượu đặc biệt này trôi đến bên ai, thì người đó phải uống. Thường sau đó những nhà quyền quý hoặc giới văn thơ thường ngồi trong đình viện dùng lối này uống rượu làm thơ.
Đường Đường hâm mộ không thôi, chảy dãi nhìn từ trên xuống dưới từ trái sang phải hết cảnh đẹp trước mặt, đương nhiên, hắn rất muốn lại xem từ trong ra ngoài một lần nữa, cũng không biết có cơ hội hay không.
Cơ hội rất nhanh giáng xuống, Vân Đại đứng ở lối vào tiên cảnh, hòa ái dễ gần vẫy tay với hắn: “Tiểu quỷ, lại đây."
Đường Đường hoài nghi nơi đẹp thế này chỉ có trong mộng, có khi mình cũng đang nằm mơ ấy chứ, vì thế khuôn mặt hoảng hốt bước chân trôi nổi đi theo Vân Đại vào sân.
Bên trong hơn mười gia đinh chân không chạm đất chạy khắp viện, trong tay không phải bưng rổ thì là cầm giá, nhìn thấy Vân Đại đều lần lượt hành lễ chào hỏi, đồ trong rổ giá thoạt nhìn hình như là dược thảo, trong viện loáng thoáng tràn ngập hương vị Trung dược, hòa với hương thơm nhạt nhòa của lá trúc khiến người ta cảm thấy thập phần dễ ngửi.
Đường Đường thấy nhiều người như vậy, rốt cuộc tỉnh táo lại.
“Đây là đâu? Ngươi dẫn ta đến chỗ này làm gì?" Thuận miệng hỏi ra miệng, cũng không trông mong hắn sẽ trả lời. Tuy rằng không quen biết, nhưng bản năng lại cảm thấy người này chắc hẳn sẽ không hại hắn.
“Nơi này đương nhiên là Lưu Vân y cốc, ngươi chưa từng nghe nói?"
“A ha ha, thì ra là Lưu Vân y cốc đỉnh đỉnh đại danh! Quả nhiên danh bất hư truyền!" Nghe rồi mới gặp quỷ… Bất quá người ta đã hỏi như vậy, thế thì khẳng định là có thanh danh.
Hắn vừa nói như vậy, Vân Đại ngược lại hơi giật mình, quay đầu nhìn hắn nói: “Thật sự từng nghe nói? Nghe được những gì?"
“Hơ…" Đường Đường nhất thời há hốc mồm, lắp bắp nói, “Y… Y thuật cao minh…"
Vân Đại cong khóe miệng, cũng không vạch trần, quay đầu tiếp tục dẫn hắn đi vào bên trong.
Hai người đi qua rất nhiều viện lạc lớn lớn nhỏ nhỏ, rẽ qua chín mười ngã rẽ trong rừng trúc, cuối cùng dừng lại trước viện môn một tòa trúc lâu hai tầng, tiểu đồng ở cửa tiếp đón: “Đại công tử đã về."
“Sư phụ có ở đây không?" Vân Đại hỏi.
“Có ạ, đang nghỉ ngơi trong viện."
Vân Đại nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, ngay cả cước bộ cũng thả nhẹ chút. Đường Đường đi theo đằng sau hắn, không hiểu sao có chút hồi hộp, cũng không biết mình đang hồi hộp cái gì.
Tác giả :
Phù Phong Lưu Ly