Công Tử Biến Bại Gia Tử
Chương 83: Phiên ngoại 1
Hai năm sau, nhân vật đã gây ra bao sóng gió trong trường đại học – Kiều Cảnh An rốt cục cũng tốt nghiệp, khiến cả đám đàn em phải chấm nước mắt tiếc nuối thở dài. Về đủ loại sự tích của đàn anh Kiều Cảnh An, bọn họ đã sớm như sấm bên tai, thậm chí có một nữ sinh sau khi may mắn được Kiều Cảnh An viết cho một bức thư pháp, liền sung sướng đến nỗi thiếu chút nữa thì ngất xỉu, cũng không phải bởi vì cô biết thưởng thức, mà là vì một chữ như vậy đã có giá trị tới mấy chục vạn, thậm chí hơn trăm vạn, thời buổi bây giờ giá phòng cứ tăng lên vùn vụt, nếu thật sự không mua nổi phòng ở, cô còn có thể đem bức tranh này đi bán.
Ngày diễn ra lễ tốt nghiệp, Kiều Cảnh An tiếp nhận tấm bằng đại học từ trong tay hiệu trưởng, lại mặc bộ quần áo của cử nhân, chụp ảnh chung cùng đám bạn học.
“Không nghĩ tới nhanh như vậy đã tốt nghiệp rồi…" Lương Khương gác tay lên vai Lâm Thư, nhíu nhíu mày: “Mà này, gần đây công việc của cậu nhiều lắm hả, sao xương cốt càng ngày càng teo đi thế?"
Lâm Thư đến mi mắt cũng không thèm nâng, giơ chân đạp Lương Khương sang một bên.
Lương khương lảo đảo vài bước, thiếu chút nữa đã ngã bò toài xuống đất, hắn ai oán liếc nhìn Lâm Thư: “Cậu thật quá tàn nhẫn mà."
Lâm thư sửa sang lại quần áo, mỉm cười nói: “Cậu nặng nhỉ? Nói mới nhớ dạo này giá thịt heo đang tăng đấy, xem ra cậu cũng sắp có chỗ hữu dụng rồi."
“Đã có người nào nói miệng cậu càng ngày càng độc chưa? Giống y chang tên tiểu tử Kiều gia kia vậy!" Lương Khương cảm thấy số mình dạo này thật đen đủi.
“Tôi sẽ đem ý kiến này của cậu chuyển cho tổng tài của Kiều thị." Lâm Thư chìa tay chỉ chỉ người đàn ông cách đó không xa đang đi về phía này, trong nụ cười ẩn dấu một chút đáng sợ: “Hoặc cậu cũng có thể tự mình đi nói cho anh ta biết."
“Chỉ là đùa một chút thôi mà, không cần phiền toái như vậy chứ." Lương Khương nhìn đến dáng vẻ kiêu ngạo của Kiều Sâm, lại không khỏi âm thầm thán phục, hai năm gần đây Kiều thị càng ngày càng nổi bật hơn, có xu thế trở thành cái tên đứng đầu trong giới thương nghiệp, hơn nữa vị Kiều thị tổng tài này mọi chuyện đều lấy em trai bảo bối làm trọng, hắn thật sự không muốn đi thách thức xem Kiều Sâm sủng ái em trai tới mức nào. Dù sao hồi trước hắn cũng có nghe đồn, ông chủ của một công ty gì đó có cô con gái ngày nào cũng tới quấy rầy Kiều Cảnh An, cuối cùng công ty nhà này sau đó không ngừng gặp phải rắc rối, đúng là không biết cách làm ăn mà.
Kiều Sâm mang theo phong thái của một tổng tài hàng đầu vừa xuất hiện, lập tức liền hấp dẫn một cơ số nữ sinh tới vây xem, chưa tính đến Kiều Sâm vốn có diện mạo đẹp trai, cho dù anh là một bác già bụng phệ, cũng đã có không ít người ái mộ rồi. Dọc theo đường đi có kẻ chụp trộm, có kẻ nhìn lén, thậm chí có người còn nóng lòng muốn thử tiến tới bắt chuyện.
Kiều Sâm đứng dưới tàng cây, nhìn Kiều Cảnh An bị một đống nam sinh nữ sinh vây quanh, chen chúc cùng nhau chụp ảnh. Ai ai cũng đều lộ ra nét cười tươi tắn trên mặt, khác với đám thương nhân sớm đã bị nhuốm bẩn trên chốn thương trường, nụ cười của bọn họ thực thuần khiết.
Nụ cười trên mặt Kiều Cảnh An cũng rất sáng lạn, Kiều Sâm nhìn dáng vẻ này của cậu, thầm cảm thấy may mắn vì mình đã để Tiểu An tiếp tục đi học, loại cảm giác vui vẻ này, là thứ anh không thể đem đến cho Tiểu An.
“Mình có thể chụp riêng với bạn một tấm không?" Một cô bé diện mạo thanh tú mang vẻ bất an rụt rè đi đến trước mặt Kiều Cảnh An, hai gò má hiện lên sắc hồng nhạt ngượng ngùng.
Kiều Cảnh An khẽ mỉm cười gật đầu, sóng vai đứng cùng cô bé, lúc thấy bạn thân nhấn nút chụp, đầu cô gái hơi hơi ngả về phía Kiều Cảnh An, lập tức dẫn tới một trận ồn ào của đám người chung quanh.
Trên mặt Kiều Cảnh An vẫn mang theo nét tươi cười, nhưng thật ra nữ sinh kia bị đám bạn học xúm đến trêu chọc ghê quá nên đành kéo đứa bạn lách chạy ra khỏi đám đông, Kiều Cảnh An nghiêng đầu nhìn theo bóng dáng của nữ sinh nọ, thầm cảm thấy con gái ở đây thật đáng yêu.
“Tiểu An." Nghe thấy thanh âm quen thuộc vang lên ở sau lưng, Kiều Cảnh An quay đầu lại, liền thấy Kiều Sâm đang đứng ở cách đó không xa, cậu nheo mắt cười: “Ca, sao anh lại tới đây?"
“Hôm nay là ngày em tốt nghiệp, anh đương nhiên muốn đến xem, chỉ là hồi sáng có hợp đồng lớn phải bàn, nên đã lỡ mất lễ trao bằng của em rồi." Kiều Sâm vừa cười vừa đi đến, ngắm nghía chiếc mũ cử nhân trên đầu Kiều Cảnh An: “Cũng không tệ lắm."
Kiều Cảnh An đem máy ảnh đưa cho một bạn học: “Giúp mình chụp một tấm nhé, cám ơn."
Được Kiều Cảnh An nhờ, bạn học kia lập tức gật đầu, đi ra chỗ cách hai anh em họ xa vài bước, còn thật sự nghiêm túc mà chọn góc độ đẹp, khoảnh khắc ngay lúc hắn nhấn nút xuống, Kiều Sâm vòng tay qua ôm lấy Kiều Cảnh An, ánh mắt chỉ dán ở trên người cậu, mà Kiều Cảnh An cũng đúng lúc ngẩng mặt cười, còn ngốc nghếch giơ hai ngón tay tạo thành hình chữ V trước ống kính.
“Sểnh ra là tìm cơ hội nghênh ngang tuyên bố quyền sở hữu, người đàn ông này đúng là ấu trĩ." Lâm Thư đội mũ cử nhân lên đầu, đi tới chỗ Kiều Cảnh An đang đứng.
Lương Khương khiếp sợ nhìn Lâm Thư kiên định nện bước: “Cậu muốn đi thách đấu à?"
Lâm Thư lạnh lùng quét mắt liếc hắn một cái: “Tôi đi chụp ảnh chung."
Kiều Sâm nhìn Lâm Thư cùng Kiều Cảnh An đứng cùng nhau chụp ảnh, trên mặt cũng không có lộ ra vẻ mất hứng, chỉ khoanh hai tay trước ngực mà đứng một bên, khóe miệng nhếch lên đúng 35 độ hoàn mỹ, đối với thằng nhóc này, anh từ trước đến nay có lẽ đã quá khoan dung rồi.
Thời gian trôi qua gần một tiếng, đám bạn học mới dần dần tán đi, Kiều Cảnh An cởi ra bộ đồ cùng chiếc mũ cử nhân, trên mặt mang theo một chút hoài niệm: “Sau này, có nhiều người sẽ rất khó có thể gặp lại."
Kiều Sâm xoa nhẹ đầu của Kiều Cảnh An, không nói gì, chỉ lặng lẽ mở cửa xe ra cho cậu.
Đứng ở cách đó hơn mười mét, Lâm Thư nhìn Kiều Cảnh An theo Kiều Sâm lên xe, thấy chiếc xe khởi động rồi chậm rãi chạy đi, nụ cười trên mặt hắn nhạt dần, mở miệng nói: “Tên nhóc kia luôn vô cùng ỷ lại vào Kiều Sâm, rõ ràng lần này trong danh sách được xuất ngoại du học của trường có tên cậu ta, cậu ta lại không chút nghĩ ngợi mà từ chối."
Lương Khương đứng ở bên cạnh hắn, không nói gì.
“Cũng không biết là cậu ta ngốc, hay chúng ta ngốc." Lâm Thư vứt mũ cử nhân sang một bên: “Rõ ràng tự mình có thể lo cho mình, vậy mà vẫn muốn dựa dẫm vào Kiều Sâm, lúc đối mặt với chúng ta lại khôn khéo y hệt một con cáo già, người như vậy, thật đúng là chẳng đáng yêu chút nào cả."
Lương Khương nghe vậy cười cười: “Có lẽ đây chính là điều mà cậu ta muốn, Kiều Sâm nguyện ý làm nơi để cậu ta dựa vào, mà cậu ta cũng nguyện ý dựa vào Kiều Sâm, đây vốn là chuyện riêng của hai người bọn họ, cậu cũng không cần phải lo lắng."
“Ai thèm lo cho cậu ta chứ?" Lâm Thư sầm mặt.
“Chẳng lẽ không phải cậu đang lo lắng cậu ta bị Kiều Sâm lừa, sau này sẽ phải chịu thiệt thòi lớn sao?"
“Cậu lại suy nghĩ nhiều rồi." Lâm Thư cởi bỏ bộ áo cử nhân trên người: “Tối nay đi uống với tôi một chén đi, tôi mời."
Lương Khương nhún nhún vai, chẳng ừ hử gì cả.
***
Sau đó không lâu, một kênh truyền hình văn hóa mời Kiều Cảnh An tham gia chương trình nào đó, MC vốn là người có thâm niên cao trong nghề, đề tài bàn luận cũng có vẻ khá sâu sắc, thật sự không giống với những tiết mục linh tinh thường ngày, cho nên số lượng người xem chương trình này cũng khá đông.
Mời được Kiều nhị thiếu gia đến tham gia, là một chuyện không dễ dàng gì, bởi vì vị Kiều nhị thiếu gia này không thiếu danh cũng không thiếu tài. Trong giới mỹ thuật cùng thư pháp, Kiều nhị thiếu gia đã sớm có tiếng vang lớn, những người biết đến cậu không chỉ là một vài lão nhân, mà ngay cả rất nhiều thanh niên cũng nhớ tên của cậu. Về của cải, cậu thân là nhị thiếu gia của tập đoàn Kiều thị, tổng tài Kiều thị xưa nay luôn hết mực chiều chuộng đứa em trai này, sao có thể thiếu tiền được.
“Hôm nay có thể vinh dự mời được Kiều nhị thiếu gia đến tham gia chương trình này của chúng tôi, tôi cảm thấy vô cùng vinh hạnh." MC giới thiệu qua về Kiều Cảnh An một chút, liền bắt đầu trò chuyện về một số đề tài.
“Chúng ta, những người đang ngồi ở đây và các vị khác giả trước màn ảnh nhỏ hẳn cũng đã biết, nhị thiếu gia chơi bóng rất khá, thậm chí tôi nghe nói huấn luyện của đội tuyển quốc gia còn mời cậu gia nhập, tại sao cậu lại từ chối vậy?" Ở Thiên Triều, bóng đá xưa nay vốn luôn là một chủ đề khiến người nói vừa yêu vừa hận, MC lấy đề tài này làm lời dẫn không thể không thán phục là vô cùng thông minh.
“Đại khái là vì tôi yêu thi họa hơn, cũng càng yêu anh hai của mình hơn." Kiều Cảnh An thản nhiên cười: “Hôm huấn luyện viên đến tìm gặp tôi cũng đã nói, nếu vào đội tuyển quốc gia thì phải tập trung huấn luyện, tôi là người rất coi trọng thân nhân, cho nên không muốn phải rời xa bọn họ."
MC nghe vậy cũng cười theo, năm nay ông đã gần năm mươi, đối với người thanh niên tài hoa lại không hề bị hư vinh lay động này quả thực rất tán thưởng: “Chẳng lẽ cậu không sợ người khác nói cậu không yêu nước sao?"
Kiều Cảnh An lắc lắc đầu: “Yêu nước không dựa vào những gì người ta nói, mà là tùy thuộc vào hành động mình làm, hơn nữa tôi thấy yêu nước không nhất thiết là phải vào đội tuyển quốc gia, tôi có cách yêu nước của riêng mình, người khác thấy thế nào, nói như thế nào, tôi cũng không thể gò ép."
Câu nói này vừa dứt, toàn bộ trường quay liền vang lên tiếng vỗ tay rào rào, những gì mà Kiều Cảnh An đã làm trong khoảng thời gian gần đây là điều mà tất cả mọi người đều thấy rõ, từ chối bán tranh chữ của mình cho người nước ngoài, nhưng lại tặng không cho trường khuyết tật Hy Vọng vô số tác phẩm, hơn nữa còn thường xuyên quyên góp tiền, thậm chí còn làm rất nhiều chuyện làm vẻ vang cho đất nước, không ai có thể dùng cái từ ‘không yêu nước’ để nói cậu được.
“Kỳ thật có một vấn đề mà tôi rất muốn biết, không biết nhị thiếu gia có thể không để bụng câu hỏi đường đột này của tôi hay không."
“Không dám, mời ông cứ hỏi." Đối với người trên, Kiều Cảnh An luôn vô cùng tôn kính.
“Trong các thông tin mà giới truyền thông đã đưa, tất cả mọi người đều gọi cậu là Kiều nhị thiếu gia, có bao giờ cậu cảm thấy mọi người đã coi cậu trở thành cái bóng đứng sau Kiều Sâm tiên sinh hay không?" Lúc MC hỏi vấn đề này, liền lia tầm mắt về phía thính phòng.
Kiều Cảnh An không chút do dự lắc lắc đầu: “Tôi vốn là em, được người ta gọi ‘nhị thiếu gia’ là chuyện đương nhiên, nói thí dụ như ở trường tôi học cũng có người gọi anh trai tôi là ‘anh trai của Kiều nhị thiếu gia’, điều này cũng rất bình thường mà, tôi hoàn toàn không cảm thấy có vấn đề gì cả, người khác gọi tôi là ‘Kiều nhị thiếu gia’, cho thấy tôi và ca ca là một thể, tôi có gì phải bất mãn chứ, cho dù thật sự là cái bóng cũng đâu có gì không tốt, cái bóng cùng bản thể của nó luôn bên nhau, không phải càng chứng tỏ tình cảm giữa tôi và ca ca rất tốt hay sao?"
Ngồi trên thính phòng, Kiều Sâm không thể kiềm chế mà nhếch lên khóe miệng. Ngồi ở bên cạnh anh, Trầm Tuấn thở dài, sếp của tôi ơi, anh hủy bỏ một cuộc họp quan trọng chính là để đến xem cái chương trình này sao, chỉ cần hai câu nói như vậy cũng có thể khiến anh vui vẻ đến thế, anh làm ơn giữ lại cho mình một chút hình tượng có được hay không hả?!
Buổi trò chuyện gần một tiếng sắp kết thúc, MC đứng dậy bắt tay Kiều Cảnh An: “Chúc nhị thiếu gia tháng sau tham gia triển lãm tranh quốc tế tại Nhật Bản có thể đạt được thành công tốt đẹp."
“Đa tạ, tôi cũng chúc chương trình cùng quý ngài ngày càng phát đạt." Kiều Cảnh An mỉm cười trả lời, lại không biết trên thính phòng có một người trong mắt tất cả đều là thỏa mãn.
Những lời đồn nhảm bên ngoài kia, có lẽ nghe vào tai cậu, vốn chỉ là thứ không đáng nhắc đến, đối với cậu mà nói, cái gì quan trọng, thì mới cần coi giữ, còn không quan trọng, vậy liền không cần để ý.
………………………………………………….
Ngày diễn ra lễ tốt nghiệp, Kiều Cảnh An tiếp nhận tấm bằng đại học từ trong tay hiệu trưởng, lại mặc bộ quần áo của cử nhân, chụp ảnh chung cùng đám bạn học.
“Không nghĩ tới nhanh như vậy đã tốt nghiệp rồi…" Lương Khương gác tay lên vai Lâm Thư, nhíu nhíu mày: “Mà này, gần đây công việc của cậu nhiều lắm hả, sao xương cốt càng ngày càng teo đi thế?"
Lâm Thư đến mi mắt cũng không thèm nâng, giơ chân đạp Lương Khương sang một bên.
Lương khương lảo đảo vài bước, thiếu chút nữa đã ngã bò toài xuống đất, hắn ai oán liếc nhìn Lâm Thư: “Cậu thật quá tàn nhẫn mà."
Lâm thư sửa sang lại quần áo, mỉm cười nói: “Cậu nặng nhỉ? Nói mới nhớ dạo này giá thịt heo đang tăng đấy, xem ra cậu cũng sắp có chỗ hữu dụng rồi."
“Đã có người nào nói miệng cậu càng ngày càng độc chưa? Giống y chang tên tiểu tử Kiều gia kia vậy!" Lương Khương cảm thấy số mình dạo này thật đen đủi.
“Tôi sẽ đem ý kiến này của cậu chuyển cho tổng tài của Kiều thị." Lâm Thư chìa tay chỉ chỉ người đàn ông cách đó không xa đang đi về phía này, trong nụ cười ẩn dấu một chút đáng sợ: “Hoặc cậu cũng có thể tự mình đi nói cho anh ta biết."
“Chỉ là đùa một chút thôi mà, không cần phiền toái như vậy chứ." Lương Khương nhìn đến dáng vẻ kiêu ngạo của Kiều Sâm, lại không khỏi âm thầm thán phục, hai năm gần đây Kiều thị càng ngày càng nổi bật hơn, có xu thế trở thành cái tên đứng đầu trong giới thương nghiệp, hơn nữa vị Kiều thị tổng tài này mọi chuyện đều lấy em trai bảo bối làm trọng, hắn thật sự không muốn đi thách thức xem Kiều Sâm sủng ái em trai tới mức nào. Dù sao hồi trước hắn cũng có nghe đồn, ông chủ của một công ty gì đó có cô con gái ngày nào cũng tới quấy rầy Kiều Cảnh An, cuối cùng công ty nhà này sau đó không ngừng gặp phải rắc rối, đúng là không biết cách làm ăn mà.
Kiều Sâm mang theo phong thái của một tổng tài hàng đầu vừa xuất hiện, lập tức liền hấp dẫn một cơ số nữ sinh tới vây xem, chưa tính đến Kiều Sâm vốn có diện mạo đẹp trai, cho dù anh là một bác già bụng phệ, cũng đã có không ít người ái mộ rồi. Dọc theo đường đi có kẻ chụp trộm, có kẻ nhìn lén, thậm chí có người còn nóng lòng muốn thử tiến tới bắt chuyện.
Kiều Sâm đứng dưới tàng cây, nhìn Kiều Cảnh An bị một đống nam sinh nữ sinh vây quanh, chen chúc cùng nhau chụp ảnh. Ai ai cũng đều lộ ra nét cười tươi tắn trên mặt, khác với đám thương nhân sớm đã bị nhuốm bẩn trên chốn thương trường, nụ cười của bọn họ thực thuần khiết.
Nụ cười trên mặt Kiều Cảnh An cũng rất sáng lạn, Kiều Sâm nhìn dáng vẻ này của cậu, thầm cảm thấy may mắn vì mình đã để Tiểu An tiếp tục đi học, loại cảm giác vui vẻ này, là thứ anh không thể đem đến cho Tiểu An.
“Mình có thể chụp riêng với bạn một tấm không?" Một cô bé diện mạo thanh tú mang vẻ bất an rụt rè đi đến trước mặt Kiều Cảnh An, hai gò má hiện lên sắc hồng nhạt ngượng ngùng.
Kiều Cảnh An khẽ mỉm cười gật đầu, sóng vai đứng cùng cô bé, lúc thấy bạn thân nhấn nút chụp, đầu cô gái hơi hơi ngả về phía Kiều Cảnh An, lập tức dẫn tới một trận ồn ào của đám người chung quanh.
Trên mặt Kiều Cảnh An vẫn mang theo nét tươi cười, nhưng thật ra nữ sinh kia bị đám bạn học xúm đến trêu chọc ghê quá nên đành kéo đứa bạn lách chạy ra khỏi đám đông, Kiều Cảnh An nghiêng đầu nhìn theo bóng dáng của nữ sinh nọ, thầm cảm thấy con gái ở đây thật đáng yêu.
“Tiểu An." Nghe thấy thanh âm quen thuộc vang lên ở sau lưng, Kiều Cảnh An quay đầu lại, liền thấy Kiều Sâm đang đứng ở cách đó không xa, cậu nheo mắt cười: “Ca, sao anh lại tới đây?"
“Hôm nay là ngày em tốt nghiệp, anh đương nhiên muốn đến xem, chỉ là hồi sáng có hợp đồng lớn phải bàn, nên đã lỡ mất lễ trao bằng của em rồi." Kiều Sâm vừa cười vừa đi đến, ngắm nghía chiếc mũ cử nhân trên đầu Kiều Cảnh An: “Cũng không tệ lắm."
Kiều Cảnh An đem máy ảnh đưa cho một bạn học: “Giúp mình chụp một tấm nhé, cám ơn."
Được Kiều Cảnh An nhờ, bạn học kia lập tức gật đầu, đi ra chỗ cách hai anh em họ xa vài bước, còn thật sự nghiêm túc mà chọn góc độ đẹp, khoảnh khắc ngay lúc hắn nhấn nút xuống, Kiều Sâm vòng tay qua ôm lấy Kiều Cảnh An, ánh mắt chỉ dán ở trên người cậu, mà Kiều Cảnh An cũng đúng lúc ngẩng mặt cười, còn ngốc nghếch giơ hai ngón tay tạo thành hình chữ V trước ống kính.
“Sểnh ra là tìm cơ hội nghênh ngang tuyên bố quyền sở hữu, người đàn ông này đúng là ấu trĩ." Lâm Thư đội mũ cử nhân lên đầu, đi tới chỗ Kiều Cảnh An đang đứng.
Lương Khương khiếp sợ nhìn Lâm Thư kiên định nện bước: “Cậu muốn đi thách đấu à?"
Lâm Thư lạnh lùng quét mắt liếc hắn một cái: “Tôi đi chụp ảnh chung."
Kiều Sâm nhìn Lâm Thư cùng Kiều Cảnh An đứng cùng nhau chụp ảnh, trên mặt cũng không có lộ ra vẻ mất hứng, chỉ khoanh hai tay trước ngực mà đứng một bên, khóe miệng nhếch lên đúng 35 độ hoàn mỹ, đối với thằng nhóc này, anh từ trước đến nay có lẽ đã quá khoan dung rồi.
Thời gian trôi qua gần một tiếng, đám bạn học mới dần dần tán đi, Kiều Cảnh An cởi ra bộ đồ cùng chiếc mũ cử nhân, trên mặt mang theo một chút hoài niệm: “Sau này, có nhiều người sẽ rất khó có thể gặp lại."
Kiều Sâm xoa nhẹ đầu của Kiều Cảnh An, không nói gì, chỉ lặng lẽ mở cửa xe ra cho cậu.
Đứng ở cách đó hơn mười mét, Lâm Thư nhìn Kiều Cảnh An theo Kiều Sâm lên xe, thấy chiếc xe khởi động rồi chậm rãi chạy đi, nụ cười trên mặt hắn nhạt dần, mở miệng nói: “Tên nhóc kia luôn vô cùng ỷ lại vào Kiều Sâm, rõ ràng lần này trong danh sách được xuất ngoại du học của trường có tên cậu ta, cậu ta lại không chút nghĩ ngợi mà từ chối."
Lương Khương đứng ở bên cạnh hắn, không nói gì.
“Cũng không biết là cậu ta ngốc, hay chúng ta ngốc." Lâm Thư vứt mũ cử nhân sang một bên: “Rõ ràng tự mình có thể lo cho mình, vậy mà vẫn muốn dựa dẫm vào Kiều Sâm, lúc đối mặt với chúng ta lại khôn khéo y hệt một con cáo già, người như vậy, thật đúng là chẳng đáng yêu chút nào cả."
Lương Khương nghe vậy cười cười: “Có lẽ đây chính là điều mà cậu ta muốn, Kiều Sâm nguyện ý làm nơi để cậu ta dựa vào, mà cậu ta cũng nguyện ý dựa vào Kiều Sâm, đây vốn là chuyện riêng của hai người bọn họ, cậu cũng không cần phải lo lắng."
“Ai thèm lo cho cậu ta chứ?" Lâm Thư sầm mặt.
“Chẳng lẽ không phải cậu đang lo lắng cậu ta bị Kiều Sâm lừa, sau này sẽ phải chịu thiệt thòi lớn sao?"
“Cậu lại suy nghĩ nhiều rồi." Lâm Thư cởi bỏ bộ áo cử nhân trên người: “Tối nay đi uống với tôi một chén đi, tôi mời."
Lương Khương nhún nhún vai, chẳng ừ hử gì cả.
***
Sau đó không lâu, một kênh truyền hình văn hóa mời Kiều Cảnh An tham gia chương trình nào đó, MC vốn là người có thâm niên cao trong nghề, đề tài bàn luận cũng có vẻ khá sâu sắc, thật sự không giống với những tiết mục linh tinh thường ngày, cho nên số lượng người xem chương trình này cũng khá đông.
Mời được Kiều nhị thiếu gia đến tham gia, là một chuyện không dễ dàng gì, bởi vì vị Kiều nhị thiếu gia này không thiếu danh cũng không thiếu tài. Trong giới mỹ thuật cùng thư pháp, Kiều nhị thiếu gia đã sớm có tiếng vang lớn, những người biết đến cậu không chỉ là một vài lão nhân, mà ngay cả rất nhiều thanh niên cũng nhớ tên của cậu. Về của cải, cậu thân là nhị thiếu gia của tập đoàn Kiều thị, tổng tài Kiều thị xưa nay luôn hết mực chiều chuộng đứa em trai này, sao có thể thiếu tiền được.
“Hôm nay có thể vinh dự mời được Kiều nhị thiếu gia đến tham gia chương trình này của chúng tôi, tôi cảm thấy vô cùng vinh hạnh." MC giới thiệu qua về Kiều Cảnh An một chút, liền bắt đầu trò chuyện về một số đề tài.
“Chúng ta, những người đang ngồi ở đây và các vị khác giả trước màn ảnh nhỏ hẳn cũng đã biết, nhị thiếu gia chơi bóng rất khá, thậm chí tôi nghe nói huấn luyện của đội tuyển quốc gia còn mời cậu gia nhập, tại sao cậu lại từ chối vậy?" Ở Thiên Triều, bóng đá xưa nay vốn luôn là một chủ đề khiến người nói vừa yêu vừa hận, MC lấy đề tài này làm lời dẫn không thể không thán phục là vô cùng thông minh.
“Đại khái là vì tôi yêu thi họa hơn, cũng càng yêu anh hai của mình hơn." Kiều Cảnh An thản nhiên cười: “Hôm huấn luyện viên đến tìm gặp tôi cũng đã nói, nếu vào đội tuyển quốc gia thì phải tập trung huấn luyện, tôi là người rất coi trọng thân nhân, cho nên không muốn phải rời xa bọn họ."
MC nghe vậy cũng cười theo, năm nay ông đã gần năm mươi, đối với người thanh niên tài hoa lại không hề bị hư vinh lay động này quả thực rất tán thưởng: “Chẳng lẽ cậu không sợ người khác nói cậu không yêu nước sao?"
Kiều Cảnh An lắc lắc đầu: “Yêu nước không dựa vào những gì người ta nói, mà là tùy thuộc vào hành động mình làm, hơn nữa tôi thấy yêu nước không nhất thiết là phải vào đội tuyển quốc gia, tôi có cách yêu nước của riêng mình, người khác thấy thế nào, nói như thế nào, tôi cũng không thể gò ép."
Câu nói này vừa dứt, toàn bộ trường quay liền vang lên tiếng vỗ tay rào rào, những gì mà Kiều Cảnh An đã làm trong khoảng thời gian gần đây là điều mà tất cả mọi người đều thấy rõ, từ chối bán tranh chữ của mình cho người nước ngoài, nhưng lại tặng không cho trường khuyết tật Hy Vọng vô số tác phẩm, hơn nữa còn thường xuyên quyên góp tiền, thậm chí còn làm rất nhiều chuyện làm vẻ vang cho đất nước, không ai có thể dùng cái từ ‘không yêu nước’ để nói cậu được.
“Kỳ thật có một vấn đề mà tôi rất muốn biết, không biết nhị thiếu gia có thể không để bụng câu hỏi đường đột này của tôi hay không."
“Không dám, mời ông cứ hỏi." Đối với người trên, Kiều Cảnh An luôn vô cùng tôn kính.
“Trong các thông tin mà giới truyền thông đã đưa, tất cả mọi người đều gọi cậu là Kiều nhị thiếu gia, có bao giờ cậu cảm thấy mọi người đã coi cậu trở thành cái bóng đứng sau Kiều Sâm tiên sinh hay không?" Lúc MC hỏi vấn đề này, liền lia tầm mắt về phía thính phòng.
Kiều Cảnh An không chút do dự lắc lắc đầu: “Tôi vốn là em, được người ta gọi ‘nhị thiếu gia’ là chuyện đương nhiên, nói thí dụ như ở trường tôi học cũng có người gọi anh trai tôi là ‘anh trai của Kiều nhị thiếu gia’, điều này cũng rất bình thường mà, tôi hoàn toàn không cảm thấy có vấn đề gì cả, người khác gọi tôi là ‘Kiều nhị thiếu gia’, cho thấy tôi và ca ca là một thể, tôi có gì phải bất mãn chứ, cho dù thật sự là cái bóng cũng đâu có gì không tốt, cái bóng cùng bản thể của nó luôn bên nhau, không phải càng chứng tỏ tình cảm giữa tôi và ca ca rất tốt hay sao?"
Ngồi trên thính phòng, Kiều Sâm không thể kiềm chế mà nhếch lên khóe miệng. Ngồi ở bên cạnh anh, Trầm Tuấn thở dài, sếp của tôi ơi, anh hủy bỏ một cuộc họp quan trọng chính là để đến xem cái chương trình này sao, chỉ cần hai câu nói như vậy cũng có thể khiến anh vui vẻ đến thế, anh làm ơn giữ lại cho mình một chút hình tượng có được hay không hả?!
Buổi trò chuyện gần một tiếng sắp kết thúc, MC đứng dậy bắt tay Kiều Cảnh An: “Chúc nhị thiếu gia tháng sau tham gia triển lãm tranh quốc tế tại Nhật Bản có thể đạt được thành công tốt đẹp."
“Đa tạ, tôi cũng chúc chương trình cùng quý ngài ngày càng phát đạt." Kiều Cảnh An mỉm cười trả lời, lại không biết trên thính phòng có một người trong mắt tất cả đều là thỏa mãn.
Những lời đồn nhảm bên ngoài kia, có lẽ nghe vào tai cậu, vốn chỉ là thứ không đáng nhắc đến, đối với cậu mà nói, cái gì quan trọng, thì mới cần coi giữ, còn không quan trọng, vậy liền không cần để ý.
………………………………………………….
Tác giả :
Nguyệt Hạ Điệp Ảnh