Công Thật Không Ngại Trước Sau
Chương 13
Trần Thuật cùng Quý Cạnh Trạch mới từ "bạn tuốt" biến thành "bạn giường", Quý Cạnh Trạch liền lại phải trở về xuống nông thôn đưa nước, hai người bọn họ mỗi ngày gọi gọi điện thoại, gửi gửi tin nhắn, một phát của Trần Thuật vẫn chưa có cơ hội làm.
Tuy rằng làm còn chưa làm được, nhưng trong lòng Trần Thuật thế mà rất thỏa mãn. Y đã lâu không có để bụng thích ai đến thế, trước dẫn đầu thỏa hiệp về tư thế cơ thể, bắt nguồn từ trên tâm lý y tuyệt đối tự tin. Dù là tuổi, lịch duyệt, kinh nghiệm, kỹ thuật, y đều tin tưởng mình sớm muộn gì sẽ khiến Quý Cạnh Trạch chịu phục. Kinh lịch cảm tình đã qua nói cho y biết, chỉ có bình đẳng, mới có thể lâu dài. Y cùng Quý Cạnh Trạch tuy rằng đều không là 0 trời sinh, nhưng bọn họ vì đối phương, đều có thể thỏa hiệp.
Kẻ dẫn trước Quý Cạnh Trạch, thì là chân chính cảm thấy mĩ mãn. Cậu trước kia từng có một ít đơn phương yêu đương, thầm mến, tình đầu ý hợp thông đồng với nhau như thế này, vẫn là lần đầu tiên. Trần Thuật không phải hình mẫu lý tưởng vốn có trong lòng cậu, nhưng ở chung với nhau, so với những gì cậu từng ảo tưởng càng chân thật đáng yêu. Lão Trần này một bụng ý nghĩ xấu, không có việc gì cũng hay cùng cậu tranh cãi, nhưng trực tiếp, không vờ vịt, không trông cậy vào y nói lời ngon tiếng ngọt được, nhưng chiều chuộng, nhường nhịn, mấy thứ này cậu đều cảm nhận được.
Mắt thấy ngày hội của Tống Lệ Văn đều kết thúc, đợt đưa nước về nông thôn này của Quý Cạnh Trạch còn chưa xong, trong lòng Trần Thuật có chút nôn nóng. Cũng không phải vì đòi nợ, Quý Cạnh Trạch nợ y chạy không được, y là có chút lo lắng cho thành tích của tên nhóc con khốn kiếp kia.
Lúc hai người bọn họ gọi điện thoại, Trần Thuật bóng gió hỏi: "Quan hệ của cậu với lão Trịnh thế nào?"
"Còn được." Quý Cạnh Trạch không hiểu ý y lắm: "Sao vậy, lại muốn đào tôi đi?"
Trần Thuật trước kia không có việc gì liền lấy chuyện đi ăn máng khác đùa cậu chơi, nhưng khi đó hai người bọn họ còn chưa cùng nhau, từ khi có tâm bắt đầu thông đồng cậu, lại không đề cập đến chuyện này, bởi vì Trần Thuật băn khoăn hai người ở tại một đơn vị rất không an toàn.
"Người đồng nghiệp kia của cậu, họ Trương," Trần Thuật xả đề tài: "Hắn cùng cậu nhậm chức cùng đợt đi, lão Trịnh rất coi trọng hắn? Nghe nói hắn đi ngày hội mua sắm."
"Sao anh cái gì cũng biết vậy?" Quý Cạnh Trạch sửng sốt, "Chuyện tôi xuống nông thôn anh cũng biết tức thì."
"Ha ha." Trần Thuật chưa nói y là thông qua Tống Lệ Văn khác thường mà đoán được, cười lạnh nói: "Tôi nếu là ngốc như lão Trịnh vậy, lúc trước cậu có thể coi trọng tôi sao?"
Thật đúng là, cứ việc lúc ấy không biết tính hướng của đối phương, nhưng hai người bọn họ ban sơ có hảo cảm với nhau, đều là vì cảm giác đối phương là người thông minh.
"Đúng vậy." Quý Cạnh Trạch tỏ vẻ tán đồng, "Anh nếu không phải là ý xấu nhiều, tôi còn thật không để vào mắt."
"Được rồi, đừng vô nghĩa, tôi hỏi cậu, cậu thử việc tới khi nào?"
"Còn thiếu hai tháng, làm sao?" Quý Cạnh Trạch sửng sốt.
"Cậu cảm giác thế nào?"
"Cảm giác cái gì, anh đến cùng muốn nói cái gì?"
Tôi muốn hỏi cậu có thể bảo vệ tốt chính mình hay không! Nhưng mà lời này Trần Thuật không có cách nào hỏi trực tiếp, y thoáng trầm mặc, còn chưa nghĩ ra nên mở miệng thế nào, Quý Cạnh Trạch liền hỏi lại: "Anh có phải là lo lắng cho tôi?"
"Tôi có gì phải lo lắng." Thực ra Trần Thuật lo lắng nhiều! Nào lo lắng thành tích cậu, nào lo lắng cậu bị ngáng chân, lại lo lắng biểu đạt ra lo lắng sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của cậu.
"Được rồi đừng giả vờ, sợ tôi không qua được thử việc, bắt anh nuôi tôi đi?" Quý Cạnh Trạch cười hì hì nói: "Yên tâm đi, Trần Mĩ Lệ nhà chúng ta phụ trách xinh đẹp như hoa là được!"
Trần Thuật vừa nghe cũng vui vẻ: "Cậu còn có thể ghê tởm hơn được chút nữa không? Tôi là Trần Mĩ Lệ, vậy cậu là cái gì?"
"Tôi là Quý Hiền Huệ chứ."
"Cút đi, cậu quả nhiên còn có thể ghê tởm hơn!" Trần Thuật nghĩ hai người bọn họ vừa mới bắt đầu, hẳn là cho lẫn nhau một ít không gian, y vẫn là không nên buồn lo vô cớ.
Quý Cạnh Trạch liền qua điện thoại nói cho y: "Tôi nói với anh một chuyện, anh đừng bị kích thích."
"Làm sao?"
Quý Cạnh Trạch bình thản nói: "Tài xế lái xe xuống nông thôn cho bọn tôi, anh rể hắn làm ở cục giáo dục, tôi thông qua hắn ký được đến mấy trường trung tiểu học vùng Giang Loan* này, coi như tiện tay đi."
(*loan: chỗ ngoặt trên sông, khuỷu sông)
"Đệch!" Trần Thuật cả kinh, Giang Loan là lưu vực nước ô nhiễm nghiêm trọng nhất ở thành phố bọn họ, lần này lộ tuyến đưa nước xuống nông thôn cũng là dọc theo Giang Loan, nhưng ý nghĩa hoạt động chính là đối với người mua lẻ phổ thông, mà không phải khách hàng xí nghiệp, xem ra Quý Cạnh Trạch thật không là đèn cạn dầu, tiện thể cũng không ít trò! Trần Thuật âm thầm nhẹ nhàng thở ra thay cậu, cười nói: "Tên nhóc cậu khá lắm!"
Quý Cạnh Trạch cười hỏi: "Tôi lợi hại không, có phải càng muốn đào tôi đi không?"
"Thật lợi hại!" Trần Thuật khen cậu: "Tôi là càng muốn làm cậu!" Y sớm biết tên khốn kiếp này ngay cả y cũng đều có thể ép buộc chết đi sống lại, để chỗ nào cũng không cần lo lắng, "Lúc nào trở về, nhanh chóng trả nợ cho tôi!"
Ngày Quý Cạnh Trạch từ nông thôn trở về hôm đó, Trần Thuật gửi tin nhắn cho cậu, chỉ có bốn con số: 4853. Quý Cạnh Trạch nhìn di động cười ngây ngô hồi lâu, tự mình đi nhà Trần Thuật, nhập vào ô mật mã bốn con số này, cửa đinh một tiếng mở ra.
Trần Thuật về nhà nhìn thấy Quý Cạnh Trạch tại phòng bếp nấu cơm, thập phần không coi mình là người ngoài, y cười ném chìa khóa: "Quý Hiền Huệ quả nhiên rất đảm đang nha!"
Quý Cạnh Trạch vừa múc canh ra bát vừa nói: "Anh xem tôi đối với anh tốt bao nhiêu! Trở về liền nấu cơm cho anh, anh đâu, còn không đi đón tôi!"
Trần Thuật thầm nghĩ tôi điên rồi mới đi đón cậu, bị người khác nhìn thấy làm thế nào, trong miệng trêu đùa: "Làm cơm cái gì chứ, tôi cũng không muốn ăn cơm, cậu trở về hẳn là nên tắm rửa trước, tôi muốn làm gì cậu không biết sao?"
"Một mình tắm có gì thú vị!" Quý Cạnh Trạch cười: "Một lát nữa hai ta tắm uyên ương!"
Hai người bọn họ ngồi đối diện ăn cơm, Quý Cạnh Trạch sau khi đến đã tham quan nhà y một lần, so với căn hộ của cậu nhiều hơn một gian phòng, xem trang hoàng là đã ở bốn, năm năm, Quý Cạnh Trạch cảm thấy hứng thú hỏi y: "Anh từng làm ở UTP?"
Cậu nói là một công ti lớn top 500, tổng bộ ở Dương thành.
Trần Thuật theo bản năng quay đầu nhìn một tấm ảnh chụp ở phòng khách, là y ở tổng bộ UTP, "Ừm, hồi mới tốt nghiệp."
"Thật lợi hại." Quý Cạnh Trạch chậc chậc tán thưởng: "Khó trách anh còn trẻ như vậy đã làm đến quản lý tiêu thụ của Khang Đạt, UTP không tốt sao? Sao lại trở lại?"
Trần Thuật nuốt xuống cơm trong miệng, nói: "Thân thể ba tôi không tốt lắm, có một năm bệnh tim rất nguy hiểm, phải cấp cứu. Ông ấy với mẹ tôi vẫn luôn hi vọng tôi đừng rời nhà quá xa, tôi..." Y dừng một chút, "Tôi cũng không hi vọng lưu lại tiếc nuối gì."
"Vậy sao anh không lưu lại trong nhà, ở xa như vậy." Quý Cạnh Trạch khó hiểu, cậu ở cùng một tiểu khu với cha mẹ Trần Thuật, đến nơi đây phải đi qua hơn nửa thành phố!
Trần Thuật nhướn mày hỏi cậu: "Cậu cảm giác người như chúng ta vậy, loại tình huống này, thích hợp ở cùng cha mẹ sao?"
Quý Cạnh Trạch cười: "Đúng vậy! Ở cùng nhau không có cách nào làm chuyện không thích hợp cha mẹ biết!"
"Hừ hừ." Trần Thuật nhìn cậu: "Biết rõ nhỉ, nếu như vậy, hai ta nói chuyện, đem quy củ đều định ra đi."
"Gì, quy củ gì?" Quý Cạnh Trạch mộng.
Trần Thuật chỉ chỉ bát: "Tỉ như, nấu cơm không rửa bát."
"Được." Quý Cạnh Trạch minh bạch, lập tức tỏ vẻ tán đồng với điều đầu tiên này, sau đó bỏ thêm một điều, "Giặt quần áo không lau nhà!"
"Có thể." Trần Thuật lại nói: "Sân khách không làm 1."
"Ai nha này không cần quá tuyệt đối nha!" Quý Cạnh Trạch chơi xấu, "Ví như hôm nay anh mệt mỏi..."
Trần Thuật nhớ tới lúc Quý Cạnh Trạch đánh cuộc thua, còn nói "Anh xem tôi giống người chơi xấu sao?" Y thật muốn xuyên việt trở về trả lời một câu: "Cậu chơi xấu không có giới hạn luôn ấy chứ!"
Trần Thuật cười gian: "Tôi không mệt chút nào, cậu đau lòng chính mình là đủ! Ăn xong sao? Ăn xong tôi thu thập, cậu đi tắm rửa chuẩn bị thị tẩm đi!"
Quý Cạnh Trạch chưa tắm rửa xong, Trần Thuật đã đẩy cửa vào buồng vệ sinh, nhanh chóng cởi sạch chính mình cũng đứng dưới vòi hoa sen, Quý Cạnh Trạch trong lòng biết tránh không khỏi, ngoài miệng còn muốn giãy dụa lần cuối: "Thế nào cũng phải một người một lần sao, lần trước anh không hài lòng? Không thoải mái sao? Lần này vẫn là để cho tôi tới đi, tôi sẽ biểu hiện tốt!"
Trần Thuật yêu thích vuốt ve một thân cơ bắp săn chắc hữu lực dưới làn da màu lúa mạch của cậu, đem một người diện mạo đàn ông, tính cách sang sảng như cậu đặt ở dưới thân, cái loại cảm giác chinh phục này thật sự là không cần nói cũng biết!
Y cắn lỗ tai Quý Cạnh Trạch khẽ cười nói: "Nhóc con vắt mũi chưa sạch như cậu biết cái gì, liền mấy cú kia của cậu..."
"Mấy cú kia của tôi? Tôi hơn hai ngàn cú có được không!"
"Được rồi, đừng chém!"
Quý Cạnh Trạch không phục: "Dù sao anh có thích không?"
"Thích cùng thích cũng không giống nhau đồ ngốc," Trần Thuật liếm môi cậu một chút, thò tay véo đầu vú cậu, "Mưa rền gió dữ chỉ là thích giai đoạn sơ cấp, nhuận vật tế vô thanh* cậu có hiểu không?
(*Tưới mát muôn vật mà không nghe tiếng, trích từ bài thơ Xuân dạ hỉ vũ của Đỗ Phủ)
"Nhuận vật tế vô thanh?" Quý Cạnh Trạch cúi đầu nhìn y một cái, cười nói, "Kia khẳng định là anh rất "tế", người ta không liền "vô thanh" sao!"
(*tế: mảnh, mỏng manh, nhỏ =)))
Trần Thuật cả giận: "Ông nội cậu, ai nhỏ?"
"Anh chứ ai!" Quý Cạnh Trạch cố gắng tranh thủ: "Hai ta hiện tại liền so, anh xem anh có phải là nhỏ hơn tôi không!"
"Được, tôi nhỏ!" Trần Thuật không giận ngược lại cười, không so kích thước, đẩy bả vai cậu bảo cậu xoay qua, "Hôm nay để cậu cảm thụ một chút nhỏ của anh đây, là làm thế nào cho cậu lên tiếng!"
Lúc ngón tay đầu tiên của Trần Thuật đi vào, thậm chí không cần dùng thuốc bôi trơn, chỉ là nương nước ấm vòi sen làm ướt liền dễ dàng thò vào dò xét, cũng không xâm nhập sâu, chỉ lặp lại ma sát ấn xoa ở chỗ cạn. Quý Cạnh Trạch hoàn toàn không có cảm giác đau, không hề có phòng bị thả lỏng chính mình. Cậu trước kia vẫn cho rằng đàn ông tên nào cũng thích được tuốt, muốn cho đối phương sướng, không có phương pháp gì tốt hơn trực tiếp kích thích thằng em. Nhưng mà so với lão Trần mới biết, cậu còn non. Trần Thuật không có trực tiếp tuốt cho cậu, tay trái vẫn ở bắp đùi, mông cậu trước trước sau sau vuốt ve hoạt động, ngẫu nhiên dời tới hội âm*, chạm một cái như có như không, khiến cậu khát cầu ngứa ngáy khó nhịn, nhưng chính là không chạm thằng em nhà cậu! Thủ pháp ngón tay bỏ thêm thuốc bôi trơn khuếch trương cũng hoàn toàn không giống cậu, vừa có kiên nhẫn cũng có kỹ xảo, khiến trong lòng cậu không nhịn được suy nghĩ: Này mẹ nó là tại trên bao nhiêu người luyện ra! Nhưng mà tất cả ý tưởng đều không thể chuyên chú, thần kinh toàn thân đều bị đốt cháy trong dục hỏa từ hai bàn tay Trần Thuật gợi ra, đến sau này Trần Thuật còn chưa thế nào, cậu đã sốt ruột: "Nhanh lên đi, anh tiến vào!"
(*hội âm: Hội âm nằm ở giữa tiền âm và hậu âm, đàn ông thì lấy điểm giữa đường nối và, đàn bà lấy điểm giữa đường nối giữa bờ sau và)
Trần Thuật cười một tiếng, mang bao chậm rãi cắm vào, không nhanh không chậm, yên lặng sờ soạng vị trí có thể khiến cậu "lên tiếng", sau đó không lâu liền nắm giữ toàn bộ địa hình, mỗi một phát đều tới thẳng yếu hại. Quý Cạnh Trạch quỳ tại trong bồn tắm, không qua bao lâu tay liền không chống đỡ nổi, cả người vô lực ghé vào thành bồn tắm, tiếng rầm rì rên rỉ ban sơ cũng càng lúc càng thấp, biến thành nức nở nức nở.
"Làm sao?" Trần Thuật hoảng sợ, y lúc này vừa mới bắt đầu, sao lại khóc, còn khóc ra tiếng? Này khẳng định không phải "nước mắt sinh lý" trong truyền thuyết đi? Y nhanh chóng dừng lại ôm lấy Quý Cạnh Trạch, xoay đầu cậu lại đây, dỗ cậu: "Đừng khóc đừng khóc, đau? Bảo bối nhi có phải đau hay không? Tôi không động, tôi đi ra..."
"Không cho ra!" Quý Cạnh Trạch gào một tiếng, "Anh nhanh động đi chứ, này cũng... quá mẹ nó dễ chịu..."
"..." Trần Thuật dứt khoát cạn lời, vừa tức vừa buồn cười, vừa động vừa hỏi: "Cậu đây là dễ chịu khóc?"
"Ưm... a, a... Đây là chỗ nào... Anh đỉnh chỗ nào của tôi vậy? Đỉnh đến không chịu nổi... Anh đừng đụng... Anh nhanh lên nha!" Quý Cạnh Trạch lung tung gọi bậy, dễ chịu đến không phân rõ mình là muốn "đừng" vẫn là muốn "mau".
"Đệt!" Trần Thuật chụp cái mông tròn của cậu một phát: "Cậu vừa khóc một cái kém chút dọa tôi mềm cả ra."
"Ưm... Mềm... còn có tôi đâu..."
"Đừng có nằm mơ, hôm nay không đến lượt cậu!"
Ở phòng tắm thích xong, hai người bọn họ đều còn chưa thỏa mãn, về trên giường lại tới một hồi. Xong việc sau Quý Cạnh Trạch mệt mỏi thực mau liền ngủ, Trần Thuật phụ trách thiện hậu, chờ đến lúc y trở về phòng, nhìn thấy Quý Cạnh Trạch đã lại không coi ai ra gì ngủ thành tạo hình trước móc sau đạp, trên cái giường mét tám kia đã không còn đất cho y dung thân...
Ngày đó y nằm ở trên giường phòng cho khách, ý niệm cuối cùng trước khi ngủ là: Quy củ khác trước đều không gấp, làm thế nào mới có thể lập quy củ cho cái dáng ngủ của Quý Cạnh Trạch!!!
Tuy rằng làm còn chưa làm được, nhưng trong lòng Trần Thuật thế mà rất thỏa mãn. Y đã lâu không có để bụng thích ai đến thế, trước dẫn đầu thỏa hiệp về tư thế cơ thể, bắt nguồn từ trên tâm lý y tuyệt đối tự tin. Dù là tuổi, lịch duyệt, kinh nghiệm, kỹ thuật, y đều tin tưởng mình sớm muộn gì sẽ khiến Quý Cạnh Trạch chịu phục. Kinh lịch cảm tình đã qua nói cho y biết, chỉ có bình đẳng, mới có thể lâu dài. Y cùng Quý Cạnh Trạch tuy rằng đều không là 0 trời sinh, nhưng bọn họ vì đối phương, đều có thể thỏa hiệp.
Kẻ dẫn trước Quý Cạnh Trạch, thì là chân chính cảm thấy mĩ mãn. Cậu trước kia từng có một ít đơn phương yêu đương, thầm mến, tình đầu ý hợp thông đồng với nhau như thế này, vẫn là lần đầu tiên. Trần Thuật không phải hình mẫu lý tưởng vốn có trong lòng cậu, nhưng ở chung với nhau, so với những gì cậu từng ảo tưởng càng chân thật đáng yêu. Lão Trần này một bụng ý nghĩ xấu, không có việc gì cũng hay cùng cậu tranh cãi, nhưng trực tiếp, không vờ vịt, không trông cậy vào y nói lời ngon tiếng ngọt được, nhưng chiều chuộng, nhường nhịn, mấy thứ này cậu đều cảm nhận được.
Mắt thấy ngày hội của Tống Lệ Văn đều kết thúc, đợt đưa nước về nông thôn này của Quý Cạnh Trạch còn chưa xong, trong lòng Trần Thuật có chút nôn nóng. Cũng không phải vì đòi nợ, Quý Cạnh Trạch nợ y chạy không được, y là có chút lo lắng cho thành tích của tên nhóc con khốn kiếp kia.
Lúc hai người bọn họ gọi điện thoại, Trần Thuật bóng gió hỏi: "Quan hệ của cậu với lão Trịnh thế nào?"
"Còn được." Quý Cạnh Trạch không hiểu ý y lắm: "Sao vậy, lại muốn đào tôi đi?"
Trần Thuật trước kia không có việc gì liền lấy chuyện đi ăn máng khác đùa cậu chơi, nhưng khi đó hai người bọn họ còn chưa cùng nhau, từ khi có tâm bắt đầu thông đồng cậu, lại không đề cập đến chuyện này, bởi vì Trần Thuật băn khoăn hai người ở tại một đơn vị rất không an toàn.
"Người đồng nghiệp kia của cậu, họ Trương," Trần Thuật xả đề tài: "Hắn cùng cậu nhậm chức cùng đợt đi, lão Trịnh rất coi trọng hắn? Nghe nói hắn đi ngày hội mua sắm."
"Sao anh cái gì cũng biết vậy?" Quý Cạnh Trạch sửng sốt, "Chuyện tôi xuống nông thôn anh cũng biết tức thì."
"Ha ha." Trần Thuật chưa nói y là thông qua Tống Lệ Văn khác thường mà đoán được, cười lạnh nói: "Tôi nếu là ngốc như lão Trịnh vậy, lúc trước cậu có thể coi trọng tôi sao?"
Thật đúng là, cứ việc lúc ấy không biết tính hướng của đối phương, nhưng hai người bọn họ ban sơ có hảo cảm với nhau, đều là vì cảm giác đối phương là người thông minh.
"Đúng vậy." Quý Cạnh Trạch tỏ vẻ tán đồng, "Anh nếu không phải là ý xấu nhiều, tôi còn thật không để vào mắt."
"Được rồi, đừng vô nghĩa, tôi hỏi cậu, cậu thử việc tới khi nào?"
"Còn thiếu hai tháng, làm sao?" Quý Cạnh Trạch sửng sốt.
"Cậu cảm giác thế nào?"
"Cảm giác cái gì, anh đến cùng muốn nói cái gì?"
Tôi muốn hỏi cậu có thể bảo vệ tốt chính mình hay không! Nhưng mà lời này Trần Thuật không có cách nào hỏi trực tiếp, y thoáng trầm mặc, còn chưa nghĩ ra nên mở miệng thế nào, Quý Cạnh Trạch liền hỏi lại: "Anh có phải là lo lắng cho tôi?"
"Tôi có gì phải lo lắng." Thực ra Trần Thuật lo lắng nhiều! Nào lo lắng thành tích cậu, nào lo lắng cậu bị ngáng chân, lại lo lắng biểu đạt ra lo lắng sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của cậu.
"Được rồi đừng giả vờ, sợ tôi không qua được thử việc, bắt anh nuôi tôi đi?" Quý Cạnh Trạch cười hì hì nói: "Yên tâm đi, Trần Mĩ Lệ nhà chúng ta phụ trách xinh đẹp như hoa là được!"
Trần Thuật vừa nghe cũng vui vẻ: "Cậu còn có thể ghê tởm hơn được chút nữa không? Tôi là Trần Mĩ Lệ, vậy cậu là cái gì?"
"Tôi là Quý Hiền Huệ chứ."
"Cút đi, cậu quả nhiên còn có thể ghê tởm hơn!" Trần Thuật nghĩ hai người bọn họ vừa mới bắt đầu, hẳn là cho lẫn nhau một ít không gian, y vẫn là không nên buồn lo vô cớ.
Quý Cạnh Trạch liền qua điện thoại nói cho y: "Tôi nói với anh một chuyện, anh đừng bị kích thích."
"Làm sao?"
Quý Cạnh Trạch bình thản nói: "Tài xế lái xe xuống nông thôn cho bọn tôi, anh rể hắn làm ở cục giáo dục, tôi thông qua hắn ký được đến mấy trường trung tiểu học vùng Giang Loan* này, coi như tiện tay đi."
(*loan: chỗ ngoặt trên sông, khuỷu sông)
"Đệch!" Trần Thuật cả kinh, Giang Loan là lưu vực nước ô nhiễm nghiêm trọng nhất ở thành phố bọn họ, lần này lộ tuyến đưa nước xuống nông thôn cũng là dọc theo Giang Loan, nhưng ý nghĩa hoạt động chính là đối với người mua lẻ phổ thông, mà không phải khách hàng xí nghiệp, xem ra Quý Cạnh Trạch thật không là đèn cạn dầu, tiện thể cũng không ít trò! Trần Thuật âm thầm nhẹ nhàng thở ra thay cậu, cười nói: "Tên nhóc cậu khá lắm!"
Quý Cạnh Trạch cười hỏi: "Tôi lợi hại không, có phải càng muốn đào tôi đi không?"
"Thật lợi hại!" Trần Thuật khen cậu: "Tôi là càng muốn làm cậu!" Y sớm biết tên khốn kiếp này ngay cả y cũng đều có thể ép buộc chết đi sống lại, để chỗ nào cũng không cần lo lắng, "Lúc nào trở về, nhanh chóng trả nợ cho tôi!"
Ngày Quý Cạnh Trạch từ nông thôn trở về hôm đó, Trần Thuật gửi tin nhắn cho cậu, chỉ có bốn con số: 4853. Quý Cạnh Trạch nhìn di động cười ngây ngô hồi lâu, tự mình đi nhà Trần Thuật, nhập vào ô mật mã bốn con số này, cửa đinh một tiếng mở ra.
Trần Thuật về nhà nhìn thấy Quý Cạnh Trạch tại phòng bếp nấu cơm, thập phần không coi mình là người ngoài, y cười ném chìa khóa: "Quý Hiền Huệ quả nhiên rất đảm đang nha!"
Quý Cạnh Trạch vừa múc canh ra bát vừa nói: "Anh xem tôi đối với anh tốt bao nhiêu! Trở về liền nấu cơm cho anh, anh đâu, còn không đi đón tôi!"
Trần Thuật thầm nghĩ tôi điên rồi mới đi đón cậu, bị người khác nhìn thấy làm thế nào, trong miệng trêu đùa: "Làm cơm cái gì chứ, tôi cũng không muốn ăn cơm, cậu trở về hẳn là nên tắm rửa trước, tôi muốn làm gì cậu không biết sao?"
"Một mình tắm có gì thú vị!" Quý Cạnh Trạch cười: "Một lát nữa hai ta tắm uyên ương!"
Hai người bọn họ ngồi đối diện ăn cơm, Quý Cạnh Trạch sau khi đến đã tham quan nhà y một lần, so với căn hộ của cậu nhiều hơn một gian phòng, xem trang hoàng là đã ở bốn, năm năm, Quý Cạnh Trạch cảm thấy hứng thú hỏi y: "Anh từng làm ở UTP?"
Cậu nói là một công ti lớn top 500, tổng bộ ở Dương thành.
Trần Thuật theo bản năng quay đầu nhìn một tấm ảnh chụp ở phòng khách, là y ở tổng bộ UTP, "Ừm, hồi mới tốt nghiệp."
"Thật lợi hại." Quý Cạnh Trạch chậc chậc tán thưởng: "Khó trách anh còn trẻ như vậy đã làm đến quản lý tiêu thụ của Khang Đạt, UTP không tốt sao? Sao lại trở lại?"
Trần Thuật nuốt xuống cơm trong miệng, nói: "Thân thể ba tôi không tốt lắm, có một năm bệnh tim rất nguy hiểm, phải cấp cứu. Ông ấy với mẹ tôi vẫn luôn hi vọng tôi đừng rời nhà quá xa, tôi..." Y dừng một chút, "Tôi cũng không hi vọng lưu lại tiếc nuối gì."
"Vậy sao anh không lưu lại trong nhà, ở xa như vậy." Quý Cạnh Trạch khó hiểu, cậu ở cùng một tiểu khu với cha mẹ Trần Thuật, đến nơi đây phải đi qua hơn nửa thành phố!
Trần Thuật nhướn mày hỏi cậu: "Cậu cảm giác người như chúng ta vậy, loại tình huống này, thích hợp ở cùng cha mẹ sao?"
Quý Cạnh Trạch cười: "Đúng vậy! Ở cùng nhau không có cách nào làm chuyện không thích hợp cha mẹ biết!"
"Hừ hừ." Trần Thuật nhìn cậu: "Biết rõ nhỉ, nếu như vậy, hai ta nói chuyện, đem quy củ đều định ra đi."
"Gì, quy củ gì?" Quý Cạnh Trạch mộng.
Trần Thuật chỉ chỉ bát: "Tỉ như, nấu cơm không rửa bát."
"Được." Quý Cạnh Trạch minh bạch, lập tức tỏ vẻ tán đồng với điều đầu tiên này, sau đó bỏ thêm một điều, "Giặt quần áo không lau nhà!"
"Có thể." Trần Thuật lại nói: "Sân khách không làm 1."
"Ai nha này không cần quá tuyệt đối nha!" Quý Cạnh Trạch chơi xấu, "Ví như hôm nay anh mệt mỏi..."
Trần Thuật nhớ tới lúc Quý Cạnh Trạch đánh cuộc thua, còn nói "Anh xem tôi giống người chơi xấu sao?" Y thật muốn xuyên việt trở về trả lời một câu: "Cậu chơi xấu không có giới hạn luôn ấy chứ!"
Trần Thuật cười gian: "Tôi không mệt chút nào, cậu đau lòng chính mình là đủ! Ăn xong sao? Ăn xong tôi thu thập, cậu đi tắm rửa chuẩn bị thị tẩm đi!"
Quý Cạnh Trạch chưa tắm rửa xong, Trần Thuật đã đẩy cửa vào buồng vệ sinh, nhanh chóng cởi sạch chính mình cũng đứng dưới vòi hoa sen, Quý Cạnh Trạch trong lòng biết tránh không khỏi, ngoài miệng còn muốn giãy dụa lần cuối: "Thế nào cũng phải một người một lần sao, lần trước anh không hài lòng? Không thoải mái sao? Lần này vẫn là để cho tôi tới đi, tôi sẽ biểu hiện tốt!"
Trần Thuật yêu thích vuốt ve một thân cơ bắp săn chắc hữu lực dưới làn da màu lúa mạch của cậu, đem một người diện mạo đàn ông, tính cách sang sảng như cậu đặt ở dưới thân, cái loại cảm giác chinh phục này thật sự là không cần nói cũng biết!
Y cắn lỗ tai Quý Cạnh Trạch khẽ cười nói: "Nhóc con vắt mũi chưa sạch như cậu biết cái gì, liền mấy cú kia của cậu..."
"Mấy cú kia của tôi? Tôi hơn hai ngàn cú có được không!"
"Được rồi, đừng chém!"
Quý Cạnh Trạch không phục: "Dù sao anh có thích không?"
"Thích cùng thích cũng không giống nhau đồ ngốc," Trần Thuật liếm môi cậu một chút, thò tay véo đầu vú cậu, "Mưa rền gió dữ chỉ là thích giai đoạn sơ cấp, nhuận vật tế vô thanh* cậu có hiểu không?
(*Tưới mát muôn vật mà không nghe tiếng, trích từ bài thơ Xuân dạ hỉ vũ của Đỗ Phủ)
"Nhuận vật tế vô thanh?" Quý Cạnh Trạch cúi đầu nhìn y một cái, cười nói, "Kia khẳng định là anh rất "tế", người ta không liền "vô thanh" sao!"
(*tế: mảnh, mỏng manh, nhỏ =)))
Trần Thuật cả giận: "Ông nội cậu, ai nhỏ?"
"Anh chứ ai!" Quý Cạnh Trạch cố gắng tranh thủ: "Hai ta hiện tại liền so, anh xem anh có phải là nhỏ hơn tôi không!"
"Được, tôi nhỏ!" Trần Thuật không giận ngược lại cười, không so kích thước, đẩy bả vai cậu bảo cậu xoay qua, "Hôm nay để cậu cảm thụ một chút nhỏ của anh đây, là làm thế nào cho cậu lên tiếng!"
Lúc ngón tay đầu tiên của Trần Thuật đi vào, thậm chí không cần dùng thuốc bôi trơn, chỉ là nương nước ấm vòi sen làm ướt liền dễ dàng thò vào dò xét, cũng không xâm nhập sâu, chỉ lặp lại ma sát ấn xoa ở chỗ cạn. Quý Cạnh Trạch hoàn toàn không có cảm giác đau, không hề có phòng bị thả lỏng chính mình. Cậu trước kia vẫn cho rằng đàn ông tên nào cũng thích được tuốt, muốn cho đối phương sướng, không có phương pháp gì tốt hơn trực tiếp kích thích thằng em. Nhưng mà so với lão Trần mới biết, cậu còn non. Trần Thuật không có trực tiếp tuốt cho cậu, tay trái vẫn ở bắp đùi, mông cậu trước trước sau sau vuốt ve hoạt động, ngẫu nhiên dời tới hội âm*, chạm một cái như có như không, khiến cậu khát cầu ngứa ngáy khó nhịn, nhưng chính là không chạm thằng em nhà cậu! Thủ pháp ngón tay bỏ thêm thuốc bôi trơn khuếch trương cũng hoàn toàn không giống cậu, vừa có kiên nhẫn cũng có kỹ xảo, khiến trong lòng cậu không nhịn được suy nghĩ: Này mẹ nó là tại trên bao nhiêu người luyện ra! Nhưng mà tất cả ý tưởng đều không thể chuyên chú, thần kinh toàn thân đều bị đốt cháy trong dục hỏa từ hai bàn tay Trần Thuật gợi ra, đến sau này Trần Thuật còn chưa thế nào, cậu đã sốt ruột: "Nhanh lên đi, anh tiến vào!"
(*hội âm: Hội âm nằm ở giữa tiền âm và hậu âm, đàn ông thì lấy điểm giữa đường nối và, đàn bà lấy điểm giữa đường nối giữa bờ sau và)
Trần Thuật cười một tiếng, mang bao chậm rãi cắm vào, không nhanh không chậm, yên lặng sờ soạng vị trí có thể khiến cậu "lên tiếng", sau đó không lâu liền nắm giữ toàn bộ địa hình, mỗi một phát đều tới thẳng yếu hại. Quý Cạnh Trạch quỳ tại trong bồn tắm, không qua bao lâu tay liền không chống đỡ nổi, cả người vô lực ghé vào thành bồn tắm, tiếng rầm rì rên rỉ ban sơ cũng càng lúc càng thấp, biến thành nức nở nức nở.
"Làm sao?" Trần Thuật hoảng sợ, y lúc này vừa mới bắt đầu, sao lại khóc, còn khóc ra tiếng? Này khẳng định không phải "nước mắt sinh lý" trong truyền thuyết đi? Y nhanh chóng dừng lại ôm lấy Quý Cạnh Trạch, xoay đầu cậu lại đây, dỗ cậu: "Đừng khóc đừng khóc, đau? Bảo bối nhi có phải đau hay không? Tôi không động, tôi đi ra..."
"Không cho ra!" Quý Cạnh Trạch gào một tiếng, "Anh nhanh động đi chứ, này cũng... quá mẹ nó dễ chịu..."
"..." Trần Thuật dứt khoát cạn lời, vừa tức vừa buồn cười, vừa động vừa hỏi: "Cậu đây là dễ chịu khóc?"
"Ưm... a, a... Đây là chỗ nào... Anh đỉnh chỗ nào của tôi vậy? Đỉnh đến không chịu nổi... Anh đừng đụng... Anh nhanh lên nha!" Quý Cạnh Trạch lung tung gọi bậy, dễ chịu đến không phân rõ mình là muốn "đừng" vẫn là muốn "mau".
"Đệt!" Trần Thuật chụp cái mông tròn của cậu một phát: "Cậu vừa khóc một cái kém chút dọa tôi mềm cả ra."
"Ưm... Mềm... còn có tôi đâu..."
"Đừng có nằm mơ, hôm nay không đến lượt cậu!"
Ở phòng tắm thích xong, hai người bọn họ đều còn chưa thỏa mãn, về trên giường lại tới một hồi. Xong việc sau Quý Cạnh Trạch mệt mỏi thực mau liền ngủ, Trần Thuật phụ trách thiện hậu, chờ đến lúc y trở về phòng, nhìn thấy Quý Cạnh Trạch đã lại không coi ai ra gì ngủ thành tạo hình trước móc sau đạp, trên cái giường mét tám kia đã không còn đất cho y dung thân...
Ngày đó y nằm ở trên giường phòng cho khách, ý niệm cuối cùng trước khi ngủ là: Quy củ khác trước đều không gấp, làm thế nào mới có thể lập quy củ cho cái dáng ngủ của Quý Cạnh Trạch!!!
Tác giả :
Sơ Nhất Ái Cật Đường