Công Lược Trái Tim
Chương 262
Chương 262: Mua bán người
Bị người khác ngắt lời Bạch Dận Ninh không mấy vui vẻ, anh ta trầm mặt xuống nhìn Tiểu Liễu: “Hấp ta hấp tấp như vậy làm cái gì?"
Tiểu Liễu thở hổn hển: “Trước cổng có một người đàn ông, mang theo một đám người, nói cái gì mà bảo cậu giao chị gái của anh ta ra."
Bạch Dận Ninh và Lâm Tân Ngôn bốn mắt nhìn nhau, không cần nói gì, trong lòng đều tự có thể đoán được người ngoài cổng là ai.
“Tôi ra ngoài xem, cô ở trong này đừng đi đâu cả." Trong biệt thự không có nhiều người, bên ngoài cũng chỉ có Cao Nguyên, ngộ nhỡ có xảy ra xung đột, sợ là sẽ làm cô bị thương.
Lâm Tân Ngôn đứng dậy, nếu như thực sự xảy ra xung đột, cô ở trong này thì liệu có thể trốn được sao?
Hơn nữa cô nghĩ em trai của Diêu Thanh Thanh tìm đến đây, là để “cứu" chị mình, biết chị mình quen biết với Bạch Dận Ninh, e là đến để bắt chẹt tống tiền.
“Chỉ cần anh đồng ý giao tiền ra, tôi tin tuyệt đối sẽ không có xung đột đâu."
Lâm Tân Ngôn bình thản chế giễu, chế giễu trên đời này sao lại có kiểu người như nhà họ Diêu chứ.
Nét mặt Bạch Dận Ninh lạnh lùng, trong lòng cũng đã có đối sách, anh ta ngước mắt lên nhìn Lâm Tân Ngôn: “Tôi sẽ không để cô bị liên lụy đâu, không để cô phải chịu bất cứ tổn hại nào."
Nói xong anh ta lăn xe lăn đi ra ngoài, Tiểu Liễu im lặng đi theo, lén lút nhìn Lâm Tân Ngôn.
Cô ấy cảm thấy Bạch Dận Ninh đối với cô thực sự rất tốt.
Ngoài cổng Diêu Bân mang theo mười mấy người anh em thường xuyên tụ tập ăn uống nhậu nhẹt của anh ta, anh ta không tìm thấy Diêu Thanh Thanh, nghe em họ nói mà biết được rằng Diêu Thanh Thanh quen biết với Bạch Dận Ninh, nên liền mang theo đám người này đến tìm Bạch Dận Ninh để đòi người.
Bạch Dận Ninh vì đôi chân của mình nên rất hiếm khi xuất hiện trước mặt mọi người, người ở Bạch Thành đều nghe qua cái tên này, biết người này, nhưng được gặp qua anh ta thì không có mấy người, Diêu Bân cũng chỉ là nghe danh Bạch Dận Ninh, chứ cũng chưa từng gặp qua.
“Kêu Bạch Dận Ninh ra đây, tôi muốn hỏi xem anh ta đã giấu chị tôi ở đâu rồi." Diêu Bân đang ngồi bên đài phun nước trước biệt thự, miệng ngậm điếu thuốc, đứng phía sau anh ta là một đám côn đồ.
Bạch Dận Ninh vừa mới bước tới cổng đã nghe thấy giọng nói này, sắc mặt u ám, anh ta lăn xe lăn đến trước cổng, giọng nói nghiêm túc: “Tôi chính là Bạch Dận Ninh."
Diêu Bân thấy Bạch Dận Ninh ngồi xe lăn, chớp chớp mắt nhìn, nhất thời không phản ứng kịp.
“Haha…….Bạch Dận Ninh suy cho cùng cũng chỉ là một kẻ tàn phế, bên ngoài lan truyền Bạch Dận Ninh rất lợi hại, hóa ra cũng chỉ là một kẻ tàn phế!" Diêu Bân vỗ đùi cười ầm ĩ lên.
Lâm Tân Ngôn cau mày, bất ngờ vì sự thiếu hiểu biết của Diêu Bân.
Bạch Dận Ninh mặt không cảm xúc, chỉ nhìn Diêu Bân đứng đó cười, khuôn mặt này, anh ta thấy có chút quen, như thể đã gặp qua ở đâu rồi.
Đột nhiên, anh ta nhớ ra nơi mà anh ta đã từng nhìn thấy khuôn mặt này, anh ta lúc rời khỏi nhà Diêu Thanh Thanh, ở trong thang máy đã gặp người này, lúc đó cũng chế giễu anh ta là kẻ tàn phế, anh ta ấn tượng rất sâu sắc.
Hôm đó anh ta đến tìm Diêu Thanh Thanh sao?
“Cao Nguyên, cậu bây giờ càng ngày làm việc càng không hiệu quả." Anh ta nhớ lúc đó đã dặn Cao Nguyên sai người đi theo dõi Diêu Thanh Thanh, nhưng cuối cùng lại không hề phát hiện được gì.
Cao Nguyên cũng không dám phản bác, lặng lẽ cúi đầu, anh ta chỉ phái người đi theo dõi bên ngoài, những chuyện bên trong làm sao anh ta biết được?
Lúc này Diêu Bân đã cười xong: “Chị tôi ở chỗ của anh?"
“Ở chỗ tôi." Bạch Dận Ninh dứt khoát thừa nhận, sự thẳng thắn đó khiến Diêu Bân không biết nên làm gì tiếp theo.
Vốn dĩ anh ta muốn Bạch Dận Ninh không thừa nhận, để anh ta dùng chiêu người thân của Diêu Thanh Thanh đến đòi người, nếu như Bạch Dận Ninh không giao người ra, anh ta sẽ bắt chẹt đòi tiền, Bạch Dận Ninh thẳng thắn thừa nhận như vậy, anh ta làm sao có thể bắt chẹt để đòi lợi ích được đây?
“Việc đó, chị của tôi đâu? Giao người ra đây, tôi đem chị ấy về, nếu như cảm thấy chị tôi có chút lợi ích, thì tôi có thể bán chị ấy cho anh." Diêu Bân cứng đầu nói.
Mục đích của anh ta đến đây là để kiếm tiền, vì biết Bạch Dận Ninh có rất nhiều tiền, là người giàu có nhất ở Bạch Thành này.
Nét mặt Bạch Dận Ninh vô cùng u ám, hai tay nắm chặt lấy tay vịn, tốt, rất tốt, thực sự rất tốt, một người sống, vậy mà anh ta lại dám nói bán một cách dễ dàng như vậy!
“Được." Bạch Dận Ninh đồng ý.
Diêu Bân vui ra mặt, không ngờ rằng Bạch Dận Ninh lại đồng ý nhanh như vậy, cười sảng khoái: “Quả nhiên là người có tiền có khác, rất hào phóng."
Đám côn đồ ở phía sau anh ta cũng phụ họa theo.
“Nói đi, cần bao nhiêu?" Bạch Dận Ninh thu lại cảm xúc trên mặt bình thản nói.
Diêu Bân vừa nhắc đến chuyện tiền bạc, anh ta liền trở nên thận trọng, anh ta xoa cằm suy nghĩ một lúc: “Chị tôi trông cũng được, cũng có sức lao động, tôi đồng ý bán, cho dù là không thích chị ta, thì cũng có lợi ích, như vậy đi, đưa cho tôi 3 tỷ, tôi sẽ bán người cho anh, chỉ cần anh giao tiền, chị ta sẽ thuộc về anh."
Bạch Dận Ninh giả vờ không yên tâm: “Cậu nói bán cho tôi, là bán cho tôi sao? Lời của cậu có tác dụng không? Cô ấy dù sao cũng là người sống mà."
Diêu Bân sợ Bạch Dận Ninh thay đổi quyết định, liền vội vàng nói: “Anh yên tâm lời tôi nói bảo đảm có tác dụng, tôi chính là người có tiếng nói trong nhà, chị ta chẳng qua chỉ là một đứa trẻ bị bỏ rơi không cha không mẹ được gia đình tôi nhận về nuôi, nuôi chị ta lớn đến như vậy, cũng đến lúc phải trả ơn rồi."
“Cậu trước kia vẫn thường xin cô ấy tiền?" Bạch Dận Ninh như thể vô tình hỏi.
Diêu Bân cũng không nghĩ nhiều, một đứa trẻ được chiều hư, đồng thời cũng là một tên côn đồ rất ngây thơ: “Gia đình tôi nuôi chị ta lớn, tôi xin chị ta chút tiền tiêu thì cũng rất bình thường."
Bạch Dận Ninh cười lạnh, mở miệng là nói nuôi cô ta lớn.
Họ thực sự nuôi sao?
Anh ta nhắm mắt nén cảm xúc lại: “Cậu viết cho tôi một giấy xác nhận."
Diêu Bân vừa nghe có tiền, tinh thần liền rất hăng hái: “Tôi viết giấy xác nhận, anh sẽ đưa cho tôi 3 tỷ sao?"
“Đúng." Bạch Dận Ninh nói.
“Tôi viết." Diêu Bân không suy nghĩ nhiều, liền ngay lập tức đồng ý.
“Cao Nguyên đưa giấy bút cho cậu ta." Bạch Dận Ninh dặn dò.
Cao Nguyên xoay người đi vào trong nhà lấy giấy bút ra, đưa cho Diêu Bân.
Diêu Bân không học hành nhiều, lúc cấp hai đã bắt đầu đua đòi, cầm giấy bút trên tay không biết phải viết gì, anh ta ôm đầu: “Viết như nào đây?"
“Cao Nguyên cậu đi hướng dẫn cậu ta."
Cao Nguyên nhìn Bạch Dận Ninh, nhỏ tiếng hỏi: “Để cậu ta viết gì ạ?"
Bạch Dận Ninh bình thản nói: “Mua bán người."
Cao Nguyên hiểu ý, đây chính là muốn lưu lại chứng cứ Diêu Bân bán người.
Cao Nguyên đọc cho Diêu Bân viết, Diêu Bân trong đầu chỉ nghĩ đến 3 tỷ, cho nên Cao Nguyên đọc cái gì thì anh ta viết cái đó.
Sau mười mấy phút, Cao Nguyên cầm tờ giấy Diêu Bân viết qua cho anh ta xem.
Chữ viết tay nguệch ngoạc còn không bằng cả học sinh tiểu học, nhưng nội dung cũng không tồi, anh ta đưa lại cho Cao Nguyên: “Để cậu ta in dấu tay."
Cao Nguyên đưa lại giấy cho Diêu Bân: “In dấu tay vào đây."
“Không đưa cho tôi mực dấu, tôi in kiểu gì?"
Cao Nguyên dang hai tay: “Chúng tôi không có thứ đó, dùng máu thay thế đi."
Sắc mặt Diêu Bân thay đổi, máu, máu của ai?
“Cậu không muốn 3 tỷ đó nữa thì đi đi, tôi không có thời gian lề mề với cậu." Bạch Dận Ninh cố ý thể hiện sự vội vàng.
Thực tế là đang thu ngắn thời gian cân nhắc của anh ta.
Một đám côn đồ phía sau Diêu Bân khuyên nói: “3 tỷ đó, chỉ là một chút máu thôi không phải sao? Cắt một vết nhỏ trên ngón tay, là có rồi."
Diêu Bân nhìn chằm chằm vào người đàn ông vừa nói: “Chỉ là một chút máu thôi sao? Vậy cắt tay anh đi?"
Thực tế là Diêu Bân cố ý nói, anh ta không muốn làm mình bị thương, sợ đau.
Biết là đám này cũng quan tâm đến tiền.
Suy cho cùng thì anh ta có tiền rồi, cũng có thể mang họ đi ăn uống no say.
“Của tôi cũng được, nhưng anh lấy được 3 tỷ rồi thì chia cho tôi 70 triệu."
Diêu Bân không nghĩ nhiều liền đồng ý: “Được."
3 tỷ, chia cho anh ta 70 triệu thì còn hơn 2 tỷ 930 triệu.
Người đó cắn ngón tay rồi đưa đến trước mặt Diêu Bân: “Đây."
Diêu Bân lấy ngón trỏ chấm máu in dấu tay lên giấy, rồi ném tờ giấy vào tay Cao Nguyên: “Bây giờ được rồi chứ?"
“Được, hiện tại tôi không có 3 tỷ tiền mặt, tôi gọi điện sai người đem tới." Nói xong Bạch Dận Ninh lấy điện thoại ra, anh ta ấn số gọi đi.
Diêu Bân vui mừng lên kế hoạch xem có tiền rồi sẽ làm những gì: “Đợi tôi lấy được tiền rồi, đầu tiên tôi sẽ mời anh em ăn uống no say một bữa, sau đó ban đêm, nghe nói ở đó có rất nhiều gái xinh, tôi mời anh em chơi những em xinh nhất."
Từ đầu đến cuối Lâm Tân Ngôn không nói lời nào, lặng lẽ đứng một bên quan sát diễn biến tình hình, cô biết, Bạch Dận Ninh e là sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Diêu Bân như vậy.
Rất nhanh sau đó, có người đưa tiền tới, mười mấy chiếc xe nối tiếp nhau, bao quanh toàn bộ biệt thự, cửa xe mở ra khoảng bốn mươi năm mươi người lần lượt bước xuống, bao vây xung quanh Diêu Bân và mười mấy tên côn đồ đó."