Công Lược Nam Thần Vũ Trụ
Chương 225: Lần đầu công lược: Đế Tôn thỉnh trêu chọc (60)
Editor: Tranh Nhược
Chương 225
Chân núi, mây mù lượn lờ.
Đế Tôn xách tiểu đồ đệ đứng dưới chân núi.
Kiều An trợn mắt há hốc mồm, "Sư phụ, ngài không phải nói tầm mắt con trống trải, không phóng khoáng, đến linh tông mới có thể theo ngài lên núi sao?"
Đế Tôn nhìn cô một cái lành lạnh, "Đúng vậy."
Có phóng khoáng hơn không, Kiều An không dám xác định...... Nhưng......Cô biết mình chưa tới linh tông.
Linh tông không phải cải trắng ven đường, tùy tùy tiện tiện là có thể nhặt. Trong khoảng thời gian này, cô bị sư phụ hại không xuống giường được, đừng nói linh tông, đến bây giờ mới là đại linh sĩ cấp 3.
Đế Tôn nhìn đồ đệ ngốc, nhịn không được thở dài, "Ai, đồ nhi, thiên tư cùng tầm mắt con đều kém chút......"
Ở trong lòng Đế Tôn, chuyện tu luyện này không phải như ăn cơm uống nước chỉ đơn giản thế sao?
Một linh tông nho nhỏ mà cũng rối rắm hả?
Y tùy ý vươn ngón tay dẫn linh lực của Kiều An.
Chỉ chốc lát sau, cảnh giới của Kiều An bắt đầu tăng lên, từ linh sĩ cấp 3, lên cấp 4, cấp 5...... Thực mau đến linh tông!
Tới linh tông, y còn không dừng tay.
Tu vi của Kiều An cọ cọ cọ mà tăng, chỉ chốc lát sau, cô liền thành linh vương! Thế mà đã thành linh vương!
"Tu luyện, chuyện này có gì khó?"
Kiều An ngây ra như phỗng.
"Nam tử kỳ quái y phục hồng nói cái gì 25 tuổi là linh vương, ha hả, linh lực của hắn cũng là người khác truyền cho. Đồ đệ bổn toạ sao có thể bại bởi người khác? Hiện tại con mạnh hơn hắn nhiều!"
Đế Tôn khó được nói vài câu, cũng xưng Tạ Luân là "Nam tử kỳ quái y phục hồng".
Lão nhân Tuyết Sơn hao hết công lực suốt đời truyền cho môn sinh đắc ý cùng Đế Tôn tùy tay bố thí chút linh lực cho đồ đệ ngốc giống nhau sao?
Kiều An sớm đã trợn mắt há hốc mồm, không biết nói cái gì. Biết sư phụ thổ hào lại không biết y thổ hào tới nông nỗi như vậy. Nhiều linh lực như thế nói từ bỏ là từ bỏ.
Được người truyền linh lực, cô có thể cảm nhận được trong cơ thể sư phụ linh lực cuồn cuộn như biển, truyền cho cô, bất quá là muối bỏ biển......
Nhưng cô hoàn toàn không nghĩ tới, cô lấy phương thức như vậy trở thành linh vương!
Đi theo sư phụ thổ hào thật sự quá hạnh phúc.
Kiều An được y ôm, bay lên......
Trong ôm ấp của y mang theo thanh lãnh làm người thoải mái.
Sư phụ nếu dung túng cô, sủng nịch cô, khẳng định là cũng thích cô đi!
Cô cảm thấy lần công lược này, nhất định sẽ hoàn thành rất nhanh!
Nghĩ đến hoàn thành nhiệm vụ công lược, cô có thể đi lên đỉnh cao nhân sinh, đạt được tự do vô tận, không khỏi lộ rõ nét vui mừng trên mặt.
Nàng hoan hô nhảy nhót, nhịn không được dùng tay ôm cổ Đế Tôn.
"Sư phụ!"?
"......"
"Sư phụ sư phụ sư phụ! Con bỗng nhiên có chút thích người! Sư phụ, sư phụ có phải cũng thích con......"
Đế Tôn vốn thiên địa băng sơn mặt không đổi sắc, nghe xong lời này, bỗng nhiên tay run.
Ngay sau đó, đôi môi ấm áp của Kiều An giống như lông chim mềm nhẹ lướt qua môi y.
Cảm giác tê tê dại dại làm tay y vốn run, trong khoảng thời gian ngắn, mất toàn bộ lực lượng không ôm được ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực.
Thiên địa trong nháy mắt đều ảm đạm.
Vạn vật đều mất màu sắc.
Trong vũ trụ diện tích rộng lớn vô cùng giống như hết thảy đều mất ý nghĩa. Chỉ còn lại môi đỏ cùng hô hấp của nàng.
Chương 225
Chân núi, mây mù lượn lờ.
Đế Tôn xách tiểu đồ đệ đứng dưới chân núi.
Kiều An trợn mắt há hốc mồm, "Sư phụ, ngài không phải nói tầm mắt con trống trải, không phóng khoáng, đến linh tông mới có thể theo ngài lên núi sao?"
Đế Tôn nhìn cô một cái lành lạnh, "Đúng vậy."
Có phóng khoáng hơn không, Kiều An không dám xác định...... Nhưng......Cô biết mình chưa tới linh tông.
Linh tông không phải cải trắng ven đường, tùy tùy tiện tiện là có thể nhặt. Trong khoảng thời gian này, cô bị sư phụ hại không xuống giường được, đừng nói linh tông, đến bây giờ mới là đại linh sĩ cấp 3.
Đế Tôn nhìn đồ đệ ngốc, nhịn không được thở dài, "Ai, đồ nhi, thiên tư cùng tầm mắt con đều kém chút......"
Ở trong lòng Đế Tôn, chuyện tu luyện này không phải như ăn cơm uống nước chỉ đơn giản thế sao?
Một linh tông nho nhỏ mà cũng rối rắm hả?
Y tùy ý vươn ngón tay dẫn linh lực của Kiều An.
Chỉ chốc lát sau, cảnh giới của Kiều An bắt đầu tăng lên, từ linh sĩ cấp 3, lên cấp 4, cấp 5...... Thực mau đến linh tông!
Tới linh tông, y còn không dừng tay.
Tu vi của Kiều An cọ cọ cọ mà tăng, chỉ chốc lát sau, cô liền thành linh vương! Thế mà đã thành linh vương!
"Tu luyện, chuyện này có gì khó?"
Kiều An ngây ra như phỗng.
"Nam tử kỳ quái y phục hồng nói cái gì 25 tuổi là linh vương, ha hả, linh lực của hắn cũng là người khác truyền cho. Đồ đệ bổn toạ sao có thể bại bởi người khác? Hiện tại con mạnh hơn hắn nhiều!"
Đế Tôn khó được nói vài câu, cũng xưng Tạ Luân là "Nam tử kỳ quái y phục hồng".
Lão nhân Tuyết Sơn hao hết công lực suốt đời truyền cho môn sinh đắc ý cùng Đế Tôn tùy tay bố thí chút linh lực cho đồ đệ ngốc giống nhau sao?
Kiều An sớm đã trợn mắt há hốc mồm, không biết nói cái gì. Biết sư phụ thổ hào lại không biết y thổ hào tới nông nỗi như vậy. Nhiều linh lực như thế nói từ bỏ là từ bỏ.
Được người truyền linh lực, cô có thể cảm nhận được trong cơ thể sư phụ linh lực cuồn cuộn như biển, truyền cho cô, bất quá là muối bỏ biển......
Nhưng cô hoàn toàn không nghĩ tới, cô lấy phương thức như vậy trở thành linh vương!
Đi theo sư phụ thổ hào thật sự quá hạnh phúc.
Kiều An được y ôm, bay lên......
Trong ôm ấp của y mang theo thanh lãnh làm người thoải mái.
Sư phụ nếu dung túng cô, sủng nịch cô, khẳng định là cũng thích cô đi!
Cô cảm thấy lần công lược này, nhất định sẽ hoàn thành rất nhanh!
Nghĩ đến hoàn thành nhiệm vụ công lược, cô có thể đi lên đỉnh cao nhân sinh, đạt được tự do vô tận, không khỏi lộ rõ nét vui mừng trên mặt.
Nàng hoan hô nhảy nhót, nhịn không được dùng tay ôm cổ Đế Tôn.
"Sư phụ!"?
"......"
"Sư phụ sư phụ sư phụ! Con bỗng nhiên có chút thích người! Sư phụ, sư phụ có phải cũng thích con......"
Đế Tôn vốn thiên địa băng sơn mặt không đổi sắc, nghe xong lời này, bỗng nhiên tay run.
Ngay sau đó, đôi môi ấm áp của Kiều An giống như lông chim mềm nhẹ lướt qua môi y.
Cảm giác tê tê dại dại làm tay y vốn run, trong khoảng thời gian ngắn, mất toàn bộ lực lượng không ôm được ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực.
Thiên địa trong nháy mắt đều ảm đạm.
Vạn vật đều mất màu sắc.
Trong vũ trụ diện tích rộng lớn vô cùng giống như hết thảy đều mất ý nghĩa. Chỉ còn lại môi đỏ cùng hô hấp của nàng.
Tác giả :
Tuyết Hạ Chi