Công Lược Nam Phụ
Chương 192: Công lược gian thần Tả tướng (03)
Cho nên tất cả, chờ cô tốt lên rồi nói sau đi --
Cứ như vậy, Lăng Vu Đề ở cái chỗ không biết là nơi nào, cũng không biết là do người nào thu lưu cô, hơn nữa cô còn được trị liệu, chiếu cố rất tốt.
Quả nhiên cô đoán không sai, bởi vì yết hầu bị nước sôi làm cô không thể nói chuyện, thì đầu lưỡi cũng chẳng nếm ra vị gì nữa.
Ngày nào cô cũng uống những thứ thuốc đó, ngửi thì biết là vô cùng đắng.
Chỉ là uống vào trong miệng, ngoại trừ cảm thấy ấm ấm thì chẳng nếm được chút hương vị nào khác cả.
Mất đi vị giác, đối với người tham ăn như Lăng Vu Đề thì thực sự không thể thừa nhận sự thật này!!
Bởi vì đôi mắt của cô, ngoại trừ khi đổi thuốc thì những lúc khác đều sẽ bị bao kín.
Giác quan duy nhất mà thân thể này có chính là xúc giác cùng thính giác.
Cô tính toán thời gian, chỉ chớp mắt, thế nhưng cô đã tới thế giới nhiệm vụ này nửa tháng!
Nửa tháng này, người vẫn luôn chiếu cố cô ngay từ đầu thì cũng chỉ có nữ tử kia.
Nữ tử kia nói, nàng ấy tên là Vũ Trúc, bởi vì hiểu chút y thuật cho nên chủ tử phái nàng tới để chiếu cố cuộc sống hàng ngày của Lăng Vu Đề.
Vũ Trúc còn nói, ngày đầu tiên cô tới đây, đại phu trong phủ cũng đã xem qua thương thế của cô rồi.
Chỉ cần kiên trì đắp thuốc, uống thuốc thì sẽ không có ảnh hưởng đến tính mạng!
Đúng vậy, không có ảnh hưởng đến tính mạng mà thôi!
Lăng Vu Đề rốt cuộc có thể mở miệng nói chuyện, cô mới phát hiện rằng mình chỉ có thể phát ra âm thanh rất nhỏ, nếu không nghe cẩn thận thì căn bản không ai có thể nghe được cô đang nói cái gì.
Bởi vì giọng cô quá khó nghe nên Lăng Vu Đề đã có thói quen giữ yên lặng.
Vết thương trên mặt, cùng đôi mắt, rốt cuộc sau nửa tháng thì cũng có thể mở ra.
Vừa mới mở mắt, Lăng Vu Đề bị ánh sáng bên ngoài chiếu vào nên cô lập tức nhắm tịt mắt lại.
Vũ Trúc vội vàng buông màn che xuống để chắn cho cô chút ít ánh sáng.
Lăng Vu Đề chậm rãi thích ứng với ánh sáng.
Cô nghiêng đầu nhìn Vũ Trúc, Vũ Trúc là một nữ tử thoạt nhìn mới hai mươi mấy tuổi, có diện mạo vô cùng bình thường, cười rộ lên lại rất ấm áp.
Lăng Vu Đề nhìn nàng rồi cười cười: "Cảm ơn ~"
Nói hai chữ xong, Lăng Vu Đề liền không mở miệng nữa, giọng cô giống như lão thái bà tám mươi tuổi, cô thật sự không có biện pháp chấp nhận!
Vũ Trúc cũng cười cười: "Cô nương không cần cám ơn Vũ Trúc, Vũ Trúc cũng chỉ phụng mệnh hành sự thôi!"
Lăng Vu Đề gật gật đầu, cô đưa tay, chuẩn bị sờ mặt mình, còn không có sờ đến thì đã bị Vũ Trúc ngăn cản.
Sắc mặt của Vũ Trúc không tốt: "Cái kia, cô nương vẫn đừng có sờ......"
Nghe Vũ Trúc nói, Lăng Vu Đề hơi hơi nhăn mày lại, kiên quyết đưa tay sờ mặt chính mình.
Lúc cô giơ tay lên, đã không còn cảm giác tinh tế như trong trí nhớ.
Cô có thể cảm giác được, mặt cô lúc này lồi lõm, thậm chí sờ lên có chút sần sùi!
Tay cô có chút không khống chế được mà run rẩy lên, cô giương mắt nhìn Vũ Trúc: "Gương! Cho ta gương!"
Vũ Trúc lắc đầu, nàng không có hành động gì cả, trong mắt nàng lộ ra vẻ không đành lòng cùng đồng tình.
Lăng Vu Đề hít sâu một hơi, trực tiếp xốc chăn rời giường.
Thương tích trên người cô đã sớm khỏi, chỉ là bởi vì đôi mắt nên cô nằm trên giường ước chừng nửa tháng.
Nửa tháng không có xuống giường, nên cô đột nhiên xuống như vậy thì đứng không vững, trực tiếp té lăn trên đất.
Vũ Trúc thấy vậy, vội vàng đỡ Lăng Vu Đề dậy.
"Cô nương...... Ai, thôi được rồi thôi được rồi! Ngài lên trên giường đi, Vũ Trúc lấy gương cho ngài!"
Được Vũ Trúc đỡ trở lại trên giường ngồi, Lăng Vu Đề trông mong nhìn Vũ Trúc đi lấy gương.
Chỉ chốc lát sau, Vũ Trúc liền lấy một cái gương đồng hình tròn tới rồi đưa cho Lăng Vu Đề.
Lăng Vu Đề nhận gương xong, không có lập tức xem mặt của cô.
Cô biết gương mặt hiện tại của mình chắc chắn đã bị huỷ hoại, chỉ là không biết đến tột cùng bị hủy thành cái dạng gì?
Lăng Vu Đề nhắm mắt lại hít sâu điều tiết cảm xúc rồi mới lấy hết can đảm giơ gương lên xem. Vốn dĩ đã chuẩn bị, nhưng khi Lăng Vu Đề thấy gương mặt này, cô vẫn bị dọa rồi!
Đúng vậy, bị dọa rồi!
Cô nhớ rằng Lăng Mộ Lam đã từng dùng chủy thủ nhúng nước muối rồi cắt lên mặt cô, còn dùng kim loại nung nóng đâm vào mặt của cô.
Trên gương mặt, bên trên má phải đan xen mấy đường sao hằn sâu tận xương.
Trong đó đường dài nhất là từ huyệt thái dương xuống tận khóe miệng, khiến miệng cô hơi biến dạng.
Gò má trái cũng có đường dao, nhưng tương đối nông, đã được trị liệu nên không có dữ tợn như vậy.
Bên trái vầng trán tới gần huyệt thái dương, có một vết sẹo to như quả trứng.
Khó xem nhất là chỗ cằm, đó là lúc Lăng Vu Đề vừa mới đi vào thế giới nhiệm vụ này, cô bị Lăng Mộ Lam dùng kim loại đâm vào.
Gương mặt này, hoàn toàn bị huỷ hoại!
Lăng Vu Đề run rẩy sờ vết sẹo trên mặt, cô nhớ rõ trong trí nhớ, gương mặt này khuynh quốc khuynh thành đến bao nhiêu.
So với bản thân cô còn muốn đẹp hơn vài lần!
Lăng Mộ Lam!!
Lăng Vu Đề đỏ hốc mắt lên, đây, liền tính là nợ của nguyên thân đời trước trả cho nàng ta!
Nếu sau này nàng ta hại cô, cô nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng ta đâu!
Lăng Vu Đề nghiến răng nghiến lợi nghĩ!
"À thì, Hoa tiên sinh nói, bởi vì miệng vết thương trên mặt cô nương bị người ta rải thuốc, cho nên không thể xóa vết sẹo đi...... "
Vũ Trúc nói ra lời Hoa tiên sinh đã từng nói!
Bị rải thuốc?
Ngay khi cô mất đi ý thức, Lăng Mộ Lam đã cho người rải thứ gì đó ở trên mặt cô.
Thì ra là cái này!
Ngoại trừ trên mặt lưu lại sẹo, giọng nói cùng với vị giác cũng mất đi thì thân thể Lăng Vu Đề đã không còn gì đáng ngại.
Lăng Vu Đề dùng cơm trưa do Vũ Trúc đưa tới, xong rồi cô kéo Vũ Trúc nói chuyện.
Vũ Trúc biết cô không thể nói chuyện lớn tiếng, cho nên nàng liền ngồi xổm bên người cô, nghe cô nói chuyện.
"Vũ Trúc, chủ tử nhà ngươi đã cứu ta, ta như vậy, tuy rằng có chút dọa người, nhưng, nhưng cũng muốn gặp mặt cảm ơn hắn!"
"Chủ tử nói, mẫu thân của ngài đã từng có ân với ngài ấy, cô nương chỉ cần ở nơi này được. Chủ tử sẽ bảo đảm cho ngài một cuộc sống an nhàn tới già!"
Mẫu thân cô?!
Không nghĩ tới, người mẫu thân có xuất thân vũ cơ của cô, thế nhưng còn có người đến trả ơn?
Nghe thấy chủ tử trong miệng Vũ Trúc thì cô cũng biết, vị "chủ tử" kia, tuyệt đối không phải là người bình thường!
Thế nhưng, trong cốt truyện cùng trí nhớ, vì sao nguyên thân lại không có được "chủ tử" này cứu?
Chẳng lẽ, là bởi vì cô đến nên kéo dài thời gian tử vong của nguyên thân, cho nên vị "chủ tử" kia mới đến cứu cô?
Trên thực tế, xác thật có chuyện đó xảy ra, có người tới cứu nguyên thân.
Chỉ là nguyên thân mệnh đoản, không có chờ được người tới cứu nàng ấy thì đã đi đời nhà ma!
Vũ Trúc nói xong thì Lăng Vu Đề gật gật đầu, không có nói nữa.
Buổi tối, Lăng Vu Đề nằm ở trên giường, chuẩn bị liên hệ với Vị Diện Hiệp Hội.
Aya: Mình đang lo sốt vó cái bài thuyết trình đây. Cấp 3 thì lên mạng search vài cái là xong. Giờ thì... Suốt ngày lo mình có đạo văn hay không, viết hoài không xong...
Cứ như vậy, Lăng Vu Đề ở cái chỗ không biết là nơi nào, cũng không biết là do người nào thu lưu cô, hơn nữa cô còn được trị liệu, chiếu cố rất tốt.
Quả nhiên cô đoán không sai, bởi vì yết hầu bị nước sôi làm cô không thể nói chuyện, thì đầu lưỡi cũng chẳng nếm ra vị gì nữa.
Ngày nào cô cũng uống những thứ thuốc đó, ngửi thì biết là vô cùng đắng.
Chỉ là uống vào trong miệng, ngoại trừ cảm thấy ấm ấm thì chẳng nếm được chút hương vị nào khác cả.
Mất đi vị giác, đối với người tham ăn như Lăng Vu Đề thì thực sự không thể thừa nhận sự thật này!!
Bởi vì đôi mắt của cô, ngoại trừ khi đổi thuốc thì những lúc khác đều sẽ bị bao kín.
Giác quan duy nhất mà thân thể này có chính là xúc giác cùng thính giác.
Cô tính toán thời gian, chỉ chớp mắt, thế nhưng cô đã tới thế giới nhiệm vụ này nửa tháng!
Nửa tháng này, người vẫn luôn chiếu cố cô ngay từ đầu thì cũng chỉ có nữ tử kia.
Nữ tử kia nói, nàng ấy tên là Vũ Trúc, bởi vì hiểu chút y thuật cho nên chủ tử phái nàng tới để chiếu cố cuộc sống hàng ngày của Lăng Vu Đề.
Vũ Trúc còn nói, ngày đầu tiên cô tới đây, đại phu trong phủ cũng đã xem qua thương thế của cô rồi.
Chỉ cần kiên trì đắp thuốc, uống thuốc thì sẽ không có ảnh hưởng đến tính mạng!
Đúng vậy, không có ảnh hưởng đến tính mạng mà thôi!
Lăng Vu Đề rốt cuộc có thể mở miệng nói chuyện, cô mới phát hiện rằng mình chỉ có thể phát ra âm thanh rất nhỏ, nếu không nghe cẩn thận thì căn bản không ai có thể nghe được cô đang nói cái gì.
Bởi vì giọng cô quá khó nghe nên Lăng Vu Đề đã có thói quen giữ yên lặng.
Vết thương trên mặt, cùng đôi mắt, rốt cuộc sau nửa tháng thì cũng có thể mở ra.
Vừa mới mở mắt, Lăng Vu Đề bị ánh sáng bên ngoài chiếu vào nên cô lập tức nhắm tịt mắt lại.
Vũ Trúc vội vàng buông màn che xuống để chắn cho cô chút ít ánh sáng.
Lăng Vu Đề chậm rãi thích ứng với ánh sáng.
Cô nghiêng đầu nhìn Vũ Trúc, Vũ Trúc là một nữ tử thoạt nhìn mới hai mươi mấy tuổi, có diện mạo vô cùng bình thường, cười rộ lên lại rất ấm áp.
Lăng Vu Đề nhìn nàng rồi cười cười: "Cảm ơn ~"
Nói hai chữ xong, Lăng Vu Đề liền không mở miệng nữa, giọng cô giống như lão thái bà tám mươi tuổi, cô thật sự không có biện pháp chấp nhận!
Vũ Trúc cũng cười cười: "Cô nương không cần cám ơn Vũ Trúc, Vũ Trúc cũng chỉ phụng mệnh hành sự thôi!"
Lăng Vu Đề gật gật đầu, cô đưa tay, chuẩn bị sờ mặt mình, còn không có sờ đến thì đã bị Vũ Trúc ngăn cản.
Sắc mặt của Vũ Trúc không tốt: "Cái kia, cô nương vẫn đừng có sờ......"
Nghe Vũ Trúc nói, Lăng Vu Đề hơi hơi nhăn mày lại, kiên quyết đưa tay sờ mặt chính mình.
Lúc cô giơ tay lên, đã không còn cảm giác tinh tế như trong trí nhớ.
Cô có thể cảm giác được, mặt cô lúc này lồi lõm, thậm chí sờ lên có chút sần sùi!
Tay cô có chút không khống chế được mà run rẩy lên, cô giương mắt nhìn Vũ Trúc: "Gương! Cho ta gương!"
Vũ Trúc lắc đầu, nàng không có hành động gì cả, trong mắt nàng lộ ra vẻ không đành lòng cùng đồng tình.
Lăng Vu Đề hít sâu một hơi, trực tiếp xốc chăn rời giường.
Thương tích trên người cô đã sớm khỏi, chỉ là bởi vì đôi mắt nên cô nằm trên giường ước chừng nửa tháng.
Nửa tháng không có xuống giường, nên cô đột nhiên xuống như vậy thì đứng không vững, trực tiếp té lăn trên đất.
Vũ Trúc thấy vậy, vội vàng đỡ Lăng Vu Đề dậy.
"Cô nương...... Ai, thôi được rồi thôi được rồi! Ngài lên trên giường đi, Vũ Trúc lấy gương cho ngài!"
Được Vũ Trúc đỡ trở lại trên giường ngồi, Lăng Vu Đề trông mong nhìn Vũ Trúc đi lấy gương.
Chỉ chốc lát sau, Vũ Trúc liền lấy một cái gương đồng hình tròn tới rồi đưa cho Lăng Vu Đề.
Lăng Vu Đề nhận gương xong, không có lập tức xem mặt của cô.
Cô biết gương mặt hiện tại của mình chắc chắn đã bị huỷ hoại, chỉ là không biết đến tột cùng bị hủy thành cái dạng gì?
Lăng Vu Đề nhắm mắt lại hít sâu điều tiết cảm xúc rồi mới lấy hết can đảm giơ gương lên xem. Vốn dĩ đã chuẩn bị, nhưng khi Lăng Vu Đề thấy gương mặt này, cô vẫn bị dọa rồi!
Đúng vậy, bị dọa rồi!
Cô nhớ rằng Lăng Mộ Lam đã từng dùng chủy thủ nhúng nước muối rồi cắt lên mặt cô, còn dùng kim loại nung nóng đâm vào mặt của cô.
Trên gương mặt, bên trên má phải đan xen mấy đường sao hằn sâu tận xương.
Trong đó đường dài nhất là từ huyệt thái dương xuống tận khóe miệng, khiến miệng cô hơi biến dạng.
Gò má trái cũng có đường dao, nhưng tương đối nông, đã được trị liệu nên không có dữ tợn như vậy.
Bên trái vầng trán tới gần huyệt thái dương, có một vết sẹo to như quả trứng.
Khó xem nhất là chỗ cằm, đó là lúc Lăng Vu Đề vừa mới đi vào thế giới nhiệm vụ này, cô bị Lăng Mộ Lam dùng kim loại đâm vào.
Gương mặt này, hoàn toàn bị huỷ hoại!
Lăng Vu Đề run rẩy sờ vết sẹo trên mặt, cô nhớ rõ trong trí nhớ, gương mặt này khuynh quốc khuynh thành đến bao nhiêu.
So với bản thân cô còn muốn đẹp hơn vài lần!
Lăng Mộ Lam!!
Lăng Vu Đề đỏ hốc mắt lên, đây, liền tính là nợ của nguyên thân đời trước trả cho nàng ta!
Nếu sau này nàng ta hại cô, cô nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng ta đâu!
Lăng Vu Đề nghiến răng nghiến lợi nghĩ!
"À thì, Hoa tiên sinh nói, bởi vì miệng vết thương trên mặt cô nương bị người ta rải thuốc, cho nên không thể xóa vết sẹo đi...... "
Vũ Trúc nói ra lời Hoa tiên sinh đã từng nói!
Bị rải thuốc?
Ngay khi cô mất đi ý thức, Lăng Mộ Lam đã cho người rải thứ gì đó ở trên mặt cô.
Thì ra là cái này!
Ngoại trừ trên mặt lưu lại sẹo, giọng nói cùng với vị giác cũng mất đi thì thân thể Lăng Vu Đề đã không còn gì đáng ngại.
Lăng Vu Đề dùng cơm trưa do Vũ Trúc đưa tới, xong rồi cô kéo Vũ Trúc nói chuyện.
Vũ Trúc biết cô không thể nói chuyện lớn tiếng, cho nên nàng liền ngồi xổm bên người cô, nghe cô nói chuyện.
"Vũ Trúc, chủ tử nhà ngươi đã cứu ta, ta như vậy, tuy rằng có chút dọa người, nhưng, nhưng cũng muốn gặp mặt cảm ơn hắn!"
"Chủ tử nói, mẫu thân của ngài đã từng có ân với ngài ấy, cô nương chỉ cần ở nơi này được. Chủ tử sẽ bảo đảm cho ngài một cuộc sống an nhàn tới già!"
Mẫu thân cô?!
Không nghĩ tới, người mẫu thân có xuất thân vũ cơ của cô, thế nhưng còn có người đến trả ơn?
Nghe thấy chủ tử trong miệng Vũ Trúc thì cô cũng biết, vị "chủ tử" kia, tuyệt đối không phải là người bình thường!
Thế nhưng, trong cốt truyện cùng trí nhớ, vì sao nguyên thân lại không có được "chủ tử" này cứu?
Chẳng lẽ, là bởi vì cô đến nên kéo dài thời gian tử vong của nguyên thân, cho nên vị "chủ tử" kia mới đến cứu cô?
Trên thực tế, xác thật có chuyện đó xảy ra, có người tới cứu nguyên thân.
Chỉ là nguyên thân mệnh đoản, không có chờ được người tới cứu nàng ấy thì đã đi đời nhà ma!
Vũ Trúc nói xong thì Lăng Vu Đề gật gật đầu, không có nói nữa.
Buổi tối, Lăng Vu Đề nằm ở trên giường, chuẩn bị liên hệ với Vị Diện Hiệp Hội.
Aya: Mình đang lo sốt vó cái bài thuyết trình đây. Cấp 3 thì lên mạng search vài cái là xong. Giờ thì... Suốt ngày lo mình có đạo văn hay không, viết hoài không xong...
Tác giả :
Mai Khai