Công Giá
Chương 73: Cung Trác Nghiên…..
“Tổ mẫu đã quyết định, đi đến ở Hưng thành phía Bắc, kia có thân thích nhà mẹ đẻ của tổ ở mẫu, hơn nữa có thể ở gần chổ phụ thân ngươi lưu đày một chút, tiện cho chúng ta chiếu cố hắn, Trạch nhi, ngươi ở Bạc thành hảo hảo dưỡng thân thể, chính là hiếu thuận lớn nhất đối với tổ mẫu, thánh thượng nhân từ, chắc chắn có một ngày sẽ đặc xá phụ thân ngươi, đến lúc đó một nhà chúng ta lại đoàn tụ……"
Thời điểm lão phu nhân nói những lời này vẻ mặt kiên quyết nghiêm túc, căn bản không để cho cho Kiều Ứng Trạch cùng Cung Trác Lương phản bác nửa câu, Kiều gia tuy rằng suy tàn, nhưng vẫn đè nặng chữ hiếu, lão phu nhân vẫn là người có địa vị cao nhất trong nhà, cho nên một khi nàng đưa ra quyết định, mọi người không thể giáp mặt phản kích.
Kiều Ứng Trạch cùng Cung Trác Lương bất đắc dĩ cáo lui rời đi, đợi trong phòng chỉ còn lại hai người lão phu nhân cùng Kiều phu nhân, Kiều phu nhân cắn chặt răng, nhìn lão phu nhân miễn cưỡng lộ ra chút tươi cười.
“Bà bà, nếu Trạch nhi hiếu thuận, cho nhà chúng ta ở Bạc thành, chúng ta cần gì phải đến Hưng thành ăn nhờ ở đậu chứ, nếu là lo lắng lão gia bên kia, đưa hai vị muội muội đi qua chiếu cố hắn là được……. A!"
Kiều phu nhân còn chưa nói xong, đã bị lão phu nhân tùy tay ném chén trà lên trên người, nàng sợ tới mức lập tức nhảy dựng lên, kích động lấy khăn tay lau nước trên người, ánh mắt vừa sợ vừa giận.
“Ngươi còn biết Trạch nhi hiếu thuận? Lúc trước là ai hận không thể đem nó bức tử! Hiện tại lại muốn để Trạch nhi nuôi ngươi, da mặt ngươi còn không biết xấu hổ!"
Lão phu nhân hung tợn trừng mắt Kiều phu nhân, cầm lên chén trà muốn tiếp tục ném, lại nghe tiếng nương của Kiều Viện Âm ngăn cản, nàng cả kinh vội thay lão phu nhân thuận khí, mà Tôn thị nương của Kiều Ứng Tử ôm con của mình đứng ở cửa, như có điều gì suy nghĩ lạnh mặt nhìn các nàng, còn có một thiếp thị luống cuống tay chân hống Kiều Ứng Nhiên bị dọa khóc, trong phòng nhất thời loạn thành một đoàn.
“Người sáng suốt đều nhìn ra, hiện tại chúng ta ăn mặc ở đều là dựa vào tỷ đệ Cung gia, mà ngay cả Hiên nhi đang ở trong kinh thành, cũng không hoàn toàn là dựa vào bọn họ mới có tiền đồ tốt sao? Lúc trước con dâu tốt như vậy ngươi dù sao cũng chướng mắt, thế nào cũng phải ba ba đi cầu thân đại tiểu thư nhà người ta, kết quả thế nào! Bọn họ một chút tình cảm thân thích cũng không có, Hiên nhị lại bị bao nhiêu ủy khuất!"
Lão phu nhân đem cái bàn đánh đến vang bang bang, nếu không phải vì thanh danh hai huynh đệ Kiều Ứng Trạch, nàng thật sự muốn đem nữ nhân ngu xuẩn ích kỷ này đuổi ra khỏi cửa, nữ nhân này lại không thấy chút thẹn nào trong lòng sao!
“Ô…… A………"
Bị lão phu nhân mắn trước mặt các thiếp thất như vậy, Kiều phu nhân mặt đỏ lên, dùng khăn che mặt khóc lớn, chính là nàng trên mặt mang đau khổ, trên thực tế trong lòng vừa giận vừa hận, hận tất nhiên là lão phu nhân này người bảo thủ, ở lại Bạc thành hảo hảo sống qua ngày, không nên đi cái gì Hưng thành chịu khổ, còn trong nom cái lão bất tử vô liên sỉ kia làm gì! Mà giận, chính là đường ca của mình bạc tình bạc nghĩa, không niệm một chút thân tình, đối đãi với mẫu tử nàng cùng Hiên nhi như thế.
“Thư của Hiên nhi ngươi cũng thấy rồi đấy, hiện giờ hắn ở kinh thành là cái tình cảnh gì? Ngươi nếu muốn hắn có một mẫu thân thất đức vứt bỏ chồng, hủy đi con đường làm quan tiền đồ của hắn, cả đời không ngóc đầu dậy nổi làm người, vậy ngươi liền ở lại Bạc thành hưởng phúc của ngươi đi!"
Lão phu nhân như thế nào không nhìn ra Kiều phu nhân là giả bộ khóc la, lập tức cười lạnh một tiếng, hung hăng chọt trúng chỗ đau của nàng.
“Này….. Ô….."
Kiều phu nhân đem hy vọng cả đời đều kí thác lên người Kiều Ứng Hiên, nghe được lão phu nhân thật sự là lạnh thấu tâm, càng đang buồn hơn là hết thảy đều là sự thật, cho nên Kiều phu nhân trong lúc nhất thời bi ai, che mặt khóc chạy về phòng của nàng.
“Các ngươi đều nghe, chuyện đi Hưng thành liền quyết định như vậy, chờ gặp qua Hiên nhi rồi lên đường, đều đi xuống đi."
Che lại cái trán đang trướng đau, lão phu nhân đem ba di nương kia đuổi ra ngoài, sau đó một người nằm nghiêng trên tháp thở dài. Kỳ thật bà làm sao muốn gây sức ép như vậy, nhưng thân thể Kiều Ứng Trạch như vậy, tự nuôi sống chính mình còn được, lấy cái gì nuôi sống tốt toàn gia các nàng, tình hình của cháu dâu hiện tại như vậy, lão phu nhân thật sự không muốn liên lụy bọn họ.
Hơn nữa, cũng nên để cho mọi người trong nhà chịu chút khổ cực, bằng không cả đời các nàng không phân biệt tốt xấu, không biết ơn nghĩa, về có sống cuộc sống khả giả, cũng giống như gia đình khó khăn mà an bình a.
XXXXXXXXXXXXX
“Tổ mẫu dù sao cũng đã ngoài sáu mươi, một đường xóc nảy làm sao chịu được, lại nói các nàng đã quen hưởng phúc, tới phương Bắc cũng không chịu lạnh được……"
Rời khỏi chỗ lão phu nhân về đến nhà, mi của Kiều Ứng Trạch chưa hề giãn ra, luôn nghĩ làm sao khuyên lão phu nhân thay đổi chủ ý.
Bởi vì lúc trước chuẩn bị đầy đủ, trừ bỏ chút sản nghiệp trên danh nghĩa Cung Trác Lương chưa bị tổn hại ra, nhà bọn họ dời ra cũng có vài lượng, muốn cho toàn gia các nàng sống cơm no áo ấm cũng không khó, cho nên Kiều Ứng Trạch thật sự không muốn lão phu nhân đi phương Bắc chịu khổ.
“Ứng Trạch, ta biết ngươi là một mảnh hiếu tâm, nhưng chúng ta dù sao cũng đã ra ở riêng, trên danh nghĩa chính là cách một tầng thân thiết với nhà chính, nếu là lão phu nhân thực sự ở lại Bạc thành để chúng ta chiếu cố, kia lập trường của Ứng Hiên sẽ rất xấu hổ….."
Giúp Kiều Ứng Trạch nằm trên đùi mình, Cung Trác Lương một bên thay y mát xa để mày giản ra, một bên dịu dàng khuyên nhủ.
Kỳ thật ở trong lòng Cung Trác Lương, cũng là không hy vọng các nàng ở lại Bạc thành, chính xác mà nói, là không hy vọng Kiều phu nhân ở lại chỗ này, nếu không lấy cái tính tình nhìn y không vừa mắt, bên này nhận hiếu kính của Kiều Ứng Trạch, bên kia còn phải nghĩ làm thế nào để áp bức Kiều Ứng Trạch làm nền giúp đỡ Kiều Ứng Hiên, hơn nữa sẽ không cho Kiều Ứng Trạch một lời hay ho nào, Cung Trác Lương cũng không muốn để Kiều Ứng Trạch lại phải chịu phần thương tâm này.
Lại nói về sau vạn nhất lão phu nhân phản đối bọn họ cùng một chỗ, cách bọn họ quá gần cũng không tốt, đến lúc đó cũng cần quá lo lắng.
“Này ta hiểu được, nhưng không ở Bạc thành, đến kinh thành cuộc sống cũng tốt, chúng ta lấy danh nghĩa hiếu kính tổ mẫu cho bọn họ một chút điền sản (tài sản nhà đất), như vậy càng bất quá Ứng Hiên."
Ý tứ của Cung Trác Lương Kiều Ứng Trạch hiểu được, lúc trước hắn làm chuẩn bị hết thảy, đều là lấy tư danh của lão phu nhân, mà nhà cho Kiều Ứng Hiên ở kinh thành, cũng được xem là tài sản riêng của Kiều Ứng Hiên, cũng không có tính vào tiền chung trong nhà, chính là sợ làm cho người ta có một loại ấn tượng ban ân đối với nhà chính, lại làm khó Kiều Ứng Hiên.
Về phần về sau lão phu nhân cùng Kiều Ứng Hiên xử lí tài sản riêng này như thế nào, Kiều Ứng Trạch cũng không thể xen vào.
“Ứng Hiên là một đứa nhỏ hiểu chuyện, chờ hắn trở về lại cùng đi khuyên tổ mẫu, ngươi hôm nay cũng đã mệt mỏi một ngày, cũng đừng hao tâm tốn sức về chuyện này, hảo hảo nghỉ ngơi một chút đi."
Cung Trác Lương nhìn nhìn sắc trời, biết trời có chút muộn, nhưng hắn thật không yên tâm lưu lại một mình Kiều Ứng Hiên, vạn nhất buổi tối y không ngủ ngon thì làm sao bây giờ?
“Ăn cơm tối lại đi đi, ngươi mấy nay thay Kiều gia bận rộn, ta giữ lại ngươi ăn cơm tối là chuyện nên làm, không cần tránh kiêng kị cái gì."
Nhìn thấy động tác Cung Trác Lương, Kiều Ứng Trạch biết hắn là lo lắng cho mình, lập tức đứng dậy chủ động giự hắn lại, cười hắn đem mình xem như người thật yếu ớt.
Tuy rằng không thể tẫn hiếu trước mặt tổ mẫu Kiều Ứng Trạch cảm thấy thật đáng tiếc, nhưng là không đến mức vì thế mà buồn bực không vui, những người đắc dụng trước mặt lão phu nhân, Kiều Ứng Trạch đã phân phó Kiều Minh trước rồi, đợi sau này chọn người trung thành mà chọn mua, có bọn họ hầu hạ lão phu nhân, dù có ở xa, Kiều Ứng Trạch vẫn có thể yên tâm chút.
“Ân……… Được."
Bị Kiều Ứng Trạch chủ động hôn môi vươn đầu lưỡi liếm răng nanh, khóe miệng Cung Trác Lương câu lên, hướng người về phía trước, phản công đem người đè xuống tháp hôn thật sâu.
Khó trách thế nhân đều nói tiểu biệt thắng tân hôn, cảm giác lưu luyến này, quả nhiên có một tư vị triền miên a…… Cung Trác Lương có chút nghiền ngẫm suy nghĩ, mình và Kiều Ứng Trạch như bây giờ, mới xem như chân chính lấy kết hôn làm điều kiện tiên quyết để nói yêu thương đi?
Cùng lúc đó, tại một thôn nhỏ ngoài Bạc thành, vài tên côn đồ thô kệch dưới sự hướng dẫn của một người khác, quát tháo trong một gia đình nghèo, đem căn nhà nguyên bản sạch sẽ làm loạn thành một đoàn không nói, còn muốn đem nam chủ nhân muốn ngăn cản bọn họ đánh cho chết khiếp, ép hỏi nữ nhân trong nhà cùng đứa nhỏ, nhưng nam chủ nhân bề ngoài hàm hậu này lại cắn chặt răng không nói nửa câu, mấy tên côn đồ mắt thấy sắp gây tai nạn chết người, đành phải mắng chửi vơ vét rồi muốn đi, nhưng vẫn giữ lại hai người canh chừng, muốn đợi nữ nhân trong nhà trở về rồi bắt lấy người ‘đào hôn’ kia.
Bởi vì Cung phu nhân chỉ nói, phải hoàn hảo mang thiếp thất trốn đi của đại thiếu gia cùng đứa nhỏ, cho nên bọn họ không cần lưu thủ với tên gian phu kia, tuy rằng vài tên vô lại đi theo đại thiếu gia thực hoài nghi hắn có thể hay không sinh được đứa nhỏ, nhưng bọn hắn chỉ để ý việc kiếm được bạc hay không, đâu thèm để ý đến chuyện nhà giàu bọn hắn chứ.
Lúc những người khác rời khỏi, nam tử bị đạp gãy cánh tay nhịn đau, đi vào phòng bếp mở ra một đường hầm bí mật, sau khi ngã xuống liền mất đi ý thức, thẳng đến khi một người phụ nhân trẻ tuổi đem nhà của bọn họ đốt đi, sau đó đưa hắn ra khỏi mật đạo, hắn mới từ từ tỉnh lại, nhưng hơi thở rõ ràng đã yếu đi.
“Tướng công, tướng công ngươi thế nào a, tướng công……"
Đứa nhỏ vừa mới sinh ra khóc oa oa, tiểu phụ trẻ tuổi ôm trượng phu của mình khóc thất thanh, nước mắt che kín dung nhan xinh đẹp, bộ dáng cùng Cung Trác Lương khi mặc nữa trang có tám phần giống nhau, chỉ là càng thêm kiều mị động lòng người.
“Nghiên….. Thực xin lỗi…. Ngươi đi theo….. Ta….. Chịu khổ….. Đi….. Đi tìm….. Nhị gia….. Hắn là…. Tốt….. Người tốt….."
Nam nhân mất đi vẻ cường tráng hàm hậu nhìn gắt gao thê tử của mình, muốn ôm nàng cùng đứa con, lại phát hiện mình vô lực nâng cánh tay lên, hắn chỉ có thể nhìn chằm chằm vào nữ nhân mà mình yêu nhất, chết không nhắm mắt…..
“Không phải, ta thực hạnh phúc, tướng công, ngươi vẫn thương ta như vậy, là ta luôn khi dễ ngươi a, tướng công…. Nương, ngươi như thế nào có thể ác tâm như vậy, như thế nào có thể đối với ta như vậy!"
Cung Trác Nghiên ôm lấy trượng phu khóc thất thanh, trong đầu hiện ra đều là khoảnh khắc hai người bọn họ bên nhau, tên đại hùng ngốc nghếch kia bị mình khi dễ còn ngây ngốc đi theo ái mộ nàng, cái tên nam nhân dốt nát bị nàng kéo đi bỏ trốn còn bá vương ngạnh thượng cung, rõ ràng đã nói một đời một kiếp cùng nhau, như thế nào có thể bỏ nàng mà đi chứ!
“Tướng công, ngươi chờ ta, ngươi ở bên kia chờ ta, ta sẽ không để cho nàng có được Hiền nhi, con của chúng ta nhất định sẽ khỏe mạnh an khang trưởng thành, ngươi nhất định phải chờ ta, không được đi trước nga….."
Cung Trác Nghiên nắm ở trên người nam nhân, ôn nhu hôn lên môi đã lạnh băng của hắn, lời nói bá đạo lộ ra nồng đậm sầu bi, nàng lau đi nước mắt trên mặt, mạnh mẽ chống đỡ cởi bỏ áo uy no hài tử trong đầu, sau đó đem thi thể trượng phu chôn dấu trong ngôi nhà tranh mà trước kia họ dựng lên, sau đó bôi đen mặt của mình cùng hài tử hướng về phía Bạc thành mà đi…..
XXXXXXXXXXXXXX
Lại qua hai ngày, Kiều Ứng Hiên rốt cục chạy về Bạc thành, bởi vì lấy thân phận hiện tại của Cung Trác Lương, không tiện cùng bọn họ nói công sự, cho nên cũng không đi gặp lão phu nhân cùng hai huynh đệ Kiều Ứng Trạch, mà hắn còn phải thay tang phục cho đại ca đoản mệnh của mình trên danh nghĩa của mình, cho nên cũng không tiện thiết yến trong nhà chiêu đãi Kiều Ứng Hiên, nên tìm một tửu lâu cách vách hiệu sách của mình.
Cùng Thạch Khang nói chuyện phiếm vừa cưỡi ngựa ra khỏi nhà, chỉ thấy một thân ảnh dơ bẩn lảo đảo ngã bên đường, nghe được thanh âm trẻ con khóc nỉ non, Cung Trác Lương vội thắng lại dây cương, kinh ngạc nhìn thân ảnh nử tử trên mặt đất, Cung Lục thông minh vội chạy đến xem xét, lại bị nữ tử miễn cưỡng đứng lên tránh đi.
“Nhị gia……. Lương nhi……"
Nữ tử nâng lên khuôn mặt dơ bẩn không nhìn rõ dung mạo, suy yếu gọi Cung Trác Lương một tiếng, ánh mắt nhìn hắn tràn đầy áy náy cùng tình cảm phúc tạp.
“Ngươi là….. Thạch đại ca, tìm chiếc xe ngựa đến."
Cung Trác Lương nghi hoặc nhìn nữ tử trên mặt đất, bỗng nhiên trong lòng chấn động, cẩn thận nhìn rõ dung mạo của nàng, vội nhảy xuống ngựa bước nhanh đến nửa quỳ xuống, may mắn trong nhà hắn không có người ngoài, cho nên Cung Trác Lương đơn giản nửa ôm lấy nữ tử, cũng không để ý bị nàng làm dơ một thân áo trắng.
“Thiếu gia, đi đâu?"
Thạch Khang nhìn thấy hình dáng của nữ tử cũng cả kinh, vội đem xe ngựa lại đây, tự mình đánh xe đỡ hai người đi vào, sau khi nhận được câu trả lời đi ‘nhà của tỷ tỷ’ của Cung Trác Lương, liền đánh xe đi để một mình Diệp Nhi chăm sóc cái nhà nhỏ kia.
“Tỷ…… Ngươi như thế nào lại……"
Ngồi vào xe ngựa Thạch Khang mang tới, Cung Trác Lương kinh nghi (kinh ngạc nghi ngờ) nhìn vẻ mặt tiều tụy của Cung Trác Nghiên, thấy đứa nhỏ đáng thương đang khóc trong lòng nàng, vội ôm lấy thuần thục dỗ dành, đầu óc hiện ra đều là bộ dáng xinh đẹp kiêu ngạo bá đạo của Cung Trác Nghiên khi còn bé.
Tuy sinh ra là thân nữ tử, tính tình cương liệt cũng không kém nam nhi chút nào, cũng là thân nhân duy nhất trong nhà bảo hộ Cung Trác Lương, tuy rằng phương thức quan tâm của nàng cũng thực bá đạo.
Cho nên việc kết hôn thay Cung Trác Lương cũng không có trách nàng, kia đều là lỗi của Cung phu nhân, thậm chí Cung Trác Lương còn khâm phục Cung Trác Nghiên, nàng là nữ tử của thời đại này có gan quyết tâm cùng nghị lực tranh thủ vì hạnh phúc của mình, cho nên thấy bộ dáng thê thảm của nàng hiện tại, trong lòng Cung Trác Lương thập phần chấn động, phản ứng đầu tiên là nàng bỏ trốn cùng kẻ lừa gạt, dù sao thời đại này nam nhân phụ bạc nhiều lắm.
“Lương nhi, tỷ thực xin lỗi ngươi……."
Cung Trác Nghiên nhìn tiểu đệ thuần thục dỗ dành đứa nhỏ thay nó lau tay lau mặt, hốc mắt sớm đã khóc khô lại một lần nữa chứa đầy nước mắt, chậm rãi nói cùng hắn cuộc sống hai năm qua của mình.
Nguyên lai Cung Trác Nghiên lúc trước sau khi bỏ trốn cùng người yêu, bởi vì nàng dã tính, nên nữ phẫn nam trang cùng trượng phu chạy đi rất nhiều nơi, dựa vào năng lực kinh thương xuất sắc, ngày trôi qua cũng thập phần tiêu sái khoái hoạt.
Thẳng đến khi nửa năm trước ở phương Bắc nghe được tên của Cung Trác Lương,Cung Trác Nghiên mới biết được hắn lại có thanh danh lớn như vậy, nàng lúc ấy còn thực cao hứng cho tiền đồ của đệ đệ nhát gan khi xưa, vốn tưởng rằng Cung Trác Lương là được Cung Trác Tường chiếu cố, dù sao đường ca kia đối với Lương nhi đệ đệ che chở như thế nào nàng thấy rất rõ ràng, nhưng khi hỏi qua, lại nghe nói hắn nhờ vào tỷ tỷ của hắn là con dâu của nhà tri phủ, phu nhân của cử nhân vân vân, Cung Trác Nghiên mới biết chuyện không đúng, liền cùng trượng phu trở về Bạc thành tra xét.
Khi đó Cung Trác Lương bọn họ đã ra ở riêng một mình, Cung Trác Nghiên để trượng phu trộm quan sát thật lâu, ấn theo manh mối cân nhắc ra sự thật, Cung Trác Nghiên cảm thấy rất có lỗi với Cung Trác Lương, sau lại thấy hắn sống thật sự không tồi, lúc này mới bớt áy náy một ít, nhưng lúc này nàng đang có mang, lại bởi vì giai đoạn trước lo lắng bất an làm tổn thương thân thể, thai nhi cũng không ổn, hai vợ chồng rơi vào đường cùng chỉ phải tìm một trấn nhỏ lân cận ở lại giữ thai, lại không biết như thế nào bị Cung phu nhân phát hiện hành tung, lại phái người tới của lấy danh nghĩa bắt thiếp bỏ trốn muốn bắt lấy mẫu tử các nàng, có người báo lại nàng trốn vào mật đạo né qua một kiếp, trượng phu của nàng lại bị những người đó đánh chết……
“Tỷ, ta không biết các ngươi…… Ngươi phải nén bi thương a."
Cung Trác Lương nhìn cháu ngoại trai phấn nộn đáng yêu trong ngực, lại nhìn Cung Trác Nghiên bình tĩnh dị thường trước mặt, trong lòng có dự cảm không ổn.
Đối với chuyện Cung phu nhân muốn cướp đoạt đứa nhỏ, Cung Trác Lương đoán rằng là bởi vì Cung Trác Ngọc đã chết, Cung gia tuyệt hậu, cho nên mới muốn đem ngoại tôn dưỡng như cháu trai để kế thừa nhà, nhưng Cung Trác Lương không thể tưởng được nàng lại hạ độc thủ với nữ nhi thân sinh của mình như vậy……
Chẳng lẽ ở trong lòng Cung phu nhân, đã từng giao phó kỳ vọng cao, có thể vì nữ nhi đồng danh một chữ ‘trác’ với con trai mình, cùng người khác bỏ trốn xem như là sỉ nhục cùng tội nghiệt sao? Bức tử nữ nhi của mình như vậy, cũng thực sự quá độc ác đi, người đàn bà kia, thật sự đã điên rồi sao?
Đợi hắn an trí xong tòa nhà hắn dùng thân phận ‘bị chồng ruồng bỏ’, Cung Trác Lương để cho Diệp Nhi ở lại chiếu cố mẫu tử Cung Trác Nghiên, còn để cho Thạch Khang hỗ trợ đi tìm thi thể của trượng phu Cung Trác Nghiên về, lại lo lắng ở lại trấn an nàng nửa ngày, lúc này mới vội vàng chạy đi đến chỗ hẹn cùng Kiều gia huynh đệ.
PH: Khóc hết nước mắt, bản thân không thích ngược, làm đến đoạn của Nghiên tỷ mà ruột gan thắt lại hết, edit không nổi luôn huhuhuhu….
Phụ nữ vốn đã khổ mà phụ nữ phong kiến còn khổ hơn ~~~~
Thời điểm lão phu nhân nói những lời này vẻ mặt kiên quyết nghiêm túc, căn bản không để cho cho Kiều Ứng Trạch cùng Cung Trác Lương phản bác nửa câu, Kiều gia tuy rằng suy tàn, nhưng vẫn đè nặng chữ hiếu, lão phu nhân vẫn là người có địa vị cao nhất trong nhà, cho nên một khi nàng đưa ra quyết định, mọi người không thể giáp mặt phản kích.
Kiều Ứng Trạch cùng Cung Trác Lương bất đắc dĩ cáo lui rời đi, đợi trong phòng chỉ còn lại hai người lão phu nhân cùng Kiều phu nhân, Kiều phu nhân cắn chặt răng, nhìn lão phu nhân miễn cưỡng lộ ra chút tươi cười.
“Bà bà, nếu Trạch nhi hiếu thuận, cho nhà chúng ta ở Bạc thành, chúng ta cần gì phải đến Hưng thành ăn nhờ ở đậu chứ, nếu là lo lắng lão gia bên kia, đưa hai vị muội muội đi qua chiếu cố hắn là được……. A!"
Kiều phu nhân còn chưa nói xong, đã bị lão phu nhân tùy tay ném chén trà lên trên người, nàng sợ tới mức lập tức nhảy dựng lên, kích động lấy khăn tay lau nước trên người, ánh mắt vừa sợ vừa giận.
“Ngươi còn biết Trạch nhi hiếu thuận? Lúc trước là ai hận không thể đem nó bức tử! Hiện tại lại muốn để Trạch nhi nuôi ngươi, da mặt ngươi còn không biết xấu hổ!"
Lão phu nhân hung tợn trừng mắt Kiều phu nhân, cầm lên chén trà muốn tiếp tục ném, lại nghe tiếng nương của Kiều Viện Âm ngăn cản, nàng cả kinh vội thay lão phu nhân thuận khí, mà Tôn thị nương của Kiều Ứng Tử ôm con của mình đứng ở cửa, như có điều gì suy nghĩ lạnh mặt nhìn các nàng, còn có một thiếp thị luống cuống tay chân hống Kiều Ứng Nhiên bị dọa khóc, trong phòng nhất thời loạn thành một đoàn.
“Người sáng suốt đều nhìn ra, hiện tại chúng ta ăn mặc ở đều là dựa vào tỷ đệ Cung gia, mà ngay cả Hiên nhi đang ở trong kinh thành, cũng không hoàn toàn là dựa vào bọn họ mới có tiền đồ tốt sao? Lúc trước con dâu tốt như vậy ngươi dù sao cũng chướng mắt, thế nào cũng phải ba ba đi cầu thân đại tiểu thư nhà người ta, kết quả thế nào! Bọn họ một chút tình cảm thân thích cũng không có, Hiên nhị lại bị bao nhiêu ủy khuất!"
Lão phu nhân đem cái bàn đánh đến vang bang bang, nếu không phải vì thanh danh hai huynh đệ Kiều Ứng Trạch, nàng thật sự muốn đem nữ nhân ngu xuẩn ích kỷ này đuổi ra khỏi cửa, nữ nhân này lại không thấy chút thẹn nào trong lòng sao!
“Ô…… A………"
Bị lão phu nhân mắn trước mặt các thiếp thất như vậy, Kiều phu nhân mặt đỏ lên, dùng khăn che mặt khóc lớn, chính là nàng trên mặt mang đau khổ, trên thực tế trong lòng vừa giận vừa hận, hận tất nhiên là lão phu nhân này người bảo thủ, ở lại Bạc thành hảo hảo sống qua ngày, không nên đi cái gì Hưng thành chịu khổ, còn trong nom cái lão bất tử vô liên sỉ kia làm gì! Mà giận, chính là đường ca của mình bạc tình bạc nghĩa, không niệm một chút thân tình, đối đãi với mẫu tử nàng cùng Hiên nhi như thế.
“Thư của Hiên nhi ngươi cũng thấy rồi đấy, hiện giờ hắn ở kinh thành là cái tình cảnh gì? Ngươi nếu muốn hắn có một mẫu thân thất đức vứt bỏ chồng, hủy đi con đường làm quan tiền đồ của hắn, cả đời không ngóc đầu dậy nổi làm người, vậy ngươi liền ở lại Bạc thành hưởng phúc của ngươi đi!"
Lão phu nhân như thế nào không nhìn ra Kiều phu nhân là giả bộ khóc la, lập tức cười lạnh một tiếng, hung hăng chọt trúng chỗ đau của nàng.
“Này….. Ô….."
Kiều phu nhân đem hy vọng cả đời đều kí thác lên người Kiều Ứng Hiên, nghe được lão phu nhân thật sự là lạnh thấu tâm, càng đang buồn hơn là hết thảy đều là sự thật, cho nên Kiều phu nhân trong lúc nhất thời bi ai, che mặt khóc chạy về phòng của nàng.
“Các ngươi đều nghe, chuyện đi Hưng thành liền quyết định như vậy, chờ gặp qua Hiên nhi rồi lên đường, đều đi xuống đi."
Che lại cái trán đang trướng đau, lão phu nhân đem ba di nương kia đuổi ra ngoài, sau đó một người nằm nghiêng trên tháp thở dài. Kỳ thật bà làm sao muốn gây sức ép như vậy, nhưng thân thể Kiều Ứng Trạch như vậy, tự nuôi sống chính mình còn được, lấy cái gì nuôi sống tốt toàn gia các nàng, tình hình của cháu dâu hiện tại như vậy, lão phu nhân thật sự không muốn liên lụy bọn họ.
Hơn nữa, cũng nên để cho mọi người trong nhà chịu chút khổ cực, bằng không cả đời các nàng không phân biệt tốt xấu, không biết ơn nghĩa, về có sống cuộc sống khả giả, cũng giống như gia đình khó khăn mà an bình a.
XXXXXXXXXXXXX
“Tổ mẫu dù sao cũng đã ngoài sáu mươi, một đường xóc nảy làm sao chịu được, lại nói các nàng đã quen hưởng phúc, tới phương Bắc cũng không chịu lạnh được……"
Rời khỏi chỗ lão phu nhân về đến nhà, mi của Kiều Ứng Trạch chưa hề giãn ra, luôn nghĩ làm sao khuyên lão phu nhân thay đổi chủ ý.
Bởi vì lúc trước chuẩn bị đầy đủ, trừ bỏ chút sản nghiệp trên danh nghĩa Cung Trác Lương chưa bị tổn hại ra, nhà bọn họ dời ra cũng có vài lượng, muốn cho toàn gia các nàng sống cơm no áo ấm cũng không khó, cho nên Kiều Ứng Trạch thật sự không muốn lão phu nhân đi phương Bắc chịu khổ.
“Ứng Trạch, ta biết ngươi là một mảnh hiếu tâm, nhưng chúng ta dù sao cũng đã ra ở riêng, trên danh nghĩa chính là cách một tầng thân thiết với nhà chính, nếu là lão phu nhân thực sự ở lại Bạc thành để chúng ta chiếu cố, kia lập trường của Ứng Hiên sẽ rất xấu hổ….."
Giúp Kiều Ứng Trạch nằm trên đùi mình, Cung Trác Lương một bên thay y mát xa để mày giản ra, một bên dịu dàng khuyên nhủ.
Kỳ thật ở trong lòng Cung Trác Lương, cũng là không hy vọng các nàng ở lại Bạc thành, chính xác mà nói, là không hy vọng Kiều phu nhân ở lại chỗ này, nếu không lấy cái tính tình nhìn y không vừa mắt, bên này nhận hiếu kính của Kiều Ứng Trạch, bên kia còn phải nghĩ làm thế nào để áp bức Kiều Ứng Trạch làm nền giúp đỡ Kiều Ứng Hiên, hơn nữa sẽ không cho Kiều Ứng Trạch một lời hay ho nào, Cung Trác Lương cũng không muốn để Kiều Ứng Trạch lại phải chịu phần thương tâm này.
Lại nói về sau vạn nhất lão phu nhân phản đối bọn họ cùng một chỗ, cách bọn họ quá gần cũng không tốt, đến lúc đó cũng cần quá lo lắng.
“Này ta hiểu được, nhưng không ở Bạc thành, đến kinh thành cuộc sống cũng tốt, chúng ta lấy danh nghĩa hiếu kính tổ mẫu cho bọn họ một chút điền sản (tài sản nhà đất), như vậy càng bất quá Ứng Hiên."
Ý tứ của Cung Trác Lương Kiều Ứng Trạch hiểu được, lúc trước hắn làm chuẩn bị hết thảy, đều là lấy tư danh của lão phu nhân, mà nhà cho Kiều Ứng Hiên ở kinh thành, cũng được xem là tài sản riêng của Kiều Ứng Hiên, cũng không có tính vào tiền chung trong nhà, chính là sợ làm cho người ta có một loại ấn tượng ban ân đối với nhà chính, lại làm khó Kiều Ứng Hiên.
Về phần về sau lão phu nhân cùng Kiều Ứng Hiên xử lí tài sản riêng này như thế nào, Kiều Ứng Trạch cũng không thể xen vào.
“Ứng Hiên là một đứa nhỏ hiểu chuyện, chờ hắn trở về lại cùng đi khuyên tổ mẫu, ngươi hôm nay cũng đã mệt mỏi một ngày, cũng đừng hao tâm tốn sức về chuyện này, hảo hảo nghỉ ngơi một chút đi."
Cung Trác Lương nhìn nhìn sắc trời, biết trời có chút muộn, nhưng hắn thật không yên tâm lưu lại một mình Kiều Ứng Hiên, vạn nhất buổi tối y không ngủ ngon thì làm sao bây giờ?
“Ăn cơm tối lại đi đi, ngươi mấy nay thay Kiều gia bận rộn, ta giữ lại ngươi ăn cơm tối là chuyện nên làm, không cần tránh kiêng kị cái gì."
Nhìn thấy động tác Cung Trác Lương, Kiều Ứng Trạch biết hắn là lo lắng cho mình, lập tức đứng dậy chủ động giự hắn lại, cười hắn đem mình xem như người thật yếu ớt.
Tuy rằng không thể tẫn hiếu trước mặt tổ mẫu Kiều Ứng Trạch cảm thấy thật đáng tiếc, nhưng là không đến mức vì thế mà buồn bực không vui, những người đắc dụng trước mặt lão phu nhân, Kiều Ứng Trạch đã phân phó Kiều Minh trước rồi, đợi sau này chọn người trung thành mà chọn mua, có bọn họ hầu hạ lão phu nhân, dù có ở xa, Kiều Ứng Trạch vẫn có thể yên tâm chút.
“Ân……… Được."
Bị Kiều Ứng Trạch chủ động hôn môi vươn đầu lưỡi liếm răng nanh, khóe miệng Cung Trác Lương câu lên, hướng người về phía trước, phản công đem người đè xuống tháp hôn thật sâu.
Khó trách thế nhân đều nói tiểu biệt thắng tân hôn, cảm giác lưu luyến này, quả nhiên có một tư vị triền miên a…… Cung Trác Lương có chút nghiền ngẫm suy nghĩ, mình và Kiều Ứng Trạch như bây giờ, mới xem như chân chính lấy kết hôn làm điều kiện tiên quyết để nói yêu thương đi?
Cùng lúc đó, tại một thôn nhỏ ngoài Bạc thành, vài tên côn đồ thô kệch dưới sự hướng dẫn của một người khác, quát tháo trong một gia đình nghèo, đem căn nhà nguyên bản sạch sẽ làm loạn thành một đoàn không nói, còn muốn đem nam chủ nhân muốn ngăn cản bọn họ đánh cho chết khiếp, ép hỏi nữ nhân trong nhà cùng đứa nhỏ, nhưng nam chủ nhân bề ngoài hàm hậu này lại cắn chặt răng không nói nửa câu, mấy tên côn đồ mắt thấy sắp gây tai nạn chết người, đành phải mắng chửi vơ vét rồi muốn đi, nhưng vẫn giữ lại hai người canh chừng, muốn đợi nữ nhân trong nhà trở về rồi bắt lấy người ‘đào hôn’ kia.
Bởi vì Cung phu nhân chỉ nói, phải hoàn hảo mang thiếp thất trốn đi của đại thiếu gia cùng đứa nhỏ, cho nên bọn họ không cần lưu thủ với tên gian phu kia, tuy rằng vài tên vô lại đi theo đại thiếu gia thực hoài nghi hắn có thể hay không sinh được đứa nhỏ, nhưng bọn hắn chỉ để ý việc kiếm được bạc hay không, đâu thèm để ý đến chuyện nhà giàu bọn hắn chứ.
Lúc những người khác rời khỏi, nam tử bị đạp gãy cánh tay nhịn đau, đi vào phòng bếp mở ra một đường hầm bí mật, sau khi ngã xuống liền mất đi ý thức, thẳng đến khi một người phụ nhân trẻ tuổi đem nhà của bọn họ đốt đi, sau đó đưa hắn ra khỏi mật đạo, hắn mới từ từ tỉnh lại, nhưng hơi thở rõ ràng đã yếu đi.
“Tướng công, tướng công ngươi thế nào a, tướng công……"
Đứa nhỏ vừa mới sinh ra khóc oa oa, tiểu phụ trẻ tuổi ôm trượng phu của mình khóc thất thanh, nước mắt che kín dung nhan xinh đẹp, bộ dáng cùng Cung Trác Lương khi mặc nữa trang có tám phần giống nhau, chỉ là càng thêm kiều mị động lòng người.
“Nghiên….. Thực xin lỗi…. Ngươi đi theo….. Ta….. Chịu khổ….. Đi….. Đi tìm….. Nhị gia….. Hắn là…. Tốt….. Người tốt….."
Nam nhân mất đi vẻ cường tráng hàm hậu nhìn gắt gao thê tử của mình, muốn ôm nàng cùng đứa con, lại phát hiện mình vô lực nâng cánh tay lên, hắn chỉ có thể nhìn chằm chằm vào nữ nhân mà mình yêu nhất, chết không nhắm mắt…..
“Không phải, ta thực hạnh phúc, tướng công, ngươi vẫn thương ta như vậy, là ta luôn khi dễ ngươi a, tướng công…. Nương, ngươi như thế nào có thể ác tâm như vậy, như thế nào có thể đối với ta như vậy!"
Cung Trác Nghiên ôm lấy trượng phu khóc thất thanh, trong đầu hiện ra đều là khoảnh khắc hai người bọn họ bên nhau, tên đại hùng ngốc nghếch kia bị mình khi dễ còn ngây ngốc đi theo ái mộ nàng, cái tên nam nhân dốt nát bị nàng kéo đi bỏ trốn còn bá vương ngạnh thượng cung, rõ ràng đã nói một đời một kiếp cùng nhau, như thế nào có thể bỏ nàng mà đi chứ!
“Tướng công, ngươi chờ ta, ngươi ở bên kia chờ ta, ta sẽ không để cho nàng có được Hiền nhi, con của chúng ta nhất định sẽ khỏe mạnh an khang trưởng thành, ngươi nhất định phải chờ ta, không được đi trước nga….."
Cung Trác Nghiên nắm ở trên người nam nhân, ôn nhu hôn lên môi đã lạnh băng của hắn, lời nói bá đạo lộ ra nồng đậm sầu bi, nàng lau đi nước mắt trên mặt, mạnh mẽ chống đỡ cởi bỏ áo uy no hài tử trong đầu, sau đó đem thi thể trượng phu chôn dấu trong ngôi nhà tranh mà trước kia họ dựng lên, sau đó bôi đen mặt của mình cùng hài tử hướng về phía Bạc thành mà đi…..
XXXXXXXXXXXXXX
Lại qua hai ngày, Kiều Ứng Hiên rốt cục chạy về Bạc thành, bởi vì lấy thân phận hiện tại của Cung Trác Lương, không tiện cùng bọn họ nói công sự, cho nên cũng không đi gặp lão phu nhân cùng hai huynh đệ Kiều Ứng Trạch, mà hắn còn phải thay tang phục cho đại ca đoản mệnh của mình trên danh nghĩa của mình, cho nên cũng không tiện thiết yến trong nhà chiêu đãi Kiều Ứng Hiên, nên tìm một tửu lâu cách vách hiệu sách của mình.
Cùng Thạch Khang nói chuyện phiếm vừa cưỡi ngựa ra khỏi nhà, chỉ thấy một thân ảnh dơ bẩn lảo đảo ngã bên đường, nghe được thanh âm trẻ con khóc nỉ non, Cung Trác Lương vội thắng lại dây cương, kinh ngạc nhìn thân ảnh nử tử trên mặt đất, Cung Lục thông minh vội chạy đến xem xét, lại bị nữ tử miễn cưỡng đứng lên tránh đi.
“Nhị gia……. Lương nhi……"
Nữ tử nâng lên khuôn mặt dơ bẩn không nhìn rõ dung mạo, suy yếu gọi Cung Trác Lương một tiếng, ánh mắt nhìn hắn tràn đầy áy náy cùng tình cảm phúc tạp.
“Ngươi là….. Thạch đại ca, tìm chiếc xe ngựa đến."
Cung Trác Lương nghi hoặc nhìn nữ tử trên mặt đất, bỗng nhiên trong lòng chấn động, cẩn thận nhìn rõ dung mạo của nàng, vội nhảy xuống ngựa bước nhanh đến nửa quỳ xuống, may mắn trong nhà hắn không có người ngoài, cho nên Cung Trác Lương đơn giản nửa ôm lấy nữ tử, cũng không để ý bị nàng làm dơ một thân áo trắng.
“Thiếu gia, đi đâu?"
Thạch Khang nhìn thấy hình dáng của nữ tử cũng cả kinh, vội đem xe ngựa lại đây, tự mình đánh xe đỡ hai người đi vào, sau khi nhận được câu trả lời đi ‘nhà của tỷ tỷ’ của Cung Trác Lương, liền đánh xe đi để một mình Diệp Nhi chăm sóc cái nhà nhỏ kia.
“Tỷ…… Ngươi như thế nào lại……"
Ngồi vào xe ngựa Thạch Khang mang tới, Cung Trác Lương kinh nghi (kinh ngạc nghi ngờ) nhìn vẻ mặt tiều tụy của Cung Trác Nghiên, thấy đứa nhỏ đáng thương đang khóc trong lòng nàng, vội ôm lấy thuần thục dỗ dành, đầu óc hiện ra đều là bộ dáng xinh đẹp kiêu ngạo bá đạo của Cung Trác Nghiên khi còn bé.
Tuy sinh ra là thân nữ tử, tính tình cương liệt cũng không kém nam nhi chút nào, cũng là thân nhân duy nhất trong nhà bảo hộ Cung Trác Lương, tuy rằng phương thức quan tâm của nàng cũng thực bá đạo.
Cho nên việc kết hôn thay Cung Trác Lương cũng không có trách nàng, kia đều là lỗi của Cung phu nhân, thậm chí Cung Trác Lương còn khâm phục Cung Trác Nghiên, nàng là nữ tử của thời đại này có gan quyết tâm cùng nghị lực tranh thủ vì hạnh phúc của mình, cho nên thấy bộ dáng thê thảm của nàng hiện tại, trong lòng Cung Trác Lương thập phần chấn động, phản ứng đầu tiên là nàng bỏ trốn cùng kẻ lừa gạt, dù sao thời đại này nam nhân phụ bạc nhiều lắm.
“Lương nhi, tỷ thực xin lỗi ngươi……."
Cung Trác Nghiên nhìn tiểu đệ thuần thục dỗ dành đứa nhỏ thay nó lau tay lau mặt, hốc mắt sớm đã khóc khô lại một lần nữa chứa đầy nước mắt, chậm rãi nói cùng hắn cuộc sống hai năm qua của mình.
Nguyên lai Cung Trác Nghiên lúc trước sau khi bỏ trốn cùng người yêu, bởi vì nàng dã tính, nên nữ phẫn nam trang cùng trượng phu chạy đi rất nhiều nơi, dựa vào năng lực kinh thương xuất sắc, ngày trôi qua cũng thập phần tiêu sái khoái hoạt.
Thẳng đến khi nửa năm trước ở phương Bắc nghe được tên của Cung Trác Lương,Cung Trác Nghiên mới biết được hắn lại có thanh danh lớn như vậy, nàng lúc ấy còn thực cao hứng cho tiền đồ của đệ đệ nhát gan khi xưa, vốn tưởng rằng Cung Trác Lương là được Cung Trác Tường chiếu cố, dù sao đường ca kia đối với Lương nhi đệ đệ che chở như thế nào nàng thấy rất rõ ràng, nhưng khi hỏi qua, lại nghe nói hắn nhờ vào tỷ tỷ của hắn là con dâu của nhà tri phủ, phu nhân của cử nhân vân vân, Cung Trác Nghiên mới biết chuyện không đúng, liền cùng trượng phu trở về Bạc thành tra xét.
Khi đó Cung Trác Lương bọn họ đã ra ở riêng một mình, Cung Trác Nghiên để trượng phu trộm quan sát thật lâu, ấn theo manh mối cân nhắc ra sự thật, Cung Trác Nghiên cảm thấy rất có lỗi với Cung Trác Lương, sau lại thấy hắn sống thật sự không tồi, lúc này mới bớt áy náy một ít, nhưng lúc này nàng đang có mang, lại bởi vì giai đoạn trước lo lắng bất an làm tổn thương thân thể, thai nhi cũng không ổn, hai vợ chồng rơi vào đường cùng chỉ phải tìm một trấn nhỏ lân cận ở lại giữ thai, lại không biết như thế nào bị Cung phu nhân phát hiện hành tung, lại phái người tới của lấy danh nghĩa bắt thiếp bỏ trốn muốn bắt lấy mẫu tử các nàng, có người báo lại nàng trốn vào mật đạo né qua một kiếp, trượng phu của nàng lại bị những người đó đánh chết……
“Tỷ, ta không biết các ngươi…… Ngươi phải nén bi thương a."
Cung Trác Lương nhìn cháu ngoại trai phấn nộn đáng yêu trong ngực, lại nhìn Cung Trác Nghiên bình tĩnh dị thường trước mặt, trong lòng có dự cảm không ổn.
Đối với chuyện Cung phu nhân muốn cướp đoạt đứa nhỏ, Cung Trác Lương đoán rằng là bởi vì Cung Trác Ngọc đã chết, Cung gia tuyệt hậu, cho nên mới muốn đem ngoại tôn dưỡng như cháu trai để kế thừa nhà, nhưng Cung Trác Lương không thể tưởng được nàng lại hạ độc thủ với nữ nhi thân sinh của mình như vậy……
Chẳng lẽ ở trong lòng Cung phu nhân, đã từng giao phó kỳ vọng cao, có thể vì nữ nhi đồng danh một chữ ‘trác’ với con trai mình, cùng người khác bỏ trốn xem như là sỉ nhục cùng tội nghiệt sao? Bức tử nữ nhi của mình như vậy, cũng thực sự quá độc ác đi, người đàn bà kia, thật sự đã điên rồi sao?
Đợi hắn an trí xong tòa nhà hắn dùng thân phận ‘bị chồng ruồng bỏ’, Cung Trác Lương để cho Diệp Nhi ở lại chiếu cố mẫu tử Cung Trác Nghiên, còn để cho Thạch Khang hỗ trợ đi tìm thi thể của trượng phu Cung Trác Nghiên về, lại lo lắng ở lại trấn an nàng nửa ngày, lúc này mới vội vàng chạy đi đến chỗ hẹn cùng Kiều gia huynh đệ.
PH: Khóc hết nước mắt, bản thân không thích ngược, làm đến đoạn của Nghiên tỷ mà ruột gan thắt lại hết, edit không nổi luôn huhuhuhu….
Phụ nữ vốn đã khổ mà phụ nữ phong kiến còn khổ hơn ~~~~
Tác giả :
Lạc Băng Lăng