Công Giá
Chương 71: Hưu thư…
Vốn Cung Trác Lương được phê chuẩn của Nam Cung Hâm, có thể tự do ra vào, hơn nữa bên trong phủ gia nhân đã đi hết, cũng không có ai để đề phòng, bất quá để cẩn thận, lúc hắn ra vào vẫn đi theo mật đạo ở tiểu trạch.
Mua chút điểm tâm cơm nước, Cung Trác Lương để cho nhóm người Cung Nhất về chỗ của Thạch Khang trước, sau đó chính mình từ mật đạo trở về, đem đồ vật này nọ giao cho Hàm Thư đi chuẩn bị cơm chiều.
“Nhược Lam tỷ, mấy ngày nay thật sự là vất vả các ngươi."
Nhìn Nhược Lam đem đệm giường muốn đi giặt, Cung Trác Lương bước nhanh tới, có chút áy náy muốn lấy dùm nàng.
Từ lúc Nhược Lam cùng Diệp Nhi đi theo bên người Cung Trác Lương, trừ bỏ sửa sang lại quần áo cho hai phu phu bọn họ ra, nào đâu làm qua việc quét dọn giặt quần áo nặng nhọc, chi phí ăn mặc ngày thường so với tiểu thư trong một số gia đình bình thường không biết nhiều hơn bao nhiêu, nhưng hôm nay gia nhân trong phủ đều đi hết, tất cả sinh hoạt đều đặt trên người các nàng, hơn nữa tiểu gia hỏa Kiều Mẫn Ngôn kia một khác cũng không chịu rời khỏi người, Kiều Ứng Trạch lại bị bệnh, các nàng liền càng thêm vất vả, hiện giờ nấu nước chẻ củi những việc tốn sức nặng nhọc đều thuộc về Kiều Minh, mà ngay cả Hàm Thư đang mang thai đều bận việc ở nhà bếp, vừa nhìn thật làm người ta không đành lòng.
“Thiếu gia nói cái gì a, này không phải đều là việc chúng nên làm sao."
Nhược Lam mỉm cười nghiêng người tránh tay của Cung Trác Lương, ánh mắt nhìn về phía hắn phá lệ ôn nhu, thân phận của nàng xưa nay đều là thiếu gia cùng cô gia cho, hiện giờ bất quá làm mấy việc nặng, làm sao nói vất vả được?
“Đợi Hình bộ kết án, ít nhất cũng phải còn nửa tháng, gia phó của chúng ta đi hết bất qúa chỉ là giả vờ, không thật sự để cho các ngươi chịu khổ như vậy, chờ ngày mai ta cùng Nam Cung đại nhân thương lượng một chút, dùng danh nghĩa của ta đưa hai nha hoàn làm việc vặt vào, không tính là người của Kiều gia, đem vào cũng không ngại."
Cung Trác Lương lắc lắc đầu, cảm thấy được thật sự không tất yếu để người trong nhà chịu khổ, hơn nữa, để chính hắn sống cuộc sống bình thường cũng không có gì, dù sao đời trước hắn cũng tự mình giặt quần áo quét tước phòng ốc, tuy nói toàn bộ chỉ đều dùng máy giặt sau đó đại đa số thời gian đều thêu người giúp việc….. Nhưng ít ra hắn làm cơm vẫn có thể ăn được! Tóm lại hắn có thể chịu được, nhưng Kiều Ứng Trạch là đại thiếu gia được nuông chiều thành quen, hắn không nỡ bạc đãi.
“Thật sự không cần thiếu gia, khó được ngươi có thể ở nhà tự tại chút, tìm người đưa vào, còn phải cải trang đến cải trang đi, thật phiền toái."
Nhược Lam thấy Cung Trác Lương nói thật chân thành, vội mở miệng khuyên vài câu, nhìn thiếu niên hăng hái trước mắt, Nhược Lam biết hắn rốt cuộc chịu không được trói buộc của thân nữ trang kia, hơn nữa bọn họ dù sao cũng là người nhà chịu tội, không lại làm cho người ta nói xấu.
“Chỉ là nha hoàn giặt quần áo làm bếp núc thôi, từ bên chỗ mẹ ta tìm hai người yên phận chút, vẫn là để ở bên cạnh tiểu viện, không cho các nàng tiến vào trong chủ viện, các ngươi cũng luyến tiếc nha đầu Hàm Thư bụng lớn rồi còn phải làm thức ăn rửa bát si9, liện định như vậy rồi."
Cung Trác Lương biết Nhược Lam là đau lòng cho mình, cười cười nói ra trong nhà con2 có phụ nữ trẻ con cùng Hàm Thư đang mang thai, quả nhiên Nhược Lam vẻ mặt đau khổ do dự, Cung Trác Lương liền một lời đem việc này quyết định như vậy, vỗ vỗ cánh tay Nhược Lam xoay người đi vào nhà.
Trong phòng, Kiều Ứng Trạch đang tựa lưng vào tháp cùng Kiều Mẫn Ngôn chơi đùa, chính xác mà nói, là Kiều Ứng Trạch đem đồ chơi của Kiều Mẫn Ngôn ném vào phía bên trong tháp, sau đó Kiều Mẫn Ngôn chạy về phía đó kiếm trở về, lại chạy về nhét vào trong ngực Kiều Ứng Trạch, cười một cái trong thật hăng hái…… Khóe miệng Cung Trác Lương co rút, như thế nào cảm thấy tiểu tướng công nhà hắn đang huấn luyện một con chó nhỏ chứ?
“Ngươi đã trở lại a?"
Đợi Cung Trác Lương đến gần, Kiều Ứng Trạch ôm lại Kiều Mẫn Ngôn chạy về bên phía hắn, ngồi dậy một bên dùng khăn lau mặt lau tay cho tiểu hài tử, một bên ngẩng đầu nhìn Cung Trác Lương cười cười, sau đó đem tiểu tử kia đang duỗi người về phía Cung Trác Lương nhét vào lòng ngực hắn.
“Ân, như thế nào ngồi dậy, nó nháo như vậy, thân thể ngươi chịu được sao?"
Cung Trác Lương ôm Kiều Mẫn Ngôn vỗ vỗ tiểu PP của nó, lúc này mới ngồi xuống bên người Kiều Ứng Trạch, cũng cẩn thận nhìn vẻ ặt bình tĩnh của y.
Quả nhiên, hình như bộ dáng không có một chút lo lắng a.
“Ta bệnh hai ngày, Mẫn Ngôn không nhìn thấy ta có thể là rất nhớ, khóc đến Diệp Nhi không có cách nào khác, chỉ có thể mang đến tìm ta, kết quả vật nhỏ này ôm ta làm thế nào cũng không chịu buông tay, ta nghĩ chính mình sẽ mang theo nó, để cho Diệp Nhi đi phòng bếp giúp Hàm Thư, Cung gia đã xảy ra chuyện gì sao?"
Kiều Ứng Trạch đem ngón tay của mình cho Kiều Mẫn Ngôn chơi đùa, sau đó lúc nó muốn đưa vào miệng cắn lại lấy ra, đùa như thế vài lần, thấy trên mặt tiểu hài tử đã có vẻ buồn ngủ, rồi mới từ cái bàn bên cạnh tháp lấy chén cháo vẫn còn nóng, dùng muỗng nhỏ một chút một chút uy Kiều Mẫn Ngôn ăn, mà Kiều Mẫn Ngôn bên này lại bám lấy Cung Trác Lương ôm ấp không buông, bên kia đầu nhỏ với tới bên Kiều Ứng Trạch, mở miệng nhỏ nhắn ăn lại kêu một tiếng thật ngọt ngào.
So với thói quen ôm cháu không ôm con làm nghiêm phụ của người đọc sách, Kiều Ứng Trạch đối với đứa con Kiều Mẫn Ngôn này cũng là thập phần cưng chiều, tuy rằng y cũng không chỉ một lần cùng Cung Trác Lương nói mình về sau phải làm nghiêm phụ, nhưng mỗi lần đều rất không kiên định bị Cung Trác Lương ‘ngụy biện’ khuyên nhủ lý giải a câu thông a, không thể nào kiên trì được, thế cho nên đem tính tình Kiều Mẫn Ngôn dưỡng thành cực độ dính lấy phu phu bọn họ như ngày hôm nay, rời khỏi một chút cũng không được.
“Cung Trác Ngọc mất, cọp mẹ tính toán âm thầm làm tang, ý tứ bảo riêng ta đi qua chính là muốn cùng chúng ta phân rõ giới hạn, ngươi đoán, cọp mẹ nói yêu cầu là cái gì?"
Cung Trác Lương nhẹ vỗ về lưng Kiều Mẫn Ngôn để cho nó từ từ ăn, dư quang cũng là chú ý tới phản ứng của Kiều Ứng Trạch, chỉ thấy y hơi hơi suy nghĩ một chút, trong mắt liền lộ ra thần sắc giật mình, nháy mắt kia biểu lộ ra thông minh tự tin, nhìn thấy Cung Trác Lương trong lòng cùng trên người đều nóng lên.
“Nếu nói là phân rõ giới hạn, ngoại trừ muốn cho ta cùng ngươi cùng tách ra hoặc bắt ngươi đi, Cung phu nhân sẽ không chịu phá hư thanh danh, là muốn cho ta làm giấy hưu thê đi."
Nghĩ đến thái độ làm người cua Cung phu nhân, Kiều Ứng Trạch có chút cảm thán lắc lắc đầu, trong lòng đã hiểu được ý tưởng của nàng, tuy nói không thực lòng đem nàng trở thành nhạc mẫu, nhưng lãnh tình nịnh bợ như vậy, cũng thật sự là làm cho người ta rất không thoải mái.
“Đúng vậy, nếu nàng không nhắc tới, ta cũng không chú ý tới trong luật pháp lại có quy định như thế, nguyên lai đường thê chắc là không biết bị nhà chồng liên lụy, như vậy Ứng Trạch, hưu thư ngươi viết đâu?"
Vỗ nhẹ lưng tiểu hài tử ăn no liền mệt, Cung Trác Lương giống như tùy ý nói một câu, giống như vật hắn nhắc tới không phải là hưu thư dùng đẻ tuyệt tình tuyệt nghĩa, mà chỉ là giấy viết bản thảo linh tinh mà thôi.
“Ở…… Hưu thê cái gì a?"
Kiều Ứng Trạch rõ ràng bị bầu không khí ấm áp này mê hoặc, cho nên y không cảnh giác lời nói của Cung Trác Lương, dấu vết đã lộ ra một chút, Kiều Ứng Trạch tay cầm muỗng cứng đờ, vội nương theo động tác buông bát che dấu khẩn trương của mình, sau đó mỉm cười quay người lại hỏi Cung Trác Lương một câu.
“Giấu diếm cùng lừa gạt tuy rằng mục đích phần lớn là giống nhau, nhưng mức độ tồi tệ cũng là không giống nhau, tướng công, ngươi đã biết rõ còn cố phạm phải sao?"
Cung Trác Lương đổi về nam trang càng ngày càng ít xưng hô Kiều Ứng Trạch là tướng công, trừ bỏ một số trường hợp đặt biệt như là trêu chọc nhắc nhở, nói ví dụ như thời điểm hiện tại.
“Trác Trác….."
Kiều Ứng Trạch có chút chần chờ nhìn Cung Trác Lương, lý trí nói cho y biết thẳng thắng kết cục sẽ thực ‘thê thảm’, mà tình cảm nói cho y biết nói dối kết cục có vẻ càng thêm nguy hiểm, thật sự lả lưỡng nan a.
“Ứng Trạch, ta biết ngươi là tốt cho ta, cho nên vô luận ngươi nói cái gì, ta đều tin, cũng cam đoan không tức giận, việc này liền quên đi như vậy, ngươi cũng đừng để trong lòng….."
Nếu như nói Cung Trác Lương ngay từ đầu chỉ là lừa gạt Kiều Ứng Trạch, nhưng hiện tại nhìn bộ dáng lo lắng của y như vậy, trong lòng Cung Trác Lương đã trăm phần trăm xác định phán đoán của mình, ai bảo người này ở trước mặt hắn chưa bao giờ nói dối chứ?
Cố ý thở dài, Cung Trác Lương ngoài miệng nói rất là rộng lượng, kỳ thật trong lòng đang rất lo lắng, phải ‘trừng phạt’ tiểu tướng công nhà mình như thế nào.
“Trác Trác, thực xin lỗi….."
Cung Trác Lương càng ‘rộng lượng’ Kiều Ứng Trạch trong lòng lại càng khổ sở, lí trí lập tức bị tình cảm áp chế, y đứng dậy trở về buồng đem cái hòm đựng hưu thư kia ra, sau đó ngồi trên tháp đưa đem hòm đẩy tới bên người Cung Trác Lương, chính mình lại cúi thấp đầu làm bộ dáng thuận theo, còn kém chủ động quỳ xuống bàn giặt đồ…..
“Đố kị….."
Cung Trác Lương đem Kiều Mẫn Ngôn thả lại trên tháp cho nó ôm đồ chơi ngủ, sau đó mở hòm ra xem phong hưu thư kia, mặc dù biết được trong kia nhất định sẽ không viết lời hay, nhưng lí do này thật đúng là làm hắn nghẹn hỏa a.
“Lý do khác không thích hợp…… Ta sai lầm rồi!"
Lời giải thích bị Cung Trác Lương khiêu mi mỉm cười nhìn chăm chú mà im bặt, Kiều Ứng Trạch rất thức thời trực tiếp nhận sai, mặc dù đối y mà nói, cũng không cho là tâm tình mình muốn bảo hộ nương tử là sai, nhưng nếu bị phát hiện, như vậy hiện tại mà nói hống nương tử mới là quan trọng nhất, về phần về sau phải làm như thế nào…… Vậy phải xem tình huống như thế nào mà quyết định rồi.
“Ứng Trạch, ta biết ngươi làm như vậy là muốn bảo vệ ta, nhưng ngươi đã quên, ta cũng là nam nhân giống ngươi a, Ứng Trạch, ta cần không phải là dựa vào cùng ngươi phân rõ giới hạn mới có thể đổi lấy bình an, mà là để ngươi có thể tín nhiệm tin tưởng ta."
Cung Trác Lương thu hồi hưu thư, nắm lấy tay Kiều Ứng Trạch để trên đùi mình hết sức trịnh trọng nói xong, hắn không phải không nhận thức được ý tốt của người không được tự nhiên này, cũng rất rõ ràng trình độ ‘không tự tin’ cùng ‘ đại nam nhân’ của Kiều Ứng Trạch, cho nên muốn áp đảo tâm cảu đối phương, Cung Trác Lương biết mình còn phải cố gắn a.
(PH: thật ra chỗ này không hiểu lắm T.T)
“……. Ta hiểu được, Trác Trác, ta về sau sẽ không tái phạm, ngươi tin tưởng ta."
Kiều Ứng Trạch bị bộ dáng trịnh trọng hiếm có của Cung Trác Lương làm cho trong lòng không yên, thật cẩn thận quan sát sắc mặt hắn, tuy rằng Kiều Ứng Trạch chưa từng xem nhẹ ý muốn của Cung Trác Lương, nhưng đối với lên án của hắn ẩn ẩn cũng là vô lực biện giải, sau này mình chỉ có thể chậm chậm tìm hiểu có chừng mực.
“Biết sai là tốt rồi, vậy ngươi nghĩ phải bồi thường ta như thế nào a?"
Đối với Kiều Ứng Trạch người này a chỉ nói nặng y một câu đều có thể làm y suy nghĩ nửa đêm ngủ không yên, Cung Trác Lương tỏ vẻ chính mình cũng thực bất đắc dĩ a, thật sự là không nỡ đánh cũng không nỡ mắng, vậy chỉ có một biện pháp có thể phát hỏa bớt giận!
“Kia……."
Hiểu được ám chỉ trong lời nói của Cung Trác Lương, trong lòng Kiều Ứng Trạch nóng lên, do dự một chút vẫn là tiến đến nhẹ giọng nói bên tai Cung Trác Lương, đợi nhìn thấy bộ dáng hai mắt Cung Trác Lương phát sáng nhìn chằm chằm mình, mặt của y liền không thể tự kiềm chế mà bắt đầu bốc hơi nước.
“Ngươi thực đáp ứng rồi?"
Trong lòng Cung Trác Lương nở hoa a, lập tức hướng thân mình về phía trước nằm úp sấp áp Kiều Ứng Trạch trên tháp, lúc trước hắn hay giỡn cùng Kiều Ứng Trạch có nói qua vài tư thế, nhưng dù sao hai người bọn họ vừa mới làm đến bước cuối cùng, tuy nói Kiều Ứng Trạch tận tực phối hợp, nhưng dù sao cũng là người đọc sách da mặt mỏng, Cung Trác Lương không dám đùa quá mức, nhưng hiện tại Kiều Ứng Trạch cư nhiên chủ động muốn thử, chuyện tốt như vậy Cung Trác Lương há có thể buông tha.
“Sắp đến ăn cơm chiều……"
Đẩy không ra người nào đó đang nằm trên người, Kiều Ứng Trạch nghiêng mặt tránh cái hôn của hắn, rồi lại sợ động tác quá lớn làm tỉnh Kiều Mẫn Ngôn bên cạnh, đành phải nhỏ giọng ngăn lại Cung Trác Lương, bất quá thực rõ ràng, hiệu quả không quá lớn, y vẫn rất nhanh bị Cung Trác Lương lấp kín môi…… Bất quá, từ hành động nóng bỏng của Cung Trác Lương có thể thấy được, hắn thật không có tức giận mình, nhận biết này làm cho tâm vẫn treo lơ lửng của Kiều Ứng Trạch, rốt cục hoàn toàn rơi xuống.
XXXXXXXXXXXXXXXXXXX
Sau khi tổng hợp lại suy nghĩ cái lợi cái hại, Cung Trác Lương vẫn là lựa chọn đồng ý yêu cầu của Cung phu nhân, để cho Kiều Ứng Trạch hưu thê, sau đó chính mình mặc nữ trang ra vẻ thần sắc bị bệnh, làm trò cho Nam Cung Hâm cùng các quan binh có mặt ‘làm chứng’, bị người Cung gia phái tới vào cửa hông của Tây phủ mang đi, rời đi theo còn có Nhược Lam cùng Diệp Nhi hai nha hoàn của hồi môn.
Kiều Ứng Trạch diễn trò không tốt, liền giả bệnh nằm trong phòng không đi ra, mà Cung Trác Lương còn lại là lấy khăn tay có tẩm ớt làm rớt vài giọt nước mắt, sau đó liền ‘ốm yếu’ được Nhược Lam cùng Diệp Nhi đỡ vào trong xe ngựa, một đường thập phần khổ sở ‘bị nhà chồng ruồng bỏ’đi đến tiểu trạch được hắn an trí tốt, lại từ một cái xe trống của Thạch Khang đến ‘thăm’, lúc rời đi, bên trong đã nhiều hơn một Cung Trác Lương mặc nam trang.
Kiều Ứng Trạch gặp nạn hưu thê bảo toàn thê tử, lúc này đi qua hiệu sách Lương Trạch phát triển ngôn luận, không có nửa phần trách cứ truyền ra, ngược lại đều nói y nặng tình nghĩa tình, mà tin tức ‘Cung Trác Nghiên sau khi về nhà liền bệnh nặng được truyền ra, mọi người lại tán thưởng hai người tình thâm, lúc này, Cung Trác Lương rốt cục viên mãn hạ xuống màn diễn nam phẫn nữ trang suốt hai năm rưỡi, từ nay về sau, hắn lấy thân phận của mình, có được những thứ hắn muốn.
Ngày mười chín tháng ba, ý chỉ phán Kiều lão gia một mình lưu đày, gia sản toàn bộ sung vào quốc khố rốt cục đã đến Bạc thành……
Trước cửa lớn Kiều gia Tây phủ, Kiều Ứng Trạch một thân áo lam đơn sơ khoanh tay mà đứng, thần sắc bình tĩnh nhìn quan binh gỡ xuống tấm biển ném qua một bên, sau đó đóng chặt cửa lớn dán giấy niêm phong lên.
“Thiếu gia………"
Kiều Minh ôm Kiều Mẫn Ngôn cùng Hàm Thư đã đỏ hốc mắt bóng dáng của Kiều Ứng Trạch, tài ăn nói lanh lợi xưa nay nửa điểm cũng phát huy không được, mà Hàm Lộ cùng Hàm Hạ thay thế Nhược Lam Diệp Nhi trở về hầu hạ, các nàng không biết nội tình, chỉ cho rằng Kiều gia thật sự là nhà tan người tản, cho nên sớm đã khóc nức nở không ngừng.
“…….."
Kiều Ứng Trạch chưa có trả lời tiếng gọi của Kiều Minh, vẫn là bình tĩnh như vậy đứng ở đó, làm cho người ta nhìn không ra một chút tâm tư nào, thẳng đến khi từ đằng xa truyền đến tiếng vó ngựa, cuối cùng tại nơi cách bọn họ vài chục bước, Kiều Ứng Trạch lúc này mới chớp chớp đôi mắt khô khốc, nghiêng người nhìn về phía mỹ thiếu niên đang nhảy xuống ngựa.
“Lão phu nhân bên kia ta đã phái người an trí, chúng ta….. Về nhà đi."
Cung Trác Lương đi vài bước đến bên người Kiều Ứng Trạch, nhịn xuống xúc động muốn trực tiếp ôm người đi, đè thấp thanh âm nói xong, sau đó tao nhã đi về phía xe ngựa đưa tay ra, khóe miệng giương lên độ cung sung sướng.
“Ân…….."
Cuối cùng nhìn thoáng qua từng cửa nhà, trong mắt Kiều Ứng Trạch hiện lên một nụ cười thoải mái, từ trên tay Kiều Minh đón lấy Kiều Mẫn Ngôn đang tò mò nhìn xung quanh, cùng Cung Trác Lương cùng nhau ngồi vào trong xe ngựa…… Nơi có người nhà, mới chính là nhà của bọn họ.
Mua chút điểm tâm cơm nước, Cung Trác Lương để cho nhóm người Cung Nhất về chỗ của Thạch Khang trước, sau đó chính mình từ mật đạo trở về, đem đồ vật này nọ giao cho Hàm Thư đi chuẩn bị cơm chiều.
“Nhược Lam tỷ, mấy ngày nay thật sự là vất vả các ngươi."
Nhìn Nhược Lam đem đệm giường muốn đi giặt, Cung Trác Lương bước nhanh tới, có chút áy náy muốn lấy dùm nàng.
Từ lúc Nhược Lam cùng Diệp Nhi đi theo bên người Cung Trác Lương, trừ bỏ sửa sang lại quần áo cho hai phu phu bọn họ ra, nào đâu làm qua việc quét dọn giặt quần áo nặng nhọc, chi phí ăn mặc ngày thường so với tiểu thư trong một số gia đình bình thường không biết nhiều hơn bao nhiêu, nhưng hôm nay gia nhân trong phủ đều đi hết, tất cả sinh hoạt đều đặt trên người các nàng, hơn nữa tiểu gia hỏa Kiều Mẫn Ngôn kia một khác cũng không chịu rời khỏi người, Kiều Ứng Trạch lại bị bệnh, các nàng liền càng thêm vất vả, hiện giờ nấu nước chẻ củi những việc tốn sức nặng nhọc đều thuộc về Kiều Minh, mà ngay cả Hàm Thư đang mang thai đều bận việc ở nhà bếp, vừa nhìn thật làm người ta không đành lòng.
“Thiếu gia nói cái gì a, này không phải đều là việc chúng nên làm sao."
Nhược Lam mỉm cười nghiêng người tránh tay của Cung Trác Lương, ánh mắt nhìn về phía hắn phá lệ ôn nhu, thân phận của nàng xưa nay đều là thiếu gia cùng cô gia cho, hiện giờ bất quá làm mấy việc nặng, làm sao nói vất vả được?
“Đợi Hình bộ kết án, ít nhất cũng phải còn nửa tháng, gia phó của chúng ta đi hết bất qúa chỉ là giả vờ, không thật sự để cho các ngươi chịu khổ như vậy, chờ ngày mai ta cùng Nam Cung đại nhân thương lượng một chút, dùng danh nghĩa của ta đưa hai nha hoàn làm việc vặt vào, không tính là người của Kiều gia, đem vào cũng không ngại."
Cung Trác Lương lắc lắc đầu, cảm thấy được thật sự không tất yếu để người trong nhà chịu khổ, hơn nữa, để chính hắn sống cuộc sống bình thường cũng không có gì, dù sao đời trước hắn cũng tự mình giặt quần áo quét tước phòng ốc, tuy nói toàn bộ chỉ đều dùng máy giặt sau đó đại đa số thời gian đều thêu người giúp việc….. Nhưng ít ra hắn làm cơm vẫn có thể ăn được! Tóm lại hắn có thể chịu được, nhưng Kiều Ứng Trạch là đại thiếu gia được nuông chiều thành quen, hắn không nỡ bạc đãi.
“Thật sự không cần thiếu gia, khó được ngươi có thể ở nhà tự tại chút, tìm người đưa vào, còn phải cải trang đến cải trang đi, thật phiền toái."
Nhược Lam thấy Cung Trác Lương nói thật chân thành, vội mở miệng khuyên vài câu, nhìn thiếu niên hăng hái trước mắt, Nhược Lam biết hắn rốt cuộc chịu không được trói buộc của thân nữ trang kia, hơn nữa bọn họ dù sao cũng là người nhà chịu tội, không lại làm cho người ta nói xấu.
“Chỉ là nha hoàn giặt quần áo làm bếp núc thôi, từ bên chỗ mẹ ta tìm hai người yên phận chút, vẫn là để ở bên cạnh tiểu viện, không cho các nàng tiến vào trong chủ viện, các ngươi cũng luyến tiếc nha đầu Hàm Thư bụng lớn rồi còn phải làm thức ăn rửa bát si9, liện định như vậy rồi."
Cung Trác Lương biết Nhược Lam là đau lòng cho mình, cười cười nói ra trong nhà con2 có phụ nữ trẻ con cùng Hàm Thư đang mang thai, quả nhiên Nhược Lam vẻ mặt đau khổ do dự, Cung Trác Lương liền một lời đem việc này quyết định như vậy, vỗ vỗ cánh tay Nhược Lam xoay người đi vào nhà.
Trong phòng, Kiều Ứng Trạch đang tựa lưng vào tháp cùng Kiều Mẫn Ngôn chơi đùa, chính xác mà nói, là Kiều Ứng Trạch đem đồ chơi của Kiều Mẫn Ngôn ném vào phía bên trong tháp, sau đó Kiều Mẫn Ngôn chạy về phía đó kiếm trở về, lại chạy về nhét vào trong ngực Kiều Ứng Trạch, cười một cái trong thật hăng hái…… Khóe miệng Cung Trác Lương co rút, như thế nào cảm thấy tiểu tướng công nhà hắn đang huấn luyện một con chó nhỏ chứ?
“Ngươi đã trở lại a?"
Đợi Cung Trác Lương đến gần, Kiều Ứng Trạch ôm lại Kiều Mẫn Ngôn chạy về bên phía hắn, ngồi dậy một bên dùng khăn lau mặt lau tay cho tiểu hài tử, một bên ngẩng đầu nhìn Cung Trác Lương cười cười, sau đó đem tiểu tử kia đang duỗi người về phía Cung Trác Lương nhét vào lòng ngực hắn.
“Ân, như thế nào ngồi dậy, nó nháo như vậy, thân thể ngươi chịu được sao?"
Cung Trác Lương ôm Kiều Mẫn Ngôn vỗ vỗ tiểu PP của nó, lúc này mới ngồi xuống bên người Kiều Ứng Trạch, cũng cẩn thận nhìn vẻ ặt bình tĩnh của y.
Quả nhiên, hình như bộ dáng không có một chút lo lắng a.
“Ta bệnh hai ngày, Mẫn Ngôn không nhìn thấy ta có thể là rất nhớ, khóc đến Diệp Nhi không có cách nào khác, chỉ có thể mang đến tìm ta, kết quả vật nhỏ này ôm ta làm thế nào cũng không chịu buông tay, ta nghĩ chính mình sẽ mang theo nó, để cho Diệp Nhi đi phòng bếp giúp Hàm Thư, Cung gia đã xảy ra chuyện gì sao?"
Kiều Ứng Trạch đem ngón tay của mình cho Kiều Mẫn Ngôn chơi đùa, sau đó lúc nó muốn đưa vào miệng cắn lại lấy ra, đùa như thế vài lần, thấy trên mặt tiểu hài tử đã có vẻ buồn ngủ, rồi mới từ cái bàn bên cạnh tháp lấy chén cháo vẫn còn nóng, dùng muỗng nhỏ một chút một chút uy Kiều Mẫn Ngôn ăn, mà Kiều Mẫn Ngôn bên này lại bám lấy Cung Trác Lương ôm ấp không buông, bên kia đầu nhỏ với tới bên Kiều Ứng Trạch, mở miệng nhỏ nhắn ăn lại kêu một tiếng thật ngọt ngào.
So với thói quen ôm cháu không ôm con làm nghiêm phụ của người đọc sách, Kiều Ứng Trạch đối với đứa con Kiều Mẫn Ngôn này cũng là thập phần cưng chiều, tuy rằng y cũng không chỉ một lần cùng Cung Trác Lương nói mình về sau phải làm nghiêm phụ, nhưng mỗi lần đều rất không kiên định bị Cung Trác Lương ‘ngụy biện’ khuyên nhủ lý giải a câu thông a, không thể nào kiên trì được, thế cho nên đem tính tình Kiều Mẫn Ngôn dưỡng thành cực độ dính lấy phu phu bọn họ như ngày hôm nay, rời khỏi một chút cũng không được.
“Cung Trác Ngọc mất, cọp mẹ tính toán âm thầm làm tang, ý tứ bảo riêng ta đi qua chính là muốn cùng chúng ta phân rõ giới hạn, ngươi đoán, cọp mẹ nói yêu cầu là cái gì?"
Cung Trác Lương nhẹ vỗ về lưng Kiều Mẫn Ngôn để cho nó từ từ ăn, dư quang cũng là chú ý tới phản ứng của Kiều Ứng Trạch, chỉ thấy y hơi hơi suy nghĩ một chút, trong mắt liền lộ ra thần sắc giật mình, nháy mắt kia biểu lộ ra thông minh tự tin, nhìn thấy Cung Trác Lương trong lòng cùng trên người đều nóng lên.
“Nếu nói là phân rõ giới hạn, ngoại trừ muốn cho ta cùng ngươi cùng tách ra hoặc bắt ngươi đi, Cung phu nhân sẽ không chịu phá hư thanh danh, là muốn cho ta làm giấy hưu thê đi."
Nghĩ đến thái độ làm người cua Cung phu nhân, Kiều Ứng Trạch có chút cảm thán lắc lắc đầu, trong lòng đã hiểu được ý tưởng của nàng, tuy nói không thực lòng đem nàng trở thành nhạc mẫu, nhưng lãnh tình nịnh bợ như vậy, cũng thật sự là làm cho người ta rất không thoải mái.
“Đúng vậy, nếu nàng không nhắc tới, ta cũng không chú ý tới trong luật pháp lại có quy định như thế, nguyên lai đường thê chắc là không biết bị nhà chồng liên lụy, như vậy Ứng Trạch, hưu thư ngươi viết đâu?"
Vỗ nhẹ lưng tiểu hài tử ăn no liền mệt, Cung Trác Lương giống như tùy ý nói một câu, giống như vật hắn nhắc tới không phải là hưu thư dùng đẻ tuyệt tình tuyệt nghĩa, mà chỉ là giấy viết bản thảo linh tinh mà thôi.
“Ở…… Hưu thê cái gì a?"
Kiều Ứng Trạch rõ ràng bị bầu không khí ấm áp này mê hoặc, cho nên y không cảnh giác lời nói của Cung Trác Lương, dấu vết đã lộ ra một chút, Kiều Ứng Trạch tay cầm muỗng cứng đờ, vội nương theo động tác buông bát che dấu khẩn trương của mình, sau đó mỉm cười quay người lại hỏi Cung Trác Lương một câu.
“Giấu diếm cùng lừa gạt tuy rằng mục đích phần lớn là giống nhau, nhưng mức độ tồi tệ cũng là không giống nhau, tướng công, ngươi đã biết rõ còn cố phạm phải sao?"
Cung Trác Lương đổi về nam trang càng ngày càng ít xưng hô Kiều Ứng Trạch là tướng công, trừ bỏ một số trường hợp đặt biệt như là trêu chọc nhắc nhở, nói ví dụ như thời điểm hiện tại.
“Trác Trác….."
Kiều Ứng Trạch có chút chần chờ nhìn Cung Trác Lương, lý trí nói cho y biết thẳng thắng kết cục sẽ thực ‘thê thảm’, mà tình cảm nói cho y biết nói dối kết cục có vẻ càng thêm nguy hiểm, thật sự lả lưỡng nan a.
“Ứng Trạch, ta biết ngươi là tốt cho ta, cho nên vô luận ngươi nói cái gì, ta đều tin, cũng cam đoan không tức giận, việc này liền quên đi như vậy, ngươi cũng đừng để trong lòng….."
Nếu như nói Cung Trác Lương ngay từ đầu chỉ là lừa gạt Kiều Ứng Trạch, nhưng hiện tại nhìn bộ dáng lo lắng của y như vậy, trong lòng Cung Trác Lương đã trăm phần trăm xác định phán đoán của mình, ai bảo người này ở trước mặt hắn chưa bao giờ nói dối chứ?
Cố ý thở dài, Cung Trác Lương ngoài miệng nói rất là rộng lượng, kỳ thật trong lòng đang rất lo lắng, phải ‘trừng phạt’ tiểu tướng công nhà mình như thế nào.
“Trác Trác, thực xin lỗi….."
Cung Trác Lương càng ‘rộng lượng’ Kiều Ứng Trạch trong lòng lại càng khổ sở, lí trí lập tức bị tình cảm áp chế, y đứng dậy trở về buồng đem cái hòm đựng hưu thư kia ra, sau đó ngồi trên tháp đưa đem hòm đẩy tới bên người Cung Trác Lương, chính mình lại cúi thấp đầu làm bộ dáng thuận theo, còn kém chủ động quỳ xuống bàn giặt đồ…..
“Đố kị….."
Cung Trác Lương đem Kiều Mẫn Ngôn thả lại trên tháp cho nó ôm đồ chơi ngủ, sau đó mở hòm ra xem phong hưu thư kia, mặc dù biết được trong kia nhất định sẽ không viết lời hay, nhưng lí do này thật đúng là làm hắn nghẹn hỏa a.
“Lý do khác không thích hợp…… Ta sai lầm rồi!"
Lời giải thích bị Cung Trác Lương khiêu mi mỉm cười nhìn chăm chú mà im bặt, Kiều Ứng Trạch rất thức thời trực tiếp nhận sai, mặc dù đối y mà nói, cũng không cho là tâm tình mình muốn bảo hộ nương tử là sai, nhưng nếu bị phát hiện, như vậy hiện tại mà nói hống nương tử mới là quan trọng nhất, về phần về sau phải làm như thế nào…… Vậy phải xem tình huống như thế nào mà quyết định rồi.
“Ứng Trạch, ta biết ngươi làm như vậy là muốn bảo vệ ta, nhưng ngươi đã quên, ta cũng là nam nhân giống ngươi a, Ứng Trạch, ta cần không phải là dựa vào cùng ngươi phân rõ giới hạn mới có thể đổi lấy bình an, mà là để ngươi có thể tín nhiệm tin tưởng ta."
Cung Trác Lương thu hồi hưu thư, nắm lấy tay Kiều Ứng Trạch để trên đùi mình hết sức trịnh trọng nói xong, hắn không phải không nhận thức được ý tốt của người không được tự nhiên này, cũng rất rõ ràng trình độ ‘không tự tin’ cùng ‘ đại nam nhân’ của Kiều Ứng Trạch, cho nên muốn áp đảo tâm cảu đối phương, Cung Trác Lương biết mình còn phải cố gắn a.
(PH: thật ra chỗ này không hiểu lắm T.T)
“……. Ta hiểu được, Trác Trác, ta về sau sẽ không tái phạm, ngươi tin tưởng ta."
Kiều Ứng Trạch bị bộ dáng trịnh trọng hiếm có của Cung Trác Lương làm cho trong lòng không yên, thật cẩn thận quan sát sắc mặt hắn, tuy rằng Kiều Ứng Trạch chưa từng xem nhẹ ý muốn của Cung Trác Lương, nhưng đối với lên án của hắn ẩn ẩn cũng là vô lực biện giải, sau này mình chỉ có thể chậm chậm tìm hiểu có chừng mực.
“Biết sai là tốt rồi, vậy ngươi nghĩ phải bồi thường ta như thế nào a?"
Đối với Kiều Ứng Trạch người này a chỉ nói nặng y một câu đều có thể làm y suy nghĩ nửa đêm ngủ không yên, Cung Trác Lương tỏ vẻ chính mình cũng thực bất đắc dĩ a, thật sự là không nỡ đánh cũng không nỡ mắng, vậy chỉ có một biện pháp có thể phát hỏa bớt giận!
“Kia……."
Hiểu được ám chỉ trong lời nói của Cung Trác Lương, trong lòng Kiều Ứng Trạch nóng lên, do dự một chút vẫn là tiến đến nhẹ giọng nói bên tai Cung Trác Lương, đợi nhìn thấy bộ dáng hai mắt Cung Trác Lương phát sáng nhìn chằm chằm mình, mặt của y liền không thể tự kiềm chế mà bắt đầu bốc hơi nước.
“Ngươi thực đáp ứng rồi?"
Trong lòng Cung Trác Lương nở hoa a, lập tức hướng thân mình về phía trước nằm úp sấp áp Kiều Ứng Trạch trên tháp, lúc trước hắn hay giỡn cùng Kiều Ứng Trạch có nói qua vài tư thế, nhưng dù sao hai người bọn họ vừa mới làm đến bước cuối cùng, tuy nói Kiều Ứng Trạch tận tực phối hợp, nhưng dù sao cũng là người đọc sách da mặt mỏng, Cung Trác Lương không dám đùa quá mức, nhưng hiện tại Kiều Ứng Trạch cư nhiên chủ động muốn thử, chuyện tốt như vậy Cung Trác Lương há có thể buông tha.
“Sắp đến ăn cơm chiều……"
Đẩy không ra người nào đó đang nằm trên người, Kiều Ứng Trạch nghiêng mặt tránh cái hôn của hắn, rồi lại sợ động tác quá lớn làm tỉnh Kiều Mẫn Ngôn bên cạnh, đành phải nhỏ giọng ngăn lại Cung Trác Lương, bất quá thực rõ ràng, hiệu quả không quá lớn, y vẫn rất nhanh bị Cung Trác Lương lấp kín môi…… Bất quá, từ hành động nóng bỏng của Cung Trác Lương có thể thấy được, hắn thật không có tức giận mình, nhận biết này làm cho tâm vẫn treo lơ lửng của Kiều Ứng Trạch, rốt cục hoàn toàn rơi xuống.
XXXXXXXXXXXXXXXXXXX
Sau khi tổng hợp lại suy nghĩ cái lợi cái hại, Cung Trác Lương vẫn là lựa chọn đồng ý yêu cầu của Cung phu nhân, để cho Kiều Ứng Trạch hưu thê, sau đó chính mình mặc nữ trang ra vẻ thần sắc bị bệnh, làm trò cho Nam Cung Hâm cùng các quan binh có mặt ‘làm chứng’, bị người Cung gia phái tới vào cửa hông của Tây phủ mang đi, rời đi theo còn có Nhược Lam cùng Diệp Nhi hai nha hoàn của hồi môn.
Kiều Ứng Trạch diễn trò không tốt, liền giả bệnh nằm trong phòng không đi ra, mà Cung Trác Lương còn lại là lấy khăn tay có tẩm ớt làm rớt vài giọt nước mắt, sau đó liền ‘ốm yếu’ được Nhược Lam cùng Diệp Nhi đỡ vào trong xe ngựa, một đường thập phần khổ sở ‘bị nhà chồng ruồng bỏ’đi đến tiểu trạch được hắn an trí tốt, lại từ một cái xe trống của Thạch Khang đến ‘thăm’, lúc rời đi, bên trong đã nhiều hơn một Cung Trác Lương mặc nam trang.
Kiều Ứng Trạch gặp nạn hưu thê bảo toàn thê tử, lúc này đi qua hiệu sách Lương Trạch phát triển ngôn luận, không có nửa phần trách cứ truyền ra, ngược lại đều nói y nặng tình nghĩa tình, mà tin tức ‘Cung Trác Nghiên sau khi về nhà liền bệnh nặng được truyền ra, mọi người lại tán thưởng hai người tình thâm, lúc này, Cung Trác Lương rốt cục viên mãn hạ xuống màn diễn nam phẫn nữ trang suốt hai năm rưỡi, từ nay về sau, hắn lấy thân phận của mình, có được những thứ hắn muốn.
Ngày mười chín tháng ba, ý chỉ phán Kiều lão gia một mình lưu đày, gia sản toàn bộ sung vào quốc khố rốt cục đã đến Bạc thành……
Trước cửa lớn Kiều gia Tây phủ, Kiều Ứng Trạch một thân áo lam đơn sơ khoanh tay mà đứng, thần sắc bình tĩnh nhìn quan binh gỡ xuống tấm biển ném qua một bên, sau đó đóng chặt cửa lớn dán giấy niêm phong lên.
“Thiếu gia………"
Kiều Minh ôm Kiều Mẫn Ngôn cùng Hàm Thư đã đỏ hốc mắt bóng dáng của Kiều Ứng Trạch, tài ăn nói lanh lợi xưa nay nửa điểm cũng phát huy không được, mà Hàm Lộ cùng Hàm Hạ thay thế Nhược Lam Diệp Nhi trở về hầu hạ, các nàng không biết nội tình, chỉ cho rằng Kiều gia thật sự là nhà tan người tản, cho nên sớm đã khóc nức nở không ngừng.
“…….."
Kiều Ứng Trạch chưa có trả lời tiếng gọi của Kiều Minh, vẫn là bình tĩnh như vậy đứng ở đó, làm cho người ta nhìn không ra một chút tâm tư nào, thẳng đến khi từ đằng xa truyền đến tiếng vó ngựa, cuối cùng tại nơi cách bọn họ vài chục bước, Kiều Ứng Trạch lúc này mới chớp chớp đôi mắt khô khốc, nghiêng người nhìn về phía mỹ thiếu niên đang nhảy xuống ngựa.
“Lão phu nhân bên kia ta đã phái người an trí, chúng ta….. Về nhà đi."
Cung Trác Lương đi vài bước đến bên người Kiều Ứng Trạch, nhịn xuống xúc động muốn trực tiếp ôm người đi, đè thấp thanh âm nói xong, sau đó tao nhã đi về phía xe ngựa đưa tay ra, khóe miệng giương lên độ cung sung sướng.
“Ân…….."
Cuối cùng nhìn thoáng qua từng cửa nhà, trong mắt Kiều Ứng Trạch hiện lên một nụ cười thoải mái, từ trên tay Kiều Minh đón lấy Kiều Mẫn Ngôn đang tò mò nhìn xung quanh, cùng Cung Trác Lương cùng nhau ngồi vào trong xe ngựa…… Nơi có người nhà, mới chính là nhà của bọn họ.
Tác giả :
Lạc Băng Lăng