Công Giá
Chương 61: Hiểu lầm
“Nguyên lai hắn….. Không biết?"
Cung Trác Lương cẩn thận xem thư từ biệt của Thạch Khang, 囧囧 nhìn về phía Kiều Ứng Trạch đồng dạng không nói gì, bọn họ vẫn nghĩ Thạch Khang biết tình huống của hai người bọn họ, giống như bọn họ biết quan hệ của hắn cùng Bình Tích, chỉ là hai bên điều ăn ý không nói gì đến phương diện này mà thôi.
Lại vì Thạch Khang luôn mộ bộ dáng bình tĩnh, đối hai người bọn họ vừa che chở vừa chiếu cố. Cho nên trong ngày thường bọn họ đối Thạch Khang cũng phá lệ thân cận, cho dù là ở bên ở trước mặt người ngoài có lẽ sẽ chú trọng rất nhiều, nhưng vẫn không xem Thạch Khang là người ngoài, hiện tại mới biết được, nguyên lai tiểu tử kia căn bản là không chút nào cảm kích, tự mình buồn bực đau thương lâu như vậy.
“Nguyên lai Thạch đại ca nhưng lại hiểu lầm ta lâu vậy……"
Kiều Ứng Trạch cười khổ đem thư đưa cho Cung Trác Lương, trên nét mặt khó nén suy sụp, tuy rằng y để tay lên ngực tự hỏi chưa làm qua chuyện gì đuối lí, nhưng đối với lời trong thư của Thạch Khang khó nén thất vọng khuyên bảo như vậy, vẫn là cảm thấy xấu hổ, nguyên lai ở trong mắt Thạch Khang, chính mình đúng là dựa vào thê tử chống đỡ gia đình, còn không biết xấu hổ nhúng chàm em vợ.
“Cũng là chúng ta sơ sót, không chú ý tới tâm tình của Thạch đại ca, cũng không biết hiện tại người đang ở nơi nào, sớm đi tìm người trở về giải thích rõ ràng mới là đúng đắn."
Vì thân cận cùng Thạch Khang nên Kiều Ứng Trạch và Cung Trác Lương đều gọi hắn là Thạch đại ca, chính là Thạch Khang rất giữ bổn phận, còn nhiều lần tự xưng tôi tớ. Nhớ tới Thạch Khang cho tới bây giờ đều kính trọng trung thành với mình, Kiều Ứng Trạch cảm thấy trong lòng rất buồn bực, tư vị bị người thân cận hiểu lầm thật sự khó chịu.
“Đừng vội đi tìm, dù sao cũng sẽ không rời khỏi phạm vi mười dặm xung quanh Bình Tích, để yên tĩnh vài ngày, người này cũng quá không trượng nghĩa, chỉ bằng tình nghĩa hơn một năm nay của chúng ta, có hoài nghi cũng không biết giáp mặt hỏi cho rõ ràng sao? Nếu cảm thấy chúng ta làm sai, làm huynh đệ nên hảo hảo khuyên nhủ mới đúng, nháo như vậy là thành ý của hắn sao?"
Cung Trác Lương vốn không tức giận, còn cảm thấy Thạch Khang lúc ngốc ngốc đùa rất vui, nhưng vừa thấy bộ dáng Kiều Ứng Trạch mất mác ủy khuất, trong lòng hắn không biết là tư vị gì, thầm nghĩ Thạch Khang biết rõ Kiều Ứng Trạch là người đọc sách quý trọng thanh danh, còn đâm một dao vào tim y, cho dù bản thân không ác ý, này EQ cũng quá thấp!
“Thạch đại ca không phải ác ý, chúng ta nếu xem hắn là bằng hữu, nên chủ động cởi bỏ hiểu lầm, mới là thành tâm."
Kiều Ứng Trạch thấy Cung Trác Lương nổi giận, ngược lại không có tâm tư tự mình liếm miệng vết thương, kéo hắn ngồi xuống bên cạnh mình, cười trấn an hắn.
Lại nói tiếp Thạch Khang thật là người nặng tình nghĩa khinh quyền lợi, Kiều Ứng Trạch cùng Cung Trác Lương hơn một năm đều thực nể trọng hắn, Thạch Khang cũng là nửa điểm quyền lực cũng không cần, sinh ý hiệu sách có Chu quản sự làm tổng quản, quý phủ có Nhược Lam, Kiều Minh nhìn bộ dáng lão luyện, điền trang sản nghiệp các nơi cũng là do hắn phụ trách, mà ngay cả gia phó hộ viện sản nghiệp trong phủ, hắn cũng tìm vài người đứng đầu viện có bản lĩnh phân công quản lí, chính mình chỉ làm người điều hòa truyền việc ở giữa, nửa điểm không dính lợi ích, toàn bộ trong phủ sẽ không bất kính với hắn.
“Hắn là không ác ý, chỉ là vẫn không đem chúng ta trở thành người một nhà, nếu không sao lại bỏ đi thoải mái như vậy?"
Cung Trác Lương nhớ tới trong thư Thạch Khang an bài thỏa đáng, phát hiện trong phủ thiếu hắn đúng là nửa điểm ảnh hưởng đến hoạt động cũng không có, cảm giác giống như là xí nghiệp lớn ở hiện đại thiếu trợ lí giám đốc mà thôi….. Có thể thấy được, Thạch Khang ngay từ đầu đối với cái nhà này cũng không có bao nhiêu lòng trung thành, chỉ giống như làm công cho mình cùng Kiều Ứng Trạch.
Giống như Kiều Viện Âm là fan của Bình Tích, Thạch Khang cũng là đem Kiều Ứng Trạch làm thần tượng, cho nên sau khi phát hiện Kiều Ứng Trạch không ‘hoàn mỹ cao thượng’ như hắn tưởng tượng, liền không ốm mà rên sầu sầu não não, sau đó tiếp tục thí G* tiếp tục đi con đường của mình.
*Thí G: PH nghĩ là đánh rắm á.
Tuy rằng biết ý tưởng của mình cực đoan, nhưng trong lòng Cung Trác Lương đang khó chịu, hắn cũng lười nói tốt cho Thạch Khang.
“Trác Trác, Thạch đại ca cũng không phải người bạc tình, điểm ấy chúng ta đều rõ ràng, nếu không có Thạch đại ca hơn một năm nay vất vả làm lụng cực khổ, nào có ngày cho chúng ta an ổn tự tại như hôm nay, hiện tại trong lòng hắn nhất định là đang khổ sở, nếu biết rõ là hiểu lầm, mọi người tụ lại một chỗ nói rõ là được, không làm nên để vì một chuyện nhỏ mà làm tổn thương tình cảm của mọi người."
Kiều Ứng Trạch thấy càng khuyên mặt Cung Trác Lương càng đen, biết là hắn đang nổi nóng, dù sao Cung Trác Lương là thật tâm đem Thạch Khang cùng Bình Tích làm bằng hữu mà đối đãi, này khó chịu so với mình nhiều hơn chứ không ít.
“Kia cũng không thể tùy tiện như vậy……"
Cung Trác Lương xưa nay là một người không ăn thiệt thòi, trước mắt trong lòng không thoải mái, phải làm cho cái tên đầu sỏ trở về sau đó trả lại gấp đôi.
“Trác Trác, ngươi muốn làm gì?"
Vừa thấy Cung Trác Lương lại gợi lên một bên khóe miệng cười xấu xa, Kiều Ứng Trạch chỉ biết hắn không có ý kiến hay, bất quá xuất phát từ buồn bực đối với Thạch Khang, Kiều Ứng Trạch lúc này có thể bàng quan.
“Ngày mai chúng ta đi Đông phủ gặp tổ mẫu, nói ta muốn học đàn, mời Bình Tích qua phủ ở một lúc, thêm nữa bên kia nhiều việc vui, chổ của hắn lại ở trong vườn, sợ cũng không được an bình, không bằng chờ năm sau bên kia thanh tĩnh thì quay trở về, về phần đến lúc đó đưa không tiễn, thì nói sau."
Cung Trác Lương dựa ở trên tháp lấy ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, trong lòng lại lại tổng hợp lại các phương diện lo lắng, từ lúc ra ở riêng, hắn còn có tính toán đón Bình Tích rời khỏi Đông phủ, chỉ là ngại danh nghĩa thiếp thất của Kiều lão gia của Bình Tích, lại là người do quận vương đưa tới, cho nên không có phương tiện trực tiếp mở miệng yêu cầu người, nhưng bọn họ cũng ám chỉ thử qua thái độ của lão phu nhân, nàng chỉ nhìn Bình Tích không hơn một ‘con hát’, cũng cảnh giác hắn là một mầm tai họa, đồng dạng là ngại quận vương phủ bên kia mà không đuổi người đi mà thôi, nhưng mỗi lần có người ngoài vào Kiều gia, đều có tôi tớ chuyên môn đi tới khóa cửa viện của Bình Tích lại……
Cho nên Cung Trác Lương cảm thấy được thỉnh cầu của mình, lão phu nhân nhất định sẽ vui vẻ đón nhận, chính là đoạn thời gian trước không có lý do nói cái này, Cung Trác Lương mới không đến hỏi ý tứ của Bình Tích, trước mắt cũng là vừa lúc có thể nương vào lí do hôn sự của đệ đệ muội muội mà nói, dù sao dựa vào bộ dáng Bình Tích, nếu thật sự bị người nào nhớ thương, gặp họa vẫn là Kiều gia.
Tuy rằng nói Cung Trác Lương không thể mạo hiểm đắc tội quận vương liên lụy người nhà mà thả tự do cho Bình Tích, nhưng vẫn có khả năng để cho hắn sống tự tại một chút.
“Cũng đừng khi dễ Thạch đại ca, hắn là một người thành thật."
Kiều Ứng Trạch vừa nghe đã biết tính toán của Cung Trác Lương, về điểm có chút tức giận cũng biến mất, ngược lại có chút đồng tình với Thạch Khang.
Tuy rằng bọn họ không rõ ràng lắm Thạch Khang và Bình Tích rốt cục là ở chung như thế nào, nhưng nghĩ đến vẫn là Thạch Khang nhiệt tình quấn lấy Bình Tích, hiện tại Cung Trác Lương đem Bình Tích về giấu bên này, Thạch Khang muốn gặp lại người có thể không dễ dàng.
“Hắn không phải nói từ nay về sau quên cùng giang hồ sao? Vậy đừng nghĩ có thể dễ dàng tiến vào đại môn của Tây phủ."
Cân nhắc xem có cần nuôi chó dữ trong nhà để phòng Thạch đầu hay không, dù sao hiện tại nuôi mấy con đều cùng Thạch Khang quần ẩu, Cung Trác Lương sờ sờ cằm vẫn là từ bỏ, thời đại này cũng không cò vắc xin phòng chó dại, vạn nhất cắn nhầm ai thì quá nguy hiểm.
“Ngươi muốn được như ý, nhưng Bình Tích chưa chắc tự nguyện đến đâu, chung quy cảm thấy hắn ở lại Đông phủ, không chỉ đơn giản là vì nhận mệnh."
Tuy rằng không muốn đả kích tính tích cực của Cung Trác Lương, nhưng Kiều Ứng Trạch vẫn là khách quan đánh giá một câu, điểm xuất phát của Cung Trác Lương là tốt, nhưng nên hỏi qua ý nguyện của Bình Tích, không thì hảo tâm lại thành chuyện xấu.
“Ta biết, chắc chắn hỏi qua ý tứ của hắn."
Cung Trác Lương có cảm giác, Bình Tích sẽ bằng lòng rời đi cùng mình……
XXXXXXXXXXXXXXXXX
Hiện tại, Kiều gia Đông phủ.
Bởi vì hôm nay được Kiều Viện Âm tặng sách đánh cờ, từ lúc sau khi Cung Trác Lương rời đi, Bình Tích đem chính mình nhốt lại trong phòng dựa theo trí nhớ sao chép lại, ngay cả Tuyết Họa gọi hắn dùng cơm chiều đều không để ý đến, mãi cho đến khi đem mấy thủ khúc yêu thích viết hoàn chỉnh, lúc này mới cảm giác được đã đói bụng, vừa định kêu Tuyết Họa dọn cơm, chỉ thấy cửa sổ nhẹ nhàng mở ra, một thân ảnh quen thuộc đã trở mình đến bên cạnh bàn ngồi xuống….. Mang theo một thân mùi rượu nồng đậm.
“………"
Bút vẫn chưa buông lại bị Bình Tích nắm chặt một lần nữa, hắn nhìn bóng dáng người nọ hơi hơi nhíu mày, sau đó sẽ giống như những lần trước xem hắn như không tồn tại, lại tập trung tinh thần viết một thủ khúc không thích lắm.
Thạch Khang quay lưng về phía Bình Tích thường chỉ có hai loại, một là tư thái bảo hộ lúc đối địch, hai chính là tâm tình hắn không tốt, mà sợ Bình Tích không kiên nhẫn nhìn sắc mặt hắn, cho nên mới đưa lưng về phía Bình Tích tránh làm phiền hắn.
Chỉ chốc lát, Tuyết Họa cố sức mang một thực hạp cùng một vò rượu trái cây lên lầu, nhìn nhìn Thạch Khang gục đầu xuống bàn, lại nhìn nhìn Bình Tích viết ca khúc, tiểu nha đầu nhẹ chân nhẹ tay đem đồ ăn trong hạp ra cùng với hai phần bát đũa xong, lại nhẹ chân nhẹ tay đóng cửa kỷ lại, xuống lầu nấu nước.
Bình Tích viết ca khúc được một nửa, lúc này dừng lại sẽ rất khó viết tiếp nội dung phía sau, cho nên hắn muốn đợi đến khi mình viết hoàn chỉnh ca khúc mới dùng cơm, nhưng vừa mới viết được hai bút, bên kia Thạch Khang ‘ba’ tháo giấy dán rót rượu, mày Bình Tích nhảy lên, khúc âm bị chặt đứt, Bình Tích chỉ đành nhớ lại xem qua nội dung một lần nữa, cử động bút tiếp tục viết.
Nhưng ca khúc của Bình Tích còn chưa viết xong tiểu tiết, Thạch Khang bên kia lại truyền đến một tiếng ‘leng keng’, nguyên lai là chiếc đũa không được cầm lấy dập vào trên chén đĩa, ý nghĩ của Bình Tích lại bị giáng đoạn, hắn nắm bút thật chặt, vẫn là không để ý đến Thạch Khang, lại lần nữa sửa sang lại ca khúc một chút, muốn từ đoạn vừa rồi viết tiếp tục, đã có hai âm tìm không chính xác, đang muốn dùng đàn bên cạnh tìm một chút âm, Thạch Khang bên kia lại giống như thoát lực ghé vào trên bàn, chén rượu trong tay cũng rớt xuống, bị mặt bàn cản lại một chút, nhưng cuối cùng vẫn rớt xuống đất thành mấy mảnh.
“………"
Ý nghĩ rốt cục đều bị chặt đứt, điệu hát phía sau nghĩ không ra, Bình Tích nheo mắt nhìn Thạch Khang đưa lưng về phía mình, nghĩ thầm hôm nay thật có tiền đồ a……
“Bình Tích, ta rời đi Tây phủ, về sau không thể lấy bản thảo cho ngươi xem trước."
Đưa lưng về phía Bình Tích, Thạch Khang một tay khoát lên trên vò rượu, một tay chèn lên sườn mặt của mình nằm úp sấp trên bàn, đôi mắt xưa nay thanh thuần đã muốn mê ly, bộ dáng mím môi khó có được hiện ra vài phần tính trẻ con ủy khuất, chỉ là Bình Tích ngồi ở phía sau hắn không nhìn thấy được biểu tình này.
“Vì cái gì?"
Nguyên bản Bình Tích còn có chút không kiên nhẫn nghe vậy sắc mặt lập tức thay đổi, rốt cục mở miệng nói, không để cho Thạch Khang một mình đóng một vai.
“Ta thật kính ngưỡng Kiều đại nhân, vô luận là học vấn hay là đức hạnh, hắn là quân tử chân chính, ta cũng rất bội phục Cung thiếu gia, tuổi còn nhỏ đã có ánh mắt cùng quyết đoán như vậy, còn có bọn họ đối với ta tốt lắm, một chút cũng chưa từng xem ta là hạ nhân, ta muốn kính bọn họ một ly, cạn!"
Ghé vào trên bàn lười biếng nói lầm bầm, Thạch Khang đã say bảy tám phần, lẽ ra rượu trái cây không phải rượu mạnh gì, nhưng là không biết vài loại trái cây này trộn lẫn cùng nhau sinh ra cái gì, hiệu quả nhưng có thể so với mê dược, mấy chén có thể làm người say thật, may là lấy tửu lượng của Thạch Khang, trước mắt cũng đã buồn ngủ, vì thế hắn mạnh mẽ giữ vững tinh thần ngồi ngay ngắn, có chút hào khí giờ vò rượu gầm nhẹ một tiếng.
“Buông vò rượu, nói trọng điểm."
Bình Tích nhìn hắn muốn đánh đàn, vội lạnh giọng ngăn lại, hắn uống theo kiểu này, say hai ngày cũng có thể.
“Nga…. Ta cũng kính trọng Kiều phu nhân, ta là nói tỷ tỷ của Cung thiếu gia, tuy rằng ta chưa thấy nàng mấy lần, nhưng biết nàng là một người phi thường tốt, nàng cùng Kiều đại nhân ân ái như vậy, nhưng hôm nay, hiện giờ Kiều đại nhân lại cùng Cung thiếu gia….. Bọn họ làm như vậy, như thế nào không làm….. phu nhân thất vọng? Ta thấy đại nhân cùng Cung thiếu gia cũng là chân tình, nhưng thật sự không thể chấp nhận bọn họ làm như vậy, ta biết chính ta không có tư cách để nói cái gì….."
Mặc dù ý thức của Thạch Khang đã có chút mơ hồ, nhưng nghe lời Bình Tích đã muốn trở thành bản năng, cho nên Bình Tích mệnh lệnh một chút, hắn liền ngoan ngoãn buông vò rượu xuống, thân thể ngồi thẳng cũng có chút lão đảo, lại dựa vào một tia ý thức cuối cùng chống đỡ không hoàn toàn gục xuống.
“Cho nên?"
Nghe Thạch Khang nói cà lăm giải thích, Bình Tích hiểu được điểm mấu chốt, vì thế ngón tay có chút ngứa đụng đến cái chặn giấy bằng ngọc trên bàn, nhưng do dự một chút vẫn là đổi thành một quyển sách trong đống thoại bản.
“Cho nên? Cho nên a…… Ta sẽ đem mọi chuyện đều xử lí tốt, sau đó để lại một phong thư, nói ta đi….. Ân…."
Ý thức đã muốn sắp tan hết, Thạch Khang mới vừa chống mí mắt muốn ngẩng đầu lấy lại tinh thần, đột nhiên sau đầu bị cái gì mạnh mẽ đánh trúng, Thạch Khang không hề phòng bị đánh cái trán đánh vào trên bàn, chỉ thấy trước mắt tối sầm, hoàn toàn bị mê mang…..
“Ngươi cái đồ gỗ, trong óc toàn là đá tảng sao?"
Thu hồi tay và vạt áo đứng lên, Bình Tích đè thái dương của mình bị co rút đau đớn, đi đến ngồi đối mặt với Thạch Khang, sau khi tự bản thân ăn cơm chiều, đem Thạch Khang ném tới trên tháp, đắp chăn qua thắt lưng, sau đó kéo chuông để cho Tuyết Họa ở ngoài đi vào dọn dẹp, chính mình chuyển sang phòng trong tắm rửa đi ngủ.
“Ai……."
Tuyết Họa vừa rồi đi nấu nước tắm, cũng không biết tình huống trong phòng, nhưng sau khi tiến vào vẫn là theo thói quen nhìn nhìn qua trên tháp, thấy Thạch Khang quả nhiên ngủ ở đó, liền giống như tiểu đại nhân lắc đầu thở dài một tiếng, thầm nghĩ Thạch đại ca chơi xấu giả say ở trong phòng công tử cũng đã mấy trăm lần? Lại không biết thay đổi chiêu số sao?
Tuyết Họa một bên oán thầm thương xót không tranh giành, một bên thay Thạch Khang cởi giày dắp chăn thật tốt, sau đó chính mình dọn sạch bàn, mang theo thực hạp lui ra ngoài, thầm nghĩ sáng mai lại làm thức ăn chay toàn bộ….. Mỗi lần Thạch đại ca mượn cớ say rượu lưu lại, Bình Tích đều phân phó làm thức ăn chay toàn bộ, như vậy không có thịt Thạch đại ca không vui sẽ tự động thối lui.
Cung Trác Lương cẩn thận xem thư từ biệt của Thạch Khang, 囧囧 nhìn về phía Kiều Ứng Trạch đồng dạng không nói gì, bọn họ vẫn nghĩ Thạch Khang biết tình huống của hai người bọn họ, giống như bọn họ biết quan hệ của hắn cùng Bình Tích, chỉ là hai bên điều ăn ý không nói gì đến phương diện này mà thôi.
Lại vì Thạch Khang luôn mộ bộ dáng bình tĩnh, đối hai người bọn họ vừa che chở vừa chiếu cố. Cho nên trong ngày thường bọn họ đối Thạch Khang cũng phá lệ thân cận, cho dù là ở bên ở trước mặt người ngoài có lẽ sẽ chú trọng rất nhiều, nhưng vẫn không xem Thạch Khang là người ngoài, hiện tại mới biết được, nguyên lai tiểu tử kia căn bản là không chút nào cảm kích, tự mình buồn bực đau thương lâu như vậy.
“Nguyên lai Thạch đại ca nhưng lại hiểu lầm ta lâu vậy……"
Kiều Ứng Trạch cười khổ đem thư đưa cho Cung Trác Lương, trên nét mặt khó nén suy sụp, tuy rằng y để tay lên ngực tự hỏi chưa làm qua chuyện gì đuối lí, nhưng đối với lời trong thư của Thạch Khang khó nén thất vọng khuyên bảo như vậy, vẫn là cảm thấy xấu hổ, nguyên lai ở trong mắt Thạch Khang, chính mình đúng là dựa vào thê tử chống đỡ gia đình, còn không biết xấu hổ nhúng chàm em vợ.
“Cũng là chúng ta sơ sót, không chú ý tới tâm tình của Thạch đại ca, cũng không biết hiện tại người đang ở nơi nào, sớm đi tìm người trở về giải thích rõ ràng mới là đúng đắn."
Vì thân cận cùng Thạch Khang nên Kiều Ứng Trạch và Cung Trác Lương đều gọi hắn là Thạch đại ca, chính là Thạch Khang rất giữ bổn phận, còn nhiều lần tự xưng tôi tớ. Nhớ tới Thạch Khang cho tới bây giờ đều kính trọng trung thành với mình, Kiều Ứng Trạch cảm thấy trong lòng rất buồn bực, tư vị bị người thân cận hiểu lầm thật sự khó chịu.
“Đừng vội đi tìm, dù sao cũng sẽ không rời khỏi phạm vi mười dặm xung quanh Bình Tích, để yên tĩnh vài ngày, người này cũng quá không trượng nghĩa, chỉ bằng tình nghĩa hơn một năm nay của chúng ta, có hoài nghi cũng không biết giáp mặt hỏi cho rõ ràng sao? Nếu cảm thấy chúng ta làm sai, làm huynh đệ nên hảo hảo khuyên nhủ mới đúng, nháo như vậy là thành ý của hắn sao?"
Cung Trác Lương vốn không tức giận, còn cảm thấy Thạch Khang lúc ngốc ngốc đùa rất vui, nhưng vừa thấy bộ dáng Kiều Ứng Trạch mất mác ủy khuất, trong lòng hắn không biết là tư vị gì, thầm nghĩ Thạch Khang biết rõ Kiều Ứng Trạch là người đọc sách quý trọng thanh danh, còn đâm một dao vào tim y, cho dù bản thân không ác ý, này EQ cũng quá thấp!
“Thạch đại ca không phải ác ý, chúng ta nếu xem hắn là bằng hữu, nên chủ động cởi bỏ hiểu lầm, mới là thành tâm."
Kiều Ứng Trạch thấy Cung Trác Lương nổi giận, ngược lại không có tâm tư tự mình liếm miệng vết thương, kéo hắn ngồi xuống bên cạnh mình, cười trấn an hắn.
Lại nói tiếp Thạch Khang thật là người nặng tình nghĩa khinh quyền lợi, Kiều Ứng Trạch cùng Cung Trác Lương hơn một năm đều thực nể trọng hắn, Thạch Khang cũng là nửa điểm quyền lực cũng không cần, sinh ý hiệu sách có Chu quản sự làm tổng quản, quý phủ có Nhược Lam, Kiều Minh nhìn bộ dáng lão luyện, điền trang sản nghiệp các nơi cũng là do hắn phụ trách, mà ngay cả gia phó hộ viện sản nghiệp trong phủ, hắn cũng tìm vài người đứng đầu viện có bản lĩnh phân công quản lí, chính mình chỉ làm người điều hòa truyền việc ở giữa, nửa điểm không dính lợi ích, toàn bộ trong phủ sẽ không bất kính với hắn.
“Hắn là không ác ý, chỉ là vẫn không đem chúng ta trở thành người một nhà, nếu không sao lại bỏ đi thoải mái như vậy?"
Cung Trác Lương nhớ tới trong thư Thạch Khang an bài thỏa đáng, phát hiện trong phủ thiếu hắn đúng là nửa điểm ảnh hưởng đến hoạt động cũng không có, cảm giác giống như là xí nghiệp lớn ở hiện đại thiếu trợ lí giám đốc mà thôi….. Có thể thấy được, Thạch Khang ngay từ đầu đối với cái nhà này cũng không có bao nhiêu lòng trung thành, chỉ giống như làm công cho mình cùng Kiều Ứng Trạch.
Giống như Kiều Viện Âm là fan của Bình Tích, Thạch Khang cũng là đem Kiều Ứng Trạch làm thần tượng, cho nên sau khi phát hiện Kiều Ứng Trạch không ‘hoàn mỹ cao thượng’ như hắn tưởng tượng, liền không ốm mà rên sầu sầu não não, sau đó tiếp tục thí G* tiếp tục đi con đường của mình.
*Thí G: PH nghĩ là đánh rắm á.
Tuy rằng biết ý tưởng của mình cực đoan, nhưng trong lòng Cung Trác Lương đang khó chịu, hắn cũng lười nói tốt cho Thạch Khang.
“Trác Trác, Thạch đại ca cũng không phải người bạc tình, điểm ấy chúng ta đều rõ ràng, nếu không có Thạch đại ca hơn một năm nay vất vả làm lụng cực khổ, nào có ngày cho chúng ta an ổn tự tại như hôm nay, hiện tại trong lòng hắn nhất định là đang khổ sở, nếu biết rõ là hiểu lầm, mọi người tụ lại một chỗ nói rõ là được, không làm nên để vì một chuyện nhỏ mà làm tổn thương tình cảm của mọi người."
Kiều Ứng Trạch thấy càng khuyên mặt Cung Trác Lương càng đen, biết là hắn đang nổi nóng, dù sao Cung Trác Lương là thật tâm đem Thạch Khang cùng Bình Tích làm bằng hữu mà đối đãi, này khó chịu so với mình nhiều hơn chứ không ít.
“Kia cũng không thể tùy tiện như vậy……"
Cung Trác Lương xưa nay là một người không ăn thiệt thòi, trước mắt trong lòng không thoải mái, phải làm cho cái tên đầu sỏ trở về sau đó trả lại gấp đôi.
“Trác Trác, ngươi muốn làm gì?"
Vừa thấy Cung Trác Lương lại gợi lên một bên khóe miệng cười xấu xa, Kiều Ứng Trạch chỉ biết hắn không có ý kiến hay, bất quá xuất phát từ buồn bực đối với Thạch Khang, Kiều Ứng Trạch lúc này có thể bàng quan.
“Ngày mai chúng ta đi Đông phủ gặp tổ mẫu, nói ta muốn học đàn, mời Bình Tích qua phủ ở một lúc, thêm nữa bên kia nhiều việc vui, chổ của hắn lại ở trong vườn, sợ cũng không được an bình, không bằng chờ năm sau bên kia thanh tĩnh thì quay trở về, về phần đến lúc đó đưa không tiễn, thì nói sau."
Cung Trác Lương dựa ở trên tháp lấy ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, trong lòng lại lại tổng hợp lại các phương diện lo lắng, từ lúc ra ở riêng, hắn còn có tính toán đón Bình Tích rời khỏi Đông phủ, chỉ là ngại danh nghĩa thiếp thất của Kiều lão gia của Bình Tích, lại là người do quận vương đưa tới, cho nên không có phương tiện trực tiếp mở miệng yêu cầu người, nhưng bọn họ cũng ám chỉ thử qua thái độ của lão phu nhân, nàng chỉ nhìn Bình Tích không hơn một ‘con hát’, cũng cảnh giác hắn là một mầm tai họa, đồng dạng là ngại quận vương phủ bên kia mà không đuổi người đi mà thôi, nhưng mỗi lần có người ngoài vào Kiều gia, đều có tôi tớ chuyên môn đi tới khóa cửa viện của Bình Tích lại……
Cho nên Cung Trác Lương cảm thấy được thỉnh cầu của mình, lão phu nhân nhất định sẽ vui vẻ đón nhận, chính là đoạn thời gian trước không có lý do nói cái này, Cung Trác Lương mới không đến hỏi ý tứ của Bình Tích, trước mắt cũng là vừa lúc có thể nương vào lí do hôn sự của đệ đệ muội muội mà nói, dù sao dựa vào bộ dáng Bình Tích, nếu thật sự bị người nào nhớ thương, gặp họa vẫn là Kiều gia.
Tuy rằng nói Cung Trác Lương không thể mạo hiểm đắc tội quận vương liên lụy người nhà mà thả tự do cho Bình Tích, nhưng vẫn có khả năng để cho hắn sống tự tại một chút.
“Cũng đừng khi dễ Thạch đại ca, hắn là một người thành thật."
Kiều Ứng Trạch vừa nghe đã biết tính toán của Cung Trác Lương, về điểm có chút tức giận cũng biến mất, ngược lại có chút đồng tình với Thạch Khang.
Tuy rằng bọn họ không rõ ràng lắm Thạch Khang và Bình Tích rốt cục là ở chung như thế nào, nhưng nghĩ đến vẫn là Thạch Khang nhiệt tình quấn lấy Bình Tích, hiện tại Cung Trác Lương đem Bình Tích về giấu bên này, Thạch Khang muốn gặp lại người có thể không dễ dàng.
“Hắn không phải nói từ nay về sau quên cùng giang hồ sao? Vậy đừng nghĩ có thể dễ dàng tiến vào đại môn của Tây phủ."
Cân nhắc xem có cần nuôi chó dữ trong nhà để phòng Thạch đầu hay không, dù sao hiện tại nuôi mấy con đều cùng Thạch Khang quần ẩu, Cung Trác Lương sờ sờ cằm vẫn là từ bỏ, thời đại này cũng không cò vắc xin phòng chó dại, vạn nhất cắn nhầm ai thì quá nguy hiểm.
“Ngươi muốn được như ý, nhưng Bình Tích chưa chắc tự nguyện đến đâu, chung quy cảm thấy hắn ở lại Đông phủ, không chỉ đơn giản là vì nhận mệnh."
Tuy rằng không muốn đả kích tính tích cực của Cung Trác Lương, nhưng Kiều Ứng Trạch vẫn là khách quan đánh giá một câu, điểm xuất phát của Cung Trác Lương là tốt, nhưng nên hỏi qua ý nguyện của Bình Tích, không thì hảo tâm lại thành chuyện xấu.
“Ta biết, chắc chắn hỏi qua ý tứ của hắn."
Cung Trác Lương có cảm giác, Bình Tích sẽ bằng lòng rời đi cùng mình……
XXXXXXXXXXXXXXXXX
Hiện tại, Kiều gia Đông phủ.
Bởi vì hôm nay được Kiều Viện Âm tặng sách đánh cờ, từ lúc sau khi Cung Trác Lương rời đi, Bình Tích đem chính mình nhốt lại trong phòng dựa theo trí nhớ sao chép lại, ngay cả Tuyết Họa gọi hắn dùng cơm chiều đều không để ý đến, mãi cho đến khi đem mấy thủ khúc yêu thích viết hoàn chỉnh, lúc này mới cảm giác được đã đói bụng, vừa định kêu Tuyết Họa dọn cơm, chỉ thấy cửa sổ nhẹ nhàng mở ra, một thân ảnh quen thuộc đã trở mình đến bên cạnh bàn ngồi xuống….. Mang theo một thân mùi rượu nồng đậm.
“………"
Bút vẫn chưa buông lại bị Bình Tích nắm chặt một lần nữa, hắn nhìn bóng dáng người nọ hơi hơi nhíu mày, sau đó sẽ giống như những lần trước xem hắn như không tồn tại, lại tập trung tinh thần viết một thủ khúc không thích lắm.
Thạch Khang quay lưng về phía Bình Tích thường chỉ có hai loại, một là tư thái bảo hộ lúc đối địch, hai chính là tâm tình hắn không tốt, mà sợ Bình Tích không kiên nhẫn nhìn sắc mặt hắn, cho nên mới đưa lưng về phía Bình Tích tránh làm phiền hắn.
Chỉ chốc lát, Tuyết Họa cố sức mang một thực hạp cùng một vò rượu trái cây lên lầu, nhìn nhìn Thạch Khang gục đầu xuống bàn, lại nhìn nhìn Bình Tích viết ca khúc, tiểu nha đầu nhẹ chân nhẹ tay đem đồ ăn trong hạp ra cùng với hai phần bát đũa xong, lại nhẹ chân nhẹ tay đóng cửa kỷ lại, xuống lầu nấu nước.
Bình Tích viết ca khúc được một nửa, lúc này dừng lại sẽ rất khó viết tiếp nội dung phía sau, cho nên hắn muốn đợi đến khi mình viết hoàn chỉnh ca khúc mới dùng cơm, nhưng vừa mới viết được hai bút, bên kia Thạch Khang ‘ba’ tháo giấy dán rót rượu, mày Bình Tích nhảy lên, khúc âm bị chặt đứt, Bình Tích chỉ đành nhớ lại xem qua nội dung một lần nữa, cử động bút tiếp tục viết.
Nhưng ca khúc của Bình Tích còn chưa viết xong tiểu tiết, Thạch Khang bên kia lại truyền đến một tiếng ‘leng keng’, nguyên lai là chiếc đũa không được cầm lấy dập vào trên chén đĩa, ý nghĩ của Bình Tích lại bị giáng đoạn, hắn nắm bút thật chặt, vẫn là không để ý đến Thạch Khang, lại lần nữa sửa sang lại ca khúc một chút, muốn từ đoạn vừa rồi viết tiếp tục, đã có hai âm tìm không chính xác, đang muốn dùng đàn bên cạnh tìm một chút âm, Thạch Khang bên kia lại giống như thoát lực ghé vào trên bàn, chén rượu trong tay cũng rớt xuống, bị mặt bàn cản lại một chút, nhưng cuối cùng vẫn rớt xuống đất thành mấy mảnh.
“………"
Ý nghĩ rốt cục đều bị chặt đứt, điệu hát phía sau nghĩ không ra, Bình Tích nheo mắt nhìn Thạch Khang đưa lưng về phía mình, nghĩ thầm hôm nay thật có tiền đồ a……
“Bình Tích, ta rời đi Tây phủ, về sau không thể lấy bản thảo cho ngươi xem trước."
Đưa lưng về phía Bình Tích, Thạch Khang một tay khoát lên trên vò rượu, một tay chèn lên sườn mặt của mình nằm úp sấp trên bàn, đôi mắt xưa nay thanh thuần đã muốn mê ly, bộ dáng mím môi khó có được hiện ra vài phần tính trẻ con ủy khuất, chỉ là Bình Tích ngồi ở phía sau hắn không nhìn thấy được biểu tình này.
“Vì cái gì?"
Nguyên bản Bình Tích còn có chút không kiên nhẫn nghe vậy sắc mặt lập tức thay đổi, rốt cục mở miệng nói, không để cho Thạch Khang một mình đóng một vai.
“Ta thật kính ngưỡng Kiều đại nhân, vô luận là học vấn hay là đức hạnh, hắn là quân tử chân chính, ta cũng rất bội phục Cung thiếu gia, tuổi còn nhỏ đã có ánh mắt cùng quyết đoán như vậy, còn có bọn họ đối với ta tốt lắm, một chút cũng chưa từng xem ta là hạ nhân, ta muốn kính bọn họ một ly, cạn!"
Ghé vào trên bàn lười biếng nói lầm bầm, Thạch Khang đã say bảy tám phần, lẽ ra rượu trái cây không phải rượu mạnh gì, nhưng là không biết vài loại trái cây này trộn lẫn cùng nhau sinh ra cái gì, hiệu quả nhưng có thể so với mê dược, mấy chén có thể làm người say thật, may là lấy tửu lượng của Thạch Khang, trước mắt cũng đã buồn ngủ, vì thế hắn mạnh mẽ giữ vững tinh thần ngồi ngay ngắn, có chút hào khí giờ vò rượu gầm nhẹ một tiếng.
“Buông vò rượu, nói trọng điểm."
Bình Tích nhìn hắn muốn đánh đàn, vội lạnh giọng ngăn lại, hắn uống theo kiểu này, say hai ngày cũng có thể.
“Nga…. Ta cũng kính trọng Kiều phu nhân, ta là nói tỷ tỷ của Cung thiếu gia, tuy rằng ta chưa thấy nàng mấy lần, nhưng biết nàng là một người phi thường tốt, nàng cùng Kiều đại nhân ân ái như vậy, nhưng hôm nay, hiện giờ Kiều đại nhân lại cùng Cung thiếu gia….. Bọn họ làm như vậy, như thế nào không làm….. phu nhân thất vọng? Ta thấy đại nhân cùng Cung thiếu gia cũng là chân tình, nhưng thật sự không thể chấp nhận bọn họ làm như vậy, ta biết chính ta không có tư cách để nói cái gì….."
Mặc dù ý thức của Thạch Khang đã có chút mơ hồ, nhưng nghe lời Bình Tích đã muốn trở thành bản năng, cho nên Bình Tích mệnh lệnh một chút, hắn liền ngoan ngoãn buông vò rượu xuống, thân thể ngồi thẳng cũng có chút lão đảo, lại dựa vào một tia ý thức cuối cùng chống đỡ không hoàn toàn gục xuống.
“Cho nên?"
Nghe Thạch Khang nói cà lăm giải thích, Bình Tích hiểu được điểm mấu chốt, vì thế ngón tay có chút ngứa đụng đến cái chặn giấy bằng ngọc trên bàn, nhưng do dự một chút vẫn là đổi thành một quyển sách trong đống thoại bản.
“Cho nên? Cho nên a…… Ta sẽ đem mọi chuyện đều xử lí tốt, sau đó để lại một phong thư, nói ta đi….. Ân…."
Ý thức đã muốn sắp tan hết, Thạch Khang mới vừa chống mí mắt muốn ngẩng đầu lấy lại tinh thần, đột nhiên sau đầu bị cái gì mạnh mẽ đánh trúng, Thạch Khang không hề phòng bị đánh cái trán đánh vào trên bàn, chỉ thấy trước mắt tối sầm, hoàn toàn bị mê mang…..
“Ngươi cái đồ gỗ, trong óc toàn là đá tảng sao?"
Thu hồi tay và vạt áo đứng lên, Bình Tích đè thái dương của mình bị co rút đau đớn, đi đến ngồi đối mặt với Thạch Khang, sau khi tự bản thân ăn cơm chiều, đem Thạch Khang ném tới trên tháp, đắp chăn qua thắt lưng, sau đó kéo chuông để cho Tuyết Họa ở ngoài đi vào dọn dẹp, chính mình chuyển sang phòng trong tắm rửa đi ngủ.
“Ai……."
Tuyết Họa vừa rồi đi nấu nước tắm, cũng không biết tình huống trong phòng, nhưng sau khi tiến vào vẫn là theo thói quen nhìn nhìn qua trên tháp, thấy Thạch Khang quả nhiên ngủ ở đó, liền giống như tiểu đại nhân lắc đầu thở dài một tiếng, thầm nghĩ Thạch đại ca chơi xấu giả say ở trong phòng công tử cũng đã mấy trăm lần? Lại không biết thay đổi chiêu số sao?
Tuyết Họa một bên oán thầm thương xót không tranh giành, một bên thay Thạch Khang cởi giày dắp chăn thật tốt, sau đó chính mình dọn sạch bàn, mang theo thực hạp lui ra ngoài, thầm nghĩ sáng mai lại làm thức ăn chay toàn bộ….. Mỗi lần Thạch đại ca mượn cớ say rượu lưu lại, Bình Tích đều phân phó làm thức ăn chay toàn bộ, như vậy không có thịt Thạch đại ca không vui sẽ tự động thối lui.
Tác giả :
Lạc Băng Lăng