Công Giá
Chương 6: Nương tử nhạ họa………
Một tiếng này làm cho Cung Trác Lương xấu hổ thần sắc cứng nhắc, bất quá Kiều Ứng Trạch gọi xong chính mình cũng ngượng ngùng dời đi tầm mắt, thế nên không có phát hiện hắn mất tự nhiên.
“Khụ…… Tướng…… Ân…… Công"
Cung Trác Lương trong lòng giãy dụa lại giãy dụa, hàm hồ ứng một tiếng với Kiều Ứng Trạch, sau đó liền nghiêng người đưa lưng về phía Y làm bộ dạng ngượng ngùng, trên thực tế đang vô thanh khinh bỉ chính mình, trên mặt cũng tràn đầy buồn bực.
“Chúng ta đây……"
Kiều Ứng Trạch thấy tiểu tân nương của mình đưa lưng về phía mình, nghĩ đến ‘Nàng’ là đang thẹn thùng, tuy rằng mình cũng không có ý tưởng nào tốt, nhưng nghĩ đến mình là phu quân, hẳn là chủ động một chút mới đúng, liền chống đứng lên xoa bả vai Cung Trác Lương.
“Sao…… Như thế nào!"
Cung Trác Lương bị Kiều Ứng Trạch chạm vào lập tức tạc mao, soát một cái xoay người lại khẩn trương nhìn Y, tâm nghĩ tiểu tử này sẽ không nóng ruột đến vậy đi, nói còn chưa nói hai câu đã động phòng?
Cung gia dám minh mục trương đảm lấy nam làm nữ gả như vậy, đó cũng là do đã tìm hiểu qua vị Kiều đại công tử này đã triền miên giường bệnh, dữ nhiều lành ít, trong trí nhớ Cung Trác Lương, Cung phu nhân từng tàn nhẫn dặn dò qua tiểu hài tử này, nếu Kiều Ứng Trạch miễn cưỡng có thể qua đây, phải lấy lý do dưỡng thân thể mà từ chối hành phòng, nếu là đối phương cố ý, liền nói chính mình tuổi còn nhỏ, chờ thêm hai năm, sau đó đem Nhược Lam Nhược Tử đưa qua thông phòng, mà sau tiểu hài tử này còn nghe lén được, Cung phu nhân cho Nhược Tử một phương thuốc, nói nếu thật sự không thể gạt được, phải ra hung chiêu đưa Y một đoạn đường…… Mà tiểu hài tử này, chính là tại lúc đó mà tự sát.
Cung Trác Lương tự nhiên sẽ không đi làm loại việc hại người này, cũng không nhẫn tâm nhìn tiểu tử này bị hại, cũng phải có kế hoạch như thế nào đem Nhược Tử đuổi đi, như thế nào giáo huấn người của Cung gia, nhưng phiền toái hiện tại là tình báo của Cung gia tra ra đại ô long, đại Kiều này không chỉ không có bệnh tình nguy kịch, ngược lại hoàn hảo giống như ‘Tính trí’ cực cao, trước mắt mình phải qua cửa này như thế nào a?
Ô long: ý chỉ sự lừa bịp
“Ta…… Chúng ta nên thay quần áo, uống chén rượu giao bôi."
Bị Cung Trác Lương phản ứng phòng bị kinh ngạc một chút, Kiều Ứng Trạch trên mặt huyết sắc nhanh chóng thối lui, trong đầu chỉ có một ý niệm……‘Nàng’ quả nhiên không muốn gả cho phế nhân như ta ’.
Kiều Ứng Trạch đem cánh tay vừa vươn ra run nhè nhẹ thu hồi về, phía dưới tay áo chậm rãi nắm chặt.
“A? Thực xin lỗi, là do ta quá khẩn trương."
Nhìn thấy Kiều Ứng Trạch liễm đi tiếu ý vẻ mặt ảm đạm, Cung Trác Lương ý thức được phản ứng của mình vừa rồi làm Y bị tổn thương, vội vàng giữ chặt tay Y giải thích, trong lòng cảm thán người này cũng quá mẫn cảm đi.
“Không sao cả, là ta lỗ mãng."
Kiều Ứng Trạch miễn cưỡng cười cười, ý bảo Cung Trác Lương không cần khẩn trương, rét lạnh trong lòng thế nhưng không giảm bớt một chút, do vậy, trước mắt là từng đợt choáng váng.
Kiều Ứng Trạch là trẻ sinh non, lại khó sanh hạ, tiên thiên vốn là có chút không đủ, mẹ đẻ lại bởi vì chút nguyên nhân mà không thích Y, phụ thân cũng đối tử tự không lưu tâm, cho nên Y sau khi sinh được chiếu cố không đủ cẩn thận, tuy rằng rất nhanh được tổ mẫu phát hiện đưa tới trước mặt giáo dưỡng, nhưng căn nguyên đã yếu, tái bổ tái dưỡng cũng thủy chung không quá khỏe mạnh.
Tiên thiên: Thể chất bẩm phú
Hơn nữa Kiều Ứng Trạch thấy thân mình mạnh hơn, một lòng muốn đọc sách muốn quan diêu môn mi, muốn được cha mẹ yêu thương coi trọng, cuối cùng quá gắng gượng mà thân thể suy sụp ngay cả cử nhân cũng không thể như nguyện, cũng bởi vì ốm yếu không thể vào kinh đi thi, khiến cho Y trong ngực tích tụ không thể thư giải, không khéo lại gặp phải việc vị hôn thê đã định từ nhỏ chết đột ngột, Kiều Ứng Trạch nhất thời không thể nghĩ thông, chỉ cảm thấy sống không có gì đáng lưu luyến, nên bệnh mới trở nên hung hiểm, cho đến khi tổ mẫu cưỡng chế muốn thay Y xung hỉ, Y vì không muốn phá hủy cô nương nhà người ta mới nỗ lực chống đỡ đến đây, nhưng hiện tại lại bị người ta ghét bỏ……
Quang diệu môn mi: vẻ vang nhà cửa.
“Không phải, không phải…… Tướng công, tướng công ngươi không sao chứ?"
Mắt thấy Kiều Ứng Trạch giống như muốn té xỉu, Cung Trác Lương vội vàng đỡ lấy Y đến bên giường ngồi xuống, cái khó ló cái khôn xác định xưng hô, làm cho đối phương đừng tiếp tục để tâm vào chuyện vụn vặt.
“Không có việc gì, nương tử?"
Cảm giác được nhiệt độ trên người Cung Trác Lương truyền đến, Kiều Ứng Trạch ổn định một chút tâm thần sau đó chần chờ nhìn về phía hắn, thấy vẻ mặt Cung Trác Lương lo lắng không giống giả bộ, Kiều Ứng Trạch tâm tình mới chuyển tốt một ít, thầm nghĩ hay thật sự là chính mình nghĩ nhiều?
Kiều Ứng Trạch từ nhỏ chỉ sinh hoạt bên trong Kiều gia, cha mẹ không thân cận, tổ mẫu lại đối Y sủng ái quá phận, cho nên Kiều Ứng Trạch thể nhược cơ hồ không có bao nhiêu cơ hội tiếp xúc bên ngoài, chung quanh bên người đều là nha hoàn tôi tớ, ngay cả người để tâm sự những điều trong long cũng không có, cho nên đối với thê tử sẽ cùng với mình bên nhau cả đời, Kiều Ứng Trạch trong lòng lại có thêm rất nhiều kỳ vọng.
Cũng không cần có dung mạo xinh đẹp bao nhiêu hoặc là tài nghệ hơn người cỡ nào, Kiều Ứng Trạch chỉ hy vọng có thể có một nương tử chân tâm thích mình, sẽ vì mình suy nghĩ, như vậy Y sẽ cố gắng hết sức mình đối tốt với người đó, che chở người đó cả đời.
“Ân, tướng công, ta hầu hạ ngươi thay quần áo đi."
Lúc này trả lời không dám có nửa điểm hàm hồ, Cung Trác Lương loan ánh mắt lộ ra mỉm cười tiêu chuẩn lễ phép, chủ động vì Kiều Ứng Trạch cởi xuống hỉ quan, sau đó đem Y thoát đến chỉ còn lại áo đơn mới dừng tay.
Này cũng là một tập tục của địa phương, hai vợ chồng ở tân phòng trước phải giúp nhau thay quần áo, sau đó uống chén rượu giao bôi cùng kết tóc, mới tính chính thức kết làm vợ chồng, sau là có thể động phòng.
“Nương tử."
Ngoan ngoãn để cho Cung Trác Lương vì mình thay quần áo, Kiều Ứng Trạch nhìn người trước mắt đang vì mình thắt đai lưng áo ngủ, trong ánh mắt tràn đầy nhu tình.
Kiều Ứng Trạch là thật thực thích xưng hô đặc biệt này, điều đó đại biểu, tiểu nhân trước mắt này chính là hoàn toàn thuộc về Y, là người cùng thân cận nhất.
“……"
Cung Trác Lương không rõ Kiều Ứng Trạch như thế nào đột nhiên lại bất ngờ cao hứng đến vậy, chỉ có thể lộ vẻ cười để Y động thủ giúp mình thay quần áo, hắn thật ra không lo lắng Kiều Ứng Trạch phát hiện cái gì, hài tử mười hai tuổi thôi, thân thể đều còn chưa có bắt đầu phát dục, trước ngực thường thường thực bình thường thôi.
“Nương tử, uống bôi rượu này, nàng – ta liền chính thức kết làm vợ chồng, ta Kiều Ứng Trạch không dám cam đoan có thể cho nàng cả đời thuận toại phú quý, nhưng dám thề nếu nàng trong lòng có ta, ta cuộc đời này liền quyết không phụ nàng."
Kiều Ứng Trạch nắm tay Cung Trác Lương đến bên cạnh bàn ngồi xuống, đem một chung rượu đưa tới trong tay hắn, sau đó chính mình giơ lên một chung khác đưa đến trước mặt hắn, ngữ khí mềm nhẹ lại tràn đầy kiên quyết nói.
“……"
Cung Trác Lương không biết nên như thế nào trả lời Kiều Ứng Trạch, quân tử trọng nặc, Cung Trác Lương mặc dù không tự nhận chính mình có bao nhiêu thuần lương, nhưng cũng không muốn lừa gạt chân tâm của một đại nam hài đơn thuần tốt đẹp như vậy, cho nên tay nắm chén rượu liền chần chờ không thể đi lên câu đến cánh tay trước mặt, thẳng đến khi trong mắt đối phương lại thấy được sự bất an và cẩn thận, Cung Trác Lương mới mỉm cười cùng Y khoác cánh tay, kề nhau uống xong chung rượu này.
Quân tử trọng nặc: Lời hứa của quân tử rất nặng, rất quan trọng.
“Hôm nay mệt mỏi một ngày, nàng chắc đói bụng lắm đi, mấy thứ này cũng có thể lót dạ, ăn một chút lại nghỉ ngơi đi."
Liên tục uống ba chung rượu, Kiều Ứng Trạch có chút cảm giác say dâng lên đỏ mặt, chỉ vào hoa quả và điểm tâm cưới trên bàn để cho Cung Trác Lương ăn, chính mình dường như là xem không đủ nhìn chằm chằm mặt Cung Trác Lương xuất thần, sau đó như là nghĩ tới cái gì, Kiều Ứng Trạch nhìn nhìn giường bên kia, tới khi quay lại trên mặt càng đỏ.
“Ân."
Cung Trác Lương bị nhìn trong lòng có chút phiền táo, ngoài miệng cũng là từng đợt phát khô, liền đem bình rượu còn sót lại không nhiều trên bàn kia toàn bộ uống vào, nhanh đến nổi Kiều Ứng Trạch cũng không kịp ngăn lại, bình rượu còn lại phân nửa kia liền hoàn toàn vào miệng Cung Trác Lương.
“Nương tử, nàng có khỏe không?"
Kiều Ứng Trạch hoảng sợ, đoạt lại được bình không tùy ý ném trên bàn, đứng dậy đi đến trước mặt Cung Trác Lương đỡ lấy bả vai hắn xem xét, chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp kia trở nên phấn hồng phấn hồng, Kiều Ứng Trạch không khỏi có xúc động muốn hôn hôn một cái.
“Không…… Ta không sao!"
Nhắm mắt lại đem mặt chôn ở ngực Kiều Ứng Trạch, Cung Trác Lương ôm thắt lưng Y ngay cả động cũng lười động.
Hắn không nghĩ tới mình trước kia đem rượu làm nước mà uống, vào thế giới này cư nhiên tửu lượng kém như vậy, thế này mới uống nhiều một chút a, liền cảm giác từng đợt lơ mơ, trong đầu gì đó cũng bắt đầu không chịu khống chế loạn phiên, hai đoạn kí ức đang tranh đoạt luân phiên xuất hiện, làm cho Cung Trác Lương cảm thấy đau đầu không thôi.
…… Thật muốn lớn tiếng hét ra khỏi cổ họng để phát tiết, lão tử không phải chính mình muốn, lão tử như thế nào lại bị cuốn vào đống nợ nần lộn xộn này như vậy, dựa vào cái gì hắn phải đem cuộc sống của mình hi sinh vì người khác, hắn không muốn lừa tiểu mĩ nam này, hắn không muốn làm ngụy nương, không muốn lo lắng đề phòng đề phòng từng người bên cạnh!
“Mệt mỏi à? Kia kết tóc xong liền ngủ đi."
Cảm giác được Cung Trác Lương bất an, Kiều Ứng Trạch nghĩ đến ‘Nàng’ là lo lắng sinh hoạt sau này, liền ôm trấn an an ủi vài câu, sau đó lôi kéo hắn đến bên giường ngồi xuống, tâm nghĩ quả nhiên vẫn còn quá nhỏ, hôm nay kết tóc liền ngủ đi, giữa vợ chồng cái loại việc này…… Còn nhiều thời gian thôi.
“Kết tóc……"
Cảm giác say khiến cho Cung Trác Lương một trận cảm xúc cuồn cuộn, nhìn thấy Kiều Ứng Trạch vẻ mặt vui mừng cắt tóc hai người dùng dây hồng cột chắc, sau đó bộ dáng trân trọng bỏ vào hòm thu hồi lại, Cung Trác Lương trong lòng không hiểu dâng lên một cỗ xúc động…… Không muốn nhìn thấy cái dạng biểu tình này của Kiều Ứng Trạch, Y khát khao Y chờ mong đều không có khả năng thực hiện, hôn nhân của Y đã bị hủy, Y thú là nam nhân a!
“Nương tử, ngươi làm sao vậy?"
Hảo hảo bỏ hòm trở về Kiều Ứng Trạch phát hiện Cung Trác Lương không thích hợp, ánh mắt hồng hồng bộ dáng giống như thập phần khổ sở, Y vội vàng đến bên người Cung Trác Lương ngồi xuống, muốn sờ sờ mặt Cung Trác Lương, lại một khắc đó bị mạnh mẽ đẩy ngã lên giường.
“Không cần lại gọi ta nương tử, ta không phải nương tử của ngươi, ta là một nam nhân giống ngươi, ngươi xem rõ ràng!"
Cung Trác Lương cảm xúc rốt cục bởi vì hai chữ ‘Nương tử’ mà bạo phát ra, hắn cúi người nằm trên người Kiều Ứng Trạch, cầm lấy tay Y hướng phía dưới của mình sờ, như là ở hướng Y chứng minh chính mình là thân nam nhi, cũng như đang nói cho chính mình, mình là nam nhân chân chính.
“Ngươi……"
Cách tầng vải dệt đụng đến một đoàn thịt kia, Kiều Ứng Trạch hoàn toàn bị sợ ngây người, Y thẳng tắp nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của Cung Trác Lương gần ngay trước mắt, trong đầu một mảnh trống rỗng, không biết đến tột cùng đã xảy ra cái gì.
“Ta, ta là bị bắt buộc thay tỷ tỷ gả đi, tỷ tỷ vốn nên gả cho ngươi đã cùng người…… Bỏ trốn, Cung gia sợ nhà ngươi trách tội, cho nên đem ta có bộ dạng tương tự đến thay thế, nhưng ta chịu không nổi, ta là một nam nhân, điều này thật hoang đường! ngươi thế nào……"
Lý trí Cung Trác Lương phản ứng việc mình kéo Kiều Ứng Trạch, hắn vội vàng buông ra tay bắt buộc Kiều Ứng Trạch sờ mình, nhất thời không biết nên đứng lên hay tiếp tục ở trên người Y, chỉ có thể nhanh chóng chọn trọng điểm nói, thế nhưng nói còn chưa nói xong, đã bị Kiều Ứng Trạch một phen đẩy ra, chân Cung Trác Lương đập vào ngoại sườn trụ giường đau đến run run.
“Buồn cười!"
Kiều Ứng Trạch buồn bực đẩy ra Cung Trác Lương, lung lay xuống dưới rời đi, nhất tưởng đến những thâm tình đào tâm đào phế của mình đêm nay lại thành một trò cười lớn, Y liền xấu hổ và giận dữ khó có thể còn là chính mình, thầm nghĩ muốn thoát khỏi cái địa phương làm cho Y khó có thể chịu được này xa thật xa.
“Uy! ngươi cẩn thận a."
Mắt thấy Kiều Ứng Trạch thân hình nhoáng lên một cái muốn yếu ớt ngã xuống, Cung Trác Lương cũng bất chấp cái chân đau của mình, nhảy xuống giường hiểm hiểm ôm Kiều Ứng Trạch, thiếu chút nữa bị Y đè nằm úp sấp trên đất.
“Không phải chứ, giận đến hôn mê a?"
Cung Trác Lương cố sức đem Kiều Ứng Trạch mang đến trên giường, nhìn sắc mặt Y trắng bệch hai mắt nhắm nghiền lại một trận sốt ruột, không dám gọi người tiến vào, chỉ có thể một bên cho phủ ngực Y thuận khí một bên ấn huyệt nhân trung, trong lòng ảo não không thôi, biết rõ tiểu tử này thân thể không tốt, mình sao lại xúc động như vậy chứ?
…… Cũng may vừa rồi thanh âm hai người bọn họ cũng không lớn, không có kinh động nhân thủ bên ngoài, chỉ là không biết các nàng sẽ đợi được bao lâu, mình có nên tính toán bí mật bỏ trốn trong đêm nay hay không a!
Tác giả có lời muốn nói: Che mặt…… Đại kiều hiện tại chính là một mĩ thiếu niên mười bảy tuổi xanh miết ốm yếu, mang theo chút tính trẻ con văn nhã cùng u buồn, thỉnh tự hành tưởng tượng ~~
Editor có lời mún nói: đọc tới chương này thì khẳng định anh là thụ òy, mấy chương trước vẫn còn nghi ngờ sao tiểu Cung lại là công cơ đấy
“Khụ…… Tướng…… Ân…… Công"
Cung Trác Lương trong lòng giãy dụa lại giãy dụa, hàm hồ ứng một tiếng với Kiều Ứng Trạch, sau đó liền nghiêng người đưa lưng về phía Y làm bộ dạng ngượng ngùng, trên thực tế đang vô thanh khinh bỉ chính mình, trên mặt cũng tràn đầy buồn bực.
“Chúng ta đây……"
Kiều Ứng Trạch thấy tiểu tân nương của mình đưa lưng về phía mình, nghĩ đến ‘Nàng’ là đang thẹn thùng, tuy rằng mình cũng không có ý tưởng nào tốt, nhưng nghĩ đến mình là phu quân, hẳn là chủ động một chút mới đúng, liền chống đứng lên xoa bả vai Cung Trác Lương.
“Sao…… Như thế nào!"
Cung Trác Lương bị Kiều Ứng Trạch chạm vào lập tức tạc mao, soát một cái xoay người lại khẩn trương nhìn Y, tâm nghĩ tiểu tử này sẽ không nóng ruột đến vậy đi, nói còn chưa nói hai câu đã động phòng?
Cung gia dám minh mục trương đảm lấy nam làm nữ gả như vậy, đó cũng là do đã tìm hiểu qua vị Kiều đại công tử này đã triền miên giường bệnh, dữ nhiều lành ít, trong trí nhớ Cung Trác Lương, Cung phu nhân từng tàn nhẫn dặn dò qua tiểu hài tử này, nếu Kiều Ứng Trạch miễn cưỡng có thể qua đây, phải lấy lý do dưỡng thân thể mà từ chối hành phòng, nếu là đối phương cố ý, liền nói chính mình tuổi còn nhỏ, chờ thêm hai năm, sau đó đem Nhược Lam Nhược Tử đưa qua thông phòng, mà sau tiểu hài tử này còn nghe lén được, Cung phu nhân cho Nhược Tử một phương thuốc, nói nếu thật sự không thể gạt được, phải ra hung chiêu đưa Y một đoạn đường…… Mà tiểu hài tử này, chính là tại lúc đó mà tự sát.
Cung Trác Lương tự nhiên sẽ không đi làm loại việc hại người này, cũng không nhẫn tâm nhìn tiểu tử này bị hại, cũng phải có kế hoạch như thế nào đem Nhược Tử đuổi đi, như thế nào giáo huấn người của Cung gia, nhưng phiền toái hiện tại là tình báo của Cung gia tra ra đại ô long, đại Kiều này không chỉ không có bệnh tình nguy kịch, ngược lại hoàn hảo giống như ‘Tính trí’ cực cao, trước mắt mình phải qua cửa này như thế nào a?
Ô long: ý chỉ sự lừa bịp
“Ta…… Chúng ta nên thay quần áo, uống chén rượu giao bôi."
Bị Cung Trác Lương phản ứng phòng bị kinh ngạc một chút, Kiều Ứng Trạch trên mặt huyết sắc nhanh chóng thối lui, trong đầu chỉ có một ý niệm……‘Nàng’ quả nhiên không muốn gả cho phế nhân như ta ’.
Kiều Ứng Trạch đem cánh tay vừa vươn ra run nhè nhẹ thu hồi về, phía dưới tay áo chậm rãi nắm chặt.
“A? Thực xin lỗi, là do ta quá khẩn trương."
Nhìn thấy Kiều Ứng Trạch liễm đi tiếu ý vẻ mặt ảm đạm, Cung Trác Lương ý thức được phản ứng của mình vừa rồi làm Y bị tổn thương, vội vàng giữ chặt tay Y giải thích, trong lòng cảm thán người này cũng quá mẫn cảm đi.
“Không sao cả, là ta lỗ mãng."
Kiều Ứng Trạch miễn cưỡng cười cười, ý bảo Cung Trác Lương không cần khẩn trương, rét lạnh trong lòng thế nhưng không giảm bớt một chút, do vậy, trước mắt là từng đợt choáng váng.
Kiều Ứng Trạch là trẻ sinh non, lại khó sanh hạ, tiên thiên vốn là có chút không đủ, mẹ đẻ lại bởi vì chút nguyên nhân mà không thích Y, phụ thân cũng đối tử tự không lưu tâm, cho nên Y sau khi sinh được chiếu cố không đủ cẩn thận, tuy rằng rất nhanh được tổ mẫu phát hiện đưa tới trước mặt giáo dưỡng, nhưng căn nguyên đã yếu, tái bổ tái dưỡng cũng thủy chung không quá khỏe mạnh.
Tiên thiên: Thể chất bẩm phú
Hơn nữa Kiều Ứng Trạch thấy thân mình mạnh hơn, một lòng muốn đọc sách muốn quan diêu môn mi, muốn được cha mẹ yêu thương coi trọng, cuối cùng quá gắng gượng mà thân thể suy sụp ngay cả cử nhân cũng không thể như nguyện, cũng bởi vì ốm yếu không thể vào kinh đi thi, khiến cho Y trong ngực tích tụ không thể thư giải, không khéo lại gặp phải việc vị hôn thê đã định từ nhỏ chết đột ngột, Kiều Ứng Trạch nhất thời không thể nghĩ thông, chỉ cảm thấy sống không có gì đáng lưu luyến, nên bệnh mới trở nên hung hiểm, cho đến khi tổ mẫu cưỡng chế muốn thay Y xung hỉ, Y vì không muốn phá hủy cô nương nhà người ta mới nỗ lực chống đỡ đến đây, nhưng hiện tại lại bị người ta ghét bỏ……
Quang diệu môn mi: vẻ vang nhà cửa.
“Không phải, không phải…… Tướng công, tướng công ngươi không sao chứ?"
Mắt thấy Kiều Ứng Trạch giống như muốn té xỉu, Cung Trác Lương vội vàng đỡ lấy Y đến bên giường ngồi xuống, cái khó ló cái khôn xác định xưng hô, làm cho đối phương đừng tiếp tục để tâm vào chuyện vụn vặt.
“Không có việc gì, nương tử?"
Cảm giác được nhiệt độ trên người Cung Trác Lương truyền đến, Kiều Ứng Trạch ổn định một chút tâm thần sau đó chần chờ nhìn về phía hắn, thấy vẻ mặt Cung Trác Lương lo lắng không giống giả bộ, Kiều Ứng Trạch tâm tình mới chuyển tốt một ít, thầm nghĩ hay thật sự là chính mình nghĩ nhiều?
Kiều Ứng Trạch từ nhỏ chỉ sinh hoạt bên trong Kiều gia, cha mẹ không thân cận, tổ mẫu lại đối Y sủng ái quá phận, cho nên Kiều Ứng Trạch thể nhược cơ hồ không có bao nhiêu cơ hội tiếp xúc bên ngoài, chung quanh bên người đều là nha hoàn tôi tớ, ngay cả người để tâm sự những điều trong long cũng không có, cho nên đối với thê tử sẽ cùng với mình bên nhau cả đời, Kiều Ứng Trạch trong lòng lại có thêm rất nhiều kỳ vọng.
Cũng không cần có dung mạo xinh đẹp bao nhiêu hoặc là tài nghệ hơn người cỡ nào, Kiều Ứng Trạch chỉ hy vọng có thể có một nương tử chân tâm thích mình, sẽ vì mình suy nghĩ, như vậy Y sẽ cố gắng hết sức mình đối tốt với người đó, che chở người đó cả đời.
“Ân, tướng công, ta hầu hạ ngươi thay quần áo đi."
Lúc này trả lời không dám có nửa điểm hàm hồ, Cung Trác Lương loan ánh mắt lộ ra mỉm cười tiêu chuẩn lễ phép, chủ động vì Kiều Ứng Trạch cởi xuống hỉ quan, sau đó đem Y thoát đến chỉ còn lại áo đơn mới dừng tay.
Này cũng là một tập tục của địa phương, hai vợ chồng ở tân phòng trước phải giúp nhau thay quần áo, sau đó uống chén rượu giao bôi cùng kết tóc, mới tính chính thức kết làm vợ chồng, sau là có thể động phòng.
“Nương tử."
Ngoan ngoãn để cho Cung Trác Lương vì mình thay quần áo, Kiều Ứng Trạch nhìn người trước mắt đang vì mình thắt đai lưng áo ngủ, trong ánh mắt tràn đầy nhu tình.
Kiều Ứng Trạch là thật thực thích xưng hô đặc biệt này, điều đó đại biểu, tiểu nhân trước mắt này chính là hoàn toàn thuộc về Y, là người cùng thân cận nhất.
“……"
Cung Trác Lương không rõ Kiều Ứng Trạch như thế nào đột nhiên lại bất ngờ cao hứng đến vậy, chỉ có thể lộ vẻ cười để Y động thủ giúp mình thay quần áo, hắn thật ra không lo lắng Kiều Ứng Trạch phát hiện cái gì, hài tử mười hai tuổi thôi, thân thể đều còn chưa có bắt đầu phát dục, trước ngực thường thường thực bình thường thôi.
“Nương tử, uống bôi rượu này, nàng – ta liền chính thức kết làm vợ chồng, ta Kiều Ứng Trạch không dám cam đoan có thể cho nàng cả đời thuận toại phú quý, nhưng dám thề nếu nàng trong lòng có ta, ta cuộc đời này liền quyết không phụ nàng."
Kiều Ứng Trạch nắm tay Cung Trác Lương đến bên cạnh bàn ngồi xuống, đem một chung rượu đưa tới trong tay hắn, sau đó chính mình giơ lên một chung khác đưa đến trước mặt hắn, ngữ khí mềm nhẹ lại tràn đầy kiên quyết nói.
“……"
Cung Trác Lương không biết nên như thế nào trả lời Kiều Ứng Trạch, quân tử trọng nặc, Cung Trác Lương mặc dù không tự nhận chính mình có bao nhiêu thuần lương, nhưng cũng không muốn lừa gạt chân tâm của một đại nam hài đơn thuần tốt đẹp như vậy, cho nên tay nắm chén rượu liền chần chờ không thể đi lên câu đến cánh tay trước mặt, thẳng đến khi trong mắt đối phương lại thấy được sự bất an và cẩn thận, Cung Trác Lương mới mỉm cười cùng Y khoác cánh tay, kề nhau uống xong chung rượu này.
Quân tử trọng nặc: Lời hứa của quân tử rất nặng, rất quan trọng.
“Hôm nay mệt mỏi một ngày, nàng chắc đói bụng lắm đi, mấy thứ này cũng có thể lót dạ, ăn một chút lại nghỉ ngơi đi."
Liên tục uống ba chung rượu, Kiều Ứng Trạch có chút cảm giác say dâng lên đỏ mặt, chỉ vào hoa quả và điểm tâm cưới trên bàn để cho Cung Trác Lương ăn, chính mình dường như là xem không đủ nhìn chằm chằm mặt Cung Trác Lương xuất thần, sau đó như là nghĩ tới cái gì, Kiều Ứng Trạch nhìn nhìn giường bên kia, tới khi quay lại trên mặt càng đỏ.
“Ân."
Cung Trác Lương bị nhìn trong lòng có chút phiền táo, ngoài miệng cũng là từng đợt phát khô, liền đem bình rượu còn sót lại không nhiều trên bàn kia toàn bộ uống vào, nhanh đến nổi Kiều Ứng Trạch cũng không kịp ngăn lại, bình rượu còn lại phân nửa kia liền hoàn toàn vào miệng Cung Trác Lương.
“Nương tử, nàng có khỏe không?"
Kiều Ứng Trạch hoảng sợ, đoạt lại được bình không tùy ý ném trên bàn, đứng dậy đi đến trước mặt Cung Trác Lương đỡ lấy bả vai hắn xem xét, chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp kia trở nên phấn hồng phấn hồng, Kiều Ứng Trạch không khỏi có xúc động muốn hôn hôn một cái.
“Không…… Ta không sao!"
Nhắm mắt lại đem mặt chôn ở ngực Kiều Ứng Trạch, Cung Trác Lương ôm thắt lưng Y ngay cả động cũng lười động.
Hắn không nghĩ tới mình trước kia đem rượu làm nước mà uống, vào thế giới này cư nhiên tửu lượng kém như vậy, thế này mới uống nhiều một chút a, liền cảm giác từng đợt lơ mơ, trong đầu gì đó cũng bắt đầu không chịu khống chế loạn phiên, hai đoạn kí ức đang tranh đoạt luân phiên xuất hiện, làm cho Cung Trác Lương cảm thấy đau đầu không thôi.
…… Thật muốn lớn tiếng hét ra khỏi cổ họng để phát tiết, lão tử không phải chính mình muốn, lão tử như thế nào lại bị cuốn vào đống nợ nần lộn xộn này như vậy, dựa vào cái gì hắn phải đem cuộc sống của mình hi sinh vì người khác, hắn không muốn lừa tiểu mĩ nam này, hắn không muốn làm ngụy nương, không muốn lo lắng đề phòng đề phòng từng người bên cạnh!
“Mệt mỏi à? Kia kết tóc xong liền ngủ đi."
Cảm giác được Cung Trác Lương bất an, Kiều Ứng Trạch nghĩ đến ‘Nàng’ là lo lắng sinh hoạt sau này, liền ôm trấn an an ủi vài câu, sau đó lôi kéo hắn đến bên giường ngồi xuống, tâm nghĩ quả nhiên vẫn còn quá nhỏ, hôm nay kết tóc liền ngủ đi, giữa vợ chồng cái loại việc này…… Còn nhiều thời gian thôi.
“Kết tóc……"
Cảm giác say khiến cho Cung Trác Lương một trận cảm xúc cuồn cuộn, nhìn thấy Kiều Ứng Trạch vẻ mặt vui mừng cắt tóc hai người dùng dây hồng cột chắc, sau đó bộ dáng trân trọng bỏ vào hòm thu hồi lại, Cung Trác Lương trong lòng không hiểu dâng lên một cỗ xúc động…… Không muốn nhìn thấy cái dạng biểu tình này của Kiều Ứng Trạch, Y khát khao Y chờ mong đều không có khả năng thực hiện, hôn nhân của Y đã bị hủy, Y thú là nam nhân a!
“Nương tử, ngươi làm sao vậy?"
Hảo hảo bỏ hòm trở về Kiều Ứng Trạch phát hiện Cung Trác Lương không thích hợp, ánh mắt hồng hồng bộ dáng giống như thập phần khổ sở, Y vội vàng đến bên người Cung Trác Lương ngồi xuống, muốn sờ sờ mặt Cung Trác Lương, lại một khắc đó bị mạnh mẽ đẩy ngã lên giường.
“Không cần lại gọi ta nương tử, ta không phải nương tử của ngươi, ta là một nam nhân giống ngươi, ngươi xem rõ ràng!"
Cung Trác Lương cảm xúc rốt cục bởi vì hai chữ ‘Nương tử’ mà bạo phát ra, hắn cúi người nằm trên người Kiều Ứng Trạch, cầm lấy tay Y hướng phía dưới của mình sờ, như là ở hướng Y chứng minh chính mình là thân nam nhi, cũng như đang nói cho chính mình, mình là nam nhân chân chính.
“Ngươi……"
Cách tầng vải dệt đụng đến một đoàn thịt kia, Kiều Ứng Trạch hoàn toàn bị sợ ngây người, Y thẳng tắp nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của Cung Trác Lương gần ngay trước mắt, trong đầu một mảnh trống rỗng, không biết đến tột cùng đã xảy ra cái gì.
“Ta, ta là bị bắt buộc thay tỷ tỷ gả đi, tỷ tỷ vốn nên gả cho ngươi đã cùng người…… Bỏ trốn, Cung gia sợ nhà ngươi trách tội, cho nên đem ta có bộ dạng tương tự đến thay thế, nhưng ta chịu không nổi, ta là một nam nhân, điều này thật hoang đường! ngươi thế nào……"
Lý trí Cung Trác Lương phản ứng việc mình kéo Kiều Ứng Trạch, hắn vội vàng buông ra tay bắt buộc Kiều Ứng Trạch sờ mình, nhất thời không biết nên đứng lên hay tiếp tục ở trên người Y, chỉ có thể nhanh chóng chọn trọng điểm nói, thế nhưng nói còn chưa nói xong, đã bị Kiều Ứng Trạch một phen đẩy ra, chân Cung Trác Lương đập vào ngoại sườn trụ giường đau đến run run.
“Buồn cười!"
Kiều Ứng Trạch buồn bực đẩy ra Cung Trác Lương, lung lay xuống dưới rời đi, nhất tưởng đến những thâm tình đào tâm đào phế của mình đêm nay lại thành một trò cười lớn, Y liền xấu hổ và giận dữ khó có thể còn là chính mình, thầm nghĩ muốn thoát khỏi cái địa phương làm cho Y khó có thể chịu được này xa thật xa.
“Uy! ngươi cẩn thận a."
Mắt thấy Kiều Ứng Trạch thân hình nhoáng lên một cái muốn yếu ớt ngã xuống, Cung Trác Lương cũng bất chấp cái chân đau của mình, nhảy xuống giường hiểm hiểm ôm Kiều Ứng Trạch, thiếu chút nữa bị Y đè nằm úp sấp trên đất.
“Không phải chứ, giận đến hôn mê a?"
Cung Trác Lương cố sức đem Kiều Ứng Trạch mang đến trên giường, nhìn sắc mặt Y trắng bệch hai mắt nhắm nghiền lại một trận sốt ruột, không dám gọi người tiến vào, chỉ có thể một bên cho phủ ngực Y thuận khí một bên ấn huyệt nhân trung, trong lòng ảo não không thôi, biết rõ tiểu tử này thân thể không tốt, mình sao lại xúc động như vậy chứ?
…… Cũng may vừa rồi thanh âm hai người bọn họ cũng không lớn, không có kinh động nhân thủ bên ngoài, chỉ là không biết các nàng sẽ đợi được bao lâu, mình có nên tính toán bí mật bỏ trốn trong đêm nay hay không a!
Tác giả có lời muốn nói: Che mặt…… Đại kiều hiện tại chính là một mĩ thiếu niên mười bảy tuổi xanh miết ốm yếu, mang theo chút tính trẻ con văn nhã cùng u buồn, thỉnh tự hành tưởng tượng ~~
Editor có lời mún nói: đọc tới chương này thì khẳng định anh là thụ òy, mấy chương trước vẫn còn nghi ngờ sao tiểu Cung lại là công cơ đấy
Tác giả :
Lạc Băng Lăng