Công Giá
Chương 57: Tự làm bậy
Sáng sớm ngày hôm sau, Cung Trác Lương cùng Kiều Ứng Trạch đi tặng quà cho Cung Trác Tường, hai bên đều không nói một chữ đối với chuyện đã xảy ra lúc trước, chỉ là lúc sắp chia tay, Kiều Ứng Trạch hướng Cung Trác Tường khom người thật sâu vái chào, mà Cung Trác Lương cũng thật tình thực lòng kêu hắn một tiếng ca, Cung Trác Tường cười cười cởi mở, quay đầu ngựa tiêu sái rời đi.
Hai người Cung Trác Lương trở về Tây phủ, nhớ tới chuyện muốn đi Cung gia thăm hỏi, nhưng Cung Trác Lương thật sự không muốn giả nữ trang, liền lấy danh nghĩa ‘phu nhân thân thể bệnh nhẹ, tiểu cữu được ủy thác đến thăm’, mang theo Nhược Lam cùng Diệp Nhi ra ngoài.
“Người nóng như vậy các ngươi không biết làm hạ nhiệt sao?"
Cung Trác Lương nhìn Cung phu nhân thần tính nóng đỏ bừng lui ở trong chăn phát run, ngay cả khăn hạ nhiệt trên trán cũng không có, trong phòng cũng không ngửi thấy một chút mùi thuốc đông y, cũng không biết đốt cái hương gì xông người, vì thế mắt lạnh quét nha hoàn trong phòng một vòng, thấy bộ dáng các nàng khó nén sự sợ hãi, trong lòng biết chuyện này có chút vấn đề.
“Còn thất thần cái gì! Còn không mang khăn đến đây đắp lên trán cho Cung phu nhân, thêm chăn, đem hương đều tắt, mở cửa sổ thông gió, còn có thuốc hạ sốt đâu, đi nấu a."
Cung Trác Lương những ngày gần đây khôi phục thói quen nam nhân, tuy rằng bộ dáng còn là thiếu niên choai choai, nhưng khi nói chuyện tự nhiên liền mang theo khí thế nghiêm khắc, đừng nói bọn nha hoàn trong phòng bị hắn trấn áp, vội vàng ra ngoài thu xếp mọi chuyện, mà ngay cả Cung lão gia đứng phía sau cũng rụt cổ, nói cũng không dám nói một câu. Ngô di nương còn lại là si ngốc nhìn bộ dáng anh lãng của con mình, căn bản không chú ý sự tình xung quanh.
“Phụ thân, mẫu thân đang bệnh, như thế nào không mời đại phu đến xem, tìm một bà đồng về đây có lợi ích gì?"
Cung Trác Lương chán ghét nhìn phòng ở dán đầy phù chú, cũng không nguyện ý ngồi ngốc trong này, nói xong liền xoay người ra khỏi phòng, mà Cung lão gia cùng Ngô di nương thì vội vàng đi phía sau hắn.
“Nàng đây không phải là…. Tự mình làm bậy thôi."
Theo Cung Trác Lương tới thiên thính (?) rồi, Cung lão gia cho gia nhân lui xuống, lá gan tăng thêm một chút tiến sát đến bên người hắn vài bước nhếch miệng cười cười.
“Hồ nháo! Ngươi……"
Hiểu được lời của Cung lão gia, Cung Trác Lương vỗ mạnh lên bàn, không đợi lời trách mắng của hắn ra khỏi miệng, Cung lão gia thế nhưng dưới cơn kinh sợ thiếu chút nữa là quỳ xuống, vẫn là Ngô di nương phản ứng nhanh đến đỡ lão, bằng không làm cha lại quỳ trước mặt con trai, lão liền thật sự nửa điểm thể diện cũng không có.
Mà nhìn thấy Cung lão gia bộ dáng khiếp nhược, lời trách cứ của Cung Trác Lương cũng không nói ra được, dù sao cũng là sinh phụ của thân thể này, tuy rằng Cung Trác Lương khinh thường, nhưng mặt ngoài cũng phải tôn trọng phụ tử tam cương ngũ thường*.
“Này….. Này….."
Trên mặt Cung lão gia lúc trắng lúc xanh, nhưng là biết đứa con trai này hiện tại chính mình quản giáo không nổi, cuối cùng vẫn là miễn cưỡng xấu hổ cười cười, trong lòng thập phần nghi hoặc, lẽ ra trên đời này hận cọp mẹ nhất, Cung Trác Lương hẳn là người đầu tiên, hiện giờ cơ hội tốt như vậy để trừ bỏ nữ nhân này, hắn như thế nào ngược lại phát hỏa lớn như vậy?
“Lão gia vạn lần đừng động khí, đại thiếu gia không phải đang kêu ngày qua sao, chuyện bên này liền giao cho thiếp thân đi."
Ngô di nương cười thay Cung lão gia thuận khí, đưa lão hống ra ngoài, mới thu liễm ý cười quay lại bên người Cung Trác Lương, đánh cái ánh mắt đầy ẩn ý qua cho hắn.
“…….."
Cung Trác Lương thấy bộ dáng Ngô di nương lấy lòng Cung lão gia liền thập phần tức giận, nhưng thấy vẻ mặt của nàng tâm sự nặng nề, vẫn là thu lại tức giận theo nàng trở về phòng ở, chỉ là dọc theo đường đi sắc mặt đều là lạnh lùng.
“Lương nhi, ngươi thực cho rằng vi nương là cái loại nữ nhân độc ác ham mê thê vị, mưu hại chủ mẫu sao?"
Dẫn Cung Trác Lương vào ngồi xuống bàn trong phòng, Ngô di nương nhìn một vòng xác định trong phòng không có ai, mới cười khổ ngồi đối mặt với Cung Trác Lương, trong mắt đã lòe lòe lệ quang.
“Con tại sao có thể nghĩ mẫu thân như vậy, con chỉ là khí không qua, mẫu thân hà tất một lòng đặt trên người nam nhân ích kỷ vô năng kia, ta là oán hận Cung phu nhân, cũng ước gì nàng bị báo ứng, nhưng ta cũng thừa nhận Cung gia có thể phú quý như ngày hôm nay, đều là một tay nàng lo liệu, nam nhân kia nhưng vì cái nhà này bỏ ra nửa phần tâm lực sao? Mà chuyện cho tới bây giờ, hắn cho là mẫu tử chúng ta có thể áp chế Cung phu nhân, còn muốn làm cho vợ cả bệnh chết, lão còn là con người sao!"
Cung Trác Lương quả thật tin tưởng Ngô di nương không phải cái loại nữ nhân ngoan độc, cũng tin tưởng nàng chỉ hướng về một đứa con là hắn, cho nên ở trước mặt nàng, Cung Trác Lương cũng không che dấu tính tình của mình, vì không có che dấu thanh âm, cho nên vẫn chưa chưa hoàn toàn qua thời kì vỡ giọng nên giọng nói hơi có vẻ khàn khàn, mấy câu đó nói ra, Cung Trác Lương đúng là cảm giác rất sảng khoái, hắn chính là có thể thống khoái phát giận.
“Ta lại nào dám có hi vọng gì đối với hắn, hảo hài tử, ngươi có thể tin tưởng vi nương, vậy so với cái gì đều quan trọng hơn."
Thái độ của Ngô di nương đối với Cung Trác Lương không thấy tức giận, ngược lại nhịn không được tiến lên sờ sờ mặt của hắn, đây là lần đầu tiên sau hơn hai năm nàng mới nhìn thấy bộ dáng nam trang của hắn, quả nhiên nhi tử nhà mình là tốt nhất, trong mắt của Ngô di nương, Lương nhi hắn là nam nhân tuấn tú nhất trên đời này, ai so ra đều kém.
“Nương…. Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
Cung Trác Lương bị sờ có chút ngượng ngùng, cơn tức cũng bị nước mắt của Ngô di nương dập tắt, ngẫm lại trong lòng cũng có chút áy náy, liền lấy khăn tay trong ngực mình lau nước mắt cho nàng.
Từ sau khi ở riêng, chính mình vội vàng chuyện trong nhà, lại không không nhớ ra được cho Ngô di nương thấy bộ dáng nam trang của mình, chỉ là theo thường lệ mỗi tháng để Diệp nhi đến thăm nàng một lần, nghĩ đến nàng cũng chưa từng cùng mình yêu cầu qua cái gì, tâm Cung Trác Lương lại mềm nhũn một ít, lại nghĩ nàng năm nay cũng bất quá là ba mươi tuổi, không nói đến bộ dáng tính tình tốt như thế nào mà ngay cả lão công tốt cũng tìm không thấy, nàng hiện tại lại chỉ có thể buộc mình cả đời bên Cung lão gia phế vật kia, như thế nào không tiếc cho người.
“Ai…. Làm bậy a, ngươi còn nhớ nha đầu Nhược Tử kia?"
Ngô di nương tiếp nhận khăn tay của con trai lau nước mắt, sau đó xem như bảo bối cất vào trong ngực mình, lại dùng khăn tay khác của mình lau lau mặt, lúc này mới sầu não tiếp tục nói.
“Đương nhiên, việc này cùng nàng có liên quan?"
Cung Trác Lương thế nào lại không nhớ rõ nha hoàn độc ác kia, nghe Nhược Lam cùng Diệp Nhi các nàng nói, Nhược Tử gả cho Cung Trác Ngọc làm thiếp, vốn là có được chút sủng ái, nhưng sau lại bất kính với vợ cả của Cung Trác Ngọc, bị Cung phu nhân hung hăng giáo huấn một hồi, thiếu chút nữa mất nửa cái mạng, bị quản giáo có chút ngoan ngoãn, thẳng đến khi năm rồi tra được có thai, lúc này mới lại hoạt náo.
“Lại nói tiếp thật sự cũng là báo ứng…… Kỳ thật phu nhân không phải bị bệnh, là Nhược Tử cùng lão gia hạ dược, chính là loại dược lúc trước muốn dùng trên người cô gia."
Ngô di nương nắm tay Cung Trác Lương nhẹ nhàng vuốt, vẻ mặt có chút phức tạp cảm thán một tiếng, nói ra một tin tức kinh người.
“Cọp mẹ không phải bị đường ca dọa bệnh? Tại sao lại kéo theo Nhược Tử?"
Cung Trác Lương nhướng nhướng mày, thầm nghĩ đều này cũng thật sự là châm chọc, cọp mẹ lúc trước chuẩn bị thuốc độc dùng để giết Kiều Ứng Trạch, hiện giờ đúng là chính nàng được hưởng dụng, mà Nhược Tử kia, cũng xem như trò giỏi hơn thầy.
Nói đến độc dược kia, nó hiếm lạ ở chổ là không tạo thành bất cứ thương tổn gì đối với thân thể người, cho nên không đem khám nghiệm tử thi có phương pháp kiểm tra linh tinh gì đó, nó giống như là một loại bệnh xâm hại đến thân thể, khiến cho có bệnh trạng sốt cao như là những bệnh thông thường, Cung phu nhân là ỷ vào thân thể tốt mới cứng rắn không khám đại phu như vậy, mà giống như thể chất cả Kiều Ứng Trạch, này một lần sốt cao như vậy có thể chống đỡ được vài ngày chứ?
“Ta cũng vậy sau khi phu nhân bị bệnh ta mới biết được, Nhược Tử kia đã sớm câu dẫn lão gia, nghe ý tứ trong lời nói của bọn họ, đứa nhỏ trong bụng Nhược Tử cũng là của Cung lão gia, cha chồng cùng con dâu thông gian, đã bị thiên hạ gièm pha, hiện giờ muốn độc hại vợ cả chủ mẫu……"
Ngô di nương nhắm mắt lại rồi hạ quyết tâm, đem chuyện xảy ra đều giải thích từ đầu tới cuối cho Cung Trác Lương rõ.
Nguyên lai năm trước phu nhân dạy dỗ Nhược Tử, Nhược Tử ghi hận trong lòng, lại cảm thấy đi theo Cung Trác Ngọc thật sự vô vọng, liền đem chủ ý đánh tới trên người Cung lão gia suốt ngày mượn rượu giải sầu, dụ dỗ lão ‘cưỡng bức’ mình, sau đó ỡm ờ thông gian, gió bên tay tại vù vù thổi qua bên tai, dám bức ra vài phần tính nết của Cung lão gia, mà ngay tại lúc Cung lão gia muốn tìm Cung Trác Tường xin giúp đỡ, nhưng thật ra lúc trước bị Cung Trác Tường dọa cho lá gan muốn vỡ.
Sau Cung phu nhân cũng bị Cung Trác Tường tự mình giáo huấn một chút, thật sự là bị dọa một chút, nhưng ngày hôm sau cũng đã chuyển biến tốt, cũng là Nhược Tử đem đổi chén thuốc của nàng, thừa dịp lúc Cung phu nhân bị sốt đến mơ hồ, cùng Cung lão gia khóc nháo cầu lão làm chủ cho đứa con của mình, Cung lão gia liền thật sự đồng ý, mà Ngô di nương trong lúc vọ tình nghe được bọn họ nói chuyện, Nhược Tử muốn Cung lão gia cân nhắc cho nàng lên làm tiểu thiếp, nghĩ là nàng cũng biết thân phận của mình không thể lên làm chính thê, lại kiêng kị Cung Trác Lương, vừa muốn đem Ngô di nương đẩy lên trên, vừa thay chính mình chắn gió vừa nịnh bợ mẫu tử Cung Trác Lương.
Mà Cung lão gia tuy rằng e ngại cọp mẹ, nhưng không sợ Ngô di nương, lại cảm thấy mình coi trọng nàng rồi, cho nên cũng theo sắp xếp của Cung lão gia, đem việc này định ra, nếu không phải Ngô di nương giả bộ yếu đuối, toàn bộ đều phải nghe theo con trai, việc này phải có con trai làm chủ mới được, lúc này mới khiến cho hai người hoãn lại việc này, bằng không nàng sợ là đã bị hai người họ đẩy đến trước miệng sóng gió, ngày sau nếu mẫu tử bọn họ có cái gì vạn nhất, chỉ sợ oan ức độc hại chủ mẫu này, nàng phải cõng trên người.
“Hai người này….. Thật sự là cầm thú còn không bằng!"
Cung Trác Lương nghe Ngô di nương nói xong những lời này, ngay cả khí lực mắng hai người vài câu đều lười, hắn vốn tưởng rằng Cung lão gia là bởi ì bị cọp mẹ ức hiếp, lúc này mới trong áp lực sinh ra tâm tư hại người, lại không nghĩ rằng căn nguyên vẫn là sủng thiếp diệt thê, hay là sủng con của thiếp thất, Cung Trác Lương đã cảm thấy những người Cung gia này đều phải đem ra ngoài bắn chết hết!
“Lương nhi….. Nương vốn dĩ không muốn liên lụy ngươi, nhưng nếu vì nương mà ngươi bị người bôi nhọ, này ngươi mới thật là tai hại vô ích, nay chỉ có kế này, đó là nương tìm một am ni yên tĩnh tu hành, cũng có thể bảo toàn thanh danh của ngươi, cũng có thể để cho nương sạch sẽ sống qua nửa đời còn lại."
Ngô di nương chán nản lắc đầu, trong lòng đối trượng phu như vậy nửa điểm hy vọng xa vời đều không có, vốn nàng còn nhơ rõ trượng phu đối đãi với mình thật ôn nhu, cũng thương xót lão một nam nhân bị thê tử ức hiếp quá đáng, nhưng sự tình đi đến bước đường hôm nay, nàng mới phát hiện chính mình có bao nhiêu sai lầm.
Hiện giờ, nàng coi như là phu tử tòng tử, mà nàng cũng biết Cung Trác Lương có tiền đồ sáng lạng, đương nhiên không đành lòng vì chính mình trốn khỏi nhà chồng mà phá hủy thanh danh của hắn, nàng vốn định thật sự xuất gia, nhưng chỉ biết dạng này càng hạ thấp xuất thân của Cung Trác Lương, cho nên liền lấy biện pháp tu hành cầu phúc cho cả nhà, vì bảo vệ thanh danh trong sạch của chính mình, cũng tránh khỏi Cung Trác Lương bị người nói là được ni cô sinh dưỡng.
“Nương, ngươi cần gì phải vì ta, chính mình như vậy?"
Cung Trác Lương nghe vậy trong lòng hung hăng chấn động, có chút ngốc lăng nhìn nữ nhân từ ái trước mặt này, lại một lần nữa, hắn từ trên người nữ nhân này cảm nhận được tình thương không vụ lợi của mẹ, cái mà ở đời trước hắn chỉ có thể nhìn người khác hưởng thụ, chính mình lại là tình cảm chân thành tha thiết thiên kim khó cầu.
“Vì ngươi, nương có cái gì ủy khuất, nương về sau có thể ở trước mặt Phật Tổ, thay ngươi cùng cô gia, còn có con của các ngươi mà cầu phúc, cũng đã thập phần hạnh phúc."
Nhìn thấy Cung Trác Lương cảm động, Ngô di nương nín khóc mỉm cười đem hắn ôm vào trong lòng, chỉ cảm thấy có thể cùng con trai cùng một chỗ như vậy, đời này của nàng đã viên mãn, cũng không còn gì sở cầu.
“Nương, ta hôm nay liền mang ngươi cùng đi, chúng ta không đi cái gì am ni cô, con trai thay ngươi mua một căn nhà tốt, chúng ta thư thư phục phục sống hưởng phúc, Mẫn Ngôn ngươi còn chưa gặp qua, chính là ngoại tôn của ngươi, hiện giờ đã bốn tháng tuổi, cả ngày không khóc không nháo chỉ cười, rất thú vị, bà vú ta không yên tâm, vẫn là để cho ngoại tổ mẫu ngươi giúp đỡ chiếu cố mới được."
Cung Trác Lương cảm thấy cảm động, cũng không cảm thấy được cùng nữ nhân so với kiếp trước của mình không lớn hơn mình mấy tuổi mà làm nũng có gì khó coi, chỉ cảm thấy đời này khó có được một mậu thân thật tình yêu mình như vậy, vậy nên đối với nàng tốt một chút mới được!
“Tốt lắm, không nói trước…. Này, chuyện trước mắt, nên giải quyết như thế nào?"
Ngô di nương bị lời Cung Trác Lương làm cho tâm động không thôi, nhưng nghĩ đến cố kỵ của mình, vẫn là có khuynh hướng tiến vào am ni cô, liền cười đổi chủ đề, trở lại chính sự hôm nay.
“Việc bọn họ hạ độc, cọp mẹ đã biết chưa?"
Cung Trác Lương nghe vậy lạnh lùng cười, thầm nghĩ giữa đồng đội giống hổ cùng đồng đội ngay cả heo cũng không bằng, hắn đương nhiên sẽ không chọn vế sau, hiện giờ Cung gia hay là nhà mẹ đẻ trên danh nghĩa của hắn, có Cung phu nhân ở đây tốt xấu gì cũng chống đỡ được mặt ngoài, nếu là rơi xuống tay của phụ tử Cung gia cùng Nhược Tử, chính mình chỉ có bị liên lụy một phần.
“Xem ý tứ của Nhược Tử nàng thì biết được, hình như là sau khi Nhược Tử hạ độc thì tức giận trở về, Cung phu nhân giận dữ cùng hận ý đan xen nên độc mới phát nhanh như vậy, lão gia cũng là bởi vì này mới trừ bỏ quyết tâm của nàng, lại cãi nhau nói là vì ngươi cùng đứa con trong bụng Nhược Tử."
Ngô di nương cẩn thận nghĩ đến lúc sau, cười khổ cho Cung Trác Lương câu trả lời khẳng định đầy thuyết phục, nếu là Cung phu nhân tốt lên, Nhược Tử khẳng định sống không được, lão gia sợ là cũng sống không bằng chết…..
“Bọn họ nếu nói là tự làm bậy, như vậy hết thảy đều dựa vào thiên ý à được."
Cung Trác Lương lạnh lùng cong khóe miệng, thầm nghĩ một nhà này đều là cầm thú chết chưa hết tội, vậy tùy vào chính họ chó cắn chó thôi!
Hai người Cung Trác Lương trở về Tây phủ, nhớ tới chuyện muốn đi Cung gia thăm hỏi, nhưng Cung Trác Lương thật sự không muốn giả nữ trang, liền lấy danh nghĩa ‘phu nhân thân thể bệnh nhẹ, tiểu cữu được ủy thác đến thăm’, mang theo Nhược Lam cùng Diệp Nhi ra ngoài.
“Người nóng như vậy các ngươi không biết làm hạ nhiệt sao?"
Cung Trác Lương nhìn Cung phu nhân thần tính nóng đỏ bừng lui ở trong chăn phát run, ngay cả khăn hạ nhiệt trên trán cũng không có, trong phòng cũng không ngửi thấy một chút mùi thuốc đông y, cũng không biết đốt cái hương gì xông người, vì thế mắt lạnh quét nha hoàn trong phòng một vòng, thấy bộ dáng các nàng khó nén sự sợ hãi, trong lòng biết chuyện này có chút vấn đề.
“Còn thất thần cái gì! Còn không mang khăn đến đây đắp lên trán cho Cung phu nhân, thêm chăn, đem hương đều tắt, mở cửa sổ thông gió, còn có thuốc hạ sốt đâu, đi nấu a."
Cung Trác Lương những ngày gần đây khôi phục thói quen nam nhân, tuy rằng bộ dáng còn là thiếu niên choai choai, nhưng khi nói chuyện tự nhiên liền mang theo khí thế nghiêm khắc, đừng nói bọn nha hoàn trong phòng bị hắn trấn áp, vội vàng ra ngoài thu xếp mọi chuyện, mà ngay cả Cung lão gia đứng phía sau cũng rụt cổ, nói cũng không dám nói một câu. Ngô di nương còn lại là si ngốc nhìn bộ dáng anh lãng của con mình, căn bản không chú ý sự tình xung quanh.
“Phụ thân, mẫu thân đang bệnh, như thế nào không mời đại phu đến xem, tìm một bà đồng về đây có lợi ích gì?"
Cung Trác Lương chán ghét nhìn phòng ở dán đầy phù chú, cũng không nguyện ý ngồi ngốc trong này, nói xong liền xoay người ra khỏi phòng, mà Cung lão gia cùng Ngô di nương thì vội vàng đi phía sau hắn.
“Nàng đây không phải là…. Tự mình làm bậy thôi."
Theo Cung Trác Lương tới thiên thính (?) rồi, Cung lão gia cho gia nhân lui xuống, lá gan tăng thêm một chút tiến sát đến bên người hắn vài bước nhếch miệng cười cười.
“Hồ nháo! Ngươi……"
Hiểu được lời của Cung lão gia, Cung Trác Lương vỗ mạnh lên bàn, không đợi lời trách mắng của hắn ra khỏi miệng, Cung lão gia thế nhưng dưới cơn kinh sợ thiếu chút nữa là quỳ xuống, vẫn là Ngô di nương phản ứng nhanh đến đỡ lão, bằng không làm cha lại quỳ trước mặt con trai, lão liền thật sự nửa điểm thể diện cũng không có.
Mà nhìn thấy Cung lão gia bộ dáng khiếp nhược, lời trách cứ của Cung Trác Lương cũng không nói ra được, dù sao cũng là sinh phụ của thân thể này, tuy rằng Cung Trác Lương khinh thường, nhưng mặt ngoài cũng phải tôn trọng phụ tử tam cương ngũ thường*.
“Này….. Này….."
Trên mặt Cung lão gia lúc trắng lúc xanh, nhưng là biết đứa con trai này hiện tại chính mình quản giáo không nổi, cuối cùng vẫn là miễn cưỡng xấu hổ cười cười, trong lòng thập phần nghi hoặc, lẽ ra trên đời này hận cọp mẹ nhất, Cung Trác Lương hẳn là người đầu tiên, hiện giờ cơ hội tốt như vậy để trừ bỏ nữ nhân này, hắn như thế nào ngược lại phát hỏa lớn như vậy?
“Lão gia vạn lần đừng động khí, đại thiếu gia không phải đang kêu ngày qua sao, chuyện bên này liền giao cho thiếp thân đi."
Ngô di nương cười thay Cung lão gia thuận khí, đưa lão hống ra ngoài, mới thu liễm ý cười quay lại bên người Cung Trác Lương, đánh cái ánh mắt đầy ẩn ý qua cho hắn.
“…….."
Cung Trác Lương thấy bộ dáng Ngô di nương lấy lòng Cung lão gia liền thập phần tức giận, nhưng thấy vẻ mặt của nàng tâm sự nặng nề, vẫn là thu lại tức giận theo nàng trở về phòng ở, chỉ là dọc theo đường đi sắc mặt đều là lạnh lùng.
“Lương nhi, ngươi thực cho rằng vi nương là cái loại nữ nhân độc ác ham mê thê vị, mưu hại chủ mẫu sao?"
Dẫn Cung Trác Lương vào ngồi xuống bàn trong phòng, Ngô di nương nhìn một vòng xác định trong phòng không có ai, mới cười khổ ngồi đối mặt với Cung Trác Lương, trong mắt đã lòe lòe lệ quang.
“Con tại sao có thể nghĩ mẫu thân như vậy, con chỉ là khí không qua, mẫu thân hà tất một lòng đặt trên người nam nhân ích kỷ vô năng kia, ta là oán hận Cung phu nhân, cũng ước gì nàng bị báo ứng, nhưng ta cũng thừa nhận Cung gia có thể phú quý như ngày hôm nay, đều là một tay nàng lo liệu, nam nhân kia nhưng vì cái nhà này bỏ ra nửa phần tâm lực sao? Mà chuyện cho tới bây giờ, hắn cho là mẫu tử chúng ta có thể áp chế Cung phu nhân, còn muốn làm cho vợ cả bệnh chết, lão còn là con người sao!"
Cung Trác Lương quả thật tin tưởng Ngô di nương không phải cái loại nữ nhân ngoan độc, cũng tin tưởng nàng chỉ hướng về một đứa con là hắn, cho nên ở trước mặt nàng, Cung Trác Lương cũng không che dấu tính tình của mình, vì không có che dấu thanh âm, cho nên vẫn chưa chưa hoàn toàn qua thời kì vỡ giọng nên giọng nói hơi có vẻ khàn khàn, mấy câu đó nói ra, Cung Trác Lương đúng là cảm giác rất sảng khoái, hắn chính là có thể thống khoái phát giận.
“Ta lại nào dám có hi vọng gì đối với hắn, hảo hài tử, ngươi có thể tin tưởng vi nương, vậy so với cái gì đều quan trọng hơn."
Thái độ của Ngô di nương đối với Cung Trác Lương không thấy tức giận, ngược lại nhịn không được tiến lên sờ sờ mặt của hắn, đây là lần đầu tiên sau hơn hai năm nàng mới nhìn thấy bộ dáng nam trang của hắn, quả nhiên nhi tử nhà mình là tốt nhất, trong mắt của Ngô di nương, Lương nhi hắn là nam nhân tuấn tú nhất trên đời này, ai so ra đều kém.
“Nương…. Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
Cung Trác Lương bị sờ có chút ngượng ngùng, cơn tức cũng bị nước mắt của Ngô di nương dập tắt, ngẫm lại trong lòng cũng có chút áy náy, liền lấy khăn tay trong ngực mình lau nước mắt cho nàng.
Từ sau khi ở riêng, chính mình vội vàng chuyện trong nhà, lại không không nhớ ra được cho Ngô di nương thấy bộ dáng nam trang của mình, chỉ là theo thường lệ mỗi tháng để Diệp nhi đến thăm nàng một lần, nghĩ đến nàng cũng chưa từng cùng mình yêu cầu qua cái gì, tâm Cung Trác Lương lại mềm nhũn một ít, lại nghĩ nàng năm nay cũng bất quá là ba mươi tuổi, không nói đến bộ dáng tính tình tốt như thế nào mà ngay cả lão công tốt cũng tìm không thấy, nàng hiện tại lại chỉ có thể buộc mình cả đời bên Cung lão gia phế vật kia, như thế nào không tiếc cho người.
“Ai…. Làm bậy a, ngươi còn nhớ nha đầu Nhược Tử kia?"
Ngô di nương tiếp nhận khăn tay của con trai lau nước mắt, sau đó xem như bảo bối cất vào trong ngực mình, lại dùng khăn tay khác của mình lau lau mặt, lúc này mới sầu não tiếp tục nói.
“Đương nhiên, việc này cùng nàng có liên quan?"
Cung Trác Lương thế nào lại không nhớ rõ nha hoàn độc ác kia, nghe Nhược Lam cùng Diệp Nhi các nàng nói, Nhược Tử gả cho Cung Trác Ngọc làm thiếp, vốn là có được chút sủng ái, nhưng sau lại bất kính với vợ cả của Cung Trác Ngọc, bị Cung phu nhân hung hăng giáo huấn một hồi, thiếu chút nữa mất nửa cái mạng, bị quản giáo có chút ngoan ngoãn, thẳng đến khi năm rồi tra được có thai, lúc này mới lại hoạt náo.
“Lại nói tiếp thật sự cũng là báo ứng…… Kỳ thật phu nhân không phải bị bệnh, là Nhược Tử cùng lão gia hạ dược, chính là loại dược lúc trước muốn dùng trên người cô gia."
Ngô di nương nắm tay Cung Trác Lương nhẹ nhàng vuốt, vẻ mặt có chút phức tạp cảm thán một tiếng, nói ra một tin tức kinh người.
“Cọp mẹ không phải bị đường ca dọa bệnh? Tại sao lại kéo theo Nhược Tử?"
Cung Trác Lương nhướng nhướng mày, thầm nghĩ đều này cũng thật sự là châm chọc, cọp mẹ lúc trước chuẩn bị thuốc độc dùng để giết Kiều Ứng Trạch, hiện giờ đúng là chính nàng được hưởng dụng, mà Nhược Tử kia, cũng xem như trò giỏi hơn thầy.
Nói đến độc dược kia, nó hiếm lạ ở chổ là không tạo thành bất cứ thương tổn gì đối với thân thể người, cho nên không đem khám nghiệm tử thi có phương pháp kiểm tra linh tinh gì đó, nó giống như là một loại bệnh xâm hại đến thân thể, khiến cho có bệnh trạng sốt cao như là những bệnh thông thường, Cung phu nhân là ỷ vào thân thể tốt mới cứng rắn không khám đại phu như vậy, mà giống như thể chất cả Kiều Ứng Trạch, này một lần sốt cao như vậy có thể chống đỡ được vài ngày chứ?
“Ta cũng vậy sau khi phu nhân bị bệnh ta mới biết được, Nhược Tử kia đã sớm câu dẫn lão gia, nghe ý tứ trong lời nói của bọn họ, đứa nhỏ trong bụng Nhược Tử cũng là của Cung lão gia, cha chồng cùng con dâu thông gian, đã bị thiên hạ gièm pha, hiện giờ muốn độc hại vợ cả chủ mẫu……"
Ngô di nương nhắm mắt lại rồi hạ quyết tâm, đem chuyện xảy ra đều giải thích từ đầu tới cuối cho Cung Trác Lương rõ.
Nguyên lai năm trước phu nhân dạy dỗ Nhược Tử, Nhược Tử ghi hận trong lòng, lại cảm thấy đi theo Cung Trác Ngọc thật sự vô vọng, liền đem chủ ý đánh tới trên người Cung lão gia suốt ngày mượn rượu giải sầu, dụ dỗ lão ‘cưỡng bức’ mình, sau đó ỡm ờ thông gian, gió bên tay tại vù vù thổi qua bên tai, dám bức ra vài phần tính nết của Cung lão gia, mà ngay tại lúc Cung lão gia muốn tìm Cung Trác Tường xin giúp đỡ, nhưng thật ra lúc trước bị Cung Trác Tường dọa cho lá gan muốn vỡ.
Sau Cung phu nhân cũng bị Cung Trác Tường tự mình giáo huấn một chút, thật sự là bị dọa một chút, nhưng ngày hôm sau cũng đã chuyển biến tốt, cũng là Nhược Tử đem đổi chén thuốc của nàng, thừa dịp lúc Cung phu nhân bị sốt đến mơ hồ, cùng Cung lão gia khóc nháo cầu lão làm chủ cho đứa con của mình, Cung lão gia liền thật sự đồng ý, mà Ngô di nương trong lúc vọ tình nghe được bọn họ nói chuyện, Nhược Tử muốn Cung lão gia cân nhắc cho nàng lên làm tiểu thiếp, nghĩ là nàng cũng biết thân phận của mình không thể lên làm chính thê, lại kiêng kị Cung Trác Lương, vừa muốn đem Ngô di nương đẩy lên trên, vừa thay chính mình chắn gió vừa nịnh bợ mẫu tử Cung Trác Lương.
Mà Cung lão gia tuy rằng e ngại cọp mẹ, nhưng không sợ Ngô di nương, lại cảm thấy mình coi trọng nàng rồi, cho nên cũng theo sắp xếp của Cung lão gia, đem việc này định ra, nếu không phải Ngô di nương giả bộ yếu đuối, toàn bộ đều phải nghe theo con trai, việc này phải có con trai làm chủ mới được, lúc này mới khiến cho hai người hoãn lại việc này, bằng không nàng sợ là đã bị hai người họ đẩy đến trước miệng sóng gió, ngày sau nếu mẫu tử bọn họ có cái gì vạn nhất, chỉ sợ oan ức độc hại chủ mẫu này, nàng phải cõng trên người.
“Hai người này….. Thật sự là cầm thú còn không bằng!"
Cung Trác Lương nghe Ngô di nương nói xong những lời này, ngay cả khí lực mắng hai người vài câu đều lười, hắn vốn tưởng rằng Cung lão gia là bởi ì bị cọp mẹ ức hiếp, lúc này mới trong áp lực sinh ra tâm tư hại người, lại không nghĩ rằng căn nguyên vẫn là sủng thiếp diệt thê, hay là sủng con của thiếp thất, Cung Trác Lương đã cảm thấy những người Cung gia này đều phải đem ra ngoài bắn chết hết!
“Lương nhi….. Nương vốn dĩ không muốn liên lụy ngươi, nhưng nếu vì nương mà ngươi bị người bôi nhọ, này ngươi mới thật là tai hại vô ích, nay chỉ có kế này, đó là nương tìm một am ni yên tĩnh tu hành, cũng có thể bảo toàn thanh danh của ngươi, cũng có thể để cho nương sạch sẽ sống qua nửa đời còn lại."
Ngô di nương chán nản lắc đầu, trong lòng đối trượng phu như vậy nửa điểm hy vọng xa vời đều không có, vốn nàng còn nhơ rõ trượng phu đối đãi với mình thật ôn nhu, cũng thương xót lão một nam nhân bị thê tử ức hiếp quá đáng, nhưng sự tình đi đến bước đường hôm nay, nàng mới phát hiện chính mình có bao nhiêu sai lầm.
Hiện giờ, nàng coi như là phu tử tòng tử, mà nàng cũng biết Cung Trác Lương có tiền đồ sáng lạng, đương nhiên không đành lòng vì chính mình trốn khỏi nhà chồng mà phá hủy thanh danh của hắn, nàng vốn định thật sự xuất gia, nhưng chỉ biết dạng này càng hạ thấp xuất thân của Cung Trác Lương, cho nên liền lấy biện pháp tu hành cầu phúc cho cả nhà, vì bảo vệ thanh danh trong sạch của chính mình, cũng tránh khỏi Cung Trác Lương bị người nói là được ni cô sinh dưỡng.
“Nương, ngươi cần gì phải vì ta, chính mình như vậy?"
Cung Trác Lương nghe vậy trong lòng hung hăng chấn động, có chút ngốc lăng nhìn nữ nhân từ ái trước mặt này, lại một lần nữa, hắn từ trên người nữ nhân này cảm nhận được tình thương không vụ lợi của mẹ, cái mà ở đời trước hắn chỉ có thể nhìn người khác hưởng thụ, chính mình lại là tình cảm chân thành tha thiết thiên kim khó cầu.
“Vì ngươi, nương có cái gì ủy khuất, nương về sau có thể ở trước mặt Phật Tổ, thay ngươi cùng cô gia, còn có con của các ngươi mà cầu phúc, cũng đã thập phần hạnh phúc."
Nhìn thấy Cung Trác Lương cảm động, Ngô di nương nín khóc mỉm cười đem hắn ôm vào trong lòng, chỉ cảm thấy có thể cùng con trai cùng một chỗ như vậy, đời này của nàng đã viên mãn, cũng không còn gì sở cầu.
“Nương, ta hôm nay liền mang ngươi cùng đi, chúng ta không đi cái gì am ni cô, con trai thay ngươi mua một căn nhà tốt, chúng ta thư thư phục phục sống hưởng phúc, Mẫn Ngôn ngươi còn chưa gặp qua, chính là ngoại tôn của ngươi, hiện giờ đã bốn tháng tuổi, cả ngày không khóc không nháo chỉ cười, rất thú vị, bà vú ta không yên tâm, vẫn là để cho ngoại tổ mẫu ngươi giúp đỡ chiếu cố mới được."
Cung Trác Lương cảm thấy cảm động, cũng không cảm thấy được cùng nữ nhân so với kiếp trước của mình không lớn hơn mình mấy tuổi mà làm nũng có gì khó coi, chỉ cảm thấy đời này khó có được một mậu thân thật tình yêu mình như vậy, vậy nên đối với nàng tốt một chút mới được!
“Tốt lắm, không nói trước…. Này, chuyện trước mắt, nên giải quyết như thế nào?"
Ngô di nương bị lời Cung Trác Lương làm cho tâm động không thôi, nhưng nghĩ đến cố kỵ của mình, vẫn là có khuynh hướng tiến vào am ni cô, liền cười đổi chủ đề, trở lại chính sự hôm nay.
“Việc bọn họ hạ độc, cọp mẹ đã biết chưa?"
Cung Trác Lương nghe vậy lạnh lùng cười, thầm nghĩ giữa đồng đội giống hổ cùng đồng đội ngay cả heo cũng không bằng, hắn đương nhiên sẽ không chọn vế sau, hiện giờ Cung gia hay là nhà mẹ đẻ trên danh nghĩa của hắn, có Cung phu nhân ở đây tốt xấu gì cũng chống đỡ được mặt ngoài, nếu là rơi xuống tay của phụ tử Cung gia cùng Nhược Tử, chính mình chỉ có bị liên lụy một phần.
“Xem ý tứ của Nhược Tử nàng thì biết được, hình như là sau khi Nhược Tử hạ độc thì tức giận trở về, Cung phu nhân giận dữ cùng hận ý đan xen nên độc mới phát nhanh như vậy, lão gia cũng là bởi vì này mới trừ bỏ quyết tâm của nàng, lại cãi nhau nói là vì ngươi cùng đứa con trong bụng Nhược Tử."
Ngô di nương cẩn thận nghĩ đến lúc sau, cười khổ cho Cung Trác Lương câu trả lời khẳng định đầy thuyết phục, nếu là Cung phu nhân tốt lên, Nhược Tử khẳng định sống không được, lão gia sợ là cũng sống không bằng chết…..
“Bọn họ nếu nói là tự làm bậy, như vậy hết thảy đều dựa vào thiên ý à được."
Cung Trác Lương lạnh lùng cong khóe miệng, thầm nghĩ một nhà này đều là cầm thú chết chưa hết tội, vậy tùy vào chính họ chó cắn chó thôi!
Tác giả :
Lạc Băng Lăng