Công Giá

Chương 50: Đường huynh đột kích

“Tướng công, vừa rồi tên tiện kia nói với ngươi cái gì, làm cho ngươi mất hứng như vậy?"

Hai tay phân biệt chống lên vách kiệu, Cung Trác Lương nghiêng người mặt hướng tới Kiều Ứng Trạch, đem y trói buộc trong một phạm vi nho nhỏ, mà thuận theo sự lắc lư của cỗ kiệu, thời điểm Cung Trác Lương nói chuyện, môi vài lần thiếu chút nữa đã chạm vào môi Kiều Ứng Trạch.

Nếu không không bảo trì cân bằng của cỗ kiệu, cả người Cung Trác Lương đều đã đè lên.

“Lư võ cử nhân? Một số lời nông cạn, không cần để ý tới."

Vỉ Cung Trác Lương gần sát mà buộc lòng phải dựa sát vào vách kiệu phía sau, tầm mắt Kiều Ứng Trạch ở trên mặt Kiều Ứng Trạch vòng vo chuyển, trong mắt hiện lên một mạt ý cười……. Tiểu tức phụ đây là ghen sao?

Người nọ đúng là nhìn có chút tâm thuật bất chính, về sau vẫn là ít lui tới thì tốt hơn."

Kỳ thật cử chỉ Lư Tử Kiện tuy rằng lỗ mãng chút, nhưng vẫn tuân thủ lễ nghi vẫn chưa thật sự làm chuyện gì quá phận, đổi góc độ để nói, loại hình như vậy mang theo chút hương vị lưu manh mà không thô tục, ngược lại so với Cung Trác Lương trước kia có thể là cùng chơi với nhau được.

Nhưng  đối phương bây giờ là dánh chủ ý lên trên người lão bà của hắn, kia Cung Trác Lương tuyệt đối không có khả năng mặc kệ, phải đem hắn ngăn cách hoàn toàn với cuộc sống của Kiều Ứng Trạch mới được.

“Kia cũng không đến mức, Ứng Hiên ghét nhất là người phong lưu phóng đãng, lại có thể cùng Lư võ cử nhân giao hảo như vậy, có lẽ bản tính người nọ cũng không xấu lắm, hắn là võ cử nhân, lại là sư huynh của Ứng Hiên, về sau chúng ta không thiếu được còn muốn hắn chiếu cố  Ứng Hiên, há có thể không qua lại chứ?"

Kiều Ứng Trạch nghiêm trang nói, lời nói còn có chút che chở cho Lư Tử Kiện, giogn61 như hoàn toàn không nhìn ra Cung Trác Lương đang ghen.

Chẳng qua, ý cười ẩn dưới đáy mắt của Kiều Ứng Trạch cũng là càng phát ra dày đặc.

“A? Có lẽ là nhị thúc biết người không rõ……"

Thói quen Kiều Ứng Trạch ‘nghe lời’, đột nhiên bị y phản bác đương nhiên như vậy, Cung Trác Lương thật đúng là lập tức không tìm thấy cớ để phản đối, chỉ có thể mở to hai mắt cùng đối diện với y, thuận miệng nói lý do.

“Ta đây làm ca ca, liền càng nên thay hắn đem tốt xấu giải thích rõ ràng, không thể để hắn bị người khác làm hư."

Kiều Ứng Trạch càng phát ra vô tội nhìn Cung Trác Lương, đột nhiên có chút hiểu được vì cái gì hắn lại thích xem mình lúng túng, thật giống như hiện tại, chính mình nhìn bộ dáng hắn ngơ ngác, cũng hiểu được rất có ý nghĩa thực đáng yêu a.

“Không phải….. Nga, ngươi cố ý hừ!"

Chú ý thấy trên mặt Kiều Ứng Trạch  không giấu được ý cười, Cung Trác Lương kịp phản ứng mình là bị trêu chọc, lập tức nheo mắt lại càng thêm dáng chặt vào Kiều Ứng Trạch, bàn tay chống trên vách kiệu cũng sửa thành nắm lấy cằm y.

“A….."

Kiều Ứng Trạch nhẹ nhàng cười, cũng là giành trước tiến lên ngậm lấy môi cánh hoa của Cung Trác Lương, tìm hiểu đầu lưỡi của hắn cại mở khớp hàm ra, chẳng qua sau đó đã bị Cung Trác Lương đảo khách thành chủ, đặt trên vách kiệu hôn thật sâu.

“Trác…… Dừng…. Còn đang trên đường……"

Cảm giácđộng tác của Cung Trác Lương càng ngày càng làm càn, Kiều Ứng Trạch không khỏi đỏ mặt bắt lấy tay hắn đã tiến vào trong áo của mình, nhỏ giọng ghé vào lỗ tai hắn ngăn lại.

Lúc này bọn họ đang ngồi kiệu, động tác lớn một chút đều bị phát hiện dị thường, huống chi một hồi còn hạ kiệu vào nhà, sẽ bị nhìn ra.

“Ta không hôn ở trên mặt mà, tướng công ngươi đừng kêu ra  tiến, đừng lộn xộn là được."

Cung Trác Lương liếm liếm môi của Kiều Ứng Trạch đã bị hôn đến hồng nhuận, từ cằm của y hôn một đường xuống hầu kết, cuối cùng thăm dò đến trong cổ áo đã mở rộng, tại gáy cùng xương quai xanh để lại dấu hôn loan lổ, mà tay bị Kiều Ứng Trạch cầm lại cũng một lần nữa vỗ về chơi đùa trước ngực y, cách một lớp quần áo vuốt ve một viên quả lạp.

“Trác…… Ân….. Đừng làm rộn….. Trở về……. Buổi tối….."

Cả người căng chặt bị Cung Trác Lương khiêu khích, Kiều Ứng Trạch không dám lộn xộn không dám lên tiếng, lại không như Cung Trác Lương  mặt dày tán tỉnh ở bên ngoài như vậy, Kiều Ứng Trạch mím chặt môi cố gắn chịu đựng dục vọng, còn phải chống lấy vách kiệu miễn cho hai người mất cân bằng, cuối cùng thật sự chịu không nổi, chỉ có thể thấp giọng xin tha.

“Buổi tối? Kia tướng công ngươi chính là tùy ta làm như thế nào đều được?"

Cung Trác Lương nghe vậy nhãn tình sáng lên, rốt cục đình chỉ làm việc ác, cười xấu xa nhìn về phía Kiều Ứng Trạch một hơi thở phào nhẹ nhõm.

Cách lần trước bọn họ làm đã qua hơn nửa tháng, trong lúc này Kiều Ứng Trạch vẫn lấy lí do niên thiếu tránh nồng nhiệt quá mức, mà Cung Trác Lương cũng có ý dưỡng thân, cho nên liền tùy y, nhưng hôm nay nhưng là nhịn không muốn nhịn, hơn nữa nửa tháng làm một lần cũng không gây thương tổn gì.

“Ân….. Vậy bây giờ ngươi không được trêu ghẹo ta."

Thừa dịp Cung Trác Lương  dừng lại bình ổn hơi thở, Kiều Ứng Trạch hạ mắt thấy bộ dáng hắn một bộ thực chờ mong, trên mặt không khỏi lộ ra một mạt nụ cười dung túng.

Kiều Ứng Trạch đã sớm nghĩ thông suốt, bọn họ đã là vợ chồng, kia ở tình sự tư mật, cũng không có cái gì không được, hai người đều thích là được.

“Được!"

Cung Trác Lương cười vô lại, rốt cục buông Kiều Ứng Trạch ra ngồi thẳng thân thể, một bên thay y sửa sang lại quần áo bị mình làm loạn, vừa nghĩ buổi tối lại như thế nào cỡi từng cái từng cái ra.

Cỗ kiệu lảo đảo được hơn nửa canh giờ, đợi đến khi trở về Tây phủ của bọn họ, hai người trừ bỏ màu môi so với bình thường đỏ hơn, cũng không nhìn ra dị thường ở điểm nào khác.

Bởi vì liên quan đến chuyện sinh ý Kiều Ứng Trạch không tham dự đến, hết thảy công việc Cung Trác Lương đều giao cho Thạch Khang cùng vị Chu quản sự  mà hắn đề cử, cho nên sau vài ngày, Cung Trác Lương liền lấy thân phận của mình chính thức làm cuộc thị sát tại cửa hàng.

Vì nghe nói vị Chu quản sự này có ý với Nhược Lam, Cung Trác Lương liền thừa dịp lần này có cơ hội hảo hảo quan sát hắn một phen, phát hiện vị thư sinh mặt trắng này đúng thật là một thanh niên giỏi về buôn bán kinh thương, càng khó chính là thái độ làm người của hắn thông minh lại không mất nhân nghĩa, còn có chút giữ mình trong sạch.

Chu quản sự vốn kinh doanh hiệu sách, gia cảnh cũng coi như giàu có, vốn là vì báo ân cứu mạng của Thạch Khang mới giúp công việc ở hiệu sách, sau này lại là thật sự có hứng thú, đơn giản đem hiệu sách nhà mình cũng sáp nhập lại, chiếm nửa phần tiền lãi, hơn nữa hắn là tổng quản sự ‘lương cao’, ngày trôi qua càng thêm tốt hơn.

Chỉ tiếc bởi vì phụ mẫu hắn đều mất cho nên bị loan truyền là khắc thê, nữ nhân trong sạch không dám gả cho hắn, chính hắn lại muốn lấy hiền thê không thể chịu thiệt, thế cho nên đến hai mươi tuổi rồi mà chưa đính hôn, bất quá số mệnh linh tinh gì đó Cung Trác Lương không tin, cho nên khuyết điểm lớn này của hắn có thể lướt qua, tóm lại Cung Trác Lương cảm thấy người này phối cùng Nhược Lam cô nương nhà mình cũng không tệ lắm, chỉ bất quá hắn thấy Nhược Lam bên kia còn có chút cố kỵ, liền cũng không vội vàng tác hợp, chỉ là trước giúp đỡ coi như để ý một chỗ tốt, đợi suy nghĩ của Nhược Lam rồi định sau.

Thời gian thoáng một cái tới đầu tháng năm, không cần dùng danh nghĩa Cung Trác Nghiêng làm việc, Cung Trác Lương rốt cục có thể thả lỏng tay chân, đem kế hoạch đã sớm chuẩn bị tốt của mình phát triển trình tự  thực hiện từng cái, còn tự mình giám sát hiệu sách này tròn một năm đến ngày khai trương hoạt động.

Dựa vào tiền riêng của Kiều Ứng Trạch cung cấp, Cung Trác Lương đem hiệu sách tiến hành trang hoàng lịch sự tao nhã hơn, cũng chính thức mở ra phòng đọc sách  cung cấp trà nước miễn phí  —— Vì lúc đầu hiệu sách Lương Trạch thống nhất mua mặt tiền của hàng lầu hai.

Còn có mở ra chiết khấu chế độ hội viên, tỷ như mua mua bao nhiêu bạc có thể chiết khấu được bao nhiêu, mặc khác tạp chí sách báo còn ấn theo phiếu của đọc giả mà chọn ra bảng xếp hạng—— “Truyền thuyết giang hồ" của hắn thế nhưng lại đứng đầu bảng, còn có chính là như thường lệ lễ mừng năm mới chọn ra những bản ưu tú hợp lại thành một tập vân vân.

Vì thế hiện tại Cung Trác Lương bận rộn một chút, cũng làm cho hắn giành được sự tâm phục khẩu phục của Tây phủ lẫn hiệu sách, không hề nghĩ đến thành tích của vị tiểu cữu gia trẻ tuổi này là dựa vào tỷ tỷ, hơn nữa thoại bản truyền kỳ được lưu truyền rộng rãi ở tầng lớp trung hạ, cho nên trong những gia nhân này có hơn phân nửa đã trở thành ‘fan’ của Cung Trác Lương, cung kính đối với hắn không thua gì vị cử nhân đoan chính Kiều Ứng Trạch.

Đối với việc này Cung Trác Lương tỏ ra thực vừa lòng, cho nên nhiệt tình cũng càng phát càng dồi dào, mỗi ngày không cần Kiều Ứng Trạch cũng có thể tự mình đứng lên, buổi tối cũng thường thường là khi Kiều Ứng Trạch ngủ rồi hắn mới vội vàng bò lên giường, nhưng càng bận như vậy, tinh thần của Cung Trác Lương ngược lại càng cao hơn, kèm thêm khí chất cũng trầm ổn có chừng mực hơn rất nhiều….. Hoặc là nên nói, hắn càng ngày càng có thể tìm về cảm giác người đã trưởng thành.

“Thiếu gia, hiệu sách bên kia thật vất vả mới rảnh rỗi một chút, ngài tốt hơn nên nghỉ ngơi hai ngày đi, ngài xem ngài lại gầy."

Nhược Lam mang một chén canh ngọt vào phòng ngủ, thấy Cung Trác Lương lại xếp một bàn sổ sách từ nơi nào ra tính toán, có chút đau lòng đi qua thay hắn bóp bả vai.

“Ta đây là cao lên, dài thịt không bằng dài vóc dáng, cho nên mới cảm thấy gầy."

Cung Trác Lương buông sổ sách duỗi thắt lưng, sau đó nhắm ánh mắt có chút chua xót  lại dựa lưng vào ghế cho Nhược Lam mát xa, cân nhắc một hồi ăn xong cơm chiều tranh thủ đi tẩy trang.

Mấy hôm trước bởi vì bận chuyện của hiệu sách cả ngày chạy ở bên ngoài, hắn liền đơn giản làm cho thiếu phu nhân ‘bệnh nhẹ cần tịnh dưỡng’, hai ngày này mới rảnh rỗi, vì thế liền hóa trang thành thiếu phu nhân đi lại trong phủ, để cho tiểu cữu gia ‘xuất môn đi thăm bạn’.

“Thiếu gia, cuối tháng là sinh nhật Cung lão gia, Cung phu nhân phải mời rượu, mới vừa đưa thiệp mời tới, ngài xem?"

Nhược Lam nhớ tới người cùng đến đưa thiệp mời, nhịn không được phù một tiếng nở nụ cười, sau khi nhận được ánh mắt nghi hoặc của Cung Trác Lương, nàng mới nhẹ giọng nói bên tai của Cung Trác Lương.

Nguyên lai là đại ca của Cung Trác Lương —— Cung đại thiếu gia Cung Trác Ngọc vừa có thêm một đứa con gái, mà đây đã là con gái thứ mười hai của hắn, con trai một đứa cũng chưa có.

“Mười hai trâm đây là….. Cũng không phải là chính thọ, vẫn chuẩn bị lễ theo năm trước đi, sau đó đưa mười hai trâm cài, xem như là lễ vật ta cho mười hai chất nữ (cháu gái)."

Cung Trác Lương nghe vậy cũng cười nhạo một tiếng, trong lòng có một ý nghĩ xấu xa, chính là đại ca sắc phôi kia làm nhiều diều ác kia, đời này tám phần là không thể sinh con trai, chính mình  lại không cần trông cậy vào, như vậy Cung gia cho dù tuyệt hậu…… Ra vẻ không có gì so với cái này có thể đả kích Cung gia.

Từ sau năm ở riêng, Cung Trác Lương để cho Kiều Ứng Trạch đóng vai đại ác nhân, lấy Cung gia lấy việc nam giả nữ hung hăn Cung phu nhân một phen, hơn nữ Cung Trác Lương đưa ra cái gọi là chân tướng, làm cho Cung phu nhân tin Kiều Ứng Trạch là bởi vì bị gia tộc vứt bỏ, trên người không có tiền mới nhẫn nhịn việc này, cuối cùng hai phu phu bọn họ mượn việc này bắt chẹt một số lớn trúc giang* không nói, còn làm cho Cung phu nhân không dám đến bám víu giao tình, thậm chí ước gì cùng hai phu phu bọn họ phân rõ ranh giới. Hiện tại lại đột nhiên chính thức đưa thiệp mời tới như vậy, nghĩ là lão hổ đã kịp thời phản ứng mình bị lừa, muốn tìm chính mình tính sổ đây.

*Trúc giang 竹杠 có nghĩa là thanh tre mà không biết phải ghép vào câu như thế nào nên để như vậy luôn.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Cung Trác Lương lóe lóe, khóe miệng hơi hơi  cong lên một bên….. Đáng tiếc, hiểu được đã quá muộn.

“Thiếu gia, ngài muốn làm như thế nào?"

Vừa thấy Cung Trác Lương lộ ra nụ cười xấu xa như vậy, Nhược Lam chỉ biết hắn có chủ ý, không khỏi có chút tò mò hỏi một câu.

“Còn chưa xác định, chuyện Cung gia trước không cần để ý tới, ngươi cùng Diệp Nhi trước lặng lẽ đi ra ngoài chuẩn bị, ngày kia chúng ta liền đi điền trang nghỉ hè vui chơi vài ngày, đúng rồi, tướng công còn ở thư phòng sao?"

Bưng lên chén canh ngọt uống vài hớp, Cung Trác Lương thầm nghĩ đoạn thời gian này bận quá, đã vắng vẻ tiểu tướng công, phải tranh thủ hai ngày này đem sổ sách giải quyết hết, sau đó cùng đi điền trang nghỉ phép, hảo hảo bồi tiểu tướng công chơi vài ngày.

Từ sau khi ở riêng tốn một chút bạc, Cung Trác Lương còn tốn một số bạc đáng kể rót vào hiệu sách, làm cho tốc độ phát triển so với kế hoạch tiết kiệm rất nhiều thời gian, về sau trên cơ bản không cần tốn nhiều tâm tư, ổn định kinh doanh an vị chờ kiếm tiền.

Dù sao sự nghiệp trọng điểm của Cung Trác Lương cũng là sáng tác mà không phải thật sự là kinh thương, khai trương hiệu sách cũng là vì trải đường cho tiểu thuyết của mình, cũng là bởi vì vậy mà sẽ không bị coi là thương nhân đầy mùi tiền. Cho nên số bạc còn lại, trừ để lại làm chi phí là sinh hoạt hằng ngày, còn lại Cung Trác Lương liền làm chủ mua ruộng đất nông trại, sau đó cũng giống như các địa chủ khác trừ bỏ lấy đất trồng một chút ru để nhà mình ăn dùng còn lại đều cho thuê, hàng năm chỉ cần thu địa tô cũng đủ cho cuộc sống của hai phu phu bọn họ cẩm y ngọc thực qua vài năm.

Cho nên Cung Trác Lương  thật sâu cảm giác được, chính mình một lòng một dạ ở nhà là tốt rồi, thời gian nhàn rỗi cùng tiểu tướng công du sơn ngoạn thủy, nhiều hơn nữa làm chút tình sự, kia mới gọi là cuộc sống a.

“Đã biết, cô gia còn ở trong thư phòng đọc bản thảo ấy."

Nhược Lam đem phân phó của Cung Trác Lương đều nhớ kỹ, sau đó dọn chén canh cáo lui rời đi, mà Cung Trác Lương nhìn sắc trời cũng dứt khoát  đem sổ sách đóng lại, quẹo qua hướng thư phòng xem tướng công nhà mình.

Từ lần Kiều Ứng Trạch tặng tranh nhân vật cho Cung Trác Lương, Cung Trác Lương sẽ đem bản thảo mình viết đều giao cho y, mà Kiều Ứng Trạch quả nhiên còn tận tâm sửa chữa, mỗi chương đều cân nhắc nhiều lần, so với tác giả là Cung Trác Lương còn cẩn thận hơn rất nhiều.

XXXXXXXXXXXXXXXXXXXX

Nhược Lam ra sân chuẩn bị đi phòng bếp tìm Hàm Thư, đã có nha hoàn canh giữ ở ngoài nói với nàng Chu quản sự đến đây, nói là có việc cần nói, Nhược Lam đem khay cho nha hoàn mang vào phòng bếp, sau đó theo bản năng sửa sang lại quần áo một chút, lúc này mới đi đến cửa hông bên tiểu trạch của Cung Trác Lương, ở ngoài của củng hắn nói chuyện.

“Nhược Lam cô nương, quấy rầy."

Thanh niên văn nhã trắng nõn hơi hơi xoay người hướng về phía Nhược Lam chấp tay thi lễ, tuy rằng thủ lễ không nhìn thẳng gương mặt của Nhược Lam, nhưng vẫn là nhị không được sẽ mượn cơ hội nói chuyện nhìn vào hai mắt.

Chu quản sự bình thường đến bẩm báo đều là chờ ở ngoài cửa hông, mà từ lúc ông chủ Cung Trác Lương trở về, hắn vẫn không có cơ hội tìm Nhược Lam, mà lần này Cung Trác Lương ra ngoài thăm bằng hữu, bảo bọn họ có việc trước cứ bẩm báo cùng phu nhân, hắn liền lập tức tìm lý do tới gặp người.

“Không dám, Chu quản sự đây là có chuyện gì muốn bẩm báo phu nhân?"

Nhược Lam cụp mắt quan sát cúi chào, sau đó đối diện ánh mắt Chu quản sự ngẫu nhiên nhìn qua, hơi hơi có chút ngượng ngùng nghiêng người tránh đối diện trực tiếp.

Nhược Lam biết người trước mắt này đối với mình có chút bất đồng, nhưng mỗi khi nàng trong lòng nàng có chút dao động, thân ảnh của người anh tuấn bất phàm kia sẽ hiện lên trong đầu, khiến nàng không dám lại suy nghĩ sâu hơn, hơn nữa người trước mắt vẫn thản nhiên như có tình lại giống như vô tình, Nhược Lam sợ là tự mình đa tình, cho nên cứ chậm rãi kéo dài như vậy, đến bây giờ đều không phát triển gì.

“Là bộ phận bản thảo sách tạp chí bị tiết lộ ra ngoài sự tình được điều tra rõ, phạm tội chính là người học nghề, ta muốn ấn theo ý tứ của thiếu gia lúc trước đem người đến nha môn….."

Chu quản sự đem chuyện trong hiệu sách chọn lựa lấy ra nói, càng về sau càng giống như là nói chuyện phiếm, hai người tuy rằng đều ăn ý không nói đến việc tư, nhưng không khí gợi tình ấm áp như vậy nhưng dần dần có chút hương vị mập mờ, mà lúc Chu quản sự phải cáo từ rời đi, trong ngõ tắt lại truyền đến tiếng vó ngựa, hắn theo bản năng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy vài thanh niên cao lớn đang cưỡi ngựa chậm rãi đến gần, đầu lĩnh kia toàn thân khí phái, tướng mạo cũng là tuấn lãng bất phàm.

“Cung…… Đại nhân!"

Nhược Lam thấy chu quản sự thất thần, trong lòng nghi hoặc cũng thoáng hướng ngoài cửa nhìn nhìn, lại tại một khắc kinh ngạc thân thể cứng đờ, thanh niên ngồi trên ngựa kia, không phải là chính là đường huynh của thiếu gia nhà mình Cung Trác Tường sao!

“Người nào ở đây?"

Ở rất xa chỉ nhìn thấy một người đứng tron ngõ hẻm, Cung Trác Tường một bên phất tay để cho hộ vệ đi gõ cửa tiểu trạch, một bên giục ngựa chậm rãi đi hướng về người nọ.

“!"

Chu quản sự nghiêng người hướng về phía Cung Trác Tường chậm rãi làm thủ thế, Nhược Lam bình ổn hô hấp lắc mình tránh ở cửa, để tránh không bị Cung Trác Tường phát hiện, trong lòng vẫn kinh nghi bất định (ngạc nhiên nghi ngờ), không biết người vốn đang ở kinh thành nhậm chức như thế nào lại đột nhiên xuất hiện ở nơi này, xem bộ dáng phong trần mệt mỏi kia, hình như là trực tiếp chạy đến nơi này, hắn lại là làm thế nào biết tiểu trạch bên ngoài này?

“Tiểu nhân là người làm trong phủ này, không biết vị đại nhân này….."

Dư quang lướt qua thấy thần sắc kinh hoảng của Nhược Lam, vẻ mặt Chu quản sự không thay đổi, bộ dáng một bộ khiêm tốn hữu lễ hướng Cung Trác Tường hành lễ, chỉ là hắn chỉ nói mình là người làm trong phủ, lại chưa nói mình rõ mình là người làm trong Kiều phủ, vẫn là bên nhà Cung Trác Lương.

“Vậy ngươi cũng biết cữu gia của Kiều gia đang ở nơi nào?"

Cung Trác Tường không chú ý tới có người trong viện, chỉ đem Chu quản sự như là muốn từ cánh cửa kia đi vào, thấy mình gõ cửa không ai trả lời, liền hỏi hắn một tiếng.

“Cung thiếu gia hai ngày trước ra ngoài đi thăm bằng hữu, nói là còn phải vài ngày nữa mới trở về, vị gia này có phải bằng hữu của Cung thiếu gia? Có cần tiểu nhân đi thông báo một tiếng."

Chu quản sự khéo đưa đẩy ứng phó trả lời, cúi đầu một bộ dáng ‘ta chỉ là người qua đường, ta biết cũng không nhiều’.

“Không cần, muộn chút chúng ta sẽ vào chào hỏi."

Cung Trác Tường không gặp được người buồn bả trong lòng, cũng sẽ không nghĩ muốn ở trong này ngây người, bọn họ chạy vài ngày đường, vẫn là trước tiên tìm một khách điếm hảo hảo nghỉ ngơi một đêm, ngày mai lại đến Kiều gia hỏi rõ ràng đi, không thể mất cấp bậc lễ nghĩa.

“Hô……"

Nghe được tiếng vó ngựa bên ngoài dần dần đi xa, Nhược Lam lúc này mới thở dài một hơi, vừa chuyển đầu đã nhìn thấy Chu quản sự ở bên cạnh nhìn mình, trong ánh mắt ôn nhu nhu tràn đầy quan tâm, Nhược Lam tâm khỏi đập nhanh một chút.

“Vừa rồi chính là đường huynh của tiểu thư và thiếu gia nhà chúng ta…… Ta phải nhanh chóng trở về bẩm báo tiểu thư, Chu quản sự đi thong thả."

Vội mượn lấy động tác cúi chào dấu đi bối rối của mình, Nhược Lam không dám cùng đối mặt cùng Chu quản sự, vội vã chạy vào trong nhà, chỉ chừa lại vị thanh niên trắng nõn kia nhìn theo bóng dáng của nàng, thật lâu không có thu hồi ánh mắt.

=^=^=^=^=

Tác giả: Khụ khụ ~ Tường ca đến chơi, vì thế Tiểu Cung cùng Đại Kiều sợ là phải phân ra ở riêng một chút, lúc này khố rách áo ôm  o(╯□╰)
Tác giả : Lạc Băng Lăng
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại