Công Giá

Chương 47: Thật sự trưởng thành…

“Trác Trác đừng làm rộn…."

Kiều Ứng Trạch theo bản năng tránh né, nhưng vẫn bị Cung Trác Lương một ngụm cắn lên, Kiều Ứng Trạch chỉ cảm thấy một cổ nhiệt lưu chạy trong cơ thể, thân thể phản xạ run rẩy một chút.

“Ta không nháo, tướng công có muốn hay không?"

Cung Trác Lương liếm liếm hạt đậu trong miệng, sau đó xoay người lên giường khóa quỳ trên đùi Kiều Ứng Trạch, cúi đầu hôn nhẹ lên môi y.

“Muốn….."

Kiều Ứng Trạch vốn đã nhịn hồi lâu, bị Cung Trác Lương châm ngòi lấp tức nổi lên hứng thú, ngay sau đó cũng không che dấu, đỡ lấy thắt lưng Cung Trác Lương chủ động làm sâu sắc nụ hôn này.

Kiều Ứng Trạch dù phản ứng ngây ngô với loại sự tình này, nhưng thân mình là cực nguyện ý cùng Cung Trác Lương thân cận, chỉ là bình thường hiểu được không thể phóng túng, hơn nữa cảm thấy Cung Trác Lương còn nhỏ, không muốn làm tổn hại thân thể hắn nên vẫn thường chịu đựng.

“Ứng Trạch, ta cũng muốn có ngươi."

Không hề lấy nữ âm đùa giỡn Kiều Ứng Trạch, Cung Trác Lương nhìn chăm chú vào ánh mắt của hắn đổi về chính âm của mình, giọng nói mang theo hơi có vẻ khàn khàn ** mà trở nên tràn ngập từ tính, sau đó Cung Trác Lương rõ ràng cảm giác được hô hấp của Kiều Ứng Trạch so với mình nhanh hơn, không khỏi càng hát ra tiếng cười đen tối.

Cung Trác Lương sớm đã phát hiện thanh âm của Kiều Ứng Trạch đối với mình phá lệ có cảm giác, tựa như y thích nhan sắc vốn có của mình mà không thích mình trang điểm vậy, vì thế Cung Trác Lương liền dứt khoát dùng tư thế ôm nhau dán chặt vào thân thể của Kiều Ứng Trạch, làm cho y có thể cảm giác được thân thể đã biến hóa của mình.

“Trác Trác, ngươi trưởng thành rồi?"

Kiều Ứng Trạch hô hấp nhanh hơn ngậm lấy đôi môi của Cung Trác Lương khẽ hôn, lại cảm giác được vật đang cương cứng ở trên bụng mình mà kinh ngạc dừng lại, y theo bản năng buông Cung Trác Lương ra hướng xuống phía dưới của hắn nhìn nhìn, lại tại một khắc đó bị Cung Trác Lương cười nhẹ lại hôn thật sâu lên…..

Cung Trác Lương đặt Kiều Ứng Trạch ngồi dựa vào trên người mình, một bên hôn môi y một bên cởi ra áo tắm của y, thẳng đến khi Kiều Ứng Trạch sắp thở không thông mới buông y ra, sau đó vội vàng cởi bỏ y phục của hai người, tách ra chân khóa quỳ gối trên người Kiều Ứng Trạch, để cho y có thể thấy rõ hạ thân của chính mình đã muốn cương lên.

“Trác Trác, ngươi thật sự trưởng thành."

Kiều Ứng Trạch ngửa ra sau dựa vào trên đệm, góc độ này khiến cho tầm mắt của y vừa vặn dừng trên hạ thân của Cung Trác Lương, nhìn kia bộ vị vẫn còn nhỏ nhưng đã xem như là không nhỏ, trên mặt Kiều Ứng Trạch không khỏi ngày càng hồng, sau đó hai tay vô thức từ bước nhẹ nhàng sờ soạng lên, rồi lại có chút không biết nên an ủi thế nào cho Cung nho nhỏ liền dừng lại động tác.

“Ứng Trạch, ấn theo ngày xưa ta từng làm thử xem."

Cung Trác Lương bị y bính làm cho cả người run lên, nơi đó cũng không tự kiềm chế được lại cứng lên một chút, nhưng Cung Trác Lương cũng không thúc giục Kiều Ứng Trạch, chỉ là một tay vỗ đầu của y cổ vũ, một tay ở xương quai xanh của y tùy ý loạn ve vuốt.

“Ân……"

Kiều Ứng Trạch nghe Cung Trác Lương nói xong, nhớ tới ngày xưa mình cũng được Cun Trác Lương chiếu cố cái kia, nhưng thật ra đã quên vốn đây là chuyện người lớn tuổi dạy ho người trẻ tuổi mới đúng, lập cũng không ngại ngùng nữa, mím môi hai tay nắm lấy cái kia nhẹ nhàng xoa nắn.

Đợi khi thấy Cung nho nhỏ chậm rãi chảy ra dịch thể trong suốt, Kiều Ứng Trạch không khỏi liếm liếm môi dưới, tại tầm mắt nóng bỏng của Cung Trác Lương nhìn xuống, chậm rãi nghiêng người về trước cúi đầu cúi người, đem môi tiến đến đỉnh dục vọng.

“Liếm nó."

Cung Trác Lương thấy Kiều Ứng Trạch do dự mà không biết nên tiếp tục như thế nào, trân gương mặt tuấn mỹ đỏ ửng tràn đầy hấp dẫn, không khỏi thoáng đĩnh thẳng thắt lưng về phía trước, đem dục vọng của mình dán tới đôi môi mỏng hồng nhạt.

“Ngô……"

Kiều Ứng Trạch vì xúc cảm trên môi mà phản xạ rụt lui về sau, cảm giác được trên môi lây dính chất lỏng, y theo bản năng vươn đầu lưỡi liếm liếm môi cánh hoa, thấy ánh mắt Cung Trác Lương nhìn chằm chằm vào môi mình, trên mặt Kiều Ứng Trạch càng đỏ hơn, nhưng vẫn là chậm rãi vươn đầu lưỡi, trên tiểu đầu phấn nộn liếm liếm, phối hợp lấy tay bộ lộng cũng nhanh một chút.

“Đúng….. Ứng Trạch…. Liếm nơi đó….. Ngậm nó…… Ân….. Đừng dừng nha…. Hút nó……"

Chỗ cương cứng truyền đến khoái cảm cùng thị giác đánh sâu vào làm hô hấp của Cung Trác Lương cũng nhanh chống dồn dập, hắn đời trước không phải không để cho nữ nhân thay chính mình khẩu giao qua, nhưng kỹ thuật miệng lợi hại, cũng không như Kiều Ứng Trạch này động tác ngốc nghếch trúc trắc càng làm cho chính mình hưng phấn, Cung Trác Lương nhịn xuống xúc động muốn hung hăng xông vào trong cơ thể y tàn sát bừa bãi, như trước nhẫn nại dạy y như thế nào lấy lòng mình.

“Ân……"

Kiều Ứng Trạch hồi tưởng lại lúc trước Cung Trác Lương giúp mình làm, mặc dù trên mặt đã muốn nóng đến sắp thiêu cháy, như trước tận lực hầu hạ côn thịt trong miệng, chỉ có thật sự không chịu nổi tầm mắt nóng hừng hực của Cung Trác Lương đang chăm chú nhìn mình, chỉ có thể nhắm mắt lại phóng túng tiếp tục động tác trog miệng.

Trong ý thức của Kiều Ứng Trạch, nếu y cùng Cung Trác Lương là vợ chồng, như vậy cho dù là chuyện mất mặt hơn, y cũng có thể vì Cung Trác Lương mà làm, cũng sẽ chỉ vì Cung Trác Lương một người mà làm.

“Hình dáng thật tốt….. Thật lớn….. Có thể buông ra….. Ứng Trạch đừng hút…. Ta muốn bắn…… Ân……"

Không kịp giãy khỏi khoan miệng ấm áp kia, thân thể Cung Trác Lương nhất thời căn thẳng, thống thống khoái khoái đem mầm móng dục vọng phun ra trong miệng Kiều Ứng Trạch, nhìn thấy y bị sặc ho khụ khụ nghiêng người dùng khăn che miệng, Cung Trác Lương vội ngồi chồm hỗm đến bên cạnh thay y vỗ lưng thuận khí, sau đó nhìn người nọ nghiêng mặt mím môi tránh đi tầm mắt của mình, Cun Trác Lương nhịn không được cắn lên vành tai hồng hồng của y, sau đó một tay thăm dò dục vọng của Kiều Ứng Trạch dưới chăn, phát hiện nơi đó cũng đang trướng lớn nói ra khát vọng của mình.

“Trác Trác, ta….. Ân….."

Kiều Ứng Trạch mới vừa né tránh Cung Trác Lương hôn môi nói mình súc miệng rồi hôn lại, lại bị Cung Trác Lương bá đạo đẩy ngã trên giường, sau đó chính là một cái hôn thật sâu thật nồng nhiệt, khoang miệng mẫn cảm bị Cung Trác Lương một lần lại một lần liếm qua, hoặc đầu lưỡi người nọ truy đuổi quấn quýt lấy đầu lưỡi của mình không buông, đầu lưỡi của mình bị hắn mút cuốn lấy không được tự do, thẳng đến khi chính mình bị hôn đến khí lực đều không có, người nọ mới buông môi y ra một đường hôn xuống.

Kiều Ứng Trạch từng ngụm từng ngụm thở hào hển, thân thể bởi vì Cung Trác Lương đốt lửa đã hoàn toàn căng thẳng.

“Ứng Trạch…… Tướng công….. Ngươi giỏi quá….."

Bởi vì thân thể của mình đã có thể cảm nhận được khoái cảm, cho nên lại vì lúc Kiều Ứng Trạch làm tiền diễn, Cung Trác Lương rõ ràng cảm giác được hưng phấn cùng kích động trên người mình, bất quá hắn chung quy không phải là thiếu niên mới nếm thử trái cấm, cho nên rất nhanh áp chế dục vọng muốn vọt vào trong cơ thể Kiều Ứng Trạch tận tình hưởng thụ, toàn tâm toàn ý hầu hạ Kiều Ứng Trạch đến.

“Đừng nắm…. Trác Trác…. Nhẹ chút… Đừng cắn…… Ân…. Đừng cắn kia….."

Quả thực trước ngực bị người tùy ý nắm lộng gặm cắn, Kiều Ứng Trạch bị Cung Trác Lương này so với ngày xưa bị trấn an kích thích đến kịch liệt hơn rất nhiều, cả người đều lâm vào trong thế giới tình dục không thể tự kiềm chế, tay muốn vuốt ve dục vọng của chính mình bị vô tình đẩy ra, Kiều Ứng Trạch chỉ có thể bất lực nhìn đôi mắt người nọ xấu xa cười, thẳng đến bị hắn đùa bỡn đủ, dục vọng đứng thẳng dậy mới lại rơi vào khoan miệng ấm áp, Kiều Ứng Trạch không khỏi nhẹ nhàng thở ra thật dài, càng nhẹ giọng phát ra tiếng thở dốc khó nhịn, sau đó vì không muốn để lộ ra cái thanh âm dọa người gì, chỉ có thể giơ tay lên che miệng của mình, ý thức tan rã đắm chìm trong khoái cảm khôn cùng……

XXXXXXXXXXXX còn đây là chốt mở đăng đích đường ranh giới XXXXXXXXXXXXXX

Sáng ngày hôm sau, Cung Trác Lương như thường lệ bị Kiều Ứng Trạch làm tỉnh lại, trước ôm chầm người nọ hôn lên môi một cái, Cung Trác Lương lúc này mới mơ mơ màng màng mở to mắt nói tiếng sớm, khóe miệng giơ lên độ cung tràn đầy hương vị đen tối.

Tuy rằng hôm qua bọn họ không có làm đến bước cuối cùng, nhưng Cung Trác Lương đối với tiếng độ này hết sức hài lòng, hồi tưởng lại bộ dáng Kiều Ứng Trạch đỏ mặt ngậm cái chỗ kia của mình, trên người Cung Trác Lương không khỏi nóng lên, vốn là vì buổi sáng mà lên tinh thần bộ vị càng thêm trướng lớn một chút.

“Trác Trác, ngươi vừa mới….. Quá thường xuyên không tốt đâu."

Bởi vì tối hôm qua thân thiết, Kiều Ứng Trạch bị Cung Trác Lương bắt không cho mặc áo vào, cho nên giờ phút này bộ dạng cùng cái địa phương phía dưới, rõ ràng cảm giác được biến hóa thân thể của thiếu niên, Kiều Ứng Trạch trên mặt chợt nhiễm một tầng đỏ đỏ.

“Kia tướng công đừng nhìn ta như vậy."

Tiếng nói còn chưa hoàn toàn qua kì vỡ giọng càng thêm khàn khàn, trong nháy mắt phảng phất thanh âm nam tử trưởng thành. Cung Trác Lương một tay ngăn mặt trên mặt Kiều Ứng Trạch, một tay nắm nhẹ cằm y nhẹ nhàng cắn lên môi của y, bộ vị ở phái dưới cùng dán lại rất nhanh cảm giác được phía dưới của Kiều Ứng Trạch cũng có biến hóa, Cung Trác Lương không khỏi hơi hơi gợi lên khóe miệng.

“Trác Trác….."

Kiều Ứng Trạch tự nhiên cũng phát hiện thân thể của mình có biến hóa, ửng đỏ trên mặt nhanh chóng lan ra đến cổ, y cũng không biết vì cái gì, thân thể của mình sẽ vì thanh âm chân chính của Cung Trác Lương mà nổi lên phản ứng, tối hôm qua cũng là như vậy…..

Bởi vì ánh mắt không nhìn thấy, Kiều Ứng Trạch vừa rồi cơ hồ nghĩ sai người hôn chính mình đã là người lớn.

“Tốt lắm, không nháo ngươi, chúng ta sớm thu thập xong đi đông phủ đi." (đông phủ = phủ ở phía đông)

Cung Trác Lương cũng biết chính mình hiện tại nên khắc chế một chút, cho nên lại cắn cắn môi Kiều Ứng Trạch sau đó để lại y, kéo chuông gọi Nhược Lam các nàng tiến vào hầu hạ.

Từ khi Kiều Ứng Trạch bọn họ phân ra ở riêng đến nay, bởi vì tấm biển mang theo cũng từ Kiều phủ, cho nên vì thuận lợi cho phân chia, liền muốn lấy tên cho nhà chính bên kia là Đông phủ, nhà bọn họ là Tây phủ.

“Ân."

Kiều Ứng Trạch tiếp nhận áo lót từ Cung Trác Lương truyền tới mặc vào, chỉ chốc lát liền thấy Nhược Lam cùng Diệp Nhi đi vào, mặc khác nha hoàn còn lại ở bên ngoài chuẩn bị nước tắm cùng khăn bố rồi lui hết ra ngoài. Bởi vì Cung Trác Lương hiện tại càng lớn càng tuấn lãng, tuy rằng vẫn là thiên hướng thanh tú trung tính, nhưng bởi vì liên quan đến khí chất, lúc không trang điểm rất khó để người ta hiểu lầm là nử hài tử, hay nói cách khác chính là không nương*, cho nên hiện tại đều phải để cho Nhược Lam cùng Diệp Nhi trang điểm tốt cho hắn, mới có thể để hắn ra ngoài đi gặp người khác…..

*Nôm na là ảnh không có giống con gái

“Người làm trong phủ cũng đã an bài tốt rồi phải không?"

Cung Trác Lương ngồi ở trước gương để cho Diệp Nhi búi tóc, sau đó tiếp nhận danh sách trên tay Nhược Lam lật xem, thấy có tổng cộng tên của mười lăm người, hơn nữa chứa trách rõ ràng phân công hợp lý, Cung Trác Lương lúc này mới vừa lòng gật gật đầu.

Bởi vì đã sớm không quen nhìn Kiều gia nuôi một đống sâu mọt kia, cho nên Cung Trác Lương lúc tuyển người trong tòa nhà này, liền định ra nội quy cho người làm, nhà này tổng cộng có ba vị chủ tử mà thôi, ăn, mặc, ở, đi lại có thể dùng bao nhiêu người hầu hạ? Nếu không sợ Kiều Ứng Trạch không thích ứng được cùng mặt mũi Kiều phủ ăn nằm không đi, hắn đều muốn dứt khoát mua cái nhà nhỏ, chỉ mang theo Nhược Lam, Diệp Nhi, Hàm Thư cùng Kiều Minh sinh sống.

Kỳ thật đôi khi, Cung Trác Lương cũng sẽ ảo tưởng một chút, hắn cùng Kiều Ứng Trạch có thể trở lại hiện đại, đến nhà hắn dù chỉ hơn một trăm bình  nhưng lại thoải mái ấm áp, có lẽ bọn họ không nhiều tiền lắm, nhưng có thể an tâm thoải mái sống thế giới của hai người bọn họ, hắn có thể để Kiều Ứng Trạch lên học đại học, sau đó mình ở nhà viết tiểu thuyết, mang Kiều Ứng Trạch đi ăn các loại mỹ thực, lúc có tâm tình chính mình cũng có thể tự xuống bếp, làm xong bản thảo liền có thể nghỉ ngơi du lịch qua các quốc gia…..

“Trác Trác, nghĩ đến chuyện vui gì sao?"

Kiều Ứng Trạch thích nhìn bộ dáng vốn có của Cung Trác Lương, cũng thích nhìn quá trình trang điểm của hắn, cho nên mỗi ngày nếu không có việc gì, y đều bồi bên bàn trang điểm nhìn Cung Trác Lương, cũng quen Cung Trác Lương lấy đủ loại danh nghĩa tự suy nghĩ mà thất thần, mà hiện tại y nhìn thấy bộ dạng Cung Trác Lương đang thất thần đột nhiên nở nụ cười, có điểm tò mò hỏi hắn một tiếng.

“Ta nghĩ, tiểu mỹ nhân, ngươi như thế nào sinh ra lại đẹp như vậy."

Tưởng tượng bộ dáng Kiều Ứng Trạch mặc tây trang, nụ cười trên mặt Cung Trác Lương càng sâu hơn, cũng không để ý Nhược Lam cùng Diệp Nhi còn ở bên cạnh, lấy ngón tay đùa giỡn lướt qua gương mặt của Kiều Ứng Trạch, cuối cùng còn tại cằm của y đùa giỡn một phen.

“Trác Trác, lời này nên là vi phu nói với ngươi mới đúng, nương tử."

Kiều Ứng Trạch bị Cung Trác Lương đùa giỡn trên mặt nóng lên, nhưng thấy bộ dáng mỉm cười của Nhược Lam cùng Diệp Nhi đều là một bộ thấy nhưng không thể trách, y nhấp mím môi áp chế ngượng ngùng của chính mình, có điểm nghiến răng nghiến lợi đùa giỡn trở về.

“………"

Cung Trác Lương có chút kinh ngạc nhìn Kiều Ứng Trạch, thầm nghĩ từ lúc ở riêng, tiểu tướng công quả nhiên là thả lỏng ra rất nhiều a, bất quá theo ta đấu nha……..

“Tướng công, ngươi thật là xấu………."

Khóe miệng Cung Trác Lương câu lên, hướng về phía Kiều Ứng Trạch phiêu ra một cái mị nhãn, còn cố ý dùng giọng nữ nói lại, chỉ thấy tiểu tướng công nhà hắn lập tức hỏng mất đứng dậy lùi về sau mấy bước, trên mặt hồng đến muốn bốc hơi nước, làm cho Cung Trác Lương được  một trận buồn cười.

“Ta, ta đi trước xem cục cưng."

Kiều Ứng Trạch thật sự là không có cách làm khó dễ Cung Trác Lương, chỉ có thể trước bại trận mà chạy.

“Ha ha….."

Sau khi Kiều Ứng Trạch từ cửa bên đi qua phòng trẻ con ở cách vách, Cung Trác Lương rốt cục nhịn không được cười ra tiếng, trong lòng có chút vô lương tâm nghĩ, đợi cho mình có thể xóa bỏ lệnh cấm túc, nhất định phải đem Kiều Ứng Trạch áp trên bàn trong thư thư phòng mà làm một lần, còn có thể chọn các loại địa điểm các loại tư thế……..

“Thiếu gia đừng cười, đang trang điểm."

Diệp Nhi cùng Nhược Lam nhẫn cười rất đúng lúc liếc mắt nhìn nhau một cái, liền tiếp tục động tác trên tay. Thân là nha hoàn, các nàng nên cố gắn giữ mặt mũi cho các chủ tử a.

Từ sau khi chuyển nhà, cảnh tượng như vậy các nàng đã muốn chậm rãi thích ứng, tuy rằng đều cảm thấy cô gia thật đáng thương, nhưng các nàng dù sao vẫn là thiên vị về thiếu gia nhà mình a.

“Tám nha hoàn nhị đẳng, nô tỳ tạm giữ lại Hàm Vụ, Hàm Lộ, Hàm Sương, Hàm Tuyết hầu hạ trong phòng thiếu gia, Hàm Xuân cùng Hàm Hạ ở lại trong phòng tiểu thiếu gia, Hàm Thu cùng Hàm Đông ở lại trong viện của nhị thiếu gia cùng tam thiếu gia, phòng bếp quét dọn tam đẳng nha hoàn tám người, cũng ấn theo tỷ lệ này phân phối, Hàm Thư trong nom phòng bếp, gom lại tổng cộng mười người, Kiều Minh tạm trong nom ngoại trạch (nhà ngoài), thư đồng bên người cô gia chọn hai người, còn lại người làm vườn, tạp dịch, hộ viện tổng cộng hai mươi người…….."

Nhược Lam theo danh sách nhất nhất bẩn báo cho Cung Trác Lương, dù sao là gia dình nhà giàu, cho dù không muốn nuôi người rảnh rỗi, nhưng nhân công các mặt cũng là không hể thiếu, Nhược Lam hay năm nay giúp đỡ Cung Trác Lương quản gia, cho nên lúc này quản lý mấy chục miệng ăn cũng coi như có chút dễ dàng, chính là dù sao cũng là nữ tử, về sau ứng đối người ngoài lại không được.

Mà Kiều Minh tuy nói trung thành thông minh, nhưng trong nom thủ hạ bên trong phủ còn được, làm quản gia bên ngoài lại thiếu nhãn giới cùng năng lực giao tiếp, chính hắn cũng có chừng mực, cho nên hiện tại chính là tạm thời they thế trước thôi.

Bên này chờ Nhược Lam bẩm báo xong, Cung Trác Lương trang điểm cũng xong rồi, Nhược Lam cùng Diệp Nhi liền phân chia đi gọi Kiều Ứng Trạch cùng mang cơm đến, Cung Trác Lương hắng giọng một cái, thời điểm nói lại hắn đã dùng nữ âm thường ngày.

“Trác Trác, hôm nay sau khi trở về, người không cần để ý liền không cần phản ứng, không cần cố kỵ cái gì."

Kiều Ứng Trạch bế cục cưng lại, thấy Cung Trác Lương đưa tay đến trong lòng ngực y, nghĩ đến lễ trăng tròn hôm nay Cung Trác Lương lại phải bị vây trong một đám nữ nhân, không thiếu được phải nghe một chút nhàn thoại linh tinh, trong lòng y cũng có chút đau lòng. Nghĩ trước kia khi ở nhà phải cố gắn vì mặt mũi trưởng bối trong nhà, hiện tại bọn họ đã phân ra ở riêng, như vậy thân thích bên cạnh cũng không cần để ý tới.

“Ta hiểu được."

Nhéo nhéo mặt nhỏ của đứa con nhà mình, Cung Trác Lương không thèm để ý cười cười, sau đó đem đứa nhỏ đưa cho bà vú cùng Kiều Ứng Trạch ngồi xuống ăn cơm.

Vốn theo ý tưởng của hai vợ chồng bọn họ, lễ trăng tròn liền mang đứa nhỏ đi Đông phủ thỉnh an các trưởng bối, sau đó hẹn Kiều Ứng Hiên cùng Kiều Ứng Tử lại đây ăn bữa cơm coi như xong, cũng không phải bọn họ không coi trọng đứa bé này, mà là bởi vì xuất thân đứa nhỏ này dù sao cũng bất tiện, trường hợp mở tiệc lớn như vậy ngược lại chọc người nhàn thoại, nhưng lão phu nhân trái lại muốn đãi tiệc rượu ở Đông phủ, còn nói cài gì chính thức lên chức cố, tự nhiên nên hảo hảo ăn mừng một chút, hai người bọn họ đương nhiên chỉ có thể đáp ứng.

Dùng qua điểm tâm, cỗ kiệu bên Đông phủ qua đón người đã sớm chờ ở ngoài cửa, so với cổ kiệu đơn sơ nhỏ hẹp nhà bọn họ không biết đẹp đẽ quý giá bao niêu lần, còn là kiệu tám đỉnh, muốn là ngay cả nha hoàn đều cùng mang đi theo, biết đây là sĩ diện của lão phu nhân, hai phu phu Cung Trác Lương cũng không được chỉ mang theo bà vú cùng Nhược Lam hai người, liền bảo Diệp Nhi, Hàm Thư cùng Kiều Minh, thậm chí người cưỡi ngựa là Thạch Khang đều bị kéo xuống đến nhét vào trong kiệu cho đủ số, lúc này mới một đường phong phong quang quang (náo nhiệt)  hướng đến Đông phủ.

Lão phu nhân mở miệng mời tiệc rượu, náo nhiệt khí phái tự nhiên không nói chơi, thật đúng là vì tiểu thiếu gia Tây phủ mà chúc mừng, hiển nhiên cũng không có bao nhiêu, cho nên kết thúc lễ trăng tròn này ‘bắn pháo hoa’, ‘kể chuyện’, ‘báo cáo tổ tiên’ ‘chào đón đứa nhỏ’, đặt tên’ từ từ làm theo quy trình, yến hội cơ bản cũng sẽ không có chuyện gì với một nhà ba người bọn họ, này thân thích bằng hữu đều từng người nịnh bợ cứ nịnh bợ, đàm tiếu cứ đàm tiếu, cũng đều không quan tâm đến chủ đề ngày hôm nay.

Cũng có người muốn kéo quan hệ với Tây phủ, nhưng Cung Trác Lương cùng Kiều Ứng Trạch cũng không có lòng thanh thản đi ứng phó bọn họ, cho nên ở chỗ lão phu nhân chơi một hồi mệt mỏi trở về phòng nhỏ nghỉ ngơi một chút, mà hai vợ chồng một người trốn vào phòng nữ nhân, một người sớm lấy cớ thân thể không khỏe từ chối tiệc rượu bên ngoài, bế đứa con của mình, dẫn người trong phủ nhà mình —— chính là Thạch Khang, chậm rãi đi về hướng tiểu viện của Bình Tích.

“Này thật đúng là khách quý, ta còn tưởng rằng hôm nay bên ngoài náo nhiệt như vậy, các ngươi hẳn là không rảnh tới chỗ này của ta."

Đối với đoàn người Cung Trác Lương đi tới, Bình Tích kinh ngạc rất nhiều thì cảm thấy vui vẻ hơn gấp bội, trên mặt không tự giác lộ ra ý cười ôn nhu, đợi khi chú ý tới Thạch Khang nhìn về phía mình, tươi cười của Bình Tích cứng đờ, dời tầm mắt xem như không thấy hắn, để cho Tuyết Họa tiếp đón mặt khác đi theo lên lầu uống rượu, hắn cùng cả nhà Cung Trác Lương đi lên lầu nói chuyện.

“………."

Thạch Khang vừa thấy nụ cười vui sướng ôn nhu của Bình Tích, cảm giác mình giống như đã rất nhiều năm chưa gặp qua, ánh mắt liền không tự kiềm chế được đuổi theo thân ảnh của hắn nhìn hồi lâu, thẳng đến khi rốt cuộc không nhìn thấy được nữa mới thu hồi, sau đó ẩn ẩn hướng Tuyết Họa đang lo lắng cười cười trấn an, liền khôi phục thong dong trầm ổn ngày xưa, lẳng lặng ngồi một bên ngắm cảnh phẩm rượu.

Thạch Khang tự suy nghĩ tâm sự của mình, cũng không có chú ý đến, Nhược Lam sau khi nhìn thấy bộ dạng này của hắn, ẩn chứa ý cười từ trên người hắn thu vào tầm mắt.

“Muốn hay không ôm nhi tử của bọn ta?"

Lầu hai ấm áp thoải mái, Cung Trác Lương mở ra cục nhỏ lộ ra cực cưng trong ngực, đem áo nhỏ khố nhỏ màu đỏ thẩm như hiến vật quý đưa cho Bình Tích xem.

“Trác Trác……"

Kiều Ứng Trạch bất đắc dĩ lắc đầu, vội vàng đỡ lấy cổ tiểu hài tử, sợ Cung Trác Lương làm đau đứa nhỏ.

“Cục cưng lấy tên là gì?"

Vì những việc Bình Tích từng trải qua, hắn vẫn là lần đầu nhìn thấy đứa nhỏ nhỏ như vậy, càng miễn bàn là bế, cho nên hắn xưa nay bình tĩnh cũng trở nên thật cẩn thận, tiếp nhận tiểu tử không sợ người lạ kia, nhìn bé bộ dạng loạn huơ tay đã thấy đáng yêu.

“Kiều Mẫn Ngôn, ý tứ hy vọng bé theo ta cùng tướng công sẽ có học vấn như chúng ta."

Tuy rằng cùng Bình Tích gặp qua có vài lần, nhưng đối diện với mỹ nam tử khí chất ôn nhã bình thản này, Cung Trác Lương luôn không tự giác thả lỏng cảnh giác, hơn nữa đối phương cũng chưa từng lấy lễ giáo tôn ti ngăn cách khoảng cách hai người, cho nên Cung Trác Lương thậm chí có khi sẽ quên chính mình còn đang giả trang nữ nhân, ngôn ngữ động tác liền tùy ý, còn phải nhờ Kiều Ứng Trạch tùy thời nhắc nhở thu liễm.

“Tên rất hay, Mẫn Ngôn."

Bình Tích cười gật đầu, lấy ngón tay chọt chọt gương mặt búp bê trong lòng, lại bị tiểu tử kia bắt được ngón tay không buông, ánh mắt quay tròn theo tiếng nói của bọn họ mà đổi tới đổi lui, bộ dáng đáng yêu cực kỳ.

“Có khen cũng vô dụng a, lễ trăng tròn……. Lễ vật của đứa nhỏ đâu?"

Cung Trác Lương  nói xong vừa muốn đem cánh tay để lên trên bàn, bị Kiều Ứng Trạch kéo một cái mới ý thức được thất lễ, vội nương theo động tác bưng trà che dấu, lại lần nữa ngồi thẳng thân thể.

“Đây là cho Mẫn Ngôn, về phần cha của Mẫn Ngôn a, mười vò rượu trái cây được không? Khẩu vị tùy ngươi chọn."

Bình Tích từ trong ngực lấy ra một khối ngọc bội buộc vào vạt áo của đứa nhỏ, ánh mắt mỉm cười chuyển vòng vo trên mặt của hai người, cuối cùng dừng ở trên mặt Cung Trác Lương.

Từ sao khi đã biết Cung Trác Lương là nam giả nữ, Bình Tích vẫn luôn chú ý chuyện của hai người, thậm chí còn luôn từ Thạch Khang người mình luôn trốn tránh chủ động hỏi thăm tin tức, từ một tháng trước lúc nghe nói lão phu nhân phân ở riêng, hắn liền đoán rằng sự tình không phải như người khác nghĩ đến, đại thiếu gia một nhà là bị bức đi, mà hôm nay nhìn bộ dáng hai người này thoải mái thân mật, Bình Tích càng thêm xác định phỏng đoán của mình.

“Kia mẹ của Mẫn Ngôn đâu?"

Cung Trác Lương bị Bình Tích nhìn sửng sốt, trong ánh mắt đối phương hàm chứa thiện ý cùng lý giải, Cung Trác Lương nháy mắt có loại cảm giác chính mình đã bị xem thấu, hơn nữa đối phương vẫn quay mặt về phía mình nói cha của Mẫn Ngôn………

Cung Trác Lương tươi cười không thay đổi, ánh mắt nhìn về phía Bình Tích cũng không kiềm chế được nháy mắt nghiêm khắc lên, mà Kiều Ứng Trạch ngồi bên cạnh hắn hình như cũng có cảnh giác, căng thẳng nắm tay Cung Trác Lương, mày cũng hơi hơi nhíu lại.

“Thiếu phu nhân, Bình Tích chúc mừng ngươi, cũng chúc phúc các ngươi."

Đem phản ứng của hai người thu vào mắt, ý cười trong mắt chua xót, nhưng vẫn là chân thành nhìn lại Cung Trác Lương.

Bình Tích biết mình nhất thời không kìm chế được tính tình làm hai người cảnh giác, hắn kỳ thật không nghĩ nhanh như vậy đã bại lộ việc mình biết được bí mật của bọn họ, nói vậy, lại nói đổi lại là ai cũng không muốn chính mình bị người khác nắm được điểm yếu, hơn nữa bọn họ dù sao mới gặp qua vài lần, hiện tại chỉ hy vọng bọn họ sẽ không thấy được mình là uy hiếp.

Bình Tích là thập phần hâm mộ tình cảm của hai người, đó cũng là cảm tình tốt đẹp nhất mà hắn thấy được từ khi trưởng thành, hắn tức thì bị dũng khí của hai người đả động, mà thật tình muốn cùng họ giao hảo, cho nên nếu là bởi vậy mà nghi kỵ, liền thật sự là làm cho lòng người chán nản thất vọng rồi……….

=^=^=^=^=

PH: Mẫn Ngôn a, tui cứ bị nhầm là Mẫn Hiên a~~~~~
Tác giả : Lạc Băng Lăng
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại