Công Giá
Chương 43: Ở riêng
Lúc Cung Trác Lương cùng Kiều Ứng Trạch đến phòng của lão phu nhân, phát hiện Kiều lão gia, Kiều phu nhân cùng Kiều Ứng Hiên đều đã đến rồi, thậm chí con vợ lẻ là Kiều Viện Âm cùng Kiều Ứng Tử đều được gọi đến, vẻ mặt mơ hồ ngồi ở bên cạnh.
Lão phu nhân uy nghiêm ngồi ngay ngắn ở chủ vị, trên mặt lạnh lùng nhìn không ra hỉ nộ, Kiều lão gia thì vẫn giả trang lạnh nhạt, trên nét mặt ẩn ẩn có chút không kiên nhẫn, mà Kiều phu nhân tuy rằng tao nhã ngồi một bên không lên tiếng, nhưng ánh mắt lại có vẻ kinh nghi bất định, tầm mắt thường thường nhìn về phía lão phu nhân. Về phần Kiều Ứng Hiên thân đương sự, thì trầm mặt ngồi ở vị trí của mình, chỉ có thân mình cứng ngắc là để lộ ra tâm tình không bình tĩnh của hắn.
Cung Trác Lương cùng Kiều Ứng Trạch nhìn nhau liếc mắt một cái, nhẹ giọng hướng vài vị trưởng bối hành lễ, lại bị đệ đệ muội muội làm lễ chào hỏi, cũng yên lặng ngồi vào chỗ của mình, không khí trong phòng nhất thời đông lạnh lại.
Văn Thư xưa nay là người chu đáo, đã muốn từ chỗ nha hoàn của lão phu nhân hỏi thăm tin tức, cho nên trên đường đi tới, Cung Trác Lương cùng Kiều Ứng Trạch đã nghe nàng nói tình hình đại khái, nguyên lai hôm nay lúc ban ngày lúc Tĩnh Thư muốn sinh, bọn nha hoàn đem tin tức báo cho Kiều phu nhân, nhưng Kiều phu nhân cũng không quá quan tâm, đại khái là muốn đợi cho đứa nhỏ sinh xong lại đến nói cho lão phu nhân, cho nên cũng không thông báo cho lão phu nhân, chỉ phái người đi tìm bà mụ lại đỡ đẻ.
Mà lão phu nhân thì sau bữa cơm chiều nghe được tin tức, lúc ấy liền phái người đến viện của Kiều Ứng Hiên xem, đợi cho bà mụ nói đến thời điểm sinh, lúc này mới đem mọi người gọi đến, về phần rốt cuộc là muốn làm cái gì, bọn nha hoàn đều không biết.
Người khác không biết, Kiều Ứng Trạch cùng Cung Trác Lương trong lòng đều rõ, lão phu nhân là muốn chờ đứa nhỏ này sinh ra, xin ý kiến để cho bọn họ ra ngoài ở riêng, mà giới tính của đứa bé này, cũng quyết định hai phu phu bọn họ có danh chính ngôn thuận rời đi hay không.
Nếu là nam hài, như vậy mượn danh nghĩa nhận làm con thừa tự, bọn họ chính là bị ‘bức đi’, nếu là nữ hài, như vậy cũng có thể nuôi ở danh nghĩa của Kiều Ứng Hiên, tự nhiên không có việc nhận làm con thừa tự, như vậy bọn họ rời đi, sẽ lấy lý do Kiều Ứng Trạch ốm yêu không đảm đang được trọng trách.
Cứ như vậy, lập trường của phu phu bọn họ thực bị động, đơn giản mà nói có thể phân được một ít gia sản, chênh lệch ba vạn lượng bạc trở lên…… Đây là Cung Trác Lương từ chỗ lão phu nhân xxem qua sổ sách của Kiều gia mà cho ra kết luận.
Cung Trác Lương đặc biệt nghiên cứu qua chế độ ở riêng của triều đại này, dựa theo phương thức ở riêng bình thường, tổ trạch tổ điền không phân chia mà lưu lại cho người thừa kế, không có con nối dòng nữ nhi xuất giá không được chia, còn lại sản nghiệp chung giữ lại làm của hồi môn cho nữ nhi chưa xuất giá, lại cùng chia đều làm N+1 phần, con cả hai phần, còn lại chia đều cho thứ thiếp một phần.
Lại nói Kiều gia, Kiều lão gia làm quan hai mươi năm, còn lớn hơn quan phụ mẫu ở Nhâm thành, ba năm làm thanh quan tri phủ còn có mười vạn hoa tuyết bạc (? Khúc này PH cũng không rõ lắm), huống chi Kiều lão gia xưa nay cố gắn tích trữ, cho dù nịnh bợ cấp trên cho đi không ít, nhưng hai mươi năm qua của cải tích trữ cũng đủ dày a.
Trong sản nghiệp công, tòa nhà bọn họ đang ở giá trị hơn một vạn lượng bạc, đây là bởi vì giá phòng ở Bạc thành tương đối trung bình.
Năm sau chính là lúc các cửa hàng điền trang giao nộp tiền tô thuế, là thời điểm tích góp tiền công nhiều nhất, theo Cung Trác Lương tính toán, không nói đến tổ trạch tổ điền cùng tài sản riêng của các thành viên khác, tài sản chung cho các đệ đệ muội muội cưới gả tổng cộng hơn một vạn hai, tổng số có thể phân cũng phải phải từ tám vạn hai trở lên.
Kiều gia hiện tại chỉ có ba người con trai, cho nên sản nghiệp công khố này sẽ chia thành bốn phần, như vậy Kiều Ứng Trạch lấy hai phần chính là hơn bốn vạn, tương đương RMB* chính là hơn hai ngàn vạn khối, mà nếu y tự tiện bỏ ra ngoài ở riêng sống một mình, như vậy ấn theo quy củ y đại khái chỉ có thể nhận được nửa phần một vạn lượng mà thôi, nếu là trong nhà nghiêm khắc, nói không chừng ngay cả nửa phân cũng đều không được cho đủ.
*RMB cái này đọc là rén mín bi tức là nhân dân tệ á.
Cung Trác Lương tuy rằng khinh thường tham mấy vạn này của Kiều gia, nhưng hắn cũng không muốn đem số tiền này không công cho Kiều phu nhân kia ngay cả mẹ kế cũng không bằng, hơn nữa tướng công nhà mình nếu trong tay không có tiền, về sau sợ là sẽ nghĩ rằng mình là người vô dụng, cho nên Cung Trác Lương trong khoảng thời gian này không ít lần giả bộ ủy khuất ở trước mặt lão phu nhân, hắn tin tưởng dựa vào sự yêu thương của lão phu nhân đối với Kiều Ứng Trạch, nhất định chắc là nàng sẽ không để tôn tử bảo bối của mình chịu thiệt!
Không đợi đến nửa canh giờ, lão phu nhân quản sự bên người là Hương Thư thay thế Chỉ Kì, liền tự mình ôm đứa trẻ mới sinh được bọn nha hoàn cùng mang ra đây, mà đi theo nha hoàn của nàng chỉ có nha hoàn bên người Kiều Ứng Hiên, cũng có nha hoàn bên người Kiều phu nhân, bộ dáng đều có chút bất an, ai bảo Hương Thư bộ dáng kiêu căng chứ, đón đứa nhỏ liền ôm đi luôn, các nàng sợ gánh trách nhiệm nên đều kéo theo tới, chính là phòng của lão phu nhân các nàng sao có thể tùy tiện đi vào, dành phải cẩn thận mọi chuyện đứng ở ngoài cửa.
“Hồi bẩm lão phu nhân, là tiểu thiếu gia."
Hương Thư bế đứa nhỏ còn khóc nỉ non vào phòng, hướng về phía lão phu nhân quỳ gối thi lễ, thấy ánh mắt lão phu nhân, vội vàng khom người tiến đến ôm lấy đứa nhỏ của Kiều Ứng Hiên, đem đứa nhỏ đưa đến tay cho Cung Trác Lương.
“Tổ mẫu?"
Thích hợp mà bày ra bộ dáng khinh ngạc cùng không biết làm sao của mình, Cung Trác Lương ôm lấy tiểu hài tử mới sinh kia xin giúp đỡ nhìn về phía lão phu nhân.
Mà so với bộ dáng của hắn, Kiều Ứng Trạch cũng thật bị đứa nhỏ khóc làm cho ngứa ngáy, nhìn chằm chằm vật nhỏ nhắm mắt kêu khóc, do dự mà thân thủ vỗ vỗ, phát hiện bản thân vô dụng không biết làm cái gì mới tốt bây giờ.
“Tổ mẫu?"
Đồng thời còn có thanh âm kinh sợ nghi vấn của Kiều Ứng Hiên, tuy rằng hắn đã sớm đáp ứng mẫu thân đem đứa bé đưa đi, tìm một chỗ người trong sạch nuôi lớn, cũng đã sớm chuẩn bị tốt tâm lí sẽ không được gặp lại đứa bé này nữa, nhưng chuyện đến trước mắt lại không nghĩ đến tình huống như vậy, tổ mẫu không phải thực phản đối chuyện đem đứa bé cho đại ca làm con thừa tự sao?
“Con dâu, ngươi không phải luôn muốn Hiên nhi thừa kế gia nghiệp sao, còn muốn đem đứa nhỏ này cho vợ chồng Trạch nhi làm con thừa tự sao? Vì….. Chuyện này huyên náo làm cho cả nhà không yên, không công lại để cho người ta chê cười, cùng với chờ ngươi đem nhà này nháo đến tan nát, không bằng ta hôm nay làm như nguyện của ngươi, thừa dịp lão thái thái ta còn sống, đem gia tài này hảo hảo phân rõ, chỉ cầu cho ta một Kiều gia an bình hòa thuận!"
Nghe được Hương Thư nói là nam hài, trong lòng lão phu nhân cũng là âm thầm nhe nhàng thở ra, ánh mắt phức tạp nhìn mọi người chung quanh, cuối cùng dừng ở trên người Kiều phu nhân, ngữ khí nghiêm khắc mở miệng.
Lúc trước mặc kệ thậm chí là dẫn dụ lời dồn đãi, lão phu nhân chính là vì ngày hôm nay mà tính toán, giống như suy nghĩ của Cung Trác Lương vậy, lão phu nhân yêu thương Kiều Ứng Trạch nhất định sẽ không để cho thanh danh của y bị thương tổn, như vậy tội danh cho chuyện ra riêng hôm nay, nên đổi lại là ai gánh vác, như vậy đương nhiên là Kiều phu nhân không nhân từ không hiền đức.
“Bà bà? Con dâu, con dâu sao dám như thế! Bà bà ngài đây là muốn con dâu xấu hổ chết, này trăm triệu lần không được a!"
Kiều phu nhân nghe được lời của lão phu nhân trong lòng liền phát lạnh, nháy mắt liền lạnh đến xương cốt, nàng thấp thỏm lo âu quỳ xuống, trong lòng loạn thành một đoàn, mà theo động tác của nàng, vài tiểu bối cũng sợ ngây người đều sợ hãi quỳ xuống theo.
Kiều phu nhân không rõ nguyên cớ như thế nào, lão phu nhân lại có cái ý niệm ra ở riêng trong đầu, tội danh như vậy đều rơi xuống đầu mình, nàng còn mặt mũi gì đi ra ngoài gặp người a!
“Mẫu thân, này đang êm đẹp nói ra ở riêng làm gì? Nhi tử cùng nương tử có chỗ nào không đúng, ngài cứ giáo huấn, ngàn vạn lần đừng tức giận làm tổn thương thân thể mình."
Duy nhất Kiều lão gia còn ngồi mặt cũng biến sắc, đứng lên hướng về lão phu nhân tự mình nhận tội.
Tuy rằng hắn từ nhỏ đã bị lão phu nhân nghiêm khắc dạy dỗ không muốn hắn dựa dẫm vào nàng, đối với người mẹ đẻ này kính sợ nhiều hơn là thân cận, nhưng là biết mình có được như ngày hôm nay đều là nhờ vào lão nhân nàng, cũng bởi vì có lão phu nhân chống đỡ, hắn hiện tại mới có thể cả ngày ăn chơi đàng đúm không cần phải xen vào việc nhà, nhưng hôm nay nói đến chuyện ở riêng hắn cũng không đồng ý, không nói đến việc chuyện ở riêng truyền ra ngoài có dễ nghe hay không, lại nói người làm cha hắn còn ở đây, để cho mấy đứa con ra ở riêng đâykhông phải là nguyền rủa hắn sao?
“Phàm là các người làm phụ mẫu tốt Trạch nhi có thể được yêu thương nhiều một chút, lão thái bà ta cần gì phải tự làm mất mặt mình đi bước này! Các ngươi mấy năm nay đối với Trạch nhi như thế nào, các ngươi tự hỏi lại lương tâm của mình xem có thấy xấu hổ hay không! Đừng nói cái gì nữa, chuyện này liền định như vậy rồi, Hương Thư, lấy sổ sách! Trạch nhi, ngươi thân mình xương cốt yếu ớt đừng quỳ, Nghiên nha đầu, đỡ tướng công ngươi đứng lên."
Nói đến nước này rồi, ai nấy đều thấy được lão phu nhân là thật hạ quyết tâm, mọi người liền cũng đều không có cách nào khác mở miệng. Mà lão phu nhân lại vội vả đem mọi chuyện quyết định, trừ bỏ cái cớ đứa nhỏ ra đời, ngoài ra còn có một lý do khác.
Nguyên lai lão phu nhân hướng vào việc ngừng cấp dược phá thay của hai thiếp thất, trong đó có một người hôm qua vừa mới chẩn ra được là có thai, việc này nàng còn giấu diếm chưa cho người khác biết, nếu phải chờ đứa bé kia sinh ra biết giới tính mới có thể phân, vạn nhất là nam hài thì phần của Kiều Ứng Trạch lại ít đi một phần, mà đem chia đều ra rồi mới đem việc này nói ra, như vậy đứa bé này về sau lại phân theo phần sản nghiệp còn lại, cùng vợ chồng Kiều Ứng Trạch không liên quan gì, đó cũng là giáo huấn của nàng đối với Kiều phu nhân.
“Bà bà….."
Kiều phu nhân vừa thấy Hương Thư từ trong hòm bên cạnh lấy ra sổ sách, chỉ biết lão phu nhân là đã tính toán rất lâu, chỉ sợ lời đồn đãi bên ngoài của năm trước cũng là từ nàng mà ra, chính mình nhưng lại ngốc không biết, không công đem chìa khóa công khố giao ra, để cho nàng cầm gia sản đi tính toán!
Kiều phu nhân thật sự là hối hận mặt đều xanh lên, nếu sớm biết rằng lão phu nhân tính toán cho Kiều Ứng Trạch ra ở riêng, chính mình nên nắm chặt cái chìa khóa không nên buông, đến lúc đó giấu diếm một ít lưu lại cho mình và Hiên nhi!
“Trác Trác."
Cùng Cung Trác Lương đang đứng dậy, Kiều Ứng Trạch nhìn thấy hắn gặp đứa nhỏ khóc mà nhiếu mày, sau đó nhìn nhìn chính mình rồi đem tay nhỏ bé của đứa nhỏ để vào miệng của nó, vội vàng ngăn hành động ‘gây họa cho người’ của nó, nhỏ giọng bảo nha hoàn ôm ra ngoài cho bà vú, phân phó các nàng sau khi uy đứa nhỏ xong thì nhanh chóng ôm trở lại.
Kiều Ứng Trạch phân phó xong rồi, nhìn thấy chính là Cung Trác Lương dùng biểu tình vô tội nhìn mình, biết hắn là cố tình đùa mình để chuyển dời lực chú ý, vì thế Kiều Ứng Trạch nhân lúc tâm tình vì chuyện này mà khổ sở có chút chuyển biến tốt đẹp, liền tại ống tay áo thật dài nắm lấy tay Cung Trác Lương.
“Bà bà, ngài quyết định chúng ta làm vãn bối tự nhiên không thể vi phạm, như vậy ý của ngài, là chỉ để cho vợ chồng Trạch nhi ra ở riêng, còn lại đều ở trong nhà, sau đó để Hiên nhi kế thừa gia nghiệp đi?"
Kiều gia vốn là phân ra từ trong đại tộc sống một mình, cho nên lão phu nhân chính là trưởng bối có địa vị cao nhất trong nhà, nàng nói phải ở riêng sẽ không có người phản đối, vì thế Kiều phu nhân gặp chuyện không thể làm trái, sẽ nhanh để tâm tư đến chuyện khác, dù sao mặt mình cũng đã mất rồi, hiện giờ điều này chỉ xem như là ở riêng nhỏ, như vậy xem như định thân phận người thừa kế của con trai bảo bối đi!
Dựa theo luật pháp của triều đại này, cái gọi là ở riêng cũng có lớn có nhỏ, lớn chính là đem phần mộ tổ tiên chuyển ra đơn lập, gia phả một nữa cũng đều một lần nữa chỉnh sửa triệt triệt để để, lão phu nhân lúc trước cùng nhà của mình tách ra cũng chính là loại này, hiện tại mộ phần của lão thái gia chính là cố hương tân kiến của Kiều lão gia.
Mà Kiều Ứng Trạch bọn họ hiện tại loại ở riêng này, thuộc vào loại ở riêng nhỏ, tách ra sống một mình nhưng vẫn cùng thuộc về một gia tộc, vẫn dùng trước một cái gia phải như trước, cứ như vậy liền tương đương với Kiều Ứng Hiên sẽ thừa kế vị trí tộc trưởng, Kiều Ứng Trạch mặc dù là huynh trưởng, nhưng địa vị ở trong gia tộc lại xếp thứ hai, đứng sau Kiều Ứng Hiên.
“Đúng, từ nay về sau, cái nhà này sẽ do Hiên nhi kế thừa."
Sự tình hôm nay đến cái tình trạng này, lão phu nhân thật sự là chán nản, trưởng tôn bảo bối của nàng nếu không được kế thừa gia nghiệp, như vậy nàng tranh giành nữa thì có cái ý nghĩa gì chứ?
Chi bằng thừa dịp bộ xương khô này còn có thể động, hảo hảo bồi dưỡng Hiên nhi vài năm, làm cho hắn có chút tiền đồ, đừng như cha mẹ hắn làm người vô đức vô hạnh, nàng chính là cũng có mặt mũi để đi gặp tướng công.
Được lời chắc chắn của lão phu nhân, Kiều phu nhân trong lòng cũng thoải mái chút, nghĩ thầm người tính kế ta như vậy, cũng bất quá là cho tôn tử bảo bối của người nhiều phần nhất, hai vạn ba lượng bạc, cũng là đánh mất quyền thừa kế Kiều gia, so với trứng vàng đã đánh mất thì trứng vàng sau lại tốt hơn…
Nghĩ như vậy, Kiều phu nhân bỗng nhiên lại cảm thấy có chổ không đúng, lão thái bà cùng mình tranh cãi nhiều năm như vậy, không phải là vì để vợ chồng Kiều Ứng Trạch thừa kế gia sản sao? Hiện tại như thế nào đột nhiên lại buông tha, còn cái dạng này hướng trên đầu ta úp một chậu phân….. Chẳng lẽ hai vợ chồng Kiều Ứng Trạch có vấn đề gì đi?
Nghĩ đến đây, Kiều phu nhân không khỏi đưa mắt chuyển qua người Kiều Ứng Trạch cùng Cung Trác Lương đang đứng dựa vào nhau thân mật, càng cảm thấy hai người bọn họ mới là nguyên nhân chính của chuyện ở riêng lần này, mình là thay bọn họ cõng oan ức!
Nhưng Kiều phu nhân lại nghĩ, phát triển trước mắt cũng là điều nàng muốn nhìn nhất, cái nhà này đã xác thực là nằm trên tay Hiên nhi của nàng….. Trong lúc nhất thời, Kiều phu nhân lại phân không rõ là mình rốt cuộc chịu thiệt hay chiếm được tiện nghi!
Có lão phu nhân càn khôn độc đoán, Kiều phu nhân cũng không thể ngáng chân làm rối lên, chính là Kiều lão gia không muốn cũng không thay đổi được gì, về vài nhân vật nhỏ bé lại không có quyền lên tiếng, cho nên việc ở riêng này rất nhanh đã tiến hành xong xuôi.
Lão phu nhân sớm đã đem sản nghiệp công khố phân chia rành mạch, bỏ qua bạc cho hai hai tôn tử cùng một cháu gái đã gả đi, cọng khố còn tổng cộng hơn tám vạn sáu nghìn có thể phân, tòa nhà hiện tại bọn họ đang ở thì trả về cho Kiều Ứng Hiên, mặc khác đồ vật này nọ viết trên giấy cho ba huynh đệ bọn họ bốc thăm.
Cuối cùng Kiều Ứng Trạch tổng cộng có được bốn vạn ba ngàn hai gia sản, cũng quyết định đầu tháng hai này là ngày tốt để chính thức chuyển nhà, thẳng vội đến giờ hợi (21 ~ 23 giờ), mọi người lúc này mới đều tự tán đi.
Không nói lão phu nhân, Kiều phu nhân cùng Kiều lão gia các trưởng bối trong nhà trằn trọc như thế nào, đêm không thể ngủ, lại nói Cung Trác Lương cùng Kiều Ứng Trạch sau khi về phòng cũng thật lâu mới khó mà bình tĩnh trở lại…… Bọn họ rốt cục có thể danh chính ngôn thuận rời khỏi Kiều gia!
“Tướng công, ngày không còn sớm, nghỉ ngơi sớm một chút đi."
Đem Kiều Ứng Trạch đè ở trên giường hung hăng hôn vài ngụm, Cung Trác Lương tuy rằng trong lòng rất tò mò rốt cuộc Kiều Ứng Trạch dùng cái phương pháp gì khuyên lão phu nhân, nhưng là nhất thời nửa khắc không vội, về phần chuyện tình tình ái ái, không khí bị phá hư rất khó để tìm lại, dù sao đêm nay là không đủ thời gian lãng mạn.
“Từ từ, Trác Trác, ta có chút lo lắng Ứng Hiên, hãy để cho hắn đến đây xem đứa nhỏ đi, ta cũng muốn cùng hắn nói chuyện."
Nhớ tới Kiều Ứng Hiên đêm nay thần sắc vẫn luôn trầm mặc trống rỗng, Kiều Ứng Trạch trong lòng thật sự có chút lo lắng, hắn không giống mình may mắn có Trác Trác làm bạn, bên cạnh hắn chính là ngay cả người để tâm sự cũng không có, đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, trong lòng nhất định là cực kỳ khó chịu.
“Cũng tốt, ta sẽ không cùng ngươi gặp hắn, hai huynh đệ các ngươi một chỗ có thể nói chút chuyện trong lòng, ngươi cũng nên hảo hảo khuyên bảo hắn."
Cung Trác Lương nghe vậy cũng tỏ vẻ đồng ý, loại thời điểm này cần được câu thông là quan trọng nhất, hai huynh đệ bọn họ cũng không phải người tham tài bạc tình, lại bởi vì ở riêng mà có ngăn cách thì không đáng.
Mà ngay lúc Kiều Ứng Trạch phái nha hoàn đi gọi Kiều Ứng Hiên, thì hắn cả người mệt mỏi mới từ chỗ của Kiều phu nhân cáo từ đi về.
Kéo theo bước chân nặng nề về tới viện của mình, Kiều Ứng Hiên nhớ tới chuyện muốn đưa Tĩnh Thư đi, liền thuận miệng hỏi nha hoàn một câu Tĩnh Thư như thế nào, được đáp án là người đã không thấy……
Lão phu nhân uy nghiêm ngồi ngay ngắn ở chủ vị, trên mặt lạnh lùng nhìn không ra hỉ nộ, Kiều lão gia thì vẫn giả trang lạnh nhạt, trên nét mặt ẩn ẩn có chút không kiên nhẫn, mà Kiều phu nhân tuy rằng tao nhã ngồi một bên không lên tiếng, nhưng ánh mắt lại có vẻ kinh nghi bất định, tầm mắt thường thường nhìn về phía lão phu nhân. Về phần Kiều Ứng Hiên thân đương sự, thì trầm mặt ngồi ở vị trí của mình, chỉ có thân mình cứng ngắc là để lộ ra tâm tình không bình tĩnh của hắn.
Cung Trác Lương cùng Kiều Ứng Trạch nhìn nhau liếc mắt một cái, nhẹ giọng hướng vài vị trưởng bối hành lễ, lại bị đệ đệ muội muội làm lễ chào hỏi, cũng yên lặng ngồi vào chỗ của mình, không khí trong phòng nhất thời đông lạnh lại.
Văn Thư xưa nay là người chu đáo, đã muốn từ chỗ nha hoàn của lão phu nhân hỏi thăm tin tức, cho nên trên đường đi tới, Cung Trác Lương cùng Kiều Ứng Trạch đã nghe nàng nói tình hình đại khái, nguyên lai hôm nay lúc ban ngày lúc Tĩnh Thư muốn sinh, bọn nha hoàn đem tin tức báo cho Kiều phu nhân, nhưng Kiều phu nhân cũng không quá quan tâm, đại khái là muốn đợi cho đứa nhỏ sinh xong lại đến nói cho lão phu nhân, cho nên cũng không thông báo cho lão phu nhân, chỉ phái người đi tìm bà mụ lại đỡ đẻ.
Mà lão phu nhân thì sau bữa cơm chiều nghe được tin tức, lúc ấy liền phái người đến viện của Kiều Ứng Hiên xem, đợi cho bà mụ nói đến thời điểm sinh, lúc này mới đem mọi người gọi đến, về phần rốt cuộc là muốn làm cái gì, bọn nha hoàn đều không biết.
Người khác không biết, Kiều Ứng Trạch cùng Cung Trác Lương trong lòng đều rõ, lão phu nhân là muốn chờ đứa nhỏ này sinh ra, xin ý kiến để cho bọn họ ra ngoài ở riêng, mà giới tính của đứa bé này, cũng quyết định hai phu phu bọn họ có danh chính ngôn thuận rời đi hay không.
Nếu là nam hài, như vậy mượn danh nghĩa nhận làm con thừa tự, bọn họ chính là bị ‘bức đi’, nếu là nữ hài, như vậy cũng có thể nuôi ở danh nghĩa của Kiều Ứng Hiên, tự nhiên không có việc nhận làm con thừa tự, như vậy bọn họ rời đi, sẽ lấy lý do Kiều Ứng Trạch ốm yêu không đảm đang được trọng trách.
Cứ như vậy, lập trường của phu phu bọn họ thực bị động, đơn giản mà nói có thể phân được một ít gia sản, chênh lệch ba vạn lượng bạc trở lên…… Đây là Cung Trác Lương từ chỗ lão phu nhân xxem qua sổ sách của Kiều gia mà cho ra kết luận.
Cung Trác Lương đặc biệt nghiên cứu qua chế độ ở riêng của triều đại này, dựa theo phương thức ở riêng bình thường, tổ trạch tổ điền không phân chia mà lưu lại cho người thừa kế, không có con nối dòng nữ nhi xuất giá không được chia, còn lại sản nghiệp chung giữ lại làm của hồi môn cho nữ nhi chưa xuất giá, lại cùng chia đều làm N+1 phần, con cả hai phần, còn lại chia đều cho thứ thiếp một phần.
Lại nói Kiều gia, Kiều lão gia làm quan hai mươi năm, còn lớn hơn quan phụ mẫu ở Nhâm thành, ba năm làm thanh quan tri phủ còn có mười vạn hoa tuyết bạc (? Khúc này PH cũng không rõ lắm), huống chi Kiều lão gia xưa nay cố gắn tích trữ, cho dù nịnh bợ cấp trên cho đi không ít, nhưng hai mươi năm qua của cải tích trữ cũng đủ dày a.
Trong sản nghiệp công, tòa nhà bọn họ đang ở giá trị hơn một vạn lượng bạc, đây là bởi vì giá phòng ở Bạc thành tương đối trung bình.
Năm sau chính là lúc các cửa hàng điền trang giao nộp tiền tô thuế, là thời điểm tích góp tiền công nhiều nhất, theo Cung Trác Lương tính toán, không nói đến tổ trạch tổ điền cùng tài sản riêng của các thành viên khác, tài sản chung cho các đệ đệ muội muội cưới gả tổng cộng hơn một vạn hai, tổng số có thể phân cũng phải phải từ tám vạn hai trở lên.
Kiều gia hiện tại chỉ có ba người con trai, cho nên sản nghiệp công khố này sẽ chia thành bốn phần, như vậy Kiều Ứng Trạch lấy hai phần chính là hơn bốn vạn, tương đương RMB* chính là hơn hai ngàn vạn khối, mà nếu y tự tiện bỏ ra ngoài ở riêng sống một mình, như vậy ấn theo quy củ y đại khái chỉ có thể nhận được nửa phần một vạn lượng mà thôi, nếu là trong nhà nghiêm khắc, nói không chừng ngay cả nửa phân cũng đều không được cho đủ.
*RMB cái này đọc là rén mín bi tức là nhân dân tệ á.
Cung Trác Lương tuy rằng khinh thường tham mấy vạn này của Kiều gia, nhưng hắn cũng không muốn đem số tiền này không công cho Kiều phu nhân kia ngay cả mẹ kế cũng không bằng, hơn nữa tướng công nhà mình nếu trong tay không có tiền, về sau sợ là sẽ nghĩ rằng mình là người vô dụng, cho nên Cung Trác Lương trong khoảng thời gian này không ít lần giả bộ ủy khuất ở trước mặt lão phu nhân, hắn tin tưởng dựa vào sự yêu thương của lão phu nhân đối với Kiều Ứng Trạch, nhất định chắc là nàng sẽ không để tôn tử bảo bối của mình chịu thiệt!
Không đợi đến nửa canh giờ, lão phu nhân quản sự bên người là Hương Thư thay thế Chỉ Kì, liền tự mình ôm đứa trẻ mới sinh được bọn nha hoàn cùng mang ra đây, mà đi theo nha hoàn của nàng chỉ có nha hoàn bên người Kiều Ứng Hiên, cũng có nha hoàn bên người Kiều phu nhân, bộ dáng đều có chút bất an, ai bảo Hương Thư bộ dáng kiêu căng chứ, đón đứa nhỏ liền ôm đi luôn, các nàng sợ gánh trách nhiệm nên đều kéo theo tới, chính là phòng của lão phu nhân các nàng sao có thể tùy tiện đi vào, dành phải cẩn thận mọi chuyện đứng ở ngoài cửa.
“Hồi bẩm lão phu nhân, là tiểu thiếu gia."
Hương Thư bế đứa nhỏ còn khóc nỉ non vào phòng, hướng về phía lão phu nhân quỳ gối thi lễ, thấy ánh mắt lão phu nhân, vội vàng khom người tiến đến ôm lấy đứa nhỏ của Kiều Ứng Hiên, đem đứa nhỏ đưa đến tay cho Cung Trác Lương.
“Tổ mẫu?"
Thích hợp mà bày ra bộ dáng khinh ngạc cùng không biết làm sao của mình, Cung Trác Lương ôm lấy tiểu hài tử mới sinh kia xin giúp đỡ nhìn về phía lão phu nhân.
Mà so với bộ dáng của hắn, Kiều Ứng Trạch cũng thật bị đứa nhỏ khóc làm cho ngứa ngáy, nhìn chằm chằm vật nhỏ nhắm mắt kêu khóc, do dự mà thân thủ vỗ vỗ, phát hiện bản thân vô dụng không biết làm cái gì mới tốt bây giờ.
“Tổ mẫu?"
Đồng thời còn có thanh âm kinh sợ nghi vấn của Kiều Ứng Hiên, tuy rằng hắn đã sớm đáp ứng mẫu thân đem đứa bé đưa đi, tìm một chỗ người trong sạch nuôi lớn, cũng đã sớm chuẩn bị tốt tâm lí sẽ không được gặp lại đứa bé này nữa, nhưng chuyện đến trước mắt lại không nghĩ đến tình huống như vậy, tổ mẫu không phải thực phản đối chuyện đem đứa bé cho đại ca làm con thừa tự sao?
“Con dâu, ngươi không phải luôn muốn Hiên nhi thừa kế gia nghiệp sao, còn muốn đem đứa nhỏ này cho vợ chồng Trạch nhi làm con thừa tự sao? Vì….. Chuyện này huyên náo làm cho cả nhà không yên, không công lại để cho người ta chê cười, cùng với chờ ngươi đem nhà này nháo đến tan nát, không bằng ta hôm nay làm như nguyện của ngươi, thừa dịp lão thái thái ta còn sống, đem gia tài này hảo hảo phân rõ, chỉ cầu cho ta một Kiều gia an bình hòa thuận!"
Nghe được Hương Thư nói là nam hài, trong lòng lão phu nhân cũng là âm thầm nhe nhàng thở ra, ánh mắt phức tạp nhìn mọi người chung quanh, cuối cùng dừng ở trên người Kiều phu nhân, ngữ khí nghiêm khắc mở miệng.
Lúc trước mặc kệ thậm chí là dẫn dụ lời dồn đãi, lão phu nhân chính là vì ngày hôm nay mà tính toán, giống như suy nghĩ của Cung Trác Lương vậy, lão phu nhân yêu thương Kiều Ứng Trạch nhất định sẽ không để cho thanh danh của y bị thương tổn, như vậy tội danh cho chuyện ra riêng hôm nay, nên đổi lại là ai gánh vác, như vậy đương nhiên là Kiều phu nhân không nhân từ không hiền đức.
“Bà bà? Con dâu, con dâu sao dám như thế! Bà bà ngài đây là muốn con dâu xấu hổ chết, này trăm triệu lần không được a!"
Kiều phu nhân nghe được lời của lão phu nhân trong lòng liền phát lạnh, nháy mắt liền lạnh đến xương cốt, nàng thấp thỏm lo âu quỳ xuống, trong lòng loạn thành một đoàn, mà theo động tác của nàng, vài tiểu bối cũng sợ ngây người đều sợ hãi quỳ xuống theo.
Kiều phu nhân không rõ nguyên cớ như thế nào, lão phu nhân lại có cái ý niệm ra ở riêng trong đầu, tội danh như vậy đều rơi xuống đầu mình, nàng còn mặt mũi gì đi ra ngoài gặp người a!
“Mẫu thân, này đang êm đẹp nói ra ở riêng làm gì? Nhi tử cùng nương tử có chỗ nào không đúng, ngài cứ giáo huấn, ngàn vạn lần đừng tức giận làm tổn thương thân thể mình."
Duy nhất Kiều lão gia còn ngồi mặt cũng biến sắc, đứng lên hướng về lão phu nhân tự mình nhận tội.
Tuy rằng hắn từ nhỏ đã bị lão phu nhân nghiêm khắc dạy dỗ không muốn hắn dựa dẫm vào nàng, đối với người mẹ đẻ này kính sợ nhiều hơn là thân cận, nhưng là biết mình có được như ngày hôm nay đều là nhờ vào lão nhân nàng, cũng bởi vì có lão phu nhân chống đỡ, hắn hiện tại mới có thể cả ngày ăn chơi đàng đúm không cần phải xen vào việc nhà, nhưng hôm nay nói đến chuyện ở riêng hắn cũng không đồng ý, không nói đến việc chuyện ở riêng truyền ra ngoài có dễ nghe hay không, lại nói người làm cha hắn còn ở đây, để cho mấy đứa con ra ở riêng đâykhông phải là nguyền rủa hắn sao?
“Phàm là các người làm phụ mẫu tốt Trạch nhi có thể được yêu thương nhiều một chút, lão thái bà ta cần gì phải tự làm mất mặt mình đi bước này! Các ngươi mấy năm nay đối với Trạch nhi như thế nào, các ngươi tự hỏi lại lương tâm của mình xem có thấy xấu hổ hay không! Đừng nói cái gì nữa, chuyện này liền định như vậy rồi, Hương Thư, lấy sổ sách! Trạch nhi, ngươi thân mình xương cốt yếu ớt đừng quỳ, Nghiên nha đầu, đỡ tướng công ngươi đứng lên."
Nói đến nước này rồi, ai nấy đều thấy được lão phu nhân là thật hạ quyết tâm, mọi người liền cũng đều không có cách nào khác mở miệng. Mà lão phu nhân lại vội vả đem mọi chuyện quyết định, trừ bỏ cái cớ đứa nhỏ ra đời, ngoài ra còn có một lý do khác.
Nguyên lai lão phu nhân hướng vào việc ngừng cấp dược phá thay của hai thiếp thất, trong đó có một người hôm qua vừa mới chẩn ra được là có thai, việc này nàng còn giấu diếm chưa cho người khác biết, nếu phải chờ đứa bé kia sinh ra biết giới tính mới có thể phân, vạn nhất là nam hài thì phần của Kiều Ứng Trạch lại ít đi một phần, mà đem chia đều ra rồi mới đem việc này nói ra, như vậy đứa bé này về sau lại phân theo phần sản nghiệp còn lại, cùng vợ chồng Kiều Ứng Trạch không liên quan gì, đó cũng là giáo huấn của nàng đối với Kiều phu nhân.
“Bà bà….."
Kiều phu nhân vừa thấy Hương Thư từ trong hòm bên cạnh lấy ra sổ sách, chỉ biết lão phu nhân là đã tính toán rất lâu, chỉ sợ lời đồn đãi bên ngoài của năm trước cũng là từ nàng mà ra, chính mình nhưng lại ngốc không biết, không công đem chìa khóa công khố giao ra, để cho nàng cầm gia sản đi tính toán!
Kiều phu nhân thật sự là hối hận mặt đều xanh lên, nếu sớm biết rằng lão phu nhân tính toán cho Kiều Ứng Trạch ra ở riêng, chính mình nên nắm chặt cái chìa khóa không nên buông, đến lúc đó giấu diếm một ít lưu lại cho mình và Hiên nhi!
“Trác Trác."
Cùng Cung Trác Lương đang đứng dậy, Kiều Ứng Trạch nhìn thấy hắn gặp đứa nhỏ khóc mà nhiếu mày, sau đó nhìn nhìn chính mình rồi đem tay nhỏ bé của đứa nhỏ để vào miệng của nó, vội vàng ngăn hành động ‘gây họa cho người’ của nó, nhỏ giọng bảo nha hoàn ôm ra ngoài cho bà vú, phân phó các nàng sau khi uy đứa nhỏ xong thì nhanh chóng ôm trở lại.
Kiều Ứng Trạch phân phó xong rồi, nhìn thấy chính là Cung Trác Lương dùng biểu tình vô tội nhìn mình, biết hắn là cố tình đùa mình để chuyển dời lực chú ý, vì thế Kiều Ứng Trạch nhân lúc tâm tình vì chuyện này mà khổ sở có chút chuyển biến tốt đẹp, liền tại ống tay áo thật dài nắm lấy tay Cung Trác Lương.
“Bà bà, ngài quyết định chúng ta làm vãn bối tự nhiên không thể vi phạm, như vậy ý của ngài, là chỉ để cho vợ chồng Trạch nhi ra ở riêng, còn lại đều ở trong nhà, sau đó để Hiên nhi kế thừa gia nghiệp đi?"
Kiều gia vốn là phân ra từ trong đại tộc sống một mình, cho nên lão phu nhân chính là trưởng bối có địa vị cao nhất trong nhà, nàng nói phải ở riêng sẽ không có người phản đối, vì thế Kiều phu nhân gặp chuyện không thể làm trái, sẽ nhanh để tâm tư đến chuyện khác, dù sao mặt mình cũng đã mất rồi, hiện giờ điều này chỉ xem như là ở riêng nhỏ, như vậy xem như định thân phận người thừa kế của con trai bảo bối đi!
Dựa theo luật pháp của triều đại này, cái gọi là ở riêng cũng có lớn có nhỏ, lớn chính là đem phần mộ tổ tiên chuyển ra đơn lập, gia phả một nữa cũng đều một lần nữa chỉnh sửa triệt triệt để để, lão phu nhân lúc trước cùng nhà của mình tách ra cũng chính là loại này, hiện tại mộ phần của lão thái gia chính là cố hương tân kiến của Kiều lão gia.
Mà Kiều Ứng Trạch bọn họ hiện tại loại ở riêng này, thuộc vào loại ở riêng nhỏ, tách ra sống một mình nhưng vẫn cùng thuộc về một gia tộc, vẫn dùng trước một cái gia phải như trước, cứ như vậy liền tương đương với Kiều Ứng Hiên sẽ thừa kế vị trí tộc trưởng, Kiều Ứng Trạch mặc dù là huynh trưởng, nhưng địa vị ở trong gia tộc lại xếp thứ hai, đứng sau Kiều Ứng Hiên.
“Đúng, từ nay về sau, cái nhà này sẽ do Hiên nhi kế thừa."
Sự tình hôm nay đến cái tình trạng này, lão phu nhân thật sự là chán nản, trưởng tôn bảo bối của nàng nếu không được kế thừa gia nghiệp, như vậy nàng tranh giành nữa thì có cái ý nghĩa gì chứ?
Chi bằng thừa dịp bộ xương khô này còn có thể động, hảo hảo bồi dưỡng Hiên nhi vài năm, làm cho hắn có chút tiền đồ, đừng như cha mẹ hắn làm người vô đức vô hạnh, nàng chính là cũng có mặt mũi để đi gặp tướng công.
Được lời chắc chắn của lão phu nhân, Kiều phu nhân trong lòng cũng thoải mái chút, nghĩ thầm người tính kế ta như vậy, cũng bất quá là cho tôn tử bảo bối của người nhiều phần nhất, hai vạn ba lượng bạc, cũng là đánh mất quyền thừa kế Kiều gia, so với trứng vàng đã đánh mất thì trứng vàng sau lại tốt hơn…
Nghĩ như vậy, Kiều phu nhân bỗng nhiên lại cảm thấy có chổ không đúng, lão thái bà cùng mình tranh cãi nhiều năm như vậy, không phải là vì để vợ chồng Kiều Ứng Trạch thừa kế gia sản sao? Hiện tại như thế nào đột nhiên lại buông tha, còn cái dạng này hướng trên đầu ta úp một chậu phân….. Chẳng lẽ hai vợ chồng Kiều Ứng Trạch có vấn đề gì đi?
Nghĩ đến đây, Kiều phu nhân không khỏi đưa mắt chuyển qua người Kiều Ứng Trạch cùng Cung Trác Lương đang đứng dựa vào nhau thân mật, càng cảm thấy hai người bọn họ mới là nguyên nhân chính của chuyện ở riêng lần này, mình là thay bọn họ cõng oan ức!
Nhưng Kiều phu nhân lại nghĩ, phát triển trước mắt cũng là điều nàng muốn nhìn nhất, cái nhà này đã xác thực là nằm trên tay Hiên nhi của nàng….. Trong lúc nhất thời, Kiều phu nhân lại phân không rõ là mình rốt cuộc chịu thiệt hay chiếm được tiện nghi!
Có lão phu nhân càn khôn độc đoán, Kiều phu nhân cũng không thể ngáng chân làm rối lên, chính là Kiều lão gia không muốn cũng không thay đổi được gì, về vài nhân vật nhỏ bé lại không có quyền lên tiếng, cho nên việc ở riêng này rất nhanh đã tiến hành xong xuôi.
Lão phu nhân sớm đã đem sản nghiệp công khố phân chia rành mạch, bỏ qua bạc cho hai hai tôn tử cùng một cháu gái đã gả đi, cọng khố còn tổng cộng hơn tám vạn sáu nghìn có thể phân, tòa nhà hiện tại bọn họ đang ở thì trả về cho Kiều Ứng Hiên, mặc khác đồ vật này nọ viết trên giấy cho ba huynh đệ bọn họ bốc thăm.
Cuối cùng Kiều Ứng Trạch tổng cộng có được bốn vạn ba ngàn hai gia sản, cũng quyết định đầu tháng hai này là ngày tốt để chính thức chuyển nhà, thẳng vội đến giờ hợi (21 ~ 23 giờ), mọi người lúc này mới đều tự tán đi.
Không nói lão phu nhân, Kiều phu nhân cùng Kiều lão gia các trưởng bối trong nhà trằn trọc như thế nào, đêm không thể ngủ, lại nói Cung Trác Lương cùng Kiều Ứng Trạch sau khi về phòng cũng thật lâu mới khó mà bình tĩnh trở lại…… Bọn họ rốt cục có thể danh chính ngôn thuận rời khỏi Kiều gia!
“Tướng công, ngày không còn sớm, nghỉ ngơi sớm một chút đi."
Đem Kiều Ứng Trạch đè ở trên giường hung hăng hôn vài ngụm, Cung Trác Lương tuy rằng trong lòng rất tò mò rốt cuộc Kiều Ứng Trạch dùng cái phương pháp gì khuyên lão phu nhân, nhưng là nhất thời nửa khắc không vội, về phần chuyện tình tình ái ái, không khí bị phá hư rất khó để tìm lại, dù sao đêm nay là không đủ thời gian lãng mạn.
“Từ từ, Trác Trác, ta có chút lo lắng Ứng Hiên, hãy để cho hắn đến đây xem đứa nhỏ đi, ta cũng muốn cùng hắn nói chuyện."
Nhớ tới Kiều Ứng Hiên đêm nay thần sắc vẫn luôn trầm mặc trống rỗng, Kiều Ứng Trạch trong lòng thật sự có chút lo lắng, hắn không giống mình may mắn có Trác Trác làm bạn, bên cạnh hắn chính là ngay cả người để tâm sự cũng không có, đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, trong lòng nhất định là cực kỳ khó chịu.
“Cũng tốt, ta sẽ không cùng ngươi gặp hắn, hai huynh đệ các ngươi một chỗ có thể nói chút chuyện trong lòng, ngươi cũng nên hảo hảo khuyên bảo hắn."
Cung Trác Lương nghe vậy cũng tỏ vẻ đồng ý, loại thời điểm này cần được câu thông là quan trọng nhất, hai huynh đệ bọn họ cũng không phải người tham tài bạc tình, lại bởi vì ở riêng mà có ngăn cách thì không đáng.
Mà ngay lúc Kiều Ứng Trạch phái nha hoàn đi gọi Kiều Ứng Hiên, thì hắn cả người mệt mỏi mới từ chỗ của Kiều phu nhân cáo từ đi về.
Kéo theo bước chân nặng nề về tới viện của mình, Kiều Ứng Hiên nhớ tới chuyện muốn đưa Tĩnh Thư đi, liền thuận miệng hỏi nha hoàn một câu Tĩnh Thư như thế nào, được đáp án là người đã không thấy……
Tác giả :
Lạc Băng Lăng