Công Giá
Chương 12: Huynh đệ có khác…
“Ứng Hiên hắn là…… trong nhà này trừ tổ mẫu ra, là người đối với ta tốt nhất, tính tình hắn sang sảng hào phóng, lại rất biết săn sóc, trong nhà mọi người đều thích hắn."
Nằm thẳng xuống đem tầm mắt dừng trên đỉnh giường, Kiều Ứng Trạch khách quan đánh giá đệ đệ mình.
“Vậy các ngươi cảm tình tốt lắm?"
Nhớ tới lời Kiều Ứng Hiên đã nói với mình khi vào cửa, Cung Trác Lương hơi khởi động thân thể cúi đầu nhìn Kiều Ứng Trạch, có điểm hâm mộ thân huynh đệ bọn họ.
Hắn là con một, sau khi cha mẹ ly dị đều tự có gia đình mới, hắn cũng có thêm cha mẹ đệ đệ muội muội, nhưng hai tiểu hài tử này từ nhỏ xem hắn giống như tặc, sau khi lớn cũng không có lui tới, cho nên Cung Trác Lương là thực sự hâm mộ quan hệ huynh đệ tỷ muội tốt này.
“Ta từ nhỏ thân thể không tốt, hắn thì vẫn lớn lên ở trước mặt mẫu thân, chúng ta cũng không có bao nhiêu cơ hội gặp mặt, nhưng hắn luôn thích lẻn đến trong viện tổ mẫu tìm ta ngoạn, ta cũng muốn cùng hắn ngoạn, ta cùng hắn lại chạy lại nhảy, nhưng có một lần thực vô dụng té xỉu, đem hắn dọa bệnh lại hại hắn bị tổ mẫu mắng rất nhiều, mẫu thân vô cùng mất hứng, cấm không cho hắn lại đến tìm ta, nói là ta lây khí bệnh cho hắn……"
Nhớ tới chuyện tình trước đây, Kiều Ứng Trạch trên mặt lộ ra mỉm cười, nhưng chậm rãi lại trở nên có chút chua xót.
“Cái gì gọi là ngươi lây khí bệnh cho hắn, nương ngươi…… Bà bà như thế nào có thể nói như vậy."
Lời nói của Kiều Ứng Trạch làm cho Cung Trác Lương nhớ tới người mẹ kia của mình, trong lúc nhất thời có cảm giác cùng chung mối thù liền hừ một tiếng, hắn nhớ rõ mình trước đây từng ôm qua đệ đệ cùng mẹ khác cha một lần, kết quả bị tiểu hài tử kia khóc nháo đánh vào khóe mắt, vì thế không cẩn thận đem nó ném lên sô pha, kết quả mình bị người mẹ kia không nói hai lời trước hết quăng cho mình một cái tát, sau cái tát kia, Cung Trác Lương cũng không chạm qua nhi tử nàng một lần nào nữa.
“Mẫu thân…… Cũng là đau lòng đệ đệ."
Tử bất ngôn phụ chi quá, Kiều Ứng Trạch không dám trách cha mẹ bất công, cũng chỉ oán mình không phải như bọn họ mong muốn, xem như chính mình chịu khổ khảo tú tài trúng cử nhân, cũng không cùng tử hiên qua học trò nhỏ thí làm cho bọn họ vui sướng.
Tử bất ngôn phụ chi quá: con không được nói cha sai
“Nhưng là…… vậy, sau đó thì sao?"
Cung Trác Lương còn có điểm khó chịu thay Kiều Ứng Trạch, muốn nói là một người mẹ ruột, nàng như thế nào không biết đến nổi khổ tâm của ngươi! nhưng nhớ tới đây là cái thời đại chữ hiếu nặng hơn trời, tử nữ nghị luận khuyết điểm cha mẹ là tối kỵ, hắn sẽ không lại đối với Kiều phu nhân phát biểu cái nhìn cá nhân gì nữa.
“Sau lại ta nói với tổ mẫu muốn ra khỏi viện đọc sách, hắn lại vụng trộm chạy tới tìm ta ngoạn, ta liền thôi nói muốn đọc sách không hề để ý đến hắn, hơn nữa ta được tổ mẫu thỉnh tiên sinh ở nhà dạy, hắn lại bị đưa đi tộc học, dần dần, lui tới liền càng ít."
Tộc học: người giàu ngày xưa thường xây 1 lớp học và mời tiên sinh về dạy, lớp đó chỉ có người trong dòng họ được đến học mà thôi.
Thấy Cung Trác Lương phiết cái miệng nhỏ nhắn là đang thay mình bất bình, Kiều Ứng Trạch trong lòng chua xót phai nhạt rất nhiều, tinh tế nhìn mặt mày Cung Trác Lương, nghĩ rằng đây là tiểu tức phụ của mình, hắn là hướng về mình …… Thật tốt.
“Ta thấy hắn đối với ngươi thật ra rất tốt."
Cung Trác Lương đối Kiều Ứng Hiên ấn tượng tốt lắm, nghe ngữ khí Kiều Ứng Trạch cũng không chán ghét đệ đệ này, chỉ là có một mẫu thân bất công như vậy, Kiều Ứng Trạch trong lòng khó tránh khỏi sẽ có khúc mắc, không tiện cũng không nguyện cùng đệ đệ quá thân cận đi.
“Ân, mấy năm nay hắn được thứ tốt nhất định sẽ nghĩ đến đưa ta một phần, ở trước mặt người khác đối với ta người ca ca này vẫn thực duy hộ."
Duy hộ: bảo vệ, che chở
Đối với đệ đệ này, thái độ Kiều Ứng Trạch luôn luôn là thản nhiên, tuy rằng sẽ không bởi vì thái độ của cha mẹ mà giận chó đánh mèo với hắn, nhưng đối mặt với sự tiêu sái và xuân phong đắc ý của hắn, tâm tình vẫn thực phức tạp, cho nên luôn cố ý vô tình bất hòa với hắn, bất quá Kiều Ứng Trạch sẽ không trái lương tâm nói hắn không tốt.
“Nếu là như thế này, vậy huynh đệ các ngươi trong lúc đó nên thân cận nhiều chút, cần gì quản thái độ người khác, người đối tốt với ngươi, mới đáng giá ngươi để ý."
Nghe ý tứ Kiều Ứng Trạch thì biết Kiều Ứng Hiên trong nhà này rất được coi trọng, Cung Trác Lương không biết mình có thể ở trong nhà này bao lâu, như vậy thay hai huynh đệ bọn họ kéo gần mối quan hệ, tìm cho Kiều Ứng Trạch nhiều thêm một tầng bảo đảm, chính là điều mà Cung Trác Lương hiện tại có thể báo đáp cho Y.
“Trác Trác, có vẻ như đối với Ứng Hiên rất hảo cảm."
Nghe xong lời nói của Cung Trác Lương, Kiều Ứng Trạch thùy mắt trầm mặc một hồi, dùng ngữ khí trần thuật ứng một câu.
“Được rồi, hắn là đệ đệ ngươi, đối với ngươi cũng không tồi, ta cảm thấy hẳn là có thể hảo hảo ở chung."
Mở trừng hai mắt, Cung Trác Lương một bộ biểu tình đương nhiên trả lời, sau đó ở trong lòng nói thầm, lời này chua a chua a.
“Ân."
Kiều Ứng Trạch nhìn nhìn Cung Trác Lương, thản nhiên mím môi cười, liền đem đề tài chuyển tới muội muội và đệ đệ thứ xuất của mình, không có nhắc lại Kiều Ứng Hiên.
Hai người ở trong phòng nhàn nhạ hàn huyên suốt buổi chiều, thẳng đến sắc trời có điểm hôn ám, mới rời giường đơn giản sửa sang lại một chút, sau cơm chiều Kiều Ứng Trạch đi thư phòng đọc sách, Cung Trác Lương thì cùng Văn Thư, Hàm Thư và Nhược Lam cùng đi xem xét một lần khố phòng trong viện của mình, thu xong sổ sách và chìa khóa trở khi về phòng, trời đã muốn tối đen hoàn toàn, Hình Họa và Vũ Họa đang chuẩn bị nước ấm và đồ dùng tắm rửa.
Tự mình phải giúp Kiều Ứng Trạch tắm rửa sao? Hay là phải cùng nhau?
Thấy Kiều Ứng Trạch để cho bọn nha hoàn đặt mọi thứ xuống rồi lui ra ngoài hết, Cung Trác Lương nhìn nhìn đại dục dũng nóng hôi hổi kia, lại nhìn nhìn tiểu tướng công một bên đỏ mặt, sờ sờ cằm làm bộ dạng suy tư.
“Ngươi tẩy trước đi."
Kiều Ứng Trạch bị Cung Trác Lương nhìn thực không được tự nhiên, dao động tầm mắt muốn rời khỏi dục gian, đã thấy Cung Trác Lương xả cây trâm đơn giản xõa búi tóc tản ra phía trước, sau đó thoát chỉ còn lại áo trong, Kiều Ứng Trạch không khỏi ngơ ngác đứng tại chỗ.
“Vẫn là ta hầu hạ tướng công tẩy trước đi."
Bởi vì thấy bộ dáng ngại ngùng của Kiều Ứng Trạch mà tâm sinh ý muốn đùa giỡn, Cung Trác Lương kéo lên tay áo trong muốn cởi quần áo của Y, Kiều Ứng Trạch bị hắn nháo mặt đỏ đến bốc khói, cư nhiên sinh ra khí lực không nhỏ giãy ra, một bên thoát đi phòng tắm một bên để cho Cung Trác Lương tẩy trước, làm cho Cung Trác Lương một trận buồn cười.
Thống thống khoái khoái tắm sạch bằng nước ấm, Cung Trác Lương đã đổi mới áo lót tán tóc ra, sau đó chỉ khoác một tầng áo tắm lam nhạt liền đi ra, mà không biết là có phải bởi vì khí chất thay đổi, đã không còn nhát gan tự ti, cũng không có trang dung che dấu mà khuôn mặt nhỏ nhắn của Cung Trác Lương có vẻ anh khí hẳn lên.
“Trác Trác……"
Kiều Ứng Trạch nhìn thấy bộ dáng Cung Trác Lương sau khi tắm rửa hơi hơi sửng sốt một chút, đối mặt với cái tươi cười nhẹ nhàng khoan khoái của hắn, chính mình cũng nhịn không được lộ ra mỉm cười, lại nói tiếp này vẫn là lần đầu tiên Kiều Ứng Trạch nhìn thấy bộ dáng Cung Trác Lương không hoá trang, đã không còn tinh xảo hoàn mỹ của tối hôm qua và ngày hôm nay, nhưng thần thái có vẻ tinh ranh và linh động hơn, nhìn cũng tốt lắm.
“Ta bảo các nàng đến đổi nước."
Dục gian có mặt khác thông ra cửa ngoài, bọn nha hoàn sẽ không tiến tiến xuất xuất quấy rầy bọn họ, tắm rửa thoải mái Cung Trác Lương hiện tại thầm nghĩ muốn hảo hảo ngủ một giấc, liền tùy ý sát tóc đi tới bên giường ngồi xuống, lại bỗng nhiên ngửi được một trận hương vị khổ dược, Cung Trác Lương quay trái quay phải thì ở trên tủ đầu giường tìm được nó.
“Đây là cái gì?"
Chán ghét nhăn lại cái mũi, Cung Trác Lương dùng khăn tắm ôm miệng mũi lui về bên người Kiều Ứng Trạch, tâm nghĩ đây nhất định không phải chuẩn bị cho mình!
“Là dược an thần ta uống."
Thấy Cung Trác Lương cả khuôn mặt đều nhăn lại bộ dáng thật thú vị, Kiều Ứng Trạch thân thủ nhéo nhéo mũi hắn, sau đó đã bị người ta trừng mắt nhìn.
“Ngươi mất ngủ? Tối hôm qua dường như không thấy ngươi uống."
Cung Trác Lương vừa nghe tên dược này, đã nghĩ đến thuốc ngủ ở hiện đại dành cho người mất ngủ hoặc là tâm lý bệnh hoạn an thần, thuốc ngủ, có điểm nghi hoặc nhìn nhìn Kiều Ứng Trạch, tâm nghĩ tối hôm qua cũng không ngửi được trên người Y có vị thuốc.
“Lúc trước buổi tối luôn ngủ không được, miên man suy nghĩ, uống thuốc này mới tốt chút, liền vẫn dùng, ngày hôm qua là ngày vui trọng đại, dùng dược là điềm xấu, liền ngừng một ngày."
Kiều Ứng Trạch thấy dược đã muốn nguội, Y muốn đi qua uống, lại bị Cung Trác Lương cau mày ngăn cản.
“Tối hôm qua không phải ngươi ngủ rất tốt?"
Cung Trác Lương nhớ rõ Kiều Ứng Trạch sáng nay trên mặt cũng không tệ lắm, không giống như là nhân thường mất ngủ, nếu có thể ngủ mà không uống thuốc thì vẫn tốt hơn, chưa nói là dược có ba phần độc, chỉ mới ngửi thấy hương vị này Cung Trác Lương cũng sắp ói ra.
“Như thế……"
Kiều Ứng Trạch nghĩ lại một chút, mình ngày hôm qua so với bình thường ngủ an ổn hơn, hôm nay đứng lên tinh thần cũng càng tốt, chỉ là không biết có phải do thuốc này tích góp từng tí một hiệu quả không.
“Vậy trước không cần uống, ỷ lại thứ này không tốt, thật sự ngủ không được rồi nói sau."
Cung Trác Lương nói xong đã gọi Tình họa đang đổi nước trong phòng tắm đến đem dược bưng đi, thấy Tình Họa sợ hãi nhìn về phía Cung Trác Lương, mới nhớ tới chánh chủ còn chưa lên tiếng đâu, mình thế nhưng liền lộng quyền a.
“Nghe phu nhân."
Mắt thấy Cung Trác Lương tự chủ động quyết định lại tự chủ động sai sử nha hoàn, Kiều Ứng Trạch thế nhưng không có một chút cảm giác mất hứng, ngược lại tâm tình rất tốt tiếp nhận khăn tắm của Cung Trác Lương thay hắn sát tóc, ngữ khí như vậy cũng rất có một chút hương vị chân chó……
Kiều Ứng Trạch thực thích loại cảm giác có người quan tâm Y quản Y này.
“……"
Cung Trác Lương rất muốn sờ sờ đầu Kiều Ứng Trạch nói tiếng thật ngoan, nhưng hắn vẫn là lý trí nhịn xuống tiếu ý, thẳng đến Tình Họa bưng dược lui ra ngoài, mới lấy tay hướng đến mặt Kiều Ứng Trạch niết, tâm nghĩ ngươi rõ ràng là một nam nhân a, ta như thế nào cảm thấy ngươi rất khả ái rất khả ái chứ!
Hai người lại náo loạn một hồi, đến khi Kiều Ứng Trạch tắm rửa xong đi ra, Cung Trác Lương đã mơ mơ màng màng nằm ở trên giường ngủ, cảm giác ánh sáng trong phòng ám xuống, Cung Trác Lương xê dịch phía trong, cảm giác được Kiều Ứng Trạch nằm xuống bên người, liền nhắm mắt lại cọ qua, chân tay duỗi ra đáp một cái lên người Kiều Ứng Trạch chuẩn bị tiếp tục ngủ.
“Trác Trác, lúc trước nói, còn chưa có cắn đâu."
Bị Cung Trác Lương ôm, Kiều Ứng Trạch sau khi do dự lại do dự, vẫn là nhỏ giọng ở bên tai Cung Trác Lương nhắc nhở một chút, Y kỳ thật…… Có điểm chờ mong.
“A…… Tốt."
Cung Trác Lương được Y nhắc tới liền vui vẻ tỉnh, híp mắt mơ hồ buồn ngủ, kéo cổ áo Kiều Ứng Trạch lộ ra da thịt non mịn kia, Cung Trác Lương liếm liếm môi, ở bên trái xương quai xanh của Kiều Ứng Trạch nhẹ nhàng cắn xuống, tâm nghĩ hương vị so với tưởng tượng còn tốt hơn, liền dùng răng nanh day day, để lại hai dấu hồng ngân mới buông ra, sau đó tự kéo áo mình, oai cổ ý bảo Kiều Ứng Trạch tùy tiện cắn.
Chỗ này bản gốc để là “oai cổ ý bảo Cung Trác Lương tùy tiện cắn" ta đọc mãi cũng không hiểu nên tự tiện sửa lại là Kiều Ứng Trạch,ai đọc QT rùi đừng théc méc nhé ^^!!
Kiều Ứng Trạch bị Cung Trác Lương cắn vừa ngứa vừa tê, nhịn cười mới không có né tránh, hiện tại thấy cần cổ tinh tế nộn nộn của hắn lộ ra trước mặt mình, Kiều Ứng Trạch ghé qua hơi hé miệng, nhưng không nở thật sự cắn, chỉ là đem môi dán trên cổ nhẹ nhàng hôn hôn, liền đỏ mặt đem Cung Trác Lương kéo vào trong lòng mình nằm xuống, sau đó giả vờ ngủ không để ý tới tiếng cười của Cung Trác Lương.
Không biết có phải có người ở cùng cho nên có thể an ổn tâm thần hay không, Kiều Ứng Trạch đêm nay cũng ngủ rất nhanh, bình thường đang ngủ có một chút tiếng vang đều có thể làm Y bừng tỉnh, lần này bị một sức nặng không nhẹ đè ép cả đêm cũng không có tỉnh lại một lần.
xxxxxxxxxxxxxxxxx
Vẫn như cũ trời chưa sáng đã bị tỉnh lại, Cung Trác Lương buồn bực ôm chăn ở trên giường lăn qua lăn lại nửa ngày, bị Kiều Ứng Trạch dỗ dành mới lòng không cam tình không nguyện đứng lên.
Để cho bọn nha hoàn hầu hạ rửa mặt thay quần áo, sau đó ngay cả bữa sáng cũng chưa ăn, chỉ ăn qua loa hai khối điểm tâm, đã bị Văn Thư trước dẫn đi đến viện Kiều phu nhân, sau đó cùng đi đến nơi lão phu nhân thỉnh an.
Ở triều đại hiện tại cũng là ăn ba bữa, mà ở Kiều gia, ngày thường Kiều phu nhân một ngày ba bữa đều phải trước tiên ở nơi lão phu nhân hầu hạ, nhóm di nương thì ngay cả tư cách lộ diện cũng không có.
Đến khi lão thái thái ăn xong rồi, Kiều phu nhân mới có thể trở về viện của mình ăn, sau đó di nương ở bên hầu hạ nàng, đến khi nàng ăn xong rồi mới lại đều tự tán trở lại trong phòng chính mình dùng cơm, mà hiện tại Cung Trác Lương đến đây, nhóm di nương này liền trở thành vật bài trí, con dâu Cung Trác Lương này tới hầu hạ bà bà ……
“……"
Nghe xong Văn Thư tinh tế giảng giải quy củ trong phủ, Cung Trác Lương ở trong lòng giơ ngón giữa, vực dậy tinh thần chuẩn bị cùng Kiều phu nhân gặp chiêu sách chiêu.
Nằm thẳng xuống đem tầm mắt dừng trên đỉnh giường, Kiều Ứng Trạch khách quan đánh giá đệ đệ mình.
“Vậy các ngươi cảm tình tốt lắm?"
Nhớ tới lời Kiều Ứng Hiên đã nói với mình khi vào cửa, Cung Trác Lương hơi khởi động thân thể cúi đầu nhìn Kiều Ứng Trạch, có điểm hâm mộ thân huynh đệ bọn họ.
Hắn là con một, sau khi cha mẹ ly dị đều tự có gia đình mới, hắn cũng có thêm cha mẹ đệ đệ muội muội, nhưng hai tiểu hài tử này từ nhỏ xem hắn giống như tặc, sau khi lớn cũng không có lui tới, cho nên Cung Trác Lương là thực sự hâm mộ quan hệ huynh đệ tỷ muội tốt này.
“Ta từ nhỏ thân thể không tốt, hắn thì vẫn lớn lên ở trước mặt mẫu thân, chúng ta cũng không có bao nhiêu cơ hội gặp mặt, nhưng hắn luôn thích lẻn đến trong viện tổ mẫu tìm ta ngoạn, ta cũng muốn cùng hắn ngoạn, ta cùng hắn lại chạy lại nhảy, nhưng có một lần thực vô dụng té xỉu, đem hắn dọa bệnh lại hại hắn bị tổ mẫu mắng rất nhiều, mẫu thân vô cùng mất hứng, cấm không cho hắn lại đến tìm ta, nói là ta lây khí bệnh cho hắn……"
Nhớ tới chuyện tình trước đây, Kiều Ứng Trạch trên mặt lộ ra mỉm cười, nhưng chậm rãi lại trở nên có chút chua xót.
“Cái gì gọi là ngươi lây khí bệnh cho hắn, nương ngươi…… Bà bà như thế nào có thể nói như vậy."
Lời nói của Kiều Ứng Trạch làm cho Cung Trác Lương nhớ tới người mẹ kia của mình, trong lúc nhất thời có cảm giác cùng chung mối thù liền hừ một tiếng, hắn nhớ rõ mình trước đây từng ôm qua đệ đệ cùng mẹ khác cha một lần, kết quả bị tiểu hài tử kia khóc nháo đánh vào khóe mắt, vì thế không cẩn thận đem nó ném lên sô pha, kết quả mình bị người mẹ kia không nói hai lời trước hết quăng cho mình một cái tát, sau cái tát kia, Cung Trác Lương cũng không chạm qua nhi tử nàng một lần nào nữa.
“Mẫu thân…… Cũng là đau lòng đệ đệ."
Tử bất ngôn phụ chi quá, Kiều Ứng Trạch không dám trách cha mẹ bất công, cũng chỉ oán mình không phải như bọn họ mong muốn, xem như chính mình chịu khổ khảo tú tài trúng cử nhân, cũng không cùng tử hiên qua học trò nhỏ thí làm cho bọn họ vui sướng.
Tử bất ngôn phụ chi quá: con không được nói cha sai
“Nhưng là…… vậy, sau đó thì sao?"
Cung Trác Lương còn có điểm khó chịu thay Kiều Ứng Trạch, muốn nói là một người mẹ ruột, nàng như thế nào không biết đến nổi khổ tâm của ngươi! nhưng nhớ tới đây là cái thời đại chữ hiếu nặng hơn trời, tử nữ nghị luận khuyết điểm cha mẹ là tối kỵ, hắn sẽ không lại đối với Kiều phu nhân phát biểu cái nhìn cá nhân gì nữa.
“Sau lại ta nói với tổ mẫu muốn ra khỏi viện đọc sách, hắn lại vụng trộm chạy tới tìm ta ngoạn, ta liền thôi nói muốn đọc sách không hề để ý đến hắn, hơn nữa ta được tổ mẫu thỉnh tiên sinh ở nhà dạy, hắn lại bị đưa đi tộc học, dần dần, lui tới liền càng ít."
Tộc học: người giàu ngày xưa thường xây 1 lớp học và mời tiên sinh về dạy, lớp đó chỉ có người trong dòng họ được đến học mà thôi.
Thấy Cung Trác Lương phiết cái miệng nhỏ nhắn là đang thay mình bất bình, Kiều Ứng Trạch trong lòng chua xót phai nhạt rất nhiều, tinh tế nhìn mặt mày Cung Trác Lương, nghĩ rằng đây là tiểu tức phụ của mình, hắn là hướng về mình …… Thật tốt.
“Ta thấy hắn đối với ngươi thật ra rất tốt."
Cung Trác Lương đối Kiều Ứng Hiên ấn tượng tốt lắm, nghe ngữ khí Kiều Ứng Trạch cũng không chán ghét đệ đệ này, chỉ là có một mẫu thân bất công như vậy, Kiều Ứng Trạch trong lòng khó tránh khỏi sẽ có khúc mắc, không tiện cũng không nguyện cùng đệ đệ quá thân cận đi.
“Ân, mấy năm nay hắn được thứ tốt nhất định sẽ nghĩ đến đưa ta một phần, ở trước mặt người khác đối với ta người ca ca này vẫn thực duy hộ."
Duy hộ: bảo vệ, che chở
Đối với đệ đệ này, thái độ Kiều Ứng Trạch luôn luôn là thản nhiên, tuy rằng sẽ không bởi vì thái độ của cha mẹ mà giận chó đánh mèo với hắn, nhưng đối mặt với sự tiêu sái và xuân phong đắc ý của hắn, tâm tình vẫn thực phức tạp, cho nên luôn cố ý vô tình bất hòa với hắn, bất quá Kiều Ứng Trạch sẽ không trái lương tâm nói hắn không tốt.
“Nếu là như thế này, vậy huynh đệ các ngươi trong lúc đó nên thân cận nhiều chút, cần gì quản thái độ người khác, người đối tốt với ngươi, mới đáng giá ngươi để ý."
Nghe ý tứ Kiều Ứng Trạch thì biết Kiều Ứng Hiên trong nhà này rất được coi trọng, Cung Trác Lương không biết mình có thể ở trong nhà này bao lâu, như vậy thay hai huynh đệ bọn họ kéo gần mối quan hệ, tìm cho Kiều Ứng Trạch nhiều thêm một tầng bảo đảm, chính là điều mà Cung Trác Lương hiện tại có thể báo đáp cho Y.
“Trác Trác, có vẻ như đối với Ứng Hiên rất hảo cảm."
Nghe xong lời nói của Cung Trác Lương, Kiều Ứng Trạch thùy mắt trầm mặc một hồi, dùng ngữ khí trần thuật ứng một câu.
“Được rồi, hắn là đệ đệ ngươi, đối với ngươi cũng không tồi, ta cảm thấy hẳn là có thể hảo hảo ở chung."
Mở trừng hai mắt, Cung Trác Lương một bộ biểu tình đương nhiên trả lời, sau đó ở trong lòng nói thầm, lời này chua a chua a.
“Ân."
Kiều Ứng Trạch nhìn nhìn Cung Trác Lương, thản nhiên mím môi cười, liền đem đề tài chuyển tới muội muội và đệ đệ thứ xuất của mình, không có nhắc lại Kiều Ứng Hiên.
Hai người ở trong phòng nhàn nhạ hàn huyên suốt buổi chiều, thẳng đến sắc trời có điểm hôn ám, mới rời giường đơn giản sửa sang lại một chút, sau cơm chiều Kiều Ứng Trạch đi thư phòng đọc sách, Cung Trác Lương thì cùng Văn Thư, Hàm Thư và Nhược Lam cùng đi xem xét một lần khố phòng trong viện của mình, thu xong sổ sách và chìa khóa trở khi về phòng, trời đã muốn tối đen hoàn toàn, Hình Họa và Vũ Họa đang chuẩn bị nước ấm và đồ dùng tắm rửa.
Tự mình phải giúp Kiều Ứng Trạch tắm rửa sao? Hay là phải cùng nhau?
Thấy Kiều Ứng Trạch để cho bọn nha hoàn đặt mọi thứ xuống rồi lui ra ngoài hết, Cung Trác Lương nhìn nhìn đại dục dũng nóng hôi hổi kia, lại nhìn nhìn tiểu tướng công một bên đỏ mặt, sờ sờ cằm làm bộ dạng suy tư.
“Ngươi tẩy trước đi."
Kiều Ứng Trạch bị Cung Trác Lương nhìn thực không được tự nhiên, dao động tầm mắt muốn rời khỏi dục gian, đã thấy Cung Trác Lương xả cây trâm đơn giản xõa búi tóc tản ra phía trước, sau đó thoát chỉ còn lại áo trong, Kiều Ứng Trạch không khỏi ngơ ngác đứng tại chỗ.
“Vẫn là ta hầu hạ tướng công tẩy trước đi."
Bởi vì thấy bộ dáng ngại ngùng của Kiều Ứng Trạch mà tâm sinh ý muốn đùa giỡn, Cung Trác Lương kéo lên tay áo trong muốn cởi quần áo của Y, Kiều Ứng Trạch bị hắn nháo mặt đỏ đến bốc khói, cư nhiên sinh ra khí lực không nhỏ giãy ra, một bên thoát đi phòng tắm một bên để cho Cung Trác Lương tẩy trước, làm cho Cung Trác Lương một trận buồn cười.
Thống thống khoái khoái tắm sạch bằng nước ấm, Cung Trác Lương đã đổi mới áo lót tán tóc ra, sau đó chỉ khoác một tầng áo tắm lam nhạt liền đi ra, mà không biết là có phải bởi vì khí chất thay đổi, đã không còn nhát gan tự ti, cũng không có trang dung che dấu mà khuôn mặt nhỏ nhắn của Cung Trác Lương có vẻ anh khí hẳn lên.
“Trác Trác……"
Kiều Ứng Trạch nhìn thấy bộ dáng Cung Trác Lương sau khi tắm rửa hơi hơi sửng sốt một chút, đối mặt với cái tươi cười nhẹ nhàng khoan khoái của hắn, chính mình cũng nhịn không được lộ ra mỉm cười, lại nói tiếp này vẫn là lần đầu tiên Kiều Ứng Trạch nhìn thấy bộ dáng Cung Trác Lương không hoá trang, đã không còn tinh xảo hoàn mỹ của tối hôm qua và ngày hôm nay, nhưng thần thái có vẻ tinh ranh và linh động hơn, nhìn cũng tốt lắm.
“Ta bảo các nàng đến đổi nước."
Dục gian có mặt khác thông ra cửa ngoài, bọn nha hoàn sẽ không tiến tiến xuất xuất quấy rầy bọn họ, tắm rửa thoải mái Cung Trác Lương hiện tại thầm nghĩ muốn hảo hảo ngủ một giấc, liền tùy ý sát tóc đi tới bên giường ngồi xuống, lại bỗng nhiên ngửi được một trận hương vị khổ dược, Cung Trác Lương quay trái quay phải thì ở trên tủ đầu giường tìm được nó.
“Đây là cái gì?"
Chán ghét nhăn lại cái mũi, Cung Trác Lương dùng khăn tắm ôm miệng mũi lui về bên người Kiều Ứng Trạch, tâm nghĩ đây nhất định không phải chuẩn bị cho mình!
“Là dược an thần ta uống."
Thấy Cung Trác Lương cả khuôn mặt đều nhăn lại bộ dáng thật thú vị, Kiều Ứng Trạch thân thủ nhéo nhéo mũi hắn, sau đó đã bị người ta trừng mắt nhìn.
“Ngươi mất ngủ? Tối hôm qua dường như không thấy ngươi uống."
Cung Trác Lương vừa nghe tên dược này, đã nghĩ đến thuốc ngủ ở hiện đại dành cho người mất ngủ hoặc là tâm lý bệnh hoạn an thần, thuốc ngủ, có điểm nghi hoặc nhìn nhìn Kiều Ứng Trạch, tâm nghĩ tối hôm qua cũng không ngửi được trên người Y có vị thuốc.
“Lúc trước buổi tối luôn ngủ không được, miên man suy nghĩ, uống thuốc này mới tốt chút, liền vẫn dùng, ngày hôm qua là ngày vui trọng đại, dùng dược là điềm xấu, liền ngừng một ngày."
Kiều Ứng Trạch thấy dược đã muốn nguội, Y muốn đi qua uống, lại bị Cung Trác Lương cau mày ngăn cản.
“Tối hôm qua không phải ngươi ngủ rất tốt?"
Cung Trác Lương nhớ rõ Kiều Ứng Trạch sáng nay trên mặt cũng không tệ lắm, không giống như là nhân thường mất ngủ, nếu có thể ngủ mà không uống thuốc thì vẫn tốt hơn, chưa nói là dược có ba phần độc, chỉ mới ngửi thấy hương vị này Cung Trác Lương cũng sắp ói ra.
“Như thế……"
Kiều Ứng Trạch nghĩ lại một chút, mình ngày hôm qua so với bình thường ngủ an ổn hơn, hôm nay đứng lên tinh thần cũng càng tốt, chỉ là không biết có phải do thuốc này tích góp từng tí một hiệu quả không.
“Vậy trước không cần uống, ỷ lại thứ này không tốt, thật sự ngủ không được rồi nói sau."
Cung Trác Lương nói xong đã gọi Tình họa đang đổi nước trong phòng tắm đến đem dược bưng đi, thấy Tình Họa sợ hãi nhìn về phía Cung Trác Lương, mới nhớ tới chánh chủ còn chưa lên tiếng đâu, mình thế nhưng liền lộng quyền a.
“Nghe phu nhân."
Mắt thấy Cung Trác Lương tự chủ động quyết định lại tự chủ động sai sử nha hoàn, Kiều Ứng Trạch thế nhưng không có một chút cảm giác mất hứng, ngược lại tâm tình rất tốt tiếp nhận khăn tắm của Cung Trác Lương thay hắn sát tóc, ngữ khí như vậy cũng rất có một chút hương vị chân chó……
Kiều Ứng Trạch thực thích loại cảm giác có người quan tâm Y quản Y này.
“……"
Cung Trác Lương rất muốn sờ sờ đầu Kiều Ứng Trạch nói tiếng thật ngoan, nhưng hắn vẫn là lý trí nhịn xuống tiếu ý, thẳng đến Tình Họa bưng dược lui ra ngoài, mới lấy tay hướng đến mặt Kiều Ứng Trạch niết, tâm nghĩ ngươi rõ ràng là một nam nhân a, ta như thế nào cảm thấy ngươi rất khả ái rất khả ái chứ!
Hai người lại náo loạn một hồi, đến khi Kiều Ứng Trạch tắm rửa xong đi ra, Cung Trác Lương đã mơ mơ màng màng nằm ở trên giường ngủ, cảm giác ánh sáng trong phòng ám xuống, Cung Trác Lương xê dịch phía trong, cảm giác được Kiều Ứng Trạch nằm xuống bên người, liền nhắm mắt lại cọ qua, chân tay duỗi ra đáp một cái lên người Kiều Ứng Trạch chuẩn bị tiếp tục ngủ.
“Trác Trác, lúc trước nói, còn chưa có cắn đâu."
Bị Cung Trác Lương ôm, Kiều Ứng Trạch sau khi do dự lại do dự, vẫn là nhỏ giọng ở bên tai Cung Trác Lương nhắc nhở một chút, Y kỳ thật…… Có điểm chờ mong.
“A…… Tốt."
Cung Trác Lương được Y nhắc tới liền vui vẻ tỉnh, híp mắt mơ hồ buồn ngủ, kéo cổ áo Kiều Ứng Trạch lộ ra da thịt non mịn kia, Cung Trác Lương liếm liếm môi, ở bên trái xương quai xanh của Kiều Ứng Trạch nhẹ nhàng cắn xuống, tâm nghĩ hương vị so với tưởng tượng còn tốt hơn, liền dùng răng nanh day day, để lại hai dấu hồng ngân mới buông ra, sau đó tự kéo áo mình, oai cổ ý bảo Kiều Ứng Trạch tùy tiện cắn.
Chỗ này bản gốc để là “oai cổ ý bảo Cung Trác Lương tùy tiện cắn" ta đọc mãi cũng không hiểu nên tự tiện sửa lại là Kiều Ứng Trạch,ai đọc QT rùi đừng théc méc nhé ^^!!
Kiều Ứng Trạch bị Cung Trác Lương cắn vừa ngứa vừa tê, nhịn cười mới không có né tránh, hiện tại thấy cần cổ tinh tế nộn nộn của hắn lộ ra trước mặt mình, Kiều Ứng Trạch ghé qua hơi hé miệng, nhưng không nở thật sự cắn, chỉ là đem môi dán trên cổ nhẹ nhàng hôn hôn, liền đỏ mặt đem Cung Trác Lương kéo vào trong lòng mình nằm xuống, sau đó giả vờ ngủ không để ý tới tiếng cười của Cung Trác Lương.
Không biết có phải có người ở cùng cho nên có thể an ổn tâm thần hay không, Kiều Ứng Trạch đêm nay cũng ngủ rất nhanh, bình thường đang ngủ có một chút tiếng vang đều có thể làm Y bừng tỉnh, lần này bị một sức nặng không nhẹ đè ép cả đêm cũng không có tỉnh lại một lần.
xxxxxxxxxxxxxxxxx
Vẫn như cũ trời chưa sáng đã bị tỉnh lại, Cung Trác Lương buồn bực ôm chăn ở trên giường lăn qua lăn lại nửa ngày, bị Kiều Ứng Trạch dỗ dành mới lòng không cam tình không nguyện đứng lên.
Để cho bọn nha hoàn hầu hạ rửa mặt thay quần áo, sau đó ngay cả bữa sáng cũng chưa ăn, chỉ ăn qua loa hai khối điểm tâm, đã bị Văn Thư trước dẫn đi đến viện Kiều phu nhân, sau đó cùng đi đến nơi lão phu nhân thỉnh an.
Ở triều đại hiện tại cũng là ăn ba bữa, mà ở Kiều gia, ngày thường Kiều phu nhân một ngày ba bữa đều phải trước tiên ở nơi lão phu nhân hầu hạ, nhóm di nương thì ngay cả tư cách lộ diện cũng không có.
Đến khi lão thái thái ăn xong rồi, Kiều phu nhân mới có thể trở về viện của mình ăn, sau đó di nương ở bên hầu hạ nàng, đến khi nàng ăn xong rồi mới lại đều tự tán trở lại trong phòng chính mình dùng cơm, mà hiện tại Cung Trác Lương đến đây, nhóm di nương này liền trở thành vật bài trí, con dâu Cung Trác Lương này tới hầu hạ bà bà ……
“……"
Nghe xong Văn Thư tinh tế giảng giải quy củ trong phủ, Cung Trác Lương ở trong lòng giơ ngón giữa, vực dậy tinh thần chuẩn bị cùng Kiều phu nhân gặp chiêu sách chiêu.
Tác giả :
Lạc Băng Lăng