Công Giá
Chương 11: Giá trang (đồ cưới)
“Làm sao vậy?"
Cung Trác Lương nhíu mày, cầm chén hướng ngăn tủ bên giường đặt lên, chính mình ghé vào trên người Kiều Ứng Trạch, oai đầu xem mặt Y.
“Không có gì, chính là có điểm mệt, nằm một chút thì tốt rồi."
Thấy Cung Trác Lương đến quan tâm mình, Kiều Ứng Trạch tâm tình tốt lên tí, bị Cung Trác Lương đè nặng thuận thế sườn nằm úp sấp xuống dưới, cảm thấy có chút mệt nhọc.
Từ buổi sáng bận rộn đến bây giờ, hắn quả thật là đã mệt cực, hơn nữa mỏi mệt không riêng gì thân thể, còn có chuyện kia luôn không bỏ tâm xuống được.
“Tướng công, ngươi nếu có gì mất hứng, chỉ cần nói với ta, đừng buồn ở trong lòng, ta có lẽ không thể giúp được gì, nhưng cho ngươi nói vài câu để hết giận thì luôn có thể."
Thần kinh Kiều Ứng Trạch mẫn cảm như vậy, Cung Trác Lương không biết Y đang có chuyện gì, nhưng hắn đều có phương pháp dỗ người, liền đem nguyên lời nói của Kiều Ứng Trạch lúc trước rập khuôn một lần, còn vừa nói vừa đem Kiều Ứng Trạch nằm bên người lắc lư.
Cung Trác Lương lúc nghe nói như thế cũng chống cự không được trong lòng mềm nhũng, hắn không tin Kiều Ứng Trạch nghe xong mà không dao động.
“Kia nương tử để cho vi phu cắn một ngụm được không?"
Bị Cung Trác Lương quấy cho nở nụ cười, Kiều Ứng Trạch hồi đầu liếc mắt nhìn hắn, sau đó xoay người nắm cả hắn ngồi dậy.
“Này a, có thể dùng một ngụm kia của ta trừ lại không a?"
Bị cái mỉm cười kia của Kiều Ứng Trạch làm cho choáng chút, Cung Trác Lương cười tủm tỉm tựa vào trong lòng Y, tiếp tục giả vờ đáng yêu mà trêu chọc Y.
“Không được, mỗi người cắn một cái."
Kiều Ứng Trạch ôm Cung Trác Lương làm bộ muốn cắn, bị Cung Trác Lương linh hoạt tránh xuống giường, sau đó bưng lên canh trên ngăn tủ cho Y, lúc này đây Kiều Ứng Trạch không cự tuyệt nữa, ngửi mùi canh nóng thật hấp dẫn người, liền cảm thấy có chút khẩu vị, hơn nữa có Cung Trác Lương ở bên cạnh, Kiều Ứng Trạch cuối cùng thế nhưng so với bình thường ăn nhiều hơn non nửa chén cơm.
Sau khi ăn xong Nhược Lam cầm trương ra đưa cho Cung Trác Lương, hôm nay thu danh sách đưa tiền lì xì, Kiều Ứng Trạch thấy Nhược Lam nhìn Cung Trác Lương bộ dáng dường như có lời muốn nói, liền cầm tay hắn, nói mình muốn đi thư phòng sửa sang lại một chút, đem phòng tặng cho hai chủ tớ bọn họ.
Ly khai tân phòng, Kiều Ứng Trạch cùng thư đồng Kiều Minh làm bạn ở bên người, đi đến tân thư phòng của chính Y trong viện.
Kiều Ứng Trạch từ nhỏ là sinh trưởng ở trong viện của lão phu nhân, sau khi khảo trúng tú tài mới dọn đi ra, cũng là ở tại tiểu viện rất u tĩnh cách gần nhất với sân của lão phu nhân, mà bọn họ hiện tại đang ở tân phòng, là ở mấy ngày trước khi kết hôn mới chính thức dọn vào, là lão phu nhân lưu cho Trưởng Tôn, là một đại viện đứng thứ ba gần với nàng nhất trong phủ sau lão gia phu nhân.
Lại nói tiếp, Kiều Ứng Trạch cũng là ở trong ngày tân hôn mới biết được cái viện mới của mình dạng gì, trước đó bởi vì Y đang bệnh, lại vì kiêng dè vẫn chưa có thể đi vào sân này, hết thảy công việc đều là lão phu nhân an bài, ngay cả an giường tân hôn trước ba ngày, đều là để cho một tiểu nam hài làm bạn lang ở trong phòng ngủ của mình.
Bạn Lang: phù rể
“Thiếu gia muốn xem sách gì? Minh nhi giúp ngài tìm."
Kiều Ứng Trạch cực kỳ quý trọng tàng thư của Y, cho nên trong thư phòng hết thảy sự vật Kiều Minh đều là thân lực thân vi, ngay cả lần chuyển nhà này, hắn cũng chưa để cho người khác đụng vào số bảo bối của Kiều Ứng Trạch một chút nào, hết thảy là tự mình bố trí tốt.
Thân lực thân vi: tự mình làm
“Tìm chút du ký và tạp văn thú vị, đem mấy cuốn sách ngươi cảm thấy được ra đây, ta chọn để cùng thiếu phu nhân giải buồn."
Kiều Ứng Trạch đối với bố trí trong thư phòng thực vừa lòng, mỉm cười ngồi ở trên tháp phân phó Kiều Minh, sau đó đem sách hắn tìm đến tự mình trước đại khái xem xem chọn chọn, lấy ra mấy bản cảm thấy thú vị hoặc là mới lạ, chuẩn bị lấy qua cho Cung Trác Lương xem.
xxxxxxxxxxxxxxxxxxx
“Tiểu thư, sáng nay khăn tay kia là…… Ngài không có việc gì đi?"
Đợi trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, Nhược Lam cuối cùng cũng che dấu không được sự lo lắng của mình, cầm lấy tay Cung Trác Lương bất an hỏi hắn.
“Nhược Lam yên tâm, ta không sao ……"
Đối mặt với sự quan tâm chân thành của Nhược Lam, Cung Trác Lương do dự một chút, vẫn là thẳng thắn nói cho nàng biết được việc của Kiều Ứng Trạch, nhưng là lượt qua vài chi cùng ý nghĩ của mình, chỉ nói Kiều Ứng Trạch thiện tâm không có vạch trần mình, còn đáp ứng về sau nghĩ biện pháp thả mình, vết máu kia cũng là chính Y đâm bị thương cánh tay giả tạo vân vân.
“Thật tốt quá, tiểu thư có thể gặp được người tốt như vậy, thật sự là phải cám ơn trời đất."
Nhược Lam cao hứng đỏ hốc mắt, trong lòng quyết định một khi có cơ hội phải đi miếu cám ơn trời đất, cám ơn các thần linh phù hộ Cung Trác Lương, làm cho hắn có thể khổ tẫn cam lai.
“Ân…… đồ cưới của ta nhiều như vậy?"
Để Nhược lam bình tĩnh trở lại, Cung Trác Lương đem tờ danh sách nàng đưa qua nhìn kỹ, thế mới biết mình hiện tại có nhiều tiền.
Lúc trước lễ hỏi của Kiều gia là ba ngàn lượng bạc trắng, sau đó Cung gia lại thêm ba ngàn lượng, dùng tổng cộng sáu ngàn lượng bạc trắng đến đặt mua đồ cưới…… Cung Trác Lương đơn giản so sánh giá trị bạc với thời đại này, cảm thấy cùng sức mua thời Minh triều không sai biệt lắm, như vậy coi như một lượng bạc tương đương năm trăm khối rmb, đồ cưới của mình thì phải là ba trăm vạn……
Rmb: nhân dân tệ, được viết tắc theo qui ước quốc tế. theo mình được biết thì 1rmb = 3447.74 ĐVN.
Bất quá còn phải nghĩ đến thân phận tri phủ của Kiều lão gia, vậy tương đương với thị trưởng ở hiện tại a, mà Bạc thành lại là thành thị giàu có và đông đúc nhất nhì ở đây, vậy là tương đương với thành phố thủ đô hiện tại, như vậy trưởng tử đích tôn trong nhà thành thân, bạc việc gả thú cũng sẽ không hơn được.
“Tiểu thư, lão phu nhân cùng lão gia, phu nhân bọn họ cấp tiền lì xì, Nhược lam cũng tính ra, lão phu nhân đưa một cái tráp kia đại khái giá trị một ngàn hai trăm lượng, lão gia đưa gì đó giá trị hai trăm, phu nhân giá trị hai trăm."
Nhược Lam nói xong bộ dạng phục tùng nghĩ nghĩ, từ trong lòng xuất ra một tiểu xuyến chìa khóa, đưa tới tay Cung Trác Lương.
“Đây là?"
Đang cảm thán tổng giá trị kia của mình có đạt tới giá trị tám mươi vạn không, Cung Trác Lương thấy chìa khóa kia ngẩn người, hắn xem trong đó vài cái nhìn quen mắt, nhớ tới đó là chìa khóa của vài cái hòm trân quý trong đồ cưới, tỷ như địa khế, phòng khế cùng châu báu trang sức, Cung phu nhân sau lưng Cung Trác Lương đưa riêng cho Nhược lam lưu trữ chìa khóa, nghĩ rằng sau khi Cung Trác Lương ‘Thủ tiết’ sẽ tái thu hồi về tay nàng, lại không nghĩ rằng Nhược Lam ngay sau ngày thành thân hôm sau liền giao cho mình.
Cung Trác Lương biết Nhược Lam đối với mình hảo, lại không nghĩ rằng nàng có thể làm đến như vậy.
“Nô tỳ vốn định nếu cô gia có gì không tốt, về sau đem mấy thứ này cho phu nhân, có lẽ có thể cầu được phu nhân phóng ngài một con đường sống, hiện tại cô gia cũng là người tốt như vậy, mấy thứ này tự nhiên nên về ngài."
Nhược Lam nói xong trên nét mặt mang theo chút vui vẻ háo hức, rốt cục không còn bộ dạng giống như tiểu đại nhân thường ngày, nàng từ nhỏ sinh trưởng ở bên cạnh Cung phu nhân, học được một thân bản lĩnh, đối mấy thứ ngọc thạch châu báu này xem đều thực chuẩn, và vẫn thích những thứ này, cho nên vừa thấy những thứ quý hiếm sẽ hưng phấn, nhưng tuyệt đối không có tư dục.
“Trong viện có khố phòng tư dùng của ngài, đồ cưới này nọ đều để ở đó, một gian khác là đồ của ngài và cô gia cùng sở hữu, Hàm Thư tỷ tỷ các nàng đang kiểm kê, chìa khóa tối nay cũng nhất tịnh sẽ nộp lên cho ngài, nô tỳ phía trước có đi theo xem qua, thật nhiều vật hiếm lạ trước kia chỉ nghe qua mà chưa thấy qua đâu."
“Nhược Lam có thích cái gì, ta tìm cơ hội tặng cho ngươi."
Cung Trác Lương nhưng thật ra rất thích Nhược Lam thế này, không lão khí hoành thu như vậy mới giống một tiểu cô nương mười bốn tuổi.
“Kia cũng không thể, tiểu thư như thế nào có thể đưa nô tỳ gì đó quý trọng như vậy, này không hợp quy củ, sẽ bị người phu gia xem nhẹ."
Tân tức phụ dùng trân bảo phu gia thưởng nha đầu của mình, tuyệt đối sẽ bị người ta nói tham tài không giáo dưỡng, Nhược Lam cũng không thể để cho Cung Trác Lương làm như vậy.
“Kia…… Ta về sau tự mình buôn bán có tiền lời sẽ mua lễ vật tặng ngươi, như vậy sẽ không có lí do gì để người nói đi."
Cung Trác Lương biết Nhược Lam đều là vì tốt cho mình, lòng cảm kích đối với nàng càng sâu, trong lòng quyết định sẽ hảo hảo báo đáp nàng, trên mặt liền mang ý cười thật tâm nói chuyện,.
“Vậy Nhược Lam tạ ơn tiểu thư trước."
Nghĩ rằng Cung Trác Lương đang nói lẫy, Nhược Lam cười tủm tỉm trấn an hắn, trong lòng chỉ thêm cao hứng vì càng thân cận với Cung Trác Lương, nói với hắn lễ vật gì đó cũng không cần nghĩ đến, dù sao Cung Trác Lương bây giờ còn nhỏ như vậy, lại bị giam trong cái nhà cao cửa rộng này, sao có thể tự mình kiếm được bạc chứ?
Lại cùng Cung Trác Lương nhàn thoại vài câu, thời điểm Kiều Ứng Trạch trở về, Nhược Lam biết điều cáo lui đi ra, chỉ thấy Nhược Tử đang canh giữ ở bên cạnh, ánh mắt lóe sáng hiển nhiên đang đánh chủ ý gì đó.
“Nhược Lam tỷ, muội muội đã sớm xem trọng một bộ trang sức trong đồ cưới, lúc trước phu nhân nói có thể đưa cho ta."
Nhược Tử lôi kéo Nhược Lam trở về phòng hai người, cười duyên chấp tay trước mặt nàng muốn chìa khóa, hôm nay nàng cẩn thận tìm một lần trong phòng cũng chưa tìm được, nghĩ đến nhất định là trên người Nhược Lam.
“Lớn mật, đồ cưới của tiểu thư một cái nha đầu như ngươi cũng có thể mơ tưởng, nơi này là địa phương nào, bị người biết xem ngươi còn muốn mệnh không?"
Nhược Lam chỉ biết Nhược Tử tìm mình không có chuyện gì tốt, không có Cung phu nhân mình cũng không cần tái nhân nhượng nàng, lúc này lạnh sắc mặt lên án nàng vài câu.
“Như thế nào không thể tưởng, bằng vào hắn cũng xứng dùng thứ tốt này? Chưa nói đó là phu nhân đưa cho ta."
Lần đầu tiên thấy Nhược Lam xé rách da mặt hiền lành kia, Nhược Tử bị ngăn cản thẹn quá thành giận, nghĩ rằng cùng là nha đầu hồi môn, dựa vào cái gì nàng có thể giáo huấn mình, ở trước mặt người khác thì giả vờ, giờ này không phải cũng lộ ra chân diện mục sao.
“Ngươi cũng nói đó là đồ cưới của tiểu thư, phu nhân làm sao có thể không hiểu quy củ loạn tặng người như vậy, rõ ràng là chính ngươi tham tài, vọng tưởng trộm đồ của chủ tử, hôm nay lời này ta xem như chưa từng nghe qua, ngươi còn dám động chủ ý xấu xa gì, cẩn thận sẽ bị đuổi ra ngoài."
Nhược Lam biết hôm nay nếu mình mặc kệ Nhược Tử, với tính khí này của nàng sớm muộn gì cũng gây ra họa, hiện tại Cung Trác Lương vừa có thể được vài ngày an lành, nàng sẽ không cho Nhược Tử làm hỏng mọi việc.
“Ngươi!"
Nhược Tử mặt đỏ lên, chỉ vào Nhược Lam nói không ra lời, nàng ngày thường ở Cung gia kiêu ngạo, không muốn theo vào Kiều gia liền liên tiếp bị giáo huấn, nay ngay cả Nhược Lam tính tình ôn hòa với mọi người cũng dám giáo huấn nàng, Nhược Tử dù đang phẫn nộ rất nhiều nhưng cũng không biết phải nói gì.
“Kiều gia là cái địa phương gì ngươi xem cũng hiểu được,hai vị chủ nhà kia người nào là đơn giản? Không chừng bao nhiêu con mắt đang tìm lỗi của chúng ta, ngươi cảm thấy nếu tiểu thư không tốt thì hai chúng ta còn có thể tốt lắm sao? Chỉ sợ so với ai khác chết còn nhanh hơn, chính ngươi hiểu rõ rồi chứ."
Nhược Lam nói cũng chính là lời trong lòng mình, nhìn xem hai vị Kiều thực che chở hai nha đầu kia hơn các nàng, muốn tìm lỗi tự nhiên cũng là trước tìm trên người các nàng, cho nên muốn sống tốt trong cái nhà này, phải kẹp chặt cái đuôi thành thật làm người, Nhược Tử nếu còn không rõ, vậy thì không người nào có thể giúp nàng.
Nhược Lam nói xong liền rời khỏi phòng đi làm việc, để lại Nhược Tử một người ở trong phòng suy nghĩ sâu xa.
xxxxxxxxxxxxxxx
Kiều Ứng Trạch về tới phòng, cũng chưa nói mình cho Cung Trác Lương chọn sách, chỉ là đem mấy quyển sách kia đặt trên tủ đầu giường, sau đó tự mình đi tẩy tay rửa mặt, tính ngủ trưa hảo hảo nghỉ ngơi một lát.
Cung Trác Lương cũng đến thay Kiều Ứng Trạch treo quần áo lên, thấy được mấy quyển sách kia bên giường thì nhãn tình sáng lên, đang lo cứ cứ phải ở trong phòng này không có chuyện gì làm, đọc sách thật ra cũng là thú tiêu khiển tốt, hắn trước kia chính là một tên mọt sách, mới trước đây lại luyện một tay hảo chữ bút lông, thời đại này chữ phồn thể một chút cũng không làm khó được hắn.
“Thích đọc sách?"
Đem phản ứng của Cung Trác Lương xem trong mắt, Kiều Ứng Trạch loan loan khóe miệng, lôi kéo hắn ngồi trước đài trang điểm, giúp lấy hết trang sức trên đầu hắn xuống, lại đem mái tóc toả ra chải vuốt từng sợi, sau đó dùng dây cột tóc đơn giản tém lại sau cổ.
Nhìn ra được Cung Trác Lương không thích để kiểu tóc nữ nhân, hơn nữa hôm nay bọn họ không cần lại phải gặp người nào, Kiều Ứng Trạch đã nghĩ để cho hắn thoải mái chút.
“Ân."
Cung Trác Lương thành thật gật gật đầu, sau đó vừa lòng đối với gương soi lại soi, không còn đỉnh đầu đầy trâm đỏ kia cảm giác thật là tốt.
“Vậy về sau muốn xem cái gì, cứ việc đi đến thư phòng của ta chọn là được, hiện tại trước nghỉ ngơi đi, tối hôm qua đã không ngủ đủ, hôm nay lại bận rộn đến trưa."
Kéo Cung Trác Lương trở lại bên giường ngồi xuống, thấy hắn hưng trí bừng bừng lật xem mấy quyển sách kia, Kiều Ứng Trạch tâm tình lại tốt lắm, kéo qua tay hắn đem sách đặt lại chỗ cũ, sau đó ôm Cung Trác Lương cùng nhau nằm xuống.
“Được rồi."
Nhìn ra được trên mặt Kiều Ứng Trạch mỏi mệt rõ ràng, Cung Trác Lương tuy rằng rất muốn đọc sách nhưng cũng nhẫn xuống, an tĩnh nằm cùng người bên cạnh hắn, chỉ chốc lát chính mình cũng lâm vào mộng đẹp, thẳng đến bị cảm giác ngứa nóng trên môi mình làm cho bừng tỉnh, Cung Trác Lương híp mắt xem người nào đó đỏ mặt trộm hôn một cái liền né tránh, làm bộ như không phát hiện lại đợi một hồi mới lười biếng vươn thắt lưng ‘Tỉnh lại’.
Miễn cưỡng không muốn rời giường, Cung Trác Lương lại cố nén xúc động muốn đi thư phòng của tiểu tướng công, sau đó chính mình tìm một tư thế thoải mái ghé vào trên người Y, để cho Kiều Ứng Trạch nói cho mình nghe một chút về tình huống của Kiều phủ, phải biết rằng biết mình biết ta trăm trận trăm thắng đó.
Kiều Ứng Trạch nghĩ nghĩ, liền từ sân của Kiều lão phu nhân nói trước, đem tính cách nhân phẩm nha hoàn cùng quản sự tức phụ bà tử chủ yếu bên người nàng nói lược qua hết, sau đó là lão gia, phu nhân cùng người bên cạnh bọn họ bên ngời, những cái này Cung Trác Lương phải hiểu biết một ít đi, sau đó lại nói đến đệ đệ đồng bào của mình – Kiều ứng hiên, Kiều Ứng Trạch thoáng chần chờ một chút, thấy Cung Trác Lương vốn đang nhàm chán nghe bỗng tinh thần tỉnh táo, không khỏi lại nhấp hé miệng, nhưng vẫn là đón lấy nói đứng lên.
========//=======
Tác giả có lời muốn nói: Cung gia là đại phú thương, thứ bọn họ thiếu chính là địa vị, thứ không thiếu nhất chính là tiền.
Đây là bổ sung tối hôm qua, đêm nay hẳn là còn có thể lại thêm một chương, đàn sờ ~~~
Cung Trác Lương nhíu mày, cầm chén hướng ngăn tủ bên giường đặt lên, chính mình ghé vào trên người Kiều Ứng Trạch, oai đầu xem mặt Y.
“Không có gì, chính là có điểm mệt, nằm một chút thì tốt rồi."
Thấy Cung Trác Lương đến quan tâm mình, Kiều Ứng Trạch tâm tình tốt lên tí, bị Cung Trác Lương đè nặng thuận thế sườn nằm úp sấp xuống dưới, cảm thấy có chút mệt nhọc.
Từ buổi sáng bận rộn đến bây giờ, hắn quả thật là đã mệt cực, hơn nữa mỏi mệt không riêng gì thân thể, còn có chuyện kia luôn không bỏ tâm xuống được.
“Tướng công, ngươi nếu có gì mất hứng, chỉ cần nói với ta, đừng buồn ở trong lòng, ta có lẽ không thể giúp được gì, nhưng cho ngươi nói vài câu để hết giận thì luôn có thể."
Thần kinh Kiều Ứng Trạch mẫn cảm như vậy, Cung Trác Lương không biết Y đang có chuyện gì, nhưng hắn đều có phương pháp dỗ người, liền đem nguyên lời nói của Kiều Ứng Trạch lúc trước rập khuôn một lần, còn vừa nói vừa đem Kiều Ứng Trạch nằm bên người lắc lư.
Cung Trác Lương lúc nghe nói như thế cũng chống cự không được trong lòng mềm nhũng, hắn không tin Kiều Ứng Trạch nghe xong mà không dao động.
“Kia nương tử để cho vi phu cắn một ngụm được không?"
Bị Cung Trác Lương quấy cho nở nụ cười, Kiều Ứng Trạch hồi đầu liếc mắt nhìn hắn, sau đó xoay người nắm cả hắn ngồi dậy.
“Này a, có thể dùng một ngụm kia của ta trừ lại không a?"
Bị cái mỉm cười kia của Kiều Ứng Trạch làm cho choáng chút, Cung Trác Lương cười tủm tỉm tựa vào trong lòng Y, tiếp tục giả vờ đáng yêu mà trêu chọc Y.
“Không được, mỗi người cắn một cái."
Kiều Ứng Trạch ôm Cung Trác Lương làm bộ muốn cắn, bị Cung Trác Lương linh hoạt tránh xuống giường, sau đó bưng lên canh trên ngăn tủ cho Y, lúc này đây Kiều Ứng Trạch không cự tuyệt nữa, ngửi mùi canh nóng thật hấp dẫn người, liền cảm thấy có chút khẩu vị, hơn nữa có Cung Trác Lương ở bên cạnh, Kiều Ứng Trạch cuối cùng thế nhưng so với bình thường ăn nhiều hơn non nửa chén cơm.
Sau khi ăn xong Nhược Lam cầm trương ra đưa cho Cung Trác Lương, hôm nay thu danh sách đưa tiền lì xì, Kiều Ứng Trạch thấy Nhược Lam nhìn Cung Trác Lương bộ dáng dường như có lời muốn nói, liền cầm tay hắn, nói mình muốn đi thư phòng sửa sang lại một chút, đem phòng tặng cho hai chủ tớ bọn họ.
Ly khai tân phòng, Kiều Ứng Trạch cùng thư đồng Kiều Minh làm bạn ở bên người, đi đến tân thư phòng của chính Y trong viện.
Kiều Ứng Trạch từ nhỏ là sinh trưởng ở trong viện của lão phu nhân, sau khi khảo trúng tú tài mới dọn đi ra, cũng là ở tại tiểu viện rất u tĩnh cách gần nhất với sân của lão phu nhân, mà bọn họ hiện tại đang ở tân phòng, là ở mấy ngày trước khi kết hôn mới chính thức dọn vào, là lão phu nhân lưu cho Trưởng Tôn, là một đại viện đứng thứ ba gần với nàng nhất trong phủ sau lão gia phu nhân.
Lại nói tiếp, Kiều Ứng Trạch cũng là ở trong ngày tân hôn mới biết được cái viện mới của mình dạng gì, trước đó bởi vì Y đang bệnh, lại vì kiêng dè vẫn chưa có thể đi vào sân này, hết thảy công việc đều là lão phu nhân an bài, ngay cả an giường tân hôn trước ba ngày, đều là để cho một tiểu nam hài làm bạn lang ở trong phòng ngủ của mình.
Bạn Lang: phù rể
“Thiếu gia muốn xem sách gì? Minh nhi giúp ngài tìm."
Kiều Ứng Trạch cực kỳ quý trọng tàng thư của Y, cho nên trong thư phòng hết thảy sự vật Kiều Minh đều là thân lực thân vi, ngay cả lần chuyển nhà này, hắn cũng chưa để cho người khác đụng vào số bảo bối của Kiều Ứng Trạch một chút nào, hết thảy là tự mình bố trí tốt.
Thân lực thân vi: tự mình làm
“Tìm chút du ký và tạp văn thú vị, đem mấy cuốn sách ngươi cảm thấy được ra đây, ta chọn để cùng thiếu phu nhân giải buồn."
Kiều Ứng Trạch đối với bố trí trong thư phòng thực vừa lòng, mỉm cười ngồi ở trên tháp phân phó Kiều Minh, sau đó đem sách hắn tìm đến tự mình trước đại khái xem xem chọn chọn, lấy ra mấy bản cảm thấy thú vị hoặc là mới lạ, chuẩn bị lấy qua cho Cung Trác Lương xem.
xxxxxxxxxxxxxxxxxxx
“Tiểu thư, sáng nay khăn tay kia là…… Ngài không có việc gì đi?"
Đợi trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, Nhược Lam cuối cùng cũng che dấu không được sự lo lắng của mình, cầm lấy tay Cung Trác Lương bất an hỏi hắn.
“Nhược Lam yên tâm, ta không sao ……"
Đối mặt với sự quan tâm chân thành của Nhược Lam, Cung Trác Lương do dự một chút, vẫn là thẳng thắn nói cho nàng biết được việc của Kiều Ứng Trạch, nhưng là lượt qua vài chi cùng ý nghĩ của mình, chỉ nói Kiều Ứng Trạch thiện tâm không có vạch trần mình, còn đáp ứng về sau nghĩ biện pháp thả mình, vết máu kia cũng là chính Y đâm bị thương cánh tay giả tạo vân vân.
“Thật tốt quá, tiểu thư có thể gặp được người tốt như vậy, thật sự là phải cám ơn trời đất."
Nhược Lam cao hứng đỏ hốc mắt, trong lòng quyết định một khi có cơ hội phải đi miếu cám ơn trời đất, cám ơn các thần linh phù hộ Cung Trác Lương, làm cho hắn có thể khổ tẫn cam lai.
“Ân…… đồ cưới của ta nhiều như vậy?"
Để Nhược lam bình tĩnh trở lại, Cung Trác Lương đem tờ danh sách nàng đưa qua nhìn kỹ, thế mới biết mình hiện tại có nhiều tiền.
Lúc trước lễ hỏi của Kiều gia là ba ngàn lượng bạc trắng, sau đó Cung gia lại thêm ba ngàn lượng, dùng tổng cộng sáu ngàn lượng bạc trắng đến đặt mua đồ cưới…… Cung Trác Lương đơn giản so sánh giá trị bạc với thời đại này, cảm thấy cùng sức mua thời Minh triều không sai biệt lắm, như vậy coi như một lượng bạc tương đương năm trăm khối rmb, đồ cưới của mình thì phải là ba trăm vạn……
Rmb: nhân dân tệ, được viết tắc theo qui ước quốc tế. theo mình được biết thì 1rmb = 3447.74 ĐVN.
Bất quá còn phải nghĩ đến thân phận tri phủ của Kiều lão gia, vậy tương đương với thị trưởng ở hiện tại a, mà Bạc thành lại là thành thị giàu có và đông đúc nhất nhì ở đây, vậy là tương đương với thành phố thủ đô hiện tại, như vậy trưởng tử đích tôn trong nhà thành thân, bạc việc gả thú cũng sẽ không hơn được.
“Tiểu thư, lão phu nhân cùng lão gia, phu nhân bọn họ cấp tiền lì xì, Nhược lam cũng tính ra, lão phu nhân đưa một cái tráp kia đại khái giá trị một ngàn hai trăm lượng, lão gia đưa gì đó giá trị hai trăm, phu nhân giá trị hai trăm."
Nhược Lam nói xong bộ dạng phục tùng nghĩ nghĩ, từ trong lòng xuất ra một tiểu xuyến chìa khóa, đưa tới tay Cung Trác Lương.
“Đây là?"
Đang cảm thán tổng giá trị kia của mình có đạt tới giá trị tám mươi vạn không, Cung Trác Lương thấy chìa khóa kia ngẩn người, hắn xem trong đó vài cái nhìn quen mắt, nhớ tới đó là chìa khóa của vài cái hòm trân quý trong đồ cưới, tỷ như địa khế, phòng khế cùng châu báu trang sức, Cung phu nhân sau lưng Cung Trác Lương đưa riêng cho Nhược lam lưu trữ chìa khóa, nghĩ rằng sau khi Cung Trác Lương ‘Thủ tiết’ sẽ tái thu hồi về tay nàng, lại không nghĩ rằng Nhược Lam ngay sau ngày thành thân hôm sau liền giao cho mình.
Cung Trác Lương biết Nhược Lam đối với mình hảo, lại không nghĩ rằng nàng có thể làm đến như vậy.
“Nô tỳ vốn định nếu cô gia có gì không tốt, về sau đem mấy thứ này cho phu nhân, có lẽ có thể cầu được phu nhân phóng ngài một con đường sống, hiện tại cô gia cũng là người tốt như vậy, mấy thứ này tự nhiên nên về ngài."
Nhược Lam nói xong trên nét mặt mang theo chút vui vẻ háo hức, rốt cục không còn bộ dạng giống như tiểu đại nhân thường ngày, nàng từ nhỏ sinh trưởng ở bên cạnh Cung phu nhân, học được một thân bản lĩnh, đối mấy thứ ngọc thạch châu báu này xem đều thực chuẩn, và vẫn thích những thứ này, cho nên vừa thấy những thứ quý hiếm sẽ hưng phấn, nhưng tuyệt đối không có tư dục.
“Trong viện có khố phòng tư dùng của ngài, đồ cưới này nọ đều để ở đó, một gian khác là đồ của ngài và cô gia cùng sở hữu, Hàm Thư tỷ tỷ các nàng đang kiểm kê, chìa khóa tối nay cũng nhất tịnh sẽ nộp lên cho ngài, nô tỳ phía trước có đi theo xem qua, thật nhiều vật hiếm lạ trước kia chỉ nghe qua mà chưa thấy qua đâu."
“Nhược Lam có thích cái gì, ta tìm cơ hội tặng cho ngươi."
Cung Trác Lương nhưng thật ra rất thích Nhược Lam thế này, không lão khí hoành thu như vậy mới giống một tiểu cô nương mười bốn tuổi.
“Kia cũng không thể, tiểu thư như thế nào có thể đưa nô tỳ gì đó quý trọng như vậy, này không hợp quy củ, sẽ bị người phu gia xem nhẹ."
Tân tức phụ dùng trân bảo phu gia thưởng nha đầu của mình, tuyệt đối sẽ bị người ta nói tham tài không giáo dưỡng, Nhược Lam cũng không thể để cho Cung Trác Lương làm như vậy.
“Kia…… Ta về sau tự mình buôn bán có tiền lời sẽ mua lễ vật tặng ngươi, như vậy sẽ không có lí do gì để người nói đi."
Cung Trác Lương biết Nhược Lam đều là vì tốt cho mình, lòng cảm kích đối với nàng càng sâu, trong lòng quyết định sẽ hảo hảo báo đáp nàng, trên mặt liền mang ý cười thật tâm nói chuyện,.
“Vậy Nhược Lam tạ ơn tiểu thư trước."
Nghĩ rằng Cung Trác Lương đang nói lẫy, Nhược Lam cười tủm tỉm trấn an hắn, trong lòng chỉ thêm cao hứng vì càng thân cận với Cung Trác Lương, nói với hắn lễ vật gì đó cũng không cần nghĩ đến, dù sao Cung Trác Lương bây giờ còn nhỏ như vậy, lại bị giam trong cái nhà cao cửa rộng này, sao có thể tự mình kiếm được bạc chứ?
Lại cùng Cung Trác Lương nhàn thoại vài câu, thời điểm Kiều Ứng Trạch trở về, Nhược Lam biết điều cáo lui đi ra, chỉ thấy Nhược Tử đang canh giữ ở bên cạnh, ánh mắt lóe sáng hiển nhiên đang đánh chủ ý gì đó.
“Nhược Lam tỷ, muội muội đã sớm xem trọng một bộ trang sức trong đồ cưới, lúc trước phu nhân nói có thể đưa cho ta."
Nhược Tử lôi kéo Nhược Lam trở về phòng hai người, cười duyên chấp tay trước mặt nàng muốn chìa khóa, hôm nay nàng cẩn thận tìm một lần trong phòng cũng chưa tìm được, nghĩ đến nhất định là trên người Nhược Lam.
“Lớn mật, đồ cưới của tiểu thư một cái nha đầu như ngươi cũng có thể mơ tưởng, nơi này là địa phương nào, bị người biết xem ngươi còn muốn mệnh không?"
Nhược Lam chỉ biết Nhược Tử tìm mình không có chuyện gì tốt, không có Cung phu nhân mình cũng không cần tái nhân nhượng nàng, lúc này lạnh sắc mặt lên án nàng vài câu.
“Như thế nào không thể tưởng, bằng vào hắn cũng xứng dùng thứ tốt này? Chưa nói đó là phu nhân đưa cho ta."
Lần đầu tiên thấy Nhược Lam xé rách da mặt hiền lành kia, Nhược Tử bị ngăn cản thẹn quá thành giận, nghĩ rằng cùng là nha đầu hồi môn, dựa vào cái gì nàng có thể giáo huấn mình, ở trước mặt người khác thì giả vờ, giờ này không phải cũng lộ ra chân diện mục sao.
“Ngươi cũng nói đó là đồ cưới của tiểu thư, phu nhân làm sao có thể không hiểu quy củ loạn tặng người như vậy, rõ ràng là chính ngươi tham tài, vọng tưởng trộm đồ của chủ tử, hôm nay lời này ta xem như chưa từng nghe qua, ngươi còn dám động chủ ý xấu xa gì, cẩn thận sẽ bị đuổi ra ngoài."
Nhược Lam biết hôm nay nếu mình mặc kệ Nhược Tử, với tính khí này của nàng sớm muộn gì cũng gây ra họa, hiện tại Cung Trác Lương vừa có thể được vài ngày an lành, nàng sẽ không cho Nhược Tử làm hỏng mọi việc.
“Ngươi!"
Nhược Tử mặt đỏ lên, chỉ vào Nhược Lam nói không ra lời, nàng ngày thường ở Cung gia kiêu ngạo, không muốn theo vào Kiều gia liền liên tiếp bị giáo huấn, nay ngay cả Nhược Lam tính tình ôn hòa với mọi người cũng dám giáo huấn nàng, Nhược Tử dù đang phẫn nộ rất nhiều nhưng cũng không biết phải nói gì.
“Kiều gia là cái địa phương gì ngươi xem cũng hiểu được,hai vị chủ nhà kia người nào là đơn giản? Không chừng bao nhiêu con mắt đang tìm lỗi của chúng ta, ngươi cảm thấy nếu tiểu thư không tốt thì hai chúng ta còn có thể tốt lắm sao? Chỉ sợ so với ai khác chết còn nhanh hơn, chính ngươi hiểu rõ rồi chứ."
Nhược Lam nói cũng chính là lời trong lòng mình, nhìn xem hai vị Kiều thực che chở hai nha đầu kia hơn các nàng, muốn tìm lỗi tự nhiên cũng là trước tìm trên người các nàng, cho nên muốn sống tốt trong cái nhà này, phải kẹp chặt cái đuôi thành thật làm người, Nhược Tử nếu còn không rõ, vậy thì không người nào có thể giúp nàng.
Nhược Lam nói xong liền rời khỏi phòng đi làm việc, để lại Nhược Tử một người ở trong phòng suy nghĩ sâu xa.
xxxxxxxxxxxxxxx
Kiều Ứng Trạch về tới phòng, cũng chưa nói mình cho Cung Trác Lương chọn sách, chỉ là đem mấy quyển sách kia đặt trên tủ đầu giường, sau đó tự mình đi tẩy tay rửa mặt, tính ngủ trưa hảo hảo nghỉ ngơi một lát.
Cung Trác Lương cũng đến thay Kiều Ứng Trạch treo quần áo lên, thấy được mấy quyển sách kia bên giường thì nhãn tình sáng lên, đang lo cứ cứ phải ở trong phòng này không có chuyện gì làm, đọc sách thật ra cũng là thú tiêu khiển tốt, hắn trước kia chính là một tên mọt sách, mới trước đây lại luyện một tay hảo chữ bút lông, thời đại này chữ phồn thể một chút cũng không làm khó được hắn.
“Thích đọc sách?"
Đem phản ứng của Cung Trác Lương xem trong mắt, Kiều Ứng Trạch loan loan khóe miệng, lôi kéo hắn ngồi trước đài trang điểm, giúp lấy hết trang sức trên đầu hắn xuống, lại đem mái tóc toả ra chải vuốt từng sợi, sau đó dùng dây cột tóc đơn giản tém lại sau cổ.
Nhìn ra được Cung Trác Lương không thích để kiểu tóc nữ nhân, hơn nữa hôm nay bọn họ không cần lại phải gặp người nào, Kiều Ứng Trạch đã nghĩ để cho hắn thoải mái chút.
“Ân."
Cung Trác Lương thành thật gật gật đầu, sau đó vừa lòng đối với gương soi lại soi, không còn đỉnh đầu đầy trâm đỏ kia cảm giác thật là tốt.
“Vậy về sau muốn xem cái gì, cứ việc đi đến thư phòng của ta chọn là được, hiện tại trước nghỉ ngơi đi, tối hôm qua đã không ngủ đủ, hôm nay lại bận rộn đến trưa."
Kéo Cung Trác Lương trở lại bên giường ngồi xuống, thấy hắn hưng trí bừng bừng lật xem mấy quyển sách kia, Kiều Ứng Trạch tâm tình lại tốt lắm, kéo qua tay hắn đem sách đặt lại chỗ cũ, sau đó ôm Cung Trác Lương cùng nhau nằm xuống.
“Được rồi."
Nhìn ra được trên mặt Kiều Ứng Trạch mỏi mệt rõ ràng, Cung Trác Lương tuy rằng rất muốn đọc sách nhưng cũng nhẫn xuống, an tĩnh nằm cùng người bên cạnh hắn, chỉ chốc lát chính mình cũng lâm vào mộng đẹp, thẳng đến bị cảm giác ngứa nóng trên môi mình làm cho bừng tỉnh, Cung Trác Lương híp mắt xem người nào đó đỏ mặt trộm hôn một cái liền né tránh, làm bộ như không phát hiện lại đợi một hồi mới lười biếng vươn thắt lưng ‘Tỉnh lại’.
Miễn cưỡng không muốn rời giường, Cung Trác Lương lại cố nén xúc động muốn đi thư phòng của tiểu tướng công, sau đó chính mình tìm một tư thế thoải mái ghé vào trên người Y, để cho Kiều Ứng Trạch nói cho mình nghe một chút về tình huống của Kiều phủ, phải biết rằng biết mình biết ta trăm trận trăm thắng đó.
Kiều Ứng Trạch nghĩ nghĩ, liền từ sân của Kiều lão phu nhân nói trước, đem tính cách nhân phẩm nha hoàn cùng quản sự tức phụ bà tử chủ yếu bên người nàng nói lược qua hết, sau đó là lão gia, phu nhân cùng người bên cạnh bọn họ bên ngời, những cái này Cung Trác Lương phải hiểu biết một ít đi, sau đó lại nói đến đệ đệ đồng bào của mình – Kiều ứng hiên, Kiều Ứng Trạch thoáng chần chờ một chút, thấy Cung Trác Lương vốn đang nhàm chán nghe bỗng tinh thần tỉnh táo, không khỏi lại nhấp hé miệng, nhưng vẫn là đón lấy nói đứng lên.
========//=======
Tác giả có lời muốn nói: Cung gia là đại phú thương, thứ bọn họ thiếu chính là địa vị, thứ không thiếu nhất chính là tiền.
Đây là bổ sung tối hôm qua, đêm nay hẳn là còn có thể lại thêm một chương, đàn sờ ~~~
Tác giả :
Lạc Băng Lăng