Công Cuộc Bị 999 Em Gái Chinh Phục
Chương 381: Thua tâm phục khẩu phục
Nghe được sự kiên quyết trong lời của Cầm. Miory biết rằng nếu mà cô nàng không kết thúc cuộc thách đấu này thì đừng hòng có thể biết được tận cùng của món này ở đâu. Cô nhìn Cầm thật sâu rồi thở dài nói:
- Món này của ngươi quả thật ta không chỉ ra được cách làm nhưng mà ta vẫn có thể chỉ ra được rốt cục nó được làm từ những cái gì. thành phần bao gồm.. gà.. cá.. bla...bla( lược 100 trữ vì chính tác cũng không biết nó làm từ những cái gì =.=).
Cầm nghe xong mặt vẫn bình tĩnh nhưng mà nhìn những giọt mồ hôi chảy ra từ mặt anh là đủ biết lòng anh chàng không có bình tĩnh đến mức vậy. Cầm thầm kêu may mắn, may mắn anh chàng thêm cả điêu kiện chỉ ra cách làm nếu không thì... Tất nhiên Cầm có thể nói điều đó là sai bởi hắn biết cô nàng cũng không thể tạo ra được. Nhưng mà thân là đầu bếp chân chính, anh chàng không cho phép mình làm điều đáng xấu hổ như vậy.
Dù cho cô nàng vẫn chưa thể kể ra hết nhưng mà như vậy cũng là đạt yêu cầu rồi. Nếu không có yêu cầu phía sau thì... hắn đã thua.
May, rất may cho Cầm. May anh chàng phòng xa nếu không thì...
Vị giác của thần đúng là danh bất hư truyền mà.
Tuy trong lòng rất thưởng thức nhưng mà ngoài mặt Cầm rất là bình tĩnh nói:
- Cô quả thật là có tài. Thật không ngờ cô có thể đọc ra nhiều loại nguyên liệu như vậy. Tuy không thể đọc ra hết nhưng bằng đó cũng đủ để cô có thể qua được cửa thứ nhất. Nhưng rất tiếc. Xem ra cô đã thất bại ở cửa thứ 2. Vậy xem ra là tôi thắng đi.
Miory cúi đầu run run. rõ ràng là Cầm đang bắt cô thừa nhận mà. nhưng cô cũng không phải là dạng có chơi mà không dám chịu.Quả thật là cô đã thua đứt đuôi con nòng nọc rồi.
Sau giây lát lấy lại thăng bằng tâm lý, cô ngẩng đầu lên nói bằng dọng bình tĩnh đến lạ:
- Tôi thua. Chính xác là tôi thua rồi. Thua trước món như này thì cũng không có gì là đáng thất vọng cả. Nhưng mà muốn tôi tâ phục khẩu phục thì cần chi tôi thưởng thức chân chính món ăn này đi chứ.
Cầm vẫn không nói mà nhìn về phía Lão già nát rượu.
Chỉ thấy mặt lão lúc này còn xanh hơn cả đít nhái. Nhưng mà lão cũng không thể phản bác được, đến cháu gái hắn còn phải chịu thua thì hắn còn nói được gì cơ chứ.
Thật ra,lão lúc này muốn quỵt nợ lắm nhưng mà trước đông người như thế này còn cả cháu gái của hắn ở đây thì hắn nào dám thất hứa. hơn nữa, tên này còn đề phòng đến mức lấy ham muốn của cháu gái hắn để uy hiếp nữa.Thật đúng là 1 tên đốn mạt mà.
Hừ anh hùng không để ý thua thiệt trước mắt. Hắn nhất định sẽ báo thù.
Chỉ thấy lão già khẽ hừ lạnh 1 cái rồi lấy bầu rượu bên người, nâng niu không rời được tay. Nhưng rồi đến cuối cùng cũng chỉ có thể thở dài thêm phát nữa rồi vất cho Cầm.
Tiếp nhận bầu rượu, Cầm khẽ ngửi rồi gật đầu. Chính là mùi vị này rồi. Có cả 1 bầu như thế này đảm bảo anh chàng có thể chế tạo ra được chân chính " hầu nhi tửu" rồi.
Khẽ mỉm cười 1 cái, Cầm hài lòng tiến vào bếp bưng thêm đĩa nữa ra và đặt trước mặt Miory rồi nói:
- đây chính là tác phẩm tâm đắc nhất của ta. " súp cực quang", mời cô thưởng thức.
Và Cầm khẽ phất tay. Lập tức có người hiểu mà đi tắt hết điện và bưng 1 ánh nến le lói đi ra.
Dù không biết gì nhưng mà Miory vẫn không nói gì cả. Cô tin thân là 1 người đâu bếp chắc chắn Cầm sẽ không làm cái việc không có mục đích đâu.
Và nắp lại lần nữa mở và lần này mắt cô lại được mở to ra.
Bởi trước mặt cô là cực quang. Là cực quang đó. Là thứ chỉ có thể nhìn thấy trên phim ảnh nhưng giờ đây nó lại hiện ra trước mặt cô. Mà thứ tạo ra nó lại là 1 món ăn. Thật đúng là đoạt thiên tạo hóa mà.
Từ trong khiếp sợ tỉnh lại, cô run run múc 1 muỗng lên, nhắm mắt lại mà thưởng thức.
Nhưng nếu đĩa súp trước cô ăn 1 muỗng thì dù trong vô thức cô cũng múc không nhừng thì đến đĩa này cô chỉ múc 1 muỗng rồi dừng lại. Bởi múc thêm là không cần thiết. 1 muỗng này đã hơn vô số lần đĩa súp kia.
Không khí im lặng kéo dài. Mọi người đều nhìn chằm chằm vào Miory. Lão già nát rượu thì tò mò không biết món này như thế nào trong khí đó những người còn lại thì tò mò không biết cảm nhận của người có vi giác của thần như thế nào. Bọn họ cũng đã may mắn ăn thử 1 lần rồi nhưng mà tất nhiên cảm nhận sao có thể bằng chuyên gia được. Do đó tò mò là không thể nào tránh khỏi a.
Và trong sự chờ đợi của mọi người. Miory cuối cùng đã lên tiếng:
- Sự sống.
Nước mắt đã rơi trên mặt cô. Món ăn này đã làm cô cực kỳ xúc động. Nó như mở ra 1 đại môn cho cô:
- Cuối cùng thì ta đã biết chỗ thiếu hụt kia là ở đầu rồi. Món trước hoàn mĩ như vậy đáng lẽ không có sai sót mới phải. nhưng hóa ra nó lại có sai sót cực lớn. đó chính là sự sống. Món trước tái hiện vũ trụ nhưng chỉ là 1 vũ trụ chết mà thôi. Không có khí tức sinh mạng. nhưng đến " súp cực quang " thì lại khác. Trong cái vũ trụ mênh mông đó đã tồn tại những sinh mạng nhỏ bé. dù không nhiều nhưng nó đã khiến cho cả vũ trụ khác biệt về chất. đúng là đoạt thiên tạo hóa mà.
- là " cực quang thảo" sao. Sao ta lại không nghĩ ra nhỉ. Chút ít màu xanh trong khu vực chết chóc chính là bản đơn giản của những sinh mạng trong vũ trụ bao la. Món này đúng là cần" cực quang thảo" không phải nói là có " cực quang thảo" sinh ra để mà hỗ trợ món này mà.
Rồi cô không nói nữa mà tiếp tục ăn. Món ngon như này mà để nguội đi thì phí khỏi nói a. Nhưng mà vài lời tự bạch của cô cũng đã đủ để cho mọi người kinh hãi không thôi. Chỉ nếm 1 ngụm mà có thể chỉ ra điểm mấu chốt thật là không thể tưởng tượng được mà. đúng là vị giác của thần, thật đúng là danh bất hư truyền mà.
Cầm cũng kinh ngạc không thôi. Nhưng rất nhanh anh lấy lại được bình tĩnh. ánh mắt của Cầm nhìn Miory ánh lên những ánh sáng khó hiểu. để cảm nhận được" cực quang thảo" thì không phải chỉ có ngũ giác của thần là có thể. Bởi nó không có vị cũng không có mùi, ăn vào cũng không có cảm giác gì. Nếu chỉ dùng ngũ giác cảm nhận thì cũng chẳng thấy cái gì đâu. để cảm nhận nó thì người ăn cũng cần cảm nhận được chút sức sống trong cái vũ trụ vô tận đó.
Nhưng dễ dàng như vậy sao. Sao có thể dễ như vậy được. người bình thường cảm nhận được món này khác lạ đã cực kỳ không dễ dàng rồi. Còn có thể cảm nhận sâu như vậy thì ngoài Cầm ra, Miory là người thứ 2.
Thế mới thấy cô nàng này không đơn giản a.
đích xác là 1 nhân tài có thể tiến bước cực xa trên con đương này.
đột nhiên Cầm mỉm cười 1 cái. 1 nụ cười đầy thân thiện nhưng chỉ là người quen thì có thể lập tức biết được đó không chỉ đơn giản là nụ cười thưởng thức mà là..
Xem ra là lại có 1 con mồi rơi vào tầm ngắm của anh chàng a.
Chỉ mong rằng ai đó đừng có mà đại để rơi vào bẫy của 1 tên cầm thú nào đó.
Nhưng xem ra nó không dễ dàng a.
- Món này của ngươi quả thật ta không chỉ ra được cách làm nhưng mà ta vẫn có thể chỉ ra được rốt cục nó được làm từ những cái gì. thành phần bao gồm.. gà.. cá.. bla...bla( lược 100 trữ vì chính tác cũng không biết nó làm từ những cái gì =.=).
Cầm nghe xong mặt vẫn bình tĩnh nhưng mà nhìn những giọt mồ hôi chảy ra từ mặt anh là đủ biết lòng anh chàng không có bình tĩnh đến mức vậy. Cầm thầm kêu may mắn, may mắn anh chàng thêm cả điêu kiện chỉ ra cách làm nếu không thì... Tất nhiên Cầm có thể nói điều đó là sai bởi hắn biết cô nàng cũng không thể tạo ra được. Nhưng mà thân là đầu bếp chân chính, anh chàng không cho phép mình làm điều đáng xấu hổ như vậy.
Dù cho cô nàng vẫn chưa thể kể ra hết nhưng mà như vậy cũng là đạt yêu cầu rồi. Nếu không có yêu cầu phía sau thì... hắn đã thua.
May, rất may cho Cầm. May anh chàng phòng xa nếu không thì...
Vị giác của thần đúng là danh bất hư truyền mà.
Tuy trong lòng rất thưởng thức nhưng mà ngoài mặt Cầm rất là bình tĩnh nói:
- Cô quả thật là có tài. Thật không ngờ cô có thể đọc ra nhiều loại nguyên liệu như vậy. Tuy không thể đọc ra hết nhưng bằng đó cũng đủ để cô có thể qua được cửa thứ nhất. Nhưng rất tiếc. Xem ra cô đã thất bại ở cửa thứ 2. Vậy xem ra là tôi thắng đi.
Miory cúi đầu run run. rõ ràng là Cầm đang bắt cô thừa nhận mà. nhưng cô cũng không phải là dạng có chơi mà không dám chịu.Quả thật là cô đã thua đứt đuôi con nòng nọc rồi.
Sau giây lát lấy lại thăng bằng tâm lý, cô ngẩng đầu lên nói bằng dọng bình tĩnh đến lạ:
- Tôi thua. Chính xác là tôi thua rồi. Thua trước món như này thì cũng không có gì là đáng thất vọng cả. Nhưng mà muốn tôi tâ phục khẩu phục thì cần chi tôi thưởng thức chân chính món ăn này đi chứ.
Cầm vẫn không nói mà nhìn về phía Lão già nát rượu.
Chỉ thấy mặt lão lúc này còn xanh hơn cả đít nhái. Nhưng mà lão cũng không thể phản bác được, đến cháu gái hắn còn phải chịu thua thì hắn còn nói được gì cơ chứ.
Thật ra,lão lúc này muốn quỵt nợ lắm nhưng mà trước đông người như thế này còn cả cháu gái của hắn ở đây thì hắn nào dám thất hứa. hơn nữa, tên này còn đề phòng đến mức lấy ham muốn của cháu gái hắn để uy hiếp nữa.Thật đúng là 1 tên đốn mạt mà.
Hừ anh hùng không để ý thua thiệt trước mắt. Hắn nhất định sẽ báo thù.
Chỉ thấy lão già khẽ hừ lạnh 1 cái rồi lấy bầu rượu bên người, nâng niu không rời được tay. Nhưng rồi đến cuối cùng cũng chỉ có thể thở dài thêm phát nữa rồi vất cho Cầm.
Tiếp nhận bầu rượu, Cầm khẽ ngửi rồi gật đầu. Chính là mùi vị này rồi. Có cả 1 bầu như thế này đảm bảo anh chàng có thể chế tạo ra được chân chính " hầu nhi tửu" rồi.
Khẽ mỉm cười 1 cái, Cầm hài lòng tiến vào bếp bưng thêm đĩa nữa ra và đặt trước mặt Miory rồi nói:
- đây chính là tác phẩm tâm đắc nhất của ta. " súp cực quang", mời cô thưởng thức.
Và Cầm khẽ phất tay. Lập tức có người hiểu mà đi tắt hết điện và bưng 1 ánh nến le lói đi ra.
Dù không biết gì nhưng mà Miory vẫn không nói gì cả. Cô tin thân là 1 người đâu bếp chắc chắn Cầm sẽ không làm cái việc không có mục đích đâu.
Và nắp lại lần nữa mở và lần này mắt cô lại được mở to ra.
Bởi trước mặt cô là cực quang. Là cực quang đó. Là thứ chỉ có thể nhìn thấy trên phim ảnh nhưng giờ đây nó lại hiện ra trước mặt cô. Mà thứ tạo ra nó lại là 1 món ăn. Thật đúng là đoạt thiên tạo hóa mà.
Từ trong khiếp sợ tỉnh lại, cô run run múc 1 muỗng lên, nhắm mắt lại mà thưởng thức.
Nhưng nếu đĩa súp trước cô ăn 1 muỗng thì dù trong vô thức cô cũng múc không nhừng thì đến đĩa này cô chỉ múc 1 muỗng rồi dừng lại. Bởi múc thêm là không cần thiết. 1 muỗng này đã hơn vô số lần đĩa súp kia.
Không khí im lặng kéo dài. Mọi người đều nhìn chằm chằm vào Miory. Lão già nát rượu thì tò mò không biết món này như thế nào trong khí đó những người còn lại thì tò mò không biết cảm nhận của người có vi giác của thần như thế nào. Bọn họ cũng đã may mắn ăn thử 1 lần rồi nhưng mà tất nhiên cảm nhận sao có thể bằng chuyên gia được. Do đó tò mò là không thể nào tránh khỏi a.
Và trong sự chờ đợi của mọi người. Miory cuối cùng đã lên tiếng:
- Sự sống.
Nước mắt đã rơi trên mặt cô. Món ăn này đã làm cô cực kỳ xúc động. Nó như mở ra 1 đại môn cho cô:
- Cuối cùng thì ta đã biết chỗ thiếu hụt kia là ở đầu rồi. Món trước hoàn mĩ như vậy đáng lẽ không có sai sót mới phải. nhưng hóa ra nó lại có sai sót cực lớn. đó chính là sự sống. Món trước tái hiện vũ trụ nhưng chỉ là 1 vũ trụ chết mà thôi. Không có khí tức sinh mạng. nhưng đến " súp cực quang " thì lại khác. Trong cái vũ trụ mênh mông đó đã tồn tại những sinh mạng nhỏ bé. dù không nhiều nhưng nó đã khiến cho cả vũ trụ khác biệt về chất. đúng là đoạt thiên tạo hóa mà.
- là " cực quang thảo" sao. Sao ta lại không nghĩ ra nhỉ. Chút ít màu xanh trong khu vực chết chóc chính là bản đơn giản của những sinh mạng trong vũ trụ bao la. Món này đúng là cần" cực quang thảo" không phải nói là có " cực quang thảo" sinh ra để mà hỗ trợ món này mà.
Rồi cô không nói nữa mà tiếp tục ăn. Món ngon như này mà để nguội đi thì phí khỏi nói a. Nhưng mà vài lời tự bạch của cô cũng đã đủ để cho mọi người kinh hãi không thôi. Chỉ nếm 1 ngụm mà có thể chỉ ra điểm mấu chốt thật là không thể tưởng tượng được mà. đúng là vị giác của thần, thật đúng là danh bất hư truyền mà.
Cầm cũng kinh ngạc không thôi. Nhưng rất nhanh anh lấy lại được bình tĩnh. ánh mắt của Cầm nhìn Miory ánh lên những ánh sáng khó hiểu. để cảm nhận được" cực quang thảo" thì không phải chỉ có ngũ giác của thần là có thể. Bởi nó không có vị cũng không có mùi, ăn vào cũng không có cảm giác gì. Nếu chỉ dùng ngũ giác cảm nhận thì cũng chẳng thấy cái gì đâu. để cảm nhận nó thì người ăn cũng cần cảm nhận được chút sức sống trong cái vũ trụ vô tận đó.
Nhưng dễ dàng như vậy sao. Sao có thể dễ như vậy được. người bình thường cảm nhận được món này khác lạ đã cực kỳ không dễ dàng rồi. Còn có thể cảm nhận sâu như vậy thì ngoài Cầm ra, Miory là người thứ 2.
Thế mới thấy cô nàng này không đơn giản a.
đích xác là 1 nhân tài có thể tiến bước cực xa trên con đương này.
đột nhiên Cầm mỉm cười 1 cái. 1 nụ cười đầy thân thiện nhưng chỉ là người quen thì có thể lập tức biết được đó không chỉ đơn giản là nụ cười thưởng thức mà là..
Xem ra là lại có 1 con mồi rơi vào tầm ngắm của anh chàng a.
Chỉ mong rằng ai đó đừng có mà đại để rơi vào bẫy của 1 tên cầm thú nào đó.
Nhưng xem ra nó không dễ dàng a.
Tác giả :
Đỗ Cầm