Công Cụ Trả Thù Của Ác Ma

Chương 10-1

Editor: Puck

Lạc Dĩ Phương hoàn toàn không hiểu Đường Liệt đang suy nghĩ gì.

Kết hôn? Cô và anh?!

Anh đang trêu cô, cố ý muốn coi cô là trò cười sao?

Sau khi từ trong hôn mê tỉnh lại, cô ở bệnh viện thêm một tuần lễ, tình trạng khôi phục cũng không tệ lắm, tiếp theo đó bị Đường Liệt đón về trong biệt thự tĩnh dưỡng, cách hai ngày bác sỹ sẽ tới thăm cô một lần, mà dì Sương còn một ngày ba bữa cộng thêm bữa đêm bổ sung thêm giúp cô, nói cô mất máu quá nhiều, nhất định phải chú trọng ăn uống điều dưỡng, mới có thể bù lại toàn bộ nguyên khí đã mất..

Những ngày này, Đường Liệt giống như một miếng kẹo da trâu siêu cấp mạnh mẽ, dính thật chặt vào bên cạnh cô, đuổi như thế nào cũng không đi.

Cô ăn cơm, anh theo ăn chung với cô, không chỉ có như thế, còn dụ dỗ dây dưa muốn cô ăn hết thuốc bổ dì Sương chuẩn bị vào trong bụng, nhớ tới cách anh “Bức bách" cô ăn đồ, mỗi lần khiến cô mặt đỏ tim đập, thật sự hết cách với anh.

Cô buồn ngủ, anh cũng cùng với cô, có lúc ngồi ở trên ghế sa lon mép giường, có lúc lên giường ôm cô cùng nằm xuống, anh không thử đoạt lấy cô, mà chỉ đơn thuần ôm eo cô, giống như bảo vệ vật quý giá che ở trước ngực.

Cô nằm mệt mỏi, muốn đi ra ngoài sân ngồi một chút, phơi ánh nắng mặt trời khó có ló ra được, anh cũng không bỏ qua cho cô, thường kêu dì Sương chuẩn bị xong trà nóng và điểm tâm, sau đó tự mình ôm cô tới, cẩn thận từng ly từng tí đặt trên ghế mềm mại thoải mái, nếu không nữa thì, dứt khoát ngồi trên đùi anh, để cho anh ôm vào trong ngực.

Ác liệt hơn chính là, cô tắm mỗi ngày, anh cũng mặt dày mày dạn theo sát vào trong phòng tắm, hại cô xấu hổ, chống cự hết lần này đến lần khác lại không thể có chút tác dụng nào với anh...

Lúc này, cửa phòng tắm bị đẩy ra, Đường Liệt ôm Lạc Dĩ Phương mới vừa tắm xong, cả người tỏa ra mùi hương thanh nhã ra ngoài.

Giọt nước trên người cô đã lau không còn, bọc trong một cái áo choàng tắm lớn, lộ ra da thịt non mềm dưới cổ và hai bắp chân trắng thanh tú.

Đường Liệt để cô ngồi trên giường lớn, cầm áo ngủ đã sớm chuẩn bị sẵn định thay cho cô, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ửng đỏ, một tay kéo vạt trước áo choàng tắm, trong mắt đẹp lộ ra ai oán.

“Tự tôi thay, anh, anh vẫn là người bận rộn, không cần cứ đứng lỳ ở đây!" Cô đã sắp không thể chịu nổi “Phục vụ cận thân" mấy ngày liên tiếp của anh nữa.

Mày rậm của Đường Liệt giật giật, vẫn không thay đổi nói: “Dưới anh có người quản lý khác giúp một tay, chuyện của công ty không cần anh phí tâm, anh chính là muốn đứng lỳ ở đây, nơi nào cũng không muốn đi."

“Anh, anh..." A! Nói cũng uổng công! Hai gò má của Lạc Dĩ Phương phồng lên.

“Thay áo ngủ mới có thể tử tế nằm nghỉ ngơi." Anh ra tay cởi áo choàng tắm cho cô.

“Hả?! Không cần, tự tôi làm, anh, anh đừng tới đây -" Cô tránh né, áo choàng tắm vẫn bị anh thoải mái cởi ra, lộ ra mảng lớn cảnh xuân, hại tay nhỏ bé của cô đông che tây giấu, xảy ra tình huống giống như trong phòng tắm vừa rồi như đúc.

Động tác của Đường Liệt nhanh chóng, sợ cô cảm lạnh, lập tức mặc cho cô bộ đồ ngủ mềm mại giữ ấm.

Gương mặt của Lạc Dĩ Phương có thể dùng lửa nóng hình dung, khi bàn tay anh trượt xuống, lập tức trốn vào trong chăn, còn cố ý quay mặt đi không nhìn anh.

Người ghê tởm, cũng chỉ biết bắt nạt cô mà thôi. Cô quyết định không nói một lời với anh, cho dù anh vẫn cứ đứng mãi bên giường không đi, cô cũng không nói với anh một lời.

Thấy cô giận dỗi cong đôi môi đỏ mọng lên, Đường Liệt không nhịn được nghiêng người qua, nặng nề mổ hôn lên điểm đỏ thắm đáng yêu này, hôn đến cô trợn to mắt nhìn anh.

“Anh -" Lạc Dĩ Phương nhếch môi định mắng người, trong lúc nhất thời lại không tìm được “Câu hay".

“Anh như thế nào?"

Đúng! Cô không nói với anh! Hừ nhẹ một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn dời đi chỗ khác.

Đường Liệt thong thả ung dung mở miệng, “Có chuyện có lẽ em sẽ có hứng thú biết. Lạc Khánh Đào sau khi trải qua thẩm vấn và phân tích, đã bị đưa vào khoa tâm thần điều trị và quan sát thời gian dài."

“Hả?!" Lạc Dĩ Phương nhanh chóng quay lại, nhìn thẳng vào anh.

Hơi mím môi, trong lòng cô giãy giụa một chút, vẫn thỏa hiệp.

“Ông ấy... Tình trạng của ông ấy rất tệ sao?"

Mặc dù mình bị đuổi khỏi nhà họ Lạc, mặc dù Lạc Khánh Đào đối xử với mẹ con cô không tốt, nhưng bản tính của cô là ôn hòa và trọng tình cảm, vẫn không có cách nào lạnh lùng đối diện với những chuyện này.

Đường Liệt trầm ngâm mấy giây mới trả lời: “Sẽ không có chuyện gì, em vẫn nên lo lắng cho chính em thì tốt hơn, ân oán giữa anh và ông ấy một bút xóa bỏ rồi."

Nghe vậy, trái tim Lạc Dĩ Phương thình thịch hai tiếng, cô chớp mắt một cái cũng không chớp nhìn chằm chằm vào Đường Liệt, giống như cảm giác không thể tin được.

“Tại sao..." Cô yếu ớt hỏi.

Ánh mắt của anh trầm xuống, “Không vì tại sao, đột nhiên không có chút sức lực nào, chỉ đơn giản như vậy. Huống chi, anh đã đánh trúng ông ấy đủ hoàn toàn."

Lạc Dĩ Phương cắn môi theo bản năng, suy nghĩ lời của anh, cảm thấy vui mừng nhàn nhạt với quyết định của anh., cũng cảm thấy ưu thương nhàn nhạt với tình huống giữa mình và anh.

Cô thật sự không đoán ra tim của anh!

Bây giờ, anh bỏ qua cho cha một ngựa, trước lại còn cầu hôn cô khi ở trong bệnh viện, hoàn toàn không để ý tới câu trả lời của cô, đã quyết định phiến diện chờ thân thể của cô chuyển biến tốt, hai người sẽ phải cử hành hôn lễ.

Anh nhất định phải bá đạo lại quỷ dị như vậy sao?

Trong lúc bất chợt, trọng lượng của Đường Liệt lại đè xuống, một lần nữa hôn môi cô.

Nhưng nụ hôn lần này hoàn toàn khác mổ hôn vừa rồi, anh cố định mặt cô, không để cho cô có cơ hội né tránh, đôi môi in trên môi cô, lấy kiên nhẫn vô cùng dỗ dành, mút, vuốt ve, muốn cho cô khẽ mở môi thơm, cho anh tiến thêm một bước thăm dò.

“Ưmh..." Lạc Dĩ Phương choáng váng không thôi, tiếng rên khe khẽ bật ra nơi cổ họng, cũng khiến cho môi lưỡi của anh thuận lợi chui vào, triền miên với cái lưỡi thơm của cô.

“Dĩ Phương... Dĩ Phương..." Anh thở dài, đôi tay tham lam luồn vào trong chăn, vuốt ve thân thể uyển chuyển của cô, lưu lại bên hông, lại chậm rãi luồn vào trong áo ngủ, vuốt ve ngực mềm nhũn của cô.

“Anh, anh đáng ghét... Tôi không muốn, đừng... Ghét..." Lạc Dĩ Phương giãy giụa thân thể, chân mày xinh đẹp cau lên, sắc màu hai má càng ngày càng đỏ, nhiệt độ cũng càng lúc càng cao.

“Đúng, anh rất đáng ghét." Đường Liệt thoải mái thừa nhận, cũng hào phóng hưởng thụ vui thích do trêu chọc thân thể mềm mại của cô mang tới, môi nóng liếm môi mềm của cô, khàn khàn nói: “Anh đây sao đáng ghét, động một chút lại bắt nạt em, em vẫn còn yêu anh, yêu không thể tự kiềm chế, đúng không?"

“Không đúng, tôi mới không có..."

“Cô gái thích nói dối, đây là em tự chuốc lấy phiền, không cho em chút trừng phạt, chắc em sẽ không hiểu được thành thực là đức tính tốt."

“Anh định làm gì?!" Sợ hãi lập tức níu lấy trái tim, mắt đẹp trong trẻo nhìn gương mặt quá anh tuấn của người đàn ông, bị nụ cười xấu xa lại mê người này của anh đầu độc.

“Em nói đi?" Anh không trả lời mà hỏi lại, đột nhiên một phát vén chăn lông lên, thân thể cường tráng hoàn toàn phủ lên thân thể mềm mại của cô, khống chế sức lực phù hợp không hoàn toàn đè lên cô.

“Tôi là bệnh nhân, anh, anh đứng lên đi!" Đôi tay Lạc Dĩ Phương chống lên ngực anh, vốn định đẩy anh ra, nhưng cơ ngực phái nam dưới lòng bàn tay bền chắc như thế, co cảm nhận được ngực trái mạnh mẽ nhảy lên và ấm áp của anh, hô hấp lại loạn theo rồi.

“Nói em yêu anh." Đường Liệt dùng chóp mũi cà nhẹ lên mặt và cổ ngọc của cô, còn không ngừng đi xuống, cắn vạt áo ngủ phía trước của cô, hôn da thịt tốt đẹp nhiều hơn.

“Hừ... Đừng..." Cô phát ra tiếng kêu như mèo con, tay nhỏ bé thu lại định kéo lấy áo ngủ, lại bị hai bàn tay to của anh chia ra cầm, đặt trên giường lớn.

Anh xem xét kỹ lưỡng tình trạng khôi phục vết thương của cô, khẽ mím môi, “Dĩ Phương... Em đã có thể làm những chuyện yêu kia cùng anh."

Anh đưa môi hôn yêu thương lên vết thương của cô, chiếu xuống vô số nụ hôn ngọt ngào lên vết thương màu hồng của cô, giống như làm thế, vết thương của cô sẽ biến mất sau một giây không thấy gì nữa, để cho cô nhanh chóng khôi phục khỏe mạnh.

“Đường Liệt... Anh, anh chọc tôi thật nhột, ghét..."

Anh cười thật khẽ, nhân cơ hội cởi áo ngủ của cô ra, khiến thân thể xinh đẹp lóng lánh hiện ra ngay trước mắt.

“Nói em yêu anh. Dĩ Phương, anh muốn em nói." Anh giữ chặt hai cổ tay cô, thu một tay lại vuốt ve bộ ngực đầy đặn của cô, hưởng thục cảm xúc đẫy đà này, cũng mang đến khoái cảm run rẩy cho cô.
Tác giả : Lâm Tuyết Nhi
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại