Công Chúa Và Lọ Lem
Chương 64: Tình yêu của họ, không chen vào được (2)
Pie nãy giờ vẫn kìm nén tức giận, cô công chúa kia lại không ngừng công kích. Vì cuộc vui của mọi người nên Pie đành nhịn xuống. Cô bước về, ngồi bên cạnh Hime, vẻ mặt u ám đáng sợ.
Huy cùng công chúa ngồi vừa đúng đối diện với Pie. Huy nãy giờ quan sát thấy Pie có vấn đề. Mọi khi bị công chúa khiêu khích, Pie chắc chắn sẽ đáp trả không thương tiếc, tình huống này là gì đây? Đang định mở miệng hỏi han Pie, thì công chúa đưa một cây thịt nướng đến ngay trước miệng cậu.
- Anh cũng ăn đi!
- Ừ-Ánh mắt Huy chuyển hướng nhìn về phía công chúa, cậu đưa tay nhận lấy.
Phụt...
Sau âm thanh quái dị phát ra, mọi người há hốc miệng. Đầu tiên là nhìn về phía công chúa, chiếc đầm của cô dính đầy tương ớt, thẳng một đường dài. Sau đó, ánh mắt mọi người lại chuyển hướng nhìn về phía Pie. Trên mặt Pie có chút kinh ngạc, tay vẫn đang còn cầm chai tương ớt.
- Pie!-Huy thẳng hướng Pie hét lớn-Em làm trò gì vậy?
Đang ngơ ngác nhìn công chúa, Pie nghe tiếng hét từ Huy, thoáng chốc lấy lại tinh thần, đưa tầm mắt chuyển hướng đối diện với ánh mắt của Huy. Ánh mắt đáng sợ này, không phải là lần đầu Pie nhìn thấy, nhưng hiện tại vẫn có chút kích động trong lòng.
- Nha đầu, ngươi định ám toán ta sao?-Công chúa tiếp thêm lời.
- Pie... -Minh Anh nhìn Pie hơi e dè, cậu biết Pie vì việc gì đó không vui, có thể do công chúa làm Pie không vui, nhưng không phải vì vậy mà thẳng mặt hại cô ấy?
Hime chỉ nhìn Pie, không nói lời nào.
Pie đối diện với ánh mắt của tất cả mọi người, không hoảng sợ, chỉ có cảm giác bị cô lập. Pie lúc nãy thật sự không cố ý, cô chỉ muốn xịt tương ớt lên miếng sushi. Bởi vì chai tương sắp hết, Pie lắc hơi dùng lực, kết quả văng lên người công chúa. Mọi người nhìn cô như vậy là ý gì? Huy lớn tiếng hỏi cô câu đó là có ý gì?
Pie không quan tâm mọi người có ý nghi ngờ cô hay không. Chỉ cần Huy không nghĩ cô là người như vậy là đủ rồi. Nhưng sự thật thì sao? Tình huống này, dù cô có giải thích thế nào cũng không làm thay đổi thành kiến của mọi người với mình.
- Tôi cố ý đó thì sao? Ai bảo cô đáng ghét!-Pie quăng chai tương ớt xuống đất, đứng thẳng dậy, ánh mắt khiêu khích nhìn về phía công chúa. Không nói thêm lời nào nữa, quay lưng bước đi.
- Pie, em...-Huy đứng dậy, bước về phía Pie, bắt lấy cánh tay cô, tức giận đến nỗi không nói nên lời.
- Buông tay!-Pie đè nén gằng giọng.
Quá ba giây, không thấy Huy tự động buông tay, Pie dừng lực giật tay mình ra.
- Ruốt cuộc em bị cái gì hả?- Huy lần này đứng chặn trước mặt Pie.
- Không muốn nhìn thấy mặt anh!-Pie lớn tiếng, vòng qua người Huy đi thẳng. Cô hướng theo đường chính đi một mạch, không chút ý định ngừng bước.
Huy đứng nhìn theo dáng cô gái ngang bướng, tóc đuôi ngựa theo mỗi bước chân đung đưa qua lại.
Trời dần về chiều, mọi người thu dọn ra về.
Huy bấm gọi liên tục cho Pie, nhưng đều bị cô bé bơ không thương tiếc. Chỉ khi Minh Anh gọi cho cô, cô mới gửi trả cậu một tin nhắn “Mọi người về trước đi. Muội đi dạo một lát, về sau".
Chiếc xe do Huy điều khiển chở mọi người đi về. Trên suốt đoạn đường, Huy luôn đưa mắt quan sát xem có hình bóng Pie bên đường hay không, thật sự không hề thấy cô đâu.
Con đường này cực kỳ hiếm xe qua lại. Cả đoạn đường vắng vẻ, hai hàng cây cao che bóng mát rượi. Ánh nắng vàng của buổi chiều xuyên qua tán cây, tạo thành những mảng sáng, tối không rõ hình dạng.
Hime chăm chú nhìn ra cảnh vật bên ngoài, im lặng suy nghĩ gì đó. Cô không hề biết Minh Anh nãy giờ đang nhìn cô chăm chú. Hình ảnh Hime dưới ánh nắng mờ nhạt tạo thành một khung cảnh ảo diệu, khiến Minh Anh không thể rời mắt.
Công chúa từ khi thấy Huy cùng Pie lớn tiếng, cô cũng không hề nói chuyện. Cô nhìn xuống bộ đầm dính tương ớt của mình, rồi lại nhìn qua phía Huy. Tuy rằng Huy không có tức giận với cô, nhưng cô vẫn thấy như mình phạm lỗi, không dám mở miệng nói chuyện, thi thoảng liếc mắt nhìn Huy thăm dò.
Xe trở về nhà cũng gần năm giờ chiều. Bốn người không ai nói với ai câu nào đi vào nhà.
Bầu trời dần chuyển sắc, gió từ đâu thổi tới liên tục, làm cây lá xào xạc mãi không thôi.
- Trời này có khi nào mưa không?-Minh Anh nhìn lên bầu trời, tự hỏi chính mình. Cậu quay sang nhìn Huy, cất lời- Pie vẫn chưa về nhà, hay cậu quay lại đón muội ấy đi?
Huy không phải không nhận thấy trời sắp mưa. Thậm chí, trong lòng cậu đã nghĩ đến chuyện sẽ quay lại tìm Pie trước khi Minh Anh đề nghị. Chỉ vì hiện tại Huy buồn bực trong lòng, không muốn đối mặt với Pie. Chẳng phải Pie lúc nãy cũng nói không muốn nhìn thấy mặt cậu hay sao?
- Tự đi thì tự về được- Nói rồi Huy bước nhanh lên phòng.
Cánh cửa phòng đóng lại hơi dùng lực, mọi người từ dưới lầu nghe được tiếng vang. Căn nhà sau đó trở nên yên tĩnh lạ thường.
Công chúa trầm tư nhìn lên trên lầu. Cô chưa bao giờ thấy Huy như vậy. Huy trong tâm trí của cô vẫn luôn quan tâm, mỉm cười với cô. Mặc cho cô có làm gì sai, có gây chuyện, thì Huy vẫn không chút tức giận mà bỏ qua cho cô. Cô chưa bao giờ đối mặt với bộ dạng nóng giận như bây giờ của Huy.
Mười lăm phút sau...
Trời bắt đầu chuyển mưa. Cơn mưa tháng ba không đủ mạnh, chỉ nhẹ nhàng lớt phớt, nhưng lại âm ĩ không dứt.
Huy nhìn ra ngoài trời, đi qua đi lại, đứng lên ngồi xuống không biết bao nhiêu lần. Đoạn đường từ chỗ picnic về đến nhà cũng phải sáu cây số. Pie đi bộ, chắc chắn sẽ bị ướt mưa thê thảm. Chưa kể trời đã bắt đầu tối, đoạn đường đó lại vắng vẻ như vậy, lỡ như có chuyện gì xảy ra...
Bất chợt, có tiếng gõ cửa. Huy vội bước nhanh ra mở. Có lẽ Huy mong chờ người ở ngoài là người cậu đang nghĩ đến.
Nhưng khi mở cửa ra, Huy lại nhìn thấy Minh Anh, cậu ta nhìn Huy, nói:
- Tôi có chuyện muốn nói với cậu.
..........................
“- Lúc chiều tôi có nhờ Pie đi gọi cậu cùng công chúa về ăn thịt nướng, lúc đi Pie còn rất vui vẻ, nhưng khi về thì tâm trạng xuống hẳn. Tôi nghĩ đã có chuyện gì đó xảy ra."
Những lời Minh Anh nói, văng vẳng bên tai. Huy vừa lái xe, vừa suy đoán. So thời điểm lúc chiều, thì có thể lúc Pie đi gọi cậu đã vô tình nhìn thấy cậu cùng công chúa đang ngủ trên bãi cỏ. Mấy hôm nay Huy cũng quan sát thấy, Pie tâm tình không được vui vẻ, miễn cưỡng cười nói cùng mọi người, không ngừng chen chân giữa cậu và công chúa. Không phải là đang ghen với công chúa đi? Ghen? Vừa nghĩ đến, Huy bất chợt thấy lòng mình tràn ngập ý cười.
Đi được hơn bốn cây số, Huy liền nhìn thấy bóng người đứng dưới gốc cây ngân hạnh. Thân người nhỏ bé dựa vào thân cây to, gương mặt vô cảm nhìn ngắm mưa rơi.
Có lẽ nghe được tiếng xe, Huy thấy Pie quay mặt nhìn về phía cậu. Đối diện với tầm mắt cậu chưa đầy ba giây, Pie đã quay đầu, đi ra khỏi tán cây, ngang nhiên bước dưới trời mưa.
Huy vội vớ lấy cây dù, mở cửa chạy xuống xe, bước nhanh về phía Pie.
- Em không thấy trời đang mưa sao?-Huy bắt lấy cánh tay Pie, kéo cô lại, để tầm mắt hai người đối diện nhau.
- Có phải anh không hiểu tiếng người? Tôi nói là không muốn nhìn thấy anh!-Vừa dứt lời Pie giật cánh tay mình ra khỏi tay Huy. Tiếp tục quay lưng bước đi.
Nhìn thấy bóng dáng Pie cao ngạo bước ra khỏi chiếc dù, trên người cô mưa thấm ướt một lớp áo. Pie giống như đang thách thức giới hạn chịu đựng của Huy. Huy phừng phừng tức giận, ném luôn chiếc dù đang cầm trong tay xuống đường, tiến đến chỗ Pie bằng tốc độ nhanh nhất.
- Có gì thì nói rõ đi, đừng tỏ thái độ như vậy với anh!-Huy nắm lấy hai vai Pie, ánh mắt chứa hỏa khí.
- Thái độ của tôi bị làm sao nào?-Pie trừng mắt nhìn Huy, quát lớn-Thái độ của tôi có gì liên quan gì đến anh mà cần anh quan tâm hả???
- Em đừng có vô lý như vậy!- Huy nói lớn.
- Tôi chính là người không thích nói lý lẽ như vậy đó! Tôi thích thì sẽ mắng người, thích thì sẽ đánh người, thậm chí có thể giết người đó, thì sao nào? Thì sao nào?-Pie ngang ngược gầm gừ như con thú dữ, mặt ngước nhìn Huy như đang khiêu khích cậu ta- Nếu anh cảm thấy không thể chấp nhận được, thì chúng ta chia tay. Không đúng, là ly hôn!
Sau khi nghe hết câu cuối cùng, Huy im lặng nhìn Pie, tâm trạng từ tức giận đẩy xuống khoảng không trống rỗng. Mưa rơi xuống, thấm ướt gương mặt anh tuấn, hàng lông mi nặng một tầng nước mưa.
- Được!-Giọng Huy hết sức bình thản, trên môi còn nở nụ cười-Em có biết tôi mong chờ câu nói đó từ mấy hôm nay rồi không? Em nghĩ tôi có thể yêu một người hung dữ, hậu đầu, vụng về như em sao? Em nghĩ em là ai? Em chẳng qua cũng chỉ là lọ lem thôi. Ngươi tôi yêu chính là công chúa. Từ nhỏ tôi đã yêu cô ấy, đến bây giờ tôi vẫn yêu cô ấy. Em chỉ qua cũng chỉ là người thay thế tạm thời thôi. Thế nào? Có phải em mong muốn câu nói này?
Tiếp...
P.s: Viết cảnh cãi nhau rất khổ sở, haiz (Ta chỉ muốn viết cảnh vui vẻ -.-)
Huy cùng công chúa ngồi vừa đúng đối diện với Pie. Huy nãy giờ quan sát thấy Pie có vấn đề. Mọi khi bị công chúa khiêu khích, Pie chắc chắn sẽ đáp trả không thương tiếc, tình huống này là gì đây? Đang định mở miệng hỏi han Pie, thì công chúa đưa một cây thịt nướng đến ngay trước miệng cậu.
- Anh cũng ăn đi!
- Ừ-Ánh mắt Huy chuyển hướng nhìn về phía công chúa, cậu đưa tay nhận lấy.
Phụt...
Sau âm thanh quái dị phát ra, mọi người há hốc miệng. Đầu tiên là nhìn về phía công chúa, chiếc đầm của cô dính đầy tương ớt, thẳng một đường dài. Sau đó, ánh mắt mọi người lại chuyển hướng nhìn về phía Pie. Trên mặt Pie có chút kinh ngạc, tay vẫn đang còn cầm chai tương ớt.
- Pie!-Huy thẳng hướng Pie hét lớn-Em làm trò gì vậy?
Đang ngơ ngác nhìn công chúa, Pie nghe tiếng hét từ Huy, thoáng chốc lấy lại tinh thần, đưa tầm mắt chuyển hướng đối diện với ánh mắt của Huy. Ánh mắt đáng sợ này, không phải là lần đầu Pie nhìn thấy, nhưng hiện tại vẫn có chút kích động trong lòng.
- Nha đầu, ngươi định ám toán ta sao?-Công chúa tiếp thêm lời.
- Pie... -Minh Anh nhìn Pie hơi e dè, cậu biết Pie vì việc gì đó không vui, có thể do công chúa làm Pie không vui, nhưng không phải vì vậy mà thẳng mặt hại cô ấy?
Hime chỉ nhìn Pie, không nói lời nào.
Pie đối diện với ánh mắt của tất cả mọi người, không hoảng sợ, chỉ có cảm giác bị cô lập. Pie lúc nãy thật sự không cố ý, cô chỉ muốn xịt tương ớt lên miếng sushi. Bởi vì chai tương sắp hết, Pie lắc hơi dùng lực, kết quả văng lên người công chúa. Mọi người nhìn cô như vậy là ý gì? Huy lớn tiếng hỏi cô câu đó là có ý gì?
Pie không quan tâm mọi người có ý nghi ngờ cô hay không. Chỉ cần Huy không nghĩ cô là người như vậy là đủ rồi. Nhưng sự thật thì sao? Tình huống này, dù cô có giải thích thế nào cũng không làm thay đổi thành kiến của mọi người với mình.
- Tôi cố ý đó thì sao? Ai bảo cô đáng ghét!-Pie quăng chai tương ớt xuống đất, đứng thẳng dậy, ánh mắt khiêu khích nhìn về phía công chúa. Không nói thêm lời nào nữa, quay lưng bước đi.
- Pie, em...-Huy đứng dậy, bước về phía Pie, bắt lấy cánh tay cô, tức giận đến nỗi không nói nên lời.
- Buông tay!-Pie đè nén gằng giọng.
Quá ba giây, không thấy Huy tự động buông tay, Pie dừng lực giật tay mình ra.
- Ruốt cuộc em bị cái gì hả?- Huy lần này đứng chặn trước mặt Pie.
- Không muốn nhìn thấy mặt anh!-Pie lớn tiếng, vòng qua người Huy đi thẳng. Cô hướng theo đường chính đi một mạch, không chút ý định ngừng bước.
Huy đứng nhìn theo dáng cô gái ngang bướng, tóc đuôi ngựa theo mỗi bước chân đung đưa qua lại.
Trời dần về chiều, mọi người thu dọn ra về.
Huy bấm gọi liên tục cho Pie, nhưng đều bị cô bé bơ không thương tiếc. Chỉ khi Minh Anh gọi cho cô, cô mới gửi trả cậu một tin nhắn “Mọi người về trước đi. Muội đi dạo một lát, về sau".
Chiếc xe do Huy điều khiển chở mọi người đi về. Trên suốt đoạn đường, Huy luôn đưa mắt quan sát xem có hình bóng Pie bên đường hay không, thật sự không hề thấy cô đâu.
Con đường này cực kỳ hiếm xe qua lại. Cả đoạn đường vắng vẻ, hai hàng cây cao che bóng mát rượi. Ánh nắng vàng của buổi chiều xuyên qua tán cây, tạo thành những mảng sáng, tối không rõ hình dạng.
Hime chăm chú nhìn ra cảnh vật bên ngoài, im lặng suy nghĩ gì đó. Cô không hề biết Minh Anh nãy giờ đang nhìn cô chăm chú. Hình ảnh Hime dưới ánh nắng mờ nhạt tạo thành một khung cảnh ảo diệu, khiến Minh Anh không thể rời mắt.
Công chúa từ khi thấy Huy cùng Pie lớn tiếng, cô cũng không hề nói chuyện. Cô nhìn xuống bộ đầm dính tương ớt của mình, rồi lại nhìn qua phía Huy. Tuy rằng Huy không có tức giận với cô, nhưng cô vẫn thấy như mình phạm lỗi, không dám mở miệng nói chuyện, thi thoảng liếc mắt nhìn Huy thăm dò.
Xe trở về nhà cũng gần năm giờ chiều. Bốn người không ai nói với ai câu nào đi vào nhà.
Bầu trời dần chuyển sắc, gió từ đâu thổi tới liên tục, làm cây lá xào xạc mãi không thôi.
- Trời này có khi nào mưa không?-Minh Anh nhìn lên bầu trời, tự hỏi chính mình. Cậu quay sang nhìn Huy, cất lời- Pie vẫn chưa về nhà, hay cậu quay lại đón muội ấy đi?
Huy không phải không nhận thấy trời sắp mưa. Thậm chí, trong lòng cậu đã nghĩ đến chuyện sẽ quay lại tìm Pie trước khi Minh Anh đề nghị. Chỉ vì hiện tại Huy buồn bực trong lòng, không muốn đối mặt với Pie. Chẳng phải Pie lúc nãy cũng nói không muốn nhìn thấy mặt cậu hay sao?
- Tự đi thì tự về được- Nói rồi Huy bước nhanh lên phòng.
Cánh cửa phòng đóng lại hơi dùng lực, mọi người từ dưới lầu nghe được tiếng vang. Căn nhà sau đó trở nên yên tĩnh lạ thường.
Công chúa trầm tư nhìn lên trên lầu. Cô chưa bao giờ thấy Huy như vậy. Huy trong tâm trí của cô vẫn luôn quan tâm, mỉm cười với cô. Mặc cho cô có làm gì sai, có gây chuyện, thì Huy vẫn không chút tức giận mà bỏ qua cho cô. Cô chưa bao giờ đối mặt với bộ dạng nóng giận như bây giờ của Huy.
Mười lăm phút sau...
Trời bắt đầu chuyển mưa. Cơn mưa tháng ba không đủ mạnh, chỉ nhẹ nhàng lớt phớt, nhưng lại âm ĩ không dứt.
Huy nhìn ra ngoài trời, đi qua đi lại, đứng lên ngồi xuống không biết bao nhiêu lần. Đoạn đường từ chỗ picnic về đến nhà cũng phải sáu cây số. Pie đi bộ, chắc chắn sẽ bị ướt mưa thê thảm. Chưa kể trời đã bắt đầu tối, đoạn đường đó lại vắng vẻ như vậy, lỡ như có chuyện gì xảy ra...
Bất chợt, có tiếng gõ cửa. Huy vội bước nhanh ra mở. Có lẽ Huy mong chờ người ở ngoài là người cậu đang nghĩ đến.
Nhưng khi mở cửa ra, Huy lại nhìn thấy Minh Anh, cậu ta nhìn Huy, nói:
- Tôi có chuyện muốn nói với cậu.
..........................
“- Lúc chiều tôi có nhờ Pie đi gọi cậu cùng công chúa về ăn thịt nướng, lúc đi Pie còn rất vui vẻ, nhưng khi về thì tâm trạng xuống hẳn. Tôi nghĩ đã có chuyện gì đó xảy ra."
Những lời Minh Anh nói, văng vẳng bên tai. Huy vừa lái xe, vừa suy đoán. So thời điểm lúc chiều, thì có thể lúc Pie đi gọi cậu đã vô tình nhìn thấy cậu cùng công chúa đang ngủ trên bãi cỏ. Mấy hôm nay Huy cũng quan sát thấy, Pie tâm tình không được vui vẻ, miễn cưỡng cười nói cùng mọi người, không ngừng chen chân giữa cậu và công chúa. Không phải là đang ghen với công chúa đi? Ghen? Vừa nghĩ đến, Huy bất chợt thấy lòng mình tràn ngập ý cười.
Đi được hơn bốn cây số, Huy liền nhìn thấy bóng người đứng dưới gốc cây ngân hạnh. Thân người nhỏ bé dựa vào thân cây to, gương mặt vô cảm nhìn ngắm mưa rơi.
Có lẽ nghe được tiếng xe, Huy thấy Pie quay mặt nhìn về phía cậu. Đối diện với tầm mắt cậu chưa đầy ba giây, Pie đã quay đầu, đi ra khỏi tán cây, ngang nhiên bước dưới trời mưa.
Huy vội vớ lấy cây dù, mở cửa chạy xuống xe, bước nhanh về phía Pie.
- Em không thấy trời đang mưa sao?-Huy bắt lấy cánh tay Pie, kéo cô lại, để tầm mắt hai người đối diện nhau.
- Có phải anh không hiểu tiếng người? Tôi nói là không muốn nhìn thấy anh!-Vừa dứt lời Pie giật cánh tay mình ra khỏi tay Huy. Tiếp tục quay lưng bước đi.
Nhìn thấy bóng dáng Pie cao ngạo bước ra khỏi chiếc dù, trên người cô mưa thấm ướt một lớp áo. Pie giống như đang thách thức giới hạn chịu đựng của Huy. Huy phừng phừng tức giận, ném luôn chiếc dù đang cầm trong tay xuống đường, tiến đến chỗ Pie bằng tốc độ nhanh nhất.
- Có gì thì nói rõ đi, đừng tỏ thái độ như vậy với anh!-Huy nắm lấy hai vai Pie, ánh mắt chứa hỏa khí.
- Thái độ của tôi bị làm sao nào?-Pie trừng mắt nhìn Huy, quát lớn-Thái độ của tôi có gì liên quan gì đến anh mà cần anh quan tâm hả???
- Em đừng có vô lý như vậy!- Huy nói lớn.
- Tôi chính là người không thích nói lý lẽ như vậy đó! Tôi thích thì sẽ mắng người, thích thì sẽ đánh người, thậm chí có thể giết người đó, thì sao nào? Thì sao nào?-Pie ngang ngược gầm gừ như con thú dữ, mặt ngước nhìn Huy như đang khiêu khích cậu ta- Nếu anh cảm thấy không thể chấp nhận được, thì chúng ta chia tay. Không đúng, là ly hôn!
Sau khi nghe hết câu cuối cùng, Huy im lặng nhìn Pie, tâm trạng từ tức giận đẩy xuống khoảng không trống rỗng. Mưa rơi xuống, thấm ướt gương mặt anh tuấn, hàng lông mi nặng một tầng nước mưa.
- Được!-Giọng Huy hết sức bình thản, trên môi còn nở nụ cười-Em có biết tôi mong chờ câu nói đó từ mấy hôm nay rồi không? Em nghĩ tôi có thể yêu một người hung dữ, hậu đầu, vụng về như em sao? Em nghĩ em là ai? Em chẳng qua cũng chỉ là lọ lem thôi. Ngươi tôi yêu chính là công chúa. Từ nhỏ tôi đã yêu cô ấy, đến bây giờ tôi vẫn yêu cô ấy. Em chỉ qua cũng chỉ là người thay thế tạm thời thôi. Thế nào? Có phải em mong muốn câu nói này?
Tiếp...
P.s: Viết cảnh cãi nhau rất khổ sở, haiz (Ta chỉ muốn viết cảnh vui vẻ -.-)
Tác giả :
P Hana