Công Chúa Trở Thành Nữ Hầu
Chương 59: Ngọt ngào
Cái ôm ấm áp như của mẫu thân làm cho Phùng Viện không kìm được nước mắt, nhưng chỉ có chớp mắt, nàng liền đứng thẳng dậy nói: “A Viện có A mẫu, sao lại đáng thương chứ?" Lâm phu nhân nở nụ cười càng sâu, thay Phùng Viện vén tóc mai, hai người nói vài câu, có thị nữ tiến vào mời hai người đi ra ngòai dự tiệc.
Phùng Viện đứng dậy, Lâm phu nhân cũng đứng dậy, thay Phùng Viện chỉn chu lại quần áo, Tử Thiến các nàng cũng tiến tới giúp Phùng Viện chỉnh lại trang phục, Lâm phu nhân vuốt phẳng vạt áo cho Phùng Viện, tinh tế nhìn Phùng Viện một cái, cảm thấy Phùng Viện quả là hòan mỹ không sứt mẻ, lúc này mới dắt tay nàng đi ra ngòai.
Mới vừa đi ra ngòai, Phùng Viện đã đưa ánh mắt tìm Trúc Nhân Cúc nhân trong nhóm thị nữ, tiểu nha đầu Cúc Nhân kia, nếu không phải nàng, chỉ sợ mình giờ đã trở thành một u hồn.
Trong nhóm thị nữ, không thấy các nàng, Phùng Viện sợ nhìn sai, lại nhìn kĩ chút, vẫn là không thấy, mặc dù theo Lâm phu nhân ra ngòai, vẫn có chút chần chờ, lại thấy ánh mắt nàng lại quét lên người những thị nữ, dừng lại cước bộ hỏi: “A Viện tìm ai sao?" Phùng Viện nhìn Lâm phu nhân, rồi nhìn những thị nữ xung quanh, nhất thời không biết có nên nói thật hay không?
Lâm phu nhân nhíu mi một cái, lập tức giãn ra: “A Viện tìm Trúc Nhân và Cúc Nhân sao?" Phùng Viện gật đầu, Lâm phu nhân cầm tay nàng đi tới phía trước: “Hai nàng, năm trước tìm được người nhà, cho họ chút tiền và trở về nhà rồi."
Trở về nhà, Phùng Viện nắm chặt tay lại, lời nói ngày trước của Cúc Nhân còn ở bên tai, trong nhà phụ thân thường đánh nàng, bởi vì cần tiền mà bán các nàng. Có lẽ là cảm nhận được tay Phùng Viện nắm chặt lại, Lâm phu nhân cầm chặt tay nàng một chút, cười nói: “Ta thường cho người đi nhìn các nàng, nói qua sống rất tốt, con nếu muốn gặp các nnàg, đới qua mấy ngày, kêu bọn họ tới đây ở mấy ngày cũng tốt."
Phùng Viện cười gật đầu: “A mẫu thật tốt với A Viện." Lâm phu nhân buông tay nàng: “Nói cái gì ngốc vậy, sau này đều là người một nhà." Đã tới yến hội, theo quy củ, Lâm phu nhân không thể đi song song cùng Phùng Viện, Phùng Viện đi trước, có người truyền báo “Công chua giá đáo" yến hội đã được bài trí sẵn sàng, mọi người đều chờ sẵn, đứng hành lễ.
Tân hôn là một hồi tiếp đón, một hồi yến hội, phải mãi cho tới ba tháng sau, sau khi yến hội chấm dứt, Phùng Viện cùng Lâm Ca mặc lễ phục, khác với yến hội của Lan Lăng công chúa ngày đó, Phùng Viện nghe được tin tức, Tạ Thập Nhị lang kết hôn, lần này, lại là….
Người nói chuyện thở dài: “Chu thị mất mới có mười tháng thôi, Tạ Thập Nhị lang lại sắp tái hôn…" Phùng Viện nghe vậy, nhớ tới ngày đó Chu Như Uẩn tự sát, mặt trắng bệch, một thân tố y, bên môi vẫn tươi cười, lúc này, nam tử đã trọng thương trên chiến trường, sinh mệnh nam tử ấy, rồi lại phải cưới vợ, nếu Chu Như Uẩn biết, sẽ nói được gì đây?
Phùng Viện không đành lòng, cảm giác có người nhìn mình, quay đầu lại, là Trần tiểu thư, lúc này nàng ăn mặc theo quy cách phụ nhân (người có chồng), đoan trang ngồi ở kia, Phùng Viện bưng chen rượu lên, nâng chén lên hướng nàng, rồi uống vào. Bên cạnh có người cười nói: “Này tính là gì đâu, tâm tính nam tử mà, Vương thị cũng bị hưu mới có ba tháng, Chu thị như vậy cũng có sao đâu."
Nghe nhắc tới Vương thị, yến hội liền trầm lặng một chút, ai đều biết tại sao Vương thị bị hưu là vì cái gì, Phùng Viện liền ngẩng đầu nhìn người nói, nhưng không biết đó là ai, Lan Lăng công chúa ngồi bên cạnh Phùng Viện, buông cái chén, thanh âm có chút lớn. Yến hội lại trầm mặc một chút, lúc này mới tự nhàn thoại cái khác.
Lan Lăng công chúa rút khăn lau khóe miệng, nhỏ giọng nói : “Muội nghe Phò mã nói, lúc đến Kiến Khang thành, Tạ Thập Nhị lang đem Vương thị trở thành ngoại thất (không biết có phải “bồ" không nữa), không biết Tạ gia có biết chuyện này không?"
Nói xong Lan Lăng công chúa lại đoan trang ngồi, nâng chén nói: “Hôm nay vốn là vì tân hôn của Hội Kê công chúa mà tới, nào lại uống một chén." Mọi người vội vàng đứng dậy nâng chén, tiếp theo là ca múa, vũ công uyển chuyển, người ca ngọt ngào, mọi người chăm chú thưởng thức ca vũ, bắt đầu bình luận về giọng ca và vũ điệu.
Thẳng tới mọi người thưởng thức ca vũ thấy mệt, uống rượu cũng kha khá, yến hội liền tan, đều tự cáo từ ra về, nam khách ở yến hội bên kia còn chưa có tan, Phùng Viện cùng Lan Lăng công chúa nói chuyện mấy câu, Lan Lăng công chúa tiến vào trong phòng, liền reo lên: “Mỗi lần yến hội đều đau đầu." Thị nữ vội tiến lại tháo trâm cởi búi tóc cho Lan Lăng công chúa, Lan Lăng nhìn mớ tóc giả thị nữ vừa cởi xuống, thở dài nói: “Tỷ tỷ sao tóc tỷ tốt như vậy chứ, không cần dùng tóc giả, muội mà không có tóc giả thì không búi lên được."
Phùng Viện cũng đau đầu một chút, vẫn là chống đầu cười nói: “Muội có tiểu công tử, tự nhiên phải quan tâm nhiều thứ." Lan Lăng công chúa lấy tay che miệng ngáp một cái: “Nhắc tới hắ, tháng sau hắn tròn một tuổi, lại một hồi yến hội, thật là mệt chết người a."
Trong mắt Phùng Viện ý cười càng sâu một chút, đặt tay lên vai Lan Lăng công chúa: “Nếu ba ngày không có yến hội, muội ại la hét là sao rảnh rỗi lâu như vậy." Mặt Lan Lăng công chúa đỏ lên, còn muốn nói chuyện, một thị nữ tiến vào, thi lễ xong mới nói: “Người của Lâm Phò mã tới báo, Lâm Phò mã uống rượu, thỉnh Hội Kê công chúa ra ngòai nhìn một chút."
Phùng Viện bước ra ngòai, Lan Lăng công chúa đi theo, trêu ghẹo nói: “Từ khi tỷ tỷ có tỷ phu, sẽ không thương muội nữa." Trên mặt Phùng Viện hơi hồng hồng, liếc nhìn Lan Lăng công chúa một cái: “Tỷ vẫn thương muội, muội phu mới phải thương muội nhiều hơn là tỷ chứ." Lan Lăng công chúa cười hì hì, không trêu ghẹo nữa.
Xa giá của công chúa đã sớm chờ ở cửa, Phùng Viện lên xe, thấy Lâm Ca dựa vào thành xe, sắc mặt đỏ bừng, nhắm mắt lại, có lẽ ngủ rồi, trong tay Tử Thiến bưng bát dược (dược giải rượu,canh giải rượu), ngồi chồm hỗm. Nghe thấy thanh âm Phùng Viện lên xe, vội vàng hành lễ, Phùng Viện thấy Tử Thiến ở trong xe, trong lòng có chút hờn giận, tiếp bát dược trong tay Tử Thiến, ý bảo nàng đi xuống.
Phùng Viện đứng dậy, Lâm phu nhân cũng đứng dậy, thay Phùng Viện chỉn chu lại quần áo, Tử Thiến các nàng cũng tiến tới giúp Phùng Viện chỉnh lại trang phục, Lâm phu nhân vuốt phẳng vạt áo cho Phùng Viện, tinh tế nhìn Phùng Viện một cái, cảm thấy Phùng Viện quả là hòan mỹ không sứt mẻ, lúc này mới dắt tay nàng đi ra ngòai.
Mới vừa đi ra ngòai, Phùng Viện đã đưa ánh mắt tìm Trúc Nhân Cúc nhân trong nhóm thị nữ, tiểu nha đầu Cúc Nhân kia, nếu không phải nàng, chỉ sợ mình giờ đã trở thành một u hồn.
Trong nhóm thị nữ, không thấy các nàng, Phùng Viện sợ nhìn sai, lại nhìn kĩ chút, vẫn là không thấy, mặc dù theo Lâm phu nhân ra ngòai, vẫn có chút chần chờ, lại thấy ánh mắt nàng lại quét lên người những thị nữ, dừng lại cước bộ hỏi: “A Viện tìm ai sao?" Phùng Viện nhìn Lâm phu nhân, rồi nhìn những thị nữ xung quanh, nhất thời không biết có nên nói thật hay không?
Lâm phu nhân nhíu mi một cái, lập tức giãn ra: “A Viện tìm Trúc Nhân và Cúc Nhân sao?" Phùng Viện gật đầu, Lâm phu nhân cầm tay nàng đi tới phía trước: “Hai nàng, năm trước tìm được người nhà, cho họ chút tiền và trở về nhà rồi."
Trở về nhà, Phùng Viện nắm chặt tay lại, lời nói ngày trước của Cúc Nhân còn ở bên tai, trong nhà phụ thân thường đánh nàng, bởi vì cần tiền mà bán các nàng. Có lẽ là cảm nhận được tay Phùng Viện nắm chặt lại, Lâm phu nhân cầm chặt tay nàng một chút, cười nói: “Ta thường cho người đi nhìn các nàng, nói qua sống rất tốt, con nếu muốn gặp các nnàg, đới qua mấy ngày, kêu bọn họ tới đây ở mấy ngày cũng tốt."
Phùng Viện cười gật đầu: “A mẫu thật tốt với A Viện." Lâm phu nhân buông tay nàng: “Nói cái gì ngốc vậy, sau này đều là người một nhà." Đã tới yến hội, theo quy củ, Lâm phu nhân không thể đi song song cùng Phùng Viện, Phùng Viện đi trước, có người truyền báo “Công chua giá đáo" yến hội đã được bài trí sẵn sàng, mọi người đều chờ sẵn, đứng hành lễ.
Tân hôn là một hồi tiếp đón, một hồi yến hội, phải mãi cho tới ba tháng sau, sau khi yến hội chấm dứt, Phùng Viện cùng Lâm Ca mặc lễ phục, khác với yến hội của Lan Lăng công chúa ngày đó, Phùng Viện nghe được tin tức, Tạ Thập Nhị lang kết hôn, lần này, lại là….
Người nói chuyện thở dài: “Chu thị mất mới có mười tháng thôi, Tạ Thập Nhị lang lại sắp tái hôn…" Phùng Viện nghe vậy, nhớ tới ngày đó Chu Như Uẩn tự sát, mặt trắng bệch, một thân tố y, bên môi vẫn tươi cười, lúc này, nam tử đã trọng thương trên chiến trường, sinh mệnh nam tử ấy, rồi lại phải cưới vợ, nếu Chu Như Uẩn biết, sẽ nói được gì đây?
Phùng Viện không đành lòng, cảm giác có người nhìn mình, quay đầu lại, là Trần tiểu thư, lúc này nàng ăn mặc theo quy cách phụ nhân (người có chồng), đoan trang ngồi ở kia, Phùng Viện bưng chen rượu lên, nâng chén lên hướng nàng, rồi uống vào. Bên cạnh có người cười nói: “Này tính là gì đâu, tâm tính nam tử mà, Vương thị cũng bị hưu mới có ba tháng, Chu thị như vậy cũng có sao đâu."
Nghe nhắc tới Vương thị, yến hội liền trầm lặng một chút, ai đều biết tại sao Vương thị bị hưu là vì cái gì, Phùng Viện liền ngẩng đầu nhìn người nói, nhưng không biết đó là ai, Lan Lăng công chúa ngồi bên cạnh Phùng Viện, buông cái chén, thanh âm có chút lớn. Yến hội lại trầm mặc một chút, lúc này mới tự nhàn thoại cái khác.
Lan Lăng công chúa rút khăn lau khóe miệng, nhỏ giọng nói : “Muội nghe Phò mã nói, lúc đến Kiến Khang thành, Tạ Thập Nhị lang đem Vương thị trở thành ngoại thất (không biết có phải “bồ" không nữa), không biết Tạ gia có biết chuyện này không?"
Nói xong Lan Lăng công chúa lại đoan trang ngồi, nâng chén nói: “Hôm nay vốn là vì tân hôn của Hội Kê công chúa mà tới, nào lại uống một chén." Mọi người vội vàng đứng dậy nâng chén, tiếp theo là ca múa, vũ công uyển chuyển, người ca ngọt ngào, mọi người chăm chú thưởng thức ca vũ, bắt đầu bình luận về giọng ca và vũ điệu.
Thẳng tới mọi người thưởng thức ca vũ thấy mệt, uống rượu cũng kha khá, yến hội liền tan, đều tự cáo từ ra về, nam khách ở yến hội bên kia còn chưa có tan, Phùng Viện cùng Lan Lăng công chúa nói chuyện mấy câu, Lan Lăng công chúa tiến vào trong phòng, liền reo lên: “Mỗi lần yến hội đều đau đầu." Thị nữ vội tiến lại tháo trâm cởi búi tóc cho Lan Lăng công chúa, Lan Lăng nhìn mớ tóc giả thị nữ vừa cởi xuống, thở dài nói: “Tỷ tỷ sao tóc tỷ tốt như vậy chứ, không cần dùng tóc giả, muội mà không có tóc giả thì không búi lên được."
Phùng Viện cũng đau đầu một chút, vẫn là chống đầu cười nói: “Muội có tiểu công tử, tự nhiên phải quan tâm nhiều thứ." Lan Lăng công chúa lấy tay che miệng ngáp một cái: “Nhắc tới hắ, tháng sau hắn tròn một tuổi, lại một hồi yến hội, thật là mệt chết người a."
Trong mắt Phùng Viện ý cười càng sâu một chút, đặt tay lên vai Lan Lăng công chúa: “Nếu ba ngày không có yến hội, muội ại la hét là sao rảnh rỗi lâu như vậy." Mặt Lan Lăng công chúa đỏ lên, còn muốn nói chuyện, một thị nữ tiến vào, thi lễ xong mới nói: “Người của Lâm Phò mã tới báo, Lâm Phò mã uống rượu, thỉnh Hội Kê công chúa ra ngòai nhìn một chút."
Phùng Viện bước ra ngòai, Lan Lăng công chúa đi theo, trêu ghẹo nói: “Từ khi tỷ tỷ có tỷ phu, sẽ không thương muội nữa." Trên mặt Phùng Viện hơi hồng hồng, liếc nhìn Lan Lăng công chúa một cái: “Tỷ vẫn thương muội, muội phu mới phải thương muội nhiều hơn là tỷ chứ." Lan Lăng công chúa cười hì hì, không trêu ghẹo nữa.
Xa giá của công chúa đã sớm chờ ở cửa, Phùng Viện lên xe, thấy Lâm Ca dựa vào thành xe, sắc mặt đỏ bừng, nhắm mắt lại, có lẽ ngủ rồi, trong tay Tử Thiến bưng bát dược (dược giải rượu,canh giải rượu), ngồi chồm hỗm. Nghe thấy thanh âm Phùng Viện lên xe, vội vàng hành lễ, Phùng Viện thấy Tử Thiến ở trong xe, trong lòng có chút hờn giận, tiếp bát dược trong tay Tử Thiến, ý bảo nàng đi xuống.
Tác giả :
Thu Lý Tử