Công Chúa Trở Thành Nữ Hầu
Chương 21
Tiểu Viên thu hồi suy nghĩ, cười đối nàng nói: “Không nghĩ cái gì." Cúc nhi ừ một tiếng, giận dữ nói: “Ta nghĩ đến cha mẹ. Còn tưởng rằng tỷ tỷ cũng nghĩ đến cha mẹ đâu."
Cha mẹ, Tiểu Viên không khỏi thở dài, Trúc nhi đã vỗ vỗ gọi Cúc nhi: “Vương mụ mụ không phải đã nói rồi sao? Tiểu Viên không có cha mẹ, chính là nữ cô nhi."
Nói đến đây, Trúc nhi nhìn mặt Tiểu Viên, không đem câu kế tiếp nói ra, Vương mụ mụ còn nói, Tiểu Viên là người hạ tiện, cho nên mới không có cha mẹ. Chính là, nhìn thấy Tiểu Viên kia dung mạo thực xinh đẹp, Trúc nhi không khỏi suy nghĩ, người xinh đẹp như vậy thế nào giống thấp hèn đâu ?
Tiểu Viên thấy Trúc nhi chính là nhìn chằm chằm mình, sờ sờ mặt, thực tò mò hỏi: “Như thế nào? Trên mặt ta còn có vết xanh tím sao?" Trúc nhi không nói chuyện, Cúc nhi cắn móng tay nói: “Tỷ tỷ, cho dù mặt ngươi có chút sưng, nhưng vẫn là đẹp như vậy." Tiểu Viên nghe vậy, sờ sờ đầu Cúc nhi, nở nụ cười.
“Ba người các ngươi lười biếng ngồi đây làm cái gì? Còn không mau chút đem sân quét dọn cho sạch sẽ?" Không cần hỏi, đây là xem không được một hồi các nàng ngồi nhàn hạ nên vương mụ mụ nói, Tiêu Viên các nàng vội đứng lên, đều tự đi lấy chổi, vương mụ mụ đi tới, tay còn véo Tiểu Viên vài cái: “Hai người các nàng trước nay đều không phải là lười biếng, một hồi ngươi đến liền làm các nàng lười biếng, thực quá thể."
Tiểu Viên chỉ cúi đầu xác nhận, Vương mụ mụ lại véo, mới cảm thấy trong lòng được thoải mái, từ khi nghe tiểu thư nói, Tiểu Viên xuất thân từ gia tộc Huệ hoàng hẩu, mụ vẫn biết hoàng hậu chính là người phụ nữ tôn quý nhất thiên hạ, nàng lại là nữ tử trong gia tộc của người phụ nữ quý tộc ấy, đương nhiên mụ muốn làm nhục cho đủ mới được.
Kim tiểu thư đối Tiểu Viên vốn cũng có ý nghĩ như vậy, chú tớ hai người lúc đó chính là ăn nhịp với nhau, cũng không cần phải nói vài lời, liền đối xử tệ thêm với Tiểu Viên, đợi khi Tiểu Viên từ Trần gia trở về, Kim tiểu thư nghe Trần gia phu nhân cũng Trần tiểu thư đầu coi trọng Tiểu Viên, nàng cùng Vương mụ mụ oán giận vài câu, hận không thể đem Tiểu Viên chộp tới đánh chết mới tốt, lại nghe câu nói của Vương mụ, đánh chết nàng nếu truyền ra thì đối thanh danh tiểu thư không tốt, lại không cần phải chịu chịu khổ vụn vặt, sao không chờ nàng trở lại, làm cho nàng chịu khổ từng chút, chờ nàng chịu không nổi, ra ngoài chạy trốn, sau đó chặn lại, đến khi đó đánh chết nàng, không phải rất tốt sao?
Kim tiểu thư vốn xem Tiểu Viên như là cái đinh trong mắt, nghe xong lời này, tán thưởng liên tục, lại nói Vương Thắng An nghĩ chỉ cần Tiểu Ngọc cùng Kim đại gia nên chuyện, Tiểu Viên sẽ là của mình, làm sao muốn đem khối thịt trong miệng mãi đặt ở nhà người khác? Ở bên tai Kim tiểu thư nói vài lần, Kim tiểu thư liền đáp ứng đem nàng mang trở về, cũng có ý muốn đem Tiểu Viên giữ lại để làm nhục, Vương Thắng An thấy Kim tiểu thư hiền lành đi rất nhiều, mình suốt ngày ở trước mặt Kim tiểu thư nói nhiều lời nay có tác dụng, ngay cả trong mỡ cũng không biết trong lòng Kim tiểu thư có chủ ý gì.
Tiểu Viên không biết mục đích đó, chính là chỉ cảm thấy có chút kỳ quái, quay như thế nào đã biết, vương mụ mụ đối mình càng tệ hơn, ban đầu Kim tiểu thư còn đối với mình có chút hòa nhã, như thế nào mà lần này ngay cả một điểm hòa nhã cũng không có.
Cũng không dám đi hỏi, chỉ chăm chú làm việc của mình, mà vương mụ mụ chính là nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Tiểu Viên. Tiểu Viên bị mụ nhìn đến nỗi càng phát ra hoảng hốt, trượt tay, cây chổi liền rơi xuống đất.
Vương mụ mụ bắt lấy cơ hội, tiến lên hai bàn tay liền đánh vào mặt nàng: “Tiểu tiện nhân, qua Trần gia vài ngày, không phải làm việc này? Buổi sáng quét đất, hiện tại còn bẩn thì không nói, cho ngươi quét lại lần nữa, ngươi liền kích động." Tiểu Viên thình lình bị đánh đến choáng váng, mới vừa nói được câu: “Mụ mụ, ta…"
Vương mụ mụ liền đánh thêm mấy bạt tai: “Còn muốn già mồm?" Nói xong chỉ vào Trúc nhi cùng Cúc nhi: “Ngươi nhìn đi, ngươi còn không bằng hai cái tiểu nhân, thật không biết cô gia nhìn trúng ngươi ở điểm nào ?"
Tiểu Viên không nói lời nào, cũng chỉ xác nhận, Vương mụ cằm vừa nhấc, ý bảo nàng tiếp tục quét tước, Tiểu Viên cũng không dám làm trái, chính là tiếp tục quét. Lúc này bên ngoài một gã sai vặt vội vội vàng vàng xông tới, thấy Vương mụ mụ, bất chấp thi lễ liền hỏi: “Vương mụ mụ, tiểu thư cùng cô gia đâu ?"
Vương mụ mụ đánh mệt, chính là chuẩn bị đi vào phòng uống trà, thấy gã sai vặt vội vã hỏi: “Tìm tiểu thư cùng cô gia có chuyện gì, Vương tiểu thư phải thành hôn, tiểu thư cùng cô gia qua chỗ nàng ở bên kia."
Gã sai vặt vội vàng lau mồ hôi trên trán: “Mụ mụ, ngươi nhanh tìm họ về đây đi, xảy ra đại sự rồi." Vương mụ mụ nhướng mày: “Đại sự gì?" Gã sai vặt hít một tiếng: “Đại nãi nãi vừa rồi từ nơi này trở về liền đẻ non, lão gia tìm tiểu thư cùng cô gia để thương nghị."
Vương mụ mụ nghe thấy Tiểu Ngọc vậy mà đẻ non, sắc mặt liền biến, mắt hướng đến người Tiểu Viên, trong ánh mắt lại chứa vài phần đắc ý, Tiểu Viên vẫn chưa đi, nghe thấy Tiểu Ngọc đẻ non, còn thấy kỳ quái, thấy Vương mụ nhìn về phía mình, nàng liên giật mình, Tiểu Ngọc bị Kim đại gia lôi kéo mới la hét bụng đau rời đi, chẳng lẽ?
Nghe thấy Vương mụ mụ nói: “Được, ta đi tìm tiểu thư cùng cô gia." Nói xong hướng Trúc nhi các nàng nói: “Hai người các ngươi, buổi chiều hôm nay trông nom kĩ Tiểu Viên, không được để nàng bước ra khỏi sân nửa bước." Trúc nhi cùng Cúc nhi dù không hiểu tại sao, vẫn là đáp ứng.
Vương mụ lúc này mới đi tìm vợ chồng Kim tiểu thư, chờ y vừa đi, Cúc nhi chạy đến bên người Tiểu Viên: “Tỷ tỷ, như thế nào mà Vương mụ muốn chúng ta trông nom ngươi, bình thường ngươi cũng không đi nơi nào khác nha ?" Tiểu Viên cũng không biết nói cái gì, chính là cười khổ. Trúc nhi chung quy tuổi lớn hơn một chút, liên tưởng đến thời điểm Tiểu Viên tới, cùng hành động của Vương mụ mụ và Lục Khởi, hiểu được chút gì đó, chỉ kéo kéo Cúc nhi, làm nàng nói ít một chút.
Tiểu Viên thấy Trúc nhi ý bảo Cúc nhi không nói nữa, cũng không nói thêm gì, ở trong viện mãi cũng thấy nhàm chán, các nàng chính là giống nhau thuận tay cầm lấy đồ vật này nọ, cũng không biết ai có một cây kim thêu, mới thêu mấy mũi, đường thêu còn có chút vụng về, Tiểu Viên thuận lợi thêu lên.
Trúc nhi thấy công việc của mình bị Tiểu Viên cầm lấy, vừa muốn nói, đã thấy trên vải hiện lên một bông hoa tươi. Hoa kia thế nhưng tựa như mới chỉ vừa hái xuống, Trúc nhi thấy Tiểu Viên thêu thực mau, đã muốn kinh sợ, thế nhưng thấy đường thêu thực đẹp, lại nói không nên lời, Cúc nhi đã muốn kêu lên: “Tỷ tỷ, người như thế nào có thể thêu đẹp như vậy ?"
Tiểu Viên quay qua, thấy các nàng hai cái vẻ mặt hâm mộ, cười nói: “Này là từ nhỏ đi học." Trúc nhi đã khôi phục lại tinh thần, cẩn thận hỏi Tiểu Viên: “Tỷ tỷ, ngươi có thể dạy ta không ?" Này có cái gì khó, Tiểu Viên gật đầu, kéo tay các nàng, đầu tiên dạy họ đem sợi tơ chia ra.
Trúc nhi xem đường tơ, dã muốn đủ nhỏ, bây giờ còn phải một lần nữa tách thành mấy cái, mắt đều trừng lớn, học hồi lâu, bất quá chính là có thể đem sợ tơ bổ vi bốn, xa không bằng Tiểu Viên vừa bổ vi 12 cái thực lưu loát.
Cúc nhi tuổi còn nhỏ hơn một chút, liền càng chậm, chỉ có thể tách thành 2 nửa, gấp đến độ sắp khóc lên, Tiểu Viên thấy nàng vẻ mặt sốt ruột, cười an ủi nói: “Không nên gấp gáp, chậm rãi là được rồi."
Cúc nhi gật đầu, ba người đang ngồi học thực vui vẻ, một đám người phần phật tiến vào, đi đầu đúng là vương mụ mụ, Trúc nhi cùng Cúc nhi vội buông Kim thêu, tiến lên hành lễ với Vương mụ, Vương mụ mụ thật nhanh khuôn mặt căng cứng, mặc kệ họ, hướng đàng sau lưng vẫy tay một cái: “Đem nha đầu Tiểu Viên trói lại cho ta."
Phía sau hai gã sai vặt đi lên, cầm dây thừng trói Tiểu Viên, kim thêu trong tay Tiểu Viên rơi xuống đất, cũng không cố chống cự, mặc cho gã sai vặt trói chặt, nhìn Vương mụ mụ hỏi: “Làm sao vậy?" Vương mụ mụ thấy gã sai vặt đã đem Tiểu Viên trói tốt, còn tự mình đi lên nắn dây thừng, trói thực chặt, lúc này mới đối Tiểu Viên nói một tiếng: “Đại nãi nãi bởi vì ngươi mà đẻ non, ngươi còn có ý tứ hỏi làm sao vậy? Thật sự là không biết xấu hổ."
Nói xong vung tay lên, nhóm gã sai vặt đem Tiểu Viên mang đi, Trúc nhi cùng Cúc nhi vẫn ngây người, đợi cho bọn họ đi rồi, Cúc nhi tiến lên nhặt bức tranh thêu, đưa cho Trúc nhi: “Trúc tỷ tỷ, chẳng lẽ Tiểu Viên tỷ tỷ nảng...?" Trúc nhi thở dài, nàng mặc dù đến nhà Kim đại gia không lâu, nhưng vẫn là biết, lần này Tiểu Viên chỉ sợ không ổn.
Tiểu Viên bị trói mang đi, tựa như ngây người giống nhau, cũng không phản kháng, tùy ý để bọn họ lôi lôi kéo kéo, đem chính mình ném vào phòng Kim đại gia, lúc này trong phòng đèn đuốc sáng trưng, vừa mới đi vào sân, chợt nghe tiếng khóc của Tiểu Ngọc từ trong phòng truyền đến: “Đứa nhỏ, hài tử của ta." Còn kèm theo tiếng Kim Tiểu thư không biết là hảo tâm hay ác ý khuyên bảo.
Kim lão gia không có đến phòng vợ, ngồi ở ghế trong viện, thỉnh thoảng còn mắng gì đó, Kim Phúc vẫn luôn là ở bên cạnh ông, đứng khuyên bảo. Vương Thắng An lại giống như đang xem diễn, khoanh tay đứng một bên.
Thấy Tiểu Viên tiến vào, lửa giận trong mắt Kim lão giã thực có thể đem Tiểu Viên bắn thủng, chờ Tiểu Viên bị bắt đến trước mặt mình, tích quải trượng trong tay liền đánh xuống: “Ngươi này Tang Môn tinh, quyến rũ con ta cũng đủ rồi, vừa mới đến một hồi khiến cho ta tôn tử không có." Một bên mắng chửi một bên nện quải trượng xuống, Tiểu Viên biết là có giải thích cũng vô dụng, chính là tùy ý để cho ông đánh chửi.
Vương Thắng An thấy Tiểu Viên vừa tiến đến, hai mắt liền cố định trên người Tiểu Viên, thấy Tiểu Viên bị Kim lão gia đánh chửi, vội xông đến phía trước khuyên nhủ: “Nhạc phụ cũng nên để ý thân thể mình, đánh nàng là việc nhỏ, thân thể nhạc phụ đại nhân mới là việc lớn." Kim lão gia đánh đến mệt mỏi, mấy câu khuyên bảo của Vương Thắng An cũng hữu hiệu, dừng tay, đối Vương Thắng An nói: “Hiền tế nói có lý, như vậy Tang Môn tinh, vì nàng cũng không đáng làm hại thân thể mình."
Nói xong giao cho Kim Phúc, đang muốn xoay người đi, Vương Thắng An cẩn thận hỏi: “Nhạc phụ có phải là cho nàng nghỉ một vài ngày ?" Kim lão gia hung tợn nói: “Nhốt nàng bảy ngày, khiến cho nàng sống như trước, mệnh không lớn, hừ, ta bất quá cúng chính là vứt xuống sông năm nghìn đồng."
Kim phúc nghe lời, liền ý bảo gã sai vặt đem Tiểu Viên mang đi, Vương Thắng An nghe thấy Kim lão gia bảo nhốt Tiểu Viên bảy ngày, trong lòng âm thầm kêu khổ, như vậy hắn không thể thu Tiểu Viên làm thiếp, khi ấy chẳng phải mình chịu thiệt hay sao?
Suy nghĩ của tác giả : Nhìn sắc mặt hiện tại của Vương Thắng An, rồi sau đó biết suy nghĩ trong lòng hắn, cảm thấy hắn là người thực ghê tởm aaa.
Cha mẹ, Tiểu Viên không khỏi thở dài, Trúc nhi đã vỗ vỗ gọi Cúc nhi: “Vương mụ mụ không phải đã nói rồi sao? Tiểu Viên không có cha mẹ, chính là nữ cô nhi."
Nói đến đây, Trúc nhi nhìn mặt Tiểu Viên, không đem câu kế tiếp nói ra, Vương mụ mụ còn nói, Tiểu Viên là người hạ tiện, cho nên mới không có cha mẹ. Chính là, nhìn thấy Tiểu Viên kia dung mạo thực xinh đẹp, Trúc nhi không khỏi suy nghĩ, người xinh đẹp như vậy thế nào giống thấp hèn đâu ?
Tiểu Viên thấy Trúc nhi chính là nhìn chằm chằm mình, sờ sờ mặt, thực tò mò hỏi: “Như thế nào? Trên mặt ta còn có vết xanh tím sao?" Trúc nhi không nói chuyện, Cúc nhi cắn móng tay nói: “Tỷ tỷ, cho dù mặt ngươi có chút sưng, nhưng vẫn là đẹp như vậy." Tiểu Viên nghe vậy, sờ sờ đầu Cúc nhi, nở nụ cười.
“Ba người các ngươi lười biếng ngồi đây làm cái gì? Còn không mau chút đem sân quét dọn cho sạch sẽ?" Không cần hỏi, đây là xem không được một hồi các nàng ngồi nhàn hạ nên vương mụ mụ nói, Tiêu Viên các nàng vội đứng lên, đều tự đi lấy chổi, vương mụ mụ đi tới, tay còn véo Tiểu Viên vài cái: “Hai người các nàng trước nay đều không phải là lười biếng, một hồi ngươi đến liền làm các nàng lười biếng, thực quá thể."
Tiểu Viên chỉ cúi đầu xác nhận, Vương mụ mụ lại véo, mới cảm thấy trong lòng được thoải mái, từ khi nghe tiểu thư nói, Tiểu Viên xuất thân từ gia tộc Huệ hoàng hẩu, mụ vẫn biết hoàng hậu chính là người phụ nữ tôn quý nhất thiên hạ, nàng lại là nữ tử trong gia tộc của người phụ nữ quý tộc ấy, đương nhiên mụ muốn làm nhục cho đủ mới được.
Kim tiểu thư đối Tiểu Viên vốn cũng có ý nghĩ như vậy, chú tớ hai người lúc đó chính là ăn nhịp với nhau, cũng không cần phải nói vài lời, liền đối xử tệ thêm với Tiểu Viên, đợi khi Tiểu Viên từ Trần gia trở về, Kim tiểu thư nghe Trần gia phu nhân cũng Trần tiểu thư đầu coi trọng Tiểu Viên, nàng cùng Vương mụ mụ oán giận vài câu, hận không thể đem Tiểu Viên chộp tới đánh chết mới tốt, lại nghe câu nói của Vương mụ, đánh chết nàng nếu truyền ra thì đối thanh danh tiểu thư không tốt, lại không cần phải chịu chịu khổ vụn vặt, sao không chờ nàng trở lại, làm cho nàng chịu khổ từng chút, chờ nàng chịu không nổi, ra ngoài chạy trốn, sau đó chặn lại, đến khi đó đánh chết nàng, không phải rất tốt sao?
Kim tiểu thư vốn xem Tiểu Viên như là cái đinh trong mắt, nghe xong lời này, tán thưởng liên tục, lại nói Vương Thắng An nghĩ chỉ cần Tiểu Ngọc cùng Kim đại gia nên chuyện, Tiểu Viên sẽ là của mình, làm sao muốn đem khối thịt trong miệng mãi đặt ở nhà người khác? Ở bên tai Kim tiểu thư nói vài lần, Kim tiểu thư liền đáp ứng đem nàng mang trở về, cũng có ý muốn đem Tiểu Viên giữ lại để làm nhục, Vương Thắng An thấy Kim tiểu thư hiền lành đi rất nhiều, mình suốt ngày ở trước mặt Kim tiểu thư nói nhiều lời nay có tác dụng, ngay cả trong mỡ cũng không biết trong lòng Kim tiểu thư có chủ ý gì.
Tiểu Viên không biết mục đích đó, chính là chỉ cảm thấy có chút kỳ quái, quay như thế nào đã biết, vương mụ mụ đối mình càng tệ hơn, ban đầu Kim tiểu thư còn đối với mình có chút hòa nhã, như thế nào mà lần này ngay cả một điểm hòa nhã cũng không có.
Cũng không dám đi hỏi, chỉ chăm chú làm việc của mình, mà vương mụ mụ chính là nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Tiểu Viên. Tiểu Viên bị mụ nhìn đến nỗi càng phát ra hoảng hốt, trượt tay, cây chổi liền rơi xuống đất.
Vương mụ mụ bắt lấy cơ hội, tiến lên hai bàn tay liền đánh vào mặt nàng: “Tiểu tiện nhân, qua Trần gia vài ngày, không phải làm việc này? Buổi sáng quét đất, hiện tại còn bẩn thì không nói, cho ngươi quét lại lần nữa, ngươi liền kích động." Tiểu Viên thình lình bị đánh đến choáng váng, mới vừa nói được câu: “Mụ mụ, ta…"
Vương mụ mụ liền đánh thêm mấy bạt tai: “Còn muốn già mồm?" Nói xong chỉ vào Trúc nhi cùng Cúc nhi: “Ngươi nhìn đi, ngươi còn không bằng hai cái tiểu nhân, thật không biết cô gia nhìn trúng ngươi ở điểm nào ?"
Tiểu Viên không nói lời nào, cũng chỉ xác nhận, Vương mụ cằm vừa nhấc, ý bảo nàng tiếp tục quét tước, Tiểu Viên cũng không dám làm trái, chính là tiếp tục quét. Lúc này bên ngoài một gã sai vặt vội vội vàng vàng xông tới, thấy Vương mụ mụ, bất chấp thi lễ liền hỏi: “Vương mụ mụ, tiểu thư cùng cô gia đâu ?"
Vương mụ mụ đánh mệt, chính là chuẩn bị đi vào phòng uống trà, thấy gã sai vặt vội vã hỏi: “Tìm tiểu thư cùng cô gia có chuyện gì, Vương tiểu thư phải thành hôn, tiểu thư cùng cô gia qua chỗ nàng ở bên kia."
Gã sai vặt vội vàng lau mồ hôi trên trán: “Mụ mụ, ngươi nhanh tìm họ về đây đi, xảy ra đại sự rồi." Vương mụ mụ nhướng mày: “Đại sự gì?" Gã sai vặt hít một tiếng: “Đại nãi nãi vừa rồi từ nơi này trở về liền đẻ non, lão gia tìm tiểu thư cùng cô gia để thương nghị."
Vương mụ mụ nghe thấy Tiểu Ngọc vậy mà đẻ non, sắc mặt liền biến, mắt hướng đến người Tiểu Viên, trong ánh mắt lại chứa vài phần đắc ý, Tiểu Viên vẫn chưa đi, nghe thấy Tiểu Ngọc đẻ non, còn thấy kỳ quái, thấy Vương mụ nhìn về phía mình, nàng liên giật mình, Tiểu Ngọc bị Kim đại gia lôi kéo mới la hét bụng đau rời đi, chẳng lẽ?
Nghe thấy Vương mụ mụ nói: “Được, ta đi tìm tiểu thư cùng cô gia." Nói xong hướng Trúc nhi các nàng nói: “Hai người các ngươi, buổi chiều hôm nay trông nom kĩ Tiểu Viên, không được để nàng bước ra khỏi sân nửa bước." Trúc nhi cùng Cúc nhi dù không hiểu tại sao, vẫn là đáp ứng.
Vương mụ lúc này mới đi tìm vợ chồng Kim tiểu thư, chờ y vừa đi, Cúc nhi chạy đến bên người Tiểu Viên: “Tỷ tỷ, như thế nào mà Vương mụ muốn chúng ta trông nom ngươi, bình thường ngươi cũng không đi nơi nào khác nha ?" Tiểu Viên cũng không biết nói cái gì, chính là cười khổ. Trúc nhi chung quy tuổi lớn hơn một chút, liên tưởng đến thời điểm Tiểu Viên tới, cùng hành động của Vương mụ mụ và Lục Khởi, hiểu được chút gì đó, chỉ kéo kéo Cúc nhi, làm nàng nói ít một chút.
Tiểu Viên thấy Trúc nhi ý bảo Cúc nhi không nói nữa, cũng không nói thêm gì, ở trong viện mãi cũng thấy nhàm chán, các nàng chính là giống nhau thuận tay cầm lấy đồ vật này nọ, cũng không biết ai có một cây kim thêu, mới thêu mấy mũi, đường thêu còn có chút vụng về, Tiểu Viên thuận lợi thêu lên.
Trúc nhi thấy công việc của mình bị Tiểu Viên cầm lấy, vừa muốn nói, đã thấy trên vải hiện lên một bông hoa tươi. Hoa kia thế nhưng tựa như mới chỉ vừa hái xuống, Trúc nhi thấy Tiểu Viên thêu thực mau, đã muốn kinh sợ, thế nhưng thấy đường thêu thực đẹp, lại nói không nên lời, Cúc nhi đã muốn kêu lên: “Tỷ tỷ, người như thế nào có thể thêu đẹp như vậy ?"
Tiểu Viên quay qua, thấy các nàng hai cái vẻ mặt hâm mộ, cười nói: “Này là từ nhỏ đi học." Trúc nhi đã khôi phục lại tinh thần, cẩn thận hỏi Tiểu Viên: “Tỷ tỷ, ngươi có thể dạy ta không ?" Này có cái gì khó, Tiểu Viên gật đầu, kéo tay các nàng, đầu tiên dạy họ đem sợi tơ chia ra.
Trúc nhi xem đường tơ, dã muốn đủ nhỏ, bây giờ còn phải một lần nữa tách thành mấy cái, mắt đều trừng lớn, học hồi lâu, bất quá chính là có thể đem sợ tơ bổ vi bốn, xa không bằng Tiểu Viên vừa bổ vi 12 cái thực lưu loát.
Cúc nhi tuổi còn nhỏ hơn một chút, liền càng chậm, chỉ có thể tách thành 2 nửa, gấp đến độ sắp khóc lên, Tiểu Viên thấy nàng vẻ mặt sốt ruột, cười an ủi nói: “Không nên gấp gáp, chậm rãi là được rồi."
Cúc nhi gật đầu, ba người đang ngồi học thực vui vẻ, một đám người phần phật tiến vào, đi đầu đúng là vương mụ mụ, Trúc nhi cùng Cúc nhi vội buông Kim thêu, tiến lên hành lễ với Vương mụ, Vương mụ mụ thật nhanh khuôn mặt căng cứng, mặc kệ họ, hướng đàng sau lưng vẫy tay một cái: “Đem nha đầu Tiểu Viên trói lại cho ta."
Phía sau hai gã sai vặt đi lên, cầm dây thừng trói Tiểu Viên, kim thêu trong tay Tiểu Viên rơi xuống đất, cũng không cố chống cự, mặc cho gã sai vặt trói chặt, nhìn Vương mụ mụ hỏi: “Làm sao vậy?" Vương mụ mụ thấy gã sai vặt đã đem Tiểu Viên trói tốt, còn tự mình đi lên nắn dây thừng, trói thực chặt, lúc này mới đối Tiểu Viên nói một tiếng: “Đại nãi nãi bởi vì ngươi mà đẻ non, ngươi còn có ý tứ hỏi làm sao vậy? Thật sự là không biết xấu hổ."
Nói xong vung tay lên, nhóm gã sai vặt đem Tiểu Viên mang đi, Trúc nhi cùng Cúc nhi vẫn ngây người, đợi cho bọn họ đi rồi, Cúc nhi tiến lên nhặt bức tranh thêu, đưa cho Trúc nhi: “Trúc tỷ tỷ, chẳng lẽ Tiểu Viên tỷ tỷ nảng...?" Trúc nhi thở dài, nàng mặc dù đến nhà Kim đại gia không lâu, nhưng vẫn là biết, lần này Tiểu Viên chỉ sợ không ổn.
Tiểu Viên bị trói mang đi, tựa như ngây người giống nhau, cũng không phản kháng, tùy ý để bọn họ lôi lôi kéo kéo, đem chính mình ném vào phòng Kim đại gia, lúc này trong phòng đèn đuốc sáng trưng, vừa mới đi vào sân, chợt nghe tiếng khóc của Tiểu Ngọc từ trong phòng truyền đến: “Đứa nhỏ, hài tử của ta." Còn kèm theo tiếng Kim Tiểu thư không biết là hảo tâm hay ác ý khuyên bảo.
Kim lão gia không có đến phòng vợ, ngồi ở ghế trong viện, thỉnh thoảng còn mắng gì đó, Kim Phúc vẫn luôn là ở bên cạnh ông, đứng khuyên bảo. Vương Thắng An lại giống như đang xem diễn, khoanh tay đứng một bên.
Thấy Tiểu Viên tiến vào, lửa giận trong mắt Kim lão giã thực có thể đem Tiểu Viên bắn thủng, chờ Tiểu Viên bị bắt đến trước mặt mình, tích quải trượng trong tay liền đánh xuống: “Ngươi này Tang Môn tinh, quyến rũ con ta cũng đủ rồi, vừa mới đến một hồi khiến cho ta tôn tử không có." Một bên mắng chửi một bên nện quải trượng xuống, Tiểu Viên biết là có giải thích cũng vô dụng, chính là tùy ý để cho ông đánh chửi.
Vương Thắng An thấy Tiểu Viên vừa tiến đến, hai mắt liền cố định trên người Tiểu Viên, thấy Tiểu Viên bị Kim lão gia đánh chửi, vội xông đến phía trước khuyên nhủ: “Nhạc phụ cũng nên để ý thân thể mình, đánh nàng là việc nhỏ, thân thể nhạc phụ đại nhân mới là việc lớn." Kim lão gia đánh đến mệt mỏi, mấy câu khuyên bảo của Vương Thắng An cũng hữu hiệu, dừng tay, đối Vương Thắng An nói: “Hiền tế nói có lý, như vậy Tang Môn tinh, vì nàng cũng không đáng làm hại thân thể mình."
Nói xong giao cho Kim Phúc, đang muốn xoay người đi, Vương Thắng An cẩn thận hỏi: “Nhạc phụ có phải là cho nàng nghỉ một vài ngày ?" Kim lão gia hung tợn nói: “Nhốt nàng bảy ngày, khiến cho nàng sống như trước, mệnh không lớn, hừ, ta bất quá cúng chính là vứt xuống sông năm nghìn đồng."
Kim phúc nghe lời, liền ý bảo gã sai vặt đem Tiểu Viên mang đi, Vương Thắng An nghe thấy Kim lão gia bảo nhốt Tiểu Viên bảy ngày, trong lòng âm thầm kêu khổ, như vậy hắn không thể thu Tiểu Viên làm thiếp, khi ấy chẳng phải mình chịu thiệt hay sao?
Suy nghĩ của tác giả : Nhìn sắc mặt hiện tại của Vương Thắng An, rồi sau đó biết suy nghĩ trong lòng hắn, cảm thấy hắn là người thực ghê tởm aaa.
Tác giả :
Thu Lý Tử