Công Chúa Trở Thành Nữ Hầu
Chương 19
Thân ảnh Tiểu Viên cùng Lục Khởi xuất hiện ở cửa, Lục Khởi trong miệng mắng, tay cũng không nhàn rỗi, lấy hết sức vặn cánh tay Tiểu Viên, Tiểu Viên cũng không kêu thành tiếng, nàng muốn vặn liền cho nàng vặn đi.
Kim tiểu thư thấy, lúc này mới chầm chậm ngồi xuống, nhẹ nhàng kêu một tiếng: "Tiểu Viên trở lại, rất nhiều ngày không thấy, càng xem càng đẹp hơn." Lục Khởi thả tay xuống, đến đứng ngay ngắn phía sau Kim tiểu thư, Tiểu Viên thấy Kim tiểu thư, cũng không biết nàng đang suy nghĩ gì, chẳng qua là đi lên phía trước, thi lễ, một câu cũng không nói.
Kim tiểu thư thấy nàng như vậy, một cỗ tức giận bốc lên, nhìn chằm chằm Tiểu Viên: "Chẳng lẽ là đến Trần gia nhà cao cửa rộng, giờ trở lại tiểu viện này, ngươi xem thường rồi, một câu trả lời cũng không có?" Vương mụ còn ở bên cạnh nói: "Tiểu thư, người nói đúng rồi ạ, ta tới Trần gia thời điểm, miệng Tiểu Viên kia ngọt, tựa như quét mật một dạng, mới không phải như bây giờ bộ dạng nửa sống nửa chết như vậy."
Kim tiểu thư sợ nhất, chính là việc người khác xem thường nàng, nghe Vương mụ câu này, càng cảm thấy Tiểu Viên đi Trần gia mấy tháng này, càng thêm tự cao tự đại rồi, hỏa khí càng tăng lên, cười nói: "Vương mụ, nếu Tiểu Viên đã không mở miệng, liền để ngươi dạy dỗ đi."
Vương mụ ước gì sớm nghe được câu này, xắn tay áo tiến lên, bên trái bên phải đều đánh, Lục Khởi ở bên thấy, Tiểu Viên vẫn kiên cường đứng yên, động đều không động, tiến lên một cước đá vào đầu gối Tiểu Viên, Tiểu Viên bùm một cái quỳ xuống, Lục Khởi cười híp mắt, trở lại bên cạnh Kim tiểu thư.
Kim tiểu thư thấy Tiểu Viên bị đánh, tức giận mấy tháng tích tụ, lúc này mới được tiết, thấy Tiểu Viên đã bị đánh sưng mặt sưng mũi, máu từ khóe môi chảy xuống, Kim tiểu thư lúc này mới lười biếng đứng dậy, ngáp một cái: "Lục Khởi, trời chiều rồi, dọn dẹp nghỉ ngơi thôi." Vương mụ nghe lời này, dừng tay lại, tiến lên cùng Lục Khởi đỡ Kim tiểu thư vào phòng.
Đảo mắt Lục Khởi lại ra ngoài, túm Tiểu Viên một cái: "Ngươi còn không mau chút trở về, ngồi ở đây thì thành cái dạng gì, chẳng lẽ đợi cô gia." Vừa nói hai chữ cô gia, Lục Khởi trên mặt lộ ra sự chán ghét, hận không thể đưa tay ra, hủy đi tướng mạo của Tiểu Viên.
Tiểu Viên hai chân cứng còng, đứng lên, như không nghe đến lời nói của Lục Khởi, đi trở về phòng nhỏ của mình. Trong phòng bừa bãi ngổn ngang không chịu nổi, Tiểu Viên không còn tâm tình dọn dẹp, chán nản ngồi ở trên mép giường, đây là vì cái gì, chẳng lẽ nói ra thân thế bản thân, để mọi người cười nhạo, hơn ở chỗ này chịu họ đánh chửi sao?
Một hồi gió lạnh đánh tới, Tiểu Viên ôm chặt thân thể, cũng không muốn đi đóng chặt cửa phòng, nhắm mắt lại, một hàng lệ từ trong mắt chảy ra.
"Phi, ngươi là người chết sao? Liền cửa phòng đều không đóng kỹ, còn làm ra bộ dạng bị khi dễ, nghĩ đòi cô gia đối tốt với ngươi, phải vậy không?." Theo Lục Khởi tiếng mắng, cửa phòng được đóng kỹ, gió lạnh cũng đã biến mất.
Trên người ấm áp một chút, Tiểu Viên tiến vào mộng đẹp, chẳng qua là giấc mộng này cũng không an ổn, khắp nơi đều là máu, là truy binh, là tiếng la của bà vú: "Công chúa chạy mau." Còn có nam nhân cười đắc ý: "Ha ha, một nữ nhân như vậy, tuy là tuổi còn nhỏ chút, bán đi, có thể được một chút tiền bạc mua rượu."
Tuy là trong mộng, Tiểu Viên cũng cảm giác được hoảng sợ của mình ngay lúc đó: "Không, ta là công chúa, ngươi không thể đối với ta như vậy." Nam tử cười, lộ ra miệng đầy răng vàng khè, hết sức ghê tởm: "Ai, công chúa, hiện tại hoàng hậu cũng bị người Hồ bắt đi rồi, là công chúa thì sao chứ?"
Tiểu Viên hoảng sợ co rút thành một cục, mấy năm, cơn ác mộng này, Tiểu Viên nghĩ là mình đã quên, vô số lần tự nói với mình, mình cũng chỉ là cô bé mồ côi, nữ cô nhi bị bán vào Kim gia.
Chỉ là có chút chuyện, thế nào cũng không quên được, áo kia bị xé mở thì thiếu nữ thét chói tai, miệng thối kia không ngừng tiếp cận tới, tản ra mùi tanh tưởi, dọc theo con đường này, trơ mắt nhìn những cô gái giống mình bị bắt tới, từng người một ít đi, còn có thiếu nữ bị hắn chà đạp đến chết, trước khi chết, trên mặt tất cả đều là máu, đôi mắt vẫn mở thật to, van xin có thể có được một ngụm nước uống..., những hình ảnh này, vì một câu nói của mẫu hậu, phải sống, vô luận như thế nào cũng phải sống tiếp, Tiểu Viên bưng chặt lỗ tai, thân thể thật chặt co rút thành một cục, sống thế nào, sống thế nào?
"Phi, ngươi vẫn chưa chịu dậy?" Thanh âm tức giận vang lên, Tiểu Viên mở mắt, nhìn không phải là Vương mụ, mà là Lục Khởi, tay chống nạnh đứng ở trước mặt mình, sắc mặt nàng tức giận, giống như Tiểu Viên thiếu nàng thứ gì, thấy Tiểu Viên mở mắt, lại xì một tiếng khinh miệt: "Còn không mau chút."
Thấy Tiểu Viên động tác chậm chút, Lục Khởi một cước đá đến, đây là thế nào, mình ở Trần gia mấy tháng, thế nào thành Lục Khởi gọi mình dậy?
Tiểu Viên không dám hỏi nhiều, mặc y phục đi theo Lục Khởi đến phòng bếp, phòng bếp giống như thường ngày một dạng, có hai nha hoàn lạ mắt bận rộn, nhìn thấy Lục Khởi, vội vàng tiến lên hành lễ: "Lục Khởi tỷ tỷ hảo." Lục Khởi ừ một tiếng, đem Tiểu Viên kêu đến: "Nha đầu này, là nha đầu làm việc nặng."
Hai nha hoàn cùng nhau đáp tiếng vâng, Lục Khởi lại thêm một câu: "Các ngươi liền tận tình sai sử." Thấy hai nha hoàn lại đáp ứng, lúc này mới ra cửa, đợi nàng đi rồi, hai nha hoàn tò mò nhìn Tiểu Viên, cô bé lớn hơn một chút hỏi: "Ngươi tên gọi là gì, thế nào chưa bao giờ gặp qua ngươi?"
Tiểu Viên nói tên, hai nha hoàn này, là sau khi Tiểu Viên đi Trần gia mới mua về, lớn gọi Trúc nhi, nhỏ gọi Cúc nhi, đều là chi nữ nhà nông ngoài thành Kiến Khang, tới Kim gia một đoạn thời gian, điệu bộ Lục Khởi nhìn cũng đủ rồi, hiện tại thấy Tiểu Viên, còn tưởng nàng là mới tới, thở dài nói: "Nhà chúng ta thiếu cái ăn, cha mẹ mới phải đem chúng ta bán vào đây, còn ngươi thì sao?"
Tiểu Viên cười một tiếng, họ còn có cha mẹ, cha mẹ của mình đều không có, thấy Tiểu Viên không nói lời nào, Cúc nhi ngơ ngác nói: "Ngươi dáng dấp thật đẹp mắt, so tiểu thư nhìn còn đẹp hơn." Trúc nhi đẩy nhẹ Cúc nhi một cái: "Đừng nói linh tinh, tiểu thư mới có dáng dấp đẹp nhất ." Cúc nhi a một tiếng, vội che lại miệng.
Tiểu Viên thấy, biết Trúc nhi thông minh hơn chút so với Cúc nhi, lúc này thanh âm Vương mụ vang lên: "Nước rửa mặt đốt xong chưa?" Thấy Vương mụ tới, ba người tản ra, làm việc của mình.
Phục vụ Kim tiểu thư rửa mặt, quét dọn viện, giặt quần áo, Tiểu Viên làm đâu vào đấy, đều là những việc mình đã làm quen, bận rộn cho tới trưa, lúc ăn cơm, như cũ là một chén cơm gạo đã ố vàng, mấy thứ dưa muối, a, tại sao có thể quên canh nước nóng đây.
Được đến Trần gia nhiều ngày, cơm canh khá hơn so Kim gia, một chén cơm này Tiểu Viên ăn không nổi, thật sự quá khó nuốt, còn dư nửa bát, Cúc nhi thấy, nháy mắt hỏi: "Tỷ tỷ ăn không hết, có thể cho ta ăn sao?"
Tiểu Viên không lên tiếng, đem cơm của mình đổ vào chén nàng, Cúc nhi ngay cả một tiếng cám ơn cũng không kịp nói, cúi đầu lại tiếp tục ăn, thấy Cúc nhi ăn ngon như vậy, Tiểu Viên không khỏi thở dài, Trúc nhi cười nói: "Tới Kim gia mấy tháng, ngày ngày có cơm ăn, thật tốt."
Cái này, Tiểu Viên không khỏi quay đầu nhìn về phía Trúc nhi, Trúc nhi cười: "Tỷ tỷ nhất định là chưa bao giờ đi ra ngoài qua, chẳng lẽ không biết năm nay mất mùa thời điểm, rễ cỏ để ăn cũng không có, coi như là năm được mùa, có thể ngày ngày ăn cơm cũng rất ít."
Tiểu Viên từ trước đến nay vẫn cảm thấy, ở Kim gia là vô cùng khổ, dọc theo con đường từ Lạc Kinh đến Kiến Khang, cũng có lúc bị đói, thế nhưng cũng chỉ vài bữa, chưa từng nghĩ tới nữ nhi gia đình nông dân, có thể ăn cơm no đã là chuyện rất hạnh phúc.
Lúc này Cúc nhi đã ăn xong rồi, nghe Trúc nhi lời nói, gật đầu liên tục: "Mẹ ta kể qua, lúc ca ca ta được sinh ra là năm mất mùa, bị đói chết ."
"Cơm nước xong liền đi làm việc đi, vẫn ở đây nói cái gì?" Vương mụ cũng ăn xong rồi, vừa nói vừa dùng tăm xỉa xỉa răng, móc ra thứ gì, hướng dưới đất nhổ xuống, thấy trong chỗ nước mếng là một sợi nhỏ thịt băm, Cúc nhi đành phải nuốt nuốt nước miếng, thịt, từ khi nàng ra đời cho tới nay, tổng cộng chỉ được ăn có ba lần gì đó.
Vương mụ móc hết hàm răng, lắc lắc cái mông mập: "Tiểu Viên, ngươi đã trở lại, hảo hảo làm việc, đừng nghĩ những chuyện khác." Tiểu Viên đang muốn đáp lời, Kim đại gia đột nhiên xuất hiện, tiến lên ôm nàng thật chặt: "Tiểu Viên, Tiểu Viên, ngươi rốt cuộc trở lại."
Tiểu Ngọc đang theo thật sát sau lưng Kim đại gia, luôn miệng gọi hắn đứng lại, chờ đi vào cửa, nhìn thấy Kim đại gia đem Tiểu Viên ôm chặt lấy, đánh chết cũng không buông tay, hỏa khí không khỏi bốc lên, đưa tay muốn đem hắn kéo ra: "Đại gia, hiện tại ta mới là vợ của ngươi." Bất đắc dĩ, Kim đại gia vẫn ôm chặt lấy Tiểu Viên không thả, Tiểu Ngọc kéo mấy cái, vẫn không kéo được ra, Vương mụ thấy Tiểu Ngọc tự mình động thủ, sợ tới mức vội vàng tiến lên: "Tiểu Ngọc, ngươi có mang, cần phải ngàn vạn cẩn thận."
Tiểu Ngọc nghe câu này, nhướng mày, đột nhiên buông tay ra, ôm lấy bụng kêu lên: "Ai nha, bụng của ta đau quá, nhất định là động thai khí rồi." Thấy nàng kêu lớn như vậy, bọn nha hoàn cũng lu bù lên, muốn đi tìm đại phu, Kim đại gia thấy Tiểu Ngọc như vậy, cũng biết xảy ra chuyện không tốt, đem Tiểu Viên buông ra, nhưng vẫn không chịu cùng Tiểu Viên tách ra, lôi kéo tay Tiểu Viên không chịu buông.
Kim tiểu thư chỉ muốn ở bên trong nghe náo loạn, thấy bên ngoài mọi việc lu bù lên, lúc này mới ra ngoài, hét mọi người ngừng lại: "Mau đưa chị dâu đỡ về viện của nàng." Bọn nha hoàn vội vã, đem Tiểu Ngọc đỡ về tiểu viện, Tiểu Ngọc cứ một đường ai nha không ngừng, Kim tiểu thư đi tới bên cạnh Kim đại gia, đẩy hắn một cái: "Ca ca, chị dâu có mang con của ngươi, ngươi còn nghĩ muốn Tiểu Viên, đây là đạo lý gì?"
Kim đại gia thấy muội muội, có chút sợ, nhưng vẫn không buông tay Tiểu Viên ra, la ầm lên: "Muội muội ngươi nói, chờ Tiểu Viên trở lại, liền sẽ không để cho nàng đi." Vừa nói vừa quay đầu lại đối với Tiểu Viên cười a a: "Tiểu Viên, về sau ngươi còn đi sao?"
Tiểu Viên cố gắng gỡ tay Kim đại gia, chỉ là vừa tránh ra được một chút, Kim đại gia lại gắt gao kéo, thế nào cũng không thoát được. Kim tiểu thư thấy tình hình này, đối với Kim đại gia phát giận, đối với Tiểu Viên là cực kì tức giận , mày nhướng lên: "Tiểu Viên, ngươi còn không mau đi làm việc đi."
Tiểu Viên đáp tiếng vâng, muốn đi làm việc, Kim đại gia không chịu buông nàng ra, kéo lấy nàng: "Muội muội, ngươi đã nói , chờ Tiểu Viên trở lại, sẽ để cho nàng chơi với ta, không bao giờ phải đi làm việc nữa." Kim tiểu thư không nghĩ tới, lời mình lừa Kim đại gia ngày trước, lại bị hắn nhắc đến thế này, càng thêm mất hứng, nháy mắt, Vương mụ tiến lên, lấy tay tách bàn tay Kim đại gia ra: "Đại gia, ngươi bây giờ đã có gia thất rồi, sao vẫn như hài tử vậy."
Kim tiểu thư thấy, lúc này mới chầm chậm ngồi xuống, nhẹ nhàng kêu một tiếng: "Tiểu Viên trở lại, rất nhiều ngày không thấy, càng xem càng đẹp hơn." Lục Khởi thả tay xuống, đến đứng ngay ngắn phía sau Kim tiểu thư, Tiểu Viên thấy Kim tiểu thư, cũng không biết nàng đang suy nghĩ gì, chẳng qua là đi lên phía trước, thi lễ, một câu cũng không nói.
Kim tiểu thư thấy nàng như vậy, một cỗ tức giận bốc lên, nhìn chằm chằm Tiểu Viên: "Chẳng lẽ là đến Trần gia nhà cao cửa rộng, giờ trở lại tiểu viện này, ngươi xem thường rồi, một câu trả lời cũng không có?" Vương mụ còn ở bên cạnh nói: "Tiểu thư, người nói đúng rồi ạ, ta tới Trần gia thời điểm, miệng Tiểu Viên kia ngọt, tựa như quét mật một dạng, mới không phải như bây giờ bộ dạng nửa sống nửa chết như vậy."
Kim tiểu thư sợ nhất, chính là việc người khác xem thường nàng, nghe Vương mụ câu này, càng cảm thấy Tiểu Viên đi Trần gia mấy tháng này, càng thêm tự cao tự đại rồi, hỏa khí càng tăng lên, cười nói: "Vương mụ, nếu Tiểu Viên đã không mở miệng, liền để ngươi dạy dỗ đi."
Vương mụ ước gì sớm nghe được câu này, xắn tay áo tiến lên, bên trái bên phải đều đánh, Lục Khởi ở bên thấy, Tiểu Viên vẫn kiên cường đứng yên, động đều không động, tiến lên một cước đá vào đầu gối Tiểu Viên, Tiểu Viên bùm một cái quỳ xuống, Lục Khởi cười híp mắt, trở lại bên cạnh Kim tiểu thư.
Kim tiểu thư thấy Tiểu Viên bị đánh, tức giận mấy tháng tích tụ, lúc này mới được tiết, thấy Tiểu Viên đã bị đánh sưng mặt sưng mũi, máu từ khóe môi chảy xuống, Kim tiểu thư lúc này mới lười biếng đứng dậy, ngáp một cái: "Lục Khởi, trời chiều rồi, dọn dẹp nghỉ ngơi thôi." Vương mụ nghe lời này, dừng tay lại, tiến lên cùng Lục Khởi đỡ Kim tiểu thư vào phòng.
Đảo mắt Lục Khởi lại ra ngoài, túm Tiểu Viên một cái: "Ngươi còn không mau chút trở về, ngồi ở đây thì thành cái dạng gì, chẳng lẽ đợi cô gia." Vừa nói hai chữ cô gia, Lục Khởi trên mặt lộ ra sự chán ghét, hận không thể đưa tay ra, hủy đi tướng mạo của Tiểu Viên.
Tiểu Viên hai chân cứng còng, đứng lên, như không nghe đến lời nói của Lục Khởi, đi trở về phòng nhỏ của mình. Trong phòng bừa bãi ngổn ngang không chịu nổi, Tiểu Viên không còn tâm tình dọn dẹp, chán nản ngồi ở trên mép giường, đây là vì cái gì, chẳng lẽ nói ra thân thế bản thân, để mọi người cười nhạo, hơn ở chỗ này chịu họ đánh chửi sao?
Một hồi gió lạnh đánh tới, Tiểu Viên ôm chặt thân thể, cũng không muốn đi đóng chặt cửa phòng, nhắm mắt lại, một hàng lệ từ trong mắt chảy ra.
"Phi, ngươi là người chết sao? Liền cửa phòng đều không đóng kỹ, còn làm ra bộ dạng bị khi dễ, nghĩ đòi cô gia đối tốt với ngươi, phải vậy không?." Theo Lục Khởi tiếng mắng, cửa phòng được đóng kỹ, gió lạnh cũng đã biến mất.
Trên người ấm áp một chút, Tiểu Viên tiến vào mộng đẹp, chẳng qua là giấc mộng này cũng không an ổn, khắp nơi đều là máu, là truy binh, là tiếng la của bà vú: "Công chúa chạy mau." Còn có nam nhân cười đắc ý: "Ha ha, một nữ nhân như vậy, tuy là tuổi còn nhỏ chút, bán đi, có thể được một chút tiền bạc mua rượu."
Tuy là trong mộng, Tiểu Viên cũng cảm giác được hoảng sợ của mình ngay lúc đó: "Không, ta là công chúa, ngươi không thể đối với ta như vậy." Nam tử cười, lộ ra miệng đầy răng vàng khè, hết sức ghê tởm: "Ai, công chúa, hiện tại hoàng hậu cũng bị người Hồ bắt đi rồi, là công chúa thì sao chứ?"
Tiểu Viên hoảng sợ co rút thành một cục, mấy năm, cơn ác mộng này, Tiểu Viên nghĩ là mình đã quên, vô số lần tự nói với mình, mình cũng chỉ là cô bé mồ côi, nữ cô nhi bị bán vào Kim gia.
Chỉ là có chút chuyện, thế nào cũng không quên được, áo kia bị xé mở thì thiếu nữ thét chói tai, miệng thối kia không ngừng tiếp cận tới, tản ra mùi tanh tưởi, dọc theo con đường này, trơ mắt nhìn những cô gái giống mình bị bắt tới, từng người một ít đi, còn có thiếu nữ bị hắn chà đạp đến chết, trước khi chết, trên mặt tất cả đều là máu, đôi mắt vẫn mở thật to, van xin có thể có được một ngụm nước uống..., những hình ảnh này, vì một câu nói của mẫu hậu, phải sống, vô luận như thế nào cũng phải sống tiếp, Tiểu Viên bưng chặt lỗ tai, thân thể thật chặt co rút thành một cục, sống thế nào, sống thế nào?
"Phi, ngươi vẫn chưa chịu dậy?" Thanh âm tức giận vang lên, Tiểu Viên mở mắt, nhìn không phải là Vương mụ, mà là Lục Khởi, tay chống nạnh đứng ở trước mặt mình, sắc mặt nàng tức giận, giống như Tiểu Viên thiếu nàng thứ gì, thấy Tiểu Viên mở mắt, lại xì một tiếng khinh miệt: "Còn không mau chút."
Thấy Tiểu Viên động tác chậm chút, Lục Khởi một cước đá đến, đây là thế nào, mình ở Trần gia mấy tháng, thế nào thành Lục Khởi gọi mình dậy?
Tiểu Viên không dám hỏi nhiều, mặc y phục đi theo Lục Khởi đến phòng bếp, phòng bếp giống như thường ngày một dạng, có hai nha hoàn lạ mắt bận rộn, nhìn thấy Lục Khởi, vội vàng tiến lên hành lễ: "Lục Khởi tỷ tỷ hảo." Lục Khởi ừ một tiếng, đem Tiểu Viên kêu đến: "Nha đầu này, là nha đầu làm việc nặng."
Hai nha hoàn cùng nhau đáp tiếng vâng, Lục Khởi lại thêm một câu: "Các ngươi liền tận tình sai sử." Thấy hai nha hoàn lại đáp ứng, lúc này mới ra cửa, đợi nàng đi rồi, hai nha hoàn tò mò nhìn Tiểu Viên, cô bé lớn hơn một chút hỏi: "Ngươi tên gọi là gì, thế nào chưa bao giờ gặp qua ngươi?"
Tiểu Viên nói tên, hai nha hoàn này, là sau khi Tiểu Viên đi Trần gia mới mua về, lớn gọi Trúc nhi, nhỏ gọi Cúc nhi, đều là chi nữ nhà nông ngoài thành Kiến Khang, tới Kim gia một đoạn thời gian, điệu bộ Lục Khởi nhìn cũng đủ rồi, hiện tại thấy Tiểu Viên, còn tưởng nàng là mới tới, thở dài nói: "Nhà chúng ta thiếu cái ăn, cha mẹ mới phải đem chúng ta bán vào đây, còn ngươi thì sao?"
Tiểu Viên cười một tiếng, họ còn có cha mẹ, cha mẹ của mình đều không có, thấy Tiểu Viên không nói lời nào, Cúc nhi ngơ ngác nói: "Ngươi dáng dấp thật đẹp mắt, so tiểu thư nhìn còn đẹp hơn." Trúc nhi đẩy nhẹ Cúc nhi một cái: "Đừng nói linh tinh, tiểu thư mới có dáng dấp đẹp nhất ." Cúc nhi a một tiếng, vội che lại miệng.
Tiểu Viên thấy, biết Trúc nhi thông minh hơn chút so với Cúc nhi, lúc này thanh âm Vương mụ vang lên: "Nước rửa mặt đốt xong chưa?" Thấy Vương mụ tới, ba người tản ra, làm việc của mình.
Phục vụ Kim tiểu thư rửa mặt, quét dọn viện, giặt quần áo, Tiểu Viên làm đâu vào đấy, đều là những việc mình đã làm quen, bận rộn cho tới trưa, lúc ăn cơm, như cũ là một chén cơm gạo đã ố vàng, mấy thứ dưa muối, a, tại sao có thể quên canh nước nóng đây.
Được đến Trần gia nhiều ngày, cơm canh khá hơn so Kim gia, một chén cơm này Tiểu Viên ăn không nổi, thật sự quá khó nuốt, còn dư nửa bát, Cúc nhi thấy, nháy mắt hỏi: "Tỷ tỷ ăn không hết, có thể cho ta ăn sao?"
Tiểu Viên không lên tiếng, đem cơm của mình đổ vào chén nàng, Cúc nhi ngay cả một tiếng cám ơn cũng không kịp nói, cúi đầu lại tiếp tục ăn, thấy Cúc nhi ăn ngon như vậy, Tiểu Viên không khỏi thở dài, Trúc nhi cười nói: "Tới Kim gia mấy tháng, ngày ngày có cơm ăn, thật tốt."
Cái này, Tiểu Viên không khỏi quay đầu nhìn về phía Trúc nhi, Trúc nhi cười: "Tỷ tỷ nhất định là chưa bao giờ đi ra ngoài qua, chẳng lẽ không biết năm nay mất mùa thời điểm, rễ cỏ để ăn cũng không có, coi như là năm được mùa, có thể ngày ngày ăn cơm cũng rất ít."
Tiểu Viên từ trước đến nay vẫn cảm thấy, ở Kim gia là vô cùng khổ, dọc theo con đường từ Lạc Kinh đến Kiến Khang, cũng có lúc bị đói, thế nhưng cũng chỉ vài bữa, chưa từng nghĩ tới nữ nhi gia đình nông dân, có thể ăn cơm no đã là chuyện rất hạnh phúc.
Lúc này Cúc nhi đã ăn xong rồi, nghe Trúc nhi lời nói, gật đầu liên tục: "Mẹ ta kể qua, lúc ca ca ta được sinh ra là năm mất mùa, bị đói chết ."
"Cơm nước xong liền đi làm việc đi, vẫn ở đây nói cái gì?" Vương mụ cũng ăn xong rồi, vừa nói vừa dùng tăm xỉa xỉa răng, móc ra thứ gì, hướng dưới đất nhổ xuống, thấy trong chỗ nước mếng là một sợi nhỏ thịt băm, Cúc nhi đành phải nuốt nuốt nước miếng, thịt, từ khi nàng ra đời cho tới nay, tổng cộng chỉ được ăn có ba lần gì đó.
Vương mụ móc hết hàm răng, lắc lắc cái mông mập: "Tiểu Viên, ngươi đã trở lại, hảo hảo làm việc, đừng nghĩ những chuyện khác." Tiểu Viên đang muốn đáp lời, Kim đại gia đột nhiên xuất hiện, tiến lên ôm nàng thật chặt: "Tiểu Viên, Tiểu Viên, ngươi rốt cuộc trở lại."
Tiểu Ngọc đang theo thật sát sau lưng Kim đại gia, luôn miệng gọi hắn đứng lại, chờ đi vào cửa, nhìn thấy Kim đại gia đem Tiểu Viên ôm chặt lấy, đánh chết cũng không buông tay, hỏa khí không khỏi bốc lên, đưa tay muốn đem hắn kéo ra: "Đại gia, hiện tại ta mới là vợ của ngươi." Bất đắc dĩ, Kim đại gia vẫn ôm chặt lấy Tiểu Viên không thả, Tiểu Ngọc kéo mấy cái, vẫn không kéo được ra, Vương mụ thấy Tiểu Ngọc tự mình động thủ, sợ tới mức vội vàng tiến lên: "Tiểu Ngọc, ngươi có mang, cần phải ngàn vạn cẩn thận."
Tiểu Ngọc nghe câu này, nhướng mày, đột nhiên buông tay ra, ôm lấy bụng kêu lên: "Ai nha, bụng của ta đau quá, nhất định là động thai khí rồi." Thấy nàng kêu lớn như vậy, bọn nha hoàn cũng lu bù lên, muốn đi tìm đại phu, Kim đại gia thấy Tiểu Ngọc như vậy, cũng biết xảy ra chuyện không tốt, đem Tiểu Viên buông ra, nhưng vẫn không chịu cùng Tiểu Viên tách ra, lôi kéo tay Tiểu Viên không chịu buông.
Kim tiểu thư chỉ muốn ở bên trong nghe náo loạn, thấy bên ngoài mọi việc lu bù lên, lúc này mới ra ngoài, hét mọi người ngừng lại: "Mau đưa chị dâu đỡ về viện của nàng." Bọn nha hoàn vội vã, đem Tiểu Ngọc đỡ về tiểu viện, Tiểu Ngọc cứ một đường ai nha không ngừng, Kim tiểu thư đi tới bên cạnh Kim đại gia, đẩy hắn một cái: "Ca ca, chị dâu có mang con của ngươi, ngươi còn nghĩ muốn Tiểu Viên, đây là đạo lý gì?"
Kim đại gia thấy muội muội, có chút sợ, nhưng vẫn không buông tay Tiểu Viên ra, la ầm lên: "Muội muội ngươi nói, chờ Tiểu Viên trở lại, liền sẽ không để cho nàng đi." Vừa nói vừa quay đầu lại đối với Tiểu Viên cười a a: "Tiểu Viên, về sau ngươi còn đi sao?"
Tiểu Viên cố gắng gỡ tay Kim đại gia, chỉ là vừa tránh ra được một chút, Kim đại gia lại gắt gao kéo, thế nào cũng không thoát được. Kim tiểu thư thấy tình hình này, đối với Kim đại gia phát giận, đối với Tiểu Viên là cực kì tức giận , mày nhướng lên: "Tiểu Viên, ngươi còn không mau đi làm việc đi."
Tiểu Viên đáp tiếng vâng, muốn đi làm việc, Kim đại gia không chịu buông nàng ra, kéo lấy nàng: "Muội muội, ngươi đã nói , chờ Tiểu Viên trở lại, sẽ để cho nàng chơi với ta, không bao giờ phải đi làm việc nữa." Kim tiểu thư không nghĩ tới, lời mình lừa Kim đại gia ngày trước, lại bị hắn nhắc đến thế này, càng thêm mất hứng, nháy mắt, Vương mụ tiến lên, lấy tay tách bàn tay Kim đại gia ra: "Đại gia, ngươi bây giờ đã có gia thất rồi, sao vẫn như hài tử vậy."
Tác giả :
Thu Lý Tử